Công Chúa Lưu Lạc: Đệ Nhất Đại Vương Phi
Chương 43: Tay Không Dính Máu
Ánh An Vy
01/12/2023
Trường Thọ Cung.
Âm thanh vô đề cầm vang vọng khắp tẩm cung. Hoàng thái hậu ngồi ngồi im sập gỗ, miệng nhai trầu, còn đôi mắt nhắm nghiền thưởng thức giai điệu êm tai của tiếng đàn đang không ngừng du dương.
Đàn xong một khúc nhạc, Thanh Huyện chúa, Đường Hoa Hoài mỉm cười đưa đàn cho cung nữ. Lúc này Hoàng thái hậu đã mở mắt ra, nở với nàng một nụ cười hiền:
- Đàn rất hay!
- Đa tạ Đức bà đã khen!
- Ban toạ!
Sau khi Đường Hoa Hoài ngồi xuống ghế rồi Hoàng thái hậu mới tiếp lời:
- Từ ngày Huyện chúa đến kinh thành, ngày nào cũng vào Cung giải ưu cùng lão thân, nơi này nhàm chán nên quả thật đã quá thiệt thòi.
- Thần nữ không hề cảm thấy như vậy, được hầu hạ Đức bà đã là phúc phần của thần nữ.
Hai người cùng nhau trò chuyện rất vui vẻ. Dường như Hoàng thái hậu đã nhắm trúng vị Thanh Huyện chúa này cho Hoàng tôn của mình. Không những vậy mà còn liên tục ban thưởng cho nàng ta vô cùng hậu hĩnh.
Cung nữ thân cận đi từ bên ngoài vào, cung kính cúi thấp người và thưa:
- Bẩm Đức bà, Lưu Chỉ Ni đã đến kinh thành vào đêm qua.
Hoàng thái hậu hỏi:
- Vậy Dực Định có đi cùng nàng ta chứ?
- Dạ bẩm, Đại vương chỉ đưa người đến cổng thành xong thì cùng Dương tướng quân cưỡi ngựa rời đi.
Hoàng thái hậu gật gù:
- Ừm… Dẫu sao cũng là ân nhân cứu Dực Định một mạng. Ngày mai có tổ chức săn bắn ở ngoại ô, vài ngày nữa cũng đến Tết Thượng Nguyên nên để nàng ta khuây khoả đôi chút. Đợi qua Tết Thượng Nguyên rồi yết kiến cũng không muộn. Nói với Dĩnh Linh Quận chúa nên hậu đãi ưu ái nhiều hơn.
- Dạ!
Tuy không nói ra nhưng Hoàng thái hậu có thể nhìn ra mọi ý tứ trong từng hành động. Chỉ là một nữ nhân nhưng không thể cử người hộ tống đến kinh thành mà Lê Dực Định cứ mãi nấn ná cho đến cuối đông rồi mới đích thân mình đi đón. Ý đồ này là gì chứ? Chẳng phải đã là ruột để ngoài da rồi hay sao?
Khi cung nữ thân cận rời đi, Đường Hoa Hoài mới hỏi:
- Nghe Đức bà nhắc đến tên, ắt hẳn là thập nhất điện hạ.
Hoàng thái hậu vui vẻ trả lời:
- Đúng là nó! Một đứa trẻ tội nghiệp. Từ nhỏ đã mất mẫu phi nên đã được nuôi dưỡng ở tẩm cung của lão thân. Ấy vậy mà là đứa có chí cầu tiến lại rất giỏi bày mưu tính lược, giúp đỡ Hoàng đế rất nhiều trong việc bình định xã tắc.
- Điện hạ thật bất phàm, tiếc là thần nữ chưa một lần được diện kiến dung nhan.
- Lo gì chứ! Bấy giờ thập nhất đã hồi kinh nên ắt hẳn ngày nào cũng đến vấn an lão thân. Chi bằng Huyện chúa cứ đến đây đàn cho ta nghe mỗi ngày, giúp ta phần nào được giải ưu phiền.
- Thần nữ xin tuân theo ý chỉ!
Đường Hoa Hoài ở lại Trường Thọ Cung cùng Hoàng thái hậu rất lâu, phải đến trưa mới rời Cung hồi phủ. Trên đường đến cửa Tây An rời Cung, vừa đi, Đường Hoa Hoài vừa ngắm nhìn những Cung điện nguy nga, lộng lẫy.
Ánh mắt ngước nhìn những áng mây trắng cùng bầu trời trong xanh xa vời vợi, bất chợt trong đầu lại hiện lên hình dáng của nam nhân ấy. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một người kiêu dũng, oai phong như vậy. Không ngờ trên đời vẫn còn một người rất chi là ưu tú.
- Hà Chi, ngươi đã dò thám được chi chưa?
- Bẩm Huyện chúa, nô tì đã mang bức hoạ của người đi hỏi han khắp nơi nhưng vẫn chưa có tung tích.
- Chậm đã! Chàng ấy hành tung nhanh nhẹn, không dễ dàng chi tìm được đâu. Chúng ta vẫn còn nán lại kinh thành khá lâu, ta không tin chàng mãi mãi không xuất đầu lộ diện.
- Nhưng nô tì thấy Đức bà có vẻ rất vừa ý với tiểu thư, Khiêm Hoà Đại vương lại là người đức cao vọng trọng, anh dũng không ai bằng, người không để mắt ư?
- Khiêm Hoà Đại vương thì sao? Ta mặc kệ! Đối với bổn tiểu thư thì chỉ có chàng ấy mới là người anh dũng nhất.
Hai chủ tớ vừa đi vừa nói chuyện thì bỗng nhiên Đường Hoa Hoài nhìn thấy có một nam nhân với dáng người to cao đi ngang qua ở đầu lối đi. Vừa nhìn đã nhận ra dáng vóc ấy nên Đường Hoa Hoài đã không suy nghĩ mà vội vàng chạy đến xem thế nào. Từ chỗ của họ chạy đến lối đi ấy cũng khá dài, thời gian mất cũng không ít.
- Tiểu thư! Tiểu thư! Người đừng chạy nhanh như vậy, cẩn thận kẻo ngã đó.
Đi hết con đường rồi nhìn xung quanh nhưng không thấy ai cả. Đường Hoa Hoài đã nhìn theo hướng mà người ấy đã đi thì nhận ra đó là hướng đến Minh Chánh điện. So quãng thời gian từ giữa đoạn đường đến đây thì rất trùng khớp với từ đây đến Minh Chánh Môn.
Nàng mừng rỡ nói:
- Hà Chi! Chàng ấy là người trong Triều đình.
- Chỉ là một cái bóng lướt qua, chưa chắc đã là ngài ấy. Tiểu thư đã nhìn lầm chăng?
- Không thể nào! Chắc chắn là chàng ấy.
Đường Hoa Hoài tiếp tục đi đến cửa Tây An, trên môi không giấu được nụ cười mãn nguyện. Không ngờ lại gặp nhau sớm như vậy, chính ông Trời cũng tạo cơ hội cho nàng.
- Ngươi về chuẩn bị hành trang, ngày mai ta muốn đến hội săn thật sớm.
- Chẳng phải tiểu thư nói ở đó đa phần là nam nhân, săn bắn máu me không thú vị hay sao? Hay là người xem có nên đi ngâm thơ thưởng trà với các tiểu thư phủ đệ khác.
- Ngươi ngốc quá! Chàng ấy ra vào Hoàng cung thì ắt hẳn cũng có chức quan hoặc danh vị. Ngày hội săn lớn đầu xuân hằng năm đương nhiên là sẽ đến rồi.
Đường Hoa Hoài không ngừng mỉm cười khoái chí rồi rời khỏi Hoàng cung. Cho dù nam nhân đó là ai, danh phận là gì nàng chẳng hề quan tâm. Chỉ cần là Đường Hoa Hoài muốn thì chắc chắn sẽ nắm gọn trong tay mình.
Minh Chánh điện.
Lê Dực Định đi vào trong, dừng lại trước Hoàng đế rồi quỳ xuống hành lễ.
- Nhi thần bái kiến phụ hoàng!
Hoàng đế đặt tấu chương xuống, nói:
- Miễn lễ! Trẫm nghe nói lần này con hành sự rất tốt, giải quyết được phần lớn quan tham ô, ắt đã đắc tội với vô số người.
- Trọng trách phụ hoàng đã giao, nhi thần không dám làm trái, cũng không dám mở lòng bao dung mà luận đúng người đúng tội.
- Không dám mở lòng bao dung? Nói hay lắm!
Trông thấy sắc mặt không hài lòng của Hoàng đế, Lê Dực Định tự biết bản thân đã có tội nên đã tiếp tục quỳ xuống nhận lỗi:
- Là nhi thần thất trách, khẩn mong phụ hoàng thứ tội.
Hoàng đế nhìn hắn, ánh mắt kiên định như muốn xuyên thấu tâm can.
- Kha Mộc, Thứ sử Tề An vơ vét của bách tính không ít. Khi hồi Kinh phải đi ngang địa phận Kha Mộc nhưng con lại bỏ qua, không luận tội hắn là có ý gì? Dầu làm tốt bao nhiêu việc nhưng bỏ qua Tề An chính là không hoàn thành chức trách được trẫm giao phó.
Hoàng đế tức giận dằn tay xuống bàn, lớn tiếng quát:
- Trẫm còn ban thánh chỉ làm gì? Trẫm còn cần con đi xử trí hết bọn vô lại đó làm chi?
- Hồi bẩm phụ hoàng, nhi thần đã tra được không ít, tuy nhiên chưa đủ bằng cớ luận tội Tề An. Hắn lại là người thâm sâu khó lường, cần phải cẩn thận điều tra thêm mới có thể luận tội.
- Trẫm những tưởng ngươi quanh năm ở biên thùy, không hề có vây cánh ở tiền triều và hậu cung, để ngươi thẩm tra cũng cho là công bằng liêm chính nhất. Nào ngờ ngươi đã khiến trẫm thất vọng vô cùng. Tề An quả thực có thế lực chống lưng rất lớn, để một Đại nguyên soái như ngươi phải dè dặt vài phần.
Lê Dực Định im lặng không nói. Làm sao hắn không biết việc bỏ qua Tề An sẽ bị Hoàng đế trách tội. Tuy nhiên, phụng vị của Hoàng hậu quá vững chắc, Hoàng thái tử làm phật lòng Hoàng đế bấy nhiêu lâu cũng không thể lung lay. Xử lý một Tề An đối với hắn có khó khăn gì. Xông pha trên chiến trường trùng trùng nguy hiểm, ngày ngày đối mặt với đao kiếm vô tình còn không sợ, chẳng lẽ hắn lại sợ nanh vuốt của Hoàng hậu ư?
Nếu giải quyết Tề An trước sẽ khiến Hoàng hậu nổi trận lôi đình, không ngại bày mưu tính kế nhằm vào hắn. Thay vì như vậy thì làm lớn chuyện này lên, mượn Hoàng đế trấn áp khí thế của Hoàng hậu, như vậy càng dễ hành sự hơn nhiều. Vừa diệt trừ một con sâu trong phe cánh của Hoàng hậu mà vừa mang thêm tiếng tốt về mình.
- Là nhi thần thất trách, không làm tròn bổn phận của một quân thần, mong phụ hoàng trách tội thật nặng.
- Sắp đến Tết Thượng Nguyên nên Hoàng tổ mẫu sẽ triệu kiến ngươi đến Cung của người, không nên để người lo lắng. Qua Tết Thượng Nguyên tự mình đến Hàm Đạo Ty lãnh hai mươi trượng xong rồi giải quyết Tề An. Làm chính vụ không khác gì xông pha chiến trận, còn không làm được thì đừng xuất hiện trước mặt trẫm nữa.
- Nhi thần lĩnh chỉ.
Lê Dực Định cúi rạp đầu xuống đất, môi đã nở nụ cười gian trá từ lâu. Đã có lời này của Hoàng đế thì cho dù Lê Dực Định có làm gì cũng không khiến Hoàng hậu hận mình đến thấu xương thấu tủy. Hắn không những từng bước từng bước trả thù cho mẫu phi mà còn tay không dính máu.
Sau khi Lê Dực Định rời đi, Hoàng đế tức giận dằn mạnh tay xuống thành ghế. Làm sao Hoàng đế không biết ai chống lưng cho Tề An chứ, càng biết rõ gia phả mấy đời. Tuy nhiên một minh quân không thể dân chúng sống trong khổ cực, thuận lòng dân ắt vững giang sơn.
- Hoàng hậu ơi là hoàng hậu, tay của nàng với cũng dài quá rồi.
Âm thanh vô đề cầm vang vọng khắp tẩm cung. Hoàng thái hậu ngồi ngồi im sập gỗ, miệng nhai trầu, còn đôi mắt nhắm nghiền thưởng thức giai điệu êm tai của tiếng đàn đang không ngừng du dương.
Đàn xong một khúc nhạc, Thanh Huyện chúa, Đường Hoa Hoài mỉm cười đưa đàn cho cung nữ. Lúc này Hoàng thái hậu đã mở mắt ra, nở với nàng một nụ cười hiền:
- Đàn rất hay!
- Đa tạ Đức bà đã khen!
- Ban toạ!
Sau khi Đường Hoa Hoài ngồi xuống ghế rồi Hoàng thái hậu mới tiếp lời:
- Từ ngày Huyện chúa đến kinh thành, ngày nào cũng vào Cung giải ưu cùng lão thân, nơi này nhàm chán nên quả thật đã quá thiệt thòi.
- Thần nữ không hề cảm thấy như vậy, được hầu hạ Đức bà đã là phúc phần của thần nữ.
Hai người cùng nhau trò chuyện rất vui vẻ. Dường như Hoàng thái hậu đã nhắm trúng vị Thanh Huyện chúa này cho Hoàng tôn của mình. Không những vậy mà còn liên tục ban thưởng cho nàng ta vô cùng hậu hĩnh.
Cung nữ thân cận đi từ bên ngoài vào, cung kính cúi thấp người và thưa:
- Bẩm Đức bà, Lưu Chỉ Ni đã đến kinh thành vào đêm qua.
Hoàng thái hậu hỏi:
- Vậy Dực Định có đi cùng nàng ta chứ?
- Dạ bẩm, Đại vương chỉ đưa người đến cổng thành xong thì cùng Dương tướng quân cưỡi ngựa rời đi.
Hoàng thái hậu gật gù:
- Ừm… Dẫu sao cũng là ân nhân cứu Dực Định một mạng. Ngày mai có tổ chức săn bắn ở ngoại ô, vài ngày nữa cũng đến Tết Thượng Nguyên nên để nàng ta khuây khoả đôi chút. Đợi qua Tết Thượng Nguyên rồi yết kiến cũng không muộn. Nói với Dĩnh Linh Quận chúa nên hậu đãi ưu ái nhiều hơn.
- Dạ!
Tuy không nói ra nhưng Hoàng thái hậu có thể nhìn ra mọi ý tứ trong từng hành động. Chỉ là một nữ nhân nhưng không thể cử người hộ tống đến kinh thành mà Lê Dực Định cứ mãi nấn ná cho đến cuối đông rồi mới đích thân mình đi đón. Ý đồ này là gì chứ? Chẳng phải đã là ruột để ngoài da rồi hay sao?
Khi cung nữ thân cận rời đi, Đường Hoa Hoài mới hỏi:
- Nghe Đức bà nhắc đến tên, ắt hẳn là thập nhất điện hạ.
Hoàng thái hậu vui vẻ trả lời:
- Đúng là nó! Một đứa trẻ tội nghiệp. Từ nhỏ đã mất mẫu phi nên đã được nuôi dưỡng ở tẩm cung của lão thân. Ấy vậy mà là đứa có chí cầu tiến lại rất giỏi bày mưu tính lược, giúp đỡ Hoàng đế rất nhiều trong việc bình định xã tắc.
- Điện hạ thật bất phàm, tiếc là thần nữ chưa một lần được diện kiến dung nhan.
- Lo gì chứ! Bấy giờ thập nhất đã hồi kinh nên ắt hẳn ngày nào cũng đến vấn an lão thân. Chi bằng Huyện chúa cứ đến đây đàn cho ta nghe mỗi ngày, giúp ta phần nào được giải ưu phiền.
- Thần nữ xin tuân theo ý chỉ!
Đường Hoa Hoài ở lại Trường Thọ Cung cùng Hoàng thái hậu rất lâu, phải đến trưa mới rời Cung hồi phủ. Trên đường đến cửa Tây An rời Cung, vừa đi, Đường Hoa Hoài vừa ngắm nhìn những Cung điện nguy nga, lộng lẫy.
Ánh mắt ngước nhìn những áng mây trắng cùng bầu trời trong xanh xa vời vợi, bất chợt trong đầu lại hiện lên hình dáng của nam nhân ấy. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một người kiêu dũng, oai phong như vậy. Không ngờ trên đời vẫn còn một người rất chi là ưu tú.
- Hà Chi, ngươi đã dò thám được chi chưa?
- Bẩm Huyện chúa, nô tì đã mang bức hoạ của người đi hỏi han khắp nơi nhưng vẫn chưa có tung tích.
- Chậm đã! Chàng ấy hành tung nhanh nhẹn, không dễ dàng chi tìm được đâu. Chúng ta vẫn còn nán lại kinh thành khá lâu, ta không tin chàng mãi mãi không xuất đầu lộ diện.
- Nhưng nô tì thấy Đức bà có vẻ rất vừa ý với tiểu thư, Khiêm Hoà Đại vương lại là người đức cao vọng trọng, anh dũng không ai bằng, người không để mắt ư?
- Khiêm Hoà Đại vương thì sao? Ta mặc kệ! Đối với bổn tiểu thư thì chỉ có chàng ấy mới là người anh dũng nhất.
Hai chủ tớ vừa đi vừa nói chuyện thì bỗng nhiên Đường Hoa Hoài nhìn thấy có một nam nhân với dáng người to cao đi ngang qua ở đầu lối đi. Vừa nhìn đã nhận ra dáng vóc ấy nên Đường Hoa Hoài đã không suy nghĩ mà vội vàng chạy đến xem thế nào. Từ chỗ của họ chạy đến lối đi ấy cũng khá dài, thời gian mất cũng không ít.
- Tiểu thư! Tiểu thư! Người đừng chạy nhanh như vậy, cẩn thận kẻo ngã đó.
Đi hết con đường rồi nhìn xung quanh nhưng không thấy ai cả. Đường Hoa Hoài đã nhìn theo hướng mà người ấy đã đi thì nhận ra đó là hướng đến Minh Chánh điện. So quãng thời gian từ giữa đoạn đường đến đây thì rất trùng khớp với từ đây đến Minh Chánh Môn.
Nàng mừng rỡ nói:
- Hà Chi! Chàng ấy là người trong Triều đình.
- Chỉ là một cái bóng lướt qua, chưa chắc đã là ngài ấy. Tiểu thư đã nhìn lầm chăng?
- Không thể nào! Chắc chắn là chàng ấy.
Đường Hoa Hoài tiếp tục đi đến cửa Tây An, trên môi không giấu được nụ cười mãn nguyện. Không ngờ lại gặp nhau sớm như vậy, chính ông Trời cũng tạo cơ hội cho nàng.
- Ngươi về chuẩn bị hành trang, ngày mai ta muốn đến hội săn thật sớm.
- Chẳng phải tiểu thư nói ở đó đa phần là nam nhân, săn bắn máu me không thú vị hay sao? Hay là người xem có nên đi ngâm thơ thưởng trà với các tiểu thư phủ đệ khác.
- Ngươi ngốc quá! Chàng ấy ra vào Hoàng cung thì ắt hẳn cũng có chức quan hoặc danh vị. Ngày hội săn lớn đầu xuân hằng năm đương nhiên là sẽ đến rồi.
Đường Hoa Hoài không ngừng mỉm cười khoái chí rồi rời khỏi Hoàng cung. Cho dù nam nhân đó là ai, danh phận là gì nàng chẳng hề quan tâm. Chỉ cần là Đường Hoa Hoài muốn thì chắc chắn sẽ nắm gọn trong tay mình.
Minh Chánh điện.
Lê Dực Định đi vào trong, dừng lại trước Hoàng đế rồi quỳ xuống hành lễ.
- Nhi thần bái kiến phụ hoàng!
Hoàng đế đặt tấu chương xuống, nói:
- Miễn lễ! Trẫm nghe nói lần này con hành sự rất tốt, giải quyết được phần lớn quan tham ô, ắt đã đắc tội với vô số người.
- Trọng trách phụ hoàng đã giao, nhi thần không dám làm trái, cũng không dám mở lòng bao dung mà luận đúng người đúng tội.
- Không dám mở lòng bao dung? Nói hay lắm!
Trông thấy sắc mặt không hài lòng của Hoàng đế, Lê Dực Định tự biết bản thân đã có tội nên đã tiếp tục quỳ xuống nhận lỗi:
- Là nhi thần thất trách, khẩn mong phụ hoàng thứ tội.
Hoàng đế nhìn hắn, ánh mắt kiên định như muốn xuyên thấu tâm can.
- Kha Mộc, Thứ sử Tề An vơ vét của bách tính không ít. Khi hồi Kinh phải đi ngang địa phận Kha Mộc nhưng con lại bỏ qua, không luận tội hắn là có ý gì? Dầu làm tốt bao nhiêu việc nhưng bỏ qua Tề An chính là không hoàn thành chức trách được trẫm giao phó.
Hoàng đế tức giận dằn tay xuống bàn, lớn tiếng quát:
- Trẫm còn ban thánh chỉ làm gì? Trẫm còn cần con đi xử trí hết bọn vô lại đó làm chi?
- Hồi bẩm phụ hoàng, nhi thần đã tra được không ít, tuy nhiên chưa đủ bằng cớ luận tội Tề An. Hắn lại là người thâm sâu khó lường, cần phải cẩn thận điều tra thêm mới có thể luận tội.
- Trẫm những tưởng ngươi quanh năm ở biên thùy, không hề có vây cánh ở tiền triều và hậu cung, để ngươi thẩm tra cũng cho là công bằng liêm chính nhất. Nào ngờ ngươi đã khiến trẫm thất vọng vô cùng. Tề An quả thực có thế lực chống lưng rất lớn, để một Đại nguyên soái như ngươi phải dè dặt vài phần.
Lê Dực Định im lặng không nói. Làm sao hắn không biết việc bỏ qua Tề An sẽ bị Hoàng đế trách tội. Tuy nhiên, phụng vị của Hoàng hậu quá vững chắc, Hoàng thái tử làm phật lòng Hoàng đế bấy nhiêu lâu cũng không thể lung lay. Xử lý một Tề An đối với hắn có khó khăn gì. Xông pha trên chiến trường trùng trùng nguy hiểm, ngày ngày đối mặt với đao kiếm vô tình còn không sợ, chẳng lẽ hắn lại sợ nanh vuốt của Hoàng hậu ư?
Nếu giải quyết Tề An trước sẽ khiến Hoàng hậu nổi trận lôi đình, không ngại bày mưu tính kế nhằm vào hắn. Thay vì như vậy thì làm lớn chuyện này lên, mượn Hoàng đế trấn áp khí thế của Hoàng hậu, như vậy càng dễ hành sự hơn nhiều. Vừa diệt trừ một con sâu trong phe cánh của Hoàng hậu mà vừa mang thêm tiếng tốt về mình.
- Là nhi thần thất trách, không làm tròn bổn phận của một quân thần, mong phụ hoàng trách tội thật nặng.
- Sắp đến Tết Thượng Nguyên nên Hoàng tổ mẫu sẽ triệu kiến ngươi đến Cung của người, không nên để người lo lắng. Qua Tết Thượng Nguyên tự mình đến Hàm Đạo Ty lãnh hai mươi trượng xong rồi giải quyết Tề An. Làm chính vụ không khác gì xông pha chiến trận, còn không làm được thì đừng xuất hiện trước mặt trẫm nữa.
- Nhi thần lĩnh chỉ.
Lê Dực Định cúi rạp đầu xuống đất, môi đã nở nụ cười gian trá từ lâu. Đã có lời này của Hoàng đế thì cho dù Lê Dực Định có làm gì cũng không khiến Hoàng hậu hận mình đến thấu xương thấu tủy. Hắn không những từng bước từng bước trả thù cho mẫu phi mà còn tay không dính máu.
Sau khi Lê Dực Định rời đi, Hoàng đế tức giận dằn mạnh tay xuống thành ghế. Làm sao Hoàng đế không biết ai chống lưng cho Tề An chứ, càng biết rõ gia phả mấy đời. Tuy nhiên một minh quân không thể dân chúng sống trong khổ cực, thuận lòng dân ắt vững giang sơn.
- Hoàng hậu ơi là hoàng hậu, tay của nàng với cũng dài quá rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.