Công Chúa Mặt Trăng - Tập 1: Cinder (Lọ Lem)
Chương 27:
Masrissa Meyer
03/04/2021
CHIẾC TÀU LƯỢN DỪNG LẠI TRƯỚC CỔNG KHU CÁCH LY. Cinder lao ra khỏi xe, để rồi phải loạng choạng lùi lại, giơ khuỷu tay lên bịt mũi. Bụng cô nôn nao trước mùi hôi thối của xác người đang phân hủy, xộc lên giữa cái nóng gay gắt của buổi chiều mùa Hè. Bên ngoài cửa, một nhóm android y tế đang khiêng từng xác người chất lên tàu lượn, cổ tay người nào người nấy đều có một vết rạch màu đỏ. Cinder nín thở, quay mặt nhìn sang hướng khác và tiến vào bên trong.
Mặt Trời bắt đầu tắt nắng, bầu trời đang dần chuyển từ màu đỏ sang màu hồng và tím sẫm. Trước đó mấy hôm, căn phòng cách ly gần như vẫn còn trống không, vậy mà giờ đã chật cứng người - đủ mọi lứa tuổi và giới tính. Những chiếc quạt trần quay vù vù trên trần nhà không đủ để xua tan cái nóng oi bức, hay mùi tử khí nồng nặc trong phòng.
Các con android y tế đang hối hả đi qua đi lại giữa các giường bệnh, nhưng vẫn không đủ chăm sóc cho tất cả mọi người.
Cinder hít một hơi thật sâu bên dưới lớp tay áo và đi về phía dãy giường của Peony. Cô nhận ra cái chăn thêu màu xanh lá cây của cô em gái liền chạy vội tới. "Peony!"
Khi thấy Peony không động đậy, cô run run chìa tay chạm vào vai cô em. Cái chăn vẫn còn ấm và mềm mại nhưng cơ thể bên dưới nó không hề cử động.
Cinder run rẩy nắm lấy mép chăn và kéo xuống.
Peony rên rỉ phản đối, Cinder thở phào, ngồi sụp xuống cạnh giường.
"Peony ơi, chị đến rồi đây."
Peony nheo mắt nhìn Cinder, hai mắt mờ đục. Khuôn mặt cô bé xám ngoét, môi khô nứt nẻ. Bên dưới làn da tái nhợt, các chấm màu đen trên cổ bắt đầu chuyển sang màu xanh nhạt. Mắt hướng về phía Cinder, Peony khó nhọc rút một tay ra khỏi chăn, để lộ năm đầu ngón tay tím đen.
"Chị biết, chị biết, nhưng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi." - Cinder run rẩy mở túi quần lấy ra cái găng tay bình thường vẫn luôn gắn chặt với bàn tay phải của cô. Lọ thuốc được cất giữ cẩn thận bên trong một ngón tay - "Chị có cái này cho em. Em có thể ngồi dậy không?"
Peony co ngón tay lại rồi đút xuống dưới chân. Hai mắt cô bé trống rỗng. Dường như cô bé không hề nghe thấy tiếng Cinder.
"Peony ơi?"
Một tiếng bíp vang lên trong đầu Cinder. Màn hình trên võng mạc cô báo có tin nhắn đến của bà Adri. Một cảm giác bồn chồn, lo lắng dâng trào trong cô.
Cô bỏ qua tin nhắn đó.
"Peony, nghe chị nói này. Chị cần em ngồi dậy. Em có thể làm được không?"
"Mẹ?" Peony thều thào gọi.
"Mẹ đang ở nhà. Mẹ không biết ... " Là em đang hấp hối. Nhưng tất nhiên là bà Adri biết. Hẳn là giờ này bà ấy cũng đã nhận được tin nhắn.
Mạch máu trong người cô chảy rần rật, cô cúi xuống, luồn tay xuống dưới vai Peony. "Nào, để chị giúp em."
Nét mặt Peony không hề thay đổi - ánh mắt trống rỗng, vô hồn - nhưng cô bé không hề rên rỉ khi Cinder nâng người cô dậy.
"Chị xin lỗi nếu làm em đau," - Cô khẩn khoản nói - "nhưng chị cần em uống hết lọ thuốc này."
Một tiếng bíp nữa vang lên, lại là tin nhắn nữa từ bà Adri. Cinder điên tiết tắt luôn mạng, chặn toàn bộ tin nhắn đến.
"Là người ở trong cung đưa cho chị. Nó có thể giúp em khỏe lên. Em hiểu chứ?" - Cô hạ giọng nói khẽ, không dám để các bệnh nhân khác nghe thấy. Nhưng ánh mắt của Peony vẫn hoàn toàn trống rỗng - "Đây chính là thuốc giải, Peony ạ."
Peony không trả lời, đầu ngoẹo sang một bên. Cả người cô bé mềm nhũn, nhẹ như một con búp bê bằng giấy.
Cổ họng Cinder đắng nghét. "Không ... Peony, em có nghe thấy chị nói gì không?" - Cô hoảng hốt lay Peony - "Em cần phải uống cái này." - Cô cuống cuồng mở nắp lọ thuốc giải và kề vào môi Peony. Nhưng cô bé không hề nhúc nhích, thậm chí một cái nhíu mày cũng không - "Peony." Cinder run rẩy ngửa đầu Peony ra, kề sát lọ thuốc không muốn làm rớt dù chỉ một giọt.
Và rồi cô dừng lại. Trái tim cô đau đớn như bị ai đó bóp nghẹt. Đầu cô nặng trịch vì những giọt nước mắt không thể trào ra. Cô lắc đầu, không muốn chấp nhận sự thật. "Peony, chị xin em."
Không có một âm thanh hay hơi thở nào phát ra từ miệng Peony. Cinder từ từ hạ lọ thuốc giải xuống. Cô gục đầu vào vai Peony, nghiến chặt răng cho tới khi quai hàm cô như muốn gãy làm đôi. Lẫn trong không khí nồng nặc mùi mồ hôi và ẩm mốc, cô vẫn thoáng ngửi thấy mùi xà phòng quen thuộc của Peony từ nhiều ngày trước.
Nắm chặt lọ thuốc giải trong tay, cô từ từ đặt Peony nằm xuống gối. Hai mắt cô bé vẫn đang mở trừng trừng.
Cinder vung tay đấm mạnh xuống giường, làm bắn cả mấy giọt thuốc giải lên ngón cái. Cô nhắm chặt mắt, gục mặt xuống chăn. "Peony! Peony!" - Cô rền rĩ kêu lên - "Chị đã giữ lời hứa của mình. Chị đã mang nó đến cho em." - Nhìn khuôn mặt trắng bệch, và đôi mắt vô hồn của cô em gái nhỏ, Cinder gần như muốn bóp nát lọ thuốc nhỏ trong tay - "Chị cũng đã nói chuyện với Kai. Peony, anh ấy đã hứa là sẽ khiêu vũ cùng với em. Anh ấy đã nói như vậy. Em nghe thấy chị nói gì không? Em không thể chết được. Chị đến rồi đây ... Chị ... "
Một cơn đau đầu bất ngờ ập đến, làm cô choáng váng, phải dựa hẳn người vào thành giường để lấy thăng bằng. Cột sống của cô lại như đang có một ngọn lửa thiêu đốt từ bên trong, nhưng lần này nó đã không thể hạ gục cô như hai lần trước. Dường như cô đã bắt đầu quen với cảm giác đau đớn này.
Và rồi nó cũng nhanh chóng qua đi, để lại trong cô một nỗi đau vô hạn khi nhìn vào đôi mắt mờ đục của Peony. Cô ngẩng đầu lên, run rẩy đóng nắp lọ thuốc giải và cất vào trong túi quần. Sau đó, cô với tay vuốt mắt cho Peony.
Có tiếng bánh xe quen thuộc vang lên, cô quay lại và nhìn thấy một con android y tế đang lừ lừ tiến về phía mình - trên tay nó không hề cầm theo một cốc nước hay cái khăn ẩm. Nó dừng lại bên cạnh giường Peony, mở lồng ngực và rút ra một con dao mổ.
Cinder nhoài với người qua giường, nắm chặt lấy cổ tay Peony. "Không được." Cô gào lên, làm mấy bệnh nhân ở giường bên cạnh phải ngoái đầu nhìn sang.
Đèn cảm biến của con android rọi về phía cô.
"Các người không thể lấy cái này đi được."
Con android từ từ giơ con dao mổ lên. Trên lưỡi dao vẫn còn dính máu khô của những nạn nhân trước đó.
Không nói không rằng, nó dùng bàn tay còn lại nắm lấy khuỷu tay của Peony. "Tôi đã được lập trình ... "
"Tôi không cần biết các người được lập trình để làm cái gì. Nhưng riêng trường hợp này thì không được." Cinder giật tay Peony ra khỏi tay con android, vô tình chạm phải cái càng của nó làm cứa một vết dài trên da cô bé.
"Tôi cần phải lấy con chíp của cô ấy và đem đi bảo quản." Con android nói và chìa tay ra lại lần nữa. Cinder nhoài hẳn người qua giường, giơ tay bịt đèn cảm ứng của con android và đẩy mạnh nó ra. "Tôi đã nói không được là không được. Hãy để con bé yên."
Con android vung con dao mổ lên chọc thẳng xuống găng tay của Cinder. Tiếng kim loại va vào nhau leng keng. Cinder giật mình lùi lại. Con dao vẫn đang bám lủng lẳng trên găng tay.
Điên tiết, cô rút con dao ra khỏi găng tay và nghiến răng đâm thật mạnh vào cái đèn cảm ứng của con android. Tấm kính bảo hộ vỡ choang. Ánh đèn vàng lóe lên một cái rồi tắt ngúm. Con android lùi lại, hai cánh tay sắt vụng loạn xạ trong không khí, tiếng cảnh báo lỗi và những tiếng bíp bíp liên tục phát ra từ bên trong người con rôbốt.
Vẫn chưa hả cơn giận, Cinder bò qua giường, vung tay đấm thẳng vào đầu con android, khiến nó đổ rầm xuống đất, im lặng, hai tay vẫn đang giật giật. Cinder ngoái đầu nhìn xung quanh, miệng thở hồng hộc. Bệnh nhân ở mấy giường bên cạnh đã ngồi hết cả dậy, mắt trợn tròn kinh ngạc. Một con android y tế ở cách đó bốn dãy giường thấy thế lập tức tiến về phía cô. Cinder hít một hơi thật sâu, sau đó cúi xuống nhặt con dao mổ lên. Cô quay lại quỳ xuống bên cạnh Peony - đang nằm bất động giữa đống chăn nhàu nhĩ, cánh tay bị cào xước, các ngón tay thâm tím buông thõng ở mép giường. "Tha lỗi cho chị nhé." Nói rồi cô nắm lấy cổ tay gầy yếu của cô em gái, và dùng dao rạch một đường lên đó. Máu ứa ra từ cổ tay Peony thấm vào chiếc găng tay cáu bẩn, đen ngòm của cô. Các ngón tay của Peony khẽ giật giật, lúc lưỡi dao cắt trúng phải gân, làm cô giật nảy mình.
Khi vết cắt đã đủ rộng, cô dùng mũi dao chọc sâu vào bên trong, từ từ rút ra một con chíp hình vuông.
"Chị rất rất xin lỗi em." Cô thì thầm đặt bàn tay vừa bị rạch xuống bụng Peony và đứng dậy. Khoảng cách giữa cô và con android y tế đang càng lúc càng được rút ngắn.
"Hắt xì, hắt xì, nào mình ... "
Cô quay ngoắt người về phía giọng hát trong trẻo vừa cất lên, một tay cầm con dao mổ, tay còn lại nắm chặt con chíp của Peony.
Cậu bé đang nằm ở dãy giường bên cạnh co rúm người khi đôi mắt thất thần của cậu ta nhìn thấy vũ khí trên tay cô. Tiếng hát vừa cất lên đã lập tức im bặt. Phải mất một lúc Cinder mới nhận ra cậu bé. Chang Sunto, ở khu chợ. Con trai của bà Sacha. Da cậu bé bóng nhẫy, nhễ nhại mồ hôi, mái tóc đen bết chặt một bên đầu do nằm quá lâu. Hắt xì , hắt xì , nào chúng mình cùng ngã ...
Những người còn đủ sức lực đều đã ngồi hết dậy và đang nhìn chằm chằm vào cô.
Hít một hơi thật nhanh, Cinder lướt tới chỗ Sunto. Cô lấy lọ thuốc ra khỏi túi và ấn vào tay cậu bé. "Uống đi." Cùng lúc con android y tế cũng vừa lăn tới.
Cinder dùng tay gạt nó sang một bên, làm nó ngã bổ nhào ra đất như một con lật đật. Sunto giương đôi mắt lờ đờ, mê sảng nhìn Cinder. Cậu bé không hề nhận ra cô. "Uống đi!" cô ra lệnh, rồi không đợi cậu bé kịp phản ứng, cô mở nắp lọ dốc thẳng lọ thuốc vào miệng Sunto. Cô đợi cho tới khi môi cậu ngậm lại và nuốt chỗ thuốc kia xuống cổ họng rồi mới quay đầu chạy đi.
Lúc cô lao được ra đến ngoài đường thì thấy tàu lượn của mình đã bị mấy con android y tế trưng dụng để chở người chết. Cô cắm đầu chạy theo hướng ngược lại.
Cô rẽ vào một con phố và chạy được khoảng bốn dãy nhà thì nghe thấy tiếng tàu lượn bay vè vè trên đầu.
"Linh Cinder," - một giọng nói vọng ra từ bên trong tàu lượn - "yêu cầu cô dừng lại và đi theo chúng tôi."
Cinder buột miệng chửi thề. Không phải là họ định bắt cô đấy chứ?
Cô dừng lại, ngước mặt lên nhìn chiếc tàu lượn màu trắng. Đây là tàu lượn của cơ quan thực thi pháp luật, được điều khiển bởi các con android. Làm sao họ có thể tìm ra cô nhanh đến vậy?
"Tôi không hề ăn cắp nó!" - Cô hét lên, giơ nắm tay đang cầm con chíp của Peony lên - "Nó thuộc về gia đình của cô bé, chứ không phải các người hay bất kỳ ai khác!"
Chiếc tàu lượn đỗ xuống trước mặt cô, nhưng không hề tắt máy. Một con android bước xuống khỏi xe, đèn cảm ứng màu vàng quét một dọc từ đầu tới chân Cinder, trên tay nó cầm một khẩu súng bắn điện.
Cô giật mình lùi lại.
"Tôi không hề làm gì sai." - Cô chìa tay ra giải thích - "Con android y tế đó đã tấn công tôi trước. Tôi chỉ tự vệ thôi."
"Linh Cinder," - cái giọng cơ khí đều đều nói tiếp - "chúng tôi vừa được người giám hộ hợp pháp của cô liên lạc và thông báo về việc cô biến mất khi chưa được cho phép. Cô đã vi phạm Đạo Luật Bảo Vệ Cyborg và bị đưa vào danh sách những cyborg bỏ trốn. Chúng tôi được lệnh bắt giữ cô, bằng vũ lực nếu cần thiết và trao trả lại cho người giám hộ hợp pháp của cô. Nếu cô chịu quy phục trong hòa bình, lần vi phạm này sẽ không bị ghi vào lý lịch của cô."
Cinder cau mày, bối rối. Mồ hôi chảy ròng ròng trên trán cô.
"Khoan đã," - cô từ từ hạ tay xuống - "là bà Adri đã báo mấy người tới bắt tôi?"
Mặt Trời bắt đầu tắt nắng, bầu trời đang dần chuyển từ màu đỏ sang màu hồng và tím sẫm. Trước đó mấy hôm, căn phòng cách ly gần như vẫn còn trống không, vậy mà giờ đã chật cứng người - đủ mọi lứa tuổi và giới tính. Những chiếc quạt trần quay vù vù trên trần nhà không đủ để xua tan cái nóng oi bức, hay mùi tử khí nồng nặc trong phòng.
Các con android y tế đang hối hả đi qua đi lại giữa các giường bệnh, nhưng vẫn không đủ chăm sóc cho tất cả mọi người.
Cinder hít một hơi thật sâu bên dưới lớp tay áo và đi về phía dãy giường của Peony. Cô nhận ra cái chăn thêu màu xanh lá cây của cô em gái liền chạy vội tới. "Peony!"
Khi thấy Peony không động đậy, cô run run chìa tay chạm vào vai cô em. Cái chăn vẫn còn ấm và mềm mại nhưng cơ thể bên dưới nó không hề cử động.
Cinder run rẩy nắm lấy mép chăn và kéo xuống.
Peony rên rỉ phản đối, Cinder thở phào, ngồi sụp xuống cạnh giường.
"Peony ơi, chị đến rồi đây."
Peony nheo mắt nhìn Cinder, hai mắt mờ đục. Khuôn mặt cô bé xám ngoét, môi khô nứt nẻ. Bên dưới làn da tái nhợt, các chấm màu đen trên cổ bắt đầu chuyển sang màu xanh nhạt. Mắt hướng về phía Cinder, Peony khó nhọc rút một tay ra khỏi chăn, để lộ năm đầu ngón tay tím đen.
"Chị biết, chị biết, nhưng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi." - Cinder run rẩy mở túi quần lấy ra cái găng tay bình thường vẫn luôn gắn chặt với bàn tay phải của cô. Lọ thuốc được cất giữ cẩn thận bên trong một ngón tay - "Chị có cái này cho em. Em có thể ngồi dậy không?"
Peony co ngón tay lại rồi đút xuống dưới chân. Hai mắt cô bé trống rỗng. Dường như cô bé không hề nghe thấy tiếng Cinder.
"Peony ơi?"
Một tiếng bíp vang lên trong đầu Cinder. Màn hình trên võng mạc cô báo có tin nhắn đến của bà Adri. Một cảm giác bồn chồn, lo lắng dâng trào trong cô.
Cô bỏ qua tin nhắn đó.
"Peony, nghe chị nói này. Chị cần em ngồi dậy. Em có thể làm được không?"
"Mẹ?" Peony thều thào gọi.
"Mẹ đang ở nhà. Mẹ không biết ... " Là em đang hấp hối. Nhưng tất nhiên là bà Adri biết. Hẳn là giờ này bà ấy cũng đã nhận được tin nhắn.
Mạch máu trong người cô chảy rần rật, cô cúi xuống, luồn tay xuống dưới vai Peony. "Nào, để chị giúp em."
Nét mặt Peony không hề thay đổi - ánh mắt trống rỗng, vô hồn - nhưng cô bé không hề rên rỉ khi Cinder nâng người cô dậy.
"Chị xin lỗi nếu làm em đau," - Cô khẩn khoản nói - "nhưng chị cần em uống hết lọ thuốc này."
Một tiếng bíp nữa vang lên, lại là tin nhắn nữa từ bà Adri. Cinder điên tiết tắt luôn mạng, chặn toàn bộ tin nhắn đến.
"Là người ở trong cung đưa cho chị. Nó có thể giúp em khỏe lên. Em hiểu chứ?" - Cô hạ giọng nói khẽ, không dám để các bệnh nhân khác nghe thấy. Nhưng ánh mắt của Peony vẫn hoàn toàn trống rỗng - "Đây chính là thuốc giải, Peony ạ."
Peony không trả lời, đầu ngoẹo sang một bên. Cả người cô bé mềm nhũn, nhẹ như một con búp bê bằng giấy.
Cổ họng Cinder đắng nghét. "Không ... Peony, em có nghe thấy chị nói gì không?" - Cô hoảng hốt lay Peony - "Em cần phải uống cái này." - Cô cuống cuồng mở nắp lọ thuốc giải và kề vào môi Peony. Nhưng cô bé không hề nhúc nhích, thậm chí một cái nhíu mày cũng không - "Peony." Cinder run rẩy ngửa đầu Peony ra, kề sát lọ thuốc không muốn làm rớt dù chỉ một giọt.
Và rồi cô dừng lại. Trái tim cô đau đớn như bị ai đó bóp nghẹt. Đầu cô nặng trịch vì những giọt nước mắt không thể trào ra. Cô lắc đầu, không muốn chấp nhận sự thật. "Peony, chị xin em."
Không có một âm thanh hay hơi thở nào phát ra từ miệng Peony. Cinder từ từ hạ lọ thuốc giải xuống. Cô gục đầu vào vai Peony, nghiến chặt răng cho tới khi quai hàm cô như muốn gãy làm đôi. Lẫn trong không khí nồng nặc mùi mồ hôi và ẩm mốc, cô vẫn thoáng ngửi thấy mùi xà phòng quen thuộc của Peony từ nhiều ngày trước.
Nắm chặt lọ thuốc giải trong tay, cô từ từ đặt Peony nằm xuống gối. Hai mắt cô bé vẫn đang mở trừng trừng.
Cinder vung tay đấm mạnh xuống giường, làm bắn cả mấy giọt thuốc giải lên ngón cái. Cô nhắm chặt mắt, gục mặt xuống chăn. "Peony! Peony!" - Cô rền rĩ kêu lên - "Chị đã giữ lời hứa của mình. Chị đã mang nó đến cho em." - Nhìn khuôn mặt trắng bệch, và đôi mắt vô hồn của cô em gái nhỏ, Cinder gần như muốn bóp nát lọ thuốc nhỏ trong tay - "Chị cũng đã nói chuyện với Kai. Peony, anh ấy đã hứa là sẽ khiêu vũ cùng với em. Anh ấy đã nói như vậy. Em nghe thấy chị nói gì không? Em không thể chết được. Chị đến rồi đây ... Chị ... "
Một cơn đau đầu bất ngờ ập đến, làm cô choáng váng, phải dựa hẳn người vào thành giường để lấy thăng bằng. Cột sống của cô lại như đang có một ngọn lửa thiêu đốt từ bên trong, nhưng lần này nó đã không thể hạ gục cô như hai lần trước. Dường như cô đã bắt đầu quen với cảm giác đau đớn này.
Và rồi nó cũng nhanh chóng qua đi, để lại trong cô một nỗi đau vô hạn khi nhìn vào đôi mắt mờ đục của Peony. Cô ngẩng đầu lên, run rẩy đóng nắp lọ thuốc giải và cất vào trong túi quần. Sau đó, cô với tay vuốt mắt cho Peony.
Có tiếng bánh xe quen thuộc vang lên, cô quay lại và nhìn thấy một con android y tế đang lừ lừ tiến về phía mình - trên tay nó không hề cầm theo một cốc nước hay cái khăn ẩm. Nó dừng lại bên cạnh giường Peony, mở lồng ngực và rút ra một con dao mổ.
Cinder nhoài với người qua giường, nắm chặt lấy cổ tay Peony. "Không được." Cô gào lên, làm mấy bệnh nhân ở giường bên cạnh phải ngoái đầu nhìn sang.
Đèn cảm biến của con android rọi về phía cô.
"Các người không thể lấy cái này đi được."
Con android từ từ giơ con dao mổ lên. Trên lưỡi dao vẫn còn dính máu khô của những nạn nhân trước đó.
Không nói không rằng, nó dùng bàn tay còn lại nắm lấy khuỷu tay của Peony. "Tôi đã được lập trình ... "
"Tôi không cần biết các người được lập trình để làm cái gì. Nhưng riêng trường hợp này thì không được." Cinder giật tay Peony ra khỏi tay con android, vô tình chạm phải cái càng của nó làm cứa một vết dài trên da cô bé.
"Tôi cần phải lấy con chíp của cô ấy và đem đi bảo quản." Con android nói và chìa tay ra lại lần nữa. Cinder nhoài hẳn người qua giường, giơ tay bịt đèn cảm ứng của con android và đẩy mạnh nó ra. "Tôi đã nói không được là không được. Hãy để con bé yên."
Con android vung con dao mổ lên chọc thẳng xuống găng tay của Cinder. Tiếng kim loại va vào nhau leng keng. Cinder giật mình lùi lại. Con dao vẫn đang bám lủng lẳng trên găng tay.
Điên tiết, cô rút con dao ra khỏi găng tay và nghiến răng đâm thật mạnh vào cái đèn cảm ứng của con android. Tấm kính bảo hộ vỡ choang. Ánh đèn vàng lóe lên một cái rồi tắt ngúm. Con android lùi lại, hai cánh tay sắt vụng loạn xạ trong không khí, tiếng cảnh báo lỗi và những tiếng bíp bíp liên tục phát ra từ bên trong người con rôbốt.
Vẫn chưa hả cơn giận, Cinder bò qua giường, vung tay đấm thẳng vào đầu con android, khiến nó đổ rầm xuống đất, im lặng, hai tay vẫn đang giật giật. Cinder ngoái đầu nhìn xung quanh, miệng thở hồng hộc. Bệnh nhân ở mấy giường bên cạnh đã ngồi hết cả dậy, mắt trợn tròn kinh ngạc. Một con android y tế ở cách đó bốn dãy giường thấy thế lập tức tiến về phía cô. Cinder hít một hơi thật sâu, sau đó cúi xuống nhặt con dao mổ lên. Cô quay lại quỳ xuống bên cạnh Peony - đang nằm bất động giữa đống chăn nhàu nhĩ, cánh tay bị cào xước, các ngón tay thâm tím buông thõng ở mép giường. "Tha lỗi cho chị nhé." Nói rồi cô nắm lấy cổ tay gầy yếu của cô em gái, và dùng dao rạch một đường lên đó. Máu ứa ra từ cổ tay Peony thấm vào chiếc găng tay cáu bẩn, đen ngòm của cô. Các ngón tay của Peony khẽ giật giật, lúc lưỡi dao cắt trúng phải gân, làm cô giật nảy mình.
Khi vết cắt đã đủ rộng, cô dùng mũi dao chọc sâu vào bên trong, từ từ rút ra một con chíp hình vuông.
"Chị rất rất xin lỗi em." Cô thì thầm đặt bàn tay vừa bị rạch xuống bụng Peony và đứng dậy. Khoảng cách giữa cô và con android y tế đang càng lúc càng được rút ngắn.
"Hắt xì, hắt xì, nào mình ... "
Cô quay ngoắt người về phía giọng hát trong trẻo vừa cất lên, một tay cầm con dao mổ, tay còn lại nắm chặt con chíp của Peony.
Cậu bé đang nằm ở dãy giường bên cạnh co rúm người khi đôi mắt thất thần của cậu ta nhìn thấy vũ khí trên tay cô. Tiếng hát vừa cất lên đã lập tức im bặt. Phải mất một lúc Cinder mới nhận ra cậu bé. Chang Sunto, ở khu chợ. Con trai của bà Sacha. Da cậu bé bóng nhẫy, nhễ nhại mồ hôi, mái tóc đen bết chặt một bên đầu do nằm quá lâu. Hắt xì , hắt xì , nào chúng mình cùng ngã ...
Những người còn đủ sức lực đều đã ngồi hết dậy và đang nhìn chằm chằm vào cô.
Hít một hơi thật nhanh, Cinder lướt tới chỗ Sunto. Cô lấy lọ thuốc ra khỏi túi và ấn vào tay cậu bé. "Uống đi." Cùng lúc con android y tế cũng vừa lăn tới.
Cinder dùng tay gạt nó sang một bên, làm nó ngã bổ nhào ra đất như một con lật đật. Sunto giương đôi mắt lờ đờ, mê sảng nhìn Cinder. Cậu bé không hề nhận ra cô. "Uống đi!" cô ra lệnh, rồi không đợi cậu bé kịp phản ứng, cô mở nắp lọ dốc thẳng lọ thuốc vào miệng Sunto. Cô đợi cho tới khi môi cậu ngậm lại và nuốt chỗ thuốc kia xuống cổ họng rồi mới quay đầu chạy đi.
Lúc cô lao được ra đến ngoài đường thì thấy tàu lượn của mình đã bị mấy con android y tế trưng dụng để chở người chết. Cô cắm đầu chạy theo hướng ngược lại.
Cô rẽ vào một con phố và chạy được khoảng bốn dãy nhà thì nghe thấy tiếng tàu lượn bay vè vè trên đầu.
"Linh Cinder," - một giọng nói vọng ra từ bên trong tàu lượn - "yêu cầu cô dừng lại và đi theo chúng tôi."
Cinder buột miệng chửi thề. Không phải là họ định bắt cô đấy chứ?
Cô dừng lại, ngước mặt lên nhìn chiếc tàu lượn màu trắng. Đây là tàu lượn của cơ quan thực thi pháp luật, được điều khiển bởi các con android. Làm sao họ có thể tìm ra cô nhanh đến vậy?
"Tôi không hề ăn cắp nó!" - Cô hét lên, giơ nắm tay đang cầm con chíp của Peony lên - "Nó thuộc về gia đình của cô bé, chứ không phải các người hay bất kỳ ai khác!"
Chiếc tàu lượn đỗ xuống trước mặt cô, nhưng không hề tắt máy. Một con android bước xuống khỏi xe, đèn cảm ứng màu vàng quét một dọc từ đầu tới chân Cinder, trên tay nó cầm một khẩu súng bắn điện.
Cô giật mình lùi lại.
"Tôi không hề làm gì sai." - Cô chìa tay ra giải thích - "Con android y tế đó đã tấn công tôi trước. Tôi chỉ tự vệ thôi."
"Linh Cinder," - cái giọng cơ khí đều đều nói tiếp - "chúng tôi vừa được người giám hộ hợp pháp của cô liên lạc và thông báo về việc cô biến mất khi chưa được cho phép. Cô đã vi phạm Đạo Luật Bảo Vệ Cyborg và bị đưa vào danh sách những cyborg bỏ trốn. Chúng tôi được lệnh bắt giữ cô, bằng vũ lực nếu cần thiết và trao trả lại cho người giám hộ hợp pháp của cô. Nếu cô chịu quy phục trong hòa bình, lần vi phạm này sẽ không bị ghi vào lý lịch của cô."
Cinder cau mày, bối rối. Mồ hôi chảy ròng ròng trên trán cô.
"Khoan đã," - cô từ từ hạ tay xuống - "là bà Adri đã báo mấy người tới bắt tôi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.