Công Chúa Mặt Trăng - Tập 1: Cinder (Lọ Lem)
Chương 31:
Masrissa Meyer
03/04/2021
CINDER ĐÃ PHẢI ĐI BỘ MỘT ĐOẠN ĐƯỜNG DÀI ĐỂ VỀ ĐẾN nhà. Bà Adri và Pearl đã rời khu chợ về nhà từ sớm, nóng lòng chuẩn bị cho buổi vũ hội vào buổi tối. Mới đầu Cinder còn lấy đó làm mừng, nhưng sau khoảng một dặm cuốc bộ trên chiếc nạng tự chế -khiến hai tay cô mỏi dừ, chưa kể còn túi đồ nặng trịch đeo ở bên hông - cô bắt đầu nguyền rủa bà mẹ kế độc ác với mỗi bước chân tập tễnh của mình.
Nói vậy không có nghĩa là cô nôn nóng muốn trở về nhà. Cô không biết Pearl muốn cô làm gì để giúp chuẩn bị cho buổi khiêu vũ, nhưng cô biết mục đích chính của chị ta là giễu cợt và hành hạ cô. Cô chỉ phải cố chịu đựng một tối nữa thôi. Một tối nữa thôi.
Cô như được bốn chữ đó tiếp thêm sức mạnh, tiếp tục tiến lên phía trước.
Lúc cô về được đến nhà thì đã thấy cái hành lang - bình thường vốn ồn ã, chật ních người qua lại - hôm nay bỗng vắng lặng và yên ắng một cách khác thường. Chứng tỏ mọi người một là vẫn đang ở lễ hội, hai là đang ở trong nhà chuẩn bị cho buổi khiêu vũ. Nhà kế bên cũng đang vọng ra tiếng con gái cười khúc khích, thay vì những tiếng quát tháo, tranh giành nhau thường thấy mọi ngày.
Cinder kẹp hai cái nạng xuống dưới cánh tay đau nhức rồi lần theo bức tường tập tễnh đi vào nhà.
Mới đầu cô còn tưởng hai mẹ con bà Adri không còn ở nhà, cho tới khi nghe thấy tiếng bước chân loẹt xoẹt trong phòng họ ở cuối hàng lang. Cinder rón rén đi về phòng và đóng cửa lại, lòng thầm cầu mong từ giờ tới hết buổi tối sẽ không phải chạm mặt mẹ con họ. Đang định tranh thủ đóng gói hành lý thì cô nghe thấy có tiếng gõ cửa.
Cô thở dài, khập khiễng đi ra mở cửa. Pearl đang đứng ở hành lang, trong chiếc váy lụa màu vàng lấp lánh với cái cổ khoét sâu đúng như yêu cầu của bà Adri.
"Cô có cần về nhà muộn thế không?" - Pearl bĩu môi nói - "Chúng tôi sẽ đi ngay khi lễ đăng quang kết thúc."
"Đáng ra tôi có thể về nhà nhanh hơn, nếu không phải vì bị ai đó lấy trộm mất cái chân."
Pearl ngúng nguẩy lùi lại, xoay một vòng rồi hớn hở hỏi Cinder. "Cô thấy sao, Cinder? Liệu Hoàng tử có để ý đến tôi trong bộ váy này không?"
Phải kiềm chế lắm Cinder mới không lao tới bôi hai bàn tay dính đầy dầu mỡ của mình lên váy của chị ta. Thay vào đó, cô chỉ tháo găng tay và đút chúng vào trong túi quần. "Chị nói có việc cần tôi giúp mà, là việc gì thế?"
"Đúng vậy. Tôi cần hỏi ý kiến của cô." - Pearl nhấc váy lên để lộ hai chiếc giày cọc cạch trên đôi chân nhỏ xíu. Bên chân trái của chị ta là một chiếc bốt nhung cao cổ, màu kem. Bên chân phải là một chiếc xăng đan màu vàng buộc dây kim tuyến lấp lánh - "Vì cô khá thân với Hoàng tử nên tôi nghĩ có lẽ cô biết Hoàng tử thích cái nào hơn, đôi bốt nhung màu kem hay đôi xăng đan màu vàng?"
Cinder giả vờ suy nghĩ một lúc rồi nói. "Đôi bốt làm cho cổ chân chị trông bị to."
Pearl cười khẩy. "Bàn chân bọc kim loại mới làm cho cổ chân cô bị to thì có. Cô chỉ đang ghen tỵ vì tôi có bàn chân đẹp hơn." - Cô ta thở dài tỏ vẻ đầy thương cảm - "Thật đáng tiếc cô sẽ chẳng bao giờ biết được cảm giác đó."
"Tôi cũng mừng cho chị ít nhất cũng tìm được một bộ phận trên cơ thể khiến chị hài lòng."
Pearl hất mái tóc ra đằng sau, nhìn Cinder cười ngạo nghễ. Cô ta thừa hiểu sự giễu cợt của Cinder chẳng hề có cơ sở và điều đó chỉ càng khiến Cinder khó chịu hơn.
"Tôi đã tập đi tập lại từ chiều tới giờ về những điều mình sẽ nói với Hoàng tử Kai tối nay." - Pearl nói - "Tôi dự định sẽ kể cho anh ấy nghe mọi chuyện." - Vừa nói cô ta vừa đung đưa cái váy trong không khí - "Đầu tiên, tôi sẽ kể cho anh ấy nghe về tay và chân giả của cô, để anh ta biết cô là thứ gớm ghiếc như thế nào. Sau đó tôi sẽ khiến cho anh ấy nhận ra rằng tôi mới là người xứng với anh hơn."
Cinder dựa người vào thành cửa, chép miệng nói. "Sao chị không nói với tôi sớm hơn, rằng chị cũng thích Hoàng tử? Chị biết không, trước khi Peony mất, tôi đã nói chuyện với Hoàng tử và anh ấy đã hứa sẽ cùng khiêu vũ với em ấy đêm nay, nếu em ấy qua khỏi. Nếu biết tôi đã nói giùm chị một tiếng với anh ấy, nhưng giờ tôi đoán là quá muộn rồi đúng không? Thật là tiếc!"
Mặt Pearl đỏ lựng lên. "Không được phép nhắc tới tên con bé."
Cinder chớp mắt hỏi lại. "Peony?"
Pearl vằn mắt nhìn Cinder như muốn ăn tươi nuốt sống. "Chính cô đã giết con bé. Tất cả mọi người đều biết đó là lỗi của cô."
Cinder há hốc miệng trước sự vô lý đến quá quắt của bà chị kế "Đó không phải là sự thật. Tôi chưa bao giờ bị ốm."
"Là lỗi của cô nên con bé mới mò ra bãi phế liệu. Và lây bệnh ở đó."
Cinder mấp máy môi nhưng không lời nào được thốt ra.
"Nếu không phải vì cô, giờ này con bé sẽ vẫn đang có mặt ở đây và chuẩn bị đi dự buổi khiêu vũ. Vì thế đừng cố tỏ ra là mình có lòng tốt giúp đỡ cho Peony. Nếu thực sự muốn tốt cho Peony đáng lẽ cô nên tránh xa con bé ra." - Hai mắt Pearl rưng rưng - "Giờ cô lại còn tỏ ra là mình quan tâm tới con bé, như thể nó là em gái của cô không bằng. Trong lúc Peony còn chưa biết sống chết thế nào thì cô ... đi gặp gỡ với Hoàng tử, tán tỉnh anh ta, mặc dù thừa biết tình cảm của Peony với anh ta. Cô đúng là ... không phải con người."
Cinder khoanh hai tay lại trước ngực. "Tôi biết chị không tin nhưng tôi thực sự rất yêu Peony. Tôi yêu thương em ấy như em gái ruột của mình."
Cả người Pearl run lên bần bật, hai tay cô ta nắm chặt lại, cố gắng để không bật khóc. "Cô nói đúng. Tôi không tin cô. Cô là một đứa dối trá, một đứa ăn cắp và cô không quan tâm tới bất kỳ ai ngoài bản thân cô. Và tôi sẽ nói tất cả những điều đó cho Hoàng tử biết."
Cửa phòng ngủ của bà Adri bật mở, bà ta bước ra trong bộ kimono trắng đỏ thêu hình con sếu. "Hai đứa cãi vã chuyện gì thế? Pearl, chuẩn bị xong chưa con?" Bà ta đưa mắt nhìn Pearl một lượt từ đầu tới chân, xem có còn cần sửa sang gì nữa hay không.
"Không thể tin được là hai người vẫn định đi dự vũ hội." - Cinder lắc đầu nói - "Mọi người sẽ nghĩ gì khi mà hai người vẫn đang trong thời gian để tang?" Cô biết những lời vừa rồi của mình có phần không công bằng khi cô vẫn nghe thấy tiếng họ khóc nức nở hàng đêm, nhưng hành động của họ khiến cô không thể chấp nhận được. Kể cả nếu được lựa chọn cô cũng sẽ không tham dự buổi vũ hội đó. Nếu thiếu Peony.
Bà Adri quắc mắt nhìn Cinder rồi lạnh lùng ra lệnh. "Đi rửa tàu lượn đi. Rửa sạch như mới vào đấy." - Bà ta nói - "Buổi lễ đăng quang bắt đầu rồi."
Cinder cảm thấy may mắn vì không bị ép ngồi xem buổi truyền hình trực tiếp lễ đăng quang cùng hai mẹ con họ. Không một lời cự tuyệt phản kháng, cô xách nạng đi ra cửa.
Một tối nữa thôi.
Ngay khi vừa ra đến thang máy, cô lập tức bật màn hình của mình lên để theo dõi tin tức. Đại biểu và khách khứa đã đến đông đủ và ổn định chỗ ngồi. Không khí trước buổi lễ vô cùng rộn rã và náo nhiệt. Một đoàn các quan chức chính phủ đang đi vào trong cung, vây quanh là một rừng báo chí và máy quay.
Cinder xách theo cái xô và hộp xà phòng bên dưới nhà kho rồi tập tễnh đi về hướng bãi đậu xe, vừa đi vừa nghe phóng viên giải thích về ý nghĩa của các biểu tượng và nghi thức sẽ có trong buổi lễ. Ví dụ như biểu tượng thêu trên hoàng bào của Kai, các biểu tượng in trên những lá cờ sẽ được kéo lên khi anh đọc lời tuyên thệ, số tiếng công được vang lên khi Kai tiến lên ngai vàng ... Tất cả đều đã được thực hành và truyền lại từ đời này sang đời khác trong nhiều thế kỷ và là sự kết hợp hài hòa của các nền văn hóa đã tạo nên Khối Thịnh Vượng Chung như ngày hôm nay.
Tin tức liên tục được chuyển giữa buổi lễ hội ở trung tâm thành phố và hình ảnh của Kai trước buổi lễ chính thức. Và đó là điều duy nhất thu hút sự chú ý của Cinder trong toàn bộ bản tin. Cô không thể ngừng tưởng tượng ra cảnh mình đang ở trong cung cùng với Kai, chứ không phải trong cái gara chật chội, ẩm thấp này. Cảnh Kai đang bắt tay với một chính khách nào đó. Cảnh Kai đang vẫy tay chào đám đông. Cảnh Kai chốc chốc quay sang thì thầm với ngài cố vấn trưởng. Cảnh Kai quay sang mỉm cười với cô, hạnh phúc vì có cô ở bên cạnh.
Với cô chỉ cần được nhìn thấy Kai thoáng qua trên màn hình như thế là đủ, cô không hề cảm thấy đau đớn hay oán trách. Bởi cô hiểu thế giới còn có nhiều điều quan trọng hơn đang diễn ra, và nó không hề có chỗ cho nỗi khát khao tự do của cô, sự chế nhạo của Pearl, lời mắng nhiếc của bà Adri, và thậm chí là sự tán tỉnh của Kai dành cho cô.
Khối Thịnh Vượng Chung Phương Đông đang trao vương miện cho vị Hoàng Đế mới của mình. Và ngày hôm nay, cả thế giới đang dõi theo sự kiện trọng đại này.
Trang phục của Kai là sự kết hợp của cả truyền thống lẫn hiện đại. Biểu tượng chim bồ câu được thêu trên cổ áo dựng kiểu man darin tượng trưng cho hòa bình và tình yêu. Trên vai anh là tấm áo choàng màu xanh thẫm, thêu hình sáu ngôi sao bạc, tượng trưng cho hòa bình và sự thống nhất của sáu vương quốc trên Trái Đất, cùng mười hai bông cúc, tượng trưng cho mười hai vùng thuộc Khối Thịnh Vượng Chung nằm dưới quyền cai trị của anh.
Đứng bên cạnh anh là ngài cố vấn trưởng của hoàng gia. Hàng ghế đầu tiên là các quan chức cao cấp trong Chính phủ, sau đó là tới đại diện của các vùng và tỉnh thành trong khối. Nhưng ánh mắt của Cinder chỉ tập trung vào Kai và cô không nhìn thấy ai khác ngoài anh.
Người cuối cùng tiến vào chỗ ngồi là Nữ hoàng Levana, và hai pháp sư của bà ta. Bà ta đeo một cái mạng trắng, phủ kín từ đỉnh đầu tới khuỷu tay, che đi toàn bộ khuôn mặt của mình. Trông bà ta giống như một bóng ma hơn là một vị khách hoàng gia.
Cinder rùng mình. Cô không hề nghĩ người Mặt Trăng sẽ có mặt tại một buổi lễ đăng quang của người Trái Đất như thế này. Thay vì cảm thấy hy vọng vào tương lai, sự xuất hiện của bà ta khiến cô bỗng nhiên thấy bồn chồn, lo lắng. Dường như bà ta đang muốn chứng minh với mọi người rằng bà ta mới là người sắp lên ngôi.
Nữ hoàng và đoàn tùy tùng của bà ta ngồi xuống hàng ghế danh dự đầu tiên. Những người ngồi xung quanh, mặc dù đã rất cố gắng nhưng vẫn không giấu được vẻ khó chịu khi phải ở gần với người Mặt Trăng.
Buổi lễ đăng quang bắt đầu bằng một hồi trống rền vang.
Hoàng tử Kai quỳ xuống một cái bục bọc lụa, một đoàn người cả nam lẫn nữ lần lượt đi qua đeo lên cổ anh một dải ruy băng, một tấm huy chương hoặc một món đồ trang sức. Mỗi thứ là một món quà tượng trưng - trường thọ, trí tuệ, lòng bác ái, bao dung, tính nhẫn nại và sự vui vẻ. Sau khi tất cả những chiếc vòng kia đã được đeo lên cổ anh, máy quay Zoom vào gương mặt Kai. Gương mặt anh bình thản đến bất ngờ, mắt anh hơi cụp xuống nhưng đầu vẫn ngẩng cao.
Theo phong tục, một đại diện của năm vương quốc còn lại sẽ được chọn để tiến hành làm lễ đăng quang cho vị vua mới, như một hành động thể hiện sự tôn kính và kính trọng của mình. Họ đã nhất trí chọn Thủ Tướng Bromstad của Liên Hiệp Châu Âu, một người đàn ông cao lớn tóc vàng, có bờ vai rộng. Cinder vẫn luôn cho rằng ông ta trông giống một nông dân hơn là một chính trị gia. Ông ta mở một cuộn giấy kiểu cổ, trong đó ghi toàn bộ những lời hứa mà Kai sẽ phải thực hiện với người dân của mình khi anh chấp nhận vai trò của một hoàng đế.
Hai tay của ngài thủ tướng nắm chặt hai đầu của cuộn giấy và ông trình trọng đọc từng lời tuyên thệ, và Kai nhắc lại theo ông.
"Tôi xin thề sẽ lãnh đạo người dân của Khối Thịnh Vượng Chung Phương Đông theo đúng luật pháp và phong tục đã được truyền lại từ các đời hoàng đế trước." - Anh nói - "Trong vai trò lãnh đạo mới của mình, tôi sẽ dùng tất cả quyền lực của mình để đẩy mạnh sự công bằng, luôn sẵn sàng lắng nghe, thấu hiểu, hỗ trợ và bảo vệ lợi ích của người dân bằng lòng nhân từ và sự nhẫn nại, luôn tôn trọng và bảo vệ quyền tự do cá nhân của mỗi người dân, luôn tôn trọng hòa bình giữ các quốc gia. Ngày hôm nay, trước sự chứng kiến của trời đất, tôi xin thề sẽ sử dụng mọi biện pháp để giữ gìn và thúc đẩy sự thịnh vượng của toàn xã hội và mọi cá nhân, để xứng đáng là một vị hoàng đế tốt."
Trái tim Cinder không khỏi thổn thức khi chứng kiến cảnh tượng trên. Chưa bao giờ cô thấy Kai nghiêm nghị và đẹp trai đến vậy. Cô cảm thấy có chút lo lắng cho anh bởi cô biết anh đang căng thẳng đến mức nào. Nhưng tại giây phút ấy anh không còn là chàng hoàng tử mang con android hỏng đến khu chợ tìm cô, hay chàng trai đã suýt hôn cô trong thang máy.
Anh là Hoàng đế của cô.
Thủ tướng Bromstad ngẩng mặt lên. "Tôi xin trịnh trọng tuyên bố Hoàng đế Kaito của Khối Thịnh Vượng Chung Phương Đông. Hoàng đế vạn tuế!"
Đám đông vỡ òa trong tiếng hò reo và cùng hô vang "Hoàng Đế vạn tuế!" khi Kai đứng dậy, quay lại chào mọi người.
Anh có hạnh phúc với ngôi vị mới của mình không, rất khó để trả lời. Gương mặt anh bình thản, ánh mắt có phần dè dặt giữa tiếng reo hò, chúc tụng không ngớt của đám đông bên dưới.
Sự yên lặng chỉ trở lại với khán phòng khi Kai bước lên bục chuẩn bị cho bài phát biểu đầu tiên của mình trên cương vị tân Hoàng đế.
Con tàu lượn đã được chà sạch bụi bẩn và bùn đất. Cinder xách từng xô nước dội lên con tàu lượn.
Kai đứng im lặng một lúc, mắt nhìn chằm chằm xuống bài phát biểu, hai tay nắm hai bên thành bục. "Tôi rất lấy làm vinh dự" - Anh bắt đầu nói - "khi ngày đăng quang của mình lại trùng với ngày lễ được trọng vọng nhất trong năm của đất nước chúng ta. 126 năm trước, cơn ác mộng và thảm kịch của thế chiến thứ IV kết thúc, với sự ra đời của Khối Thịnh Vượng Chung Phương Đông. Nhờ sự thống nhất và đồng thuận của rất nhiều dân tộc, nhiều nền văn hóa, và nhiều hệ tư tưởng. Từ đó ngày càng lớn mạnh và phát triển với một niềm tin son sắt rằng cùng với nhau, chúng ta là một thể thống nhất, chỉ có đoàn kết mới đem lại sức mạnh cho chúng ta. Chúng ta yêu thương nhau, không kể những bất đồng. Chúng ta đùm bọc giúp đỡ lẫn nhau, không kể khó khăn. Chúng ta yêu chuộng hòa bình, và căm ghét chiến tranh. Chúng ta chọn ra một người làm hoàng đế để dẫn dắt và ủng hộ chúng ta không phải để cai trị mà để phục vụ." Anh dừng lại.
Cinder tạm dừng màn hình trên võng mạc vài giây để nhìn qua chiếc tàu lượn. Dưới này quá tối để nói cô rửa xe có sạch hay không, mà nếu có bẩn thì cô cũng chẳng quan tâm.
Cô ném cái giẻ lau vào trong xô nước rồi ngồi dựa lưng vào bức tường bê tông đằng sau và tiếp tục theo dõi bài phát biểu của Kai.
"Tôi là cháu trai đời thứ 4 của vị Hoàng đế đầu tiên của Khối Thịnh Vượng," - Kại nói tiếp - "Thế giới đến nay đã thay đổi rất nhiều. Chúng ta tiếp tục phải đối diện với những vấn đề mới, những nỗi đau, mất mát mới. Mặc dù chiến tranh giữa loài người với nhau đã không còn xảy ra trên Trái Đất được 126 năm, nhưng giờ chúng ta đang đối mặt với một cuộc chiến mới. Cha tôi đã không ngừng chiến đấu với bệnh letumosis, thứ bệnh dịch đã tàn phá hành tinh của chúng ta suốt hơn một thập kỷ qua. Nó đã cướp đi sinh mạng của biết bao người vô tội. Chúng ta mất đi gia đình, người thân, bạn bè, hàng xóm và đồng nghiệp. Và ngoài những mất mát không gì bù đắp nổi đó, chúng ta còn phải đối mặt với sự khủng hoảng và suy thoái về kinh tế, điều kiện sống và phúc lợi xã hội giảm sút. Rất nhiều nơi không có thức ăn bởi vì không có đủ nông dân để làm việc. Rất nhiều nhà không có điện để sưởi ấm bởi vì nguồn năng lượng dự trữ đang bị suy kiệt. Đây chính là cuộc chiến tranh chúng ta đang phải đương đầu. Đây chính là cuộc chiến tranh cha tôi đã luôn nỗ lực để chấm dứt, và giờ tôi xin thề sẽ tiếp bước chân ông.
"Cùng với nhau chúng ta sẽ tìm ra thuốc giải cho căn bệnh này. Chúng ta sẽ chiến thắng được nó. Và chúng ta sẽ đưa đất nước của chúng ta trở về với thời kỳ đỉnh cao trước kia."
Khán giả bên dưới nồng nhiệt vỗ tay hưởng ứng, nhưng trông nét mặt Kai không có vẻ gì là vui mừng. Trái lại, biểu cảm của anh có phần cam chịu và chán nản.
"Sẽ là thiếu sót," - anh tiếp tục khi đám đông đã trật tự trở lại - "nếu không nhắc tới một loại xung đột thứ hai. Cũng không kém phần nguy hiểm."
Những tiếng xì xào bắt đầu nổi lên. Cinder dựa hẳn đầu ra đằng sau.
"Tôi tin rằng tất cả chúng ta đều nhận thấy mối quan hệ giữa các nước của khối đồng minh Trái Đất và Vương Quốc Mặt Trăng vẫn luôn căng thẳng trong nhiều thập kỷ nay. Và tôi tin rằng các vị cũng đã biết, tuần vừa rồi Nữ hoàng Levana, Nữ hoàng của Vương Quốc Mặt Trăng đã đích thân tới thăm Trái Đất. Bà là quốc vương đầu tiên của Vương Quốc Mặt Trăng đặt chân tới Trái Đất sau gần một thế kỷ, và sự hiện diện của bà mang tới hy vọng về một nền hòa bình thực sự giữa hai hành tinh."
Màn hình zoom rộng ra, chiếu hình ảnh Nữ hoàng Levana ở băng ghế đầu tiên. Hai tay bà ta chắp lại trên đùi đây khiêm nhường. Nhưng Cinder biết hành động đó của bà ta chẳng thể lừa được ai.
"Trong những năm tháng cuối đời của mình, cha tôi đã nhiều lần tham gia đàm phán với Nữ hoàng Levana để có thể tiến tới ký kết một thỏa thuận hòa bình giữa hai bên. Nhưng ông đã không còn sống để nhìn thấy kết quả của những cuộc đàm phán đó, và tôi quyết tâm sẽ giúp ông hoàn thành tâm nguyện này. Mặc dù vẫn còn rất nhiều trở ngại trên con đường dẫn tới hòa bình này, cả hai bên vẫn chưa tìm được tiếng nói chung đồng thuận. Nhưng tôi vẫn chưa từ bỏ hy vọng về một giải pháp có thể đáp ứng được yêu cầu của cả hai bên." Anh dừng lại, hít một hơi thật sâu. Các ngón tay của anh siết chặt lấy thành bục.
Cinder vội nhoài người về phía trước, như thể làm như thế có thể giúp cô nhìn thấy Kai rõ hơn. Rõ ràng là anh đang chật vật đấu tranh với những lời sắp phải nói ra tiếp theo.
"Tôi sẽ ... " - Anh lại dừng lại, đứng thẳng người, mắt nhìn xa xăm về phía trước - "Tôi sẽ làm điều cần phải làm để bảo đảm sự ấm no và hạnh phúc cho người dân của mình. Tôi sẽ làm điều cần phải làm để đảm bảo sự an toàn cho tất cả mọi người. Đó là lời hứa của tôi."
Nói dứt lời anh bước xuống khỏi bục phát biểu và đi thẳng vào bên trong, trước khi mọi người bên dưới kịp định thân hay vỗ tay hưởng ứng.
Trái tim của Cinder như bị ai đó bóp nghẹt khi màn hình lại chuyển sang đám người Mặt Trăng trên hàng ghế đầu. Tấm voan trắng có thể giấu đi vẻ mặt kiêu ngạo của bà Nữ hoàng, nhưng nụ cười ngạo mạn đang nở trên môi hai kẻ thân cận của bà ta không thể lẫn vào đâu. Bọn họ tin rằng mình đã thắng.
Nói vậy không có nghĩa là cô nôn nóng muốn trở về nhà. Cô không biết Pearl muốn cô làm gì để giúp chuẩn bị cho buổi khiêu vũ, nhưng cô biết mục đích chính của chị ta là giễu cợt và hành hạ cô. Cô chỉ phải cố chịu đựng một tối nữa thôi. Một tối nữa thôi.
Cô như được bốn chữ đó tiếp thêm sức mạnh, tiếp tục tiến lên phía trước.
Lúc cô về được đến nhà thì đã thấy cái hành lang - bình thường vốn ồn ã, chật ních người qua lại - hôm nay bỗng vắng lặng và yên ắng một cách khác thường. Chứng tỏ mọi người một là vẫn đang ở lễ hội, hai là đang ở trong nhà chuẩn bị cho buổi khiêu vũ. Nhà kế bên cũng đang vọng ra tiếng con gái cười khúc khích, thay vì những tiếng quát tháo, tranh giành nhau thường thấy mọi ngày.
Cinder kẹp hai cái nạng xuống dưới cánh tay đau nhức rồi lần theo bức tường tập tễnh đi vào nhà.
Mới đầu cô còn tưởng hai mẹ con bà Adri không còn ở nhà, cho tới khi nghe thấy tiếng bước chân loẹt xoẹt trong phòng họ ở cuối hàng lang. Cinder rón rén đi về phòng và đóng cửa lại, lòng thầm cầu mong từ giờ tới hết buổi tối sẽ không phải chạm mặt mẹ con họ. Đang định tranh thủ đóng gói hành lý thì cô nghe thấy có tiếng gõ cửa.
Cô thở dài, khập khiễng đi ra mở cửa. Pearl đang đứng ở hành lang, trong chiếc váy lụa màu vàng lấp lánh với cái cổ khoét sâu đúng như yêu cầu của bà Adri.
"Cô có cần về nhà muộn thế không?" - Pearl bĩu môi nói - "Chúng tôi sẽ đi ngay khi lễ đăng quang kết thúc."
"Đáng ra tôi có thể về nhà nhanh hơn, nếu không phải vì bị ai đó lấy trộm mất cái chân."
Pearl ngúng nguẩy lùi lại, xoay một vòng rồi hớn hở hỏi Cinder. "Cô thấy sao, Cinder? Liệu Hoàng tử có để ý đến tôi trong bộ váy này không?"
Phải kiềm chế lắm Cinder mới không lao tới bôi hai bàn tay dính đầy dầu mỡ của mình lên váy của chị ta. Thay vào đó, cô chỉ tháo găng tay và đút chúng vào trong túi quần. "Chị nói có việc cần tôi giúp mà, là việc gì thế?"
"Đúng vậy. Tôi cần hỏi ý kiến của cô." - Pearl nhấc váy lên để lộ hai chiếc giày cọc cạch trên đôi chân nhỏ xíu. Bên chân trái của chị ta là một chiếc bốt nhung cao cổ, màu kem. Bên chân phải là một chiếc xăng đan màu vàng buộc dây kim tuyến lấp lánh - "Vì cô khá thân với Hoàng tử nên tôi nghĩ có lẽ cô biết Hoàng tử thích cái nào hơn, đôi bốt nhung màu kem hay đôi xăng đan màu vàng?"
Cinder giả vờ suy nghĩ một lúc rồi nói. "Đôi bốt làm cho cổ chân chị trông bị to."
Pearl cười khẩy. "Bàn chân bọc kim loại mới làm cho cổ chân cô bị to thì có. Cô chỉ đang ghen tỵ vì tôi có bàn chân đẹp hơn." - Cô ta thở dài tỏ vẻ đầy thương cảm - "Thật đáng tiếc cô sẽ chẳng bao giờ biết được cảm giác đó."
"Tôi cũng mừng cho chị ít nhất cũng tìm được một bộ phận trên cơ thể khiến chị hài lòng."
Pearl hất mái tóc ra đằng sau, nhìn Cinder cười ngạo nghễ. Cô ta thừa hiểu sự giễu cợt của Cinder chẳng hề có cơ sở và điều đó chỉ càng khiến Cinder khó chịu hơn.
"Tôi đã tập đi tập lại từ chiều tới giờ về những điều mình sẽ nói với Hoàng tử Kai tối nay." - Pearl nói - "Tôi dự định sẽ kể cho anh ấy nghe mọi chuyện." - Vừa nói cô ta vừa đung đưa cái váy trong không khí - "Đầu tiên, tôi sẽ kể cho anh ấy nghe về tay và chân giả của cô, để anh ta biết cô là thứ gớm ghiếc như thế nào. Sau đó tôi sẽ khiến cho anh ấy nhận ra rằng tôi mới là người xứng với anh hơn."
Cinder dựa người vào thành cửa, chép miệng nói. "Sao chị không nói với tôi sớm hơn, rằng chị cũng thích Hoàng tử? Chị biết không, trước khi Peony mất, tôi đã nói chuyện với Hoàng tử và anh ấy đã hứa sẽ cùng khiêu vũ với em ấy đêm nay, nếu em ấy qua khỏi. Nếu biết tôi đã nói giùm chị một tiếng với anh ấy, nhưng giờ tôi đoán là quá muộn rồi đúng không? Thật là tiếc!"
Mặt Pearl đỏ lựng lên. "Không được phép nhắc tới tên con bé."
Cinder chớp mắt hỏi lại. "Peony?"
Pearl vằn mắt nhìn Cinder như muốn ăn tươi nuốt sống. "Chính cô đã giết con bé. Tất cả mọi người đều biết đó là lỗi của cô."
Cinder há hốc miệng trước sự vô lý đến quá quắt của bà chị kế "Đó không phải là sự thật. Tôi chưa bao giờ bị ốm."
"Là lỗi của cô nên con bé mới mò ra bãi phế liệu. Và lây bệnh ở đó."
Cinder mấp máy môi nhưng không lời nào được thốt ra.
"Nếu không phải vì cô, giờ này con bé sẽ vẫn đang có mặt ở đây và chuẩn bị đi dự buổi khiêu vũ. Vì thế đừng cố tỏ ra là mình có lòng tốt giúp đỡ cho Peony. Nếu thực sự muốn tốt cho Peony đáng lẽ cô nên tránh xa con bé ra." - Hai mắt Pearl rưng rưng - "Giờ cô lại còn tỏ ra là mình quan tâm tới con bé, như thể nó là em gái của cô không bằng. Trong lúc Peony còn chưa biết sống chết thế nào thì cô ... đi gặp gỡ với Hoàng tử, tán tỉnh anh ta, mặc dù thừa biết tình cảm của Peony với anh ta. Cô đúng là ... không phải con người."
Cinder khoanh hai tay lại trước ngực. "Tôi biết chị không tin nhưng tôi thực sự rất yêu Peony. Tôi yêu thương em ấy như em gái ruột của mình."
Cả người Pearl run lên bần bật, hai tay cô ta nắm chặt lại, cố gắng để không bật khóc. "Cô nói đúng. Tôi không tin cô. Cô là một đứa dối trá, một đứa ăn cắp và cô không quan tâm tới bất kỳ ai ngoài bản thân cô. Và tôi sẽ nói tất cả những điều đó cho Hoàng tử biết."
Cửa phòng ngủ của bà Adri bật mở, bà ta bước ra trong bộ kimono trắng đỏ thêu hình con sếu. "Hai đứa cãi vã chuyện gì thế? Pearl, chuẩn bị xong chưa con?" Bà ta đưa mắt nhìn Pearl một lượt từ đầu tới chân, xem có còn cần sửa sang gì nữa hay không.
"Không thể tin được là hai người vẫn định đi dự vũ hội." - Cinder lắc đầu nói - "Mọi người sẽ nghĩ gì khi mà hai người vẫn đang trong thời gian để tang?" Cô biết những lời vừa rồi của mình có phần không công bằng khi cô vẫn nghe thấy tiếng họ khóc nức nở hàng đêm, nhưng hành động của họ khiến cô không thể chấp nhận được. Kể cả nếu được lựa chọn cô cũng sẽ không tham dự buổi vũ hội đó. Nếu thiếu Peony.
Bà Adri quắc mắt nhìn Cinder rồi lạnh lùng ra lệnh. "Đi rửa tàu lượn đi. Rửa sạch như mới vào đấy." - Bà ta nói - "Buổi lễ đăng quang bắt đầu rồi."
Cinder cảm thấy may mắn vì không bị ép ngồi xem buổi truyền hình trực tiếp lễ đăng quang cùng hai mẹ con họ. Không một lời cự tuyệt phản kháng, cô xách nạng đi ra cửa.
Một tối nữa thôi.
Ngay khi vừa ra đến thang máy, cô lập tức bật màn hình của mình lên để theo dõi tin tức. Đại biểu và khách khứa đã đến đông đủ và ổn định chỗ ngồi. Không khí trước buổi lễ vô cùng rộn rã và náo nhiệt. Một đoàn các quan chức chính phủ đang đi vào trong cung, vây quanh là một rừng báo chí và máy quay.
Cinder xách theo cái xô và hộp xà phòng bên dưới nhà kho rồi tập tễnh đi về hướng bãi đậu xe, vừa đi vừa nghe phóng viên giải thích về ý nghĩa của các biểu tượng và nghi thức sẽ có trong buổi lễ. Ví dụ như biểu tượng thêu trên hoàng bào của Kai, các biểu tượng in trên những lá cờ sẽ được kéo lên khi anh đọc lời tuyên thệ, số tiếng công được vang lên khi Kai tiến lên ngai vàng ... Tất cả đều đã được thực hành và truyền lại từ đời này sang đời khác trong nhiều thế kỷ và là sự kết hợp hài hòa của các nền văn hóa đã tạo nên Khối Thịnh Vượng Chung như ngày hôm nay.
Tin tức liên tục được chuyển giữa buổi lễ hội ở trung tâm thành phố và hình ảnh của Kai trước buổi lễ chính thức. Và đó là điều duy nhất thu hút sự chú ý của Cinder trong toàn bộ bản tin. Cô không thể ngừng tưởng tượng ra cảnh mình đang ở trong cung cùng với Kai, chứ không phải trong cái gara chật chội, ẩm thấp này. Cảnh Kai đang bắt tay với một chính khách nào đó. Cảnh Kai đang vẫy tay chào đám đông. Cảnh Kai chốc chốc quay sang thì thầm với ngài cố vấn trưởng. Cảnh Kai quay sang mỉm cười với cô, hạnh phúc vì có cô ở bên cạnh.
Với cô chỉ cần được nhìn thấy Kai thoáng qua trên màn hình như thế là đủ, cô không hề cảm thấy đau đớn hay oán trách. Bởi cô hiểu thế giới còn có nhiều điều quan trọng hơn đang diễn ra, và nó không hề có chỗ cho nỗi khát khao tự do của cô, sự chế nhạo của Pearl, lời mắng nhiếc của bà Adri, và thậm chí là sự tán tỉnh của Kai dành cho cô.
Khối Thịnh Vượng Chung Phương Đông đang trao vương miện cho vị Hoàng Đế mới của mình. Và ngày hôm nay, cả thế giới đang dõi theo sự kiện trọng đại này.
Trang phục của Kai là sự kết hợp của cả truyền thống lẫn hiện đại. Biểu tượng chim bồ câu được thêu trên cổ áo dựng kiểu man darin tượng trưng cho hòa bình và tình yêu. Trên vai anh là tấm áo choàng màu xanh thẫm, thêu hình sáu ngôi sao bạc, tượng trưng cho hòa bình và sự thống nhất của sáu vương quốc trên Trái Đất, cùng mười hai bông cúc, tượng trưng cho mười hai vùng thuộc Khối Thịnh Vượng Chung nằm dưới quyền cai trị của anh.
Đứng bên cạnh anh là ngài cố vấn trưởng của hoàng gia. Hàng ghế đầu tiên là các quan chức cao cấp trong Chính phủ, sau đó là tới đại diện của các vùng và tỉnh thành trong khối. Nhưng ánh mắt của Cinder chỉ tập trung vào Kai và cô không nhìn thấy ai khác ngoài anh.
Người cuối cùng tiến vào chỗ ngồi là Nữ hoàng Levana, và hai pháp sư của bà ta. Bà ta đeo một cái mạng trắng, phủ kín từ đỉnh đầu tới khuỷu tay, che đi toàn bộ khuôn mặt của mình. Trông bà ta giống như một bóng ma hơn là một vị khách hoàng gia.
Cinder rùng mình. Cô không hề nghĩ người Mặt Trăng sẽ có mặt tại một buổi lễ đăng quang của người Trái Đất như thế này. Thay vì cảm thấy hy vọng vào tương lai, sự xuất hiện của bà ta khiến cô bỗng nhiên thấy bồn chồn, lo lắng. Dường như bà ta đang muốn chứng minh với mọi người rằng bà ta mới là người sắp lên ngôi.
Nữ hoàng và đoàn tùy tùng của bà ta ngồi xuống hàng ghế danh dự đầu tiên. Những người ngồi xung quanh, mặc dù đã rất cố gắng nhưng vẫn không giấu được vẻ khó chịu khi phải ở gần với người Mặt Trăng.
Buổi lễ đăng quang bắt đầu bằng một hồi trống rền vang.
Hoàng tử Kai quỳ xuống một cái bục bọc lụa, một đoàn người cả nam lẫn nữ lần lượt đi qua đeo lên cổ anh một dải ruy băng, một tấm huy chương hoặc một món đồ trang sức. Mỗi thứ là một món quà tượng trưng - trường thọ, trí tuệ, lòng bác ái, bao dung, tính nhẫn nại và sự vui vẻ. Sau khi tất cả những chiếc vòng kia đã được đeo lên cổ anh, máy quay Zoom vào gương mặt Kai. Gương mặt anh bình thản đến bất ngờ, mắt anh hơi cụp xuống nhưng đầu vẫn ngẩng cao.
Theo phong tục, một đại diện của năm vương quốc còn lại sẽ được chọn để tiến hành làm lễ đăng quang cho vị vua mới, như một hành động thể hiện sự tôn kính và kính trọng của mình. Họ đã nhất trí chọn Thủ Tướng Bromstad của Liên Hiệp Châu Âu, một người đàn ông cao lớn tóc vàng, có bờ vai rộng. Cinder vẫn luôn cho rằng ông ta trông giống một nông dân hơn là một chính trị gia. Ông ta mở một cuộn giấy kiểu cổ, trong đó ghi toàn bộ những lời hứa mà Kai sẽ phải thực hiện với người dân của mình khi anh chấp nhận vai trò của một hoàng đế.
Hai tay của ngài thủ tướng nắm chặt hai đầu của cuộn giấy và ông trình trọng đọc từng lời tuyên thệ, và Kai nhắc lại theo ông.
"Tôi xin thề sẽ lãnh đạo người dân của Khối Thịnh Vượng Chung Phương Đông theo đúng luật pháp và phong tục đã được truyền lại từ các đời hoàng đế trước." - Anh nói - "Trong vai trò lãnh đạo mới của mình, tôi sẽ dùng tất cả quyền lực của mình để đẩy mạnh sự công bằng, luôn sẵn sàng lắng nghe, thấu hiểu, hỗ trợ và bảo vệ lợi ích của người dân bằng lòng nhân từ và sự nhẫn nại, luôn tôn trọng và bảo vệ quyền tự do cá nhân của mỗi người dân, luôn tôn trọng hòa bình giữ các quốc gia. Ngày hôm nay, trước sự chứng kiến của trời đất, tôi xin thề sẽ sử dụng mọi biện pháp để giữ gìn và thúc đẩy sự thịnh vượng của toàn xã hội và mọi cá nhân, để xứng đáng là một vị hoàng đế tốt."
Trái tim Cinder không khỏi thổn thức khi chứng kiến cảnh tượng trên. Chưa bao giờ cô thấy Kai nghiêm nghị và đẹp trai đến vậy. Cô cảm thấy có chút lo lắng cho anh bởi cô biết anh đang căng thẳng đến mức nào. Nhưng tại giây phút ấy anh không còn là chàng hoàng tử mang con android hỏng đến khu chợ tìm cô, hay chàng trai đã suýt hôn cô trong thang máy.
Anh là Hoàng đế của cô.
Thủ tướng Bromstad ngẩng mặt lên. "Tôi xin trịnh trọng tuyên bố Hoàng đế Kaito của Khối Thịnh Vượng Chung Phương Đông. Hoàng đế vạn tuế!"
Đám đông vỡ òa trong tiếng hò reo và cùng hô vang "Hoàng Đế vạn tuế!" khi Kai đứng dậy, quay lại chào mọi người.
Anh có hạnh phúc với ngôi vị mới của mình không, rất khó để trả lời. Gương mặt anh bình thản, ánh mắt có phần dè dặt giữa tiếng reo hò, chúc tụng không ngớt của đám đông bên dưới.
Sự yên lặng chỉ trở lại với khán phòng khi Kai bước lên bục chuẩn bị cho bài phát biểu đầu tiên của mình trên cương vị tân Hoàng đế.
Con tàu lượn đã được chà sạch bụi bẩn và bùn đất. Cinder xách từng xô nước dội lên con tàu lượn.
Kai đứng im lặng một lúc, mắt nhìn chằm chằm xuống bài phát biểu, hai tay nắm hai bên thành bục. "Tôi rất lấy làm vinh dự" - Anh bắt đầu nói - "khi ngày đăng quang của mình lại trùng với ngày lễ được trọng vọng nhất trong năm của đất nước chúng ta. 126 năm trước, cơn ác mộng và thảm kịch của thế chiến thứ IV kết thúc, với sự ra đời của Khối Thịnh Vượng Chung Phương Đông. Nhờ sự thống nhất và đồng thuận của rất nhiều dân tộc, nhiều nền văn hóa, và nhiều hệ tư tưởng. Từ đó ngày càng lớn mạnh và phát triển với một niềm tin son sắt rằng cùng với nhau, chúng ta là một thể thống nhất, chỉ có đoàn kết mới đem lại sức mạnh cho chúng ta. Chúng ta yêu thương nhau, không kể những bất đồng. Chúng ta đùm bọc giúp đỡ lẫn nhau, không kể khó khăn. Chúng ta yêu chuộng hòa bình, và căm ghét chiến tranh. Chúng ta chọn ra một người làm hoàng đế để dẫn dắt và ủng hộ chúng ta không phải để cai trị mà để phục vụ." Anh dừng lại.
Cinder tạm dừng màn hình trên võng mạc vài giây để nhìn qua chiếc tàu lượn. Dưới này quá tối để nói cô rửa xe có sạch hay không, mà nếu có bẩn thì cô cũng chẳng quan tâm.
Cô ném cái giẻ lau vào trong xô nước rồi ngồi dựa lưng vào bức tường bê tông đằng sau và tiếp tục theo dõi bài phát biểu của Kai.
"Tôi là cháu trai đời thứ 4 của vị Hoàng đế đầu tiên của Khối Thịnh Vượng," - Kại nói tiếp - "Thế giới đến nay đã thay đổi rất nhiều. Chúng ta tiếp tục phải đối diện với những vấn đề mới, những nỗi đau, mất mát mới. Mặc dù chiến tranh giữa loài người với nhau đã không còn xảy ra trên Trái Đất được 126 năm, nhưng giờ chúng ta đang đối mặt với một cuộc chiến mới. Cha tôi đã không ngừng chiến đấu với bệnh letumosis, thứ bệnh dịch đã tàn phá hành tinh của chúng ta suốt hơn một thập kỷ qua. Nó đã cướp đi sinh mạng của biết bao người vô tội. Chúng ta mất đi gia đình, người thân, bạn bè, hàng xóm và đồng nghiệp. Và ngoài những mất mát không gì bù đắp nổi đó, chúng ta còn phải đối mặt với sự khủng hoảng và suy thoái về kinh tế, điều kiện sống và phúc lợi xã hội giảm sút. Rất nhiều nơi không có thức ăn bởi vì không có đủ nông dân để làm việc. Rất nhiều nhà không có điện để sưởi ấm bởi vì nguồn năng lượng dự trữ đang bị suy kiệt. Đây chính là cuộc chiến tranh chúng ta đang phải đương đầu. Đây chính là cuộc chiến tranh cha tôi đã luôn nỗ lực để chấm dứt, và giờ tôi xin thề sẽ tiếp bước chân ông.
"Cùng với nhau chúng ta sẽ tìm ra thuốc giải cho căn bệnh này. Chúng ta sẽ chiến thắng được nó. Và chúng ta sẽ đưa đất nước của chúng ta trở về với thời kỳ đỉnh cao trước kia."
Khán giả bên dưới nồng nhiệt vỗ tay hưởng ứng, nhưng trông nét mặt Kai không có vẻ gì là vui mừng. Trái lại, biểu cảm của anh có phần cam chịu và chán nản.
"Sẽ là thiếu sót," - anh tiếp tục khi đám đông đã trật tự trở lại - "nếu không nhắc tới một loại xung đột thứ hai. Cũng không kém phần nguy hiểm."
Những tiếng xì xào bắt đầu nổi lên. Cinder dựa hẳn đầu ra đằng sau.
"Tôi tin rằng tất cả chúng ta đều nhận thấy mối quan hệ giữa các nước của khối đồng minh Trái Đất và Vương Quốc Mặt Trăng vẫn luôn căng thẳng trong nhiều thập kỷ nay. Và tôi tin rằng các vị cũng đã biết, tuần vừa rồi Nữ hoàng Levana, Nữ hoàng của Vương Quốc Mặt Trăng đã đích thân tới thăm Trái Đất. Bà là quốc vương đầu tiên của Vương Quốc Mặt Trăng đặt chân tới Trái Đất sau gần một thế kỷ, và sự hiện diện của bà mang tới hy vọng về một nền hòa bình thực sự giữa hai hành tinh."
Màn hình zoom rộng ra, chiếu hình ảnh Nữ hoàng Levana ở băng ghế đầu tiên. Hai tay bà ta chắp lại trên đùi đây khiêm nhường. Nhưng Cinder biết hành động đó của bà ta chẳng thể lừa được ai.
"Trong những năm tháng cuối đời của mình, cha tôi đã nhiều lần tham gia đàm phán với Nữ hoàng Levana để có thể tiến tới ký kết một thỏa thuận hòa bình giữa hai bên. Nhưng ông đã không còn sống để nhìn thấy kết quả của những cuộc đàm phán đó, và tôi quyết tâm sẽ giúp ông hoàn thành tâm nguyện này. Mặc dù vẫn còn rất nhiều trở ngại trên con đường dẫn tới hòa bình này, cả hai bên vẫn chưa tìm được tiếng nói chung đồng thuận. Nhưng tôi vẫn chưa từ bỏ hy vọng về một giải pháp có thể đáp ứng được yêu cầu của cả hai bên." Anh dừng lại, hít một hơi thật sâu. Các ngón tay của anh siết chặt lấy thành bục.
Cinder vội nhoài người về phía trước, như thể làm như thế có thể giúp cô nhìn thấy Kai rõ hơn. Rõ ràng là anh đang chật vật đấu tranh với những lời sắp phải nói ra tiếp theo.
"Tôi sẽ ... " - Anh lại dừng lại, đứng thẳng người, mắt nhìn xa xăm về phía trước - "Tôi sẽ làm điều cần phải làm để bảo đảm sự ấm no và hạnh phúc cho người dân của mình. Tôi sẽ làm điều cần phải làm để đảm bảo sự an toàn cho tất cả mọi người. Đó là lời hứa của tôi."
Nói dứt lời anh bước xuống khỏi bục phát biểu và đi thẳng vào bên trong, trước khi mọi người bên dưới kịp định thân hay vỗ tay hưởng ứng.
Trái tim của Cinder như bị ai đó bóp nghẹt khi màn hình lại chuyển sang đám người Mặt Trăng trên hàng ghế đầu. Tấm voan trắng có thể giấu đi vẻ mặt kiêu ngạo của bà Nữ hoàng, nhưng nụ cười ngạo mạn đang nở trên môi hai kẻ thân cận của bà ta không thể lẫn vào đâu. Bọn họ tin rằng mình đã thắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.