Công Chúa Ngày Nào Cũng Nghĩ Chuyện Hòa Ly
Chương 3: Tỷ Thật Sự Không Thích?
Lãnh Nhất
11/08/2024
Edit: Bánh Mì Thịt Nướng
Beta: Vũ Sương Viện
Đôi tai của con chó con có chút trắng ở đầu, và giờ phút này đang cụp xuống, những chiếc móng mập mạp của nó đặt trên khuỷu tay của Tạ Sách. Tạ Sách cong một ngón tay lên gãi nhẹ vào cằm cún con, đôi mắt ẩm ướt của nó hơi híp lại, tựa hồ rất hưởng thụ.
Thanh âm của Tạ Sách văng vẳng bên tai Tạ Nguyên, nàng lui về phía sau nửa bước, những ký ức xa xôi, những hình ảnh giống nhau kia từng cái từng cái hiện lên trước mắt nàng.
Nhĩ Tuyết sau này đã bị mẫu hậu sai nữ quan điện Phượng Nghi ném chết trước mặt Tạ Sách.
A Sách bẩm sinh vốn thích cười, khi mới tập đi thường nhoẻn miệng cười rất to, lúm đồng tiền nhỏ bên phải vô cùng ngọt ngào, nhưng tận mắt nhìn thấy Nhĩ Tuyết chết ngay trước mặt mình, Tạ Nguyên liền thấy sau vụ đó Tạ Sách hiếm khi thấy cười hẳn.
Nói cách khác, phần lớn nụ cười sau này của hắn đều là mỉa mai hoặc trào phúng, chỉ gợi lên bên trái khóe môi, trông rất u ám.
Kỳ thật cũng là gặp qua một lần, khi Loan Châu thúc ngựa đưa viên dạ minh châu cho hắn, hắn tùy tiện ném vào ao Quỳnh Nguyệt, cười lạnh nói: "Viên ngọc này, không xứng với trưởng tỷ của ta."
Sau đó, hắn cầm viên dạ minh châu cực lớn, vô số bá tánh Loan Châu đổi mạng mà ra.
Đuôi lông mày hơi nhướng lên, hiện ra nụ cười đã lâu không thấy, lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ, "Chỉ có viên ngọc như này mới có thể xứng với trưởng tỷ."
...
Nói cách khác, bạo chúa vô nhân tính, u ám và hoang tưởng trong giấc mơ mà nàng thấy thực sự là Hoài Minh đế sau này và là đệ đệ của nàng Tạ Sách, người đã lớn lên cùng nàng từ khi còn nhỏ.
Năm Hoằng Lịch thứ mười tám, Đoan vương Tạ Sách giết chết thứ đệ, hành thích phụ hoàng cướp ngôi vị hoàng đế. Trong lúc tại vị đánh sưu cao thuế nặng ở biên cảnh Nam Hải, chỉ để tìm một viên dạ minh châu cho trưởng tỷ Tạ Nguyên của hắn. Động thái này đã gây ra náo động trong triều đình, nhưng Hoài Minh đế nhất quyết đi theo con đường của riêng mình, điều này đã làm dấy lên tiếng than oán trời đất của người dân.
Ngoài ra, hắn còn ban hành hàng loạt chính sách ngày một thay đổi, đảo lộn khiến thiên hạ như một cuộn chỉ rối.
Hoàng đế mất nước là một bạo chúa trong lịch sử rất nhiều, cũng là đệ đệ đang đứng trước mặt nàng, ôm một con chó con, cười với nàng đến nỗi môi cong lên.
Ánh mắt Tạ Nguyên khẽ động, trong lòng nổi lên sóng gió, nhưng biểu cảm lại không lộ chút bất thường nào.
Nàng đưa tay sờ hai lần trên đỉnh đầu Nhĩ Tuyết, Nhĩ Tuyết khẽ nhúc nhích tai, ngẩng đầu dùng cái lưỡi ướt át liếm liếm ngón tay Tạ Nguyên.
Tạ Nguyên cùng Nhĩ Tuyết nhìn nhau một lát, sau đó lấy ngón tay xoa xoa đỉnh đầu của nó, "A Sách, nó không thể ở cung Vĩnh Diên, mẫu hậu nhìn thấy đệ nuôi nó, đệ cũng biết sẽ như thế nào rồi đúng không?"
Khóe môi Tạ Sách rũ xuống, trầm mặc một lát mới nói: "... Đệ cũng biết mẫu hậu nhìn thấy sẽ tức giận. Nhưng mà trưởng tỷ, chúng nó còn rất nhỏ, nếu không ai nuôi nấng, tùy ý chúng nó tự sinh tự diệt, ở trong cung tất nhiên sống không được bao lâu. Huống hồ nếu bị những nội quan kia nhìn thấy, nhất định sẽ bị giết sạch."
Nhĩ Tuyết trong lòng dường như nhận ra tâm trạng buồn bã của Tạ Sách lúc này, nó cuộn tròn và thút thít hai lần.
Tạ Sách cư xử ngoan ngoãn, giờ phút đôi lông mày cụp xuống và đôi môi mím lại, trông cực kỳ khổ sở.
Tạ Nguyên khẽ thở dài một hơi, "Đưa đến điện Chiêu Dương đi."
Mẫu hậu đối với Tạ Sách gần như khắc nghiệt, mọi chuyện lấy việc học làm trọng, không cho phép bất cứ thứ gì ảnh hưởng đến hắn. Đó là lý do tại sao sau này, bà vô cùng tức giận khi thấy Tạ Sách bí mật nuôi dạy Nhĩ Tuyết ở điện Vĩnh Diên và mắng hắn mê muội mất cả ý chí, không tiến thủ chút nào.
Tạ Nguyên cúi người nhét hai con thỏ con vào trong lòng, sau đó lấy ra một con khác, đặt vào trong lòng Tạ Sách. Một trong hai con lông trắng như tuyết, con còn lại màu nâu, chúng co ro trong vòng tay của nàng như sợ lạnh.
Chỉ để lại hai nhúm lông xù xù và cái đuôi lộ ở bên ngoài.
Tạ Sách vừa đi theo Tạ Nguyên vừa nói: "Trưởng tỷ, để đệ nói cho tỷ biết, ba con thỏ này thích ăn lá rau nhất. Có lần đệ hái lá mẫu đơn trong vườn của tỷ cho chúng ăn, thấy chúng không thích lắm đâu, tỷ phải nhớ không cho chúng ăn những thứ đó."
Mỗi đóa mẫu đơn đều không tầm thường, hắn thế mà lại dám lén lút dùng những chiếc lá này cho thỏ ăn, thật là phí phạm của trời.
Tạ Nguyên nhẫn nhịn, chỉ nghe được hắn lại tựa hồ nghĩ đến cái gì, nói thêm: "Còn Nhĩ Tuyết, trước kia đệ xem trong sách nghe nói nó không thể nuôi bằng sữa bò, trưởng tỷ nhất định phải nhớ rõ phân phó xuống, phải cho nó dùng sữa dê. Còn nữa, còn nữa, nó bây giờ còn nhỏ, ngàn vạn không thể cho ăn xương, để tránh hỏng răng."
"Ta hiểu rồi, ta không phải nuôi chó cho đệ sao." Tạ Nguyên nhướng mày, "Tạ Sách, đệ muốn ta nuôi một đám tổ tông cho đệ à?"
Tạ Sách nhếch miệng cười, nắm tay nàng quơ quơ, "A Sách biết trưởng tỷ từ trước đến nay luôn là tốt nhất."
Tháng tư Lũng Nghiệp không thể nói xuân hàn se lạnh, nhưng cũng ấm vì mặt trời chiếu xuống, chỉ là cũng không nhỏ, tuy mới là giờ Tỵ nhưng cũng đã chiếu đến nỗi người ta không mở nổi mắt. Tạ Sách lúc này nhắm mắt theo đuôi đi theo Tạ Nguyên, hắn từ trước đến nay nói nhiều, lại ở giữa đường thoáng chốc trầm mặc một lát.
Tạ Nguyên nhướng mày xem hắn, lại nghe thấy hắn bên cạnh thấp giọng nói: "Trưởng tỷ, người phía trước hình như là... Cảnh tam công tử."
Lúc nàng nghe được tên này ngực liền đau nhói, hơi giương mắt nhìn người từ xa đi tới.
Cảnh Hữu Lăng dáng người cao lớn, trên tóc có hai sợi dây chuyền bạc cực mảnh và riêng biệt, ẩn hiện trong tóc, thỉnh thoảng lại hiện ra, nhưng chúng lại sáng chói đến kinh người. Y xuất thân cực kỳ xuất chúng, cho dù là thế gia công tử ở thành Lũng Nghiệp rất nhiều, nhưng cũng chỉ có y một là người duy nhất có thể gọi là tuyệt sắc giai nhân.
Tạ Nguyên cụp mắt xuống, nhìn thấy Cảnh Hữu Lăng trên tay cầm một thanh kiếm, trên chuôi kiếm buộc tua rũ ở chỗ cổ tay, tua rũ hầu như không nhúc nhích khi y đi.
Thanh kiếm này, gọi là Liệt Sương.
Hộp ngọc lưu li tráng men nhô ra hoa sen, và được chạm khắc để phản chiếu ánh trăng sáng. Thanh kiếm lạnh lùng như tên gọi của nó hàn khí bức người, và nó cũng rất giống chủ nhân của mình.
Cảnh Hữu Lăng xuất thân võ tướng với quy củ cực nghiêm của Cảnh gia, vì vậy khi y bước đi chậm rãi, y đàng hoàng cơ hồ giống công tử của một gia đình quý tộc đoan chính.
Y trời sinh con ngươi so người bình thường nhạt hơn một chút, cho nên có vẻ vô nhân tính. Ánh mắt của y nhẹ nhàng đảo qua Tạ Nguyên và Tạ Sách đi ngang qua, sau đó dừng lại khi nhìn thấy Nhĩ Tuyết cuộn mình trong lòng Tạ Sách.
Giọng nói tựa như tuyết đêm thổi vào mùa đông lạnh giá, "Đoan vương điện hạ, Trưởng công chúa điện hạ."
Cảnh Hữu Lăng từng làm thư đồng một thời gian, cho nên Tạ Sách vẫn luôn có chút sợ y, vì vậy nhét tai Nhĩ Tuyết vào trong ngực và ấp úng nói: "Cảnh tam công tử."
Y có chức quan, chẳng qua khí chất thật sự không giống võ quan tầm thường, cho nên đa số mọi người vẫn gọi y là Cảnh tam công tử.
Tạ Nguyên nhớ đến cảnh tượng y rút kiếm đứng ở điện Chiêu Dương đó, ngón tay siết lại, không nói một lời. Tạ Sách đứng ở bên cạnh, khẽ kéo tay áo nàng, thấp giọng nhắc nhở: "Trưởng tỷ?"
Cảnh Hữu Lăng rũ mắt nhìn nàng, hai người nhìn nhau, Tạ Nguyên thấy rõ bản thân trong con mắt lạnh lùng của y, chợt quay về ngày hai người mặc hỉ phục, một kẻ là Công chúa mất nước nối giáo cho giặc, một kẻ lại là Đại tướng quân trăng thanh gió mát.
Y tựa hồ sinh ra đã vậy.
Tạ Nguyên ngước mắt, lông mi run lên: "Cảnh tam công tử."
Cảnh Hữu Lăng khẽ gật đầu đáp lại, sợi dây chuyền bạc trên tóc theo động tác của y khẽ lay động.
Y tựa hồ rũ mắt thấy Tạ Nguyên liếc mắt một cái, lông mày cực kỳ nổi bật hơi hơi trầm xuống, hình như đang suy tư gì đó.
Đợi Cảnh Hữu Lăng đi rồi, Tạ Sách quay đầu lại nhìn bóng lưng y "Trưởng tỷ, tỷ vừa mới thấy Cảnh tam công tử đã choáng váng sao? Có điều hình như đệ từng nghe nói, phụ hoàng đang nhắm Cảnh tam công tử làm phò mã. Nếu trưởng tỷ thật sự thích, đệ cứ cho là trói cũng muốn đem y trói thành phò mã của tỷ, tự tay đưa đến điện Chiêu Dương."
Nghe được Tạ Sách nói như vậy, Tạ Nguyên mới đột nhiên nhớ tới, kỳ thật nàng cũng nhớ tới chuyện này.
Năm Hoằng Lịch thứ mười bốn, Thánh thượng vì yêu thương trưởng nữ là Công chúa Huệ Hòa đã lựa vài vị thế gia công tử xuất sắc, sau mấy phen lựa chọn, vẫn chọn Tam công tử Cảnh gia Cảnh Hữu Lăng. Mà khi được hỏi về mong muốn Cảnh tam công tử, y nói thẳng hiện tại biên quan chưa định, y thân là chủ soái Sóc Phương Vệ, không có tâm tư với nữ nhi.
Lời này nói được đàng hoàng, chính khi đó trên phố có nhiều lời đồn, Trưởng công chúa điện hạ được nuông chiều, sợ là Cảnh Hữu Lăng cãi thánh chỉ cũng không có ý tứ hôn, mà trong khi Tiểu thư Chương gia trầm lặng như trăng lưỡi liềm, tri thư đạt lý, từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã với Cảnh tam công tử, rất là xứng đôi.
Vốn dĩ chuyện này chỉ là chuyện riêng giữa Cảnh Hữu Lăng và Thánh thượng, nhưng không biết vì sao nháo đến ồn ào huyên náo, quả thực đã làm tổn hại thanh danh của Tạ Nguyên. Kết quả là Yến Tuy, ứng cử viên thứ hai mà Thánh thượng ban đầu ưa thích, cũng mắc cạn, định đem trưởng nữ yêu thương nhất nuôi bên cạnh thêm mấy năm mới gả ra ngoài.
Chỉ là sau rất nhiều biến cố, những chuyện đó vẫn không có kết cục tiếp theo.
"Hơn phân nửa không thành." Tạ Nguyên vỗ vỗ đầu thỏ con trong lòng, lơ đãng trả lời.
Tạ Sách lúc này dường như đã lấy lại tinh thần, hỏi lại: "Cảnh Hữu Lăng sinh ra đã đẹp trai như vậy, công tử thế gia ở Lũng Nghiệp quả thật tìm không được một người xuất sắc như y. Đệ nghe được mấy quận chúa khác rất hứng thú với y, nếu không phải phụ hoàng giúp tỷ giữ y đến bây giờ, sợ là đã sớm bị mấy vị kia đoạt đi, trưởng tỷ thật sự không thích?"
"... Ta cảm thấy, ta và y bát tự không hợp." Nàng cụp mắt mắt, "Huống hồ, y chưa chắc đã muốn làm phò mã."
Tạ Sách nghe được lời này không vui, hừ một tiếng, "Đệ còn chưa nói y không xứng với trưởng tỷ, từ trước đến nay chỉ có trưởng tỷ chọnn người khác, y nào có gan không muốn phò mã. Nhưng không sao, y chính là vô nhân tính như vậy, nếu thực sự mà nói, y chẳng tốt bằng Yến Tuy."
Tạ Nguyên cười cười, "Cảnh Hữu Lăng có thanh mai trúc mã, nghe nói từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, chỉ sợ cũng không tới phiên những quận chúa khác."
"Chương Như Vi của Chương gia?" Tạ Sách chắp tay trước ngực, "Có điều chỉ được danh tiếng tốt mà thôi, Cảnh Hữu Lăng nếu không thích trưởng tỷ, mắt y đúng là bị mù."
"Có điều nói lại, trưởng tỷ làm sao mà biết rõ như vậy?"
Tạ Nguyên sao có thể không biết rõ, bởi vì kiếp trước nàng bị Cảnh Hữu Lăng một kiếm xuyên tim trong đêm đại hôn, trong đó hơn phân nửa là vì... Chương Như Vi.
Beta: Vũ Sương Viện
Đôi tai của con chó con có chút trắng ở đầu, và giờ phút này đang cụp xuống, những chiếc móng mập mạp của nó đặt trên khuỷu tay của Tạ Sách. Tạ Sách cong một ngón tay lên gãi nhẹ vào cằm cún con, đôi mắt ẩm ướt của nó hơi híp lại, tựa hồ rất hưởng thụ.
Thanh âm của Tạ Sách văng vẳng bên tai Tạ Nguyên, nàng lui về phía sau nửa bước, những ký ức xa xôi, những hình ảnh giống nhau kia từng cái từng cái hiện lên trước mắt nàng.
Nhĩ Tuyết sau này đã bị mẫu hậu sai nữ quan điện Phượng Nghi ném chết trước mặt Tạ Sách.
A Sách bẩm sinh vốn thích cười, khi mới tập đi thường nhoẻn miệng cười rất to, lúm đồng tiền nhỏ bên phải vô cùng ngọt ngào, nhưng tận mắt nhìn thấy Nhĩ Tuyết chết ngay trước mặt mình, Tạ Nguyên liền thấy sau vụ đó Tạ Sách hiếm khi thấy cười hẳn.
Nói cách khác, phần lớn nụ cười sau này của hắn đều là mỉa mai hoặc trào phúng, chỉ gợi lên bên trái khóe môi, trông rất u ám.
Kỳ thật cũng là gặp qua một lần, khi Loan Châu thúc ngựa đưa viên dạ minh châu cho hắn, hắn tùy tiện ném vào ao Quỳnh Nguyệt, cười lạnh nói: "Viên ngọc này, không xứng với trưởng tỷ của ta."
Sau đó, hắn cầm viên dạ minh châu cực lớn, vô số bá tánh Loan Châu đổi mạng mà ra.
Đuôi lông mày hơi nhướng lên, hiện ra nụ cười đã lâu không thấy, lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ, "Chỉ có viên ngọc như này mới có thể xứng với trưởng tỷ."
...
Nói cách khác, bạo chúa vô nhân tính, u ám và hoang tưởng trong giấc mơ mà nàng thấy thực sự là Hoài Minh đế sau này và là đệ đệ của nàng Tạ Sách, người đã lớn lên cùng nàng từ khi còn nhỏ.
Năm Hoằng Lịch thứ mười tám, Đoan vương Tạ Sách giết chết thứ đệ, hành thích phụ hoàng cướp ngôi vị hoàng đế. Trong lúc tại vị đánh sưu cao thuế nặng ở biên cảnh Nam Hải, chỉ để tìm một viên dạ minh châu cho trưởng tỷ Tạ Nguyên của hắn. Động thái này đã gây ra náo động trong triều đình, nhưng Hoài Minh đế nhất quyết đi theo con đường của riêng mình, điều này đã làm dấy lên tiếng than oán trời đất của người dân.
Ngoài ra, hắn còn ban hành hàng loạt chính sách ngày một thay đổi, đảo lộn khiến thiên hạ như một cuộn chỉ rối.
Hoàng đế mất nước là một bạo chúa trong lịch sử rất nhiều, cũng là đệ đệ đang đứng trước mặt nàng, ôm một con chó con, cười với nàng đến nỗi môi cong lên.
Ánh mắt Tạ Nguyên khẽ động, trong lòng nổi lên sóng gió, nhưng biểu cảm lại không lộ chút bất thường nào.
Nàng đưa tay sờ hai lần trên đỉnh đầu Nhĩ Tuyết, Nhĩ Tuyết khẽ nhúc nhích tai, ngẩng đầu dùng cái lưỡi ướt át liếm liếm ngón tay Tạ Nguyên.
Tạ Nguyên cùng Nhĩ Tuyết nhìn nhau một lát, sau đó lấy ngón tay xoa xoa đỉnh đầu của nó, "A Sách, nó không thể ở cung Vĩnh Diên, mẫu hậu nhìn thấy đệ nuôi nó, đệ cũng biết sẽ như thế nào rồi đúng không?"
Khóe môi Tạ Sách rũ xuống, trầm mặc một lát mới nói: "... Đệ cũng biết mẫu hậu nhìn thấy sẽ tức giận. Nhưng mà trưởng tỷ, chúng nó còn rất nhỏ, nếu không ai nuôi nấng, tùy ý chúng nó tự sinh tự diệt, ở trong cung tất nhiên sống không được bao lâu. Huống hồ nếu bị những nội quan kia nhìn thấy, nhất định sẽ bị giết sạch."
Nhĩ Tuyết trong lòng dường như nhận ra tâm trạng buồn bã của Tạ Sách lúc này, nó cuộn tròn và thút thít hai lần.
Tạ Sách cư xử ngoan ngoãn, giờ phút đôi lông mày cụp xuống và đôi môi mím lại, trông cực kỳ khổ sở.
Tạ Nguyên khẽ thở dài một hơi, "Đưa đến điện Chiêu Dương đi."
Mẫu hậu đối với Tạ Sách gần như khắc nghiệt, mọi chuyện lấy việc học làm trọng, không cho phép bất cứ thứ gì ảnh hưởng đến hắn. Đó là lý do tại sao sau này, bà vô cùng tức giận khi thấy Tạ Sách bí mật nuôi dạy Nhĩ Tuyết ở điện Vĩnh Diên và mắng hắn mê muội mất cả ý chí, không tiến thủ chút nào.
Tạ Nguyên cúi người nhét hai con thỏ con vào trong lòng, sau đó lấy ra một con khác, đặt vào trong lòng Tạ Sách. Một trong hai con lông trắng như tuyết, con còn lại màu nâu, chúng co ro trong vòng tay của nàng như sợ lạnh.
Chỉ để lại hai nhúm lông xù xù và cái đuôi lộ ở bên ngoài.
Tạ Sách vừa đi theo Tạ Nguyên vừa nói: "Trưởng tỷ, để đệ nói cho tỷ biết, ba con thỏ này thích ăn lá rau nhất. Có lần đệ hái lá mẫu đơn trong vườn của tỷ cho chúng ăn, thấy chúng không thích lắm đâu, tỷ phải nhớ không cho chúng ăn những thứ đó."
Mỗi đóa mẫu đơn đều không tầm thường, hắn thế mà lại dám lén lút dùng những chiếc lá này cho thỏ ăn, thật là phí phạm của trời.
Tạ Nguyên nhẫn nhịn, chỉ nghe được hắn lại tựa hồ nghĩ đến cái gì, nói thêm: "Còn Nhĩ Tuyết, trước kia đệ xem trong sách nghe nói nó không thể nuôi bằng sữa bò, trưởng tỷ nhất định phải nhớ rõ phân phó xuống, phải cho nó dùng sữa dê. Còn nữa, còn nữa, nó bây giờ còn nhỏ, ngàn vạn không thể cho ăn xương, để tránh hỏng răng."
"Ta hiểu rồi, ta không phải nuôi chó cho đệ sao." Tạ Nguyên nhướng mày, "Tạ Sách, đệ muốn ta nuôi một đám tổ tông cho đệ à?"
Tạ Sách nhếch miệng cười, nắm tay nàng quơ quơ, "A Sách biết trưởng tỷ từ trước đến nay luôn là tốt nhất."
Tháng tư Lũng Nghiệp không thể nói xuân hàn se lạnh, nhưng cũng ấm vì mặt trời chiếu xuống, chỉ là cũng không nhỏ, tuy mới là giờ Tỵ nhưng cũng đã chiếu đến nỗi người ta không mở nổi mắt. Tạ Sách lúc này nhắm mắt theo đuôi đi theo Tạ Nguyên, hắn từ trước đến nay nói nhiều, lại ở giữa đường thoáng chốc trầm mặc một lát.
Tạ Nguyên nhướng mày xem hắn, lại nghe thấy hắn bên cạnh thấp giọng nói: "Trưởng tỷ, người phía trước hình như là... Cảnh tam công tử."
Lúc nàng nghe được tên này ngực liền đau nhói, hơi giương mắt nhìn người từ xa đi tới.
Cảnh Hữu Lăng dáng người cao lớn, trên tóc có hai sợi dây chuyền bạc cực mảnh và riêng biệt, ẩn hiện trong tóc, thỉnh thoảng lại hiện ra, nhưng chúng lại sáng chói đến kinh người. Y xuất thân cực kỳ xuất chúng, cho dù là thế gia công tử ở thành Lũng Nghiệp rất nhiều, nhưng cũng chỉ có y một là người duy nhất có thể gọi là tuyệt sắc giai nhân.
Tạ Nguyên cụp mắt xuống, nhìn thấy Cảnh Hữu Lăng trên tay cầm một thanh kiếm, trên chuôi kiếm buộc tua rũ ở chỗ cổ tay, tua rũ hầu như không nhúc nhích khi y đi.
Thanh kiếm này, gọi là Liệt Sương.
Hộp ngọc lưu li tráng men nhô ra hoa sen, và được chạm khắc để phản chiếu ánh trăng sáng. Thanh kiếm lạnh lùng như tên gọi của nó hàn khí bức người, và nó cũng rất giống chủ nhân của mình.
Cảnh Hữu Lăng xuất thân võ tướng với quy củ cực nghiêm của Cảnh gia, vì vậy khi y bước đi chậm rãi, y đàng hoàng cơ hồ giống công tử của một gia đình quý tộc đoan chính.
Y trời sinh con ngươi so người bình thường nhạt hơn một chút, cho nên có vẻ vô nhân tính. Ánh mắt của y nhẹ nhàng đảo qua Tạ Nguyên và Tạ Sách đi ngang qua, sau đó dừng lại khi nhìn thấy Nhĩ Tuyết cuộn mình trong lòng Tạ Sách.
Giọng nói tựa như tuyết đêm thổi vào mùa đông lạnh giá, "Đoan vương điện hạ, Trưởng công chúa điện hạ."
Cảnh Hữu Lăng từng làm thư đồng một thời gian, cho nên Tạ Sách vẫn luôn có chút sợ y, vì vậy nhét tai Nhĩ Tuyết vào trong ngực và ấp úng nói: "Cảnh tam công tử."
Y có chức quan, chẳng qua khí chất thật sự không giống võ quan tầm thường, cho nên đa số mọi người vẫn gọi y là Cảnh tam công tử.
Tạ Nguyên nhớ đến cảnh tượng y rút kiếm đứng ở điện Chiêu Dương đó, ngón tay siết lại, không nói một lời. Tạ Sách đứng ở bên cạnh, khẽ kéo tay áo nàng, thấp giọng nhắc nhở: "Trưởng tỷ?"
Cảnh Hữu Lăng rũ mắt nhìn nàng, hai người nhìn nhau, Tạ Nguyên thấy rõ bản thân trong con mắt lạnh lùng của y, chợt quay về ngày hai người mặc hỉ phục, một kẻ là Công chúa mất nước nối giáo cho giặc, một kẻ lại là Đại tướng quân trăng thanh gió mát.
Y tựa hồ sinh ra đã vậy.
Tạ Nguyên ngước mắt, lông mi run lên: "Cảnh tam công tử."
Cảnh Hữu Lăng khẽ gật đầu đáp lại, sợi dây chuyền bạc trên tóc theo động tác của y khẽ lay động.
Y tựa hồ rũ mắt thấy Tạ Nguyên liếc mắt một cái, lông mày cực kỳ nổi bật hơi hơi trầm xuống, hình như đang suy tư gì đó.
Đợi Cảnh Hữu Lăng đi rồi, Tạ Sách quay đầu lại nhìn bóng lưng y "Trưởng tỷ, tỷ vừa mới thấy Cảnh tam công tử đã choáng váng sao? Có điều hình như đệ từng nghe nói, phụ hoàng đang nhắm Cảnh tam công tử làm phò mã. Nếu trưởng tỷ thật sự thích, đệ cứ cho là trói cũng muốn đem y trói thành phò mã của tỷ, tự tay đưa đến điện Chiêu Dương."
Nghe được Tạ Sách nói như vậy, Tạ Nguyên mới đột nhiên nhớ tới, kỳ thật nàng cũng nhớ tới chuyện này.
Năm Hoằng Lịch thứ mười bốn, Thánh thượng vì yêu thương trưởng nữ là Công chúa Huệ Hòa đã lựa vài vị thế gia công tử xuất sắc, sau mấy phen lựa chọn, vẫn chọn Tam công tử Cảnh gia Cảnh Hữu Lăng. Mà khi được hỏi về mong muốn Cảnh tam công tử, y nói thẳng hiện tại biên quan chưa định, y thân là chủ soái Sóc Phương Vệ, không có tâm tư với nữ nhi.
Lời này nói được đàng hoàng, chính khi đó trên phố có nhiều lời đồn, Trưởng công chúa điện hạ được nuông chiều, sợ là Cảnh Hữu Lăng cãi thánh chỉ cũng không có ý tứ hôn, mà trong khi Tiểu thư Chương gia trầm lặng như trăng lưỡi liềm, tri thư đạt lý, từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã với Cảnh tam công tử, rất là xứng đôi.
Vốn dĩ chuyện này chỉ là chuyện riêng giữa Cảnh Hữu Lăng và Thánh thượng, nhưng không biết vì sao nháo đến ồn ào huyên náo, quả thực đã làm tổn hại thanh danh của Tạ Nguyên. Kết quả là Yến Tuy, ứng cử viên thứ hai mà Thánh thượng ban đầu ưa thích, cũng mắc cạn, định đem trưởng nữ yêu thương nhất nuôi bên cạnh thêm mấy năm mới gả ra ngoài.
Chỉ là sau rất nhiều biến cố, những chuyện đó vẫn không có kết cục tiếp theo.
"Hơn phân nửa không thành." Tạ Nguyên vỗ vỗ đầu thỏ con trong lòng, lơ đãng trả lời.
Tạ Sách lúc này dường như đã lấy lại tinh thần, hỏi lại: "Cảnh Hữu Lăng sinh ra đã đẹp trai như vậy, công tử thế gia ở Lũng Nghiệp quả thật tìm không được một người xuất sắc như y. Đệ nghe được mấy quận chúa khác rất hứng thú với y, nếu không phải phụ hoàng giúp tỷ giữ y đến bây giờ, sợ là đã sớm bị mấy vị kia đoạt đi, trưởng tỷ thật sự không thích?"
"... Ta cảm thấy, ta và y bát tự không hợp." Nàng cụp mắt mắt, "Huống hồ, y chưa chắc đã muốn làm phò mã."
Tạ Sách nghe được lời này không vui, hừ một tiếng, "Đệ còn chưa nói y không xứng với trưởng tỷ, từ trước đến nay chỉ có trưởng tỷ chọnn người khác, y nào có gan không muốn phò mã. Nhưng không sao, y chính là vô nhân tính như vậy, nếu thực sự mà nói, y chẳng tốt bằng Yến Tuy."
Tạ Nguyên cười cười, "Cảnh Hữu Lăng có thanh mai trúc mã, nghe nói từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, chỉ sợ cũng không tới phiên những quận chúa khác."
"Chương Như Vi của Chương gia?" Tạ Sách chắp tay trước ngực, "Có điều chỉ được danh tiếng tốt mà thôi, Cảnh Hữu Lăng nếu không thích trưởng tỷ, mắt y đúng là bị mù."
"Có điều nói lại, trưởng tỷ làm sao mà biết rõ như vậy?"
Tạ Nguyên sao có thể không biết rõ, bởi vì kiếp trước nàng bị Cảnh Hữu Lăng một kiếm xuyên tim trong đêm đại hôn, trong đó hơn phân nửa là vì... Chương Như Vi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.