Chương 8
Hạ Khâm Khâm
22/07/2023
8.
Chúng ta dậy thật sớm vào sáng hôm sau.
Đúng lúc trời cũng rất quang đãng, trời mùa thu bên ngoài Vạn Lý Trường Thành không một gợn mây, trong xanh thoáng mát vô cùng, một vùng đất hoang vu, mênh mông, trải dài đến vô tận.
Nó hoàn toàn khác với những gì ta thấy trong một thế giới nho nhỏ của riêng ta ở cung điện.
Y Mãnh Tà một tay dắt ngựa, một tay nắm lấy tay ta, dẫn ta đi qua vô số lều trại khiến cho vô số nhóm người xung quanh đó cũng ghé mắt nhìn ta.
Bọn họ tò mò nhìn hai người chúng ta, vừa muốn nhìn lại vừa không dám nhìn, ánh mắt có chút né tránh.
Chỉ có những đứa trẻ ngây thơ mới dám nhìn chằm chằm vào ta, mỉm cười đủ để nhìn thấy những chiếc răng cửa bị mất của chúng.
Ta sờ sờ vào mặt mình, nhỏ giọng hỏi Y Mãnh Tà.
"Trên mặt thiếp có vết bẩn gì sao?".
Y Mãnh Tà mỉm cười, chào hỏi những người Hung đó và nói với ta: "Nàng đã đến đây được nửa tháng rồi, nhưng bọn họ chỉ nghe tin đồn về nàng chứ chưa gặp được người nên bọn họ có chút tò mò mà thôi, không có ác ý gì đâu".
Thấy lũ trẻ đó tụ tập ngày càng đông, Y Mãnh Tà nhặt một viên sỏi ném vào chúng khiến chúng sợ hãi lập tức bỏ chạy.
Những đứa trẻ nhăn mặt với Y Mãnh Tà, vừa chạy vừa cười đùa hi ha.
"Trẻ con nghịch ngợm, phải dọa chúng nó một chút như vậy mới được".
Ta thì nghĩ hắn trông giống một đứa trẻ nghịch ngợm hơn.
Ta đã từng sợ hãi thế giới ở bên ngoài lều trại, bởi ta không biết điều gì sẽ chờ đợi mình sau khi bước ra khỏi nơi đó.
Nhưng Y Mãnh Tà đã đích thân nắm lấy tay ta và cho ta biết rằng nơi này thật giản đơn và ấm áp, vượt xa sự tưởng tượng của ta.
Ta nắm lấy cánh tay của Y Mãnh Tà, từ tận đáy lòng ta cảm thấy biết ơn vì buổi sáng tuyệt vời của ngày hôm nay.
Có tiếng ngựa hí, một nữ tử cưỡi ngựa dừng trước mặt chúng ta.
Sắc mặt rạng rỡ, thanh tú đẹp đẽ, trên người nàng ấy mang theo một luồng khí khái anh hùng, cái mà chỉ có ở những cô nương Hung Nô.
Nàng nhảy xuống ngựa với động tác cực kỳ tự nhiên và và dễ dàng.
"Anh họ!". ngôn tình hoàn
Đôi mắt của nàng nhìn chằm chằm vào Y Mãnh Tà, lấp lánh ánh sáng.
"Mộc Hòa Nhã, đã lâu không gặp".
Ánh mắt Mộc Hòa Nhã nhìn Y Mãnh Tà tràn đầy sự ngưỡng mộ của một nữ tử dành cho một nam tử.
Khi đôi mắt đó hướng về phía ta, cũng thật dễ hiểu - người đã c.hết.
Ta nhìn hai người bọn họ, trong đầu giờ đây chỉ có một câu nói.
Biểu ca và biểu muội, chính là một đôi trời sinh.
Tới rồi, tới rồi, phần kịch cung đấu thuộc về ta rốt cuộc cũng đã cưỡi ngựa tới rồi!
Chúng ta dậy thật sớm vào sáng hôm sau.
Đúng lúc trời cũng rất quang đãng, trời mùa thu bên ngoài Vạn Lý Trường Thành không một gợn mây, trong xanh thoáng mát vô cùng, một vùng đất hoang vu, mênh mông, trải dài đến vô tận.
Nó hoàn toàn khác với những gì ta thấy trong một thế giới nho nhỏ của riêng ta ở cung điện.
Y Mãnh Tà một tay dắt ngựa, một tay nắm lấy tay ta, dẫn ta đi qua vô số lều trại khiến cho vô số nhóm người xung quanh đó cũng ghé mắt nhìn ta.
Bọn họ tò mò nhìn hai người chúng ta, vừa muốn nhìn lại vừa không dám nhìn, ánh mắt có chút né tránh.
Chỉ có những đứa trẻ ngây thơ mới dám nhìn chằm chằm vào ta, mỉm cười đủ để nhìn thấy những chiếc răng cửa bị mất của chúng.
Ta sờ sờ vào mặt mình, nhỏ giọng hỏi Y Mãnh Tà.
"Trên mặt thiếp có vết bẩn gì sao?".
Y Mãnh Tà mỉm cười, chào hỏi những người Hung đó và nói với ta: "Nàng đã đến đây được nửa tháng rồi, nhưng bọn họ chỉ nghe tin đồn về nàng chứ chưa gặp được người nên bọn họ có chút tò mò mà thôi, không có ác ý gì đâu".
Thấy lũ trẻ đó tụ tập ngày càng đông, Y Mãnh Tà nhặt một viên sỏi ném vào chúng khiến chúng sợ hãi lập tức bỏ chạy.
Những đứa trẻ nhăn mặt với Y Mãnh Tà, vừa chạy vừa cười đùa hi ha.
"Trẻ con nghịch ngợm, phải dọa chúng nó một chút như vậy mới được".
Ta thì nghĩ hắn trông giống một đứa trẻ nghịch ngợm hơn.
Ta đã từng sợ hãi thế giới ở bên ngoài lều trại, bởi ta không biết điều gì sẽ chờ đợi mình sau khi bước ra khỏi nơi đó.
Nhưng Y Mãnh Tà đã đích thân nắm lấy tay ta và cho ta biết rằng nơi này thật giản đơn và ấm áp, vượt xa sự tưởng tượng của ta.
Ta nắm lấy cánh tay của Y Mãnh Tà, từ tận đáy lòng ta cảm thấy biết ơn vì buổi sáng tuyệt vời của ngày hôm nay.
Có tiếng ngựa hí, một nữ tử cưỡi ngựa dừng trước mặt chúng ta.
Sắc mặt rạng rỡ, thanh tú đẹp đẽ, trên người nàng ấy mang theo một luồng khí khái anh hùng, cái mà chỉ có ở những cô nương Hung Nô.
Nàng nhảy xuống ngựa với động tác cực kỳ tự nhiên và và dễ dàng.
"Anh họ!". ngôn tình hoàn
Đôi mắt của nàng nhìn chằm chằm vào Y Mãnh Tà, lấp lánh ánh sáng.
"Mộc Hòa Nhã, đã lâu không gặp".
Ánh mắt Mộc Hòa Nhã nhìn Y Mãnh Tà tràn đầy sự ngưỡng mộ của một nữ tử dành cho một nam tử.
Khi đôi mắt đó hướng về phía ta, cũng thật dễ hiểu - người đã c.hết.
Ta nhìn hai người bọn họ, trong đầu giờ đây chỉ có một câu nói.
Biểu ca và biểu muội, chính là một đôi trời sinh.
Tới rồi, tới rồi, phần kịch cung đấu thuộc về ta rốt cuộc cũng đã cưỡi ngựa tới rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.