Chương 15:
Vi Phong Tiêm Diệu
10/06/2021
Edit: Tiểu Ngư
Bộ trang phục này khác hoàn toàn so với những bộ trang phục thiếu nữ, lúc này cô, càng giống một đóa yêu cơ sâu kín màu xanh nở rộ, trong vẻ đẹp thuần khiết lại ẩn chứa cám dỗ chết người.
Vì để đẹp được như vậy, có khi cần phải hy sinh một số thứ khác.
Ví dụ như vũ y hiện tại của Lâu Anh.
*Vũ y: là trang phục để nhảy ấy mọi người, hiện tại Ngư chưa tìm được từ để thay nên giữ nguyên.
Đẹp thì đẹp thật, nhưng khi nhảy thì quá rườm rà, ngược lại sẽ hạn chế động tác của cô.
Tuy nhiên không còn cách nào khác, đây là một bộ phim, không phải là cuộc thi vũ đạo.
Diễn viên quần chúng đã vào chỗ, chỉ còn chờ Lâu Anh vào diễn.
Hạ Thanh Xuyên ngồi ở chỗ đó, cầm chén rượu trong tay.
Nhân vật chính trong cảnh này là Lâu Anh, nhưng diễn xuất của Hạ Thanh Xuyên cũng rất quan trọng.
Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, Lâu Anh không khỏi sinh ra chút cẩm xúc khẩn trương.
Đưa mắt nhìn về bốn phía, tình cờ nhìn thấy Hạ Thanh Xuyên hạc trong bầy gà*.
*Hạc trong bầy gà là kiểu có con hạc trong nguyên bầy gà:))), nổi bật giữa đám đông.
Hắn mặc quan phục* giống như những người khác, nhưng khuôn mặt sạch sẽ và khí chất cao quý của hắn, khiến cho hắn đặc biệt nổi bật trong đám người.
*Quan phục là quần áo của quan lại trong triều đình.
Nhìn thấy hắn, Lâu Anh cảm thấy am tâm một cách khó hiểu.
Trước kia mỗi lần đối diễn với nhau, nếu như cô không nắm chắc hoặc là khẩn trương, hắn sẽ nhẹ nhàng an ủi một câu, "Đừng khẩn trương, đợi chút tôi sẽ dẫn cô vào."
Lâu Anh hít sâu hai cái, ra hiệu OK với La đạo.
"Các bộ phận chuẩn bị, Action."
Điệu múa đã luyện tập rất nhiều thứ, Lâu Anh đã quá quen thuộc.
Tuy nhiên, điệu múa lần này, không chỉ là một điệu múa, mà còn thể hiện nỗi niềm thân bất do kỷ của nữ chính, tạo hóa trêu người bi thương đến.
Cùng là một khúc nhảy, nhưng trước sau đối lập như ban ngày.
Các ngón tay nắm chặt tay áo của Lâu Anh trở nên trắng bệch, trên mặt thì cười tươi, nhưng hàm răng lại nghiến chặt.
Nước trong mắt nước gợn sóng, như một con suối trong, nhìn kỹ lại như nước mắt tích tụ.
Hai máy quay nhắm vào Lâu Anh, còn có một máy khác nhắm ngay Hạ Thanh Xuyên..
Thiếu niên từng dễ bộc lộ cảm xúc ngày trước, trải qua mài giũa và suy sụp, cuối cùng bắt đầu trở thành một nam nhi đỉnh thiên lập địa*.
*Đỉnh thiên lập địa: đội trời đạp đất
Lúc trước sau khi Tân gia xảy ra chuyện, hắn đã tìm nàng rất lâu, nhưng vẫn không tìm thấy người.
Hắn chưa bao giờ tưởng tượng, khi gặp lại nhau lại ở trong tình cảnh này.
Nhìn thấy nàng, vẻ mặt của hắn hiện lên sự cứng rắn.
Đốt ngón tay nắm chặt trong tiềm thức, thiếu chút nữa bóp nát chiếc ly trong tay.
Hắn vẫn không nhúc nhích mà nhìn nàng, có ngạc nhiên, sau đó lại là bi thương vô tận.
Nhưng mà, hắn không thể đem nỗi bi thương này biểu hiện ra ngoài.
Hắn muốn giống như những người ở đây, thưởng thức âm thanh của yến hội.
Vẻ mặt của Hạ Thanh Xuyên không có biến hóa nhiều, nhưng mỗi một chi tiết lại không thể hiện sự thống khổ của hắn vào lúc này.
Gân xanh trên trán nổi lên, ánh mắt sâu thẳm áp lực, cơ bắp căng chặt, khớp xương trở nên trắng bệch, thể hiện sự nhẫn nại của hắn hiện tại.
Không có động tác gì nhiều, thậm chí không có một câu thoại, nhưng Hạ Thanh Xuyên có thể đem cảm xúc của nam chính lúc này biểu đạt đến độ nhuần nhuyễn vô cùng.
Điệu múa lần này của Lâu Anh, còn kinh diễm hơn so với lần trước.
Vũ y hoa lệ, trang điểm tinh xảo, loá mắt sân khấu, hội trường náo nhiệt...... Tạo thành ảo giác về sự thịnh thế phồn hoa*.
*Thịnh thế phồn hoa: phồn vinh, thịnh vượng(do đọc từ phải sang)
Lâu Anh nở nụ cười trên mặt, nhưng đáy mắt lại cuồn cuộn cảm xúc phức tạp.
Chỉ có động tác theo điệu múa thay đổi, và khi ánh mắt của người nọ chạm vào, mới lộ ra vài phần chân thành.
Lâu Anh khi nảy không thể thuận lợi như vậy, nhưng khi tiếp xúc với ánh mắt của Hạ Thanh Xuyên, cô bị nhập vào thế giới đó một cách khó hiểu, thế giới trong bộ phim đó.
Biên đạo là người đứng đầu trong ngành, Lâu Anh luyện tập nghiêm túc, dáng người thướt tha, dung mạo tuyệt sắc, nét mặt cùng diễn, một màn vũ khúc, không biết đã làm kinh diễm bao nhiêu người.
Nam Quốc có giai nhân, uyển chuyển nhẹ nhàng lục eo vũ.
Hoa diên chín thu mộ, phi mệ phất mây mưa.
Phiên như lan điều thúy, uyển như du long cử.
Càng diễm bãi trước khê, Ngô cơ đình bạch trữ.
Đây là 4 câu thơ trong bài thơ "Trường sa cửu nhật đăng đông lâu quan vũ" của thi nhân nổi tiếng thời Vãn Đường là Lý Quần Ngọc; bài thơ khen ngợi điệu múa Kinh hồng Vũ. 4 câu thơ này Ngư không kiếm thấy bản dịch nên để nguyên hán việt.
Hồi xưa những câu thơ của cổ nhân dùng để miêu tả các vũ điệu, đặt ở nơi đây cũng không phải là không phù hợp.
Dựa theo yêu cầu của kịch bản, Lâu Anh và Hạ Thanh Xuyên sẽ đụng trúng ánh mắt của nhau nhiều lần, mỗi một lần nhìn nhau, La đạo sẽ cho quay cận cảnh.
Hai người nhìn nhau từ xa, không biết có phải quá nhập vai hay không, một dấu vết của tình cảm không rõ lướt qua trong lòng Hạ Thanh Xuyên.
Diễn viên quần chúng ở giữa sân, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Lâu Anh ở giữa không chóp mắt.
Không cần cố tình diễn, trên mặt bọn họ tự nhiên lộ ra sự kinh diễm tán thưởng.
Mãi đến khi năm phút trôi qua, tiếng nhạc dừng lại, đoạn múa kết thúc, bọn họ còn chưa phục hồi tinh thần.
Lâu Anh dừng lại thở hỗn hển thật mạnh, hô hấp có chút không đều.
Năm phút vận động cường độ cao, nhưng không thể nhẹ nhàng hơn so với chạy 800.
Đạo diễn vừa nói xong, Lam Lam và Tiểu Thi lập tức đi lên đỡ Lâu Anh, thuận tiện đưa cho cô ly nước.
Hạ Thanh Xuyên vẫn ngồi tại chỗ, thân hình có chút lười nhác, trong lòng có chút buồn bực không thoát ra được.
"Anh Anh, chút nữa bổ sung thêm mấy động tác." La đạo gân cổ lên hét.
Nhạc dạo của bộ điện ảnh này đã đủ buồn, cảnh nhảy múa của Lâu Anh chính là một trong những điểm hấp dẫn, La đạo đã sớm tìm ra cách quay để có được những cảnh quay hoàn mỹ.
Tiếp theo, Lâu Anh chỉnh lại lớp trang điểm, lăn lộn thêm một giờ mới hoàn thành những cảnh quay cận cảnh mà La đạo muốn.
Hạ Thanh Xuyên vốn hết phân diễn, nhưng hắn vẫn như cũ đứng ở một bên quan sát, ánh mắt tập trung mà chính hắn cũng chưa phát hiện.
Không thể không nói, mỗi một động tác của cô đều rất đẹp.
Sau khi kết thúc công việc, Lâu Anh gấp không chờ nổi muốn đi tắm rửa một cái.
Hiện tại còn đang cuối hè, sau khi cô nhảy xong, cả người đều dính dính khó chịu.
Mở tủ lạnh nhìn, bên trong toàng là đồ ăn vặt, điểm tâm, trái cây, của người njhà cô gửi đến họ sợ cô ở bên ngoài ăn không ngon.
Lâu Anh nghĩ, nếu không phải mỗi ngày cô không chỉ đóng phim, còn phải luyện múa, tập thể dục đầy đủ, cô đã sớm béo như quả bóng rồi.
Lâu Anh từ trong phòng bếp lấy ra một cái sọt tre to bằng cái đĩa, chọn chút trái cây trong tủ lạnh, đi ra gõ cửa phòng Hạ Thanh Xuyên.
Nghe thấy tiếng gõ cửa thường xuyên, Hạ Thanh Xuyên liền biết là Lâu Anh đến.
Mở cửa vừa thấy, quả nhiên thấy cô mỉm cười, trong tay còn cầm theo đồ.
"Hạ lão sư, cho anh."
Ánh mắt Hạ Thanh Xuyên nhìn từ trái cây trượt xuống mặt cô.
Cô vừa mới tắm xong, trên mặt một mảnh thanh khiết, tóc còn hơi ẩm, trên người tỏa ra mùi thơm của sữa tắm.
Tuy rằng mặc đồ ngủ bảo thủ, nhưng phần cổ thiên nga trắng như tuyết lộ ở bên ngoài, còn có một đoạn cánh tay nhỏ như củ sen, đều không chạm đến trái tim mình.
Hạ Thanh Xuyên đột nhiên cảm thấy không khí đêm nay có chút khô nóng, cổ họng có chút ngứa.
"Cảm ơn, cô không cần lần nào cũng đưa đâu." Tuy miệng nói vậy, nhưng hắn vẫn nhận lấy đồ cô đưa.
"Không sao, tôi còn rất nhiều." Lâu Anh xua xua tay, "Hơn nữa, Hạ lão sư đã dạy tôi rất nhiều, tôi không biết nên làm gì để báo đáp anh."
Nói xong, Lâu Anh bắt đầu có chút ngượng ngùng, duỗi tay nắm lấy lỗ tai.
Hạ Thanh Xuyên đem phương pháp kiếm cơm của mình không hề giữ lại mà truyền cho cô, chút trái cây này của cô, thật sự không đáng giá cái gì.
Nếu không, chờ sau khi bộ phim này của hắn kết thúc, cô nhờ gọi anh trai hỗ trợ tuyên truyền một chút, gia tăng thêm lượt xem?
Đây là tất cả những gì cô có thể nghi đến vào lúc này.
Lâu Anh đang suy nghĩ lung tung, nghe thấy Hạ Thanh Xuyên nói gì đó, lại không nghe rõ, cô ngẩng đầu nghi ngờ mà nhìn hắn.
"Vào đây với tôi, tôi có đồ muốn đưa cho cô." Hạ Thanh Xuyên kiên nhẫn lặp lại một lần.
Lâu Anh gật đầu, không cần suy nghĩ nhiều liền đi theo hắn vào trong phòng.
Tác giả có điều muốn nói:
Hạ Thanh Xuyên: Cô gái nhỏ này quá ngây thơ, tôi phải nhìn nhiều hơn để không bị người ta lừa gạt.
Sau đó, một người nào đó đã đi lừa cô gái nhỏ.
Hết chương 15
01-04-2021
Đây là 4 câu thơ Ngư lấy từ bên raw, "Trường sa cửu nhật đăng đông lâu quan vũ" có ai dịch thơ được giúp Ngư với.????
南国有佳人,轻盈绿腰舞。
华筵九秋暮,飞袂拂云雨。
翩如兰苕翠,婉如游龙举。
越艳罢前溪,吴姬停白纻。
Bộ trang phục này khác hoàn toàn so với những bộ trang phục thiếu nữ, lúc này cô, càng giống một đóa yêu cơ sâu kín màu xanh nở rộ, trong vẻ đẹp thuần khiết lại ẩn chứa cám dỗ chết người.
Vì để đẹp được như vậy, có khi cần phải hy sinh một số thứ khác.
Ví dụ như vũ y hiện tại của Lâu Anh.
*Vũ y: là trang phục để nhảy ấy mọi người, hiện tại Ngư chưa tìm được từ để thay nên giữ nguyên.
Đẹp thì đẹp thật, nhưng khi nhảy thì quá rườm rà, ngược lại sẽ hạn chế động tác của cô.
Tuy nhiên không còn cách nào khác, đây là một bộ phim, không phải là cuộc thi vũ đạo.
Diễn viên quần chúng đã vào chỗ, chỉ còn chờ Lâu Anh vào diễn.
Hạ Thanh Xuyên ngồi ở chỗ đó, cầm chén rượu trong tay.
Nhân vật chính trong cảnh này là Lâu Anh, nhưng diễn xuất của Hạ Thanh Xuyên cũng rất quan trọng.
Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, Lâu Anh không khỏi sinh ra chút cẩm xúc khẩn trương.
Đưa mắt nhìn về bốn phía, tình cờ nhìn thấy Hạ Thanh Xuyên hạc trong bầy gà*.
*Hạc trong bầy gà là kiểu có con hạc trong nguyên bầy gà:))), nổi bật giữa đám đông.
Hắn mặc quan phục* giống như những người khác, nhưng khuôn mặt sạch sẽ và khí chất cao quý của hắn, khiến cho hắn đặc biệt nổi bật trong đám người.
*Quan phục là quần áo của quan lại trong triều đình.
Nhìn thấy hắn, Lâu Anh cảm thấy am tâm một cách khó hiểu.
Trước kia mỗi lần đối diễn với nhau, nếu như cô không nắm chắc hoặc là khẩn trương, hắn sẽ nhẹ nhàng an ủi một câu, "Đừng khẩn trương, đợi chút tôi sẽ dẫn cô vào."
Lâu Anh hít sâu hai cái, ra hiệu OK với La đạo.
"Các bộ phận chuẩn bị, Action."
Điệu múa đã luyện tập rất nhiều thứ, Lâu Anh đã quá quen thuộc.
Tuy nhiên, điệu múa lần này, không chỉ là một điệu múa, mà còn thể hiện nỗi niềm thân bất do kỷ của nữ chính, tạo hóa trêu người bi thương đến.
Cùng là một khúc nhảy, nhưng trước sau đối lập như ban ngày.
Các ngón tay nắm chặt tay áo của Lâu Anh trở nên trắng bệch, trên mặt thì cười tươi, nhưng hàm răng lại nghiến chặt.
Nước trong mắt nước gợn sóng, như một con suối trong, nhìn kỹ lại như nước mắt tích tụ.
Hai máy quay nhắm vào Lâu Anh, còn có một máy khác nhắm ngay Hạ Thanh Xuyên..
Thiếu niên từng dễ bộc lộ cảm xúc ngày trước, trải qua mài giũa và suy sụp, cuối cùng bắt đầu trở thành một nam nhi đỉnh thiên lập địa*.
*Đỉnh thiên lập địa: đội trời đạp đất
Lúc trước sau khi Tân gia xảy ra chuyện, hắn đã tìm nàng rất lâu, nhưng vẫn không tìm thấy người.
Hắn chưa bao giờ tưởng tượng, khi gặp lại nhau lại ở trong tình cảnh này.
Nhìn thấy nàng, vẻ mặt của hắn hiện lên sự cứng rắn.
Đốt ngón tay nắm chặt trong tiềm thức, thiếu chút nữa bóp nát chiếc ly trong tay.
Hắn vẫn không nhúc nhích mà nhìn nàng, có ngạc nhiên, sau đó lại là bi thương vô tận.
Nhưng mà, hắn không thể đem nỗi bi thương này biểu hiện ra ngoài.
Hắn muốn giống như những người ở đây, thưởng thức âm thanh của yến hội.
Vẻ mặt của Hạ Thanh Xuyên không có biến hóa nhiều, nhưng mỗi một chi tiết lại không thể hiện sự thống khổ của hắn vào lúc này.
Gân xanh trên trán nổi lên, ánh mắt sâu thẳm áp lực, cơ bắp căng chặt, khớp xương trở nên trắng bệch, thể hiện sự nhẫn nại của hắn hiện tại.
Không có động tác gì nhiều, thậm chí không có một câu thoại, nhưng Hạ Thanh Xuyên có thể đem cảm xúc của nam chính lúc này biểu đạt đến độ nhuần nhuyễn vô cùng.
Điệu múa lần này của Lâu Anh, còn kinh diễm hơn so với lần trước.
Vũ y hoa lệ, trang điểm tinh xảo, loá mắt sân khấu, hội trường náo nhiệt...... Tạo thành ảo giác về sự thịnh thế phồn hoa*.
*Thịnh thế phồn hoa: phồn vinh, thịnh vượng(do đọc từ phải sang)
Lâu Anh nở nụ cười trên mặt, nhưng đáy mắt lại cuồn cuộn cảm xúc phức tạp.
Chỉ có động tác theo điệu múa thay đổi, và khi ánh mắt của người nọ chạm vào, mới lộ ra vài phần chân thành.
Lâu Anh khi nảy không thể thuận lợi như vậy, nhưng khi tiếp xúc với ánh mắt của Hạ Thanh Xuyên, cô bị nhập vào thế giới đó một cách khó hiểu, thế giới trong bộ phim đó.
Biên đạo là người đứng đầu trong ngành, Lâu Anh luyện tập nghiêm túc, dáng người thướt tha, dung mạo tuyệt sắc, nét mặt cùng diễn, một màn vũ khúc, không biết đã làm kinh diễm bao nhiêu người.
Nam Quốc có giai nhân, uyển chuyển nhẹ nhàng lục eo vũ.
Hoa diên chín thu mộ, phi mệ phất mây mưa.
Phiên như lan điều thúy, uyển như du long cử.
Càng diễm bãi trước khê, Ngô cơ đình bạch trữ.
Đây là 4 câu thơ trong bài thơ "Trường sa cửu nhật đăng đông lâu quan vũ" của thi nhân nổi tiếng thời Vãn Đường là Lý Quần Ngọc; bài thơ khen ngợi điệu múa Kinh hồng Vũ. 4 câu thơ này Ngư không kiếm thấy bản dịch nên để nguyên hán việt.
Hồi xưa những câu thơ của cổ nhân dùng để miêu tả các vũ điệu, đặt ở nơi đây cũng không phải là không phù hợp.
Dựa theo yêu cầu của kịch bản, Lâu Anh và Hạ Thanh Xuyên sẽ đụng trúng ánh mắt của nhau nhiều lần, mỗi một lần nhìn nhau, La đạo sẽ cho quay cận cảnh.
Hai người nhìn nhau từ xa, không biết có phải quá nhập vai hay không, một dấu vết của tình cảm không rõ lướt qua trong lòng Hạ Thanh Xuyên.
Diễn viên quần chúng ở giữa sân, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Lâu Anh ở giữa không chóp mắt.
Không cần cố tình diễn, trên mặt bọn họ tự nhiên lộ ra sự kinh diễm tán thưởng.
Mãi đến khi năm phút trôi qua, tiếng nhạc dừng lại, đoạn múa kết thúc, bọn họ còn chưa phục hồi tinh thần.
Lâu Anh dừng lại thở hỗn hển thật mạnh, hô hấp có chút không đều.
Năm phút vận động cường độ cao, nhưng không thể nhẹ nhàng hơn so với chạy 800.
Đạo diễn vừa nói xong, Lam Lam và Tiểu Thi lập tức đi lên đỡ Lâu Anh, thuận tiện đưa cho cô ly nước.
Hạ Thanh Xuyên vẫn ngồi tại chỗ, thân hình có chút lười nhác, trong lòng có chút buồn bực không thoát ra được.
"Anh Anh, chút nữa bổ sung thêm mấy động tác." La đạo gân cổ lên hét.
Nhạc dạo của bộ điện ảnh này đã đủ buồn, cảnh nhảy múa của Lâu Anh chính là một trong những điểm hấp dẫn, La đạo đã sớm tìm ra cách quay để có được những cảnh quay hoàn mỹ.
Tiếp theo, Lâu Anh chỉnh lại lớp trang điểm, lăn lộn thêm một giờ mới hoàn thành những cảnh quay cận cảnh mà La đạo muốn.
Hạ Thanh Xuyên vốn hết phân diễn, nhưng hắn vẫn như cũ đứng ở một bên quan sát, ánh mắt tập trung mà chính hắn cũng chưa phát hiện.
Không thể không nói, mỗi một động tác của cô đều rất đẹp.
Sau khi kết thúc công việc, Lâu Anh gấp không chờ nổi muốn đi tắm rửa một cái.
Hiện tại còn đang cuối hè, sau khi cô nhảy xong, cả người đều dính dính khó chịu.
Mở tủ lạnh nhìn, bên trong toàng là đồ ăn vặt, điểm tâm, trái cây, của người njhà cô gửi đến họ sợ cô ở bên ngoài ăn không ngon.
Lâu Anh nghĩ, nếu không phải mỗi ngày cô không chỉ đóng phim, còn phải luyện múa, tập thể dục đầy đủ, cô đã sớm béo như quả bóng rồi.
Lâu Anh từ trong phòng bếp lấy ra một cái sọt tre to bằng cái đĩa, chọn chút trái cây trong tủ lạnh, đi ra gõ cửa phòng Hạ Thanh Xuyên.
Nghe thấy tiếng gõ cửa thường xuyên, Hạ Thanh Xuyên liền biết là Lâu Anh đến.
Mở cửa vừa thấy, quả nhiên thấy cô mỉm cười, trong tay còn cầm theo đồ.
"Hạ lão sư, cho anh."
Ánh mắt Hạ Thanh Xuyên nhìn từ trái cây trượt xuống mặt cô.
Cô vừa mới tắm xong, trên mặt một mảnh thanh khiết, tóc còn hơi ẩm, trên người tỏa ra mùi thơm của sữa tắm.
Tuy rằng mặc đồ ngủ bảo thủ, nhưng phần cổ thiên nga trắng như tuyết lộ ở bên ngoài, còn có một đoạn cánh tay nhỏ như củ sen, đều không chạm đến trái tim mình.
Hạ Thanh Xuyên đột nhiên cảm thấy không khí đêm nay có chút khô nóng, cổ họng có chút ngứa.
"Cảm ơn, cô không cần lần nào cũng đưa đâu." Tuy miệng nói vậy, nhưng hắn vẫn nhận lấy đồ cô đưa.
"Không sao, tôi còn rất nhiều." Lâu Anh xua xua tay, "Hơn nữa, Hạ lão sư đã dạy tôi rất nhiều, tôi không biết nên làm gì để báo đáp anh."
Nói xong, Lâu Anh bắt đầu có chút ngượng ngùng, duỗi tay nắm lấy lỗ tai.
Hạ Thanh Xuyên đem phương pháp kiếm cơm của mình không hề giữ lại mà truyền cho cô, chút trái cây này của cô, thật sự không đáng giá cái gì.
Nếu không, chờ sau khi bộ phim này của hắn kết thúc, cô nhờ gọi anh trai hỗ trợ tuyên truyền một chút, gia tăng thêm lượt xem?
Đây là tất cả những gì cô có thể nghi đến vào lúc này.
Lâu Anh đang suy nghĩ lung tung, nghe thấy Hạ Thanh Xuyên nói gì đó, lại không nghe rõ, cô ngẩng đầu nghi ngờ mà nhìn hắn.
"Vào đây với tôi, tôi có đồ muốn đưa cho cô." Hạ Thanh Xuyên kiên nhẫn lặp lại một lần.
Lâu Anh gật đầu, không cần suy nghĩ nhiều liền đi theo hắn vào trong phòng.
Tác giả có điều muốn nói:
Hạ Thanh Xuyên: Cô gái nhỏ này quá ngây thơ, tôi phải nhìn nhiều hơn để không bị người ta lừa gạt.
Sau đó, một người nào đó đã đi lừa cô gái nhỏ.
Hết chương 15
01-04-2021
Đây là 4 câu thơ Ngư lấy từ bên raw, "Trường sa cửu nhật đăng đông lâu quan vũ" có ai dịch thơ được giúp Ngư với.????
南国有佳人,轻盈绿腰舞。
华筵九秋暮,飞袂拂云雨。
翩如兰苕翠,婉如游龙举。
越艳罢前溪,吴姬停白纻。
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.