Chương 30:
Vi Phong Tiêm Diệu
10/06/2021
Edit: Tiểu Ngư
"Kịch bản gì?" Lâu Anh có chút tò mò, đôi mắt long lanh mở to nhìn Hạ Thanh Xuyên.
Cô rất tin tưởng vào trình độ chọn kịch bản của Hạ Thanh Xuyên, không biết kịch bản đó như thế nào.
"Là kịch bản của một phim truyền hình, bối cảnh giống như Xuân Thu Chiến Quốc*, chủ yếu nói về quyền lực và chiến lược của các quốc gia. Tôi cảm thấy nó rất thú vị, muốn quay bộ phim này, em cảm thấy thế nào?"
*Mọi người có thể lên gg để tìm hiểu thêm nha~
"Phim truyền hình?" Lâu Anh đầu tiên chú ý tới điểm này, "Hạ lão sư không phải đã lâu rồi không đóng phim truyền hình sao?"
Hạ Thanh Xuyên gật đầu, ánh sáng nhẹ nhàng trên trần nhà chiếu xuống, làm cho hắn sáng lên một lớp kim quang* nhợt nhạt, cả người dịu dàng lại tự phụ, tựa như công tử thế gia* trên đường đẹp như ngọc.
*Kim quang: ánh sáng màu vàng
*Công tử thế gia: Con trai gia đình quyền thế
Lâu Anh ngẩng đầu nhìn hắn, chạm vào sắc mắt ôn nhu của hắn, đột nhiên có chút hoảng loạn, vội rũ mí mắt xuống.
Lông mi nhẹ nhàng rung động, giống như con bươm bướm nhỏ bị sợ hãi, chớp chớp, rất là đáng yêu.
Cô cảm thấy mình nhìn lâu như vậy, hẳn là sớm miễn dịch khi đối diện với hắn, không ngờ lại giống như cảm giác khi lần đầu tiên nhìn thấy hắn.
Hai tay rũ ở hai bên, không tự giác muốn nắm cái gì đó.
Hạ Thanh Xuyên nhìn thấy, bên môi gợi lên một độ cong sung sướng, đôi mắt đào hoa ngày thường xa cách quạnh quẽ lúc này trở nên rất lừa người, giống như nam yêu tinh tu luyện thành tinh.
Hạ Thanh Xuyên sợ làm cô gái nhỏ sợ, nên không trêu đùa cô, tiếp tục nói chính sự.
"Câu chuyện này có chút dài, không thích hợp làm phim điện ảnh. Thật ra, mặc kệ là điện ảnh hay phim truyền hình, quan trọng nhất chính là cốt chuyện phải hay."
Lâu Anh lắng nghe, gật đầu đồng ý.
Người bình thường cảm thấy điện ảnh hay hơn phim truyền hình, nhưng phim truyền hình hay nhiều hơn phim truyền hình dở.
"Vậy Hạ lão sư tính đầu tư quay phim?" Lâu Anh hỏi.
"Ừm. Tôi quá nghèo, mời không nổi những minh tinh giá trên trời, cho nên, Lâu tiểu thư, cô có nguyện ý đóng vai nữ chính trong tình bạn không?" Hạ Thanh Xuyên mỉm cười hỏi.
Lời của Hạ Thanh Xuyên nói, tuy giống như nói đùa nhưng Lâu Anh nghe ra sự nghiêm túc của hắn, hắn thực sự mời cô làm nữ chính.
Đương nhiên, cái gì mà quá nghèo, tình bạn bè khẳng định là nói đùa.
Lâu Anh bị hắn chuyên chú nhìn, thiếu chút nữa xúc động mà đồng ý, còn may lý trí trở lại vào giây phút cuối cùng cuối cùng, không khiến cô hạ sắc lệnh choáng váng.
"Tôi tất nhiên là đồng ý, nhưng cô phải thông báo với chị Hàn." Lâu Anh để lại chút đường sống trong lời nói.
Cô đoán kịch bản mà Hạ Thanh Xuyên nhìn trúng hẳn là không tệ, chỉ là cô còn không có xem, cũng chưa thảo luận với chị Hàn, tốt nhất không nên một ngụm quyết định.
Tôi tất nhiên là đồng ý. Mấy từ này, rõ ràng là đang nói về phim truyền hình, nhưng khi lọt vào tai Hạ Thanh Xuyên, lại cảm thấy tim đập thình thịch khó nói.
"Đúng vậy, cô ấy là người đại diện của em, em thực sự nên thảo luận với cô ấy."
"Vì sao Hạ lão sư lại muốn mời tôi diễn?" Cô cảm thấy kỹ thuật diễn của mình còn chưa đạt tới trình độ như vậy.
"Chỉ có em là thích hợp."
Lâu Anh:?
Lâu Anh thật sự rất ngốc, nhân vật kia rốt cuộc như thế nào? Vì sao hắn lại nói chỉ có cô là thích hợp?
Hạ Thanh Xuyên nhìn vẻ mặt ngây thơ chưa có thông suốt của cô, nhịn không được muốn đem mọi chuyện ra ngoài ánh sáng.
"Em biết không......"
"Anh Anh?" Hàn Thời Hân đột nhiên đi ra từ chỗ rẽ.
Cô vừa mới nói chuyện chỉnh sửa hậu kỳ xong, không ngờ vừa bước ra đã thấy Lâu Anh và Hạ Thanh Xuyên đang nói gì đó, nhìn dáng vẻ còn có chút ái muội, điều này lập tức khiến cho cô cảnh giác.
"Chị Hàn, chị nói xong việc rồi!" Lâu Anh nhìn về hướng phát ra giọng nói.
Hàn Thời Hân nhìn thấy vẻ mặt tự nhiên của Lâu Anh, giống như không có chuyện gì xảy ra, cô lập tức yên tâm hơn nhiều, chỉ hy vọng là do cô suy nghĩ nhiều.
Bị ngăn cản ở thời khắc mấu chốt, Hạ Thanh Xuyên nhịn không được nhíu mày, chỉ có thể nhịn xuống.
Hàn Thời Hân nhạy bén hơn nhiều so với Lâu Anh một người không có kinh nghiệm, hơn nữa, nhìn thái độ của cô, hiển nhiên là cô đang cảnh giác với những người đàn ông đến gần Lâu Anh.
"Hai người đang nói gì vậy?" Hàn Thời Hân vô tình hỏi một câu.
Không đợi Hạ Thanh Xuyên nói, Lâu Anh đã trả lời: "Hạ lão sư vừa mới nói với em trong tay anh ấy có một kịch bản không tồi, hỏi em có muốn nó không."
"Oh, loại kịch bản gì? Hạ lão sư muốn mời Anh Anh của chúng tôi, cũng nên liên hệ với tôi trước phải không?" Hàn Thời Hân tiến lên một bước, đứng trước mắt Lâu Anh. Trên mặt cô mang theo nụ cười, thái độ lại rất mạnh mẽ.
Hạ Thanh Xuyên đã sớm biết rằng Hàn Thời Hân một người lợi hại, hiện tại xem như trực tiếp cảm nhận được.
Lâu Anh thấy không khí có chút không tốt, kéo tay Hàn Thời Hân, nhỏ giọng nói: "Chị Hàn, chị đừng như vậy."
Khí thế mà Hàn Thời Hân vừa mới khởi động, đã bị Lâu Anh phá hủy, cô hận sắt không thành thép nhìn Lâu Anh, thật là xoay khuỷu tay của mình ra ngoài*.
*Xoay khuỷu tay của mình ra ngoài: là một từ vựng tiếng Trung, một thuật ngữ xúc phạm Cánh tay của một người đều hướng vào trong và thu lại, có nghĩa là. Ý nghĩa ca ngợi của "đi ra ngoài" có nghĩa là vị tha; nghĩa xúc phạm là loại "vị tha" vô nhân đạo và không thể nhận ra đúng sai. Nguồn: Baike. Ở đây theo Ngư nghĩ là dùng nghĩa xúc phạm.
Hàn Thời Hân trừng mắt nhìn Lâu Anh một cái, ngay sau đó lại mỉm cười với Hạ Thanh Xuyên nói: "Nếu Hạ lão sư thực sự muốn mời Anh Anh diễn, thì hãy gửi kịch bản cho tôi xem trước!"
"Lúc nãy em có nói với Hạ lão sư, muốn thầy ấy đưa kịch bản cho chị xem trước." Lâu Anh xuất hiện lần nữa để nói giùm Hạ Thanh Xuyên.
Rõ ràng lúc trước còn tốt, vì sao đột nhiên, chị Hàn lại có thái độ như vậy đối với Hạ lão sư?
Hàn Thời Hân nghẹn một ngụm máu già ở trong cổ họng, trừng mắt nhìn Lâu Anh một cái, vì sao muốn hủy đi đài của cô vào lúc này?
Lâu Anh rụt cổ lại, vốn dĩ, cô không trực tiếp nhận nó.
Nếu như vậy, Hàn Thời Hân cũng không làm khó xử Hạ Thanh Xuyên, còn phải nói xin lỗi, nói rằng minh hơi xúc động.
Được Lâu Anh bảo vệ, Hạ Thanh Xuyên có tâm trạng thoải mái, không vui vừa mới bị ngăn cản đã biến mất.
*
Trở lại khách sạn, Lâu Anh mở di động lên, phát hiện bản điện tử của kịch bản mà Hạ Thanh Xuyên nói khi nãy, đã gửi đến hộp thư của cô, nhìn đồng đồ có lẽ là gửi ở trên đường.
Lâu Anh nhấp chuột vào xem, vừa thấy nó, liền xem đến mê mẩn, cũng không chú ý đến Hàn Thời Hân đi vào tìm cô.
"Anh Anh, em đang xem cái gì vậy?" Hàn Thời Hân thấy cô nhìn máy tính không chớp mắt, giống như đang trầm mê gì đó.
"A, chị Hàn tỷ, chị đến rồi." Lâu Anh lúc này mới phát hiện ra sự tồn tại của Hàn Thời Hân.
"Ừ, tôi hỏi em đang xem cái gì vậy?"
"Kịch bản mà Hạ lão sư gửi cho em."
"Đẹp như vậy?"
"Vâng, đẹp." Lâu Anh gật đầu thật mạnh, "Chị Hàn, để em nói với chị nghe, em cảm thấy biên kịch quá lợi hại, các tình tiết bên trong, sự đảo ngược, đường sáng và đường tối đều quá xuất sắc."
Hàn Thời Hân hiếm khi thấy cô đánh giá kịch bản cao như vậy, cô ấy cũng hứng thú, muốn xem kịch bản này đến cùng thế nào.
Không cần xem hết, chỉ xem trước mấy tập, Hàn Thời Hân đã cảm nhận được kịch bản này thực sự là một kịch bản hiếm có.
Chỉ tính từ ngữ và câu văn, đã tốt hơn 95% kịch bản, càng không cần phải nói tới bố cục kín đáo, tình tiết lên xuống phập phồng......
"Em muốn nhận nó." Lời của Hàn Thời Hân nói không phải hỏi, là khẳng định.
"Em cảm thấy kịch bản này thật sự rất hay." Lâu Anh không chút nào che giấu yêu thích của mình với kịch bản này.
Ý tứ chính là muốn nhận.
"Chỉ là chị cảm thấy không tốt lắm." Hàn Thời Hân nói.
Lời nói của cô đã tát một bát nước lạnh vào nhiệt tình tăng vọt của Lâu Anh.
"Kịch bản gì?" Lâu Anh có chút tò mò, đôi mắt long lanh mở to nhìn Hạ Thanh Xuyên.
Cô rất tin tưởng vào trình độ chọn kịch bản của Hạ Thanh Xuyên, không biết kịch bản đó như thế nào.
"Là kịch bản của một phim truyền hình, bối cảnh giống như Xuân Thu Chiến Quốc*, chủ yếu nói về quyền lực và chiến lược của các quốc gia. Tôi cảm thấy nó rất thú vị, muốn quay bộ phim này, em cảm thấy thế nào?"
*Mọi người có thể lên gg để tìm hiểu thêm nha~
"Phim truyền hình?" Lâu Anh đầu tiên chú ý tới điểm này, "Hạ lão sư không phải đã lâu rồi không đóng phim truyền hình sao?"
Hạ Thanh Xuyên gật đầu, ánh sáng nhẹ nhàng trên trần nhà chiếu xuống, làm cho hắn sáng lên một lớp kim quang* nhợt nhạt, cả người dịu dàng lại tự phụ, tựa như công tử thế gia* trên đường đẹp như ngọc.
*Kim quang: ánh sáng màu vàng
*Công tử thế gia: Con trai gia đình quyền thế
Lâu Anh ngẩng đầu nhìn hắn, chạm vào sắc mắt ôn nhu của hắn, đột nhiên có chút hoảng loạn, vội rũ mí mắt xuống.
Lông mi nhẹ nhàng rung động, giống như con bươm bướm nhỏ bị sợ hãi, chớp chớp, rất là đáng yêu.
Cô cảm thấy mình nhìn lâu như vậy, hẳn là sớm miễn dịch khi đối diện với hắn, không ngờ lại giống như cảm giác khi lần đầu tiên nhìn thấy hắn.
Hai tay rũ ở hai bên, không tự giác muốn nắm cái gì đó.
Hạ Thanh Xuyên nhìn thấy, bên môi gợi lên một độ cong sung sướng, đôi mắt đào hoa ngày thường xa cách quạnh quẽ lúc này trở nên rất lừa người, giống như nam yêu tinh tu luyện thành tinh.
Hạ Thanh Xuyên sợ làm cô gái nhỏ sợ, nên không trêu đùa cô, tiếp tục nói chính sự.
"Câu chuyện này có chút dài, không thích hợp làm phim điện ảnh. Thật ra, mặc kệ là điện ảnh hay phim truyền hình, quan trọng nhất chính là cốt chuyện phải hay."
Lâu Anh lắng nghe, gật đầu đồng ý.
Người bình thường cảm thấy điện ảnh hay hơn phim truyền hình, nhưng phim truyền hình hay nhiều hơn phim truyền hình dở.
"Vậy Hạ lão sư tính đầu tư quay phim?" Lâu Anh hỏi.
"Ừm. Tôi quá nghèo, mời không nổi những minh tinh giá trên trời, cho nên, Lâu tiểu thư, cô có nguyện ý đóng vai nữ chính trong tình bạn không?" Hạ Thanh Xuyên mỉm cười hỏi.
Lời của Hạ Thanh Xuyên nói, tuy giống như nói đùa nhưng Lâu Anh nghe ra sự nghiêm túc của hắn, hắn thực sự mời cô làm nữ chính.
Đương nhiên, cái gì mà quá nghèo, tình bạn bè khẳng định là nói đùa.
Lâu Anh bị hắn chuyên chú nhìn, thiếu chút nữa xúc động mà đồng ý, còn may lý trí trở lại vào giây phút cuối cùng cuối cùng, không khiến cô hạ sắc lệnh choáng váng.
"Tôi tất nhiên là đồng ý, nhưng cô phải thông báo với chị Hàn." Lâu Anh để lại chút đường sống trong lời nói.
Cô đoán kịch bản mà Hạ Thanh Xuyên nhìn trúng hẳn là không tệ, chỉ là cô còn không có xem, cũng chưa thảo luận với chị Hàn, tốt nhất không nên một ngụm quyết định.
Tôi tất nhiên là đồng ý. Mấy từ này, rõ ràng là đang nói về phim truyền hình, nhưng khi lọt vào tai Hạ Thanh Xuyên, lại cảm thấy tim đập thình thịch khó nói.
"Đúng vậy, cô ấy là người đại diện của em, em thực sự nên thảo luận với cô ấy."
"Vì sao Hạ lão sư lại muốn mời tôi diễn?" Cô cảm thấy kỹ thuật diễn của mình còn chưa đạt tới trình độ như vậy.
"Chỉ có em là thích hợp."
Lâu Anh:?
Lâu Anh thật sự rất ngốc, nhân vật kia rốt cuộc như thế nào? Vì sao hắn lại nói chỉ có cô là thích hợp?
Hạ Thanh Xuyên nhìn vẻ mặt ngây thơ chưa có thông suốt của cô, nhịn không được muốn đem mọi chuyện ra ngoài ánh sáng.
"Em biết không......"
"Anh Anh?" Hàn Thời Hân đột nhiên đi ra từ chỗ rẽ.
Cô vừa mới nói chuyện chỉnh sửa hậu kỳ xong, không ngờ vừa bước ra đã thấy Lâu Anh và Hạ Thanh Xuyên đang nói gì đó, nhìn dáng vẻ còn có chút ái muội, điều này lập tức khiến cho cô cảnh giác.
"Chị Hàn, chị nói xong việc rồi!" Lâu Anh nhìn về hướng phát ra giọng nói.
Hàn Thời Hân nhìn thấy vẻ mặt tự nhiên của Lâu Anh, giống như không có chuyện gì xảy ra, cô lập tức yên tâm hơn nhiều, chỉ hy vọng là do cô suy nghĩ nhiều.
Bị ngăn cản ở thời khắc mấu chốt, Hạ Thanh Xuyên nhịn không được nhíu mày, chỉ có thể nhịn xuống.
Hàn Thời Hân nhạy bén hơn nhiều so với Lâu Anh một người không có kinh nghiệm, hơn nữa, nhìn thái độ của cô, hiển nhiên là cô đang cảnh giác với những người đàn ông đến gần Lâu Anh.
"Hai người đang nói gì vậy?" Hàn Thời Hân vô tình hỏi một câu.
Không đợi Hạ Thanh Xuyên nói, Lâu Anh đã trả lời: "Hạ lão sư vừa mới nói với em trong tay anh ấy có một kịch bản không tồi, hỏi em có muốn nó không."
"Oh, loại kịch bản gì? Hạ lão sư muốn mời Anh Anh của chúng tôi, cũng nên liên hệ với tôi trước phải không?" Hàn Thời Hân tiến lên một bước, đứng trước mắt Lâu Anh. Trên mặt cô mang theo nụ cười, thái độ lại rất mạnh mẽ.
Hạ Thanh Xuyên đã sớm biết rằng Hàn Thời Hân một người lợi hại, hiện tại xem như trực tiếp cảm nhận được.
Lâu Anh thấy không khí có chút không tốt, kéo tay Hàn Thời Hân, nhỏ giọng nói: "Chị Hàn, chị đừng như vậy."
Khí thế mà Hàn Thời Hân vừa mới khởi động, đã bị Lâu Anh phá hủy, cô hận sắt không thành thép nhìn Lâu Anh, thật là xoay khuỷu tay của mình ra ngoài*.
*Xoay khuỷu tay của mình ra ngoài: là một từ vựng tiếng Trung, một thuật ngữ xúc phạm Cánh tay của một người đều hướng vào trong và thu lại, có nghĩa là. Ý nghĩa ca ngợi của "đi ra ngoài" có nghĩa là vị tha; nghĩa xúc phạm là loại "vị tha" vô nhân đạo và không thể nhận ra đúng sai. Nguồn: Baike. Ở đây theo Ngư nghĩ là dùng nghĩa xúc phạm.
Hàn Thời Hân trừng mắt nhìn Lâu Anh một cái, ngay sau đó lại mỉm cười với Hạ Thanh Xuyên nói: "Nếu Hạ lão sư thực sự muốn mời Anh Anh diễn, thì hãy gửi kịch bản cho tôi xem trước!"
"Lúc nãy em có nói với Hạ lão sư, muốn thầy ấy đưa kịch bản cho chị xem trước." Lâu Anh xuất hiện lần nữa để nói giùm Hạ Thanh Xuyên.
Rõ ràng lúc trước còn tốt, vì sao đột nhiên, chị Hàn lại có thái độ như vậy đối với Hạ lão sư?
Hàn Thời Hân nghẹn một ngụm máu già ở trong cổ họng, trừng mắt nhìn Lâu Anh một cái, vì sao muốn hủy đi đài của cô vào lúc này?
Lâu Anh rụt cổ lại, vốn dĩ, cô không trực tiếp nhận nó.
Nếu như vậy, Hàn Thời Hân cũng không làm khó xử Hạ Thanh Xuyên, còn phải nói xin lỗi, nói rằng minh hơi xúc động.
Được Lâu Anh bảo vệ, Hạ Thanh Xuyên có tâm trạng thoải mái, không vui vừa mới bị ngăn cản đã biến mất.
*
Trở lại khách sạn, Lâu Anh mở di động lên, phát hiện bản điện tử của kịch bản mà Hạ Thanh Xuyên nói khi nãy, đã gửi đến hộp thư của cô, nhìn đồng đồ có lẽ là gửi ở trên đường.
Lâu Anh nhấp chuột vào xem, vừa thấy nó, liền xem đến mê mẩn, cũng không chú ý đến Hàn Thời Hân đi vào tìm cô.
"Anh Anh, em đang xem cái gì vậy?" Hàn Thời Hân thấy cô nhìn máy tính không chớp mắt, giống như đang trầm mê gì đó.
"A, chị Hàn tỷ, chị đến rồi." Lâu Anh lúc này mới phát hiện ra sự tồn tại của Hàn Thời Hân.
"Ừ, tôi hỏi em đang xem cái gì vậy?"
"Kịch bản mà Hạ lão sư gửi cho em."
"Đẹp như vậy?"
"Vâng, đẹp." Lâu Anh gật đầu thật mạnh, "Chị Hàn, để em nói với chị nghe, em cảm thấy biên kịch quá lợi hại, các tình tiết bên trong, sự đảo ngược, đường sáng và đường tối đều quá xuất sắc."
Hàn Thời Hân hiếm khi thấy cô đánh giá kịch bản cao như vậy, cô ấy cũng hứng thú, muốn xem kịch bản này đến cùng thế nào.
Không cần xem hết, chỉ xem trước mấy tập, Hàn Thời Hân đã cảm nhận được kịch bản này thực sự là một kịch bản hiếm có.
Chỉ tính từ ngữ và câu văn, đã tốt hơn 95% kịch bản, càng không cần phải nói tới bố cục kín đáo, tình tiết lên xuống phập phồng......
"Em muốn nhận nó." Lời của Hàn Thời Hân nói không phải hỏi, là khẳng định.
"Em cảm thấy kịch bản này thật sự rất hay." Lâu Anh không chút nào che giấu yêu thích của mình với kịch bản này.
Ý tứ chính là muốn nhận.
"Chỉ là chị cảm thấy không tốt lắm." Hàn Thời Hân nói.
Lời nói của cô đã tát một bát nước lạnh vào nhiệt tình tăng vọt của Lâu Anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.