Chương 41:
Vi Phong Tiêm Diệu
10/06/2021
Edit by Tiểu Ngư
Giọng nói của hắn trầm thấp có từ tính, giống như những nốt trầm từ nhạc cụ quý báu nhạc cụ phát ra, lúc này mang theo vài phần đùa giỡn và trêu chọc, trên khuôn mặt lạnh lùng của Hạ Thanh Xuyên mang theo như có như không ý tứ, thiếu chút nữa làm Lâu Anh đắm chìm trong đó.
Cũng may vào thời khắc mấu chốt lý trí cô kêu dừng lại, kịp thời ngừng động tác sắp gật đầu của mình, chuyển sang lắc đầu.
"Sao tôi phải ăn dấm chứ." Lâu Anh lẩm bẩm một câu, phủ nhận ý nghĩ của mình.
Ghen? Cô mới không có ghen, bọn họ không có quan hệ gì.
Cô luôn cảm thấy hắn vừa mới cố ý, cố ý dùng sắc đẹp để dụ dỗ nàng.
Sự đáng tiếc không dễ phát hiện lướt qua trong mắt Hạ Thanh Xuyên, xem ra cô gái nhỏ không dễ lừa gạt!
Tuy nhiên, bộ dạng khẩu thị tâm phi* này thật đúng là đáng yêu!
*Khẩu thị tâm phi: miệng nói như vậy nhưng trong lòng không phải như vậy
"Được, cô ta không đáng để em ghen."
Lời này của hắn, chợt nghe giống như không có gì, nhưng cẩn thận suy nghĩ, lại có chút kỳ kỳ.
Nhưng, không chờ Lâu Anh cẩn thận suy nghĩ, người dẫn chương trình đã bắt đầu chủ trì nghi thức buổi công chiếu.
Ngoài La đạo và một số diễn viên chính, buổi công chiếu còn có sự góp mặt của các đạo diễn khác trong nghề, nhà phê bình điện ảnh chuyên nghiệp, phóng viên và các ngôi sao lớn khác, đội hình xa hoa, ngôi sao rạng rỡ.
Đây là lần đầu tiên Lâu Anh xem một bộ phim mà như vậy, cô khá tò mò sau hậu kỳ sẽ biến thành bộ dáng gì.
Không chỉ có Lâu Anh tò mò, mà những người khác cũng tò mò, điện ảnh của La đạo sản xuất, từ trước đến nay không hề tệ.
Sau khi điện ảnh bắt đầu chiếu, phần lớn mọi người đều nín thở ngưng thần nhìn chằm chằm màn hình.
Phần lớn khuynh hướng cảm xúc của bộ phim, được thể hiện ngay từ đầu.
Vị tướng quân trẻ tuổi cầm quân, dẫn theo binh lính cùng hắn phá quân xông ra, cuối cùng chiếm được một thành trì.
Đây là cảnh quay ngoại cảnh của Hạ Thanh Xuyên, Lâu Anh không tham gia, nên cô xem rất nghiêm túc.
Hạ Thanh Xuyên lại làm việc riêng, hắn hơi nghiêng đầu, nhìn thấy khuôn mặt của cô bị che khuất một nửa trong bóng tối.
Rạp chiếu phim một màu đen tối, hắn chỉ có thể nhìn sơ lược, nhưng hắn có thể tưởng tượng được bộ dạng tập trung của cô vào lúc này.
Ngay sau đó, kết thúc cảnh mở màn, màn ảnh chuyển hướng về phố xá náo nhiệt, đang có một tiên sinh thuyết thư* nước miếng bay tứ tung kể về chuyện tiền triều ngày xưa.
*Tiên sinh thuyết thư: người kể chuyện
"Các ngươi biết nguyên nhân tiền triều diệt vong không? Nghe nói lúc trước có một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành......"
Theo lời tiên sinh thuyết thư nói, chuyện xưa mở màn.
Đoạn trước, đều nói về thời thiếu niên của nam chính trong câu chuyện, đương nhiên, đất diễn của Lâu Anh chủ yếu tập trung ở chỗ này.
Có hai thiếu niên thiếu nữ trên màn hình, đang trong thời điểm vô lo vô nghĩ nhất, thanh mai trúc mã, cãi nhau ầm ĩ.
Lâu Anh xem, đột nhiên có chút xấu hổ, không phải bởi vì cảm thấy buồn cười khi xem cảnh diễn của mình, mà bởi vì Hạ Thanh Xuyên đang ngồi bên cạnh.
Không biết từ lúc nào, cơ thể hắn đã nghiêng về bên cô, cánh tay duỗi ra sau lưng cô, như muốn ôm lấy cô.
Hơn nữa, quá đáng nhất chính là, hắn còn vén một sợi tóc của cô thưởng thức trong tay, quấn quấn vài vòng trên ngón tay thon dài, sau đó buông ra, rồi quấn......
Lâu Anh một hơi cướp lại tóc của mình, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, "Sao anh lại trẻ con như vậy?"
Lúc này giữa rạp đặc biệt an tĩnh, giọng nói của cô rất nhỏ, Hạ Thanh Xuyên vẫn nghe được chính xác.
Hắn cười, "Khi ở chung với bạn nhỏ, không tự giác biến thành trẻ con."
Lâu Anh trong lúc nhất thời không hiểu, qua vài giây mới hiểu ý của hắn, "Tôi mới không phải bạn nhỏ, hơn nữa, anh cũng không hơn tôi mấy tuổi!"
Lâu Anh bẻ ngón tay, tổng cộng mới có năm tuổi!
Hạ Thanh Xuyên thấy cô nghiêm túc đếm ngón tay, khóe miệng tươi cười càng lúc càng lớn, thật đúng là cô gái nhỏ.
"Lúc tôi vào đại học, em còn đang học cấp 2*!"
*Cấp 2: trung học cơ sở từ lớp 6-9
Nghĩ như vậy, cũng giống nhau!
Lâu Anh nói nhưng cô không hề để ý đến hắn, chuyên tâm xem phim.
Hiện tại gần đến lúc nữ chính tiến cung, tiến độ điện ảnh chưa đến một phần ba, có thể tưởng tượng được nữ chính do Lâu Anh đóng thực sự có đất diễn rất thiếu.
Hạ Thanh Xuyên đem lực chú ý tập trung vào màn ảnh, nhìn một lát, hắn đột nhiên hỏi Lâu Anh: "Em nghĩ sự khác biệt của tôi giữa bộ phim này và những bộ phim trước là gì?"
Lâu Anh nghe thấy hỏi chuyện, theo bản năng ngẩng đầu nhìn hắn, đập vào mắt cô là một khuôn mặt phóng đại đẹp trai, sạch sẽ.
Khoảng cách giữa hai khuôn mặt, chỉ chưa đến một centimet, bọn họ có thể cảm nhận rõ ràng hô hấp của đối phương.
Hạ Thanh Xuyên cố ý đến gần hơn chút khi nói chuyện, Lâu Anh vừa nhấc đầu lên, gần như khoảng cách giữa hai người giảm bằng không.
Bốn mắt nhìn nhau, Lâu Anh giống như bị điểm huyệt, cả người cứng đờ không thể nhúc nhích.
Đôi mắt trong veo lúc này toàn là mờ mịt và không biết làm sao, ngây thơ muốn làm người ta khi dễ một phen.
Hạ Thanh Xuyên trong lòng nghĩ như vậy, hơi hơi dựa gần cô, khoảng cách trở nên nguy hiểm, chóp mũi hai người dường như chạm vào nhau.
Cô gái nhỏ trước mắt, không có một chút phòng bị, ngoan ngoãn mờ mịt, chỉ cần hắn lại gần một chút, là có thể chạm vào nơi mềm mại kia.
Trong lòng Hạ Thanh Xuyên bắt đầu đấu tranh tư tưởng, một giọng nói xúi giục hắn hôn xuống, cô sẽ không tức giận, hơn nữa, hắn thích cô như vậy, vì sao không nắm chắc cơ hội này?
Một giọng nói khác nhắc nhở hắn, hắn không thể chiếm tiện nghi của cô, mối quan hệ của bọn họ còn chưa thân mật như vậy, hắn không thể đối xử tùy tiện với cô gái nhỏ mình coi như trân bảo được.
Hạ Thanh Xuyên vẫn duy trì động tác này không thay đổi, hắn luyến tiếc rời đi, nhưng không muốn tùy tiện hành động mà không có sự đồng ý của cô.
Giọng nói của hắn trầm thấp có từ tính, giống như những nốt trầm từ nhạc cụ quý báu nhạc cụ phát ra, lúc này mang theo vài phần đùa giỡn và trêu chọc, trên khuôn mặt lạnh lùng của Hạ Thanh Xuyên mang theo như có như không ý tứ, thiếu chút nữa làm Lâu Anh đắm chìm trong đó.
Cũng may vào thời khắc mấu chốt lý trí cô kêu dừng lại, kịp thời ngừng động tác sắp gật đầu của mình, chuyển sang lắc đầu.
"Sao tôi phải ăn dấm chứ." Lâu Anh lẩm bẩm một câu, phủ nhận ý nghĩ của mình.
Ghen? Cô mới không có ghen, bọn họ không có quan hệ gì.
Cô luôn cảm thấy hắn vừa mới cố ý, cố ý dùng sắc đẹp để dụ dỗ nàng.
Sự đáng tiếc không dễ phát hiện lướt qua trong mắt Hạ Thanh Xuyên, xem ra cô gái nhỏ không dễ lừa gạt!
Tuy nhiên, bộ dạng khẩu thị tâm phi* này thật đúng là đáng yêu!
*Khẩu thị tâm phi: miệng nói như vậy nhưng trong lòng không phải như vậy
"Được, cô ta không đáng để em ghen."
Lời này của hắn, chợt nghe giống như không có gì, nhưng cẩn thận suy nghĩ, lại có chút kỳ kỳ.
Nhưng, không chờ Lâu Anh cẩn thận suy nghĩ, người dẫn chương trình đã bắt đầu chủ trì nghi thức buổi công chiếu.
Ngoài La đạo và một số diễn viên chính, buổi công chiếu còn có sự góp mặt của các đạo diễn khác trong nghề, nhà phê bình điện ảnh chuyên nghiệp, phóng viên và các ngôi sao lớn khác, đội hình xa hoa, ngôi sao rạng rỡ.
Đây là lần đầu tiên Lâu Anh xem một bộ phim mà như vậy, cô khá tò mò sau hậu kỳ sẽ biến thành bộ dáng gì.
Không chỉ có Lâu Anh tò mò, mà những người khác cũng tò mò, điện ảnh của La đạo sản xuất, từ trước đến nay không hề tệ.
Sau khi điện ảnh bắt đầu chiếu, phần lớn mọi người đều nín thở ngưng thần nhìn chằm chằm màn hình.
Phần lớn khuynh hướng cảm xúc của bộ phim, được thể hiện ngay từ đầu.
Vị tướng quân trẻ tuổi cầm quân, dẫn theo binh lính cùng hắn phá quân xông ra, cuối cùng chiếm được một thành trì.
Đây là cảnh quay ngoại cảnh của Hạ Thanh Xuyên, Lâu Anh không tham gia, nên cô xem rất nghiêm túc.
Hạ Thanh Xuyên lại làm việc riêng, hắn hơi nghiêng đầu, nhìn thấy khuôn mặt của cô bị che khuất một nửa trong bóng tối.
Rạp chiếu phim một màu đen tối, hắn chỉ có thể nhìn sơ lược, nhưng hắn có thể tưởng tượng được bộ dạng tập trung của cô vào lúc này.
Ngay sau đó, kết thúc cảnh mở màn, màn ảnh chuyển hướng về phố xá náo nhiệt, đang có một tiên sinh thuyết thư* nước miếng bay tứ tung kể về chuyện tiền triều ngày xưa.
*Tiên sinh thuyết thư: người kể chuyện
"Các ngươi biết nguyên nhân tiền triều diệt vong không? Nghe nói lúc trước có một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành......"
Theo lời tiên sinh thuyết thư nói, chuyện xưa mở màn.
Đoạn trước, đều nói về thời thiếu niên của nam chính trong câu chuyện, đương nhiên, đất diễn của Lâu Anh chủ yếu tập trung ở chỗ này.
Có hai thiếu niên thiếu nữ trên màn hình, đang trong thời điểm vô lo vô nghĩ nhất, thanh mai trúc mã, cãi nhau ầm ĩ.
Lâu Anh xem, đột nhiên có chút xấu hổ, không phải bởi vì cảm thấy buồn cười khi xem cảnh diễn của mình, mà bởi vì Hạ Thanh Xuyên đang ngồi bên cạnh.
Không biết từ lúc nào, cơ thể hắn đã nghiêng về bên cô, cánh tay duỗi ra sau lưng cô, như muốn ôm lấy cô.
Hơn nữa, quá đáng nhất chính là, hắn còn vén một sợi tóc của cô thưởng thức trong tay, quấn quấn vài vòng trên ngón tay thon dài, sau đó buông ra, rồi quấn......
Lâu Anh một hơi cướp lại tóc của mình, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, "Sao anh lại trẻ con như vậy?"
Lúc này giữa rạp đặc biệt an tĩnh, giọng nói của cô rất nhỏ, Hạ Thanh Xuyên vẫn nghe được chính xác.
Hắn cười, "Khi ở chung với bạn nhỏ, không tự giác biến thành trẻ con."
Lâu Anh trong lúc nhất thời không hiểu, qua vài giây mới hiểu ý của hắn, "Tôi mới không phải bạn nhỏ, hơn nữa, anh cũng không hơn tôi mấy tuổi!"
Lâu Anh bẻ ngón tay, tổng cộng mới có năm tuổi!
Hạ Thanh Xuyên thấy cô nghiêm túc đếm ngón tay, khóe miệng tươi cười càng lúc càng lớn, thật đúng là cô gái nhỏ.
"Lúc tôi vào đại học, em còn đang học cấp 2*!"
*Cấp 2: trung học cơ sở từ lớp 6-9
Nghĩ như vậy, cũng giống nhau!
Lâu Anh nói nhưng cô không hề để ý đến hắn, chuyên tâm xem phim.
Hiện tại gần đến lúc nữ chính tiến cung, tiến độ điện ảnh chưa đến một phần ba, có thể tưởng tượng được nữ chính do Lâu Anh đóng thực sự có đất diễn rất thiếu.
Hạ Thanh Xuyên đem lực chú ý tập trung vào màn ảnh, nhìn một lát, hắn đột nhiên hỏi Lâu Anh: "Em nghĩ sự khác biệt của tôi giữa bộ phim này và những bộ phim trước là gì?"
Lâu Anh nghe thấy hỏi chuyện, theo bản năng ngẩng đầu nhìn hắn, đập vào mắt cô là một khuôn mặt phóng đại đẹp trai, sạch sẽ.
Khoảng cách giữa hai khuôn mặt, chỉ chưa đến một centimet, bọn họ có thể cảm nhận rõ ràng hô hấp của đối phương.
Hạ Thanh Xuyên cố ý đến gần hơn chút khi nói chuyện, Lâu Anh vừa nhấc đầu lên, gần như khoảng cách giữa hai người giảm bằng không.
Bốn mắt nhìn nhau, Lâu Anh giống như bị điểm huyệt, cả người cứng đờ không thể nhúc nhích.
Đôi mắt trong veo lúc này toàn là mờ mịt và không biết làm sao, ngây thơ muốn làm người ta khi dễ một phen.
Hạ Thanh Xuyên trong lòng nghĩ như vậy, hơi hơi dựa gần cô, khoảng cách trở nên nguy hiểm, chóp mũi hai người dường như chạm vào nhau.
Cô gái nhỏ trước mắt, không có một chút phòng bị, ngoan ngoãn mờ mịt, chỉ cần hắn lại gần một chút, là có thể chạm vào nơi mềm mại kia.
Trong lòng Hạ Thanh Xuyên bắt đầu đấu tranh tư tưởng, một giọng nói xúi giục hắn hôn xuống, cô sẽ không tức giận, hơn nữa, hắn thích cô như vậy, vì sao không nắm chắc cơ hội này?
Một giọng nói khác nhắc nhở hắn, hắn không thể chiếm tiện nghi của cô, mối quan hệ của bọn họ còn chưa thân mật như vậy, hắn không thể đối xử tùy tiện với cô gái nhỏ mình coi như trân bảo được.
Hạ Thanh Xuyên vẫn duy trì động tác này không thay đổi, hắn luyến tiếc rời đi, nhưng không muốn tùy tiện hành động mà không có sự đồng ý của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.