Chương 55: Tôi và Anh Anh đang ở bên nhau
Vi Phong Tiêm Diệu
12/07/2021
Edit: Tiểu Ngư
Lâu Anh biết anh đang cố tình trêu chọc mình, nhưng cô không thể không đỏ mặt.
Anh biết rõ ý của cô, nhưng anh cố ý xuyên tạc rồi nhân cơ hội chiếm tiện nghi của cô.
“Không phải như vậy.” Lâu Anh nhẹ giọng phản bác, giọng nói nhẹ nhàng của cô, lúc này bị Hạ Thanh Xuyên bắt nạt, giọng nói càng mềm hơn.
“Vậy thì như thế nào?” Hạ Thanh Xuyên nghiêm mặt hỏi, nếu bỏ qua động tác của anh, chỉ nhìn biểu cảm thôi, thật sự không nhìn ra anh đang giả vờ.
“Nếu không, em làm làm mẫu cho anh xem?”
Lâu Anh: “……”
Anh cho rằng cô không biết đây là một cái bẫy sao?
“Anh còn bắt nạt em như vậy, lần sau em sẽ không thèm gặp anh nữa.” Lâu Anh quay mặt nổi giận nói.
Không thể không nói, trong lúc vô tình cô đã bắt được mạch máu của Hạ Thanh Xuyên, điều anh sợ nhất là không được nhìn thấy cô.
Anh thực sự rất thích cô, nhìn thấy cô liền không nhịn được muốn đến gần cô một chút, nhưng mà, cô gái nhỏ không thể tiếp thu được nhiều như vậy trong một chốc lát, mới trêu chọc cô một chút cô đã thẹn quá thành giận.
“Anh sẽ không trêu chọc em nữa, em đừng nóng giận, nha?” Hạ Thanh Xuyên nhẹ nhàng quay mặt cô lại nhìn mình.
Lâu Anh rũ mí mắt xuống không nói gì, cô không dễ dỗ dành vậy đâu, ít nhất phải giận thêm vài phút! Anh ấy sẽ không bắt nạt và không trêu chọc cô nữa.
“Thật sự tức giận?” Hạ Thanh Xuyên ác độc duỗi ngón tay thon dài ra cào cằm cô hai cái.
Quả nhiên, sau khi bị cào, Lâu Anh cuối cùng cũng không giữ được vẻ mặt vừa rồi, xoay cổ muốn thoát khỏi móng vuốt của anh.
“Anh, anh buông em ra, không được gãi.”
Giọng nói của Lâu Anh rầm rì, vặn vẹo cơ thể muốn tránh xa Hạ Thanh Xuyên một chút, chỉ là sức lực như một con mèo của cô sao có thể đấu lại Hạ Thanh Xuyên, anh chỉ dùng một bàn tay cố định trên eo cô khiến nhúc nhích không được.
“Còn tức giận sao?” Hạ Thanh Xuyên không buông cô ra, ngón tay còn dán lên da thịt mềm mại của cô, trong ánh mắt mang theo trêu đùa, giống như đang nói “Nếu em dám nói đúng vậy, anh sẽ tiếp tục cào”.
Lâu Anh đánh không lại anh, vì tránh để mình lại bị cào ngứa, chỉ có thể khuất phục trước “Uy thế” của anh, không tình nguyện mà trả lời “Không có tức giận.”
Hạ Thanh Xuyên nhìn dáng vẻ này của cô, chỉ cảm thấy đáng yêu, “Là nói thật?”
Lâu Anh: “……”
Anh không biết xấu hổ khi hỏi câu này.
Hạ Thanh Xuyên đọc được ý tứ trong mắt cô, cười một cái, hoàn toàn không cảm thấy mình dùng vũ lực ức hiếp cô có gì sai.
“Được rồi, anh không đùa em nữa, đói bụng chưa, đồ ăn sắp ra rồi.”
Lâu Anh nhẹ nhàng thở ra, cô không thật sự tức giận, chỉ là cô có chút không biết phải làm sao khi đối mặt với chuyện như vậy.
Hai người đột ngột chuyển từ bạn bè sang người yêu, khoảng cách đột nhiên kéo lại khiến Lâu Anh có chút bất an.
*
Ăn cơm xong, hai người đi dạo một lát, bầu trời bắt đầu tối dần.
Mùa đông ban ngày luôn ngắn, Lâu Anh phải đi về ăn cơm chiều.
Hai người tay trong tay đi đến nơi đã hẹn với Hoa Hoa, cách xe vài chục mét, Hạ Thanh Xuyên đột nhiên dừng bước.
Anh đem tay thu về, Lâu Anh đã bị anh ôm vào lòng.
“Anh Anh, anh không muốn em quay về, làm sao bây giờ?” Hạ Thanh Xuyên vùi đầu vào giữa cổ Lâu Anh, tay ôm chặt cô.
Lời nói của anh không có nụ cười và sự thoái mái ngay từ đầu đầu, chỉ còn lại sự miễn cưỡng.
Bởi vì câu nói này, trái tim của Lâu Anh tâm cũng nắm lên.
“Em cũng luyến tiếc anh.” Giọng nói của cô nhỏ như muỗi kêu, và hơi mơ hồ, nhưng Hạ Thanh Xuyên nghe rõ từng chữ một.
Sự miễn cưỡng trong lòng Hạ Thanh Xuyên lại cuồn cuộn lên, cô gái nhỏ luôn là có cách tác động đến cảm xúc của anh.
Nghe thấy cô nói luyến tiếc, anh gần như sắp mất đi lý trí đưa người đi không cho cô rời đi.
Nhưng anh không thể.
“Có bao nhiêu luyến tiếc?” Hạ Thanh Xuyên cố ý cười hỏi.
Lâu Anh nghe thấy giọng điệu không đứng đắn liền biết anh đang trêu chọc mình, tia phiền muộn vừa rồi cũng biến mất theo lời trêu chọc.
“Em không có bỏ được không, vừa rồi là anh nghe lầm.” Lâu Anh không hề đỏ mặt phủ nhận. Dù sao giọng nói vừa rồi của cô rất nhỏ, cô nói nghe lầm thì chính là nghe lầm.
“Phải không?” Hạ Thanh Xuyên hơi kéo ra khoảng cách giữa hai người, nhướng mày mỉm cười nhìn cô.
“Đúng vậy.” Lâu Anh không đủ tự tin như lúc trước, nhưng mà, lời nói đã ra khỏi miệng, chỉ có thể căng da đầu tiếp tục.
“Em nói thế nào thì là như vậy, em không bỏ được không quan trọng, anh luyến tiếc là được.” Lời nói của Hạ Thanh Xuyên trở nên ôn nhu sủng nịch, ánh mắt sâu thẳm lúc này phá lệ sáng ngợi.
Lâu Anh tưởng rằng anh sẽ tiếp tục trêu cô, không ngờ anh nhanh như vậy đã thỏa hiệp, nhưng thật ra khiến cô có chút không biết làm sao.
Lời nói của anh giống như một cọng lông vũ cào qua đầu quả tim cô, để lại cảm giác tê dại ngứa ngáy.
Lâu Anh rũ mắt xuống, vươn tay nhẹ nhàng vòng ôm lấy eo của anh, dùng động tác không tiếng động thể hiện tâm ý của mình.
Thời gian thật sự không còn sớm, Lâu Anh không thể để Hoa Hoa chờ quá lâu, ôm được một lát, Lâu Anh rút tay về, “Em thật sự phải đi về.”
Cách tết chỉ còn mấy ngày, có có khả năng sẽ không thể ra ngoài vào thời gian sắp tới.
Hạ Thanh Xuyên đoán được vài phần, im lặng một lát nói: “Anh sẽ chờ em đến lần sau.”
“Vâng.”
“Đi thôi, em cần phải trở về.”
Hạ Thanh Xuyên đưa Lâu Anh lên xe, Lâu Anh vẫn mắt trông mong nhìn bên ngoài, mãi đến khi bóng dáng của Hạ Thanh Xuyên biến mất khỏi tầm mắt.
“Cậu nói xem cậu sao lại không tiền đồ như vậy, mới tách ra đã vậy, anh ta tốt đến như vậy?” Hoa Hoa chọc vào trán Lâu Anh, hận sắt không thành thép nói.
Lâu Anh vội che trán mình, “Tớ không có tiền đồ ở chỗ nào?”
“Chỉ là một người nam nhân, đáng để cậu quan tâm như vậy?” Cô gặp dịp thì chơi, mỗi lần như vậy, khi chia tay, mỗi người có một cách chơi riêng, không ai nhớ rõ con số này.
“Đáng giá.” Lâu Anh không hề do dự khẳng định nói.
Tuy rằng hiện tại anh luôn bắt nạt cô, nhưng cô biết anh rất đáng để cô thích.
Hoa Hoa im lặng, thu hồi sự bất cần trên mặt, xem ra cô gái ngốc này thật sự động tâm rồi.
Bây giờ cô không biết nên ủng hộ hay khuyên cô ấy đừng quá tin tưởng vào đàn ông.
Trước khi Lâu Anh nói với gia đình cô về chuyện của cô và Hạ Thanh Xuyên, ngày hôm sau, những bức ảnh hẹn hò của cô với anh đã được tung lên mạng.
# Tình yêu bí mật của Hạ Thanh Xuyên và Lâu Anh được đưa ra ánh sáng #
# Hạ Thanh Xuyên Lâu Anh hẹn hò #
……
Trong top mười hot search, có một nửa là bọn họ, còn có ảnh đính kèm.
Hai người trong bức ảnh đều che kín mít, chỉ lộ ra một đôi mắt, hai người tay trong tay, xem ra quan hệ thật sự không cạn.
【 Bọn họ thật sự ở bên nhau? 】
【 Tôi không tin, đây không phải sự thật, nam thần anh mau tới bác bỏ tin đồn đi @ Hạ Thanh Xuyên 】
【 CP của tôi rốt cuộc trở thành sự thật sao? Tóm lại tôi tin. 】
【 Cái này vừa nhìn có biết lăng xê không, điện ảnh còn chưa lên kệ, đương nhiên muốn xào nhiệt độ mang về doanh thu phòng vé, nếu không chờ điện ảnh chiếu, hqc chẳng phải là không mặt mũi gặp người khác? 】
Bình luận này lập tức thu hút sự chú ý của fans Hạ Thanh Xuyên, dám nghi ngờ thực lực của nam thần nhà họ.
【 Nam thần của tôi còn cần lăng xê? Mời ai đó mở to hai mắt thấy rõ……】 dưới là một đống lớn thành tựu mà anh đạt được từ sau khi xuất đạo, do fans Hạ Thanh Xuyên tổng hợp, cho dù từ phòng vé hay là giải thưởng danh tiếng, đều có thể đánh bại các tiểu thịt tươi cùng tuổi.
Mỗi lần fans Hạ Thanh Xuyên tham gia cuộc chiến mắng chửi, từ trước đến giờ họ luôn nói có sách mách có chứng và tao nhã, chỉ cần bày ra chứng cứ, đối phương chỉ là một tên hề nhảy nhót.
Điều này chủ yếu là do nam thần của bọn họ thật sự quá hoàn hảo, lớn lên đẹo như vậy thì đã đành, kỹ thuật diễn còn tốt như vậy, không có điểm đen nào trên nhân phẩm.
Trên mạng nháo nhào, trong phòng làm việc của Hạ Thanh Xuyên cũng không được an nhàn.
“Ông chủ của Hằng Viễn gọi điện thoại đến hỏi tôi về chuyện hot search.” Vương Hi rất bất đắc dĩ, anh ta đã hai ngày không hỏi, không ngờ Hạ Thanh Xuyên lại làm ra chuyện lớn như vậy.
“Hai người các người, thật sự ở bên nhau?”
Hạ Thanh Xuyên ngồi trên ghế, hai chân gác lên nhau, vẻ mặt thanh thản, “Điều này không phải rõ ràng sao?”
Vương Hi lo lắng rất lâu, kết quả chính chủ hoàn toàn không quan tâm, tóm lại tóc của anh ta có bị bạc hết không?
“Hừ, cậu đừng vui mừng quá sớm, ý của Hằng Viễn là muốn chúng ta phủ nhận scandal này.” Nghĩ vậy, Vương Hi đột nhiên có tâm lý xem kịch vui.
Quả nhiên, Hạ Thanh Xuyên nghe được lời này, biểu cảm hơi thay đổi, ngay sau đó lại khôi phục bình tĩnh.
“Người trong ảnh chính là tôi và cô ấy, tôi sẽ không phủ nhận.” Thái độ của Hạ Thanh Xuyên kiên định.
Lần trước đã đủ nghẹn khuất, hiện tại cô đã là bạn gái danh chính ngôn thuận của anh, anh hận không thể lập tức công khai với mọi người, muốn anh phủ nhận, không có cửa đâu.
Hơn nữa, đây không phải là chuyện không thể gặp người khác, có gì phải giấu diếm.
“Đó là ý của Hằng Viễn, dù sao tôi cũng không quản được chuyện của cậu, tự cậu nói với bọn họ đi.”
Những lời này, Vương Hi vẫn cảm thấy hiện tại không phải lúc công khai.
“Thanh Xuyên, cậu nghĩ kỹ đi, nếu thật sự công khai chuyện tình cảm, sự nghiệp của cậu có khả năng sẽ bị thất bại, hơn nữa, không chừng Lâu Anh cũng sẽ bị liên lụy.”
Hạ Thanh Xuyên không đi con đường lưu lượng, nhưng anh thật sự là đỉnh cấp lưu lượng, một khi anh tuôn ra chuyện tình cảm, sẽ có ảnh hưởng như thế nào đến sự nghiệp, quả thật là khó nói.
“Chuyện này tôi biết, anh không cần lo lắng.” Cho dù thật sự ảnh hưởng sự nghiệp anh cũng không sợ, cái anh lo lắng nhất là thái độ của gia đình Lâu gia.
Hạ Thanh Xuyên đứng dậy khỏi ghế, đi đến ban công, lấy di động ra mở danh bạ, cuối cùng dừng lại ở một dãy số, trên dãy số ghi hai từ “Lâu Minh”.
Lâu Minh lúc trước đã đưa danh thiếp cho anh, anh cũng thuận tay lưu số lại, lúc ấy anh nghĩ sẽ có một ngày cần dùng đến nó, không ngờ ngày này đến sớm như vậy.
Ngay khi Lâu Minh vừa kết thúc cuộc họp qua video, điện thoại cá nhân của anh vang lên, nhìn vào, là một dãy số lạ.
Nhưng anh không từ chối cuộc gọi, có rất ít người biết số này của anh, chắc là người anh quen.
“Tôi là Lâu Minh.”
“Xin chào Lâu tiên sinh, tôi là Hạ Thanh Xuyên.”
Lâu Minh nhớ tới anh, nam ngôi sao đã cứu Anh Anh lần trước.
“Anh có chuyện gì?” Giọng nói của Lâu Minh đều đều, mang theo cảm giác lạnh như kim loại, những người nhát gan chút nghe thấy chỉ sợ sẽ phát run.
“Tôi muốn nói chuyện có liên quan đến Anh Anh.”
Áp suất không khí xung quanh Lâu Anh chợt lạnh xuống, không khí tựa như đông lại.
Anh Anh? Xưng hô thân mật như vậy, đã chứng tỏ quan hệ giữa hai người không đơn giản.
Anh nhớ rõ Hạ Thanh Xuyên, anh ta từng có scandal với Anh Anh lúc trước.
Hạ Thanh Xuyên có lẽ đoán được biểu hiện của Lâu Minh, nhưng từ lúc anh dám gọi cuộc gọi này, thì anh đã chuẩn bị tâm lý.
“Tôi và Anh Anh đang ở bên nhau.”
Bàn tay đang cầm điện thoại của Lâu Minh bỗng nhiên nắm chặt, khớp xương trở nên trắng, sức lực lớn đến mức khiến người ta nghi ngờ liệu điện thoại của anh có bị anh bóp nát không.
“Anh đang nói cái gì?” Lời nói ra, vô cùng êm tai, khiến lông tơ của người nghe dựng thẳng.
“Tôi và Anh Anh đang ở bên nhau.” Hạ Thanh Xuyên lặp lại từng câu từng chữ, không hề sợ mình làm Lâu Minh tức chết.
“Hôm nay, những tấm ảnh của tôi và cô ấy được lan truyền trên mạng, tôi không muốn phủ nhận mối quan hệ giữa tôi và cô ấy, cho nên, tôi cảm thấy tôi nên nói thẳng với người nhà cô ấy.”
Giọng điệu của Hạ Thanh Xuyên không kiêu ngạo cũng không khiêm tốn, không nhanh không chậm, chỉ thông báo chuyện của anh và Lâu Anh.
“Anh cho rằng anh làm như vậy, tôi sẽ đồng ý với anh?” Lâu Minh cười nhạo.
Chỉ là một ngôi sao, cho dù anh ta đã cứu Anh Anh, chẳng lẽ anh ta cho rằng có thể bắt cóc bảo bối nhà anh bằng cách này?
Lâu Anh biết anh đang cố tình trêu chọc mình, nhưng cô không thể không đỏ mặt.
Anh biết rõ ý của cô, nhưng anh cố ý xuyên tạc rồi nhân cơ hội chiếm tiện nghi của cô.
“Không phải như vậy.” Lâu Anh nhẹ giọng phản bác, giọng nói nhẹ nhàng của cô, lúc này bị Hạ Thanh Xuyên bắt nạt, giọng nói càng mềm hơn.
“Vậy thì như thế nào?” Hạ Thanh Xuyên nghiêm mặt hỏi, nếu bỏ qua động tác của anh, chỉ nhìn biểu cảm thôi, thật sự không nhìn ra anh đang giả vờ.
“Nếu không, em làm làm mẫu cho anh xem?”
Lâu Anh: “……”
Anh cho rằng cô không biết đây là một cái bẫy sao?
“Anh còn bắt nạt em như vậy, lần sau em sẽ không thèm gặp anh nữa.” Lâu Anh quay mặt nổi giận nói.
Không thể không nói, trong lúc vô tình cô đã bắt được mạch máu của Hạ Thanh Xuyên, điều anh sợ nhất là không được nhìn thấy cô.
Anh thực sự rất thích cô, nhìn thấy cô liền không nhịn được muốn đến gần cô một chút, nhưng mà, cô gái nhỏ không thể tiếp thu được nhiều như vậy trong một chốc lát, mới trêu chọc cô một chút cô đã thẹn quá thành giận.
“Anh sẽ không trêu chọc em nữa, em đừng nóng giận, nha?” Hạ Thanh Xuyên nhẹ nhàng quay mặt cô lại nhìn mình.
Lâu Anh rũ mí mắt xuống không nói gì, cô không dễ dỗ dành vậy đâu, ít nhất phải giận thêm vài phút! Anh ấy sẽ không bắt nạt và không trêu chọc cô nữa.
“Thật sự tức giận?” Hạ Thanh Xuyên ác độc duỗi ngón tay thon dài ra cào cằm cô hai cái.
Quả nhiên, sau khi bị cào, Lâu Anh cuối cùng cũng không giữ được vẻ mặt vừa rồi, xoay cổ muốn thoát khỏi móng vuốt của anh.
“Anh, anh buông em ra, không được gãi.”
Giọng nói của Lâu Anh rầm rì, vặn vẹo cơ thể muốn tránh xa Hạ Thanh Xuyên một chút, chỉ là sức lực như một con mèo của cô sao có thể đấu lại Hạ Thanh Xuyên, anh chỉ dùng một bàn tay cố định trên eo cô khiến nhúc nhích không được.
“Còn tức giận sao?” Hạ Thanh Xuyên không buông cô ra, ngón tay còn dán lên da thịt mềm mại của cô, trong ánh mắt mang theo trêu đùa, giống như đang nói “Nếu em dám nói đúng vậy, anh sẽ tiếp tục cào”.
Lâu Anh đánh không lại anh, vì tránh để mình lại bị cào ngứa, chỉ có thể khuất phục trước “Uy thế” của anh, không tình nguyện mà trả lời “Không có tức giận.”
Hạ Thanh Xuyên nhìn dáng vẻ này của cô, chỉ cảm thấy đáng yêu, “Là nói thật?”
Lâu Anh: “……”
Anh không biết xấu hổ khi hỏi câu này.
Hạ Thanh Xuyên đọc được ý tứ trong mắt cô, cười một cái, hoàn toàn không cảm thấy mình dùng vũ lực ức hiếp cô có gì sai.
“Được rồi, anh không đùa em nữa, đói bụng chưa, đồ ăn sắp ra rồi.”
Lâu Anh nhẹ nhàng thở ra, cô không thật sự tức giận, chỉ là cô có chút không biết phải làm sao khi đối mặt với chuyện như vậy.
Hai người đột ngột chuyển từ bạn bè sang người yêu, khoảng cách đột nhiên kéo lại khiến Lâu Anh có chút bất an.
*
Ăn cơm xong, hai người đi dạo một lát, bầu trời bắt đầu tối dần.
Mùa đông ban ngày luôn ngắn, Lâu Anh phải đi về ăn cơm chiều.
Hai người tay trong tay đi đến nơi đã hẹn với Hoa Hoa, cách xe vài chục mét, Hạ Thanh Xuyên đột nhiên dừng bước.
Anh đem tay thu về, Lâu Anh đã bị anh ôm vào lòng.
“Anh Anh, anh không muốn em quay về, làm sao bây giờ?” Hạ Thanh Xuyên vùi đầu vào giữa cổ Lâu Anh, tay ôm chặt cô.
Lời nói của anh không có nụ cười và sự thoái mái ngay từ đầu đầu, chỉ còn lại sự miễn cưỡng.
Bởi vì câu nói này, trái tim của Lâu Anh tâm cũng nắm lên.
“Em cũng luyến tiếc anh.” Giọng nói của cô nhỏ như muỗi kêu, và hơi mơ hồ, nhưng Hạ Thanh Xuyên nghe rõ từng chữ một.
Sự miễn cưỡng trong lòng Hạ Thanh Xuyên lại cuồn cuộn lên, cô gái nhỏ luôn là có cách tác động đến cảm xúc của anh.
Nghe thấy cô nói luyến tiếc, anh gần như sắp mất đi lý trí đưa người đi không cho cô rời đi.
Nhưng anh không thể.
“Có bao nhiêu luyến tiếc?” Hạ Thanh Xuyên cố ý cười hỏi.
Lâu Anh nghe thấy giọng điệu không đứng đắn liền biết anh đang trêu chọc mình, tia phiền muộn vừa rồi cũng biến mất theo lời trêu chọc.
“Em không có bỏ được không, vừa rồi là anh nghe lầm.” Lâu Anh không hề đỏ mặt phủ nhận. Dù sao giọng nói vừa rồi của cô rất nhỏ, cô nói nghe lầm thì chính là nghe lầm.
“Phải không?” Hạ Thanh Xuyên hơi kéo ra khoảng cách giữa hai người, nhướng mày mỉm cười nhìn cô.
“Đúng vậy.” Lâu Anh không đủ tự tin như lúc trước, nhưng mà, lời nói đã ra khỏi miệng, chỉ có thể căng da đầu tiếp tục.
“Em nói thế nào thì là như vậy, em không bỏ được không quan trọng, anh luyến tiếc là được.” Lời nói của Hạ Thanh Xuyên trở nên ôn nhu sủng nịch, ánh mắt sâu thẳm lúc này phá lệ sáng ngợi.
Lâu Anh tưởng rằng anh sẽ tiếp tục trêu cô, không ngờ anh nhanh như vậy đã thỏa hiệp, nhưng thật ra khiến cô có chút không biết làm sao.
Lời nói của anh giống như một cọng lông vũ cào qua đầu quả tim cô, để lại cảm giác tê dại ngứa ngáy.
Lâu Anh rũ mắt xuống, vươn tay nhẹ nhàng vòng ôm lấy eo của anh, dùng động tác không tiếng động thể hiện tâm ý của mình.
Thời gian thật sự không còn sớm, Lâu Anh không thể để Hoa Hoa chờ quá lâu, ôm được một lát, Lâu Anh rút tay về, “Em thật sự phải đi về.”
Cách tết chỉ còn mấy ngày, có có khả năng sẽ không thể ra ngoài vào thời gian sắp tới.
Hạ Thanh Xuyên đoán được vài phần, im lặng một lát nói: “Anh sẽ chờ em đến lần sau.”
“Vâng.”
“Đi thôi, em cần phải trở về.”
Hạ Thanh Xuyên đưa Lâu Anh lên xe, Lâu Anh vẫn mắt trông mong nhìn bên ngoài, mãi đến khi bóng dáng của Hạ Thanh Xuyên biến mất khỏi tầm mắt.
“Cậu nói xem cậu sao lại không tiền đồ như vậy, mới tách ra đã vậy, anh ta tốt đến như vậy?” Hoa Hoa chọc vào trán Lâu Anh, hận sắt không thành thép nói.
Lâu Anh vội che trán mình, “Tớ không có tiền đồ ở chỗ nào?”
“Chỉ là một người nam nhân, đáng để cậu quan tâm như vậy?” Cô gặp dịp thì chơi, mỗi lần như vậy, khi chia tay, mỗi người có một cách chơi riêng, không ai nhớ rõ con số này.
“Đáng giá.” Lâu Anh không hề do dự khẳng định nói.
Tuy rằng hiện tại anh luôn bắt nạt cô, nhưng cô biết anh rất đáng để cô thích.
Hoa Hoa im lặng, thu hồi sự bất cần trên mặt, xem ra cô gái ngốc này thật sự động tâm rồi.
Bây giờ cô không biết nên ủng hộ hay khuyên cô ấy đừng quá tin tưởng vào đàn ông.
Trước khi Lâu Anh nói với gia đình cô về chuyện của cô và Hạ Thanh Xuyên, ngày hôm sau, những bức ảnh hẹn hò của cô với anh đã được tung lên mạng.
# Tình yêu bí mật của Hạ Thanh Xuyên và Lâu Anh được đưa ra ánh sáng #
# Hạ Thanh Xuyên Lâu Anh hẹn hò #
……
Trong top mười hot search, có một nửa là bọn họ, còn có ảnh đính kèm.
Hai người trong bức ảnh đều che kín mít, chỉ lộ ra một đôi mắt, hai người tay trong tay, xem ra quan hệ thật sự không cạn.
【 Bọn họ thật sự ở bên nhau? 】
【 Tôi không tin, đây không phải sự thật, nam thần anh mau tới bác bỏ tin đồn đi @ Hạ Thanh Xuyên 】
【 CP của tôi rốt cuộc trở thành sự thật sao? Tóm lại tôi tin. 】
【 Cái này vừa nhìn có biết lăng xê không, điện ảnh còn chưa lên kệ, đương nhiên muốn xào nhiệt độ mang về doanh thu phòng vé, nếu không chờ điện ảnh chiếu, hqc chẳng phải là không mặt mũi gặp người khác? 】
Bình luận này lập tức thu hút sự chú ý của fans Hạ Thanh Xuyên, dám nghi ngờ thực lực của nam thần nhà họ.
【 Nam thần của tôi còn cần lăng xê? Mời ai đó mở to hai mắt thấy rõ……】 dưới là một đống lớn thành tựu mà anh đạt được từ sau khi xuất đạo, do fans Hạ Thanh Xuyên tổng hợp, cho dù từ phòng vé hay là giải thưởng danh tiếng, đều có thể đánh bại các tiểu thịt tươi cùng tuổi.
Mỗi lần fans Hạ Thanh Xuyên tham gia cuộc chiến mắng chửi, từ trước đến giờ họ luôn nói có sách mách có chứng và tao nhã, chỉ cần bày ra chứng cứ, đối phương chỉ là một tên hề nhảy nhót.
Điều này chủ yếu là do nam thần của bọn họ thật sự quá hoàn hảo, lớn lên đẹo như vậy thì đã đành, kỹ thuật diễn còn tốt như vậy, không có điểm đen nào trên nhân phẩm.
Trên mạng nháo nhào, trong phòng làm việc của Hạ Thanh Xuyên cũng không được an nhàn.
“Ông chủ của Hằng Viễn gọi điện thoại đến hỏi tôi về chuyện hot search.” Vương Hi rất bất đắc dĩ, anh ta đã hai ngày không hỏi, không ngờ Hạ Thanh Xuyên lại làm ra chuyện lớn như vậy.
“Hai người các người, thật sự ở bên nhau?”
Hạ Thanh Xuyên ngồi trên ghế, hai chân gác lên nhau, vẻ mặt thanh thản, “Điều này không phải rõ ràng sao?”
Vương Hi lo lắng rất lâu, kết quả chính chủ hoàn toàn không quan tâm, tóm lại tóc của anh ta có bị bạc hết không?
“Hừ, cậu đừng vui mừng quá sớm, ý của Hằng Viễn là muốn chúng ta phủ nhận scandal này.” Nghĩ vậy, Vương Hi đột nhiên có tâm lý xem kịch vui.
Quả nhiên, Hạ Thanh Xuyên nghe được lời này, biểu cảm hơi thay đổi, ngay sau đó lại khôi phục bình tĩnh.
“Người trong ảnh chính là tôi và cô ấy, tôi sẽ không phủ nhận.” Thái độ của Hạ Thanh Xuyên kiên định.
Lần trước đã đủ nghẹn khuất, hiện tại cô đã là bạn gái danh chính ngôn thuận của anh, anh hận không thể lập tức công khai với mọi người, muốn anh phủ nhận, không có cửa đâu.
Hơn nữa, đây không phải là chuyện không thể gặp người khác, có gì phải giấu diếm.
“Đó là ý của Hằng Viễn, dù sao tôi cũng không quản được chuyện của cậu, tự cậu nói với bọn họ đi.”
Những lời này, Vương Hi vẫn cảm thấy hiện tại không phải lúc công khai.
“Thanh Xuyên, cậu nghĩ kỹ đi, nếu thật sự công khai chuyện tình cảm, sự nghiệp của cậu có khả năng sẽ bị thất bại, hơn nữa, không chừng Lâu Anh cũng sẽ bị liên lụy.”
Hạ Thanh Xuyên không đi con đường lưu lượng, nhưng anh thật sự là đỉnh cấp lưu lượng, một khi anh tuôn ra chuyện tình cảm, sẽ có ảnh hưởng như thế nào đến sự nghiệp, quả thật là khó nói.
“Chuyện này tôi biết, anh không cần lo lắng.” Cho dù thật sự ảnh hưởng sự nghiệp anh cũng không sợ, cái anh lo lắng nhất là thái độ của gia đình Lâu gia.
Hạ Thanh Xuyên đứng dậy khỏi ghế, đi đến ban công, lấy di động ra mở danh bạ, cuối cùng dừng lại ở một dãy số, trên dãy số ghi hai từ “Lâu Minh”.
Lâu Minh lúc trước đã đưa danh thiếp cho anh, anh cũng thuận tay lưu số lại, lúc ấy anh nghĩ sẽ có một ngày cần dùng đến nó, không ngờ ngày này đến sớm như vậy.
Ngay khi Lâu Minh vừa kết thúc cuộc họp qua video, điện thoại cá nhân của anh vang lên, nhìn vào, là một dãy số lạ.
Nhưng anh không từ chối cuộc gọi, có rất ít người biết số này của anh, chắc là người anh quen.
“Tôi là Lâu Minh.”
“Xin chào Lâu tiên sinh, tôi là Hạ Thanh Xuyên.”
Lâu Minh nhớ tới anh, nam ngôi sao đã cứu Anh Anh lần trước.
“Anh có chuyện gì?” Giọng nói của Lâu Minh đều đều, mang theo cảm giác lạnh như kim loại, những người nhát gan chút nghe thấy chỉ sợ sẽ phát run.
“Tôi muốn nói chuyện có liên quan đến Anh Anh.”
Áp suất không khí xung quanh Lâu Anh chợt lạnh xuống, không khí tựa như đông lại.
Anh Anh? Xưng hô thân mật như vậy, đã chứng tỏ quan hệ giữa hai người không đơn giản.
Anh nhớ rõ Hạ Thanh Xuyên, anh ta từng có scandal với Anh Anh lúc trước.
Hạ Thanh Xuyên có lẽ đoán được biểu hiện của Lâu Minh, nhưng từ lúc anh dám gọi cuộc gọi này, thì anh đã chuẩn bị tâm lý.
“Tôi và Anh Anh đang ở bên nhau.”
Bàn tay đang cầm điện thoại của Lâu Minh bỗng nhiên nắm chặt, khớp xương trở nên trắng, sức lực lớn đến mức khiến người ta nghi ngờ liệu điện thoại của anh có bị anh bóp nát không.
“Anh đang nói cái gì?” Lời nói ra, vô cùng êm tai, khiến lông tơ của người nghe dựng thẳng.
“Tôi và Anh Anh đang ở bên nhau.” Hạ Thanh Xuyên lặp lại từng câu từng chữ, không hề sợ mình làm Lâu Minh tức chết.
“Hôm nay, những tấm ảnh của tôi và cô ấy được lan truyền trên mạng, tôi không muốn phủ nhận mối quan hệ giữa tôi và cô ấy, cho nên, tôi cảm thấy tôi nên nói thẳng với người nhà cô ấy.”
Giọng điệu của Hạ Thanh Xuyên không kiêu ngạo cũng không khiêm tốn, không nhanh không chậm, chỉ thông báo chuyện của anh và Lâu Anh.
“Anh cho rằng anh làm như vậy, tôi sẽ đồng ý với anh?” Lâu Minh cười nhạo.
Chỉ là một ngôi sao, cho dù anh ta đã cứu Anh Anh, chẳng lẽ anh ta cho rằng có thể bắt cóc bảo bối nhà anh bằng cách này?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.