Chương 33
Tắc Mộ
08/08/2013
Tròng mắt ta xoay vòng vòng: “Thật ra đều là phản ứng nam nhân các người sinh ra, ta nằm mơ… Ta nói cho ngươi, ta chỉ là mơ một giấc mơ rất bình thường, chỉ là chúng ta uống rượu chung với nhau mà thôi, tuyệt đối
không có cái gì kỳ quái khác… Cho nên đủ thấy, khẳng định là thân thể
của chính ngươi không thể kiềm chế… Nghĩ đông nghĩ tây…”
Vô Mẫn Quân: “… Ngươi thật đúng là nhanh mồm nhanh miệng, chuyện này mà cũng có thể đổ lên đầu ta.”
Hắn làm ra bộ dáng “Ta thua rồi”, sau đó tiếp tục chủ đề: “Nhưng, ngươi nói là ngươi nằm mơ thấy chúng ta uống rượu ư?”
Ta lắp bắp nói: “Đúng, đúng vậy! Thì sao?”
“Không có gì, đừng khẩn trương như vậy…” Vô Mẫn Quân nở một nụ cười không tử tế gì, “Nhưng ta hỏi này, có thật sự chỉ là uống rượu không?”
“Đúng, đúng vậy! Không thì sao?” Ta khẩn trương trả lời.
Vô Mẫn Quân gật đầu: “A, không có gì, chẳng qua… uống rượu cũng có thể làm chuyện đó.”
Mặt ta lại biến thành lò lửa: “Ngươi… ngươi đừng nói lung tung, làm gì có chuyện gì!”
“Hahahaha.” Vô Mẫn Quân thoạt nhìn sung sướng cực kỳ, vung tay áo, đi đến cửa, “Đúng vậy, không có gì.”
Ta nhẹ nhàng thở ra.
Vô Mẫn Quân đẩy cửa điện ra, quay đầu lại cười với ta: “Nhưng ta nhớ rõ, lần trước ta với ngươi…ừ hử?”
Ta: “…”
Vô Mẫn Quân lớn tiếng cười haha, đóng cửa phòng lại.
… Hắn nói như vậy, ta… không phải rất khẩn trương, dù sao hán không có khả năng sẽ quên mất.
Nhưng hắn có bệnh sao… tại sao đến phải nói khi mở cửa điện ra?! Hắn không thấy thị vệ và cung nữ ở ngoài kia sao?! Thật là trong lòng nghĩ luẩn quẩn nhiều sao!!
***
… Quả nhiên, không lâu sau, tin tức “hoàng hậu nương nương căn bản không đứng đắn như vẻ ngoài”, nhanh chóng truyền ra…
Hơn nữa, phạm vi truyền ra còn là tứ quốc.
Không lâu sau khi ta thành hôn với Vô Mẫn Quân, Lưu Lương rời đi trước, hắn từ đầu tới cuối cũng chưa để lại ấn tượng gì, thậm chí sau ngày hắn đi, ta nghĩ về hắn, hóa ra còn không thể nhớ rõ diện mạo của hắn.
Sau đó Nguyên Úc cũng rời đi.
Thoạt nhìn Nguyên Úc đối với Trường Nghi… cũng là ta, có chút lưu luyến, nhưng bây giờ danh hiệu “Hoàng hậu nương nương không đứng đắn” đã bị lan truyền rồi, ta không thể lại để cho lời đồn “Hoàng hậu nương nương không tuân thủ nữ tắc” tiếp tục truyền loạn ra, nên chỉ có thể giả bộ cái gì cũng không biết, đuổi hắn đi.
Lưu Lương và Nguyên Úc lần lượt rời đi, người Bắc Xương Quốc rốt cuộc cũng ý thức được sự bất bình thường – đế hậu thoạt nhìn qua quan hệ hòa hợp ( còn hòa hợp quá đáng nữa), không giống đang giận dỗi mà Ngô Ung lại chậm chạp không về nước, thật là khiến cho người ta nghi hoặc.
Ta và Vô Mẫn Quân thương lượng một lúc, quyết định thả hắn đi, Vô Mẫn Quân tỏ vẻ cứ cưỡng bức hắn một phen khiến cho hắn chạy về Bắc Xương Quốc.
Thật ra thì hắn cũng không cần phải bị cưỡng bức đe dọa như thế, dù sao hắn cũng không hoàn toàn thể nói chuyện hắn đã trải qua, khu vực xung quanh hồ nước là cấm địa, nếu nói hắn tiến vào đó là do hắn không đúng trước, rõ ràng có ý đồ gây rối, cho nên chỉ có thể tự mình cắn răng chịu.
Ta rất đồng ý với ý tưởng của Vô Mẫn Quân, đồng thời ta cũng cảm thấy Ngô Ung bị giam tại mật thất rất là đáng thương, vì thế ta cùng Vô Mẫn Quân liền chọn ngày, lúc chạng vạng đi đến hồ nước.
Vừa mới mở cửa mật thất, ánh sáng chiếu vào bên trong, lập tức nghe thấy thanh âm yếu ớt của Ngô Ung: “Mau… mau thả ta ra ngoài…”
Ta đang định nói: “Đợi chút, chúng ta kéo ngươi lên” — bởi vì Vô Mẫn Quân cho rằng mật đạo kia vẫn không nên để người khác biết, cho nên chúng ta cầm theo một sợi dây dài tới, một đầu buộ ở trên cây, chuẩn bị kéo hắn lên như vậy.
Vô Mẫn Quân lại dùng tay ngăn ta lại, chỉ vào hắn: “ Thả ngươi ra? Ngươi bất kính với bản cung như thế, nói thả là thả, chẳng phải là Tây Ương Quốc ta dễ bị bắt nạt sao ?”
Ta: “…”
Sau khi đã hại người ta mà còn làm ra vẻ như vậy….
Ta không nói gì nhìn Vô Mẫn Quân, Vô Mẫn Quân lại cười cười với ta, sau đó tiếng nói của Ngô Ung truyền đến: “Không, không, không, ta có thể nói cho các ngươi chuyện cơ mật của Bắc Xương Quốc…”
Ta choáng váng, vừa định nói, Vô Mẫn Quân lại lạnh lùng nói: “Ý của ngươi là gì? Nghi ngờ trình độ của Tây Ương Quốc chúng ta sao? Các ngươi còn có bí mật gì mà chúng ta không biết chứ?”
Ta: “…”
Vô Mẫn Quân tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Đúng, ta nói giản lược sơ một chút, đại khái là gian tế ở trong triều đình Bắc Xương Quốc các ngươi có hơn hai mươi người… Bên người Bắc đế còn có năm sáu người…”
Ngô Ung: “… Hàng năm phụ hoàng ta chỉ có hai người hầu hạ bên cạnh …”
Ta: “…phụt.”
Vô Mẫn Quân: “…”
“Không phải chỉ ở bên ngoài thôi sao?! Còn những kẻ ở một nơi bí mật gần đó thì sao!?” Vô Mẫn Quân thẹn quá hóa giận, “ Hừ, ngươi lại coi thường trình độ của Tây Ương Quốc chúng ta sao, được rồi, ngươi liền tiếp tục ở trong này đợi đi.”
Ngô Ung gục ngã: “Aaa–!!!”
Ta nghe không nổi nữa, đẩy Vô Mẫn Quân: “Đừng bắt nạt hắn nữa…”
Vô Mẫn Quân bị ta đẩy như vậy, trực tiếp trượt một cái, rơi vào trong mật thất…
Ta: “…”
Vô Mẫn Quân: “…”
Ngô Ung: “…”
Ngô Ung: “?”
Bầu không khí ngưng đọng… Ta nhìn hai tay mình, quả thực muốn đem chúng nó chém… Ừ, dù sao cũng là của Vô Mẫn Quân…
Bỗng nhiên, ta nghe thấy Vô Mẫn Quân khụ một tiếng, nghiêm mặt nói: “Được rồi, vì bảo đảm ngươi không nói lời nào, ta tự mình tiến vào nghe ngươi muốn nói cho chúng ta biết cái gì — ta đã có thành ý, ngươi cũng phải có thành ý mới được.”
Ta: “…”
Vậy cũng nói được…
Ngô Ung khẳng định không thể nghĩ ra được nguyên nhân Vô Mẫn Quân đi xuống mật thất là do ta đẩy như vậy, vì thế nói: “Được được được, ta nhất định sẽ nói hết — phụ hoàng ta tuổi tác đã cao, hy vọng có thể đánh hạ ít nhất một tòa thành của Tây Ương quốc, vì thế cùng tướng lĩnh nơi thành Bắc Hà của các ngươi, gọi là Đỗ gì đó…”
Vô Mẫn Quân không kiên nhẫn nói: “Đỗ Kỳ Nham đúng không.”
“Ừđúng, Đỗ Kỳ Nham… Lấy số bạc lớn hối lộ hắn, để thời điểm Bắc Xương Quốc tấn công Tây Ương Quốc, để cho hắn trực tiếp để cho bọn ta tiến vào, sau đó hắn có thể giả chết…” Ngô Ung nói, sau đó dường như sợ Vô Mẫn Quân không tin, “Chuyện này có nguyên nhân! Đỗ Kỳ Nham thích một nữ nhi của một tên quan tép riu ở vùng biên giới Bắc Xương quốc chúng ta, nhưng do quan hệ giữa hai quốc gia chúng ta không tốt, phụ thân đối phương không cho, cho nên vì mỹ nhân, hắn mới như vậy! Phụ hoàng ta nói, chờ mọi chuyện thành, hắn là có thể giả chết vụng trộm về quê sống với đối phương, mà lúc đấy thì hắn vẫn là trung thần hăng hái chiến đấu của Tây Ương.”
Vô Mẫn Quân thản nhiên nói: “Ồ. nói tiếp đi.”
Ta ngồi ở ngoài, nghĩ rằng, khó trách lúc trước Vô Mẫn Quân thường hay thư từ tới Hà thành thường xuyên, hóa ra là vì vậy.
Nhưng Vô Mẫn Quân lại giống như không hề ngạc nhiên, tại sao lại như vậy?
Ngô Ung nghĩ nghĩ, tiếp tục nói: “Cha ta quyết định tiến công vào cuối tháng, bởi vì khi đó Tây Ương quốc lúc đó cử hành hội hoa đón xuân về, đến lúc đó mọi người đều tụ tập cùng một chỗ, ngày đêm không nghỉ, binh lính cũng khẳng định sẽ rất mỏi mệt…”
Vô Mẫn Quân gật đầu: “Thật ra rất có thể.”
Ngô Ung tiếp tục nói: “Hơn nữa…”
Vô Mẫn Quân ngắt lời hắn: “Không cần hơn nữa đâu, kỳ thật những chuyện này Tây hoàng đều đã biết, có phải hay không Tây hoàng?”
Ta: “Hử? À… đúng vậy!”
Ngô Ung: “…”
Vô Mẫn Quân không kiên nhẫn nói: “Không có gì bí mật hơn nữa sao?”
Ngô Ung khúm núm nói: “Ta cũng không biết… Phụ hoàng không thích ta lắm…”
Vô Mẫn Quân xùy nói: “Ngươi như vậy, nếu là con ta, ta cũng sẽ không thích.”
Ngô Ung: “…”
Ta: “…”
Sau đó Vô Mẫn Quân dùng tay đánh ngất Ngô Ung.
Ta: “… Ngươi sao lại?”
Vô Mẫn Quân dùng dây thừng cột người Ngô Ung lại, kêu ta: “Kéo hắn lên trước đi.”
Ta cố sức kéo Ngô Ung lên, bản thân Vô Mẫn Quân lại vừa tự mình thi triển khinh công, vừa vất vả kéo dây thừng lên.
Ta khó hiểu nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Vô Mẫn Quân thản nhiên nói: “Vốn có thể thả hắn đi, nhưng hiện tại không cần thiết, nhưng để cho hắn ở đây cũng quá chua xót, mang hắn giam lỏng ở bên ngoài đi, ít nhất cuộc sống thoải mái chút.”
“…” Khóe miệng ta giật giật, “Ta thay Ngô Ung cám ơn ngươi…”
Ta cùng Vô Mẫn Quân tìm nửa ngày, cuối cùng phát hiện một chỗ có vẻ thích hợp với Ngô Ung — lãnh cung.
Hiện ở trong này không có người, yên yên tĩnh tĩnh , giam Ngô Ung ở trong này, lại phái vài người trông coi, đúng hạn đưa cơm, cũng không tồi.
Chẳng qua ta nghĩ rằng Ngô Ung tựa hồ vẫn cho rằng ta — tức Vô Mẫn Quân, là kẻ đoạn tay áo, lần trước còn khúm núm như vậy khiến cho hắn mất đi cơ hội về nước, lần này tỉnh lại phát hiện bản thân bị giam ở lãnh cung của Vô Mẫn Quân, không chừng sẽ hỏng mất.
Nhưng… lại nói, cho dù là lần đầu tiên Vô Mẫn Quân quăng hắn vào mật thất, hay là sau ta tính thả hắn đi kết quả lại không thả, hay là vừa rồi ta và Vô Mẫn Quân tính cho hắn đi, kết quả lại tiếp tục giam lỏng… hình như mỗi một lần đều là hắn tự tìm đến…
Hắn nên an phận một chút, động tác bớt đi, nói bớt đi, không phải không có việc gì sao…
Ta cùng Vô Mẫn Quân trở về Chưởng Kiền điện, ta nhịn không được hỏi: “Ngươi tính xử lý hắn như thế nào?”
Vô Mẫn Quân liếc ta một cái: “Ai? Ngô Ung? Trước tiên cứ giam hắn đi.”
“Không phải, là Đỗ Kỳ Nham.” Ta lúng túng nói “Hắn dám thông đồng với người của Bắc Xương quốc…”
Đỗ Kỳ Nham thì ta cũng thoáng biết một chút, xem như là một mãnh tướng của Tây Ương quốc đi, còn tự mình bảo vệ phía tây, theo lý thuyết nên trung thành và tận tâm chứ, ai biết lại vì một nữ tử… Ai, khó trách nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Vô Mẫn Quân cười: “Ừ… sau khi mọi chuyện hoàn thành, khen ngợi hắn thật tốt một chút đi.”
“?” Ta khó hiểu nhìn Vô Mẫn Quân, cho rằng hắn bị kích thích đến điên rồi.
Vô Mẫn Quân nhìn ta, nói: “Kỳ thật hành vi lần này của Đỗ Kỳ Nham — bao gồm ái mộ một cô nương nước láng giềng ban đầu, đều là ý của ta. Hắn nói với ta, có một vị cô nương té xỉu trước cửa nhà hắn, hắn phái người đi thăm dò, phát hiện là một nữ nhi của tiểu quan ở Bắc Xương Quốc, viết thư hỏi ta làm sao bây giờ, ta trực tiếp bảo hắn giả bộ như nhất kiến chung tình với đối phương, khó có thể tự kềm chế, nếu đối phương nói phụ thân không đồng ý, liền toát ra ý tứ nguyện ý vì nàng phản quốc, đến lúc đó kẻ đứng đằng sau khẳng định sẽ trồi lên khỏi mặt nước, đến nói chuyện với hắn — nếu ta không đoán lầm hẳn là chính là Bắc đế. Nếu là như vậy, liền làm bộ giãy giụa do dự, cuối cùng làm ra vẻ giãy dụa đáp ứng.”
Ta: “…”
Vô Mẫn Quân tiếp tục nói: “Sau này ta đoán đến mấy loại khả năng, Bắc đế có thể sẽ để Đỗ Kỳ Nham trở thành bộ hạ của hắn – nhưng loại khả năng này có vẻ nhỏ, dù sao nếu Đỗ Kỳ Nham làm phảntrước khi lâm trận, hắn sẽ thảm. Cho nên Bắc đế có thể để cho Đỗ Kỳ Nham giả chết.
“Nếu thật sự là như vậy, ta bảo Đỗ Kỳ Nham đồng ý, lại nói với hắn đưa binh lính Bắc Xương quốc tới chỗ rừng cây gần đấy nghỉ ngơi, ban ngày bọn họ thừa dịp mọi người vui chơi ngày đêm mà xuất binh, cho nên bên đem cần phải được nghỉ ngơi. Bên cạnh Hà thành có một rừng cây lớn có thể chứ được cả vạn người.”
“Nếu thời tiết tốt, nửa đêm vụng trộm phóng hỏa khiến toàn bộ chết cháy, nếu trời không toại nguyện ý người mà mưa thì dẫn bọn hắn tới ngọn núi bên cạnh, nửa đêm đảy đá xuống núi, mượng lức của mưa giết chết toàn bộ.”
Vô Mẫn Quân rốt cuộc nói xong, cười khanh khách nhìn ta: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Ta: “…”
Ta cảm thấy thế nào ư?!
Ta cảm thấy ta không còn lời nào để nói…
Vô Mẫn Quân: “… Ngươi thật đúng là nhanh mồm nhanh miệng, chuyện này mà cũng có thể đổ lên đầu ta.”
Hắn làm ra bộ dáng “Ta thua rồi”, sau đó tiếp tục chủ đề: “Nhưng, ngươi nói là ngươi nằm mơ thấy chúng ta uống rượu ư?”
Ta lắp bắp nói: “Đúng, đúng vậy! Thì sao?”
“Không có gì, đừng khẩn trương như vậy…” Vô Mẫn Quân nở một nụ cười không tử tế gì, “Nhưng ta hỏi này, có thật sự chỉ là uống rượu không?”
“Đúng, đúng vậy! Không thì sao?” Ta khẩn trương trả lời.
Vô Mẫn Quân gật đầu: “A, không có gì, chẳng qua… uống rượu cũng có thể làm chuyện đó.”
Mặt ta lại biến thành lò lửa: “Ngươi… ngươi đừng nói lung tung, làm gì có chuyện gì!”
“Hahahaha.” Vô Mẫn Quân thoạt nhìn sung sướng cực kỳ, vung tay áo, đi đến cửa, “Đúng vậy, không có gì.”
Ta nhẹ nhàng thở ra.
Vô Mẫn Quân đẩy cửa điện ra, quay đầu lại cười với ta: “Nhưng ta nhớ rõ, lần trước ta với ngươi…ừ hử?”
Ta: “…”
Vô Mẫn Quân lớn tiếng cười haha, đóng cửa phòng lại.
… Hắn nói như vậy, ta… không phải rất khẩn trương, dù sao hán không có khả năng sẽ quên mất.
Nhưng hắn có bệnh sao… tại sao đến phải nói khi mở cửa điện ra?! Hắn không thấy thị vệ và cung nữ ở ngoài kia sao?! Thật là trong lòng nghĩ luẩn quẩn nhiều sao!!
***
… Quả nhiên, không lâu sau, tin tức “hoàng hậu nương nương căn bản không đứng đắn như vẻ ngoài”, nhanh chóng truyền ra…
Hơn nữa, phạm vi truyền ra còn là tứ quốc.
Không lâu sau khi ta thành hôn với Vô Mẫn Quân, Lưu Lương rời đi trước, hắn từ đầu tới cuối cũng chưa để lại ấn tượng gì, thậm chí sau ngày hắn đi, ta nghĩ về hắn, hóa ra còn không thể nhớ rõ diện mạo của hắn.
Sau đó Nguyên Úc cũng rời đi.
Thoạt nhìn Nguyên Úc đối với Trường Nghi… cũng là ta, có chút lưu luyến, nhưng bây giờ danh hiệu “Hoàng hậu nương nương không đứng đắn” đã bị lan truyền rồi, ta không thể lại để cho lời đồn “Hoàng hậu nương nương không tuân thủ nữ tắc” tiếp tục truyền loạn ra, nên chỉ có thể giả bộ cái gì cũng không biết, đuổi hắn đi.
Lưu Lương và Nguyên Úc lần lượt rời đi, người Bắc Xương Quốc rốt cuộc cũng ý thức được sự bất bình thường – đế hậu thoạt nhìn qua quan hệ hòa hợp ( còn hòa hợp quá đáng nữa), không giống đang giận dỗi mà Ngô Ung lại chậm chạp không về nước, thật là khiến cho người ta nghi hoặc.
Ta và Vô Mẫn Quân thương lượng một lúc, quyết định thả hắn đi, Vô Mẫn Quân tỏ vẻ cứ cưỡng bức hắn một phen khiến cho hắn chạy về Bắc Xương Quốc.
Thật ra thì hắn cũng không cần phải bị cưỡng bức đe dọa như thế, dù sao hắn cũng không hoàn toàn thể nói chuyện hắn đã trải qua, khu vực xung quanh hồ nước là cấm địa, nếu nói hắn tiến vào đó là do hắn không đúng trước, rõ ràng có ý đồ gây rối, cho nên chỉ có thể tự mình cắn răng chịu.
Ta rất đồng ý với ý tưởng của Vô Mẫn Quân, đồng thời ta cũng cảm thấy Ngô Ung bị giam tại mật thất rất là đáng thương, vì thế ta cùng Vô Mẫn Quân liền chọn ngày, lúc chạng vạng đi đến hồ nước.
Vừa mới mở cửa mật thất, ánh sáng chiếu vào bên trong, lập tức nghe thấy thanh âm yếu ớt của Ngô Ung: “Mau… mau thả ta ra ngoài…”
Ta đang định nói: “Đợi chút, chúng ta kéo ngươi lên” — bởi vì Vô Mẫn Quân cho rằng mật đạo kia vẫn không nên để người khác biết, cho nên chúng ta cầm theo một sợi dây dài tới, một đầu buộ ở trên cây, chuẩn bị kéo hắn lên như vậy.
Vô Mẫn Quân lại dùng tay ngăn ta lại, chỉ vào hắn: “ Thả ngươi ra? Ngươi bất kính với bản cung như thế, nói thả là thả, chẳng phải là Tây Ương Quốc ta dễ bị bắt nạt sao ?”
Ta: “…”
Sau khi đã hại người ta mà còn làm ra vẻ như vậy….
Ta không nói gì nhìn Vô Mẫn Quân, Vô Mẫn Quân lại cười cười với ta, sau đó tiếng nói của Ngô Ung truyền đến: “Không, không, không, ta có thể nói cho các ngươi chuyện cơ mật của Bắc Xương Quốc…”
Ta choáng váng, vừa định nói, Vô Mẫn Quân lại lạnh lùng nói: “Ý của ngươi là gì? Nghi ngờ trình độ của Tây Ương Quốc chúng ta sao? Các ngươi còn có bí mật gì mà chúng ta không biết chứ?”
Ta: “…”
Vô Mẫn Quân tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Đúng, ta nói giản lược sơ một chút, đại khái là gian tế ở trong triều đình Bắc Xương Quốc các ngươi có hơn hai mươi người… Bên người Bắc đế còn có năm sáu người…”
Ngô Ung: “… Hàng năm phụ hoàng ta chỉ có hai người hầu hạ bên cạnh …”
Ta: “…phụt.”
Vô Mẫn Quân: “…”
“Không phải chỉ ở bên ngoài thôi sao?! Còn những kẻ ở một nơi bí mật gần đó thì sao!?” Vô Mẫn Quân thẹn quá hóa giận, “ Hừ, ngươi lại coi thường trình độ của Tây Ương Quốc chúng ta sao, được rồi, ngươi liền tiếp tục ở trong này đợi đi.”
Ngô Ung gục ngã: “Aaa–!!!”
Ta nghe không nổi nữa, đẩy Vô Mẫn Quân: “Đừng bắt nạt hắn nữa…”
Vô Mẫn Quân bị ta đẩy như vậy, trực tiếp trượt một cái, rơi vào trong mật thất…
Ta: “…”
Vô Mẫn Quân: “…”
Ngô Ung: “…”
Ngô Ung: “?”
Bầu không khí ngưng đọng… Ta nhìn hai tay mình, quả thực muốn đem chúng nó chém… Ừ, dù sao cũng là của Vô Mẫn Quân…
Bỗng nhiên, ta nghe thấy Vô Mẫn Quân khụ một tiếng, nghiêm mặt nói: “Được rồi, vì bảo đảm ngươi không nói lời nào, ta tự mình tiến vào nghe ngươi muốn nói cho chúng ta biết cái gì — ta đã có thành ý, ngươi cũng phải có thành ý mới được.”
Ta: “…”
Vậy cũng nói được…
Ngô Ung khẳng định không thể nghĩ ra được nguyên nhân Vô Mẫn Quân đi xuống mật thất là do ta đẩy như vậy, vì thế nói: “Được được được, ta nhất định sẽ nói hết — phụ hoàng ta tuổi tác đã cao, hy vọng có thể đánh hạ ít nhất một tòa thành của Tây Ương quốc, vì thế cùng tướng lĩnh nơi thành Bắc Hà của các ngươi, gọi là Đỗ gì đó…”
Vô Mẫn Quân không kiên nhẫn nói: “Đỗ Kỳ Nham đúng không.”
“Ừđúng, Đỗ Kỳ Nham… Lấy số bạc lớn hối lộ hắn, để thời điểm Bắc Xương Quốc tấn công Tây Ương Quốc, để cho hắn trực tiếp để cho bọn ta tiến vào, sau đó hắn có thể giả chết…” Ngô Ung nói, sau đó dường như sợ Vô Mẫn Quân không tin, “Chuyện này có nguyên nhân! Đỗ Kỳ Nham thích một nữ nhi của một tên quan tép riu ở vùng biên giới Bắc Xương quốc chúng ta, nhưng do quan hệ giữa hai quốc gia chúng ta không tốt, phụ thân đối phương không cho, cho nên vì mỹ nhân, hắn mới như vậy! Phụ hoàng ta nói, chờ mọi chuyện thành, hắn là có thể giả chết vụng trộm về quê sống với đối phương, mà lúc đấy thì hắn vẫn là trung thần hăng hái chiến đấu của Tây Ương.”
Vô Mẫn Quân thản nhiên nói: “Ồ. nói tiếp đi.”
Ta ngồi ở ngoài, nghĩ rằng, khó trách lúc trước Vô Mẫn Quân thường hay thư từ tới Hà thành thường xuyên, hóa ra là vì vậy.
Nhưng Vô Mẫn Quân lại giống như không hề ngạc nhiên, tại sao lại như vậy?
Ngô Ung nghĩ nghĩ, tiếp tục nói: “Cha ta quyết định tiến công vào cuối tháng, bởi vì khi đó Tây Ương quốc lúc đó cử hành hội hoa đón xuân về, đến lúc đó mọi người đều tụ tập cùng một chỗ, ngày đêm không nghỉ, binh lính cũng khẳng định sẽ rất mỏi mệt…”
Vô Mẫn Quân gật đầu: “Thật ra rất có thể.”
Ngô Ung tiếp tục nói: “Hơn nữa…”
Vô Mẫn Quân ngắt lời hắn: “Không cần hơn nữa đâu, kỳ thật những chuyện này Tây hoàng đều đã biết, có phải hay không Tây hoàng?”
Ta: “Hử? À… đúng vậy!”
Ngô Ung: “…”
Vô Mẫn Quân không kiên nhẫn nói: “Không có gì bí mật hơn nữa sao?”
Ngô Ung khúm núm nói: “Ta cũng không biết… Phụ hoàng không thích ta lắm…”
Vô Mẫn Quân xùy nói: “Ngươi như vậy, nếu là con ta, ta cũng sẽ không thích.”
Ngô Ung: “…”
Ta: “…”
Sau đó Vô Mẫn Quân dùng tay đánh ngất Ngô Ung.
Ta: “… Ngươi sao lại?”
Vô Mẫn Quân dùng dây thừng cột người Ngô Ung lại, kêu ta: “Kéo hắn lên trước đi.”
Ta cố sức kéo Ngô Ung lên, bản thân Vô Mẫn Quân lại vừa tự mình thi triển khinh công, vừa vất vả kéo dây thừng lên.
Ta khó hiểu nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Vô Mẫn Quân thản nhiên nói: “Vốn có thể thả hắn đi, nhưng hiện tại không cần thiết, nhưng để cho hắn ở đây cũng quá chua xót, mang hắn giam lỏng ở bên ngoài đi, ít nhất cuộc sống thoải mái chút.”
“…” Khóe miệng ta giật giật, “Ta thay Ngô Ung cám ơn ngươi…”
Ta cùng Vô Mẫn Quân tìm nửa ngày, cuối cùng phát hiện một chỗ có vẻ thích hợp với Ngô Ung — lãnh cung.
Hiện ở trong này không có người, yên yên tĩnh tĩnh , giam Ngô Ung ở trong này, lại phái vài người trông coi, đúng hạn đưa cơm, cũng không tồi.
Chẳng qua ta nghĩ rằng Ngô Ung tựa hồ vẫn cho rằng ta — tức Vô Mẫn Quân, là kẻ đoạn tay áo, lần trước còn khúm núm như vậy khiến cho hắn mất đi cơ hội về nước, lần này tỉnh lại phát hiện bản thân bị giam ở lãnh cung của Vô Mẫn Quân, không chừng sẽ hỏng mất.
Nhưng… lại nói, cho dù là lần đầu tiên Vô Mẫn Quân quăng hắn vào mật thất, hay là sau ta tính thả hắn đi kết quả lại không thả, hay là vừa rồi ta và Vô Mẫn Quân tính cho hắn đi, kết quả lại tiếp tục giam lỏng… hình như mỗi một lần đều là hắn tự tìm đến…
Hắn nên an phận một chút, động tác bớt đi, nói bớt đi, không phải không có việc gì sao…
Ta cùng Vô Mẫn Quân trở về Chưởng Kiền điện, ta nhịn không được hỏi: “Ngươi tính xử lý hắn như thế nào?”
Vô Mẫn Quân liếc ta một cái: “Ai? Ngô Ung? Trước tiên cứ giam hắn đi.”
“Không phải, là Đỗ Kỳ Nham.” Ta lúng túng nói “Hắn dám thông đồng với người của Bắc Xương quốc…”
Đỗ Kỳ Nham thì ta cũng thoáng biết một chút, xem như là một mãnh tướng của Tây Ương quốc đi, còn tự mình bảo vệ phía tây, theo lý thuyết nên trung thành và tận tâm chứ, ai biết lại vì một nữ tử… Ai, khó trách nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Vô Mẫn Quân cười: “Ừ… sau khi mọi chuyện hoàn thành, khen ngợi hắn thật tốt một chút đi.”
“?” Ta khó hiểu nhìn Vô Mẫn Quân, cho rằng hắn bị kích thích đến điên rồi.
Vô Mẫn Quân nhìn ta, nói: “Kỳ thật hành vi lần này của Đỗ Kỳ Nham — bao gồm ái mộ một cô nương nước láng giềng ban đầu, đều là ý của ta. Hắn nói với ta, có một vị cô nương té xỉu trước cửa nhà hắn, hắn phái người đi thăm dò, phát hiện là một nữ nhi của tiểu quan ở Bắc Xương Quốc, viết thư hỏi ta làm sao bây giờ, ta trực tiếp bảo hắn giả bộ như nhất kiến chung tình với đối phương, khó có thể tự kềm chế, nếu đối phương nói phụ thân không đồng ý, liền toát ra ý tứ nguyện ý vì nàng phản quốc, đến lúc đó kẻ đứng đằng sau khẳng định sẽ trồi lên khỏi mặt nước, đến nói chuyện với hắn — nếu ta không đoán lầm hẳn là chính là Bắc đế. Nếu là như vậy, liền làm bộ giãy giụa do dự, cuối cùng làm ra vẻ giãy dụa đáp ứng.”
Ta: “…”
Vô Mẫn Quân tiếp tục nói: “Sau này ta đoán đến mấy loại khả năng, Bắc đế có thể sẽ để Đỗ Kỳ Nham trở thành bộ hạ của hắn – nhưng loại khả năng này có vẻ nhỏ, dù sao nếu Đỗ Kỳ Nham làm phảntrước khi lâm trận, hắn sẽ thảm. Cho nên Bắc đế có thể để cho Đỗ Kỳ Nham giả chết.
“Nếu thật sự là như vậy, ta bảo Đỗ Kỳ Nham đồng ý, lại nói với hắn đưa binh lính Bắc Xương quốc tới chỗ rừng cây gần đấy nghỉ ngơi, ban ngày bọn họ thừa dịp mọi người vui chơi ngày đêm mà xuất binh, cho nên bên đem cần phải được nghỉ ngơi. Bên cạnh Hà thành có một rừng cây lớn có thể chứ được cả vạn người.”
“Nếu thời tiết tốt, nửa đêm vụng trộm phóng hỏa khiến toàn bộ chết cháy, nếu trời không toại nguyện ý người mà mưa thì dẫn bọn hắn tới ngọn núi bên cạnh, nửa đêm đảy đá xuống núi, mượng lức của mưa giết chết toàn bộ.”
Vô Mẫn Quân rốt cuộc nói xong, cười khanh khách nhìn ta: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Ta: “…”
Ta cảm thấy thế nào ư?!
Ta cảm thấy ta không còn lời nào để nói…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.