Chương 58
Tắc Mộ
08/08/2013
Ta không để ý tới hắn, giơ tay thật cẩn thận sờ sờ, tuy rằng cách lớp
quần áo, nhưng trong tay truyền đến nhiệt độ, cùng cảm nhận cái đạp mỏng manh đến mức dường như không cảm nhận được lại vô cùng chắc chắn khiến
ta cảm thấy thật rung động .
“Sờ rất thích…” Không cẩn thận ta nói ra suy nghĩ trong lòng.
Vô Mẫn Quân đem tay của ta quẳng ra, sau lại gian nan xoay người, quay lưng về phía ta.
Ta áy náy nói: “Không phải, ý của ta là… sờ không thích.”
Vô Mẫn Quân càng thêm không để ý tới ta.
Ta nói: “Ngươi đừng nằm như vậy, không thoải mái, nằm ngược lại đi, ta bất động.”
Vô Mẫn Quân nói: “Quên đi, ngủ đi.”
Ta thấy tính tình hắn bỗng nhiên trở nên có vẻ rất tốt, có chút kinh ngạc, nói: “Không tức giận ?”
Thanh âm Vô Mẫn Quân ngang ngang nói: “Dù sao tương lai cũng là ngươi mang thai.”
Ta: “…”
Ta rất ngượng ngùng, nói: “Ngươi nghĩ quá xa …”
Tiếp theo ta tức giận nói: “Quên đi, ta đi tìm Tư Đồ, rõ ràng để cho ngươi sinh con xong rồi nói sau!”
Vô Mẫn Quân: “…”
Ta nhìn bụng Vô Mẫn Quân, nghĩ thật cũng quá không công bằng , vì sao rất nhiều chuyện đều phải nữ tử trải qua?
Ví dụ như tới tháng, ví dụ như mang thai, ví dụ như sinh con, ví dụ như lần đầu tiên đau…
Khụ, tuy rằng làm một người nam nhân, Vô Mẫn Quân đã phải trải qua tới hai chuyện … Mà ta, tạm thời một chuyện đều chưa từng trải qua…
Ta bỗng nhiên có một cái ý tưởng, vì thế đêm đó nói với Vô Mẫn Quân: “Vô Mẫn Quân, nếu tương lai, ngươi thật sự hy vọng ta mang thai…”
Đại khái thấy ta chủ động nhắc tới chuyện “mang thai”, vẻ mặt Vô Mẫn Quân rất là ôn hoà: “Như thế nào?”
“Không bằng chúng ta lại nghĩ biện pháp hoán đổi một chút, sau đó ngươi giúp ta mang thai? Ngươi đều đã có kinh nghiệm , khẳng định tốt rất nhiều !” Ta cao hứng phấn chấn nói.
Vô Mẫn Quân cười cười, nói: “Vân Kiểu.”
Tươi cười kia cũng quá thân thiết .
Ta: “…”
“Tối nay sau khi ta trở lại thân thể của mình… nhất định trước tiên, để cho ngươi mang thai… Nhất định.” Vô Mẫn Quân cười tủm tỉm nói xong, sau đó hơi hơi vươn lại đây một chút, đại khái là muốn hôn ta, nhưng dù sao thân mình ta là Lã Dẫn, hắn đến trước mặt ta, liền dừng lại, sau đó thần sắc phức tạp thở dài.
Ta cười ha ha, xem ra nhờ vào mặt Lã Dẫn vẫn là có lợi.
Dù sao Vô Mẫn Quân này, chuyện gì cũng đều làm được, vì thế ta ngượng ngùng ngậm miệng, không dám lại tùy ý đùa giỡn Vô Mẫn Quân, loại đùa giỡn rồi bị tương phản này, cuối cùng vẫn là ta thua, lần này nhờ có Lã dẫn, mới miễn cưỡng ở thế hoà.
Buổi sáng ngày hôm sau, hướng thực mới bưng lên, Vô Mẫn Quân bắt đầu nôn mửa, ta nhìn ra một chút, bước đầu kết luận là nôn oẹ.
Vô Mẫn Quân mệt đến chết mất, nôn mửa xong liền nắm chặt mũi ngồi yên, hai mắt dại ra, mặt không chút thay đổi.
Trong lòng ta không đành lòng, cầm chút dương mai cho hắn ăn, hắn thở dài, cầm lấy đến chuẩn bị ăn, kết quả vừa mở miệng ra lại bắt đầu nôn …
Ta cùng hắn hỏng mất, gọi Bình Dương tới hỏi: “Muội nôn oẹ nhiều như vậy sao? Vậy phải làm sao bây giờ?”
Bình Dương nhìn Vô Mẫn Quân đang hấp hối, nhanh chóng khóc, nói: “Không có đâu, ta không nôn oẹ như vậy, trừ bỏ những thứ đầy mỡ ra, muội đều có thể ăn !”
Mặt Vô Mẫn Quân không chút thay đổi nhìn muội ấy, ta lại nhìn thấy sát ý trong mắt hắn…
Chưa ăn sáng chưa ăn cơm trưa, đến lúc buổi chiều, tình trạng của Vô Mẫn Quân hơi có vẻ tốt hơn một chút, rốt cục cũng không hề nôn mửa, nhưng người cũng mệt mỏi , ta nóng lòng cho mời ngự y lại đây, ngự y tỏ vẻ không có chuyện gì, chỉ cần uống thêm dược điều dưỡng cơ thể là được.
Vô Mẫn Quân nghe thấy chữ “Uống”, suýt nữa nôn vào mặt ngự y luôn.
Bình Dương dùng thân thể của ta chạy tới, thấy Vô Mẫn Quân vẫn không khỏe như thế giống như trước, rất là lo lắng nói: “Hoàng huynh, huynh cũng quá không được! Còn chưa thích ứng được với muội nữa…”
Vô Mẫn Quân: “…”
Ta cảm thấy trong lòng hắn, nhất định tích góp từng tí một rất nhiều hận ý, nhất định… Hy vọng không cần ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng…
Buổi tối ta với Vô Mẫn Quân nằm ở trên giường, Vô Mẫn Quân tự nhiên chủ động nói tới chuyện liên quan tới “Mẫu thân và đứa bé” với ta: “Vân Kiểu, ngươi nhớ rõ mẫu thân ngươi sao.”
Ta thành thật nói: “Ta tuyệt không nhớ rõ. Lúc đó ta rất nhỏ, nhỏ đến mức còn không hoàn toàn có trí nhớ, bà đã bị phụ hoàng ta ban cho cái chết. Nguyên nhân hình như là bởi vì hoài nghi bà tư thông cùng một thị vệ. Dù sao sau lại phát hiện kỳ thật là bị người khác nói xấu, nhưng phụ hoàng ta cũng không để ý nữa .”
Vô Mẫn Quân liếc mắt nhìn ta một cái, nói: “Ta cũng không nhớ rõ .”
“… …”
Mẫu hậu hắn khó sinh mà chết, hắn nhớ rõ mới là khủng bố…
Vô Mẫn Quân nói: “Ta chỉ là bỗng nhiên nghĩ đến, nữ tử các ngươi mang thai10 tháng, sau đó còn phải bị ép buộc mấy ngày mấy đêm mới có thể sinh ra đứa bé, nếu mà làm không tốt… còn có thể khó sinh mà chết… Thật sự là không công bằng.”
Ta cảm động muốn rơi, đây thật là Vô Mẫn Quân sao? ? ? Cái kẻ Vô Mẫn Quân kia vì tư lợi, tự cho là đúng, tự cao tự đại, chưa bao giờ bận tâm tới cảm nhận của người khác sao? !
Ta ngơ ngác nhìn hắn, hóa ra làm mẫu thân thật sự có thể thay đổi một người!
Vô Mẫn Quân nói tiếp: “Cho nên, hoàn hảo ta là nam nhân.”
“… … …”
Ta đi.
Mặc kệ hắn, ta ngồi ở bên giường, một lát sau, đã thấy Lã Dẫn ôm Bình Dương vụng trộm bay tới đây, ước chừng còn có một canh giờ là chúng ta có thể đổi trở về, nhưng nói thật ra tình huống hiện tại rất hỗn loạn, chúng ta cũng không biết cuối cùng ai sẽ biến thành ai.
Nếu mà lại là một lần đại tuần hoàn nữa, vậy thật là bi thảm dâng trào.
Một canh giờ rất nhanh liền trôi qua, ta lại có cảm giác giống như lần trước, Bình Dương đang hô to gọi nhỏ: “Muội cảm thấy rất khác!”
Ta nói: “… Lần trước muội không có cảm giác sao?”
Bình Dương nói: “Phụ nữ có thai thèm ngủ, muội đi ngủ rất sớm.”
Ta: “…”
Vẫn cảm thấy giống như là lấy cớ…
Cảm giác bị hút ra càng ngày càng rõ ràng mà mãnh liệt, ta nhắm mắt lại, lẳng lặng cảm thụ được, rồi sau đó truyền đến cảm giác giống như được an ủi, biết là đã hoán đổi xong rồi, ta nhanh chóng nhìn chung quanh một lần, phát hiện không có mặt mình!
Thật tốt quá! ! !
Vui sướng đứng lên đi lại vài vòng, ta phát hiện bản thân thật sự đã quay trở về chính cơ thể mình.
Cảm giác quen thuộc xa cách đã lâu…
Ngay sau đó những người khác cũng mở to mắt, Bình Dương vui vẻ nói: “Là thân thể muội, là thân thể muội!”
Lã Dẫn cũng gật gật đầu.
Chỉ có Vô Mẫn Quân, còn nhắm mắt lại.
Ta nghi hoặc tới gần hắn: “Ngươi làm sao vậy? Không có việc gì chứ…”
Không có phản ứng.
Ta hoảng sợ, nói: “Vô…”
Hai chữ tiếp theo còn chưa nói ra, Vô Mẫn Quân bỗng nhiên mở to mắt, nhìn chằm chằm vào ta, sau đó vươn tay, đem ta ôm lấy, ôm gọn cả người ta vào trong lòng.
Bình Dương thẹn thùng nói: “Hoàng huynh, không cần lòng nóng như lửa đốt như vậy chứ…”
Vô Mẫn Quân cười như không cười liếc mắt nhìn muội ấy, không nói hai lời, thuần thục theo cửa sổ bay đi, ta bị hắn ôm, mơ mơ màng màng nhìn hắn.
Phía sau hắn là bầu trời đầy sao.
Ừm, ta cảm thấy ta có dự cảm, biết sắp sửa phát sinh chuyện gì …
Đêm đó, mọi thứ đều kiều diễm.
Ngày hôm sau, vài tiểu cung nữ tới thu dọn giường, bưng chăn cuốn gọn lại rồi mang đi, trong đó một tiểu cung nữ vụng trộm nhìn ta, cười mà không nói. Ta im lặng nhìn miệng nàng cười như đập vào mặt kia, không biết có nên giết người diệt khẩu hay không.
“Sờ rất thích…” Không cẩn thận ta nói ra suy nghĩ trong lòng.
Vô Mẫn Quân đem tay của ta quẳng ra, sau lại gian nan xoay người, quay lưng về phía ta.
Ta áy náy nói: “Không phải, ý của ta là… sờ không thích.”
Vô Mẫn Quân càng thêm không để ý tới ta.
Ta nói: “Ngươi đừng nằm như vậy, không thoải mái, nằm ngược lại đi, ta bất động.”
Vô Mẫn Quân nói: “Quên đi, ngủ đi.”
Ta thấy tính tình hắn bỗng nhiên trở nên có vẻ rất tốt, có chút kinh ngạc, nói: “Không tức giận ?”
Thanh âm Vô Mẫn Quân ngang ngang nói: “Dù sao tương lai cũng là ngươi mang thai.”
Ta: “…”
Ta rất ngượng ngùng, nói: “Ngươi nghĩ quá xa …”
Tiếp theo ta tức giận nói: “Quên đi, ta đi tìm Tư Đồ, rõ ràng để cho ngươi sinh con xong rồi nói sau!”
Vô Mẫn Quân: “…”
Ta nhìn bụng Vô Mẫn Quân, nghĩ thật cũng quá không công bằng , vì sao rất nhiều chuyện đều phải nữ tử trải qua?
Ví dụ như tới tháng, ví dụ như mang thai, ví dụ như sinh con, ví dụ như lần đầu tiên đau…
Khụ, tuy rằng làm một người nam nhân, Vô Mẫn Quân đã phải trải qua tới hai chuyện … Mà ta, tạm thời một chuyện đều chưa từng trải qua…
Ta bỗng nhiên có một cái ý tưởng, vì thế đêm đó nói với Vô Mẫn Quân: “Vô Mẫn Quân, nếu tương lai, ngươi thật sự hy vọng ta mang thai…”
Đại khái thấy ta chủ động nhắc tới chuyện “mang thai”, vẻ mặt Vô Mẫn Quân rất là ôn hoà: “Như thế nào?”
“Không bằng chúng ta lại nghĩ biện pháp hoán đổi một chút, sau đó ngươi giúp ta mang thai? Ngươi đều đã có kinh nghiệm , khẳng định tốt rất nhiều !” Ta cao hứng phấn chấn nói.
Vô Mẫn Quân cười cười, nói: “Vân Kiểu.”
Tươi cười kia cũng quá thân thiết .
Ta: “…”
“Tối nay sau khi ta trở lại thân thể của mình… nhất định trước tiên, để cho ngươi mang thai… Nhất định.” Vô Mẫn Quân cười tủm tỉm nói xong, sau đó hơi hơi vươn lại đây một chút, đại khái là muốn hôn ta, nhưng dù sao thân mình ta là Lã Dẫn, hắn đến trước mặt ta, liền dừng lại, sau đó thần sắc phức tạp thở dài.
Ta cười ha ha, xem ra nhờ vào mặt Lã Dẫn vẫn là có lợi.
Dù sao Vô Mẫn Quân này, chuyện gì cũng đều làm được, vì thế ta ngượng ngùng ngậm miệng, không dám lại tùy ý đùa giỡn Vô Mẫn Quân, loại đùa giỡn rồi bị tương phản này, cuối cùng vẫn là ta thua, lần này nhờ có Lã dẫn, mới miễn cưỡng ở thế hoà.
Buổi sáng ngày hôm sau, hướng thực mới bưng lên, Vô Mẫn Quân bắt đầu nôn mửa, ta nhìn ra một chút, bước đầu kết luận là nôn oẹ.
Vô Mẫn Quân mệt đến chết mất, nôn mửa xong liền nắm chặt mũi ngồi yên, hai mắt dại ra, mặt không chút thay đổi.
Trong lòng ta không đành lòng, cầm chút dương mai cho hắn ăn, hắn thở dài, cầm lấy đến chuẩn bị ăn, kết quả vừa mở miệng ra lại bắt đầu nôn …
Ta cùng hắn hỏng mất, gọi Bình Dương tới hỏi: “Muội nôn oẹ nhiều như vậy sao? Vậy phải làm sao bây giờ?”
Bình Dương nhìn Vô Mẫn Quân đang hấp hối, nhanh chóng khóc, nói: “Không có đâu, ta không nôn oẹ như vậy, trừ bỏ những thứ đầy mỡ ra, muội đều có thể ăn !”
Mặt Vô Mẫn Quân không chút thay đổi nhìn muội ấy, ta lại nhìn thấy sát ý trong mắt hắn…
Chưa ăn sáng chưa ăn cơm trưa, đến lúc buổi chiều, tình trạng của Vô Mẫn Quân hơi có vẻ tốt hơn một chút, rốt cục cũng không hề nôn mửa, nhưng người cũng mệt mỏi , ta nóng lòng cho mời ngự y lại đây, ngự y tỏ vẻ không có chuyện gì, chỉ cần uống thêm dược điều dưỡng cơ thể là được.
Vô Mẫn Quân nghe thấy chữ “Uống”, suýt nữa nôn vào mặt ngự y luôn.
Bình Dương dùng thân thể của ta chạy tới, thấy Vô Mẫn Quân vẫn không khỏe như thế giống như trước, rất là lo lắng nói: “Hoàng huynh, huynh cũng quá không được! Còn chưa thích ứng được với muội nữa…”
Vô Mẫn Quân: “…”
Ta cảm thấy trong lòng hắn, nhất định tích góp từng tí một rất nhiều hận ý, nhất định… Hy vọng không cần ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng…
Buổi tối ta với Vô Mẫn Quân nằm ở trên giường, Vô Mẫn Quân tự nhiên chủ động nói tới chuyện liên quan tới “Mẫu thân và đứa bé” với ta: “Vân Kiểu, ngươi nhớ rõ mẫu thân ngươi sao.”
Ta thành thật nói: “Ta tuyệt không nhớ rõ. Lúc đó ta rất nhỏ, nhỏ đến mức còn không hoàn toàn có trí nhớ, bà đã bị phụ hoàng ta ban cho cái chết. Nguyên nhân hình như là bởi vì hoài nghi bà tư thông cùng một thị vệ. Dù sao sau lại phát hiện kỳ thật là bị người khác nói xấu, nhưng phụ hoàng ta cũng không để ý nữa .”
Vô Mẫn Quân liếc mắt nhìn ta một cái, nói: “Ta cũng không nhớ rõ .”
“… …”
Mẫu hậu hắn khó sinh mà chết, hắn nhớ rõ mới là khủng bố…
Vô Mẫn Quân nói: “Ta chỉ là bỗng nhiên nghĩ đến, nữ tử các ngươi mang thai10 tháng, sau đó còn phải bị ép buộc mấy ngày mấy đêm mới có thể sinh ra đứa bé, nếu mà làm không tốt… còn có thể khó sinh mà chết… Thật sự là không công bằng.”
Ta cảm động muốn rơi, đây thật là Vô Mẫn Quân sao? ? ? Cái kẻ Vô Mẫn Quân kia vì tư lợi, tự cho là đúng, tự cao tự đại, chưa bao giờ bận tâm tới cảm nhận của người khác sao? !
Ta ngơ ngác nhìn hắn, hóa ra làm mẫu thân thật sự có thể thay đổi một người!
Vô Mẫn Quân nói tiếp: “Cho nên, hoàn hảo ta là nam nhân.”
“… … …”
Ta đi.
Mặc kệ hắn, ta ngồi ở bên giường, một lát sau, đã thấy Lã Dẫn ôm Bình Dương vụng trộm bay tới đây, ước chừng còn có một canh giờ là chúng ta có thể đổi trở về, nhưng nói thật ra tình huống hiện tại rất hỗn loạn, chúng ta cũng không biết cuối cùng ai sẽ biến thành ai.
Nếu mà lại là một lần đại tuần hoàn nữa, vậy thật là bi thảm dâng trào.
Một canh giờ rất nhanh liền trôi qua, ta lại có cảm giác giống như lần trước, Bình Dương đang hô to gọi nhỏ: “Muội cảm thấy rất khác!”
Ta nói: “… Lần trước muội không có cảm giác sao?”
Bình Dương nói: “Phụ nữ có thai thèm ngủ, muội đi ngủ rất sớm.”
Ta: “…”
Vẫn cảm thấy giống như là lấy cớ…
Cảm giác bị hút ra càng ngày càng rõ ràng mà mãnh liệt, ta nhắm mắt lại, lẳng lặng cảm thụ được, rồi sau đó truyền đến cảm giác giống như được an ủi, biết là đã hoán đổi xong rồi, ta nhanh chóng nhìn chung quanh một lần, phát hiện không có mặt mình!
Thật tốt quá! ! !
Vui sướng đứng lên đi lại vài vòng, ta phát hiện bản thân thật sự đã quay trở về chính cơ thể mình.
Cảm giác quen thuộc xa cách đã lâu…
Ngay sau đó những người khác cũng mở to mắt, Bình Dương vui vẻ nói: “Là thân thể muội, là thân thể muội!”
Lã Dẫn cũng gật gật đầu.
Chỉ có Vô Mẫn Quân, còn nhắm mắt lại.
Ta nghi hoặc tới gần hắn: “Ngươi làm sao vậy? Không có việc gì chứ…”
Không có phản ứng.
Ta hoảng sợ, nói: “Vô…”
Hai chữ tiếp theo còn chưa nói ra, Vô Mẫn Quân bỗng nhiên mở to mắt, nhìn chằm chằm vào ta, sau đó vươn tay, đem ta ôm lấy, ôm gọn cả người ta vào trong lòng.
Bình Dương thẹn thùng nói: “Hoàng huynh, không cần lòng nóng như lửa đốt như vậy chứ…”
Vô Mẫn Quân cười như không cười liếc mắt nhìn muội ấy, không nói hai lời, thuần thục theo cửa sổ bay đi, ta bị hắn ôm, mơ mơ màng màng nhìn hắn.
Phía sau hắn là bầu trời đầy sao.
Ừm, ta cảm thấy ta có dự cảm, biết sắp sửa phát sinh chuyện gì …
Đêm đó, mọi thứ đều kiều diễm.
Ngày hôm sau, vài tiểu cung nữ tới thu dọn giường, bưng chăn cuốn gọn lại rồi mang đi, trong đó một tiểu cung nữ vụng trộm nhìn ta, cười mà không nói. Ta im lặng nhìn miệng nàng cười như đập vào mặt kia, không biết có nên giết người diệt khẩu hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.