Chương 74
Tắc Mộ
08/08/2013
Ta cùng Vô Mẫn Quân chậm rãi khôi phục hô hấp, từ trong bóng đêm đi ra, ta thấy rất tối liền lấy đốt lửa đi châm đèn.
Diện mạo cùng dáng người nàng kia rất đẹp, mắt hạnh môi anh đào, ánh mắt lại hơi có mấy phần sắc thái tàn nhẫn của nam tử, nàng liếc thấy có hai người xuất hiện, ngẩn người, nhìn ta nói: “Vị này là…”
Vô Mẫn Quân thản nhiên nói: “Ông già thỏ, tới để châm đèn.”
Ta: “…”
Nàng kia: “…”
Cho dù là không muốn bại lộ thân phận của ta, cũng không cần dùng cái cớ như vậy được không? !
Vô Mẫn Quân nói tiếp: “Nói đi, nàng ấy không có gì đáng ngại.”
Nàng kia không hề nhìn ta, mà là nói với Vô Mẫn Quân: “Tây Hoàng, lần này tiến đến, ta có một chuyện muốn nhờ, chỉ nguyện ngài… Có thể thay ta tìm ra tiểu Hầu gia Bắc Xương quốc.”
Vô Mẫn Quân nói: “Dù sao ngươi cũng phải nói cho ta biết nguyên nhân, trước đây ba con trai của Bắc đế bị ngươi giết hai người, toàn bộ Bắc Xương cũng trở nên đổ vỡ, hiện tại toàn là năm bè bảy phái, rốt cuộc là ngươi muốn cái gì, hử?”
“Ta muốn… phá hủy Bắc Xương quốc.” Cừu hận trong mắt nàng kia càng sâu, chúng ta nhìn lướt qua thấy đó là chuyện khiến cho nàng ta thống khổ với không vui vẻ.
Vô Mẫn Quân nói: “Việc này còn cần ngươi nói?”
Nàng kia: “…”
“Xem mặt mày của ngươi, không giống hoàn toàn với người Trung Nguyên.” Vô Mẫn Quân vạch trần.
Nàng kia gật đầu: “Ta vốn là người trong một chi của bộ tộc du mục ở vùng gần Bắc Xương, người Bắc Xương quốc vẫn coi chúng ta là người của họ, năm ấy khi ta mười tuổi, năm ấy Ngô Húc mười lăm tuổi, vì muốn cho phụ hoàng hắn vui vẻ, dẫn dắt một đội quân, đem toàn tộc chúng ta diệt sạch, khi đó ta đi theo mẫu thân đi Nam Văn mua quần áo, tránh được một kiếp, sau khi trở về, chỉ thấy trước mắt vết thương, phụ thân ta cùng các thúc thúc bị binh lính Bắc Xương, dùng võ khí chém tới mức hoàn toàn thay đổi, toàn tộc chúng ta, ngay cả một cái thi thể đầy đủ cũng không tìm thấy… thẩm thẩm các dì của ta, thậm chí…”
Nàng ta tựa hồ không muốn lại hồi tưởng, thống khổ nhắm hai mắt lại, tiện đà nói: “Ngô Húc vốn là người Bắc đế thích nhất, hắn thông minh hơn so với Ngô Chinh và Ngô Ung, có đảm lược, có năng lực, thoạt nhìn cái gì cũng tốt, nhưng người này kỳ thật căn bản là vô tâm.”
Ta nghe miêu tả của nàng, cũng vô cùng không đành lòng, nhưng sau khi nghe tới câu cuối cùng của nàng ta, không nhịn được mà nhỏ giọng hỏi Vô Mẫn Quân: “Nàng ta đang châm chọc ngươi sao?”
Vô Mẫn Quân: “… Hình như thế.”
Ta: “…”
Vô Mẫn Quân nói: “Nhưng cho tới bây giờ ta cũng không bắt nạt kẻ yếu, lúc trước tấn công Đông Nguyên, binh lực hai bên không chênh lệch lắm, nhưng là quân tâm Đông Nguyên các ngươi tan hết, tướng sĩ vô năng… Huống chi, hàng giả không giết…”
Ta nói: “Được rồi được rồi, không lôi lại chuyện cũ ra nói với ngươi, hiện tại ngươi tốt hơn rất nhiều.”
Vô Mẫn Quân nói: “Được, ta thừa nhận, là công lao của ngươi.”
Ta nhịn không được cười cười, nói: “Ta cũng không có ý này…”
Nói tới đây, ta bỗng nhiên nghĩ đến vị nữ tử còn đang ở đây, vì thế nhanh chóng ngậm miệng, nàng ta liếc mắt một cái đánh giá ta, nói với Vô Mẫn Quân: “Tây Hoàng đối với vị tiểu binh này còn có chút để bụng.”
Vô Mẫn Quân thản nhiên nói: “Hầu hạ tốt, tự nhiên sẽ để bụng.”
Ta: “…”
Nàng kia: “…”
Nàng kia khụ một tiếng, tiếp tục nói: “Mẫu thân ta nói cho ta biết, nhất định phải báo thù, nói xong sau liền tự sát, một mình ta là người duy nhất còn sống sót, cải danh thành tên người Trung Nguyên, gọi là Hồ Phù. Ta cố gắng học tất cả, cố gắng tìm hiểu làm sao có thể tới gần Ngô Húc. Về sau ta mới biết hắn vốn là người háo sắc, vì thế cố tình tạo ra sự gặp gỡ tình cờ khiến cho hắn đem ta thành thê tử. Sau khi ta tiến cung, âm thầm hành động, một mặt không khiến cho Ngô Húc sinh nghi, một mặt lại câu dẫn Ngô Chinh, mặt khác còn cùng với tiểu Hầu gia, thảo luận nên như thế nào để cho Ngô Chinh lên làm hoàng đế. À đúng rồi, ta còn muốn không có việc gì đổ chút thứ linh tinh vào trong dược của Bắc đế khiến cho chết nhanh chút.”
Ta: “…”
Nghe qua cảm giác thật nhiều việc bề bộn…
Nàng nói: “Những chuyện sau này các ngươi đều đã biết, ta thành công , hơn nữa vô cùng thành công, Bắc Xương hấp hối, nếu không có Nam Văn bỗng nhiên nhúng tay, ta tin tưởng Tây Hoàng ngài sẽ không chút do dự tiếp tục tiến công Bắc Xương, đến lúc đó, Bắc Xương làm sao còn có thể có được địa vị trong tứ quốc? Nhiều nhất cũng chỉ giống với những tiểu tộc xung quanh, kéo dài hơi tàn.”
Vô Mẫn Quân nói: “Điều này cũng chưa hẳn.”
Hồ Phù ngẩn người, hỏi: “Vì sao?”
Vô Mẫn Quân thản nhiên nói: “Hoàng hậu không thích đánh giặc.”
Ta không nói gì.
Hồ Phù lại bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt bi thương: “Tây Hoàng tâm ngoan thủ lạt, cũng không ở dưới Ngô Húc, cho dù luận thủ đoạn năng lực, càng giỏi hơn Ngô Húc rất nhiều, nhưng mà Ngô Húc bị ta giết chết, Tây Hoàng lại vì hoàng hậu mà tránh chiến tranh… Việc này thật quá buồn cười!”
Ta nghĩ nghĩ, nói với Vô Mẫn Quân: “Lúc bắt đầu là nàng ta thật sự châm chọc ngươi.”
Vô Mẫn Quân: “Phải, đã nghe ra được.”
Hồ Phù nói: “Đại khái cũng là báo ứng… Ta… sau này, cũng có người trong lòng.”
Ta nhịn không được xen mồm hỏi: “Là ai? Không lẽ là Ngô Ung sao?”
Vậy cũng quá mạnh mẽ, ba người con trai, ai cũng có khúc mắc tình cảm sống chết với nàng ta.
Vô Mẫn Quân gõ nhẹ đầu của ta: “Người đã chết, hiển nhiên là tiểu Hầu gia.”
Hồ Phù lộ vẻ sầu thảm cười, nói: “Tây Hoàng nói đúng vậy… Đó là tiểu Hầu gia. Kỳ thật sau khi ta giết Ngô Húc xong, đã tính thu tay lại, nhưng sau lại phát hiện thủ đoạn của tiểu Hầu gia cũng rất lợi hại, hắn đến giúp đỡ ngô chinh, việc này kỳ thật so với việc Ngô Húc tại vị cũng không có gì khác nhau, Bắc Xương vẫn có thể một lần nữa hùng mạnh trở lại. Nhưng muốn ta giết hắn, ta lại không hạ thủ được… Cho nên ta chỉ có thể kê đơn cho hắn, làm cho hắn sinh bệnh, cuối cùng vào lúc bệnh hắn khỏe lên, giết Ngô Chinh, giá họa cho hắn —— từ đầu tới đuôi ta cũng không thật sự muốn gây thương tổn hắn.”
Ta nói: “Tiểu Hầu gia không phải thích một vị cô nương sao.”
Hồ Phù gật gật đầu: “Đúng vậy, sau đêm đó ta lại ám sát tiểu Hầu gia, sau đó ta mới biết được, hóa ra hắn có người khác trong lòng, thậm chí hắn còn không ngừng kích thích ta, nói ta ngay cả so với một cọng tóc của nàng kia cũng không bằng…”
Vô Mẫn Quân nói: “Cho nên, tin tiểu Hầu gia chết là giả ?”
“Đúng, hắn chỉ là bị ta làm trọng thương, đại khái là hắn tung ra tin tức giả. Như vậy thế lực phản đối hắn trong triều mới có thể tạm dùng, chờ tới khi Bắc Xương nguy cấp hắn lại ra mặt, lại có thể giống như thiên thần, tăng thêm uy tín .” Hồ Phù thở dài, “Đối với hiện tại tìm không thấy hắn, cũng không biết rốt cuộc hắn đã đi tới nơi nào, chỉ hy vọng Tây Hoàng có thể hỗ trợ ta tìm được hắn —— dù sao nếu hắn dưỡng thương xong rồi, Bắc Xương khôi phục, đối với Tây Ương cũng không lợi?”
Vô Mẫn Quân nói: “Tìm được hắn thì sẽ như thế nào?”
Hồ Phù nói: “Ta đã nghĩ thông suốt, hắn không thích ta, ta cũng mang sứ mệnh báo thù cho thân phụ, một khi đã như vậy, liền giết hắn.”
Có câu thơ nói, quân nếu Vô Tâm ta liền bỏ, Hồ Phù này hiển nhiên không phải là nữ tử tầm thường, nàng ta là quân nếu Vô Tâm ta liền giết…
Vô Mẫn Quân cũng cười, nói: “Ta không thể hứa hẹn nhất định tìm được hắn, dù sao nếu tìm được, nhất định sẽ thông báo cho ngươi.”
Nàng kia hành lễ, nói: “Hồ Phù bây giờ xin tạ ơn Tây Hoàng trước.”
Vô Mẫn Quân thản nhiên phất phất tay, nàng kia tựa như lúc đến, nhẹ nhàng rời đi, ta nhìn hình bóng nàng ta lẫn vào trong bóng đêm, thở dài, nói: “Nàng cũng không dễ dàng…”
Vô Mẫn Quân đem ta ném lên trên giường, nói: “Đừng nghĩ , ngủ đi.”
Diện mạo cùng dáng người nàng kia rất đẹp, mắt hạnh môi anh đào, ánh mắt lại hơi có mấy phần sắc thái tàn nhẫn của nam tử, nàng liếc thấy có hai người xuất hiện, ngẩn người, nhìn ta nói: “Vị này là…”
Vô Mẫn Quân thản nhiên nói: “Ông già thỏ, tới để châm đèn.”
Ta: “…”
Nàng kia: “…”
Cho dù là không muốn bại lộ thân phận của ta, cũng không cần dùng cái cớ như vậy được không? !
Vô Mẫn Quân nói tiếp: “Nói đi, nàng ấy không có gì đáng ngại.”
Nàng kia không hề nhìn ta, mà là nói với Vô Mẫn Quân: “Tây Hoàng, lần này tiến đến, ta có một chuyện muốn nhờ, chỉ nguyện ngài… Có thể thay ta tìm ra tiểu Hầu gia Bắc Xương quốc.”
Vô Mẫn Quân nói: “Dù sao ngươi cũng phải nói cho ta biết nguyên nhân, trước đây ba con trai của Bắc đế bị ngươi giết hai người, toàn bộ Bắc Xương cũng trở nên đổ vỡ, hiện tại toàn là năm bè bảy phái, rốt cuộc là ngươi muốn cái gì, hử?”
“Ta muốn… phá hủy Bắc Xương quốc.” Cừu hận trong mắt nàng kia càng sâu, chúng ta nhìn lướt qua thấy đó là chuyện khiến cho nàng ta thống khổ với không vui vẻ.
Vô Mẫn Quân nói: “Việc này còn cần ngươi nói?”
Nàng kia: “…”
“Xem mặt mày của ngươi, không giống hoàn toàn với người Trung Nguyên.” Vô Mẫn Quân vạch trần.
Nàng kia gật đầu: “Ta vốn là người trong một chi của bộ tộc du mục ở vùng gần Bắc Xương, người Bắc Xương quốc vẫn coi chúng ta là người của họ, năm ấy khi ta mười tuổi, năm ấy Ngô Húc mười lăm tuổi, vì muốn cho phụ hoàng hắn vui vẻ, dẫn dắt một đội quân, đem toàn tộc chúng ta diệt sạch, khi đó ta đi theo mẫu thân đi Nam Văn mua quần áo, tránh được một kiếp, sau khi trở về, chỉ thấy trước mắt vết thương, phụ thân ta cùng các thúc thúc bị binh lính Bắc Xương, dùng võ khí chém tới mức hoàn toàn thay đổi, toàn tộc chúng ta, ngay cả một cái thi thể đầy đủ cũng không tìm thấy… thẩm thẩm các dì của ta, thậm chí…”
Nàng ta tựa hồ không muốn lại hồi tưởng, thống khổ nhắm hai mắt lại, tiện đà nói: “Ngô Húc vốn là người Bắc đế thích nhất, hắn thông minh hơn so với Ngô Chinh và Ngô Ung, có đảm lược, có năng lực, thoạt nhìn cái gì cũng tốt, nhưng người này kỳ thật căn bản là vô tâm.”
Ta nghe miêu tả của nàng, cũng vô cùng không đành lòng, nhưng sau khi nghe tới câu cuối cùng của nàng ta, không nhịn được mà nhỏ giọng hỏi Vô Mẫn Quân: “Nàng ta đang châm chọc ngươi sao?”
Vô Mẫn Quân: “… Hình như thế.”
Ta: “…”
Vô Mẫn Quân nói: “Nhưng cho tới bây giờ ta cũng không bắt nạt kẻ yếu, lúc trước tấn công Đông Nguyên, binh lực hai bên không chênh lệch lắm, nhưng là quân tâm Đông Nguyên các ngươi tan hết, tướng sĩ vô năng… Huống chi, hàng giả không giết…”
Ta nói: “Được rồi được rồi, không lôi lại chuyện cũ ra nói với ngươi, hiện tại ngươi tốt hơn rất nhiều.”
Vô Mẫn Quân nói: “Được, ta thừa nhận, là công lao của ngươi.”
Ta nhịn không được cười cười, nói: “Ta cũng không có ý này…”
Nói tới đây, ta bỗng nhiên nghĩ đến vị nữ tử còn đang ở đây, vì thế nhanh chóng ngậm miệng, nàng ta liếc mắt một cái đánh giá ta, nói với Vô Mẫn Quân: “Tây Hoàng đối với vị tiểu binh này còn có chút để bụng.”
Vô Mẫn Quân thản nhiên nói: “Hầu hạ tốt, tự nhiên sẽ để bụng.”
Ta: “…”
Nàng kia: “…”
Nàng kia khụ một tiếng, tiếp tục nói: “Mẫu thân ta nói cho ta biết, nhất định phải báo thù, nói xong sau liền tự sát, một mình ta là người duy nhất còn sống sót, cải danh thành tên người Trung Nguyên, gọi là Hồ Phù. Ta cố gắng học tất cả, cố gắng tìm hiểu làm sao có thể tới gần Ngô Húc. Về sau ta mới biết hắn vốn là người háo sắc, vì thế cố tình tạo ra sự gặp gỡ tình cờ khiến cho hắn đem ta thành thê tử. Sau khi ta tiến cung, âm thầm hành động, một mặt không khiến cho Ngô Húc sinh nghi, một mặt lại câu dẫn Ngô Chinh, mặt khác còn cùng với tiểu Hầu gia, thảo luận nên như thế nào để cho Ngô Chinh lên làm hoàng đế. À đúng rồi, ta còn muốn không có việc gì đổ chút thứ linh tinh vào trong dược của Bắc đế khiến cho chết nhanh chút.”
Ta: “…”
Nghe qua cảm giác thật nhiều việc bề bộn…
Nàng nói: “Những chuyện sau này các ngươi đều đã biết, ta thành công , hơn nữa vô cùng thành công, Bắc Xương hấp hối, nếu không có Nam Văn bỗng nhiên nhúng tay, ta tin tưởng Tây Hoàng ngài sẽ không chút do dự tiếp tục tiến công Bắc Xương, đến lúc đó, Bắc Xương làm sao còn có thể có được địa vị trong tứ quốc? Nhiều nhất cũng chỉ giống với những tiểu tộc xung quanh, kéo dài hơi tàn.”
Vô Mẫn Quân nói: “Điều này cũng chưa hẳn.”
Hồ Phù ngẩn người, hỏi: “Vì sao?”
Vô Mẫn Quân thản nhiên nói: “Hoàng hậu không thích đánh giặc.”
Ta không nói gì.
Hồ Phù lại bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt bi thương: “Tây Hoàng tâm ngoan thủ lạt, cũng không ở dưới Ngô Húc, cho dù luận thủ đoạn năng lực, càng giỏi hơn Ngô Húc rất nhiều, nhưng mà Ngô Húc bị ta giết chết, Tây Hoàng lại vì hoàng hậu mà tránh chiến tranh… Việc này thật quá buồn cười!”
Ta nghĩ nghĩ, nói với Vô Mẫn Quân: “Lúc bắt đầu là nàng ta thật sự châm chọc ngươi.”
Vô Mẫn Quân: “Phải, đã nghe ra được.”
Hồ Phù nói: “Đại khái cũng là báo ứng… Ta… sau này, cũng có người trong lòng.”
Ta nhịn không được xen mồm hỏi: “Là ai? Không lẽ là Ngô Ung sao?”
Vậy cũng quá mạnh mẽ, ba người con trai, ai cũng có khúc mắc tình cảm sống chết với nàng ta.
Vô Mẫn Quân gõ nhẹ đầu của ta: “Người đã chết, hiển nhiên là tiểu Hầu gia.”
Hồ Phù lộ vẻ sầu thảm cười, nói: “Tây Hoàng nói đúng vậy… Đó là tiểu Hầu gia. Kỳ thật sau khi ta giết Ngô Húc xong, đã tính thu tay lại, nhưng sau lại phát hiện thủ đoạn của tiểu Hầu gia cũng rất lợi hại, hắn đến giúp đỡ ngô chinh, việc này kỳ thật so với việc Ngô Húc tại vị cũng không có gì khác nhau, Bắc Xương vẫn có thể một lần nữa hùng mạnh trở lại. Nhưng muốn ta giết hắn, ta lại không hạ thủ được… Cho nên ta chỉ có thể kê đơn cho hắn, làm cho hắn sinh bệnh, cuối cùng vào lúc bệnh hắn khỏe lên, giết Ngô Chinh, giá họa cho hắn —— từ đầu tới đuôi ta cũng không thật sự muốn gây thương tổn hắn.”
Ta nói: “Tiểu Hầu gia không phải thích một vị cô nương sao.”
Hồ Phù gật gật đầu: “Đúng vậy, sau đêm đó ta lại ám sát tiểu Hầu gia, sau đó ta mới biết được, hóa ra hắn có người khác trong lòng, thậm chí hắn còn không ngừng kích thích ta, nói ta ngay cả so với một cọng tóc của nàng kia cũng không bằng…”
Vô Mẫn Quân nói: “Cho nên, tin tiểu Hầu gia chết là giả ?”
“Đúng, hắn chỉ là bị ta làm trọng thương, đại khái là hắn tung ra tin tức giả. Như vậy thế lực phản đối hắn trong triều mới có thể tạm dùng, chờ tới khi Bắc Xương nguy cấp hắn lại ra mặt, lại có thể giống như thiên thần, tăng thêm uy tín .” Hồ Phù thở dài, “Đối với hiện tại tìm không thấy hắn, cũng không biết rốt cuộc hắn đã đi tới nơi nào, chỉ hy vọng Tây Hoàng có thể hỗ trợ ta tìm được hắn —— dù sao nếu hắn dưỡng thương xong rồi, Bắc Xương khôi phục, đối với Tây Ương cũng không lợi?”
Vô Mẫn Quân nói: “Tìm được hắn thì sẽ như thế nào?”
Hồ Phù nói: “Ta đã nghĩ thông suốt, hắn không thích ta, ta cũng mang sứ mệnh báo thù cho thân phụ, một khi đã như vậy, liền giết hắn.”
Có câu thơ nói, quân nếu Vô Tâm ta liền bỏ, Hồ Phù này hiển nhiên không phải là nữ tử tầm thường, nàng ta là quân nếu Vô Tâm ta liền giết…
Vô Mẫn Quân cũng cười, nói: “Ta không thể hứa hẹn nhất định tìm được hắn, dù sao nếu tìm được, nhất định sẽ thông báo cho ngươi.”
Nàng kia hành lễ, nói: “Hồ Phù bây giờ xin tạ ơn Tây Hoàng trước.”
Vô Mẫn Quân thản nhiên phất phất tay, nàng kia tựa như lúc đến, nhẹ nhàng rời đi, ta nhìn hình bóng nàng ta lẫn vào trong bóng đêm, thở dài, nói: “Nàng cũng không dễ dàng…”
Vô Mẫn Quân đem ta ném lên trên giường, nói: “Đừng nghĩ , ngủ đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.