Công Chúa Siêu Quậy Và Hoàng Tử Hào Hoa
Chương 53
GINLE
24/05/2016
Trời âm u như chưa từng có chút ánh nắng của mặt trời, quán Bar nằm
ngay trong lòng khu đô thị bật nhất đất nước ồn ào và cực kì náo nhiệt.
Trong căn phòng Vip, một người phụ nữ trên tay bà còn cầm một ly rượu vang màu đỏ có lẽ đã chuẩn bị cho sự chào đón của một vị khác đặc biệt đây.
Môi mỏng được tô màu son đỏ chót đỏ hơn cả máu khẽ nhếch lên,
-Đến rồi sao nhanh hơn dự tính nữa.
Dứt một tiếng, cánh cửa bật ra tiếng làm cho toàn bộ người trong căn phòng giật mình.
Hắn bây giờ không còn dịu dàng, ôn nhu nữa mà bây giờ vô cùng lãnh khốc, thoáng lên một tia mất bình tĩnh nhưng nhanh chóng bị dập tắt.
-Chào đón thiếu gia nhà họ Trần, cơn gió nào đưa ngài đến đây vậy? Bà đặt ly rượu xuống, giọng nói có chút chế giễu.
-Tôi không có thời gian rãnh để nói chuyện đùa với bà. Nhanh giao người.
- Á à người gì tôi không biết gì hết. Đôi chân chậm rãi bước lên gần hắn ra lệnh cho mọi người cùng đi ngoài trong căn phòng hiện giờ chỉ còn hắn và bà ta.
-Nhanh lên.
Chốc một cái khẩu súng chĩa ngay đầu hắn cùng với giọng nói vô cùng điêu ngoa vang lên.
-Ở đây là địa bàn của tao mày đừng nên lớn tiếng oách con.
Mặt hắn vẫn vô cùng bình tĩnh làm cho bà ta có chút sợ.
-Người đâu. Bà ta gọi lớn nhưng đáp trã không có một tiếng nào. Liền có một cây súng chĩa ngay đầu bà ta nhưng không phải của hắn mà của Jun (anh hai nó).
Hắn nhếch môi cười, nụ cười bán nguyệt vô cùng hoàn hảo.
-Lý Hoàng My, Bà nên nhớ một điều rằng là xã hội đen tôi không bao giờ đi một mình. LỤC SOÁT.
- Thiếu gia Trần cậu nên hạ súng suống, đợi khi tìm được người rồi hãy bắn tôi cũng chưa muộn.
Một lúc sau, - Thưa bang chủ không có ai hết.
-Thấy chưa tôi nói rồi, nếu các người còn không rút đi tôi nhất định sẽ báo cãnh sát nói các người quấy rối chuyện làm ăn của tôi.
Hắn còn tính cho bà ta phát súng để bả câm cái miệng lại, nhưng mà anh nó đã cản lại.
-Rút lui.
Tất cả mọi người đã ra khỏi . Anh nó buông một lời cảnh cáo:- Nếu để tôi tìm ra điều gì thì bà tự biết số phận. Cáo từ.
Tại một căn phòng nào đó.
Từng tiếng roi da tiếp xúc da thịt làm con người ta nổi da gà,toàn thân nó lúc này ứa máu nhưng vẫn không phát ra tiếng rên nào.
-Sao hả con khốn cảm giác thế nào?
-Bà là ai tôi cáo thù oán gì với bà.
-Đúng là mày không có thù oán trực tiếp nhưng cũng gián tiếp làm tan nát gia đình tao.
-Tôi không biết.
-Vậy sao sẵn đây tao cũng nói luôn dù gì mày cũng không còn sống qua tới ngày mai. Con gái tao mày còn nhớ chứ, mày hại chết nó, tố cáo cty nhà tao phi pháp làm ck tao tự tử, gia đình phá sản, nên tao mới như ngày hôm nay đều do mày, mày cùng bọn nó đều có tội mà có tội thì phải phạt. đánh tiếp cho tao, hahahahaah
Tiếp đó là nhiều tiếng tra tấn thảm hại.
Đến tối bà ta ra lệnh cho hai người đem nó ra bờ biển nếu để nó ở đây hắn mà tìm được bà sẽ không toàn mạng. cứ vậy hai người đàn ông vác nó ra biển, toan ném xuống thì nó vùng vẫy tháo chạy.
-Bắt nó lại, không được để chạy thoát, rồi chia hai đường ra tìm kiếm.
Giờ nó cũng không biết ở nơi nào đây xung quanh chỉ toàn là cây, chắc ở đay là rừng. Nó biết nó có kêu khàn cổ cũng không có ai đến cứu, đợi tình hình an toàn nó bò đến gần cái hang. Chắc hai người kia cũng không tìm được. toàn thân nó lúc này đau nhứt máu đổ ra ào ạc, nó đành phải ráng chịu. chết tiệc cứ như thế này nó sẽ không chịu nổi mất.
Trời bỗng dưng đổ cơn mưa, mưa tầm tã mưa hối hả như đang khóc thương cho số phận của nó. TRời lạnh cùng với vết thương đau nhứt nó dần mất đi ý thức.
Tại một căn phòng xa hoa ở một nơi nào đó, hắn không còn biết đến bản thân mình nữa mặt cho lời nói khuyên bảo hắn vẫn không nghe, lúc này trong đầu hắn chỉ toàn là nó, từng lời nói, ánh mắt , hành động, từng tiếng cười, hình ảnh hiện lên thật rõ nét nhưng tiết là hắn chỉ đang tưởng tượng. cứ như vậy cho tới sáng.
Trong căn phòng Vip, một người phụ nữ trên tay bà còn cầm một ly rượu vang màu đỏ có lẽ đã chuẩn bị cho sự chào đón của một vị khác đặc biệt đây.
Môi mỏng được tô màu son đỏ chót đỏ hơn cả máu khẽ nhếch lên,
-Đến rồi sao nhanh hơn dự tính nữa.
Dứt một tiếng, cánh cửa bật ra tiếng làm cho toàn bộ người trong căn phòng giật mình.
Hắn bây giờ không còn dịu dàng, ôn nhu nữa mà bây giờ vô cùng lãnh khốc, thoáng lên một tia mất bình tĩnh nhưng nhanh chóng bị dập tắt.
-Chào đón thiếu gia nhà họ Trần, cơn gió nào đưa ngài đến đây vậy? Bà đặt ly rượu xuống, giọng nói có chút chế giễu.
-Tôi không có thời gian rãnh để nói chuyện đùa với bà. Nhanh giao người.
- Á à người gì tôi không biết gì hết. Đôi chân chậm rãi bước lên gần hắn ra lệnh cho mọi người cùng đi ngoài trong căn phòng hiện giờ chỉ còn hắn và bà ta.
-Nhanh lên.
Chốc một cái khẩu súng chĩa ngay đầu hắn cùng với giọng nói vô cùng điêu ngoa vang lên.
-Ở đây là địa bàn của tao mày đừng nên lớn tiếng oách con.
Mặt hắn vẫn vô cùng bình tĩnh làm cho bà ta có chút sợ.
-Người đâu. Bà ta gọi lớn nhưng đáp trã không có một tiếng nào. Liền có một cây súng chĩa ngay đầu bà ta nhưng không phải của hắn mà của Jun (anh hai nó).
Hắn nhếch môi cười, nụ cười bán nguyệt vô cùng hoàn hảo.
-Lý Hoàng My, Bà nên nhớ một điều rằng là xã hội đen tôi không bao giờ đi một mình. LỤC SOÁT.
- Thiếu gia Trần cậu nên hạ súng suống, đợi khi tìm được người rồi hãy bắn tôi cũng chưa muộn.
Một lúc sau, - Thưa bang chủ không có ai hết.
-Thấy chưa tôi nói rồi, nếu các người còn không rút đi tôi nhất định sẽ báo cãnh sát nói các người quấy rối chuyện làm ăn của tôi.
Hắn còn tính cho bà ta phát súng để bả câm cái miệng lại, nhưng mà anh nó đã cản lại.
-Rút lui.
Tất cả mọi người đã ra khỏi . Anh nó buông một lời cảnh cáo:- Nếu để tôi tìm ra điều gì thì bà tự biết số phận. Cáo từ.
Tại một căn phòng nào đó.
Từng tiếng roi da tiếp xúc da thịt làm con người ta nổi da gà,toàn thân nó lúc này ứa máu nhưng vẫn không phát ra tiếng rên nào.
-Sao hả con khốn cảm giác thế nào?
-Bà là ai tôi cáo thù oán gì với bà.
-Đúng là mày không có thù oán trực tiếp nhưng cũng gián tiếp làm tan nát gia đình tao.
-Tôi không biết.
-Vậy sao sẵn đây tao cũng nói luôn dù gì mày cũng không còn sống qua tới ngày mai. Con gái tao mày còn nhớ chứ, mày hại chết nó, tố cáo cty nhà tao phi pháp làm ck tao tự tử, gia đình phá sản, nên tao mới như ngày hôm nay đều do mày, mày cùng bọn nó đều có tội mà có tội thì phải phạt. đánh tiếp cho tao, hahahahaah
Tiếp đó là nhiều tiếng tra tấn thảm hại.
Đến tối bà ta ra lệnh cho hai người đem nó ra bờ biển nếu để nó ở đây hắn mà tìm được bà sẽ không toàn mạng. cứ vậy hai người đàn ông vác nó ra biển, toan ném xuống thì nó vùng vẫy tháo chạy.
-Bắt nó lại, không được để chạy thoát, rồi chia hai đường ra tìm kiếm.
Giờ nó cũng không biết ở nơi nào đây xung quanh chỉ toàn là cây, chắc ở đay là rừng. Nó biết nó có kêu khàn cổ cũng không có ai đến cứu, đợi tình hình an toàn nó bò đến gần cái hang. Chắc hai người kia cũng không tìm được. toàn thân nó lúc này đau nhứt máu đổ ra ào ạc, nó đành phải ráng chịu. chết tiệc cứ như thế này nó sẽ không chịu nổi mất.
Trời bỗng dưng đổ cơn mưa, mưa tầm tã mưa hối hả như đang khóc thương cho số phận của nó. TRời lạnh cùng với vết thương đau nhứt nó dần mất đi ý thức.
Tại một căn phòng xa hoa ở một nơi nào đó, hắn không còn biết đến bản thân mình nữa mặt cho lời nói khuyên bảo hắn vẫn không nghe, lúc này trong đầu hắn chỉ toàn là nó, từng lời nói, ánh mắt , hành động, từng tiếng cười, hình ảnh hiện lên thật rõ nét nhưng tiết là hắn chỉ đang tưởng tượng. cứ như vậy cho tới sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.