Chương 97: Vây thành [Tam]
Phượng Khi Vũ
19/03/2017
Nếu không phải do trước đó Trần Tam Quý chết, khiến huynh đệ Trần gia
giống như nổi điên công kích Nguyên Thương, thì chỉ cần hai vị phó thống lĩnh huynh đệ Trần gia này hạ lệnh, mưa tên liền bay vào trong sân viện này. Hiện tại, ngược lại bởi vì hai vị này điên cuồng công kích Nguyên
Thương, khiến cho nhóm cung thủ không dám mạnh mẽ tấn công.
Cung thủ xung quanh ngắm vào khe hở giữa bốn người mà bắn tên, mưa tên đầy trời, bốn người đem đối thủ làm tấm chắn, một bên tránh né một bên giết địch, thẳng đến lúc Nguyên Thương giết luôn huynh đệ Trần Mãn Thuyền, Trần Khởi Phong, thủ lĩnh chỉ huy cung tiễn tức giận hét lớn: " Hôm nay ta sẽ cho các ngươi lưu tại chỗ này, không lưu một người sống! "
Ngọc Khanh Hồng hét lên: " Hẳn nên bắt lấy Hoàng Hà tam đạo làm con tin mới đúng! "
Vốn Cố Ngọc Mẫn phải nói câu này nhưng ngược lại không nói gì, tiến lên từng bước, cầm lấy bàn tay Nguyên Thương, mỉm cười, thần sắc bình thản, nói: " Thập Tam, thật may chúng ta cùng một chỗ. "
Những lời này có ý gì?
Chúng ta cùng một chỗ, cho nên ngươi có thể bảo hộ ta? Hay là chúng ta cùng một chỗ, cho nên, có thể đồng sinh cộng tử?
Nguyên Thương không rõ ràng lắm.
Chỉ là, nàng cảm thấy bây giờ thật vui vẻ, bị địch nhân bao vây, nhưng người quan trọng nhất, người thương yêu nhất ở bên cạnh.
Sống , nàng có thể bảo hộ nàng ấy chu toàn.
Chết , cũng có thể nắm tay nhau cùng xuống hoàng tuyền, trên đời này không có gì so với chuyện này tốt đẹp hơn, nàng chỉ cảm thấy kiếp này có chết cũng không tiếc nuối.
Chết cũng không tiếc.
Trừ bỏ thành viên của | Hắc Sắc Chỉ Vân | không ai có thể so với Nguyên Thương hiểu được ý nghĩa của bốn chữ này hơn. Người ngoài khó có thể hiểu, sát thủ lãnh huyết - người vì muốn sống mà trên lưng gánh chịu bao thống khổ để trở nên cường đại, đem sinh mệnh cùng tự do coi trọng vô cùng, tâm tình lại có giác ngộ như vậy.
Nhưng... Nguyên Thương cũng không cam lòng chết.
Nguyên Thương ngược lại nắm lấy tay Cố Nguyệt Mẫn.
" Không sai biệt lắm, chúng ta đi ra ngoài đi! "
Không sai biệt lắm?Cố Nguyệt Mẫn không hỏi nàng muốn làm cái gì, nhưng nếu nàng đã quyết định, vậy...
" Được, chúng ta đi! "
Cố Nguyệt Mẫn thản nhiên cười, không che giấu được tình ý dạt dào, phần tình ý này đã lắng đọng dưới đáy lòng lâu lắm, từ lâu đã kéo dài.
Hai người nói về cái chết lại đạm mạc như vậy, thong dong phấn chấn, Ngọc Khanh Hồng ở bên cạnh lâm vào rung động thật sâu.
Nàng biết Nguyên Thương là nữ tử nhưng vẫn yêu Công chúa, vì có mẫu thân Ngọc Lâu chủ là tiền lệ, cũng không cảm thấy đột ngột, chỉ là nàng chưa bao giờ thấy qua hai nữ tử thân thiết, ở trong cảm nhận của nàng, nữ tử trong lúc yêu nhau có lẽ so với nữ tử quan hệ bạn bè sâu đậm hơn một chút, có chút cảm thấy không đúng, thẳng cho đến khi thấy hai người ở dưới ánh nến làm chuyện đó, mới thật sự hiểu, hai người yêu nhau, cho dù đều là nữ tử, cũng sẽ kìm lòng không đậu, vị tiểu Công chúa cao quý của Đại Yến, dĩ nhiên cũng sẽ uyển chuyển hầu hạ nữ tử đang say mê chuyện giường chiếu. Nàng vốn vì rình coi mà xấu hổ hay bởi vì hiệu quả của thị giác cùng thính giác mà chấn động.
Cho tới bây giờ, nhìn thấy thần sắc của hai người, cảm nhận được tình cảm của hai người có chết cũng không thay đổi, nàng rốt cục cũng hiểu được phần tình cảm này.
Ngọc Khanh Hồng cùng Cố Nguyệt Mẫn tuổi xấp xỉ, lại bởi vì trưởng bối mà từ nhỏ đối với Cố Nguyệt Mẫn rất hiểu biết, có lẽ trên thế giới này có thể hiểu Cố Nguyệt Mẫn nhất chính là ' địch nhân ' này, thậm chí đến mức cảm động lây, luôn luôn ghen ghét Cố Nguyệt Mẫn lại bởi vì tâm ý của Nguyên Thương đối với Cố Nguyệt Mẫn giờ phút này mà cảm động thật sâu.
Nguyên Thương cùng Cố Nguyệt Mẫn lúc này cũng không thèm nhìn đến Tô Ấm cùng Ngọc Khanh Hồng, giống như chung quanh cũng không có địch nhân, chỉ nhìn thấy đối phương, coi chính mình như đang ở đình viện của phủ Công chúa, thậm chí Cố Nguyệt Mẫn còn không quên nói với Ngọc Khanh Hồng: " Ngọc sư muội, nhạc công Như Ý Lâu của ngươi cho ta có được không? "
Ngọc Khanh Hồng phục hồi tinh thần lại, sắc mặt khó coi, trong lòng nói thầm: Ai cùng nữ nhân tâm địa rắn rết như ngươi làm sư tỷ muội?! Đều do lão bất tử Tiêu Dao Tử của Thiên Vân Quan cùng mẫu thân ta xưng huynh gọi muội! Còn nhạc công? Muốn đào góc tường của ta? Cô nãi nãi còn không có câu dẫn Phò mã nhà ngươi, ngươi trước đã câu dẫn thuộc hạ của ta! Rốt cuộc ai mưu tính ai a?
Ngọc Khanh Hồng mỗi lần gặp phải Cố Nguyệt Mẫn đều không hay ho.
Đang lúc đại quân binh mã Hồ Châu tiếp cận đến, Nguyên Thương làm ra một chuyện khiến mọi người khiếp sợ vạn phần — nàng cởi bỏ ngoại bào, lấy tốc độ sét đánh cởi bỏ ám tiễn trên cổ tay, dây quấn quanh hông, chủy thủ dưới cổ chân... Đến khi đem hết toàn bộ ám khí lấy xuống, đặt trong ngoại bào đóng gói tốt lại, rồi đưa cho Tô Ấm, sau đó mặc trung y màu trắng tay ngắn, như cô gái ở hiện đại đi ra ngoài dạo mát, nhẹ nhàng khoan khoái, toàn thân cao thấp chỉ có bả đao trên tay phải, toàn thân gọn nhẹ.Nguyên Thương hiện giờ đã hiểu vì sao Cố Thường Y luôn thanh liêm, ngay cả vũ khí cũng không mang.
Cũng không phải bởi vì vật phẩm trên người làm trở ngại hành động. Có lẽ đơn thuần cảm thấy không cần, có lẽ là vì cảm giác có thể dung nhập thiên địa, lại có lẽ vì Cố Thường Y bản thân thích trang phục nhẹ nhàng khoan khoái, nhưng nếu còn thêm một chút gì đó, thì phải là tự tin!
Không cần vũ khí, chỉ đơn giản đứng thẳng, là đủ — hái hoa phóng lá cũng có thể đả thương người, còn cần vũ khí? Ta chính là kẻ mạnh nhất!
Đây là tự tin, là cuồng vọng, là hào khí.
Nguyên Thương đương nhiên còn chưa đạt tới trình độ này, cho nên còn cần Kinh Lôi đao.
Đao trong tay, thiên hạ vô địch — Thiên Cơ Môn đứng đầu võ lâm thiên hạ, truyền nhân Thiên Cơ Môn phải có khí thế như vậy!
Thống lĩnh cung thủ ngồi trên lưng ngựa nghiêm mặt hạ lệnh: " Bắn cho ta! "
Ba trăm xạ thủ đều từng đi theo Hoàng Hà tam đạo làm hải tặc mấy năm trên biển, bọn họ có thể đứng trên mạn thuyền lắc lư bắn trúng con mồi bảo hộ đội thuyền, phối hợp ăn ý, mưa tên bắn ra tạo thành đại võng, hướng về phía đám người Nguyên Thương.
Nguyên Thương vung đao, ở trong mưa tên nhảy múa. Trải qua Cố Thường Y sửa chữa Thái Cực đao thuật, hoàn mỹ chú trọng lấy nhu thắng cương, tinh túy lấy tứ lạng bạt thiên cân [ bốn lạng địch ngàn cân ].
Cố Nguyệt Mẫn đứng bên cạnh nàng, Tô Ấm bảo hộ ở sau hông, Ngọc Khanh Hồng ở phía sau đánh đuổi nhóm viện quân thứ hai vừa mới tiến tới, bốn người tạo thành tứ giác nghênh địch.
Tướng lãnh Đại Lữ cơ hồ đều là võ lâm nhân sĩ, nhìn thấy đao pháp hoàn chỉnh không kẽ hở, đao khí ẩn ẩn cùng cảnh vật chung quanh hòa hợp làm nhất thể, không khỏi nhìn đến ngây người.
Thời đại này, không phải không có các loại võ thuật linh tinh như lấy nhu thắng cương, hậu phát tiên chí [ đến sau thắng trước ] , nhưng còn không có hình thành một hệ thống võ học. Ngay cả Cố Thường Y cũng vì lý niệm [ triết lý ] của Thái Cực võ học mà ngày ngày trầm mê nghiên cứu, huống chi nhóm ' võ lâm cao thủ ' lần đầu tiên nhìn thấy?
Bao gồm cả đám người Cố Nguyệt Mẫn, Tô Ấm, Ngọc Khanh Hồng, người nào không phải người trong võ lâm? Bọn họ đều là lần đầu tiên nhìn thấy công phu như vậy, một đám đều bị công phu này hấp dẫn, Cố Nguyệt Mẫn kinh ngạc, thất thần nhìn nàng.
Còn nhớ rõ tâm tình lần đầu tiên cùng Nguyên Thương ở sau núi Bạch Mã Tự, Nguyên Thương vân đạm phong khinh * , khí độ thong dong, không phải giống như các thư sinh giả bộ mặt ngoài, thật sự không bị câu thúc [ gò bó ] , tựa như cô cô Cố Thường Y vậy, khiến người ta khó nắm bắt. Trừ bỏ Túc Sa Duyệt Dung, trên đời này ai có thể chân chính bắt lấy tâm của Cố Thường Y?
------------
( * ) Vân đạm phong khinh: Nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi.Ý nói thái độ lạnh nhạt, không quan tâm đến chuyện gì.
------------
Mà Nguyên Thương cũng như thế. Nàng không giống mọi người, khả ái còn có một mảnh thâm tình cuồng dại, tâm tư khó có thể trói buộc. Hết thảy, đều bị đạm mạc của nàng che giấu, ngay cả Cố Nguyệt Mẫn - người thân thiết nhất cũng như vụ lý khán hoa [ hoa trong sương mù ] , mông lung thần bí.
Nguyên Thương là thiếu chủ của Thiên Cơ Môn, là tôn tử yêu quý của Tô gia, là chất nữ bảo bối của Tiếu gia, nhưng đối với Nguyên Thương mà nói, tất cả cũng không quan trọng bằng Cố Nguyệt Mẫn. Vị thiên chi kiêu tử, tài hoa bất phàm, đã gặp là không quên, chỉ đem một người đặt ở nơi quan trọng nhất, đó chính là Cố Nguyệt Mẫn. Cố Nguyệt Mẫn thông minh tuyệt đỉnh, sao không hiểu được việc này?
Cố Nguyệt Mẫn thấy người trong lòng dáng người lỗi lạc, khóe miệng cười nhàn nhạt. Nàng thân là thiên chi kiêu nữ, thứ có được đều là tốt nhất? Trong những thứ nàng sở hữu, Phò mã của nàng mới là trân quý nhất.
Nhưng Cố Nguyệt Mẫn dù sao cũng không phải thiếu nữ mười bảy tuổi bình thường, sẽ không mê gái nhìn người trong lòng đến ngẩn người, thân là Hậu thiên đỉnh nàng rất nhanh từ trong công phu của Nguyên Thương phát hiện vấn đề.
Công phu Nguyên Thương đang sử dụng, phản thường thức, tinh diệu tuyệt luân, mơ hồ cùng thiên địa hòa làm một thể, làm chủ mọi phương hướng của tất cả vật thể, trở thành trung tâm.
Loại võ công này, chẳng những yêu cầu ý cảnh * đạt tới trình độ nhất định, còn cần nội công cao cường chống đỡ, Nguyên Thương khi nào thì mạnh như vậy? Võ nghệ của nàng ngay cả Cố Nguyệt Mẫn là Hậu thiên đỉnh cũng nhìn không thấu, có phải hay không đã vượt qua Hậu thiên, đạt tới Tiên thiên?
( * ) Ý cảnh: Đại loại như cảnh giới hiểu biết.
Thẳng đến mưa tên đều bị Nguyên Thương ngăn chặn, Cố Nguyệt Mẫn mới hồi phục tinh thần lại.
Mũi tên quay ngược về phía quân địch, trong lúc nhất thời truyền đến vô số tiếng kêu thảm thiết.
Thừa cơ hội này, bốn người xem xét khe hở vận khinh công ở chân, giẫm trên vai binh sĩ mà bay đi.
Mà ở bên ngoài, còn có phần lớn binh sĩ đem Như Ý Lâu vây kín không kẽ hở, lúc này muốn ra ngoài phải động thủ một phen.
Ngọc Khanh Hồng nói: " Các ngươi chẳng lẽ quên Như Ý Lâu là địa bàn của ai? "
Nguyên Thương gật đầu, không chút khách khí nói: " Dẫn đường. " Cố Nguyệt Mẫn cũng cười nói: " Nếu sư muội có biện pháp, vậy thỉnh sư muội an bài. " Tô Ấm không nói một lời, nghe theo thiếu chủ an bài.
Hai người lời nói tuy khác nhau, lại ăn ý một ý tứ. Ngọc Khanh Hồng cũng không dong dài, mang theo ba người bảy cong tám ngoặc, trực tiếp tiến tới một mật đạo.
Như Ý Lâu vốn chính là tổ chức tình báo, mật đạo chỉ có lão bản cùng Ngọc Khanh Hồng biết, không mất một ít thời gian không thể đuổi kịp.
Mật đạo không quá dài, không có thông gió, từ bên thông đạo đi ra, đến một tiểu viện bỏ hoang. Nguyên Thương không khỏi trong lòng khen ngợi: Thiên Ngọc Lâu dọc đường bố trí không tệ, có chút chuyên nghiệp.
Từ tiểu viện đi ra, mặc dù đã rời khỏi phụ cận Như Ý Lâu bị bao vây trùng điệp, nhưng toàn bộ Hồ Châu đã giới nghiêm, đường đường thống lĩnh Hồ Châu, phó thống lĩnh bị ' ám sát ' , cũng không thể như huynh đệ Trần gia nói ' Võ lâm tranh đấu cùng triều đình không liên quan ' , Nguyên Thương chỉ ở mặt đạo nghĩa chiếm thế thượng phong, lúc này chạy trốn là do quả đấm lớn là đạo lý, không thể dựa vào đạo nghĩa.
Tạm thời không thể xuất thành, mọi người đành phải đi theo hướng dẫn của Ngọc Khanh Hồng đến căn cứ bí mật của Thiên Ngọc Lâu, là một cửa hàng lương thực nhỏ.
Hồ Châu là một thành trọng yếu của Đại Lữ, chẳng những Thiên Ngọc Lâu có căn cứ, Mạc thị thương hành của Cố Nguyệt Mẫn cũng có căn cứ bí mật, bốn người tránh ở Ngọc gia, liên lạc đến Mạc thị thương hành, Mạc thị thương hành nhận được tin tức, liền theo mệnh lệnh của Cố Nguyệt Mẫn phái một tên sai vặt của cửa hàng đi thông tri cho Tuệ Thông.
Nhưng mà khách điếm chỗ Tuệ Thông sớm bị giám thị, nhìn thấy có người cùng Tuệ Thông mật đàm, tên sai vặt giám thị liền lập tức mật báo cho chủ tử bọn hắn.
Cung thủ xung quanh ngắm vào khe hở giữa bốn người mà bắn tên, mưa tên đầy trời, bốn người đem đối thủ làm tấm chắn, một bên tránh né một bên giết địch, thẳng đến lúc Nguyên Thương giết luôn huynh đệ Trần Mãn Thuyền, Trần Khởi Phong, thủ lĩnh chỉ huy cung tiễn tức giận hét lớn: " Hôm nay ta sẽ cho các ngươi lưu tại chỗ này, không lưu một người sống! "
Ngọc Khanh Hồng hét lên: " Hẳn nên bắt lấy Hoàng Hà tam đạo làm con tin mới đúng! "
Vốn Cố Ngọc Mẫn phải nói câu này nhưng ngược lại không nói gì, tiến lên từng bước, cầm lấy bàn tay Nguyên Thương, mỉm cười, thần sắc bình thản, nói: " Thập Tam, thật may chúng ta cùng một chỗ. "
Những lời này có ý gì?
Chúng ta cùng một chỗ, cho nên ngươi có thể bảo hộ ta? Hay là chúng ta cùng một chỗ, cho nên, có thể đồng sinh cộng tử?
Nguyên Thương không rõ ràng lắm.
Chỉ là, nàng cảm thấy bây giờ thật vui vẻ, bị địch nhân bao vây, nhưng người quan trọng nhất, người thương yêu nhất ở bên cạnh.
Sống , nàng có thể bảo hộ nàng ấy chu toàn.
Chết , cũng có thể nắm tay nhau cùng xuống hoàng tuyền, trên đời này không có gì so với chuyện này tốt đẹp hơn, nàng chỉ cảm thấy kiếp này có chết cũng không tiếc nuối.
Chết cũng không tiếc.
Trừ bỏ thành viên của | Hắc Sắc Chỉ Vân | không ai có thể so với Nguyên Thương hiểu được ý nghĩa của bốn chữ này hơn. Người ngoài khó có thể hiểu, sát thủ lãnh huyết - người vì muốn sống mà trên lưng gánh chịu bao thống khổ để trở nên cường đại, đem sinh mệnh cùng tự do coi trọng vô cùng, tâm tình lại có giác ngộ như vậy.
Nhưng... Nguyên Thương cũng không cam lòng chết.
Nguyên Thương ngược lại nắm lấy tay Cố Nguyệt Mẫn.
" Không sai biệt lắm, chúng ta đi ra ngoài đi! "
Không sai biệt lắm?Cố Nguyệt Mẫn không hỏi nàng muốn làm cái gì, nhưng nếu nàng đã quyết định, vậy...
" Được, chúng ta đi! "
Cố Nguyệt Mẫn thản nhiên cười, không che giấu được tình ý dạt dào, phần tình ý này đã lắng đọng dưới đáy lòng lâu lắm, từ lâu đã kéo dài.
Hai người nói về cái chết lại đạm mạc như vậy, thong dong phấn chấn, Ngọc Khanh Hồng ở bên cạnh lâm vào rung động thật sâu.
Nàng biết Nguyên Thương là nữ tử nhưng vẫn yêu Công chúa, vì có mẫu thân Ngọc Lâu chủ là tiền lệ, cũng không cảm thấy đột ngột, chỉ là nàng chưa bao giờ thấy qua hai nữ tử thân thiết, ở trong cảm nhận của nàng, nữ tử trong lúc yêu nhau có lẽ so với nữ tử quan hệ bạn bè sâu đậm hơn một chút, có chút cảm thấy không đúng, thẳng cho đến khi thấy hai người ở dưới ánh nến làm chuyện đó, mới thật sự hiểu, hai người yêu nhau, cho dù đều là nữ tử, cũng sẽ kìm lòng không đậu, vị tiểu Công chúa cao quý của Đại Yến, dĩ nhiên cũng sẽ uyển chuyển hầu hạ nữ tử đang say mê chuyện giường chiếu. Nàng vốn vì rình coi mà xấu hổ hay bởi vì hiệu quả của thị giác cùng thính giác mà chấn động.
Cho tới bây giờ, nhìn thấy thần sắc của hai người, cảm nhận được tình cảm của hai người có chết cũng không thay đổi, nàng rốt cục cũng hiểu được phần tình cảm này.
Ngọc Khanh Hồng cùng Cố Nguyệt Mẫn tuổi xấp xỉ, lại bởi vì trưởng bối mà từ nhỏ đối với Cố Nguyệt Mẫn rất hiểu biết, có lẽ trên thế giới này có thể hiểu Cố Nguyệt Mẫn nhất chính là ' địch nhân ' này, thậm chí đến mức cảm động lây, luôn luôn ghen ghét Cố Nguyệt Mẫn lại bởi vì tâm ý của Nguyên Thương đối với Cố Nguyệt Mẫn giờ phút này mà cảm động thật sâu.
Nguyên Thương cùng Cố Nguyệt Mẫn lúc này cũng không thèm nhìn đến Tô Ấm cùng Ngọc Khanh Hồng, giống như chung quanh cũng không có địch nhân, chỉ nhìn thấy đối phương, coi chính mình như đang ở đình viện của phủ Công chúa, thậm chí Cố Nguyệt Mẫn còn không quên nói với Ngọc Khanh Hồng: " Ngọc sư muội, nhạc công Như Ý Lâu của ngươi cho ta có được không? "
Ngọc Khanh Hồng phục hồi tinh thần lại, sắc mặt khó coi, trong lòng nói thầm: Ai cùng nữ nhân tâm địa rắn rết như ngươi làm sư tỷ muội?! Đều do lão bất tử Tiêu Dao Tử của Thiên Vân Quan cùng mẫu thân ta xưng huynh gọi muội! Còn nhạc công? Muốn đào góc tường của ta? Cô nãi nãi còn không có câu dẫn Phò mã nhà ngươi, ngươi trước đã câu dẫn thuộc hạ của ta! Rốt cuộc ai mưu tính ai a?
Ngọc Khanh Hồng mỗi lần gặp phải Cố Nguyệt Mẫn đều không hay ho.
Đang lúc đại quân binh mã Hồ Châu tiếp cận đến, Nguyên Thương làm ra một chuyện khiến mọi người khiếp sợ vạn phần — nàng cởi bỏ ngoại bào, lấy tốc độ sét đánh cởi bỏ ám tiễn trên cổ tay, dây quấn quanh hông, chủy thủ dưới cổ chân... Đến khi đem hết toàn bộ ám khí lấy xuống, đặt trong ngoại bào đóng gói tốt lại, rồi đưa cho Tô Ấm, sau đó mặc trung y màu trắng tay ngắn, như cô gái ở hiện đại đi ra ngoài dạo mát, nhẹ nhàng khoan khoái, toàn thân cao thấp chỉ có bả đao trên tay phải, toàn thân gọn nhẹ.Nguyên Thương hiện giờ đã hiểu vì sao Cố Thường Y luôn thanh liêm, ngay cả vũ khí cũng không mang.
Cũng không phải bởi vì vật phẩm trên người làm trở ngại hành động. Có lẽ đơn thuần cảm thấy không cần, có lẽ là vì cảm giác có thể dung nhập thiên địa, lại có lẽ vì Cố Thường Y bản thân thích trang phục nhẹ nhàng khoan khoái, nhưng nếu còn thêm một chút gì đó, thì phải là tự tin!
Không cần vũ khí, chỉ đơn giản đứng thẳng, là đủ — hái hoa phóng lá cũng có thể đả thương người, còn cần vũ khí? Ta chính là kẻ mạnh nhất!
Đây là tự tin, là cuồng vọng, là hào khí.
Nguyên Thương đương nhiên còn chưa đạt tới trình độ này, cho nên còn cần Kinh Lôi đao.
Đao trong tay, thiên hạ vô địch — Thiên Cơ Môn đứng đầu võ lâm thiên hạ, truyền nhân Thiên Cơ Môn phải có khí thế như vậy!
Thống lĩnh cung thủ ngồi trên lưng ngựa nghiêm mặt hạ lệnh: " Bắn cho ta! "
Ba trăm xạ thủ đều từng đi theo Hoàng Hà tam đạo làm hải tặc mấy năm trên biển, bọn họ có thể đứng trên mạn thuyền lắc lư bắn trúng con mồi bảo hộ đội thuyền, phối hợp ăn ý, mưa tên bắn ra tạo thành đại võng, hướng về phía đám người Nguyên Thương.
Nguyên Thương vung đao, ở trong mưa tên nhảy múa. Trải qua Cố Thường Y sửa chữa Thái Cực đao thuật, hoàn mỹ chú trọng lấy nhu thắng cương, tinh túy lấy tứ lạng bạt thiên cân [ bốn lạng địch ngàn cân ].
Cố Nguyệt Mẫn đứng bên cạnh nàng, Tô Ấm bảo hộ ở sau hông, Ngọc Khanh Hồng ở phía sau đánh đuổi nhóm viện quân thứ hai vừa mới tiến tới, bốn người tạo thành tứ giác nghênh địch.
Tướng lãnh Đại Lữ cơ hồ đều là võ lâm nhân sĩ, nhìn thấy đao pháp hoàn chỉnh không kẽ hở, đao khí ẩn ẩn cùng cảnh vật chung quanh hòa hợp làm nhất thể, không khỏi nhìn đến ngây người.
Thời đại này, không phải không có các loại võ thuật linh tinh như lấy nhu thắng cương, hậu phát tiên chí [ đến sau thắng trước ] , nhưng còn không có hình thành một hệ thống võ học. Ngay cả Cố Thường Y cũng vì lý niệm [ triết lý ] của Thái Cực võ học mà ngày ngày trầm mê nghiên cứu, huống chi nhóm ' võ lâm cao thủ ' lần đầu tiên nhìn thấy?
Bao gồm cả đám người Cố Nguyệt Mẫn, Tô Ấm, Ngọc Khanh Hồng, người nào không phải người trong võ lâm? Bọn họ đều là lần đầu tiên nhìn thấy công phu như vậy, một đám đều bị công phu này hấp dẫn, Cố Nguyệt Mẫn kinh ngạc, thất thần nhìn nàng.
Còn nhớ rõ tâm tình lần đầu tiên cùng Nguyên Thương ở sau núi Bạch Mã Tự, Nguyên Thương vân đạm phong khinh * , khí độ thong dong, không phải giống như các thư sinh giả bộ mặt ngoài, thật sự không bị câu thúc [ gò bó ] , tựa như cô cô Cố Thường Y vậy, khiến người ta khó nắm bắt. Trừ bỏ Túc Sa Duyệt Dung, trên đời này ai có thể chân chính bắt lấy tâm của Cố Thường Y?
------------
( * ) Vân đạm phong khinh: Nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi.Ý nói thái độ lạnh nhạt, không quan tâm đến chuyện gì.
------------
Mà Nguyên Thương cũng như thế. Nàng không giống mọi người, khả ái còn có một mảnh thâm tình cuồng dại, tâm tư khó có thể trói buộc. Hết thảy, đều bị đạm mạc của nàng che giấu, ngay cả Cố Nguyệt Mẫn - người thân thiết nhất cũng như vụ lý khán hoa [ hoa trong sương mù ] , mông lung thần bí.
Nguyên Thương là thiếu chủ của Thiên Cơ Môn, là tôn tử yêu quý của Tô gia, là chất nữ bảo bối của Tiếu gia, nhưng đối với Nguyên Thương mà nói, tất cả cũng không quan trọng bằng Cố Nguyệt Mẫn. Vị thiên chi kiêu tử, tài hoa bất phàm, đã gặp là không quên, chỉ đem một người đặt ở nơi quan trọng nhất, đó chính là Cố Nguyệt Mẫn. Cố Nguyệt Mẫn thông minh tuyệt đỉnh, sao không hiểu được việc này?
Cố Nguyệt Mẫn thấy người trong lòng dáng người lỗi lạc, khóe miệng cười nhàn nhạt. Nàng thân là thiên chi kiêu nữ, thứ có được đều là tốt nhất? Trong những thứ nàng sở hữu, Phò mã của nàng mới là trân quý nhất.
Nhưng Cố Nguyệt Mẫn dù sao cũng không phải thiếu nữ mười bảy tuổi bình thường, sẽ không mê gái nhìn người trong lòng đến ngẩn người, thân là Hậu thiên đỉnh nàng rất nhanh từ trong công phu của Nguyên Thương phát hiện vấn đề.
Công phu Nguyên Thương đang sử dụng, phản thường thức, tinh diệu tuyệt luân, mơ hồ cùng thiên địa hòa làm một thể, làm chủ mọi phương hướng của tất cả vật thể, trở thành trung tâm.
Loại võ công này, chẳng những yêu cầu ý cảnh * đạt tới trình độ nhất định, còn cần nội công cao cường chống đỡ, Nguyên Thương khi nào thì mạnh như vậy? Võ nghệ của nàng ngay cả Cố Nguyệt Mẫn là Hậu thiên đỉnh cũng nhìn không thấu, có phải hay không đã vượt qua Hậu thiên, đạt tới Tiên thiên?
( * ) Ý cảnh: Đại loại như cảnh giới hiểu biết.
Thẳng đến mưa tên đều bị Nguyên Thương ngăn chặn, Cố Nguyệt Mẫn mới hồi phục tinh thần lại.
Mũi tên quay ngược về phía quân địch, trong lúc nhất thời truyền đến vô số tiếng kêu thảm thiết.
Thừa cơ hội này, bốn người xem xét khe hở vận khinh công ở chân, giẫm trên vai binh sĩ mà bay đi.
Mà ở bên ngoài, còn có phần lớn binh sĩ đem Như Ý Lâu vây kín không kẽ hở, lúc này muốn ra ngoài phải động thủ một phen.
Ngọc Khanh Hồng nói: " Các ngươi chẳng lẽ quên Như Ý Lâu là địa bàn của ai? "
Nguyên Thương gật đầu, không chút khách khí nói: " Dẫn đường. " Cố Nguyệt Mẫn cũng cười nói: " Nếu sư muội có biện pháp, vậy thỉnh sư muội an bài. " Tô Ấm không nói một lời, nghe theo thiếu chủ an bài.
Hai người lời nói tuy khác nhau, lại ăn ý một ý tứ. Ngọc Khanh Hồng cũng không dong dài, mang theo ba người bảy cong tám ngoặc, trực tiếp tiến tới một mật đạo.
Như Ý Lâu vốn chính là tổ chức tình báo, mật đạo chỉ có lão bản cùng Ngọc Khanh Hồng biết, không mất một ít thời gian không thể đuổi kịp.
Mật đạo không quá dài, không có thông gió, từ bên thông đạo đi ra, đến một tiểu viện bỏ hoang. Nguyên Thương không khỏi trong lòng khen ngợi: Thiên Ngọc Lâu dọc đường bố trí không tệ, có chút chuyên nghiệp.
Từ tiểu viện đi ra, mặc dù đã rời khỏi phụ cận Như Ý Lâu bị bao vây trùng điệp, nhưng toàn bộ Hồ Châu đã giới nghiêm, đường đường thống lĩnh Hồ Châu, phó thống lĩnh bị ' ám sát ' , cũng không thể như huynh đệ Trần gia nói ' Võ lâm tranh đấu cùng triều đình không liên quan ' , Nguyên Thương chỉ ở mặt đạo nghĩa chiếm thế thượng phong, lúc này chạy trốn là do quả đấm lớn là đạo lý, không thể dựa vào đạo nghĩa.
Tạm thời không thể xuất thành, mọi người đành phải đi theo hướng dẫn của Ngọc Khanh Hồng đến căn cứ bí mật của Thiên Ngọc Lâu, là một cửa hàng lương thực nhỏ.
Hồ Châu là một thành trọng yếu của Đại Lữ, chẳng những Thiên Ngọc Lâu có căn cứ, Mạc thị thương hành của Cố Nguyệt Mẫn cũng có căn cứ bí mật, bốn người tránh ở Ngọc gia, liên lạc đến Mạc thị thương hành, Mạc thị thương hành nhận được tin tức, liền theo mệnh lệnh của Cố Nguyệt Mẫn phái một tên sai vặt của cửa hàng đi thông tri cho Tuệ Thông.
Nhưng mà khách điếm chỗ Tuệ Thông sớm bị giám thị, nhìn thấy có người cùng Tuệ Thông mật đàm, tên sai vặt giám thị liền lập tức mật báo cho chủ tử bọn hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.