Công Chúa Thành Vương Phi

Chương 207: Chương 162.2

Tiếu Dương

21/12/2019

Ngày hôm sau, đúng như Lung Nguyệt sở liệu, Đào Châu quả thực đi tìm lão Ngô.

“Ngô ngốc tử!” Đào Châu đứng ở nơi giao nhau giữa ngoại điện và nội điện, nhẹ giọng gọi.

“Đào Châu cô nương, có chuyện gì?” Lão Ngô quy củ chắp tay hỏi, trong lòng lại cao hứng không thôi, quả nhiên Vương gia nói đúng rồi!

“Chuyện kia…Nếu như Vương gia phái huynh đi quân tiền, huynh đừng có đồng ý.” Đào Châu không phải là người vòng vo, mở miệng liền nói thẳng.

“Vì sao? Nếu có cơ hội đi quân tiền, đó là chuyện lão Ngô ta cầu còn không được, cớ gì lại không đi?” Lão Ngô dựa theo đúng lời Vương gia dạy hắn nói lại.

“Nơi đó rất nguy hiểm, bị thương là chuyện nhỏ, nhưng nhỡ mất mạng thì phải làm thế nào?” Đào Châu vội la lên. trong lòng lại thầm mằng: “Đầu gỗ thối tha, lo lắng cho huynh, huynh còn ngờ nghệch.”

“Lão Ngô ta một người ăn no cả nhà không lo đói bụng*, nếu có thể lập công kiếm tước là tốt nhất. Nếu như không được thì cũng coi như phúc phận, ta không cưỡng cầu, sống hay chết đều là mệnh! Sẽ không liên lụy mọi người thương tâm khổ sở.” Lão Ngô nói rất hào sảng, mắt lại liếc trộm Đào Châu.

*câu này có ý là cả nhà chỉ còn lại một mình lão Ngô, không cha mẹ anh em, cũng không có thân thích.

“Ai nói không có người thương tâm? Ta….”Đào Châu nóng vội, nói bừa: “Tóm lại là huynh không được đi!”

“Sao lại không được đi? Ta còn muốn kiến công lập tước, còn phải vể nhà lấy vợ!” Lão Ngô trừng đôi mắt trâu, đào bẫy hố Đào Châu. Ai nói thô nhân là không có tâm kế?

“Không được lấy! Huynh cưới nàng ta, ta phải làm sao?” Đào Châu cũng trừng đôi mắt hạnh, cùng hắn mắt to trừng mắt nhỏ.

“Nàng thế nào đâu có quan hệ gì tới ta?” Lão Ngô kích nàng, rồi sau đó vòng vo ám chỉ: “Nếu như nàng gả cho ta, ta liền nghe lời nàng!”

“Gả thì gả, sợ gì huynh!” Đào Châu ngạnh cổ, không cam lòng yếu thế.

“Nhất ngôn tứ xuất!” Lão Ngô nói.

“Tứ mã nan truy!” Đào Châu trả lời.

“Đi! Đi tìm Vương gia làm chủ!” Lão Ngô cũng không tị hiềm, nắm lấy tay Đào Châu kéo về thư phòng Vương gia. Lúc trở ra thì nụ cười của hắn đã kéo dài đến mang tai rồi.

Đào Châu lại có cảm giác tự mình bán mình….

Lão Ngô cùng Đào Châu định ra hôn sự, Lung Nguyệt cảm thấy bản thân lại có việc làm, vô cùng vui vẻ thu xếp đồ cưới cho Đào Châu. Bùi Nguyên Tu cũng cho lão Ngô bạc để mua nhà, sắm sửa sính lễ.



Lưu Hải ban sai trở về liền nghe thấy có chuyện vui, trong lòng khổ sở, sau đó nhếch mép cười tự giễu, cô nương tốt như vậy muốn theo Thẩm Tam Nhi, cũng tốt, Thẩm Tam Nhi là nam nhân biết thương nương tử, lại có Vương phi ở đó, nàng cũng không bị ủy khuất!

Nghĩ kỹ rồi, Lưu Hải bước vào viện tử, trước vào báo cáo kết quả công tác cho Vương gia, sau đó chuẩn bị đi chúc mừng Thẩm Tam Nhi, không ngờ lại nghe thấy tiếng Mạnh Thạch lớn tiếng nói: “Thẩm Tam Nhi! Không phải ngươi nói muốn đòi nàng dâu từ chỗ Vương gia sao? Sao lại để cho lão Ngô chiếm trước vậy?”

“Tiểu tử lão Ngô kia nhìn mặt mũi hàm hậu, không ngờ cũng phi thường gian xảo, vụng trộm thò móng vuốt đánh cắp một cô nương bên người Vương phi!” Thẩm Tam Nhi cười mắng.

“Đúng vậy! Đợi đến ngày ấy, ta nhất định sẽ chuốc hắn say bí tỉ!” Mạnh Thạch cười nói. Ngẩng đầu liền nhìn thấy Lưu Hải đang đứng ở cửa, vẫy vẫy tay với hắn: “Lưu huynh đệ, ngươi về đúng lúc rồi đấy. Chúng ta đi nháo động phòng của lão Ngô.”

Lưu Hải nghe nói, nhếch miệng cười: “Được!” Một chữ này to khỏe dứt khoát, còn vui mừng như vậy, tựa như nắng hạn gặp mưa rào, toàn bộ tâm đều sáng bừng lên.

Không phải Tẩy Bích gả đi! Thật tốt!

Rất nhanh, ngày vui của Đào Châu cùng lão Ngô đã đến, mọi người vừa uống rượu với hắn vừa náo loạn.

Thẩm Tam Nhi cũng không nhắc lại việc tìm Vương gia muốn lấy Tẩy Bích. Thế nhưng Lưu Hải lại vẫn nuôi ý định, hắn rõ ràng tâm ý của mình đối với Tẩy Bích, lại cảm thấy bản thân không xứng với nàng, không dám nói, nhưng lại sợ nàng bị người khác bắt mất.

Ngày cứ như vậy qua đi, cho đến khi xuân về, trăm hoa đua nở, mầm hoa cỏ đều đâm chồi, Bùi tiểu Vương gia cũng đã được một tuổi sáu tháng, chân chạy cực kỳ nhanh nhẹn.

Đứa nhỏ này cưỡi ngựa tre, đội mũ nồi chơi đến là vui vẻ, theo sau là nhi tử của Mạnh Thạch – tiểu Lỗi tử, còn có hài tử phu thê Lục tiên sinh thu dưỡng – Lục Tiềm.

Ba con ngựa tre, trong tay là ba bảo kiếm được Tẩy Bích cẩn thận bọc một tầng bông dày, ba đứa trẻ chơi với nhau rất vui.

Hoán Ngọc cùng Đào Châu ôm trong lòng hai đứa trẻ đứng ở phía sau trông nom.

Lm ngồi trong lương đình ở Kính Hồ, mặt mày nhẹ nhàng mỉm cười, nói với Bùi Nguyên Tu: “Phủ chúng ta càng ngày càng náo nhiệt hơn rồi!”

“Đúng vậy, Cửu nhi có thích không?” Bùi Nguyên Tu nhìn lũ trẻ xoay quanh con trai mình, cười hỏi.

“Tất nhiên là thích rồi, như vậy trong phủ mới không cảm thấy trống vắng.”

“Cửu nhi có muốn quay về kinh thăm người thân không?” Bùi Nguyên Tu ánh mắt nhu hòa nhìn tiểu thê tử.

“Quay về kinh?” Lung Nguyệt nghe vậy, trong lòng liền vui vẻ, ánh mắt rời khỏi người bọn trẻ đang náo loạn, trông mong nhìn Bùi Nguyên Tu.

“Phải, quay về kinh, chúng ta sẽ dự lễ Van Thọ!” Bùi Nguyên Tu cười nhẹ nhìn Lung Nguyệt, tiểu thê tử vẫn luôn nhớ cha mẹ, nhớ các ca ca, hắn vẫn luôn biết: “Từ Kính Hải sẽ thay quân hồi Cương thành, đến lúc đó chúng ta hãy mang Triệt nhi quay về kinh.”

Lung Nguyệt nghe xong, liên tiếp gật đâu, trong lòng đã khẩn cấp tính toán xem nên mang thứ gì về tặng người nhà.



Bùi Nguyên Tu cứ như có thể nhìn thấu tâm tư Lung Nguyệt: “ Thương thuyền cùng thương đội của chúng ta đã trở lại, ta cùng nàng đi xem xem, nếu vừa ý thì mang về tặng cho mọi người.”

Lung Nguyệt nghe vậy, mắt liền sáng lên, cười nói: “Lại phải để Vương gia tiêu pha một phen rồi.”

“Lại bướng bỉnh! Muốn tìm đánh sao?” Bùi Nguyên Tu vươn một bàn tay, trước mặt Lung Nguyệt khoa tay múa chân một hồi, tìm đến chỗ mọi người không thể nhìn thấy, đánh một cái vào mông nhỏ: “ Của gia không phải của nàng sao?”

“Không thể nói như vậy được, của Vương gia là của Cửu nhi, của Cửu nhi thì vẫn là của Cửu nhi! Chàng không phục?” Lung Nguyệt che đi mông nhỏ.

“Hừ!” Bùi Nguyên Tu hừ một tiếng, tới gấn nói nhỏ vào tai nàng: “Cửu nhi cũng là của gia!” Ngữ điệu cực kỳ đen tối, Lung Nguyệt nghe thấy liền tê dại, cười yếu ớt né tránh.

Phu thê hai người đang nói giỡn, chợt nghe thấy hạ nhân kêu lên: “Tiểu Vương gia!”

“Tiểu Vương gia cẩn thận!”

“Tiểu Vương gia ….”

Lung Nguyệt theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy ba đứa nhỏ Đình nhi, tiểu Lỗi tử cùng Lục tiềm tựa như chơi trò xếp người, chồng thành một cột, Đình nhi lại là đứa ở dưới.

Nhóm nha hoàn, ma ma phía sau đang vội vã muốn nâng dậy.

Lại không ngờ nghe Bùi Nguyên Tu trầm giọng nói: “Không được giúp đỡ, để cho Đình nhi tự đứng lên!”

Bị hắn nói như vậy, bọn nha đầu sửng sốt, đều đồng loạt kinh ngạc nhìn về phía Vương gia nhà mình.

“Cái này….”

Han mở miệng muốn nói, Lung Nguyệt cười nhẹ, khoát tay nói: “Nghe lời Vương gia.”

Mọi người há miệng thở dốc, thân cha mẹ đã lên tiếng, người ngoài cũng không dám nói gì nữa.

Mà nguyên bản đã a a kêu lên, chuẩn bị để được nâng dậy, Bùi tiểu Vương gia Triệu Đình thấy không có ai quan tâm đến bé liền hự hự tự đứng dậy. Rồi sau đó tìm thấy mẫu thân nhà mình, quệt cái miệng nhỏ nhắn, giơ hai bàn tay, nói chuyện vẫn chưa lưu loát hô lên: “Nương! Nương!”

Hai cái chân ngắn củn mập mạp nhanh chóng lao vào lòng Lung Nguyệt, một đôi mắt phượng chớp chớp, nước mắt nhanh chóng rơi xuống.

Nhưng mà bé còn chưa khóc thành tiếng, một bàn tay to đã kéo bé ra khỏi lòng mẫu thân.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Công Chúa Thành Vương Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook