Chương 213: Chương 163.6
Tiếu Dương
08/01/2020
Làm rối kỷ cương trường thi, dù Lung Nguyệt ở Bắc Cương đã từng nghe nói nhưng chưa từng để trong lòng. Trương Hợp cho dù được cải chính thân
phận nhưng cũng đã bỏ lỡ kỳ thi. Cũng may năm mới đến, mấy quan viên làm rối loạn kỷ cương trường thi bị bắt giam không ít, đồng thời không ít
cử nhân bị liên lụy theo. Cũng may nhờ Thuận Khải Đế khai ân, Trương Hợp mới trúng được nhị giáp.
Cẩn Hoàng Hậu thấy hai người cũng coi như là một đoạn thiện duyên, vì vậy bèn ban hôn cho hai người.
Đừng nhìn gia cảnh Trương Hợp bình thường mà lầm, hắn là người đoan trang nhã nhặn, tính tình vô cùng tốt. Nay cưới được Trang Nhã Như coi như là khổ tận cam lai.
Lung Nguyệt nghe xong, cảm thấy rất thích, tiếc nuối nói: “Ta không biết con thành thân, không thể thêm đồ cưới cho con, nay coi như là hậu lễ đi.”Nói xong, nàng cở vòng tay đính hạt châu xuống, tự tay đeo cho Trang Nhã Như.
Bùi Nguyên Tu ngồi bên cạnh dù gì cũng là dượng người ta, hắn cười nhạt, gỡ ngọc bội song ngư trên hông xuống tặng Trương Hợp.
Phu thê Bùi Nguyên Tu ở lại Kinh thành đến ngày mùng năm tháng tư.
Ngày trôi qua thích ý vô cùng.
Cũng đâu phải nói chơi, ai ăn gan hùm mật gấu mà đi trêu chọc khuê nữ bảo bối của Thuận Khải Đế ngay dưới mí mắt ông?
Mùng tám tháng tư, tiết Phật Đản.
Lung Nguyệt thay Hoàng tổ mẫu nàng dâng hương ở Hoàng Giác tự. Thái Hậu lớn tuổi, dù có bảo dưỡng tốt đến đâu cũng mắc phải một hai căn bệnh tuổi già, hai ngày nay bả cảm thấy thắt lưng rất đau.
Nói là chứng đau thắt lưng, nhưng bằng con mắt của nhân sĩ xuyên không như Lung Nguyệt, nàng cho rằng bà đang bị thoát vị đĩa đệm.
Lung Nguyệt đưa Đình nhi đến Đông cung, hôm nay là ngày hưu mộc của ba anh em Tiêu nhi, không cần phải đến thư phòng đọc sách, vừa vặn cùng với Nhiên nhi chơi cùng Đình nhi.
Cô nàng Nhiên nhi này cực kỳ thích Đình nhi, nghiễm nhiên coi bé thành búp bê tinh xảo. Lung Nguyệt rất quen thuộc với loại ánh mắt này, cũng giống như ngày trước nàng xem Nhiên nhi như búp bê vậy.
Đến Hoàng Giác tự, Lung Nguyệt tất muốn đi bái vọng bạn hữu của nàng, Tuệ Viễn đại sư.
Tuệ Viễn đại sư nhìn nàng cùng với Bùi Nguyên Tu, thần bí cười nhạt: “Đáng tiếc cho một đoạn duyên phận tiền thế, kiếp này nên cùng nhau bạc đầu giai lão.”
Lung Nguyệt không hiểu ra sao, nhưng Bùi Nguyên Tu nghe rồi trong lòng có chút chấn động, hắn chắp tay cúi thật sâu với Tuệ Viễn đại sư.
Đợi cho đến khi Tuệ Viễn đại sư đi vào trong, chợt nghe Bùi Đa đến bẩm Thế tử Bình Thân Vương đánh nhau với tiểu công tử nhà Đông Hương Hầu ở rừng đào sau núi.
Lung Nguyệt đen mặt, tiểu tử này đánh nhau thành thói, vừa từ Bắc Cương một năm trở về lại tiếp tục gây sự.
“Tiểu công tử Đông Hương Hầu gia thế nào?” Bùi Nguyên Tu hỏi.
“Đã quay về nhà, là tùy tùng dìu về.” Bùi Đa trả lời: “Cũng không nhiêm trọng lắm, chỉ bị Thế tử gia tháo khớp tay ra mà thôi.”
“Thế này còn không nghiêm trọng?” Lung Nguyệt nghe vậy ngẩn người, hoảng sợ hỏi lại.
Bùi Nguyên Tu trấn an nàng: “Cũng chỉ làm Ngô tiểu công tử trật khớp mà thôi.”
“A…như vậy thì tốt.” Lung Nguyệt thế này mới hiểu được bản thân là hiểu sai.
Đợi Lung Nguyệt đến rừng đào đã thấy Lý Long Triệt ngu ngốc đứng đó, miệng nhắc đi nhắc lại: “…Kỳ tố nhược hà, xuân mai trán tuyết. Kỳ khiết nhược hà, thu cúc bị sương. Kỳ tĩnh nhược hà, tùng sinh cốc không….”
Lung Nguyệt nghe vậy, cười nói: “Ngày thường không chịu học văn, sao hôm nay lại xuất khẩu thành thơ thế này?”
“Ha Ha.” Lý Long Triệt hồi thần, vừa thấy là Lung Nguyệt liền cười gượng hai tiếng.
“Cười cái gì! Đánh người còn cười!” Lung Nguyệt mắng hắn.
“Là hắn nên bị thế.” Lý Long Triệt nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ chán ghét, rồi cũng không nói nữa.
Lung Nguyệt nghe thấy, không truy hỏi nữa, trong lòng hiểu chắc hẳn Ngô tiểu công tử lại đụng đến tử huyệt của hắn. Lại nghe thấy hắn nói thầm: “Tên kia ăn gan hùm mật gấu gì lại dám khinh bạc người nhà ta, bị đánh không oan!”
“Phải, nên đánh, đánh chết cũng không oan uổng!” Bùi Nguyên Tu thính lực rất tốt, nghe được rõ ràng. Hắn ghét nhất mấy tên công tử quần là áo lụa.
Lý Long Triệt lập tức nở nụ cười: “Vẫn là tỷ phu hiểu đệ!”
“Vậy thì về cung nhờ tỷ phu đệ nói đỡ cho nhé?” Lung Nguyệt lườm hắn một cái.
Bùi Nguyên Tu cười nói với Lý Long Triệt: “Thắp hương bái sai Bồ Tát?”
“Ha ha” Lý Long Triệt vuốt mũi cười cười, xoay người sang dỗ Lung Nguyệt.
Lung Nguyệt nói với hắn: “Nếu như muốn ta giúp đệ thì phải nói cho ta biết, mấy câu thơ kia của đệ là của ai? Sẽ không phải là của Ngô tiểu công tử chứ?”
“Cái này…đệ cũng không biết, đợi đệ hỏi thăm chắc chắn rồi nói với tỷ được không?” Lý Long Triệt nói rất thành khẩn.
“Được! Nhưng chớ có lừa ta!” Lung Nguyệt gật nhẹ đầu.
“Tiểu đệ khi nào lừa tỷ.” Lý Long Triệt kêu oan.
Lý Long Triệt định vào cung tố cáo, cũng chuẩn bị thật tốt tinh thần, nhưng ai ngờ một nhà Đông Hương Hầu lại rất im lặng, còn không chạy đến ngự tiền cáo trạng.
Việc này cứ như vậy mà trôi qua.
Mà ngay cả Lung Nguyệt cũng cảm thấy kỳ lạ, nhà bọn họ dù sao cũng là nhà ngoại của Tứ Hoàng tử Mặc Vương, vậy mà lại sống yên ổn thành thật. Ngay cả Ngô phi nương nương cũng không chạy đến trước mặt Hoàng Đế lão cha mà thể hiện một màn hoa lê đái vũ.
Bùi Nguyên Tu lại hiểu được, càng là mang theo cái đuôi làm người càng là có bí mật muốn che giấu.
Sau khi trải qua tiết Vạn Thọ, Lung Nguyệt cùng Bùi Nguyên Tu mang theo Đình nhi khởi hành về Bắc Cương.
Quy củ từ trước tới nay của Đại Chiêu, bất luận là phiên Vương hay Quận Vương có đất phong phải để lại Thế tử ở trong Kinh làm chất tử*.
*Chất tử: con tin
Nếu như sống trong một gia đình phiên Vương bình thường, Đình nhi hẳn là phải ở lại trong Kinh, nhưng ai bảo bé có một mẫu thân địa vị phi thường đâu.
Thế nhưng Bùi Nguyên Tu lại mong muốn Đình nhi có thể lưu lại Kinh thành, nơi đây địa linh nhân kiệt, học giả võ giả nổi tiếng thiên hạ đều tụ tập nơi đây. Đây rõ ràng bao nhiêu đệ tử cầu còn không được.
Nhưng Đình nhi tuổi nhỏ, Lung Nguyệt luyến tiếc bé, chỉ nói đợi đến khi bé đủ năm, sáu tuổi rồi ở Kinh thành cũng không muộn.
Trở lại Bắc Cương, Bùi Nguyên Tu lập tức trở thành người đàn ông bận rộn. Thứ nhất, hắn ở lại Kinh thành khá lâu, ở đây đã bề bộn nhiều việc. Thứ hai, lần quay về Kinh này hắn thực thi từng bước trong kế hoạch, bắt đầu giăng sẵn bố cục.
Muốn thu lại đất phong danh chính ngôn thuận không hề dễ dàng, bố cục này hắn bày đã được hai năm.
Hai năm nay xảy ra không ít chuyện, phủ Sơn Quận Vương truyền Vương vị cho Lý Nghiễm Trạch. Gần đây, Tiểu Mã tiên sinh cùng Thẩm Mạt Nương tình cảm đã không thể hàn gắn lại được.
Việc này phải nói từ việc Tiểu Mã tiên sinh lên Kinh.
Vì để cho Thẩm Mạt Nương biết bản thân mình bị lừa, Tiểu Mã tiên sinh muối mặt cầu Lung Nguyệt cho hắn bút phong của Thuận Khải Đế.
Hắn kích động trở lại tiểu viện nhà mình, không ngờ lại nghe thấy Tẩy Nghiễn kêu rên cầu xin tha thứ.
Hắn gõ vài cái lên cửa phòng.
Không bao lâu cửa phòng mở ra, Tẩy Nghiễn với đôi mắt đỏ hồng rụt rè nhìn hắn, thấy là Tiểu Mã tiên sinh liền phúc thân, rồi chạy đi.
Hắn nhanh chóng lại gần Thẩm Mạt Nương: “Mạt Nương, nàng xem ta đã xin được bút phong của chính tay Thuận Khải Đế viết.”
Thẩm Mạt Nương vừa nghe, nguyên bản con ngươi lạnh lùng liền tràn ra một chút độ ấm. Nàng vội vàng cầm lấy, sau khi nhìn rồi lại khinh thường cười một tiếng: “Chớ có lừa gạt ta! Đây làm sao lại là bút phong của Thuận Khải Đế được.”
“Mạt Nương, đây thực sự là bút phong của Thuận Khải Đế, nàng xem ở dưới còn có ấn triện.”Tiểu Mã tiên sinh chỉ tay vào một nơi rồi nói.
“Giả! Đều là giả! Mã Như, ngươi hủy hết thư tín của ta trước khi lên Kinh, rồi sau đó cầm một bản bút phong về nói với ta đây mới là thật. Ngươi qua loa tắc trách lừa ta, ngươi cho rằng ta là đồ ngốc sao?” Thẩm Mạt Nương lạnh lùng cười.
“Mạt Nương, sao ngươi lại ngu ngốc như vậy? Bút phong này chính là đồ ta cầu Vương phi mới có được! Ngươi ngẫm lại mà xem, Thánh Thượng là một minh quân, sẽ có gian tình với một phụ nhân ngươi sao? Thánh Thượng làm sao sẽ vừa mắt ngươi?!” Thẩm Mạt Nương mắng.
“Gian tình với phụ nhân? Rõ ràng là ngươi bức bách ra lấy ngươi! Hừ, quân chiếm thê thần từ trước tới nay đâu có thiếu. Đường Minh Hoàng ngay cả con dâu của mình cũng có thể thu vào hậu cung, ngươi còn nói cái gì?”
“Ngươi! Ngươi! Ngươi!” Tiểu Mã tiên sinh bị nàng chọc tức đến nỗi nói không ra lời.
Buổi chiều dùng cơm, Tiểu Mã tiên sinh ở luôn trong thư phòng. Hắn cùng với Thẩm Mạt Nương tức giận lớn như vậy, tránh mặt nhau là điều tất nhiên.
Tẩy Nghiễn mang đồ ăn vào cho hắn, Tẩy Nghiễn xếp cơm lên bàn, lúc đưa cánh tay lên, Tiểu Mã tiên sinh liền nhìn mấy vết thương xanh tím trên tay nàng.
“Tẩy Nghiễn, thương thế của ngươi từ đâu mà ra?”
“Cái này…” Tẩy Nghiễn ấp úng nói không ra câu.
Tiểu Mã tiên sinh nháy mắt liền hiểu được, cũng quên cả tị hiềm, lôi tay nàng đi tìm Thẩm Mạt Nương.
“Mạt Nương, ngươi thay đổi thật rồi, sao lại trở nên độc ác như vậy?Tẩy Nghiễn là nha đầu hàm hậu quy củ, ngươi thế nhưng hạ thủ được!”
Thẩm Mạt Nương khinh thường liếc mắt nhìn Tẩy Nghiễn một cái, xuy một tiếng rồi nói: “Thành thật hàm hậu? Vậy sao lại đến cáo trạng với ngươi? Ta thay đổi? Ta thay đổi cái gì? Chẳng qua là trừng phạt nha đầu thô sử, từ nhỏ ta ở trong Vu gia đã như vậy, chỉ là ngươi không biết mà thôi! Ngươi hỏi thăm mấy nhà giàu cửa rộng xem có ai không từng hành hạ hạ nhân?”
“Mạt Nương, ngươi….”Thẩm Mạt Nương nghe hiểu ý lời Thẩm Mạt Nương nói, trong tay nàng còn dính cả mạng người? Nháy mắt nàng trở thành người xa lạ trước mặt hắn. Hắn chỉ biết Thẩm Mạt Nương từ nhỏ đã có tài, tính tình lại cao lãnh, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến….
Ha, cốc u lan trong lòng hắn thì ra rõ ràng là mạn đà la.
Đã không còn ảo giác che mờ lý trí, một mặt xấu xí lộ rxaaustm và Thẩm Mạt Nương sinh ra hiềm khích vô hạn.
Tiểu Mã tiên sinh cảm thấy khó có thể chấp nhận được, vì vậy liền trở về Tĩnh Bắc Vương phủ. Mấy ngày không thèm trở về nhà, sau đó hắn thả Tẩy Nghiễn đi, lại thuê mấy bà tử về.
Dù sao hắn quan tâm chăm sóc Thẩm Mạt Nương đã thành thói quen, tình cảm mười mấy năm đâu nói bỏ là bỏ được đâu.
Con đường tình cảm của Tiểu Mã tiên sinh lênh đênh, trong khi đó Lưu Hải cùng Tẩy Bích thành thân. Nay Tẩy Bích bụng lớn, Lưu Hải cao hứng đến hỏng rồi, lúc nào cũng cười ngây ngô.
Một ngày nọ, Bùi Nguyên Tu đang ở thư phòng nghị sự, chợt nghe Bùi Thiểu vội vàng đến bẩm, Vương phi té xỉu ở trong lương đình!
Cẩn Hoàng Hậu thấy hai người cũng coi như là một đoạn thiện duyên, vì vậy bèn ban hôn cho hai người.
Đừng nhìn gia cảnh Trương Hợp bình thường mà lầm, hắn là người đoan trang nhã nhặn, tính tình vô cùng tốt. Nay cưới được Trang Nhã Như coi như là khổ tận cam lai.
Lung Nguyệt nghe xong, cảm thấy rất thích, tiếc nuối nói: “Ta không biết con thành thân, không thể thêm đồ cưới cho con, nay coi như là hậu lễ đi.”Nói xong, nàng cở vòng tay đính hạt châu xuống, tự tay đeo cho Trang Nhã Như.
Bùi Nguyên Tu ngồi bên cạnh dù gì cũng là dượng người ta, hắn cười nhạt, gỡ ngọc bội song ngư trên hông xuống tặng Trương Hợp.
Phu thê Bùi Nguyên Tu ở lại Kinh thành đến ngày mùng năm tháng tư.
Ngày trôi qua thích ý vô cùng.
Cũng đâu phải nói chơi, ai ăn gan hùm mật gấu mà đi trêu chọc khuê nữ bảo bối của Thuận Khải Đế ngay dưới mí mắt ông?
Mùng tám tháng tư, tiết Phật Đản.
Lung Nguyệt thay Hoàng tổ mẫu nàng dâng hương ở Hoàng Giác tự. Thái Hậu lớn tuổi, dù có bảo dưỡng tốt đến đâu cũng mắc phải một hai căn bệnh tuổi già, hai ngày nay bả cảm thấy thắt lưng rất đau.
Nói là chứng đau thắt lưng, nhưng bằng con mắt của nhân sĩ xuyên không như Lung Nguyệt, nàng cho rằng bà đang bị thoát vị đĩa đệm.
Lung Nguyệt đưa Đình nhi đến Đông cung, hôm nay là ngày hưu mộc của ba anh em Tiêu nhi, không cần phải đến thư phòng đọc sách, vừa vặn cùng với Nhiên nhi chơi cùng Đình nhi.
Cô nàng Nhiên nhi này cực kỳ thích Đình nhi, nghiễm nhiên coi bé thành búp bê tinh xảo. Lung Nguyệt rất quen thuộc với loại ánh mắt này, cũng giống như ngày trước nàng xem Nhiên nhi như búp bê vậy.
Đến Hoàng Giác tự, Lung Nguyệt tất muốn đi bái vọng bạn hữu của nàng, Tuệ Viễn đại sư.
Tuệ Viễn đại sư nhìn nàng cùng với Bùi Nguyên Tu, thần bí cười nhạt: “Đáng tiếc cho một đoạn duyên phận tiền thế, kiếp này nên cùng nhau bạc đầu giai lão.”
Lung Nguyệt không hiểu ra sao, nhưng Bùi Nguyên Tu nghe rồi trong lòng có chút chấn động, hắn chắp tay cúi thật sâu với Tuệ Viễn đại sư.
Đợi cho đến khi Tuệ Viễn đại sư đi vào trong, chợt nghe Bùi Đa đến bẩm Thế tử Bình Thân Vương đánh nhau với tiểu công tử nhà Đông Hương Hầu ở rừng đào sau núi.
Lung Nguyệt đen mặt, tiểu tử này đánh nhau thành thói, vừa từ Bắc Cương một năm trở về lại tiếp tục gây sự.
“Tiểu công tử Đông Hương Hầu gia thế nào?” Bùi Nguyên Tu hỏi.
“Đã quay về nhà, là tùy tùng dìu về.” Bùi Đa trả lời: “Cũng không nhiêm trọng lắm, chỉ bị Thế tử gia tháo khớp tay ra mà thôi.”
“Thế này còn không nghiêm trọng?” Lung Nguyệt nghe vậy ngẩn người, hoảng sợ hỏi lại.
Bùi Nguyên Tu trấn an nàng: “Cũng chỉ làm Ngô tiểu công tử trật khớp mà thôi.”
“A…như vậy thì tốt.” Lung Nguyệt thế này mới hiểu được bản thân là hiểu sai.
Đợi Lung Nguyệt đến rừng đào đã thấy Lý Long Triệt ngu ngốc đứng đó, miệng nhắc đi nhắc lại: “…Kỳ tố nhược hà, xuân mai trán tuyết. Kỳ khiết nhược hà, thu cúc bị sương. Kỳ tĩnh nhược hà, tùng sinh cốc không….”
Lung Nguyệt nghe vậy, cười nói: “Ngày thường không chịu học văn, sao hôm nay lại xuất khẩu thành thơ thế này?”
“Ha Ha.” Lý Long Triệt hồi thần, vừa thấy là Lung Nguyệt liền cười gượng hai tiếng.
“Cười cái gì! Đánh người còn cười!” Lung Nguyệt mắng hắn.
“Là hắn nên bị thế.” Lý Long Triệt nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ chán ghét, rồi cũng không nói nữa.
Lung Nguyệt nghe thấy, không truy hỏi nữa, trong lòng hiểu chắc hẳn Ngô tiểu công tử lại đụng đến tử huyệt của hắn. Lại nghe thấy hắn nói thầm: “Tên kia ăn gan hùm mật gấu gì lại dám khinh bạc người nhà ta, bị đánh không oan!”
“Phải, nên đánh, đánh chết cũng không oan uổng!” Bùi Nguyên Tu thính lực rất tốt, nghe được rõ ràng. Hắn ghét nhất mấy tên công tử quần là áo lụa.
Lý Long Triệt lập tức nở nụ cười: “Vẫn là tỷ phu hiểu đệ!”
“Vậy thì về cung nhờ tỷ phu đệ nói đỡ cho nhé?” Lung Nguyệt lườm hắn một cái.
Bùi Nguyên Tu cười nói với Lý Long Triệt: “Thắp hương bái sai Bồ Tát?”
“Ha ha” Lý Long Triệt vuốt mũi cười cười, xoay người sang dỗ Lung Nguyệt.
Lung Nguyệt nói với hắn: “Nếu như muốn ta giúp đệ thì phải nói cho ta biết, mấy câu thơ kia của đệ là của ai? Sẽ không phải là của Ngô tiểu công tử chứ?”
“Cái này…đệ cũng không biết, đợi đệ hỏi thăm chắc chắn rồi nói với tỷ được không?” Lý Long Triệt nói rất thành khẩn.
“Được! Nhưng chớ có lừa ta!” Lung Nguyệt gật nhẹ đầu.
“Tiểu đệ khi nào lừa tỷ.” Lý Long Triệt kêu oan.
Lý Long Triệt định vào cung tố cáo, cũng chuẩn bị thật tốt tinh thần, nhưng ai ngờ một nhà Đông Hương Hầu lại rất im lặng, còn không chạy đến ngự tiền cáo trạng.
Việc này cứ như vậy mà trôi qua.
Mà ngay cả Lung Nguyệt cũng cảm thấy kỳ lạ, nhà bọn họ dù sao cũng là nhà ngoại của Tứ Hoàng tử Mặc Vương, vậy mà lại sống yên ổn thành thật. Ngay cả Ngô phi nương nương cũng không chạy đến trước mặt Hoàng Đế lão cha mà thể hiện một màn hoa lê đái vũ.
Bùi Nguyên Tu lại hiểu được, càng là mang theo cái đuôi làm người càng là có bí mật muốn che giấu.
Sau khi trải qua tiết Vạn Thọ, Lung Nguyệt cùng Bùi Nguyên Tu mang theo Đình nhi khởi hành về Bắc Cương.
Quy củ từ trước tới nay của Đại Chiêu, bất luận là phiên Vương hay Quận Vương có đất phong phải để lại Thế tử ở trong Kinh làm chất tử*.
*Chất tử: con tin
Nếu như sống trong một gia đình phiên Vương bình thường, Đình nhi hẳn là phải ở lại trong Kinh, nhưng ai bảo bé có một mẫu thân địa vị phi thường đâu.
Thế nhưng Bùi Nguyên Tu lại mong muốn Đình nhi có thể lưu lại Kinh thành, nơi đây địa linh nhân kiệt, học giả võ giả nổi tiếng thiên hạ đều tụ tập nơi đây. Đây rõ ràng bao nhiêu đệ tử cầu còn không được.
Nhưng Đình nhi tuổi nhỏ, Lung Nguyệt luyến tiếc bé, chỉ nói đợi đến khi bé đủ năm, sáu tuổi rồi ở Kinh thành cũng không muộn.
Trở lại Bắc Cương, Bùi Nguyên Tu lập tức trở thành người đàn ông bận rộn. Thứ nhất, hắn ở lại Kinh thành khá lâu, ở đây đã bề bộn nhiều việc. Thứ hai, lần quay về Kinh này hắn thực thi từng bước trong kế hoạch, bắt đầu giăng sẵn bố cục.
Muốn thu lại đất phong danh chính ngôn thuận không hề dễ dàng, bố cục này hắn bày đã được hai năm.
Hai năm nay xảy ra không ít chuyện, phủ Sơn Quận Vương truyền Vương vị cho Lý Nghiễm Trạch. Gần đây, Tiểu Mã tiên sinh cùng Thẩm Mạt Nương tình cảm đã không thể hàn gắn lại được.
Việc này phải nói từ việc Tiểu Mã tiên sinh lên Kinh.
Vì để cho Thẩm Mạt Nương biết bản thân mình bị lừa, Tiểu Mã tiên sinh muối mặt cầu Lung Nguyệt cho hắn bút phong của Thuận Khải Đế.
Hắn kích động trở lại tiểu viện nhà mình, không ngờ lại nghe thấy Tẩy Nghiễn kêu rên cầu xin tha thứ.
Hắn gõ vài cái lên cửa phòng.
Không bao lâu cửa phòng mở ra, Tẩy Nghiễn với đôi mắt đỏ hồng rụt rè nhìn hắn, thấy là Tiểu Mã tiên sinh liền phúc thân, rồi chạy đi.
Hắn nhanh chóng lại gần Thẩm Mạt Nương: “Mạt Nương, nàng xem ta đã xin được bút phong của chính tay Thuận Khải Đế viết.”
Thẩm Mạt Nương vừa nghe, nguyên bản con ngươi lạnh lùng liền tràn ra một chút độ ấm. Nàng vội vàng cầm lấy, sau khi nhìn rồi lại khinh thường cười một tiếng: “Chớ có lừa gạt ta! Đây làm sao lại là bút phong của Thuận Khải Đế được.”
“Mạt Nương, đây thực sự là bút phong của Thuận Khải Đế, nàng xem ở dưới còn có ấn triện.”Tiểu Mã tiên sinh chỉ tay vào một nơi rồi nói.
“Giả! Đều là giả! Mã Như, ngươi hủy hết thư tín của ta trước khi lên Kinh, rồi sau đó cầm một bản bút phong về nói với ta đây mới là thật. Ngươi qua loa tắc trách lừa ta, ngươi cho rằng ta là đồ ngốc sao?” Thẩm Mạt Nương lạnh lùng cười.
“Mạt Nương, sao ngươi lại ngu ngốc như vậy? Bút phong này chính là đồ ta cầu Vương phi mới có được! Ngươi ngẫm lại mà xem, Thánh Thượng là một minh quân, sẽ có gian tình với một phụ nhân ngươi sao? Thánh Thượng làm sao sẽ vừa mắt ngươi?!” Thẩm Mạt Nương mắng.
“Gian tình với phụ nhân? Rõ ràng là ngươi bức bách ra lấy ngươi! Hừ, quân chiếm thê thần từ trước tới nay đâu có thiếu. Đường Minh Hoàng ngay cả con dâu của mình cũng có thể thu vào hậu cung, ngươi còn nói cái gì?”
“Ngươi! Ngươi! Ngươi!” Tiểu Mã tiên sinh bị nàng chọc tức đến nỗi nói không ra lời.
Buổi chiều dùng cơm, Tiểu Mã tiên sinh ở luôn trong thư phòng. Hắn cùng với Thẩm Mạt Nương tức giận lớn như vậy, tránh mặt nhau là điều tất nhiên.
Tẩy Nghiễn mang đồ ăn vào cho hắn, Tẩy Nghiễn xếp cơm lên bàn, lúc đưa cánh tay lên, Tiểu Mã tiên sinh liền nhìn mấy vết thương xanh tím trên tay nàng.
“Tẩy Nghiễn, thương thế của ngươi từ đâu mà ra?”
“Cái này…” Tẩy Nghiễn ấp úng nói không ra câu.
Tiểu Mã tiên sinh nháy mắt liền hiểu được, cũng quên cả tị hiềm, lôi tay nàng đi tìm Thẩm Mạt Nương.
“Mạt Nương, ngươi thay đổi thật rồi, sao lại trở nên độc ác như vậy?Tẩy Nghiễn là nha đầu hàm hậu quy củ, ngươi thế nhưng hạ thủ được!”
Thẩm Mạt Nương khinh thường liếc mắt nhìn Tẩy Nghiễn một cái, xuy một tiếng rồi nói: “Thành thật hàm hậu? Vậy sao lại đến cáo trạng với ngươi? Ta thay đổi? Ta thay đổi cái gì? Chẳng qua là trừng phạt nha đầu thô sử, từ nhỏ ta ở trong Vu gia đã như vậy, chỉ là ngươi không biết mà thôi! Ngươi hỏi thăm mấy nhà giàu cửa rộng xem có ai không từng hành hạ hạ nhân?”
“Mạt Nương, ngươi….”Thẩm Mạt Nương nghe hiểu ý lời Thẩm Mạt Nương nói, trong tay nàng còn dính cả mạng người? Nháy mắt nàng trở thành người xa lạ trước mặt hắn. Hắn chỉ biết Thẩm Mạt Nương từ nhỏ đã có tài, tính tình lại cao lãnh, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến….
Ha, cốc u lan trong lòng hắn thì ra rõ ràng là mạn đà la.
Đã không còn ảo giác che mờ lý trí, một mặt xấu xí lộ rxaaustm và Thẩm Mạt Nương sinh ra hiềm khích vô hạn.
Tiểu Mã tiên sinh cảm thấy khó có thể chấp nhận được, vì vậy liền trở về Tĩnh Bắc Vương phủ. Mấy ngày không thèm trở về nhà, sau đó hắn thả Tẩy Nghiễn đi, lại thuê mấy bà tử về.
Dù sao hắn quan tâm chăm sóc Thẩm Mạt Nương đã thành thói quen, tình cảm mười mấy năm đâu nói bỏ là bỏ được đâu.
Con đường tình cảm của Tiểu Mã tiên sinh lênh đênh, trong khi đó Lưu Hải cùng Tẩy Bích thành thân. Nay Tẩy Bích bụng lớn, Lưu Hải cao hứng đến hỏng rồi, lúc nào cũng cười ngây ngô.
Một ngày nọ, Bùi Nguyên Tu đang ở thư phòng nghị sự, chợt nghe Bùi Thiểu vội vàng đến bẩm, Vương phi té xỉu ở trong lương đình!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.