Chương 105: Lần đầu gặp thân vệ bảo vệ Vương gia. Mọi chuyện đều là kế của Nguyên Tu. (1)
Tiếu Dương
11/03/2016
Chương 93: Lần đầu gặp thân vệ bảo vệ Vương gia. Mọi chuyện đều là kế của Nguyên Tu. (1)
Editor: Búnn.
Bùi Nguyên Tu ngồi trên ngựa, mắt ưng lạnh lùng nhìn nha hoàn bà tử ở cách đó không xa vội vàng chạy tới.
Nhìn thấy chủ tử nhà mình bị một tên lỗ mãng ôm trong ngực, không nói hai lời, cau mày lại, há miệng giận dữ mắng mỏ: "Tên háo sắc từ nơi nào tới, còn không mau buông cô nương nhà ta ra!"
Giọng nói vừa dứt, liền ba chân bốn cẳng muốn kéo cô nương đó từ trong ngực hắn ra ngoài.
Hán tử tự xưng là lão Ngô không giận cũng không cáu, buông tay ra. Vì hắn ngồi trên lưng ngựa, nên lúc buông tay khiến cô nương đang hôn mê rơi ngay xuống ngựa.
Tên lỗ mãng kia không chút thương hương tiếc ngọc, chỉ nhìn nha hoàn bà tử bị cô nương chủ tử nhà bọn họ áp trên mặt đất, cười khờ một tiếng, nói: "Bà tử nhà ngươi không được vô lễ, lão Ngô ta đây là cứu cô nương nhà các ngươi, vậy mà lại bị các ngươi nhục mạ, thật sự muốn lấy oán báo ơn phải không?"
Có lẽ cô nương kia ngã xuống đất bị đau cho nên mơ màng tỉnh lại. Được nha hoàn đỡ đứng dậy, mặc dù cả người chật vật, nhưng từ đầu đến cuối mắt vẫn chăm chú nhìn vào Bùi Nguyên Tu.
Bùi Nguyên Tu cau mày, hơi nghiêng người nói: "Lão Ngô, chuyện của mình phải giải quyết cho ổn thỏa chứ!" Rồi sau đó không nhìn một cái nào nữa, đánh ngựa trở về Tĩnh Bắc Vương Phủ. Vào trong cổng, xuống ngựa, giao ngựa cho mã đồng. Thấy Bùi Đại đã chờ ở đây, có chuyện muốn bẩm, liền thuận miệng goi hắn vào thư phòng ở ngoại viện.
Mà phụng bồi Bùi Nguyên Tu, cùng đi ra ngoài dò xét còn có Bùi Tiểu, lúc này hắn cũng xuống ngựa, xoay người nói với thân vệ của Bùi Nguyên Tu: "Hôm nay lão Ngô đã ôm được mỹ nhân, sau đó đến phiên ai?"
12 thân vệ của Bùi Nguyên Tu, ngoại trừ đại hán lão Ngô đang ở trên đường ra, còn mười một người, có một hán từ mặt tròn mắt hổ nói với Bùi Tiểu: "Đến lượt ta!"
Sau đó lại có người ở phía sau nhấc chân lên đá vào mông hắn một cái, nói: "Năm nay ngươi mới 19 tuổi, gấp cái con khỉ gì? Thẩm Tam ta đây đã 20 rồi mà còn chưa biết nữ nhân có mùi vị gì đâu!"
Lại có người nghe hắn nói vậy cười xen vào: "Mới ngày nhỉ cuối tuần trước, không biết là ai ở trong phòng Tiểu Liên Hương ở Mãn Họa lâu đợi tới sáng sớm mới ra ngoài thế!"
Thẩm Tam phun người nọ, nói: "Người hán tử ta nói là lão bà hài tử ấm đầu giường, hán tử no không biết chuyện của hán tử đói đâu. Trong Mãn Họa lâu đều là đồ để chơi, làm sao có thể so với thê tử? Thẩm Tam ta đây muốn có lão bà nối dõi tông đường cơ!"
Lại một người cười hắn: "Ngươi đang muốn đại gia khuê tú sao? Ngoài phố ôm lên ôm xuống một cái là thành thê tử của ngươi rồi sao? Người ta đều vì Vương gia mà chạy tới, dù là ngươi ôm về nhà, trong lòng có thể nhớ tới ngươi sao? Trong mắt có thể chứa được ngươi sao?"
"Không phải Mạch thạch đầu và Lưu Hải rất tốt sao?" Thẩm Tam chưa từ bỏ ý định.
"Vậy mà cũng trầm trồ khen ngợi? Dáng vẻ cũng coi như tốt, vai không thể gánh, tay không thể xách, nũng nịu, yểu điệu! Lão Lục ta đây muốn tìm sẽ tìm một người giống như nương của ta, tiêu tiền như nước, tay có sức lực, việc trong nhà việc ngoài vườn, cái gì cũng làm được." Dứt lời, lão Lục quay đầu hỏi Lưu Hải: "Hôm qua nương tử nhà ngươi lại làm ầm ĩ lên phải không? Nghe ta nói hưu đi! Không nghe lời lấy các bà các chị về làm gì!"
Trước khi đầu quân làm lính thì những người thô tục lỗ mãng chiếm đa số, ngày thường trong nhà đều vất vả, trong đầu lại có tính hán tử, muốn dùng tính mạng đánh đổi tương lai. Ở trong quân nhiều năm, trong nhà thiếu đi một thê tử.
Lưu Hải nghe lão Lục nói như vậy, vò đầu cười khúc khích.
Lại nghe Thẩm Tam nói: "Lưu Hải huynh đệ, người nghe lão ca, đối phó với bà nương không nghe lời chỉ cần cho nàng một trận roi, để xem nàng ta có đàng hoàng không!"
Sau khi Bùi Tiểu nghe xong, cười quay đầu lại hỏi: "Thẩm Tam ca, không phải ngươi muốn ra phố ôm thê tử về rồi quản giáo như vậy chứ?"
Thẩm Tam trừng mắt, hừ một cái: "Có gì không thể chứ?"
Bùi Tiểu lắc đầu: "Dám yêu thương nhớ nhung gia nhà chúng ta thì làm gì có người nào không phải là cô nương yểu điệu? Nếu thô mẫu dại xoa như ngũ đại tam, nàng ta dám tới không phải là tự cảm thấy mất mặt sao? Ngươi nhìn xem có vị nào có thể chịu được một trận roi của ngươi?"
Thẩm Tam tiếp tục suy nghĩ một chút, cười ngây ngô.
Lúc này lại thấy lão Ngô hát điệu dân gian quay trở lại.
Bùi Tiểu vội vàng tiến lên, cười xấu xa hỏi: "Như thế nào?"
"Lão Ngô ta đây ra tay thì có thể khách khí sao?" Hai tay lão Ngô vỗ ngực kêu bùm bụp: "Ta đây chỉ vừa nói muốn đến nhà nàng cầu hôn, cô nương kia rối loạn không kịp nói gì, chỉ hoang mang rối rít kéo nha hoàn bà tử lên xe ngựa, chạy trối chết không thấy bóng dáng nữa." Lão Ngô dứt lời, trong lòng oán thầm: Nhiều cô nương vì muốn leo lên mình Vương gia mà ngay cả thể diện và đức hạnh cũng không cần. Từ lúc làm thân vệ cho gia, những chuyện như vậy cũng gặp phải ba bốn lần. Nương nói: Cô nương xinh đẹp lòng nhiều màu sắc, thật là không sai chút nào.
Trong lòng hắn thầm nói, bỗng dưng trong lòng như nhớ tới chuyện gì, bèn nói: "Da mặt của gia chúng ta thật đúng là kẻ bịp bợm!" Sau đó lại cười ngây ngô hai tiếng rồi tiếp tục nói: "Da mặt của lão Ngô ta đây thật sự rất dọa người!"
Dứt lời, mười mấy hán tử quanh đấy hiểu rõ cũng cười to.
Từ lúc Bùi Nguyên Tu được phong Phiên Vương, lĩnh mệnh tới Bắc cương cũng sắp được hai năm. Bùi Nguyên Tu mang theo trí nhớ kiếp trước tới Bắc Cương, bởi vì có hai bộ lạc Ba Sơn và Đức Lãng kiếm chế các bộ tộc còn lại ở biên cảnh. Không có họa ngoại xâm, hắn không nói hai lời, dùng lý do điều ra việc ám sát trọng thần triều đình, diệt trừ bảy tám phần dư nghiệt loạn đảng ẩn nấp. Mà của cải của chút dư nghiệt này thật sự rất phong phú, mà lại che giấu không ít của cải của Phản Vương. Chỉ riêng chỗ đó cũng khiến cho Kim Khố của Bùi Nguyên Tu trong nháy mắt đầy ắp.
Cũng có một số nữ nhi của dư nghiệt muốn cứu phụ thân, thiết kế bẫy "Anh hùng cứu mỹ nhân."
Mà kiếp này Bùi Nguyên Tu chỉ nhận định một mình Lung Nguyệt, cho nên với sắc đẹp cỡ nào cũng không có ý thương tiếc. Dù mưu kế của mỹ nhân kia thất bại, nhưng cũng kéo mọi người theo.
Vương gia 20 tuổi, không thê không thiếp, tiền đồ, địa vị, quyền thế, mọi thứ đều có, người lại vô cùng tuấn dật. Đây chính là người mà các quan viên Bắc Cương cần phải xu nịnh, kết thân.
Đưa nữ nhi ngoài sáng không được, mấy người đó liền có suy nghĩ "Vô tình gặp mặt", tất nhiên cũng khiến Bùi Nguyên Tu phiền chết đi được.
Bùi Tiểu này cũng là người chuyên có chủ ý xấu, không biết tại sao lại có suy nghĩ không đứng đắn như vậy. Thân vệ của gia nhà mình đều là người không có thê tử, tới một ôm một, tới hai ôm hai. Đợi đến lúc thân vệ này có thê tử hết rồi thì không phải trong đại doanh này còn có mấy vạn quân sao?
Cổ nhân đã dạy, nam nữ đại phòng bảy tuổi khác biệt, huống chi là một cái ôm đầy cõi lòng? Chính là chuyện huyr danh tiết của người khác. Nếu như phát sinh, nam tử nhất định phải cưới về nhà.
Tiền triều từng có một nữ tử mạnh mẽ, bởi vì trong tết hoa đăng bị một nam tử vô ý đụng phải cánh tay. Nam tử kia cũng là mọt sách, vô cùng cổ hủ, nói ngay tại chỗ là sẽ cưới về. Nữ tử đó không muốn, sau khi về nhà liền tự chặt đứt tay, cắt tóc xuất gia.
Ban đầu Lung Nguyệt nghe nói, cũng từng thổn thức mãi không thôi.
Không nói tới 12 thân vệ và Bùi Tiểu ở giữa cười đùa nữa.
Lại nói đến Bùi Nguyên Tu và Bùi Đại vào thư phòng ở ngoại viện.
Bùi Nguyên Tu hỏi: "Chuyện gì?"
Bùi Đại trả lời: "Bẩm gia! Mấy ngày trước đội tàu đã từ trên biển trở về, đây là phong thư Hứa quản sự của Đội tàu gửi tới." Rồi sau đó trình lên.
Editor: Búnn.
Bùi Nguyên Tu ngồi trên ngựa, mắt ưng lạnh lùng nhìn nha hoàn bà tử ở cách đó không xa vội vàng chạy tới.
Nhìn thấy chủ tử nhà mình bị một tên lỗ mãng ôm trong ngực, không nói hai lời, cau mày lại, há miệng giận dữ mắng mỏ: "Tên háo sắc từ nơi nào tới, còn không mau buông cô nương nhà ta ra!"
Giọng nói vừa dứt, liền ba chân bốn cẳng muốn kéo cô nương đó từ trong ngực hắn ra ngoài.
Hán tử tự xưng là lão Ngô không giận cũng không cáu, buông tay ra. Vì hắn ngồi trên lưng ngựa, nên lúc buông tay khiến cô nương đang hôn mê rơi ngay xuống ngựa.
Tên lỗ mãng kia không chút thương hương tiếc ngọc, chỉ nhìn nha hoàn bà tử bị cô nương chủ tử nhà bọn họ áp trên mặt đất, cười khờ một tiếng, nói: "Bà tử nhà ngươi không được vô lễ, lão Ngô ta đây là cứu cô nương nhà các ngươi, vậy mà lại bị các ngươi nhục mạ, thật sự muốn lấy oán báo ơn phải không?"
Có lẽ cô nương kia ngã xuống đất bị đau cho nên mơ màng tỉnh lại. Được nha hoàn đỡ đứng dậy, mặc dù cả người chật vật, nhưng từ đầu đến cuối mắt vẫn chăm chú nhìn vào Bùi Nguyên Tu.
Bùi Nguyên Tu cau mày, hơi nghiêng người nói: "Lão Ngô, chuyện của mình phải giải quyết cho ổn thỏa chứ!" Rồi sau đó không nhìn một cái nào nữa, đánh ngựa trở về Tĩnh Bắc Vương Phủ. Vào trong cổng, xuống ngựa, giao ngựa cho mã đồng. Thấy Bùi Đại đã chờ ở đây, có chuyện muốn bẩm, liền thuận miệng goi hắn vào thư phòng ở ngoại viện.
Mà phụng bồi Bùi Nguyên Tu, cùng đi ra ngoài dò xét còn có Bùi Tiểu, lúc này hắn cũng xuống ngựa, xoay người nói với thân vệ của Bùi Nguyên Tu: "Hôm nay lão Ngô đã ôm được mỹ nhân, sau đó đến phiên ai?"
12 thân vệ của Bùi Nguyên Tu, ngoại trừ đại hán lão Ngô đang ở trên đường ra, còn mười một người, có một hán từ mặt tròn mắt hổ nói với Bùi Tiểu: "Đến lượt ta!"
Sau đó lại có người ở phía sau nhấc chân lên đá vào mông hắn một cái, nói: "Năm nay ngươi mới 19 tuổi, gấp cái con khỉ gì? Thẩm Tam ta đây đã 20 rồi mà còn chưa biết nữ nhân có mùi vị gì đâu!"
Lại có người nghe hắn nói vậy cười xen vào: "Mới ngày nhỉ cuối tuần trước, không biết là ai ở trong phòng Tiểu Liên Hương ở Mãn Họa lâu đợi tới sáng sớm mới ra ngoài thế!"
Thẩm Tam phun người nọ, nói: "Người hán tử ta nói là lão bà hài tử ấm đầu giường, hán tử no không biết chuyện của hán tử đói đâu. Trong Mãn Họa lâu đều là đồ để chơi, làm sao có thể so với thê tử? Thẩm Tam ta đây muốn có lão bà nối dõi tông đường cơ!"
Lại một người cười hắn: "Ngươi đang muốn đại gia khuê tú sao? Ngoài phố ôm lên ôm xuống một cái là thành thê tử của ngươi rồi sao? Người ta đều vì Vương gia mà chạy tới, dù là ngươi ôm về nhà, trong lòng có thể nhớ tới ngươi sao? Trong mắt có thể chứa được ngươi sao?"
"Không phải Mạch thạch đầu và Lưu Hải rất tốt sao?" Thẩm Tam chưa từ bỏ ý định.
"Vậy mà cũng trầm trồ khen ngợi? Dáng vẻ cũng coi như tốt, vai không thể gánh, tay không thể xách, nũng nịu, yểu điệu! Lão Lục ta đây muốn tìm sẽ tìm một người giống như nương của ta, tiêu tiền như nước, tay có sức lực, việc trong nhà việc ngoài vườn, cái gì cũng làm được." Dứt lời, lão Lục quay đầu hỏi Lưu Hải: "Hôm qua nương tử nhà ngươi lại làm ầm ĩ lên phải không? Nghe ta nói hưu đi! Không nghe lời lấy các bà các chị về làm gì!"
Trước khi đầu quân làm lính thì những người thô tục lỗ mãng chiếm đa số, ngày thường trong nhà đều vất vả, trong đầu lại có tính hán tử, muốn dùng tính mạng đánh đổi tương lai. Ở trong quân nhiều năm, trong nhà thiếu đi một thê tử.
Lưu Hải nghe lão Lục nói như vậy, vò đầu cười khúc khích.
Lại nghe Thẩm Tam nói: "Lưu Hải huynh đệ, người nghe lão ca, đối phó với bà nương không nghe lời chỉ cần cho nàng một trận roi, để xem nàng ta có đàng hoàng không!"
Sau khi Bùi Tiểu nghe xong, cười quay đầu lại hỏi: "Thẩm Tam ca, không phải ngươi muốn ra phố ôm thê tử về rồi quản giáo như vậy chứ?"
Thẩm Tam trừng mắt, hừ một cái: "Có gì không thể chứ?"
Bùi Tiểu lắc đầu: "Dám yêu thương nhớ nhung gia nhà chúng ta thì làm gì có người nào không phải là cô nương yểu điệu? Nếu thô mẫu dại xoa như ngũ đại tam, nàng ta dám tới không phải là tự cảm thấy mất mặt sao? Ngươi nhìn xem có vị nào có thể chịu được một trận roi của ngươi?"
Thẩm Tam tiếp tục suy nghĩ một chút, cười ngây ngô.
Lúc này lại thấy lão Ngô hát điệu dân gian quay trở lại.
Bùi Tiểu vội vàng tiến lên, cười xấu xa hỏi: "Như thế nào?"
"Lão Ngô ta đây ra tay thì có thể khách khí sao?" Hai tay lão Ngô vỗ ngực kêu bùm bụp: "Ta đây chỉ vừa nói muốn đến nhà nàng cầu hôn, cô nương kia rối loạn không kịp nói gì, chỉ hoang mang rối rít kéo nha hoàn bà tử lên xe ngựa, chạy trối chết không thấy bóng dáng nữa." Lão Ngô dứt lời, trong lòng oán thầm: Nhiều cô nương vì muốn leo lên mình Vương gia mà ngay cả thể diện và đức hạnh cũng không cần. Từ lúc làm thân vệ cho gia, những chuyện như vậy cũng gặp phải ba bốn lần. Nương nói: Cô nương xinh đẹp lòng nhiều màu sắc, thật là không sai chút nào.
Trong lòng hắn thầm nói, bỗng dưng trong lòng như nhớ tới chuyện gì, bèn nói: "Da mặt của gia chúng ta thật đúng là kẻ bịp bợm!" Sau đó lại cười ngây ngô hai tiếng rồi tiếp tục nói: "Da mặt của lão Ngô ta đây thật sự rất dọa người!"
Dứt lời, mười mấy hán tử quanh đấy hiểu rõ cũng cười to.
Từ lúc Bùi Nguyên Tu được phong Phiên Vương, lĩnh mệnh tới Bắc cương cũng sắp được hai năm. Bùi Nguyên Tu mang theo trí nhớ kiếp trước tới Bắc Cương, bởi vì có hai bộ lạc Ba Sơn và Đức Lãng kiếm chế các bộ tộc còn lại ở biên cảnh. Không có họa ngoại xâm, hắn không nói hai lời, dùng lý do điều ra việc ám sát trọng thần triều đình, diệt trừ bảy tám phần dư nghiệt loạn đảng ẩn nấp. Mà của cải của chút dư nghiệt này thật sự rất phong phú, mà lại che giấu không ít của cải của Phản Vương. Chỉ riêng chỗ đó cũng khiến cho Kim Khố của Bùi Nguyên Tu trong nháy mắt đầy ắp.
Cũng có một số nữ nhi của dư nghiệt muốn cứu phụ thân, thiết kế bẫy "Anh hùng cứu mỹ nhân."
Mà kiếp này Bùi Nguyên Tu chỉ nhận định một mình Lung Nguyệt, cho nên với sắc đẹp cỡ nào cũng không có ý thương tiếc. Dù mưu kế của mỹ nhân kia thất bại, nhưng cũng kéo mọi người theo.
Vương gia 20 tuổi, không thê không thiếp, tiền đồ, địa vị, quyền thế, mọi thứ đều có, người lại vô cùng tuấn dật. Đây chính là người mà các quan viên Bắc Cương cần phải xu nịnh, kết thân.
Đưa nữ nhi ngoài sáng không được, mấy người đó liền có suy nghĩ "Vô tình gặp mặt", tất nhiên cũng khiến Bùi Nguyên Tu phiền chết đi được.
Bùi Tiểu này cũng là người chuyên có chủ ý xấu, không biết tại sao lại có suy nghĩ không đứng đắn như vậy. Thân vệ của gia nhà mình đều là người không có thê tử, tới một ôm một, tới hai ôm hai. Đợi đến lúc thân vệ này có thê tử hết rồi thì không phải trong đại doanh này còn có mấy vạn quân sao?
Cổ nhân đã dạy, nam nữ đại phòng bảy tuổi khác biệt, huống chi là một cái ôm đầy cõi lòng? Chính là chuyện huyr danh tiết của người khác. Nếu như phát sinh, nam tử nhất định phải cưới về nhà.
Tiền triều từng có một nữ tử mạnh mẽ, bởi vì trong tết hoa đăng bị một nam tử vô ý đụng phải cánh tay. Nam tử kia cũng là mọt sách, vô cùng cổ hủ, nói ngay tại chỗ là sẽ cưới về. Nữ tử đó không muốn, sau khi về nhà liền tự chặt đứt tay, cắt tóc xuất gia.
Ban đầu Lung Nguyệt nghe nói, cũng từng thổn thức mãi không thôi.
Không nói tới 12 thân vệ và Bùi Tiểu ở giữa cười đùa nữa.
Lại nói đến Bùi Nguyên Tu và Bùi Đại vào thư phòng ở ngoại viện.
Bùi Nguyên Tu hỏi: "Chuyện gì?"
Bùi Đại trả lời: "Bẩm gia! Mấy ngày trước đội tàu đã từ trên biển trở về, đây là phong thư Hứa quản sự của Đội tàu gửi tới." Rồi sau đó trình lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.