Công Chúa Thất Sủng, Ta Muốn Nàng
Chương 72: Nghe an vạn thiện thổi tất lật ca (45)
Mộng Yểm
20/06/2013
Mặt sông thật lớn yên
tĩnh lặng sóng, mấy chiếc thuyền lầu đã thắp đèn lên, nhất là một lầu các lộng
lẫy bắt mắt, đèn sáng rực rỡ, thật là hoa mỹ. Dân chúng một bên đều đoán:
“Huyên cô nương nhất định là ở đó.” Rất nhiều người liền áp sát đến hi vọng
thấy phương dung.
Lan Tịch căm giận: “Chẳng qua là nữ tử yên hoa, sao lại có nhiều người sùng bái như vậy.” Cũng không ai đáp lời nàng.
Xa xa bỗng nghe một tiếng “Tang…”, như có dư âm run rẩy, vẫn rung động lòng người.
Đám người thoáng chốc yên tĩnh không tiếng động.
Hách Liên Du chắp tay đứng đó, bóng tối che kín thân thể của hắn, không nhìn rõ vẻ mặt. Hàn gia cũng giấu nụ cười, như có điều suy nghĩ nhìn ra nơi xa.
Tiếng đàn của Huyên cô nương, nàng đã từng nghe, dư âm triền miên, lọt vào tai chỉ cảm thấy trong lòng thanh thản, khoan khoái, nàng còn như vậy huống chi là nam tử. Thượng Quan Mạn không khỏi nhìn trộm Hách Liên Du một cái. Ai ngờ hắn cũng đang nhìn sang, bóng đêm thâm trầm, hai tròng mắt hắn sáng như bảo thạch, cánh môi mỏng manh hơi hơi cong lên, cười mà như không nhìn nàng, mặt nàng nóng lên, vội quay đầu đi.
Tiếng đàn vang lên xa xa.
Thượng Quan Mạn nín thở lắng nghe, lại không phân biệt ra được khúc nhạc nào, hình như theo điệu của Tiểu Trọng Sơn, lại không giống. Vốn là một khúc nhạc triền miên ly biệt, nhưng Huyên cô nương tấu lên lại cảm giác tâm thần sảng khoái, như được đưa đến thảo nguyên bát ngát, gió thổi cỏ lùa, mọi người giục ngựa chạy nhanh, dưới ánh mặt trời đều là tiếng cười văng vẳng, thật thoải mái. Tiếng đàn chuyển một cái, bỗng nhiên trầm lặng, trước hoa dưới trăng, tâm ý tương thông hai người đưa tình không tiếng, chỉ chăm chú nhìn nhau... Nàng bỗng nhiên nhớ tới một màn trong tuyết vừa rồi, gò má nóng lên, liền có chút xuất thần, giương mắt nhìn. Chiêu Dương và Lan Tịch nghe thấy mặt phấn ngậm xuân, sóng mắt muốn chảy, chỉ có điều Hách Liên Du và Hàn gia, đều có vẻ mặt trầm tư.
Chính trong một chớp mắt này, không biết từ đâu vang lên tiếng tiêu, hoà vào nhau, chợt lúc cao lúc thấp, vỡ òa như bọt sóng tràn trên mặt sông, cực kỳ uyển chuyển dễ nghe, nghe đến mức xuất thần.
Đêm qua đông lạnh không được rõ. Kinh trở về ngàn dặm mộng, đã canh ba.
Đứng lên một mình lượn quanh. Người lặng lẽ, ngoài rèm trăng lung linh.
Bạc đầu vì công danh. Núi cũ tùng trúc già, ngăn đường về.
Muốn đem tâm sự giao đàn ngọc. Tri âm ít, dây cung đứt có ai nghe?
Tiếng tiêu chợt lắng lại, mặt sông yên tĩnh, sóng vỗ “ì oạp” vào thân thuyền. Tiếng tiêu kia rốt cuộc cũng đã tắt, chẳng biết sao bỗng có chút buồn man mác, lại không cam lòng. Nheo mắt nhìn trong đám người, chỉ mong có chút tiếng vang, thỉnh thoảng nghe “Ầm” một tiếng, như tiếng sấm nổ trong bầu trời đêm. Sau đó tiếng đàn dào dạt mênh mông tuôn ra, như sóng vỗ vào đá, làm người ta cho là vẫn còn ở trong mộng.
Tiếng đàn kia bồi hồi không tiếp tục, làm như đang đợi người nào, quả nhiên, không bao lâu tiếng tiêu kia lại vang lên, hoà với tiếng đàn, cùng nắm tay đi tới. Phượng Hoàng thành đôi, uyên ương thành cặp, trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành, chân trời góc biển, thề non hẹn biển... Nghe đến mức mọi người đều say sưa.
Chẳng biết lúc nào hợp tấu cầm tiêu mới dừng, đợi phục hồi tinh thần lại, bờ sông đã trở nên sôi động, tất cả đều hướng đến thuyền hoa kia, chỉ có Hàn gia cau mày: “Huyên cô nương mặc dù thành tựu cực cao, nhưng nếu so sánh với người thổi tiêu kia vẫn còn kém một chút.”
Làm cho Hách Liên Du nhàn nhạt lướt mắt nhìn hắn.
Lại có lão giả thổn thức: “Năm đó may mắn nghe được một khúc, không nghĩ rằng lúc còn sống lại có thể được nghe thêm lần nữa, chỉ tiếc tiêu vẫn là tiêu kia, cầm này mặc dù giống, cuối cùng không phải là đàn đó.” Nói xong lại lắc đầu.
Thượng Quan Mạn ở một bên lắng nghe, nghe lão giả kia nói, trong lòng lại cảm giác phiền muộn.
Thường thường ông trời không tốt, tiệc vui chóng tàn, một thoáng quay đầu đã là trăm năm.
Trong thuyền lầu một đoàn người ùa ra, cầm đầu là một nam tử mặc thường phục màu vàng, mặt mày tuấn lãng, ôn hòa mỉm cười, chắp tay ở đầu thuyền xa xa: “Cô nương am hiểu sâu tài đánh đàn, chủ tử ta thật sự thưởng thức, mạo muội xin gặp cô nương.”
Hàn gia không biết hắn, Thượng Quan Mạn phút chốc cả kinh, người này không phải ai khác, là Thất hoàng tử. Hắn lại luôn miệng xưng chủ tử, hoàng tử vốn là trên vạn người, có thể khiến cho hắn gọi chủ nhân, chẳng lẽ là... Sắc mặt Thượng Quan Mạn tái đi, chuyển mắt nhìn về phía Chiêu Dương, trên mặt nàng cũng vừa đỏ vừa trắng, trong mắt mơ hồ đọng nước, nhẹ kêu một tiếng: “Phụ hoàng...”
Người nọ tay cầm càn khôn, chỉ cần hắn muốn, cái gì mà hắn không có được, Huyên cô nương này đã thành vật trong túi người nọ, cầm tiêu triền miên mới vừa rồi, bây giờ nghĩ lại cũng thật là châm chọc, trong lòng Thượng Quan Mạn bỗng phát lạnh.
Mẫu thân người xem, phu quân mà người một mực chờ đợi, đã qua bao nhiêu năm, lại cùng hợp tấu cầm tiêu với người khác, cướp đoạt người trong lòng.
Trên thuyền hoa của Huyên cô nương kia hình như có nha hoàn ra ngoài uyển chuyển từ chối. Thất hoàng tử thủ đoạn cỡ nào, cố ý muốn gặp thì một nha hoàn nho nhỏ làm sao chống đỡ được, bất đắc dĩ chỉ đành phải vào thuyền hoa mời Huyên cô nương ra ngoài. Thuyền lầu chậm rãi khởi hành, tới gần thuyền hoa kia... Thượng Quan Mạn không muốn nhìn nữa, chỉ kêu mệt. Hách Liên Du nhìn nàng thật sâu, trong lòng nàng rối loạn chỉ biết cúi đầu, cuối cùng hắn thở dài. Chiêu Dương cũng không tiếp tục còn ý định muốn xem dáng dấp Huyên cô nương như thế nào, hai người liền cùng nhau trở về cung.
Ngày thứ hai trong cung liền truyền ra tin tức, phong Huyên cô nương thành Nhu Phi, vừa vào cung liền trở thành Tứ phi, gần với Tạ Quý Phi, thật là xưa nay chưa từng có. Lại nghe thấy Hách Liên Du sáng sớm đi thỉnh cầu tứ hôn, bởi vì Huyên cô nương nghỉ ở Kiền Khôn Điện, mặc hắn ở ngoài điện từ sáng sớm, Hoàng đế lại không triệu kiến, mọi người ồn ào. Bởi vì cần đến sắc phong, Hà Hoàng hậu sai người tra tổ tịch, không thu hoạch được gì, uyển chuyển nói rằng thân phận không rõ ràng với Hoàng đế. Hoàng đế lại khiển trách Hà Hoàng hậu “Lòng ghen đáng ghét”, phẩy tay áo bỏ ra khỏi Phượng Tê cung, mọi người càng thêm trợn mắt há mồm.
Đế hậu vẫn phu thê tình thâm, lại không cho Hà Hoàng hậu một chút thể diện. Hoàng đế như thế, khiến cho mọi người đột nhiên thấy rõ phân lượng của Nhu Phi này ở trong lòng Hoàng đế. Dư uy của Hà Hoàng hậu vẫn còn, thế lực đã không phải một sớm một chiều có thể bứt ra, Tạ Quý Phi cũng không thể khinh thường, hôm nay lại thêm một Nhu Phi, phi tần hậu cung nhất thời lòng người bàng hoàng.
Thượng Quan Mạn sợ Cố Sung Viện suy nghĩ nhiều, thoáng thử dò xét mấy câu, cũng không thấy vẻ gì, lúc này mới yên lòng lại.
Chuyện của thái tử và Nhu Phi mọi người đã sớm biết, đã từng truyền thành giai thoại. Mọi người lại hướng ánh mắt về phủ thái tử, nghe nói thái tử đóng cửa không ra ngoài, cũng không bày tỏ gì.
Trong lúc kỳ xã mở cửa, đã để dành không ít ngân lượng, đều được lưu giữ trong tiền trang của Hàn gia, mọi người âm thầm chuẩn bị, việc gì cũng cần dùng tiền, liền muốn lấy chút ngân lượng đổi thành tiền giấy. Vốn là chỉ cần một câu nói của Hàn gia, cũng không phải là việc khó gì, từ hôm qua gặp nhau, nàng càng cảm thấy không bằng không gặp, liền tự mình đi tiền trang.
Giao giấy chứng nhận, chưởng quỹ chỉ giương mắt liếc nhìn nàng, cười nói: “Công tử nhất thời muốn số lượng lớn như vậy, tiểu nhân còn cần đi vào quay vòng. Xin công tử chờ chút.” Nói rồi xoay người đi vào nội thất.
Giấy chứng nhận kia là Hàn gia tự mình giao cho nàng, đương nhiên không giống với người khác, vì vậy chưởng quỹ kia vừa nhìn thấy, không dám quyết định, chỉ bảo Thượng Quan Mạn ở trong đại đường nghỉ ngơi, rồi nhanh chóng báo lên.
Lâm Bình tới báo tin, liền nghe Đạo Chi ở bên trong nói: “Tin đồn hôn sự của Hách Liên Du và Chiêu Dương Công chúa gần đến, nàng kia và hắn rất thân mật, nói không chừng chính là Chiêu Dương Công chúa. Cố công tử lại là muội muội của nàng, đương nhiên cũng là một vị Đế Cơ. Nếu thật như thế, thù mất nước chưa báo, chủ tử cần giết nàng để hả mối hận của mọi người.”
Chỉ nghe Hàn gia đột nhiên nói một tiếng: “Đủ rồi!” Sau đó là tiếng ly vỡ, rồi một hồi yên lặng. Đạo Chi mặt đen lại lui ra khỏi phòng. Lâm Bình buồn bực không hiểu, Cố công tử kia rõ ràng là nam tử, sao lại là “Muội muội”. Vốn muốn hỏi một tiếng, nhìn thấy sắc mặt Đạo Chi, vội ngậm miệng.
Chợt nghe Hàn gia mệt mỏi lên tiếng: “Là Lâm Bình sao?”
Hắn vội đáp: “Vâng”
“Ta mệt mỏi, có chuyện gì ngày mai rồi hãy nói.”
Lâm Bình đang cầm giấy biên nhận, ở ngoài cửa chần chừ không ngừng, trên nóc hành lang treo một cái lồng chim, cũng không biết con chim gì, khiến trong lòng người phát phiền. Lâm Bình vò đầu bứt tai, vẫn cảm giác chuyện này đối với Hàn gia mà nói nhất định là cực quan trọng, khô khốc mở miệng: “Hàn gia, là Cố công tử cầm giấy đến tiền trang lấy ngân lượng, số lượng cực lớn, thuộc hạ không dám tự mình đồng ý, đành tới bẩm báo với Hàn gia.”
Bên trong cửa im lặng một chút, hồi lâu mới nói: “Vào đi.”
Thượng Quan Mạn đợi đã lâu, ước chừng đã đoán được, vì vậy lúc Lâm Bình tới mời nàng cũng không kinh ngạc. Trên đường đi qua hành lang quanh co khúc khuỷu đến thư phòng Hàn gia. Lâm Bình thông bẩm rồi trực tiếp thối lui.
Bên trong phòng ánh sáng mờ ảo, vài ánh nắng vượt qua cửa trắng, trên mặt đất bóng đổ nhàn nhạt, giữa ánh sáng phản chiếu có một bóng người khoanh chân ngồi dựa trên giường thấp, cầm ly uống một mình. Phía trước cửa sổ ánh sáng mát mẻ chiếu sáng nửa gương mặt của hắn, gương mặt tuấn mỹ nho nhã lại lộ ra trong trẻo lạnh lùng cao ngạo chưa từng thấy. Dưới giường là chậu than đang đỏ lửa, ánh lửa khắp nơi, vài đốm lửa linh tinh bắn vào vạt áo, nhưng trong mắt hắn tựa như chỉ có rượu, chỉ có ly.
Hàn gia như vậy, làm Thượng Quan Mạn nhớ tới loài thú ẩn mình sâu ở trong bóng tối, mang theo hơi thở nguy hiểm.
Bất giác đứng bất động ở cửa, Hàn gia bất ngờ nói: “Đóng cửa.” Trong lòng nàng lại không khỏi dâng lên ý khẩn trương sợ hãi, cũng không chần chờ, nhẹ nhàng đóng kín cửa. Bên trong phòng lại tối hẳn, nàng bước nhẹ không tiếng động. Đột nhiên phát hiện đồ dùng bày biện mọi nơi đều là thói quen của triều trước, trong lòng dâng lên cảm giác mất tự nhiên khó tả, không nhịn được nắm tay áo.
Hàn gia chậm rãi ngước mắt liếc nhìn nàng, hướng đối diện nghênh cằm lên: “Ngồi đi”
Nàng không tiếng động ngồi xuống, trên giường thấp bày bộ đồ trà thấp bằng gỗ lê, nước nóng nấu rượu, cuồn cuộn sôi trào. Mùi rượu lan tỏa bốn phía, hơi nóng tạo nên sương mù, cách làn hơi nước nhìn sang, cảm thấy gương mặt Hàn gia trở nên mơ hồ, làm cho người ta không nhận thấy rõ tâm tình. Hàn gia lấy ly mới, rót rượu rồi đẩy tới trước mặt nàng.
Bên trong phòng tĩnh đến khiến cho người ta không khỏi lúng túng.
Hồi lâu Hàn gia mới mở miệng: “Nghe người dưới nói đệ muốn lấy một số ngân lượng lớn.”
Thượng Quan Mạn đang cầm ly rượu nhỏ mút nhẹ, nghe vậy nhẹ nhàng bỏ lại trên bàn, ánh sáng trắng ngoài cửa sổ mềm mại chiếu lên nửa gương mặt của nàng, cảm giác trắng mịn như sứ, nõn nà như tuyết. Môi nàng dính vài giọt rượu, lúc nói chuyện càng tôn lên vẻ sáng bóng của đôi môi hồng của nàng: “Uh, vốn không muốn phiền toái Hàn gia, tự qua lấy là được, nhưng rốt cuộc vẫn quấy rầy sự yên tĩnh của Hàn gia.”
Không tự chủ, nàng đã mất đi cảm giác thân mật đối với hắn lúc trước.
Hàn gia cũng không chú ý, chỉ lặng ngắm ánh nước trên môi nàng đến mức xuất thần. Thượng Quan Mạn khẽ cau mày, hắn mới nhẹ nhàng nhấp ngụm rượu, cười mà như không: “Đệ vẫn cứ khách khí với ta như vậy.”
Vẻ mặt Thượng Quan Mạn hơi chững lại, Hàn gia mạnh vì gạo bạo vì tiền, ngôn ngữ cũng không cần công kích như vậy, làm cho người ta xuống đài không được. Nhất thời buồn bực, chỉ muốn sớm xong việc rồi rời đi mới phải, cười nói: “Tiểu đệ nào dám.”
Trong mắt Hàn gia lóe sáng, nói: “Bởi vì đệ cần số lượng lớn, tiền trang không thể đưa cho đệ một lần, suy tính trước sau, ít nhất cũng cần năm ngày.”
Năm ngày? Trong lòng Thượng Quan Mạn cả kinh, làm sao lại đến năm ngày, huống chi thực lực tiền trang của Hàn gia nàng biết, số ngân lượng này đối với hắn chẳng qua chỉ là chín trâu mất một sợi lông. Từ chối như vậy, chẳng lẽ là bởi vì không trực tiếp tìm hắn nên chọc giận hắn sao?
Khó xử nói: “Bây giờ tiểu đệ cần dùng gấp, Ngọc Sanh huynh có thể nghĩ cách hay không.”
Môi Hàn gia mang theo nụ cười: “Nếu đệ lấy thân báo đáp, ta có thể suy tính lại.”
Nàng bỗng nhiên trầm mặt, lãnh đạm nói: “Hàn gia, câu chuyện cười này cũng không hay chút nào.” Thấy nàng trở mặt, hắn cũng không giận, cách màn sương mù dày đặc nhìn nàng: “Diện mạo Mạn đệ đẹp như vậy, không phải là con gái, quả thật đáng tiếc.”
Nàng vỗ bàn đứng lên, Hàn gia vội mỉm cười trấn an nàng ngồi xuống, giọng nói hàm chứa chế nhạo: “Sao giống con gái thế, da mặt mỏng như vậy.” Thượng Quan Mạn khẽ thở ra, tức giận nói: “Nếu quả thật không có bạc, ngày mai ta trở lại cũng được.”
Hàn gia thấy nàng cố ý muốn đi, mới nói: “Ta đã phân phó xuống, đệ ngồi một lát. Số lượng lớn như vậy, đâu có thể nhất thời nửa khắc liền có thể gom đủ.” Thượng Quan Mạn chỉ đành phải nén nhịn ngồi xuống.
Đang trầm tư, Hàn gia lại châm rượu cho nàng. Thượng Quan Mạn vội tránh ra, tròng mắt chỉ thấy đầu ngón tay của hắn hơi cong thủ sẵn bầu rượu, đầu ngón tay trắng nõn thon dài, như có mùi thơm ngát sộc tới.
Hắn ngước mắt nhìn lên mặt nàng, da thịt nhẵn nhụi, cũng không thấy bất kỳ vết sẹo, bởi vì hơi gần, chỉ cảm thấy trên người nàng có hương thơm ngát vô cùng nhạt... Thượng Quan Mạn thấp giọng nhắc nhở: “Hàn gia, rượu sắp tràn.”
Đáy mắt Hàn gia ôm trọn đôi môi hồng đầy đặn của nàng, gần trong gang tấc, làm cho người ta không nhịn được muốn âu yếm vuốt ve. Rượu nóng ở trong ly tràn ra, hắn không tự chủ được tình cảm mới cúi đầu hôn.
Nàng bỗng nhiên trừng mắt, cách gần như vậy, chỉ thấy hàng mi dày rậm của nàng, từng cọng rõ ràng, đôi mắt xinh đẹp nhưng lạnh thấu xương đang chằm chằm nhìn hắn, hiển nhiên khiếp sợ dị thường, sau một khắc nàng mới nhớ là cần đẩy hắn ra.
Thật sự nếu muốn cảm giác mềm mại điềm mỹ kia, Hàn gia chẳng qua chỉ là nghịch đôi môi của nàng. Nhưng động tác này làm cho Thượng Quan Mạn sắc mặt lạnh đi, rồi đột nhiên đứng dậy, sải bước đi ra ngoài.
Đang muốn mở cửa, sau lưng lại có cánh tay vươn tới giữ cánh cửa, khớp xương rõ ràng, thon dài như ngọc. Chẳng lẽ hôm nay hắn không muốn để cho nàng ra ngoài sao, nàng mặt lạnh nhìn hắn, nhưng hắn lại bóp chặt hai cổ tay nàng, đẩy nàng đến vách tường. Tứ chi nàng đá đánh, hắn chỉ giữ chặt hai cổ tay nàng trên vách tường, hung hăng hôn xuống. Thật có lực, chỉ tựa như muốn cắn nuốt nàng vào bụng, như thể cảm giác bị đè nén đã lâu chớp mắt bộc phát ra, vội vàng điên cuồng nuốt lấy sự thơm ngọt trong môi nàng, xông vào răng môi như cướp đoạt. Nàng há môi muốn cắn, bị hắn khó khăn tránh được, hôn càng sâu hơn, ác liệt hơn, làm cho nàng khó có thể chống đỡ, thân thể nóng lên, trong lòng chỉ còn sự sợ hãi.
Gương mặt người kia thoáng qua ngay trước mắt, bông tuyết bay xuống bên mặt của nàng, tạo nên hình dáng cực đẹp, môi hắn cũng nóng bỏng, rơi trên môi run rẩy của nàng, chỉ nghe tuyết rơi không tiếng động... Cũng không biết sức mạnh ở đâu ra, nàng mãnh liệt đẩy Hàn gia ra, cũng không thèm nhìn hắn một cái, chạy nhanh ra ngoài.
Bên trong phòng nháy mắt chỉ còn cảm giác trong trẻo lạnh lùng, giữa răng môi tựa như có hương vị ngọt ngào của nàng còn sót lại. Ly rượu nhỏ trên bàn chẳng biết đã nghiêng tự lúc nào. Cảm giác thật hỗn độn, khắp nơi đều là mùi rượu, ngay cả mùi của nàng cũng hòa tan. Đạo Chi thấy Thượng Quan Mạn chạy đi, bước nhanh chạy tới bên ngoài cửa hỏi: “Hàn gia, cần thuộc hạ bắt nàng trở lại không?”
Lan Tịch căm giận: “Chẳng qua là nữ tử yên hoa, sao lại có nhiều người sùng bái như vậy.” Cũng không ai đáp lời nàng.
Xa xa bỗng nghe một tiếng “Tang…”, như có dư âm run rẩy, vẫn rung động lòng người.
Đám người thoáng chốc yên tĩnh không tiếng động.
Hách Liên Du chắp tay đứng đó, bóng tối che kín thân thể của hắn, không nhìn rõ vẻ mặt. Hàn gia cũng giấu nụ cười, như có điều suy nghĩ nhìn ra nơi xa.
Tiếng đàn của Huyên cô nương, nàng đã từng nghe, dư âm triền miên, lọt vào tai chỉ cảm thấy trong lòng thanh thản, khoan khoái, nàng còn như vậy huống chi là nam tử. Thượng Quan Mạn không khỏi nhìn trộm Hách Liên Du một cái. Ai ngờ hắn cũng đang nhìn sang, bóng đêm thâm trầm, hai tròng mắt hắn sáng như bảo thạch, cánh môi mỏng manh hơi hơi cong lên, cười mà như không nhìn nàng, mặt nàng nóng lên, vội quay đầu đi.
Tiếng đàn vang lên xa xa.
Thượng Quan Mạn nín thở lắng nghe, lại không phân biệt ra được khúc nhạc nào, hình như theo điệu của Tiểu Trọng Sơn, lại không giống. Vốn là một khúc nhạc triền miên ly biệt, nhưng Huyên cô nương tấu lên lại cảm giác tâm thần sảng khoái, như được đưa đến thảo nguyên bát ngát, gió thổi cỏ lùa, mọi người giục ngựa chạy nhanh, dưới ánh mặt trời đều là tiếng cười văng vẳng, thật thoải mái. Tiếng đàn chuyển một cái, bỗng nhiên trầm lặng, trước hoa dưới trăng, tâm ý tương thông hai người đưa tình không tiếng, chỉ chăm chú nhìn nhau... Nàng bỗng nhiên nhớ tới một màn trong tuyết vừa rồi, gò má nóng lên, liền có chút xuất thần, giương mắt nhìn. Chiêu Dương và Lan Tịch nghe thấy mặt phấn ngậm xuân, sóng mắt muốn chảy, chỉ có điều Hách Liên Du và Hàn gia, đều có vẻ mặt trầm tư.
Chính trong một chớp mắt này, không biết từ đâu vang lên tiếng tiêu, hoà vào nhau, chợt lúc cao lúc thấp, vỡ òa như bọt sóng tràn trên mặt sông, cực kỳ uyển chuyển dễ nghe, nghe đến mức xuất thần.
Đêm qua đông lạnh không được rõ. Kinh trở về ngàn dặm mộng, đã canh ba.
Đứng lên một mình lượn quanh. Người lặng lẽ, ngoài rèm trăng lung linh.
Bạc đầu vì công danh. Núi cũ tùng trúc già, ngăn đường về.
Muốn đem tâm sự giao đàn ngọc. Tri âm ít, dây cung đứt có ai nghe?
Tiếng tiêu chợt lắng lại, mặt sông yên tĩnh, sóng vỗ “ì oạp” vào thân thuyền. Tiếng tiêu kia rốt cuộc cũng đã tắt, chẳng biết sao bỗng có chút buồn man mác, lại không cam lòng. Nheo mắt nhìn trong đám người, chỉ mong có chút tiếng vang, thỉnh thoảng nghe “Ầm” một tiếng, như tiếng sấm nổ trong bầu trời đêm. Sau đó tiếng đàn dào dạt mênh mông tuôn ra, như sóng vỗ vào đá, làm người ta cho là vẫn còn ở trong mộng.
Tiếng đàn kia bồi hồi không tiếp tục, làm như đang đợi người nào, quả nhiên, không bao lâu tiếng tiêu kia lại vang lên, hoà với tiếng đàn, cùng nắm tay đi tới. Phượng Hoàng thành đôi, uyên ương thành cặp, trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành, chân trời góc biển, thề non hẹn biển... Nghe đến mức mọi người đều say sưa.
Chẳng biết lúc nào hợp tấu cầm tiêu mới dừng, đợi phục hồi tinh thần lại, bờ sông đã trở nên sôi động, tất cả đều hướng đến thuyền hoa kia, chỉ có Hàn gia cau mày: “Huyên cô nương mặc dù thành tựu cực cao, nhưng nếu so sánh với người thổi tiêu kia vẫn còn kém một chút.”
Làm cho Hách Liên Du nhàn nhạt lướt mắt nhìn hắn.
Lại có lão giả thổn thức: “Năm đó may mắn nghe được một khúc, không nghĩ rằng lúc còn sống lại có thể được nghe thêm lần nữa, chỉ tiếc tiêu vẫn là tiêu kia, cầm này mặc dù giống, cuối cùng không phải là đàn đó.” Nói xong lại lắc đầu.
Thượng Quan Mạn ở một bên lắng nghe, nghe lão giả kia nói, trong lòng lại cảm giác phiền muộn.
Thường thường ông trời không tốt, tiệc vui chóng tàn, một thoáng quay đầu đã là trăm năm.
Trong thuyền lầu một đoàn người ùa ra, cầm đầu là một nam tử mặc thường phục màu vàng, mặt mày tuấn lãng, ôn hòa mỉm cười, chắp tay ở đầu thuyền xa xa: “Cô nương am hiểu sâu tài đánh đàn, chủ tử ta thật sự thưởng thức, mạo muội xin gặp cô nương.”
Hàn gia không biết hắn, Thượng Quan Mạn phút chốc cả kinh, người này không phải ai khác, là Thất hoàng tử. Hắn lại luôn miệng xưng chủ tử, hoàng tử vốn là trên vạn người, có thể khiến cho hắn gọi chủ nhân, chẳng lẽ là... Sắc mặt Thượng Quan Mạn tái đi, chuyển mắt nhìn về phía Chiêu Dương, trên mặt nàng cũng vừa đỏ vừa trắng, trong mắt mơ hồ đọng nước, nhẹ kêu một tiếng: “Phụ hoàng...”
Người nọ tay cầm càn khôn, chỉ cần hắn muốn, cái gì mà hắn không có được, Huyên cô nương này đã thành vật trong túi người nọ, cầm tiêu triền miên mới vừa rồi, bây giờ nghĩ lại cũng thật là châm chọc, trong lòng Thượng Quan Mạn bỗng phát lạnh.
Mẫu thân người xem, phu quân mà người một mực chờ đợi, đã qua bao nhiêu năm, lại cùng hợp tấu cầm tiêu với người khác, cướp đoạt người trong lòng.
Trên thuyền hoa của Huyên cô nương kia hình như có nha hoàn ra ngoài uyển chuyển từ chối. Thất hoàng tử thủ đoạn cỡ nào, cố ý muốn gặp thì một nha hoàn nho nhỏ làm sao chống đỡ được, bất đắc dĩ chỉ đành phải vào thuyền hoa mời Huyên cô nương ra ngoài. Thuyền lầu chậm rãi khởi hành, tới gần thuyền hoa kia... Thượng Quan Mạn không muốn nhìn nữa, chỉ kêu mệt. Hách Liên Du nhìn nàng thật sâu, trong lòng nàng rối loạn chỉ biết cúi đầu, cuối cùng hắn thở dài. Chiêu Dương cũng không tiếp tục còn ý định muốn xem dáng dấp Huyên cô nương như thế nào, hai người liền cùng nhau trở về cung.
Ngày thứ hai trong cung liền truyền ra tin tức, phong Huyên cô nương thành Nhu Phi, vừa vào cung liền trở thành Tứ phi, gần với Tạ Quý Phi, thật là xưa nay chưa từng có. Lại nghe thấy Hách Liên Du sáng sớm đi thỉnh cầu tứ hôn, bởi vì Huyên cô nương nghỉ ở Kiền Khôn Điện, mặc hắn ở ngoài điện từ sáng sớm, Hoàng đế lại không triệu kiến, mọi người ồn ào. Bởi vì cần đến sắc phong, Hà Hoàng hậu sai người tra tổ tịch, không thu hoạch được gì, uyển chuyển nói rằng thân phận không rõ ràng với Hoàng đế. Hoàng đế lại khiển trách Hà Hoàng hậu “Lòng ghen đáng ghét”, phẩy tay áo bỏ ra khỏi Phượng Tê cung, mọi người càng thêm trợn mắt há mồm.
Đế hậu vẫn phu thê tình thâm, lại không cho Hà Hoàng hậu một chút thể diện. Hoàng đế như thế, khiến cho mọi người đột nhiên thấy rõ phân lượng của Nhu Phi này ở trong lòng Hoàng đế. Dư uy của Hà Hoàng hậu vẫn còn, thế lực đã không phải một sớm một chiều có thể bứt ra, Tạ Quý Phi cũng không thể khinh thường, hôm nay lại thêm một Nhu Phi, phi tần hậu cung nhất thời lòng người bàng hoàng.
Thượng Quan Mạn sợ Cố Sung Viện suy nghĩ nhiều, thoáng thử dò xét mấy câu, cũng không thấy vẻ gì, lúc này mới yên lòng lại.
Chuyện của thái tử và Nhu Phi mọi người đã sớm biết, đã từng truyền thành giai thoại. Mọi người lại hướng ánh mắt về phủ thái tử, nghe nói thái tử đóng cửa không ra ngoài, cũng không bày tỏ gì.
Trong lúc kỳ xã mở cửa, đã để dành không ít ngân lượng, đều được lưu giữ trong tiền trang của Hàn gia, mọi người âm thầm chuẩn bị, việc gì cũng cần dùng tiền, liền muốn lấy chút ngân lượng đổi thành tiền giấy. Vốn là chỉ cần một câu nói của Hàn gia, cũng không phải là việc khó gì, từ hôm qua gặp nhau, nàng càng cảm thấy không bằng không gặp, liền tự mình đi tiền trang.
Giao giấy chứng nhận, chưởng quỹ chỉ giương mắt liếc nhìn nàng, cười nói: “Công tử nhất thời muốn số lượng lớn như vậy, tiểu nhân còn cần đi vào quay vòng. Xin công tử chờ chút.” Nói rồi xoay người đi vào nội thất.
Giấy chứng nhận kia là Hàn gia tự mình giao cho nàng, đương nhiên không giống với người khác, vì vậy chưởng quỹ kia vừa nhìn thấy, không dám quyết định, chỉ bảo Thượng Quan Mạn ở trong đại đường nghỉ ngơi, rồi nhanh chóng báo lên.
Lâm Bình tới báo tin, liền nghe Đạo Chi ở bên trong nói: “Tin đồn hôn sự của Hách Liên Du và Chiêu Dương Công chúa gần đến, nàng kia và hắn rất thân mật, nói không chừng chính là Chiêu Dương Công chúa. Cố công tử lại là muội muội của nàng, đương nhiên cũng là một vị Đế Cơ. Nếu thật như thế, thù mất nước chưa báo, chủ tử cần giết nàng để hả mối hận của mọi người.”
Chỉ nghe Hàn gia đột nhiên nói một tiếng: “Đủ rồi!” Sau đó là tiếng ly vỡ, rồi một hồi yên lặng. Đạo Chi mặt đen lại lui ra khỏi phòng. Lâm Bình buồn bực không hiểu, Cố công tử kia rõ ràng là nam tử, sao lại là “Muội muội”. Vốn muốn hỏi một tiếng, nhìn thấy sắc mặt Đạo Chi, vội ngậm miệng.
Chợt nghe Hàn gia mệt mỏi lên tiếng: “Là Lâm Bình sao?”
Hắn vội đáp: “Vâng”
“Ta mệt mỏi, có chuyện gì ngày mai rồi hãy nói.”
Lâm Bình đang cầm giấy biên nhận, ở ngoài cửa chần chừ không ngừng, trên nóc hành lang treo một cái lồng chim, cũng không biết con chim gì, khiến trong lòng người phát phiền. Lâm Bình vò đầu bứt tai, vẫn cảm giác chuyện này đối với Hàn gia mà nói nhất định là cực quan trọng, khô khốc mở miệng: “Hàn gia, là Cố công tử cầm giấy đến tiền trang lấy ngân lượng, số lượng cực lớn, thuộc hạ không dám tự mình đồng ý, đành tới bẩm báo với Hàn gia.”
Bên trong cửa im lặng một chút, hồi lâu mới nói: “Vào đi.”
Thượng Quan Mạn đợi đã lâu, ước chừng đã đoán được, vì vậy lúc Lâm Bình tới mời nàng cũng không kinh ngạc. Trên đường đi qua hành lang quanh co khúc khuỷu đến thư phòng Hàn gia. Lâm Bình thông bẩm rồi trực tiếp thối lui.
Bên trong phòng ánh sáng mờ ảo, vài ánh nắng vượt qua cửa trắng, trên mặt đất bóng đổ nhàn nhạt, giữa ánh sáng phản chiếu có một bóng người khoanh chân ngồi dựa trên giường thấp, cầm ly uống một mình. Phía trước cửa sổ ánh sáng mát mẻ chiếu sáng nửa gương mặt của hắn, gương mặt tuấn mỹ nho nhã lại lộ ra trong trẻo lạnh lùng cao ngạo chưa từng thấy. Dưới giường là chậu than đang đỏ lửa, ánh lửa khắp nơi, vài đốm lửa linh tinh bắn vào vạt áo, nhưng trong mắt hắn tựa như chỉ có rượu, chỉ có ly.
Hàn gia như vậy, làm Thượng Quan Mạn nhớ tới loài thú ẩn mình sâu ở trong bóng tối, mang theo hơi thở nguy hiểm.
Bất giác đứng bất động ở cửa, Hàn gia bất ngờ nói: “Đóng cửa.” Trong lòng nàng lại không khỏi dâng lên ý khẩn trương sợ hãi, cũng không chần chờ, nhẹ nhàng đóng kín cửa. Bên trong phòng lại tối hẳn, nàng bước nhẹ không tiếng động. Đột nhiên phát hiện đồ dùng bày biện mọi nơi đều là thói quen của triều trước, trong lòng dâng lên cảm giác mất tự nhiên khó tả, không nhịn được nắm tay áo.
Hàn gia chậm rãi ngước mắt liếc nhìn nàng, hướng đối diện nghênh cằm lên: “Ngồi đi”
Nàng không tiếng động ngồi xuống, trên giường thấp bày bộ đồ trà thấp bằng gỗ lê, nước nóng nấu rượu, cuồn cuộn sôi trào. Mùi rượu lan tỏa bốn phía, hơi nóng tạo nên sương mù, cách làn hơi nước nhìn sang, cảm thấy gương mặt Hàn gia trở nên mơ hồ, làm cho người ta không nhận thấy rõ tâm tình. Hàn gia lấy ly mới, rót rượu rồi đẩy tới trước mặt nàng.
Bên trong phòng tĩnh đến khiến cho người ta không khỏi lúng túng.
Hồi lâu Hàn gia mới mở miệng: “Nghe người dưới nói đệ muốn lấy một số ngân lượng lớn.”
Thượng Quan Mạn đang cầm ly rượu nhỏ mút nhẹ, nghe vậy nhẹ nhàng bỏ lại trên bàn, ánh sáng trắng ngoài cửa sổ mềm mại chiếu lên nửa gương mặt của nàng, cảm giác trắng mịn như sứ, nõn nà như tuyết. Môi nàng dính vài giọt rượu, lúc nói chuyện càng tôn lên vẻ sáng bóng của đôi môi hồng của nàng: “Uh, vốn không muốn phiền toái Hàn gia, tự qua lấy là được, nhưng rốt cuộc vẫn quấy rầy sự yên tĩnh của Hàn gia.”
Không tự chủ, nàng đã mất đi cảm giác thân mật đối với hắn lúc trước.
Hàn gia cũng không chú ý, chỉ lặng ngắm ánh nước trên môi nàng đến mức xuất thần. Thượng Quan Mạn khẽ cau mày, hắn mới nhẹ nhàng nhấp ngụm rượu, cười mà như không: “Đệ vẫn cứ khách khí với ta như vậy.”
Vẻ mặt Thượng Quan Mạn hơi chững lại, Hàn gia mạnh vì gạo bạo vì tiền, ngôn ngữ cũng không cần công kích như vậy, làm cho người ta xuống đài không được. Nhất thời buồn bực, chỉ muốn sớm xong việc rồi rời đi mới phải, cười nói: “Tiểu đệ nào dám.”
Trong mắt Hàn gia lóe sáng, nói: “Bởi vì đệ cần số lượng lớn, tiền trang không thể đưa cho đệ một lần, suy tính trước sau, ít nhất cũng cần năm ngày.”
Năm ngày? Trong lòng Thượng Quan Mạn cả kinh, làm sao lại đến năm ngày, huống chi thực lực tiền trang của Hàn gia nàng biết, số ngân lượng này đối với hắn chẳng qua chỉ là chín trâu mất một sợi lông. Từ chối như vậy, chẳng lẽ là bởi vì không trực tiếp tìm hắn nên chọc giận hắn sao?
Khó xử nói: “Bây giờ tiểu đệ cần dùng gấp, Ngọc Sanh huynh có thể nghĩ cách hay không.”
Môi Hàn gia mang theo nụ cười: “Nếu đệ lấy thân báo đáp, ta có thể suy tính lại.”
Nàng bỗng nhiên trầm mặt, lãnh đạm nói: “Hàn gia, câu chuyện cười này cũng không hay chút nào.” Thấy nàng trở mặt, hắn cũng không giận, cách màn sương mù dày đặc nhìn nàng: “Diện mạo Mạn đệ đẹp như vậy, không phải là con gái, quả thật đáng tiếc.”
Nàng vỗ bàn đứng lên, Hàn gia vội mỉm cười trấn an nàng ngồi xuống, giọng nói hàm chứa chế nhạo: “Sao giống con gái thế, da mặt mỏng như vậy.” Thượng Quan Mạn khẽ thở ra, tức giận nói: “Nếu quả thật không có bạc, ngày mai ta trở lại cũng được.”
Hàn gia thấy nàng cố ý muốn đi, mới nói: “Ta đã phân phó xuống, đệ ngồi một lát. Số lượng lớn như vậy, đâu có thể nhất thời nửa khắc liền có thể gom đủ.” Thượng Quan Mạn chỉ đành phải nén nhịn ngồi xuống.
Đang trầm tư, Hàn gia lại châm rượu cho nàng. Thượng Quan Mạn vội tránh ra, tròng mắt chỉ thấy đầu ngón tay của hắn hơi cong thủ sẵn bầu rượu, đầu ngón tay trắng nõn thon dài, như có mùi thơm ngát sộc tới.
Hắn ngước mắt nhìn lên mặt nàng, da thịt nhẵn nhụi, cũng không thấy bất kỳ vết sẹo, bởi vì hơi gần, chỉ cảm thấy trên người nàng có hương thơm ngát vô cùng nhạt... Thượng Quan Mạn thấp giọng nhắc nhở: “Hàn gia, rượu sắp tràn.”
Đáy mắt Hàn gia ôm trọn đôi môi hồng đầy đặn của nàng, gần trong gang tấc, làm cho người ta không nhịn được muốn âu yếm vuốt ve. Rượu nóng ở trong ly tràn ra, hắn không tự chủ được tình cảm mới cúi đầu hôn.
Nàng bỗng nhiên trừng mắt, cách gần như vậy, chỉ thấy hàng mi dày rậm của nàng, từng cọng rõ ràng, đôi mắt xinh đẹp nhưng lạnh thấu xương đang chằm chằm nhìn hắn, hiển nhiên khiếp sợ dị thường, sau một khắc nàng mới nhớ là cần đẩy hắn ra.
Thật sự nếu muốn cảm giác mềm mại điềm mỹ kia, Hàn gia chẳng qua chỉ là nghịch đôi môi của nàng. Nhưng động tác này làm cho Thượng Quan Mạn sắc mặt lạnh đi, rồi đột nhiên đứng dậy, sải bước đi ra ngoài.
Đang muốn mở cửa, sau lưng lại có cánh tay vươn tới giữ cánh cửa, khớp xương rõ ràng, thon dài như ngọc. Chẳng lẽ hôm nay hắn không muốn để cho nàng ra ngoài sao, nàng mặt lạnh nhìn hắn, nhưng hắn lại bóp chặt hai cổ tay nàng, đẩy nàng đến vách tường. Tứ chi nàng đá đánh, hắn chỉ giữ chặt hai cổ tay nàng trên vách tường, hung hăng hôn xuống. Thật có lực, chỉ tựa như muốn cắn nuốt nàng vào bụng, như thể cảm giác bị đè nén đã lâu chớp mắt bộc phát ra, vội vàng điên cuồng nuốt lấy sự thơm ngọt trong môi nàng, xông vào răng môi như cướp đoạt. Nàng há môi muốn cắn, bị hắn khó khăn tránh được, hôn càng sâu hơn, ác liệt hơn, làm cho nàng khó có thể chống đỡ, thân thể nóng lên, trong lòng chỉ còn sự sợ hãi.
Gương mặt người kia thoáng qua ngay trước mắt, bông tuyết bay xuống bên mặt của nàng, tạo nên hình dáng cực đẹp, môi hắn cũng nóng bỏng, rơi trên môi run rẩy của nàng, chỉ nghe tuyết rơi không tiếng động... Cũng không biết sức mạnh ở đâu ra, nàng mãnh liệt đẩy Hàn gia ra, cũng không thèm nhìn hắn một cái, chạy nhanh ra ngoài.
Bên trong phòng nháy mắt chỉ còn cảm giác trong trẻo lạnh lùng, giữa răng môi tựa như có hương vị ngọt ngào của nàng còn sót lại. Ly rượu nhỏ trên bàn chẳng biết đã nghiêng tự lúc nào. Cảm giác thật hỗn độn, khắp nơi đều là mùi rượu, ngay cả mùi của nàng cũng hòa tan. Đạo Chi thấy Thượng Quan Mạn chạy đi, bước nhanh chạy tới bên ngoài cửa hỏi: “Hàn gia, cần thuộc hạ bắt nàng trở lại không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.