Chương 20: Tiểu Ly cung.
Bố Đinh Lưu Ly
05/12/2014
“Tướng quân trở lại! Mau mở cổng thành.”
Trong tiếng ‘ken két’ nặng nề, cổng thành Tĩnh quốc từ từ mở ra. Hai con tuấn mã một đen một trắng phi nhanh qua, vó ngựa cuồng loạn đạp tung hàng nghìn cánh hoa rơi, nghiền nát chúng dưới mặt đất đầy bùn.
Trời tờ mờ sáng, gió mang theo hơi lạnh, buổi lâm triều vừa mới bắt đầu. Tĩnh Vương một thân Vương bào màu tím đứng thẳng dẫn theo văn võ bá quan tự mình hạ điện nghênh đón tướng quân trẻ tuổi trở về sau trận chiến.
Áo bào tung bay nhiễm bụi đất cùng hơi thở mệt mỏi vì hành quân, phần đầu lông mày không xua được tang thương nhàn nhạt. Quân Nhàn và Trần Tịch đồng thời tung người xuống ngựa, quỳ gối dưới đất. Toàn thân Quân Nhàn mặc bạch giáp hồng bào ôm quyền, trầm giọng nói:
“Thần đệ ra mắt Vương huynh, Ngô Vương thiên tuế!!”
Tĩnh Vương tiến lên trước một bước tự tay đỡ hai người dậy, trong đôi mắt lóe lên nét mừng rỡ: “Miễn lễ, đứng lên đi.” Hồi lâu, Tĩnh Vương mới dời tầm mắt qua thiếu niên có mái tóc xoăn và đôi mắt xanh lam đang đứng một bên, quan sát cười nói: “A Tịch cao lớn hơn không ít, càng lớn càng trầm ổn.”
Nội dung của buổi lâm triều đơn giản là bàn về việc Quân Nhàn đánh thắng trận, Trần Tịch thăng quan tiến chức, khao thưởng tam quân… Tâm tình Tĩnh Vương rất tốt, nhất nhất đều theo bọn họ. Khi hạ triều, Tĩnh Vương giữ tướng quân Quân Nhàn và Trần Tịch ở lại, chuẩn bị chút điểm tâm tại thiện phòng, đích thân chiêu đãi thân đệ và Trần Tịch.
Khoé miệng Tĩnh Vương khẽ nhếch, nhưng ánh mắt có chút mơ hồ. Quân Nhàn hấp tấp gẩy vài miếng cơm, liếc Tĩnh Vương nói: “Ca ca, huynh có chuyện muốn nói với đệ?”
Tĩnh Vương dần dần bừng tỉnh từ trong suy nghĩ, bất đắc dĩ cười nói: “Thật là không có việc gì có thể giấu được đệ. Nhìn đệ phong trần mệt mỏi gấp gáp trở về nên ta muốn đợi đệ nghỉ ngơi đầy đủ rồi mới nói việc này, nhưng hiện tại cũng không giấu diếm được rồi.”
Ông than nhẹ một tiếng, tròng mắt màu tím sẫm tràn ngập ưu sầu hiếm thấy: “Đêm qua nhận được bồ câu đưa thư của Tần Tùy Phong, nói Mẫn Nhi xảy ra chuyện ở Lệ quận.”
Chiếc đũa đang gắp thức ăn trong tay Trần Tịch run lên, thức ăn còn chưa kịp nuốt xuống đã kinh ngạc nhìn Tĩnh Vương, giống như không tin tưởng vào tin dữ mình vừa nghe được. Quân Nhàn cũng kinh ngạc, hắn phục hồi lại tinh thần, lông mày anh khí khẽ vặn lại vào nhau bực tức nói:
“Chuyện gì xảy ra? Thằng nhóc Tùy Phong này làm việc như nào vậy!”
Tĩnh Vương xoa xoa mi tâm nói: “Sự việc không đơn giản. Cũng chỉ trong thời gian một cái chớp mắt Mẫn Nhi đã bị bắt đi ngay dưới mắt Tùy Phong, đến nay không rõ tung tích. Ta đã phân phó Đổng An tra tìm tất cả manh mối, phải mang Mẫn Nhi không chút tổn hao trở về.”
“Đệ đã nói không thể cho cháu gái nhỏ đi mạo hiểm, nó vẫn còn nhỏ!”
Quân Nhàn cầm đũa tức giận, đôi mắt trợn trừng vằn vện những tia máu, lúc này trên gương mặt vẫn luôn ôn hòa đã giăng đầy mây đen. Trần Tịch cũng lặng lẽ buông đũa cúi đầu, sợi tóc xoăn trước chán che lại đôi mắt thâm thúy của hắn, mười ngón tay thon dài nắm chặt thành quyền, dùng sức lớn đến nỗi các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
Tĩnh Vương cả đêm chưa ngủ, đau đầu không thôi, không thể làm gì khác hơn là trấn an nói: “Đệ đệ, là Mẫn Nhi tự mình yêu cầu đi. An tâm, đứa nhỏ này mạng lớn.”
“Trần Tịch, con lập tức triệu tập ba ngàn tinh binh, đợi lệnh tại giáo trường!” Quân Nhàn quệt miệng, đứng dậy sải bước ra ngoài: “Dù phải đào sâu ba thước lật tung Lệ quận ta cũng muốn tìm ra cháu gái nhỏ!” Vung tay lên, áo choàng đỏ thẫm phá vỡ trầm tĩnh trong phòng.
* * *
Lần tỉnh lại này, Quân Mẫn Tâm là bị lạnh mà tỉnh.
Mở mắt ra, đập vào mắt là một địa lao giống như nhà tù. Bốn phía là tường đá xám trắng, ánh trăng tà tà nương theo song sắt nhỏ hẹp trên đỉnh đầu rơi vào phòng, mông lung trải đầy trên nền gạch đá lạnh như băng.
Trong góc có tiếng khóc ‘hu hu’ truyền tới, Quân Mẫn Tâm xoa xoa huyệt thái dương đau buốt, thân thể mềm nhũn như sợi mì nấu chín, nàng nằm trên đất lạnh thấu xương nghỉ ngơi trong chốc lát mới có hơi sức ngồi dậy.
“Ngươi đã tỉnh?” Trên đỉnh đầu truyền tới giọng nữ trong trẻo dễ nghe, sau đó một bàn tay trắng thuần như ngọc đưa đến trước mặt nàng, trên cổ tay gầy nhỏ còn có một sợi dây xích màu bạc vang lên những tiếng kêu đinh đương vang dội: “Bọn chúng dùng mê hương rất mạnh, ngươi cần nghỉ ngơi một lúc mới có thể khôi phục sức khỏe.”
Giọng nữ này rõ ràng cực kì xa lạ, nhưng lại giống như gió xuân mềm mại thổi qua tuyết trắng phau, như bằng hữu nhiều năm không gặp.
Quân Mẫn Tâm cảm thấy tay người con gái kia đang đỡ lấy thân thể mình dựa vào tường đá nghỉ ngơi. Sau đó, nàng nhìn lên trên dọc theo đôi tay ngọc mịn màng đeo xiềng xích kia.
Toàn thân váy trắng tóc đen như mực, lông mày tựa viễn sơn, mắt như thu thủy, da trắng nõn nà. Mặt mày nàng ta khẽ cong, lúm đồng tiền như hoa, mang theo ba phần linh khí không nhiễm khói bụi nhân gian, siêu phàm thoát tục, nổi bật đứng đó. Thiếu nữ trước mặt tuối tác cùng lắm chỉ bằng Tiểu Cửu, nhưng là một tuyệt thế mỹ nhân trong trẻo.
Đó là vẻ đẹp như tiên nhân phiêu dật kỳ ảo.
Tiếng nghẹn ngào bốn phía không ngừng vang lên, trừ Quân Mẫn Tâm và thiếu nữ mặc áo trắng còn có mấy cô gái cũng bị bắt tới, họ ngồi trong bóng tối dùng tay áo lau đi nước mắt không ngừng rơi xuống. Còn có mấy người nhát gan, không kiềm chế được khóc ra thành tiếng, bi thương lạnh giọng hô: “Cha, mẹ… con muốn về nhà, hu hu, con sợ…”
Quân Mẫn Tâm giơ tay lên thì thấy trên cổ tay cũng đeo sợi xích bạc, xiềng xích lạnh như băng ma xát cổ tay mềm mịn, lạnh thấu xương.
Thần sắc Quân Mẫn Tâm nặng nề giật nhẹ sợi xích trên cổ tay thì cảm thấy cực kỳ đau nhức. Hồi lâu mới giương đôi mắt mờ mịt nhìn thiếu nữ áo trắng trước mặt, thấp giọng hỏi:
“Cô nương có biết đây là nơi nào không?”
“Ngươi là người ở địa phương khác cho nên không biết.” Thiếu nữ áo trắng khẽ cười xoay người lại, dải lụa buộc tóc di chuyển trong gió vẽ ra độ cong duyên dáng dưới ánh trăng. Nàng ta đứng khoanh tay dưới song sắt cửa sổ, trên dung nhan tinh xảo trải đầy ánh trăng, môi đỏ mọng cũng bị nhuộm thành màu hồng nhạt.
“Nơi này chính là tiểu Ly cung, là hậu cung cất giấu mỹ nhân trong thiên hạ của Thái Thú Lệ quận đương nhiệm!”
“Hậu… cung?” Nghe vậy, Quân Mẫn Tâm sợ hãi cả kinh, nghi ngờ nói: “Không phải Thái Thú Lệ quận là nữ nhân sao? Muốn bắt cũng là bắt nam nhân mới đúng, chúng ta là nữ nhân đâu có liên quan gì?”
Nữ tử áo trắng khẽ phát ra tiếng chê cười: “Lúc trước ta cũng nghĩ không ra, nhưng rất nhanh ngươi sẽ biết đáp án.”
Ánh trăng nhợt nhạt lạnh lẽo xiêu vẹo chui vào địa lao âm u mờ mịt. Ngón tay Quân Mẫn Tâm âm thầm xoắn chặt dây xích trên cổ tay, hồi lâu mới trầm giọng nói: “Cũng chỉ là một Thái Thú, thật to gan!”
“Thái Thú Lệ quận nguyên là nữ quý tộc họ Cơ của Ly quốc, trước đây được đích thân Khương Hoàng ban tước, nhiều đời thừa kế. Trên lý thuyết, tuy nói Lệ quận thuộc sự quản lý của Tĩnh Vương, nhưng thiên hạ không ai không biết, Cơ gia nghiễm nhiên đã xem Lệ quận là một tiểu quốc độc lập.”
Không để ý tới những cô gái đang nức nở nghẹn ngào trong góc, thiếu nữ bạch y xinh đẹp cầm cây lúa rơi vãi trên mặt đất lên. Nàng ta ngồi dựa vào tường, một tay chống cằm nói rõ ràng từng chữ:
“Ta nghe nói người mà Thái Thú Lệ quận đương nhiệm sùng bái nhất là nữ hoàng trước đây của Ly quốc - Quân Liên Thư, không chỉ noi theo nữ hoàng làm việc luôn luôn quả quyết tàn nhẫn, vô cớ tàn bạo, nàng ta còn trắng trợn dùng hết châu báu vàng bạc xây dựng cung vàng điện ngọc, tên hành cung cũng dùng tên tẩm cung của nữ hoàng Ly quốc trước kia, gọi là ‘tiểu Ly cung’.”
Quân Mẫn Tâm ngạc nhiên, không dám tin hỏi: “Ngươi nói Thái Thú cao quý này ái mộ bà…” Ngừng lại một chút, nàng chợt nhớ tới thân phận của mình không thể bại lộ, liền sửa lời nói: “…Ái mộ Quân Liên Thư? Vì sao?”
Bạch y thiếu nữ nhẹ giọng cười một tiếng, âm thanh như ngọc: “Chỉ bằng việc trong người Cơ Thái Thú chảy dòng máu quý tộc thuần chính nhất Ly quốc! Mấy chục năm trước kia, Ly quốc nữ tôn nam ti, sau khi khi Ly quốc diệt vong Khương Hoàng thống nhất thiên hạ, nam tử Khương quốc tràn vào biên giới Ly quốc, những nữ nhân cao ngạo mất nước trước kia người thì chết, người thì bị thương, phần lớn còn lại đều lệ thuộc vào nam nhân Khương quốc…
Trải qua hơn ba mươi năm đã không tìm thêm được người có dòng máu Ly quốc thuần chính nữa. Vì vậy, Cơ Thái Thú mang trong mình dòng máu quý tộc thuần chính nhất rất có tư cách để kiêu ngạo. Huống chi, nữ hoàng Ly quốc trước kia là thiên cổ nhất đế.”
Nói đến đây, nàng ta cũng từ từ ngậm miệng, không bình luận gì nữa.
Quân Liên Thư khi còn sống chịu hết thóa mạ của người trong thiên hạ. Bà là người tàn nhẫn hung ác nhất Ly quốc, thậm chí còn liên minh với mật thám Khương quốc vén lên cuộc chiến phản loạn, cuối cùng bà đã dùng đôi tay của mình chôn vùi muôn vàn phồn hoa trong khói lửa... Mà sau khi bà chết nhiều năm mọi người mới bắt đầu kính sợ bà.
Lịch sử cho dù có oanh oanh liệt liệt đến đâu đi nữa cuối cùng cũng hóa thành một tiếng cười nhạt, một tiếng thở dài. Thế sự chính là như vậy.
Suy nghĩ của Quân Mẫn Tâm trở nên rối loạn, một mặt tràn đầy nghi ngờ oán giận Thái Thú Lệ quận, một mặt phải thời thời khắc khắc đề phòng bốn phía. Cho dù không thể thoát ra khỏi hang hùm miệng sói này thì ít nhất cũng phải chống đỡ đến khi cô phụ tới cứu. Nàng phải sống trở về bên phụ thân và Trần Tịch! Nàng muốn chứng minh cho người đời, chứng minh cho chính mình:
Quân Mẫn Tâm không còn mềm yếu nữa, không còn hèn mọn nữa!! Nàng đã trở nên mạnh mẽ, trở nên kiên cường, vô cùng kiên cường!!!!!
Nàng nâng cổ tay tinh tế lên cẩn thận quan sát xiềng xích, suy nghĩ một lúc nàng mới nhớ ra trong lúc vô tình thúc thúc Quân Nhàn đã từng nói, dùng trâm cài tóc của nữ nhân chen vào trong ổ khóa, thêm chút kỹ xảo là mở được những chiếc khóa nhỏ bình thường.
Khi đó Quân Nhàn còn trêu ghẹo cười nói: “Vạn nhất Mẫn Nhi bị kẻ xấu bắt đi cũng có phương pháp chạy trốn.”
Quân Mẫn Tâm mừng rỡ: Thúc thúc liệu sự như thần!
Nghĩ vậy nàng liền lục lọi trong búi tóc một hồi, lúc này mới phát hiện những thứ trâm ngọc đáng tiền kia đã bị lấy mất! Nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, lại xõa tung toàn bộ búi tóc ra, nàng tìm kiếm trong đám tóc tai bù xù một lúc lâu mới thấy một chiếc châm* nhỏ, một cây châm không đáng tiền.
*Châm: Châm dùng trong châm cứu, không phải trâm cài tóc
Mắt nàng sáng lên, vội vàng dùng đầu nhọn của cây châm đâm vào trong lỗ khóa.
Bạch y thiếu nữ đối diện nâng má hứng thú nhìn nàng làm đi làm lại hồi lâu mới cười hì hì nói: “Ngươi không mở được cái khóa này đâu.”
“…..”
Trong tiếng ‘ken két’ nặng nề, cổng thành Tĩnh quốc từ từ mở ra. Hai con tuấn mã một đen một trắng phi nhanh qua, vó ngựa cuồng loạn đạp tung hàng nghìn cánh hoa rơi, nghiền nát chúng dưới mặt đất đầy bùn.
Trời tờ mờ sáng, gió mang theo hơi lạnh, buổi lâm triều vừa mới bắt đầu. Tĩnh Vương một thân Vương bào màu tím đứng thẳng dẫn theo văn võ bá quan tự mình hạ điện nghênh đón tướng quân trẻ tuổi trở về sau trận chiến.
Áo bào tung bay nhiễm bụi đất cùng hơi thở mệt mỏi vì hành quân, phần đầu lông mày không xua được tang thương nhàn nhạt. Quân Nhàn và Trần Tịch đồng thời tung người xuống ngựa, quỳ gối dưới đất. Toàn thân Quân Nhàn mặc bạch giáp hồng bào ôm quyền, trầm giọng nói:
“Thần đệ ra mắt Vương huynh, Ngô Vương thiên tuế!!”
Tĩnh Vương tiến lên trước một bước tự tay đỡ hai người dậy, trong đôi mắt lóe lên nét mừng rỡ: “Miễn lễ, đứng lên đi.” Hồi lâu, Tĩnh Vương mới dời tầm mắt qua thiếu niên có mái tóc xoăn và đôi mắt xanh lam đang đứng một bên, quan sát cười nói: “A Tịch cao lớn hơn không ít, càng lớn càng trầm ổn.”
Nội dung của buổi lâm triều đơn giản là bàn về việc Quân Nhàn đánh thắng trận, Trần Tịch thăng quan tiến chức, khao thưởng tam quân… Tâm tình Tĩnh Vương rất tốt, nhất nhất đều theo bọn họ. Khi hạ triều, Tĩnh Vương giữ tướng quân Quân Nhàn và Trần Tịch ở lại, chuẩn bị chút điểm tâm tại thiện phòng, đích thân chiêu đãi thân đệ và Trần Tịch.
Khoé miệng Tĩnh Vương khẽ nhếch, nhưng ánh mắt có chút mơ hồ. Quân Nhàn hấp tấp gẩy vài miếng cơm, liếc Tĩnh Vương nói: “Ca ca, huynh có chuyện muốn nói với đệ?”
Tĩnh Vương dần dần bừng tỉnh từ trong suy nghĩ, bất đắc dĩ cười nói: “Thật là không có việc gì có thể giấu được đệ. Nhìn đệ phong trần mệt mỏi gấp gáp trở về nên ta muốn đợi đệ nghỉ ngơi đầy đủ rồi mới nói việc này, nhưng hiện tại cũng không giấu diếm được rồi.”
Ông than nhẹ một tiếng, tròng mắt màu tím sẫm tràn ngập ưu sầu hiếm thấy: “Đêm qua nhận được bồ câu đưa thư của Tần Tùy Phong, nói Mẫn Nhi xảy ra chuyện ở Lệ quận.”
Chiếc đũa đang gắp thức ăn trong tay Trần Tịch run lên, thức ăn còn chưa kịp nuốt xuống đã kinh ngạc nhìn Tĩnh Vương, giống như không tin tưởng vào tin dữ mình vừa nghe được. Quân Nhàn cũng kinh ngạc, hắn phục hồi lại tinh thần, lông mày anh khí khẽ vặn lại vào nhau bực tức nói:
“Chuyện gì xảy ra? Thằng nhóc Tùy Phong này làm việc như nào vậy!”
Tĩnh Vương xoa xoa mi tâm nói: “Sự việc không đơn giản. Cũng chỉ trong thời gian một cái chớp mắt Mẫn Nhi đã bị bắt đi ngay dưới mắt Tùy Phong, đến nay không rõ tung tích. Ta đã phân phó Đổng An tra tìm tất cả manh mối, phải mang Mẫn Nhi không chút tổn hao trở về.”
“Đệ đã nói không thể cho cháu gái nhỏ đi mạo hiểm, nó vẫn còn nhỏ!”
Quân Nhàn cầm đũa tức giận, đôi mắt trợn trừng vằn vện những tia máu, lúc này trên gương mặt vẫn luôn ôn hòa đã giăng đầy mây đen. Trần Tịch cũng lặng lẽ buông đũa cúi đầu, sợi tóc xoăn trước chán che lại đôi mắt thâm thúy của hắn, mười ngón tay thon dài nắm chặt thành quyền, dùng sức lớn đến nỗi các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
Tĩnh Vương cả đêm chưa ngủ, đau đầu không thôi, không thể làm gì khác hơn là trấn an nói: “Đệ đệ, là Mẫn Nhi tự mình yêu cầu đi. An tâm, đứa nhỏ này mạng lớn.”
“Trần Tịch, con lập tức triệu tập ba ngàn tinh binh, đợi lệnh tại giáo trường!” Quân Nhàn quệt miệng, đứng dậy sải bước ra ngoài: “Dù phải đào sâu ba thước lật tung Lệ quận ta cũng muốn tìm ra cháu gái nhỏ!” Vung tay lên, áo choàng đỏ thẫm phá vỡ trầm tĩnh trong phòng.
* * *
Lần tỉnh lại này, Quân Mẫn Tâm là bị lạnh mà tỉnh.
Mở mắt ra, đập vào mắt là một địa lao giống như nhà tù. Bốn phía là tường đá xám trắng, ánh trăng tà tà nương theo song sắt nhỏ hẹp trên đỉnh đầu rơi vào phòng, mông lung trải đầy trên nền gạch đá lạnh như băng.
Trong góc có tiếng khóc ‘hu hu’ truyền tới, Quân Mẫn Tâm xoa xoa huyệt thái dương đau buốt, thân thể mềm nhũn như sợi mì nấu chín, nàng nằm trên đất lạnh thấu xương nghỉ ngơi trong chốc lát mới có hơi sức ngồi dậy.
“Ngươi đã tỉnh?” Trên đỉnh đầu truyền tới giọng nữ trong trẻo dễ nghe, sau đó một bàn tay trắng thuần như ngọc đưa đến trước mặt nàng, trên cổ tay gầy nhỏ còn có một sợi dây xích màu bạc vang lên những tiếng kêu đinh đương vang dội: “Bọn chúng dùng mê hương rất mạnh, ngươi cần nghỉ ngơi một lúc mới có thể khôi phục sức khỏe.”
Giọng nữ này rõ ràng cực kì xa lạ, nhưng lại giống như gió xuân mềm mại thổi qua tuyết trắng phau, như bằng hữu nhiều năm không gặp.
Quân Mẫn Tâm cảm thấy tay người con gái kia đang đỡ lấy thân thể mình dựa vào tường đá nghỉ ngơi. Sau đó, nàng nhìn lên trên dọc theo đôi tay ngọc mịn màng đeo xiềng xích kia.
Toàn thân váy trắng tóc đen như mực, lông mày tựa viễn sơn, mắt như thu thủy, da trắng nõn nà. Mặt mày nàng ta khẽ cong, lúm đồng tiền như hoa, mang theo ba phần linh khí không nhiễm khói bụi nhân gian, siêu phàm thoát tục, nổi bật đứng đó. Thiếu nữ trước mặt tuối tác cùng lắm chỉ bằng Tiểu Cửu, nhưng là một tuyệt thế mỹ nhân trong trẻo.
Đó là vẻ đẹp như tiên nhân phiêu dật kỳ ảo.
Tiếng nghẹn ngào bốn phía không ngừng vang lên, trừ Quân Mẫn Tâm và thiếu nữ mặc áo trắng còn có mấy cô gái cũng bị bắt tới, họ ngồi trong bóng tối dùng tay áo lau đi nước mắt không ngừng rơi xuống. Còn có mấy người nhát gan, không kiềm chế được khóc ra thành tiếng, bi thương lạnh giọng hô: “Cha, mẹ… con muốn về nhà, hu hu, con sợ…”
Quân Mẫn Tâm giơ tay lên thì thấy trên cổ tay cũng đeo sợi xích bạc, xiềng xích lạnh như băng ma xát cổ tay mềm mịn, lạnh thấu xương.
Thần sắc Quân Mẫn Tâm nặng nề giật nhẹ sợi xích trên cổ tay thì cảm thấy cực kỳ đau nhức. Hồi lâu mới giương đôi mắt mờ mịt nhìn thiếu nữ áo trắng trước mặt, thấp giọng hỏi:
“Cô nương có biết đây là nơi nào không?”
“Ngươi là người ở địa phương khác cho nên không biết.” Thiếu nữ áo trắng khẽ cười xoay người lại, dải lụa buộc tóc di chuyển trong gió vẽ ra độ cong duyên dáng dưới ánh trăng. Nàng ta đứng khoanh tay dưới song sắt cửa sổ, trên dung nhan tinh xảo trải đầy ánh trăng, môi đỏ mọng cũng bị nhuộm thành màu hồng nhạt.
“Nơi này chính là tiểu Ly cung, là hậu cung cất giấu mỹ nhân trong thiên hạ của Thái Thú Lệ quận đương nhiệm!”
“Hậu… cung?” Nghe vậy, Quân Mẫn Tâm sợ hãi cả kinh, nghi ngờ nói: “Không phải Thái Thú Lệ quận là nữ nhân sao? Muốn bắt cũng là bắt nam nhân mới đúng, chúng ta là nữ nhân đâu có liên quan gì?”
Nữ tử áo trắng khẽ phát ra tiếng chê cười: “Lúc trước ta cũng nghĩ không ra, nhưng rất nhanh ngươi sẽ biết đáp án.”
Ánh trăng nhợt nhạt lạnh lẽo xiêu vẹo chui vào địa lao âm u mờ mịt. Ngón tay Quân Mẫn Tâm âm thầm xoắn chặt dây xích trên cổ tay, hồi lâu mới trầm giọng nói: “Cũng chỉ là một Thái Thú, thật to gan!”
“Thái Thú Lệ quận nguyên là nữ quý tộc họ Cơ của Ly quốc, trước đây được đích thân Khương Hoàng ban tước, nhiều đời thừa kế. Trên lý thuyết, tuy nói Lệ quận thuộc sự quản lý của Tĩnh Vương, nhưng thiên hạ không ai không biết, Cơ gia nghiễm nhiên đã xem Lệ quận là một tiểu quốc độc lập.”
Không để ý tới những cô gái đang nức nở nghẹn ngào trong góc, thiếu nữ bạch y xinh đẹp cầm cây lúa rơi vãi trên mặt đất lên. Nàng ta ngồi dựa vào tường, một tay chống cằm nói rõ ràng từng chữ:
“Ta nghe nói người mà Thái Thú Lệ quận đương nhiệm sùng bái nhất là nữ hoàng trước đây của Ly quốc - Quân Liên Thư, không chỉ noi theo nữ hoàng làm việc luôn luôn quả quyết tàn nhẫn, vô cớ tàn bạo, nàng ta còn trắng trợn dùng hết châu báu vàng bạc xây dựng cung vàng điện ngọc, tên hành cung cũng dùng tên tẩm cung của nữ hoàng Ly quốc trước kia, gọi là ‘tiểu Ly cung’.”
Quân Mẫn Tâm ngạc nhiên, không dám tin hỏi: “Ngươi nói Thái Thú cao quý này ái mộ bà…” Ngừng lại một chút, nàng chợt nhớ tới thân phận của mình không thể bại lộ, liền sửa lời nói: “…Ái mộ Quân Liên Thư? Vì sao?”
Bạch y thiếu nữ nhẹ giọng cười một tiếng, âm thanh như ngọc: “Chỉ bằng việc trong người Cơ Thái Thú chảy dòng máu quý tộc thuần chính nhất Ly quốc! Mấy chục năm trước kia, Ly quốc nữ tôn nam ti, sau khi khi Ly quốc diệt vong Khương Hoàng thống nhất thiên hạ, nam tử Khương quốc tràn vào biên giới Ly quốc, những nữ nhân cao ngạo mất nước trước kia người thì chết, người thì bị thương, phần lớn còn lại đều lệ thuộc vào nam nhân Khương quốc…
Trải qua hơn ba mươi năm đã không tìm thêm được người có dòng máu Ly quốc thuần chính nữa. Vì vậy, Cơ Thái Thú mang trong mình dòng máu quý tộc thuần chính nhất rất có tư cách để kiêu ngạo. Huống chi, nữ hoàng Ly quốc trước kia là thiên cổ nhất đế.”
Nói đến đây, nàng ta cũng từ từ ngậm miệng, không bình luận gì nữa.
Quân Liên Thư khi còn sống chịu hết thóa mạ của người trong thiên hạ. Bà là người tàn nhẫn hung ác nhất Ly quốc, thậm chí còn liên minh với mật thám Khương quốc vén lên cuộc chiến phản loạn, cuối cùng bà đã dùng đôi tay của mình chôn vùi muôn vàn phồn hoa trong khói lửa... Mà sau khi bà chết nhiều năm mọi người mới bắt đầu kính sợ bà.
Lịch sử cho dù có oanh oanh liệt liệt đến đâu đi nữa cuối cùng cũng hóa thành một tiếng cười nhạt, một tiếng thở dài. Thế sự chính là như vậy.
Suy nghĩ của Quân Mẫn Tâm trở nên rối loạn, một mặt tràn đầy nghi ngờ oán giận Thái Thú Lệ quận, một mặt phải thời thời khắc khắc đề phòng bốn phía. Cho dù không thể thoát ra khỏi hang hùm miệng sói này thì ít nhất cũng phải chống đỡ đến khi cô phụ tới cứu. Nàng phải sống trở về bên phụ thân và Trần Tịch! Nàng muốn chứng minh cho người đời, chứng minh cho chính mình:
Quân Mẫn Tâm không còn mềm yếu nữa, không còn hèn mọn nữa!! Nàng đã trở nên mạnh mẽ, trở nên kiên cường, vô cùng kiên cường!!!!!
Nàng nâng cổ tay tinh tế lên cẩn thận quan sát xiềng xích, suy nghĩ một lúc nàng mới nhớ ra trong lúc vô tình thúc thúc Quân Nhàn đã từng nói, dùng trâm cài tóc của nữ nhân chen vào trong ổ khóa, thêm chút kỹ xảo là mở được những chiếc khóa nhỏ bình thường.
Khi đó Quân Nhàn còn trêu ghẹo cười nói: “Vạn nhất Mẫn Nhi bị kẻ xấu bắt đi cũng có phương pháp chạy trốn.”
Quân Mẫn Tâm mừng rỡ: Thúc thúc liệu sự như thần!
Nghĩ vậy nàng liền lục lọi trong búi tóc một hồi, lúc này mới phát hiện những thứ trâm ngọc đáng tiền kia đã bị lấy mất! Nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, lại xõa tung toàn bộ búi tóc ra, nàng tìm kiếm trong đám tóc tai bù xù một lúc lâu mới thấy một chiếc châm* nhỏ, một cây châm không đáng tiền.
*Châm: Châm dùng trong châm cứu, không phải trâm cài tóc
Mắt nàng sáng lên, vội vàng dùng đầu nhọn của cây châm đâm vào trong lỗ khóa.
Bạch y thiếu nữ đối diện nâng má hứng thú nhìn nàng làm đi làm lại hồi lâu mới cười hì hì nói: “Ngươi không mở được cái khóa này đâu.”
“…..”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.