Chương 35: Cuộc gặp gỡ định mệnh (part 2)
Kanade Minamino
25/06/2014
Sau 5ph, tôi mới có cam đảm đến chỗ 'thiên thần'
- Chào em! - tôi mỉm cười (tôi cứ nghĩ cô bé nhỏ tuổi hơn tôi)
- Ơ......... Chào anh ạ! - cô bé ngây người ra một lúc rồi mới mỉm cười
- Em là ai? - tôi ngồi xuống cạnh cô bé - Sao anh chưa thấy em bao giờ?
- Em hỏi anh mới đúng ấy! - cô bé phảm lại tôi - Em là Nguyễn Thị Thùy Trâm, cháu nội của tập đoàn Đại Phong. Vậy anh là ai???
- Anh là Hoàng Văn Minh Tuấn, gọi anh là Sun nhé. Cháu trai tập đoàn Thành Công.
- tôi mỉm cười - Mà sao hôm nay em lại ở đây. Anh cứ tưởng........
- Hừ..... Em phải hỏi anh đấy. Tối nào em cũng ra đây mà. Khu vườn này do mẹ em trồng mà. - cô nàng hừ mũi
- Vậy à? Anh cũng thích ra đây lắm nhưng anh ra vào buồi sáng thôi. - tôi gãi đầu
- Vậy cũng nói. Ban ngày em đi học, học trên trường, học trà đạo, học nấu ăn, học cắm hoa, học đàn, học múa,..... Nên tối em mới ra đây chơi được. - cô bé nhìn tôi
- Haha! Em học lớp mấy mà sao học nhiều thế? - tôi nhìn cô bé - Nhìn em anh nghĩ em học lớp 1.
- Người đầu tiên nói em thế đấy! - cô bé bặm môi - Em học lớp 3.1 trường Pink Star.
- Hì hì. Vậy......... em bằng anh. Anh học 3.1 trường Blue Star. - tôi cười trừ.
- Vậy mà gọi người ta bằng em, xưng anh ngọt xớt à. - cô bé chu môi - Nhưng mà kệ đi, gọi vậy cũng được.
- Hihi. Vậy..... tụi mình là bạn nha! - tôi xòe tay ra
- Vâng ạ! - cô bé mỉm cười nắm lấy tay tôi
Tôi và cô bé ngồi cạnh nhau nhìn lên bầu trời đầy sao và ánh trăng vàng tròn vằng vặc. Cô bé mỉm cười
- Trăng đẹp thật. Em muốn làm chị Hằng!
- Em đẹp vậy...... Lớn lên nhất định em sẽ làm chị Hằng thôi mà! - tôi nhìn vào đôi mắt đen láy của cô bé
- Hứ, không cần anh khen! - cô bé đỏ mặt quay đi chỗ khác
- Haha! - tôi ôm bụng cười - Em thích làm mặt trăng...... Ngốc thật đấy!
- Kệ em chớ! - cô bé giận dỗi
- Thôi đừng giận. Anh nói em nghe........... - tôi lay tay cô bé
- Nói gì? - cô bé phồng môi
- Em thích là mặt trăng, vậy anh gọi em là Moon nha. Anh là Sun có nghĩa là mặt trời, em là Moon có nghĩa là mặt trăng........ - tôi chỉ tay lên cái 'bánh đa vàng' ấy.
- Hay quá! - cô bé vỗ tay. - Thôi, anh đi chơi với em nha!
Cô bé kéo tay tôi chạy trên những khóm hoa. Bỗng nhiên tôi cảm thấy có một cảm giác rất lạ trong tim mình. Ngày ấy, tôi không biết cảm giác ấy là gì. Sau đấy, khi nghe chị San nói tôi mới bieert đấy là YÊU............
- Chào em! - tôi mỉm cười (tôi cứ nghĩ cô bé nhỏ tuổi hơn tôi)
- Ơ......... Chào anh ạ! - cô bé ngây người ra một lúc rồi mới mỉm cười
- Em là ai? - tôi ngồi xuống cạnh cô bé - Sao anh chưa thấy em bao giờ?
- Em hỏi anh mới đúng ấy! - cô bé phảm lại tôi - Em là Nguyễn Thị Thùy Trâm, cháu nội của tập đoàn Đại Phong. Vậy anh là ai???
- Anh là Hoàng Văn Minh Tuấn, gọi anh là Sun nhé. Cháu trai tập đoàn Thành Công.
- tôi mỉm cười - Mà sao hôm nay em lại ở đây. Anh cứ tưởng........
- Hừ..... Em phải hỏi anh đấy. Tối nào em cũng ra đây mà. Khu vườn này do mẹ em trồng mà. - cô nàng hừ mũi
- Vậy à? Anh cũng thích ra đây lắm nhưng anh ra vào buồi sáng thôi. - tôi gãi đầu
- Vậy cũng nói. Ban ngày em đi học, học trên trường, học trà đạo, học nấu ăn, học cắm hoa, học đàn, học múa,..... Nên tối em mới ra đây chơi được. - cô bé nhìn tôi
- Haha! Em học lớp mấy mà sao học nhiều thế? - tôi nhìn cô bé - Nhìn em anh nghĩ em học lớp 1.
- Người đầu tiên nói em thế đấy! - cô bé bặm môi - Em học lớp 3.1 trường Pink Star.
- Hì hì. Vậy......... em bằng anh. Anh học 3.1 trường Blue Star. - tôi cười trừ.
- Vậy mà gọi người ta bằng em, xưng anh ngọt xớt à. - cô bé chu môi - Nhưng mà kệ đi, gọi vậy cũng được.
- Hihi. Vậy..... tụi mình là bạn nha! - tôi xòe tay ra
- Vâng ạ! - cô bé mỉm cười nắm lấy tay tôi
Tôi và cô bé ngồi cạnh nhau nhìn lên bầu trời đầy sao và ánh trăng vàng tròn vằng vặc. Cô bé mỉm cười
- Trăng đẹp thật. Em muốn làm chị Hằng!
- Em đẹp vậy...... Lớn lên nhất định em sẽ làm chị Hằng thôi mà! - tôi nhìn vào đôi mắt đen láy của cô bé
- Hứ, không cần anh khen! - cô bé đỏ mặt quay đi chỗ khác
- Haha! - tôi ôm bụng cười - Em thích làm mặt trăng...... Ngốc thật đấy!
- Kệ em chớ! - cô bé giận dỗi
- Thôi đừng giận. Anh nói em nghe........... - tôi lay tay cô bé
- Nói gì? - cô bé phồng môi
- Em thích là mặt trăng, vậy anh gọi em là Moon nha. Anh là Sun có nghĩa là mặt trời, em là Moon có nghĩa là mặt trăng........ - tôi chỉ tay lên cái 'bánh đa vàng' ấy.
- Hay quá! - cô bé vỗ tay. - Thôi, anh đi chơi với em nha!
Cô bé kéo tay tôi chạy trên những khóm hoa. Bỗng nhiên tôi cảm thấy có một cảm giác rất lạ trong tim mình. Ngày ấy, tôi không biết cảm giác ấy là gì. Sau đấy, khi nghe chị San nói tôi mới bieert đấy là YÊU............
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.