Chương 156: Moon Là Ai????
Kanade Minamino
11/07/2016
Nó bực bội chạy ra khỏi khách sạn nơi tổ chức bữa tiệcNhưng rồi nó mới thấy hối hận vì lúc nãy không đi xe
- Con đường này không có taxi. Sao giờ????? - Nó khẽ lầm bầm
- Muốn đi đâu, lên xe anh chở. - Hắn bất thình lình chạy xe tới trước mặt nó
- Nhà. - Nó đáp cụt lủn
Chiếc moto phân khối lớn chạy trên đường
Nó ngồi chéo bên, mái tóc dài đã được xõa xuống tự bao giờ đang phất phơ trong gió.
Nhìn qua kính chiếu hậu, hắn bất chợt ngẩn người ra. Người con gái ngồi sau lưng, sao mà lại xa xôi quá. Hắn nhìn nó, nhưng đó dường như không còn là cô gái hắn yêu nữa rồi. Nó bây giờ thật quá khác lạ. Hắn chúa ghét những cô gái tiểu thư đài các, khi nó bước vào cuộc đời hắn, một cô gái nghèo nhưng lúc nào cũng vô tư yêu đời đã làm tim hắn thổn thức. Nhưng rồi thì sao.... Nó bây giờ là người thừa kế của một tập đoàn ngang hàng với gia đình nhà hắn. Một cô gái nghèo và một tiểu thư sẽ khác nhau như thế nào..... Hắn cũng không thể nào biết được......
- Cẩn thận tai nạn. Đừng có nhìn nữa. - Nó véo nhẹ hông hắn - Chị biết chị đẹp rồi, cưng đừng nhìn chị bằng ánh mắt đó......
- Con nhóc này.... - Hắn phì cười. Nó vẫn như thế, vẫn không thay đổi. Không chảnh chọe.....
-----------
Biệt thự Hoa Lan
- Vào nhà anh nhiều rồi, nhưng giờ anh mới biết nhà em chứ gì...... - Nó quẹt thẻ rồi bước vào nhà
Ngôi biệt thự chọn chủ yếu gam màu sáng trắng
- Anh ngồi đó đi, đợi em lên phòng thay quần áo. Mặc cái váy này khó chịu quá. - Nó cười rồi bước lền phòng
Nhìn nó cứ ngỡ như không có gì xảy ra, nhưng thực sự, bầu không khí lại đang rất gượng gạo
- Lên phòng em luôn.
....
- Anh ngồi đó đi, em vào phòng tắm. - Nó xua tay
- Ừ.... - Hắn ngồi xuống ghế rồi nhìn ngắm phòng nó
- Anh.... - Nó bất chợt quay lại
- Gì?????
- Kéo khóa giùm em.... Hì hì.... - Nó cười - Kéo không được.....
- Em mập lên thì phải..... - Hắn từ từ kéo khóa váy cho nó - Chẹp chẹp....
- NÈ BIẾN THÁI!!!!! - Nó quay người lại co chân lên đá vào bụng hắn
- Axxxxx.... - Hắn vờ ôm bụng cúi người - Gì mà dữ quá à......
- Anh.... - Nó giả bộ vung nắm đấm. Thế nhưng..... Chiếc váy từ từ tuột xuống - Á.....
- Anh chưa thấy gì nha.... - Hắn nhắm tịt mắt lại - Hì hì....
- Anh..... - Nó dậm chân - Không được mở mắt. - Nó bước đến tủ lấy quần áo.
- Em làm như anh chưa thấy bao giờ ấy.... Ngại ngùng gì nữa..... - Hắn ngồi xuống giường nó rồi cười
- ANH!!!! - Nó gắt lên - ANH NHẮC TỚI NỮA THÌ ĐỪNG TRÁCH SAO EM DỮ NHA!!!!!!!!
- Okey.... Okey.... - Hắn đưa mắt liếc nó từ trên xuống dưới - Mập hơn một chút rồi đó.....
- Anh.... - Nó khoác chiếc váy chữ A vào người rồi bước đến chỗ hắn - Không chơi với anh nữa. Đi về đi..... - Nó kéo hắn xuống giường
- Đâu dễ vậy... - Hắn vươn tay ôm nó vào lòng rồi đè nó xuống giường. Hắn cúi xuống hôn nó, bàn tay đã bắt đầu không an phận.
"Từng ngày ta gọi tên bình minh bằng những lời ca...
Từ khi em ghé qua đây, mang nắng sớm tràn đầy hạnh phúc
Và rồi nghe từng âu yếm chợt vây kín lòng ta...
Để nỗi cô đơn chẳng còn tìm về với con tim qua từng đêm...
Và người yêu dấu hỡi,
ngàn lần ta muốn nói...
Rắng sẽ mãi luôn bên em mà thôi
Ngọt ngào từng ngày tháng,
nhẹ nhàng và ấm áp
Để từng khúc yêu thương này được hát lên miên man
Rằng sẽ luôn một lời
Chỉ yêu một người
Cầm tay anh để cho tình yêu dẫn lối
Và sẽ yêu một đời
Chỉ em mà thôi...
Cùng đắp xây nên tình yêu tuyệt vời"
(Tình yêu tuyệt vời - S.T. 365daband)
Điện thoại hắn reo bất thình lình
- Em nghe chị Sam.... - Nó vùng dậy chộp cái điện thoại trên tay hắn trước khi hắn tắt mất
- Thằng nhóc đó đâu????
- Dạ đây ạ.... - Nó cười khúc khích rồi đưa điện thoại cho hắn - Chị Sam gọi nè.
- Em nghe chị.... - Nó nhân cơ hội ngồi dậy bước ra khỏi phòng
....
Cánh đồng hoa
"Một vầng trăng tỏ, treo trên đỉnh trời
Bay về đâu thế đàn cò trắng ơi
Bà ơi chú cuội có nhớ nhà không ?
Sao như cháu thấy, sao như cháu thấy chú đang xuống trần
Nghìn năm rồi nhỉ, bên gốc cây đa
Cuội ơi em hỏi trăng non hay già
Nghìn năm rồi nhỉ, bên gốc cây đa
Cuội ơi em hỏi trăng non hay già...."
Nó ngồi trên chiếc xích đu, khẽ ngân nga hát
Hắn nhìn nó, hệt như mười năm trước
- Wen này..... - Hắn ngập ngừng gọi hắn - Anh hỏi nhé.....
Nó ngừng hát, nhìn hắn
- Em...... Bố mẹ em đâu?????
-Em cũng không biết, chỉ nghe nội bảo bố mẹ em đã mất khi em chưa tròn một tuổi rồi.
- Nhà em có mấy chị em vậy???????
- Một. Mình em thôi.
- Em không có em gái hay chị gái gì à????
- Không..... - Nó ngạc nhiên - Có gì sao?????
- Vậy Moon là ai????? - Hắn hỏi nó
- Moon..... - Nó nhíu mày
- Khi nhà anh còn ở khu này, anh có quen một cô bé bằng tuổi. Anh gọi cô bé ấy là Moon. Cô bé nhận mình là cháu của Đại Phong. Nhưng rồi sau đó, cô bé ấy đã mất, năm tám tuổi, bị ngã ở ngay vách dốc này đây..... Anh tận mắt nhìn thấy....... cô bé ấy chết....... Anna đã đẩy cô bé xuống.....
- Anna????? Trịnh Nhật Uyên, vị hôn phu của anh à????
- Ừ.... - Hắn gật đầu - Em.... Có khuôn mặt hết em ấy......
- Moon..... Moon.... - Nó khẽ lầm bầm - Sun.... Moon.... Sun....
Nó bất ngờ ngã khuỵu xuống
- A.... Đầu em.... Đau..... - Nó ngất đi
- WEN!!!!!! - Hắn hoảng sợ lay nó -EM SAO VẬY?????? ĐỪNG LÀM ANH SỢ MÀ WEN!!!!!!!!!!!!
- Con đường này không có taxi. Sao giờ????? - Nó khẽ lầm bầm
- Muốn đi đâu, lên xe anh chở. - Hắn bất thình lình chạy xe tới trước mặt nó
- Nhà. - Nó đáp cụt lủn
Chiếc moto phân khối lớn chạy trên đường
Nó ngồi chéo bên, mái tóc dài đã được xõa xuống tự bao giờ đang phất phơ trong gió.
Nhìn qua kính chiếu hậu, hắn bất chợt ngẩn người ra. Người con gái ngồi sau lưng, sao mà lại xa xôi quá. Hắn nhìn nó, nhưng đó dường như không còn là cô gái hắn yêu nữa rồi. Nó bây giờ thật quá khác lạ. Hắn chúa ghét những cô gái tiểu thư đài các, khi nó bước vào cuộc đời hắn, một cô gái nghèo nhưng lúc nào cũng vô tư yêu đời đã làm tim hắn thổn thức. Nhưng rồi thì sao.... Nó bây giờ là người thừa kế của một tập đoàn ngang hàng với gia đình nhà hắn. Một cô gái nghèo và một tiểu thư sẽ khác nhau như thế nào..... Hắn cũng không thể nào biết được......
- Cẩn thận tai nạn. Đừng có nhìn nữa. - Nó véo nhẹ hông hắn - Chị biết chị đẹp rồi, cưng đừng nhìn chị bằng ánh mắt đó......
- Con nhóc này.... - Hắn phì cười. Nó vẫn như thế, vẫn không thay đổi. Không chảnh chọe.....
-----------
Biệt thự Hoa Lan
- Vào nhà anh nhiều rồi, nhưng giờ anh mới biết nhà em chứ gì...... - Nó quẹt thẻ rồi bước vào nhà
Ngôi biệt thự chọn chủ yếu gam màu sáng trắng
- Anh ngồi đó đi, đợi em lên phòng thay quần áo. Mặc cái váy này khó chịu quá. - Nó cười rồi bước lền phòng
Nhìn nó cứ ngỡ như không có gì xảy ra, nhưng thực sự, bầu không khí lại đang rất gượng gạo
- Lên phòng em luôn.
....
- Anh ngồi đó đi, em vào phòng tắm. - Nó xua tay
- Ừ.... - Hắn ngồi xuống ghế rồi nhìn ngắm phòng nó
- Anh.... - Nó bất chợt quay lại
- Gì?????
- Kéo khóa giùm em.... Hì hì.... - Nó cười - Kéo không được.....
- Em mập lên thì phải..... - Hắn từ từ kéo khóa váy cho nó - Chẹp chẹp....
- NÈ BIẾN THÁI!!!!! - Nó quay người lại co chân lên đá vào bụng hắn
- Axxxxx.... - Hắn vờ ôm bụng cúi người - Gì mà dữ quá à......
- Anh.... - Nó giả bộ vung nắm đấm. Thế nhưng..... Chiếc váy từ từ tuột xuống - Á.....
- Anh chưa thấy gì nha.... - Hắn nhắm tịt mắt lại - Hì hì....
- Anh..... - Nó dậm chân - Không được mở mắt. - Nó bước đến tủ lấy quần áo.
- Em làm như anh chưa thấy bao giờ ấy.... Ngại ngùng gì nữa..... - Hắn ngồi xuống giường nó rồi cười
- ANH!!!! - Nó gắt lên - ANH NHẮC TỚI NỮA THÌ ĐỪNG TRÁCH SAO EM DỮ NHA!!!!!!!!
- Okey.... Okey.... - Hắn đưa mắt liếc nó từ trên xuống dưới - Mập hơn một chút rồi đó.....
- Anh.... - Nó khoác chiếc váy chữ A vào người rồi bước đến chỗ hắn - Không chơi với anh nữa. Đi về đi..... - Nó kéo hắn xuống giường
- Đâu dễ vậy... - Hắn vươn tay ôm nó vào lòng rồi đè nó xuống giường. Hắn cúi xuống hôn nó, bàn tay đã bắt đầu không an phận.
"Từng ngày ta gọi tên bình minh bằng những lời ca...
Từ khi em ghé qua đây, mang nắng sớm tràn đầy hạnh phúc
Và rồi nghe từng âu yếm chợt vây kín lòng ta...
Để nỗi cô đơn chẳng còn tìm về với con tim qua từng đêm...
Và người yêu dấu hỡi,
ngàn lần ta muốn nói...
Rắng sẽ mãi luôn bên em mà thôi
Ngọt ngào từng ngày tháng,
nhẹ nhàng và ấm áp
Để từng khúc yêu thương này được hát lên miên man
Rằng sẽ luôn một lời
Chỉ yêu một người
Cầm tay anh để cho tình yêu dẫn lối
Và sẽ yêu một đời
Chỉ em mà thôi...
Cùng đắp xây nên tình yêu tuyệt vời"
(Tình yêu tuyệt vời - S.T. 365daband)
Điện thoại hắn reo bất thình lình
- Em nghe chị Sam.... - Nó vùng dậy chộp cái điện thoại trên tay hắn trước khi hắn tắt mất
- Thằng nhóc đó đâu????
- Dạ đây ạ.... - Nó cười khúc khích rồi đưa điện thoại cho hắn - Chị Sam gọi nè.
- Em nghe chị.... - Nó nhân cơ hội ngồi dậy bước ra khỏi phòng
....
Cánh đồng hoa
"Một vầng trăng tỏ, treo trên đỉnh trời
Bay về đâu thế đàn cò trắng ơi
Bà ơi chú cuội có nhớ nhà không ?
Sao như cháu thấy, sao như cháu thấy chú đang xuống trần
Nghìn năm rồi nhỉ, bên gốc cây đa
Cuội ơi em hỏi trăng non hay già
Nghìn năm rồi nhỉ, bên gốc cây đa
Cuội ơi em hỏi trăng non hay già...."
Nó ngồi trên chiếc xích đu, khẽ ngân nga hát
Hắn nhìn nó, hệt như mười năm trước
- Wen này..... - Hắn ngập ngừng gọi hắn - Anh hỏi nhé.....
Nó ngừng hát, nhìn hắn
- Em...... Bố mẹ em đâu?????
-Em cũng không biết, chỉ nghe nội bảo bố mẹ em đã mất khi em chưa tròn một tuổi rồi.
- Nhà em có mấy chị em vậy???????
- Một. Mình em thôi.
- Em không có em gái hay chị gái gì à????
- Không..... - Nó ngạc nhiên - Có gì sao?????
- Vậy Moon là ai????? - Hắn hỏi nó
- Moon..... - Nó nhíu mày
- Khi nhà anh còn ở khu này, anh có quen một cô bé bằng tuổi. Anh gọi cô bé ấy là Moon. Cô bé nhận mình là cháu của Đại Phong. Nhưng rồi sau đó, cô bé ấy đã mất, năm tám tuổi, bị ngã ở ngay vách dốc này đây..... Anh tận mắt nhìn thấy....... cô bé ấy chết....... Anna đã đẩy cô bé xuống.....
- Anna????? Trịnh Nhật Uyên, vị hôn phu của anh à????
- Ừ.... - Hắn gật đầu - Em.... Có khuôn mặt hết em ấy......
- Moon..... Moon.... - Nó khẽ lầm bầm - Sun.... Moon.... Sun....
Nó bất ngờ ngã khuỵu xuống
- A.... Đầu em.... Đau..... - Nó ngất đi
- WEN!!!!!! - Hắn hoảng sợ lay nó -EM SAO VẬY?????? ĐỪNG LÀM ANH SỢ MÀ WEN!!!!!!!!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.