Chương 180: Su Tỉnh Lại
Kanade Minamino
17/07/2016
1 năm sau- Khi nào anh ấy tỉnh vậy chị???? - Sumi ngồi bên giường nắm chặt lấy tay Su rồi hỏi nó
- Sẽ nhanh thôi mà....... - Nó xoa đầu cô bé
Tít
Tít
Những ngón tay của Su khẽ động đậy
- BÁC SĨ!!!!!!!! - Nó chạy ra ngoài
....
- Không sao đâu, cậu ấy... Đã tỉnh rồi...... Thật phi thường......... - Bác sĩ nhìn nó
- YEAH!!!!!!!! - Sumi mừng đến rơi nước mắt ôm chầm lấy nó - ANH SU TỈNH RỒI........
-----------
Nhiều tháng sau
- Su ơi....... - Sumi mở cửa phòng bệnh - Ăn sáng đi nào..........
- Cô...... - Su nhìn ra cửa phòng
- Anh.......... Nói được rồi à?????
- Cô........... Là ai......... - Su nhìn Sumi
- Ơ...... - Sumi chết lặng - Anh thật sự không nhớ em là ai sao?????
Su gật đầu nhưng miệng cười ẩn ý
- Gì thế???? - Nó và Cin bước vào
- Chị ơi....... - Sumi khóc - Anh ấy không nhớ em..........
- Giề?????? - Nó nhìn thằng em - Thế nhớ chị là ai không???????
- Hỏi thừa, chị Wen chứ ai..... - Su khoát tay
- Còn.... - Cin xen vào
- Tớ đây không biết thằng Cin là ai đâu. Bạn bè bao nhiêu năm, quậy phá bao nhiêu trận trong lớp tớ và cậu phá, quên sạch rồi......
- Thế mà không biết bạn gái cậu?????? - Cin nhíu mày nghi hoặc
- Bạn gái tớ?????? Tớ có bạn gái từ khi nào???????? - Su ngơ ngác
- Thế thì tớ công bố, đây là bạn gái tớ...... - Cin kéo Sumi vào lòng rồi cười
- Ơ...... - Sumi ngơ ngác
- Yên chút đi...... - Cin thì thầm với Sumi - Nó đang diễn đó.......
Cin ôm chặt lấy eo Sumi rồi từ từ nâng cằm lên
Hai đôi môi sắp chạm nhau thì
"Bốp........"
Một chiếc gối bay thẳng vào vặt Cin
- Đau thẳng quỷ kia.......... - Cin ôm mặt hét
- Có người yêu thì đi ra ngoài mà hôn, méc Lily bây giờ....... Đi!!!!! - Su xua tay - Nhưng mà trước khi đi thì trả vợ tớ lại đây.......
- Biết ngay mà........ - Cin ném lại cái gối - Thằng quỷ......
- Là sao???? - Sumi ngơ ngác
- Ngốc à....... Thằng nhóc Su không mất trí nhớ đâu, dọa em đó........ - Nó vỗ vai
- Anh........ - Sumi giậm chân
- HAHAHAHAHAHA!!!!!!! - Cả phòng cười vang
........
Ngoài cửa phòng
- Cậu ta đã tỉnh...... Vâng....... Vâng.......... Tối nay tôi sẽ thực hiện........ Vâng vâng..........
-------------
Tối
Cửa phòng bệnh từ từ mở ra
Một bóng dáng từ từ bước vào
- Tôi xin lỗi....... Nhưng tôi buộc phải làm thế này để mẹ tôi được sống....... Tôi xin lỗi.......... Chỉ cần cắt đứt ống thở của cậu thì tôi có thể có tiền chữa bệnh cho mẹ rồi........ Tôi xin cậu trên trời có linh thiêng đừng trách tôi........
Con dao mổ sắc nhọn sắp cắt đứt đường dây truyền nước vào tay Su thì......
- Không tốt đâu....... - Su bất ngờ đưa tay hất mạnh, con dao rơi khỏi tay cô y tá rồi ghim thẳng xuống giường
- Ơ...... - Cô y tá chết lặng
Đèn phòng bệnh bật mở
- Cô hay thật....... - Nó bước vào phòng - Dám giết bệnh nhân trắng trợn như thế????
- Tôi....... - Cô y tá gục xuống
- Sao chị biết?????? - Sumi hỏi nó
- Nhìn điệu bộ cô ta cứ lấm la lấm lét lúc chiều là chị biết. - Nó lấy điện thoại trong túi ra - Gọi viện trưởng bệnh viện cho tôi.
- Tôi xin cô mà....... - Cô y tá òa khóc - Tôi lỡ dại....... Do tôi đang cần tiền để mẹ tôi chữa bệnh nên tôi mới nghe lời người ta xúi........
- Ai xúi cô?????? - Nó hỏi
- Tôi không biết...... Là một người đàn ông, hình như là Giám đốc của Lâm Thị....... - Cô y tá nói trong làn nước
- Là một người mang trọng trách cứu chữa nguời khác, vậy mà cô lại giết người chỉ vì muốn cứu mẹ......... Cô không đủ tư cách mang trên mình chiếc áo trắng...... Thế cô có hiểu cảm giác của mẹ cô khi biết cô giết người vì cứu mẹ không????? Nếu mẹ cô bị người khác giết vì gia đình họ có người bệnh thì cô có hận họ không????????? - Sumi nhìn cô y tá - Cô không đủ tư cách làm trong bệnh viện này..................
- Tôi xin lỗi..........
- Gọi luật sư kiện cho tôi anh Việt Minh, con trai Lâm Thị. Tội mưu sát giết người. Y tá chính của em trai tôi là đồng lõa........
- Tôi xin cô mà......... - Cô y tá ôm chân nó - Xin cô mà.......
- Cô ăn năn đi...... Nhưng tôi hứa sẽ giúp mẹ cô chữa bệnh....... - Nó bước đi
---------------
Sumi đẩy Su đến tòa án
- Sumi........ - Ông Lâm chạy lại - Xin con bỏ kiện đi...... Sao con lại nỡ kiện anh con vậy???????
- Tôi đã nói tôi không phải con ông, không phải con Lâm Thị. - Sumi ngoảnh mặt bước đi - Anh ấy sai thì anh ấy chịu..........
- Con vì một thằng con trai mà hại anh con?????? - Ông Lâm hỏi
- Đó không phải hại mà là do anh ấy đã thật sự làm sai......... - Sumi nói
"Chát...."
- ĐỒ SÚC SINH!!!!!!! - Ông Lâm tức giận tát Sumi
- Tôi không phải con ông, tùy ông chửi........ Nhưng tôi quyết không rút đơn kiện....... - Sumi đẩy Su đi
..........
- Muốn khóc thì khóc đi........ - Su nói nhẹ - Vòng tay anh sẵn sàng lau nước mắt cho em......
- Anh này..... - Sumi cúi xuống hôn Su - Có anh, là em đủ rồi........
- Sẽ nhanh thôi mà....... - Nó xoa đầu cô bé
Tít
Tít
Những ngón tay của Su khẽ động đậy
- BÁC SĨ!!!!!!!! - Nó chạy ra ngoài
....
- Không sao đâu, cậu ấy... Đã tỉnh rồi...... Thật phi thường......... - Bác sĩ nhìn nó
- YEAH!!!!!!!! - Sumi mừng đến rơi nước mắt ôm chầm lấy nó - ANH SU TỈNH RỒI........
-----------
Nhiều tháng sau
- Su ơi....... - Sumi mở cửa phòng bệnh - Ăn sáng đi nào..........
- Cô...... - Su nhìn ra cửa phòng
- Anh.......... Nói được rồi à?????
- Cô........... Là ai......... - Su nhìn Sumi
- Ơ...... - Sumi chết lặng - Anh thật sự không nhớ em là ai sao?????
Su gật đầu nhưng miệng cười ẩn ý
- Gì thế???? - Nó và Cin bước vào
- Chị ơi....... - Sumi khóc - Anh ấy không nhớ em..........
- Giề?????? - Nó nhìn thằng em - Thế nhớ chị là ai không???????
- Hỏi thừa, chị Wen chứ ai..... - Su khoát tay
- Còn.... - Cin xen vào
- Tớ đây không biết thằng Cin là ai đâu. Bạn bè bao nhiêu năm, quậy phá bao nhiêu trận trong lớp tớ và cậu phá, quên sạch rồi......
- Thế mà không biết bạn gái cậu?????? - Cin nhíu mày nghi hoặc
- Bạn gái tớ?????? Tớ có bạn gái từ khi nào???????? - Su ngơ ngác
- Thế thì tớ công bố, đây là bạn gái tớ...... - Cin kéo Sumi vào lòng rồi cười
- Ơ...... - Sumi ngơ ngác
- Yên chút đi...... - Cin thì thầm với Sumi - Nó đang diễn đó.......
Cin ôm chặt lấy eo Sumi rồi từ từ nâng cằm lên
Hai đôi môi sắp chạm nhau thì
"Bốp........"
Một chiếc gối bay thẳng vào vặt Cin
- Đau thẳng quỷ kia.......... - Cin ôm mặt hét
- Có người yêu thì đi ra ngoài mà hôn, méc Lily bây giờ....... Đi!!!!! - Su xua tay - Nhưng mà trước khi đi thì trả vợ tớ lại đây.......
- Biết ngay mà........ - Cin ném lại cái gối - Thằng quỷ......
- Là sao???? - Sumi ngơ ngác
- Ngốc à....... Thằng nhóc Su không mất trí nhớ đâu, dọa em đó........ - Nó vỗ vai
- Anh........ - Sumi giậm chân
- HAHAHAHAHAHA!!!!!!! - Cả phòng cười vang
........
Ngoài cửa phòng
- Cậu ta đã tỉnh...... Vâng....... Vâng.......... Tối nay tôi sẽ thực hiện........ Vâng vâng..........
-------------
Tối
Cửa phòng bệnh từ từ mở ra
Một bóng dáng từ từ bước vào
- Tôi xin lỗi....... Nhưng tôi buộc phải làm thế này để mẹ tôi được sống....... Tôi xin lỗi.......... Chỉ cần cắt đứt ống thở của cậu thì tôi có thể có tiền chữa bệnh cho mẹ rồi........ Tôi xin cậu trên trời có linh thiêng đừng trách tôi........
Con dao mổ sắc nhọn sắp cắt đứt đường dây truyền nước vào tay Su thì......
- Không tốt đâu....... - Su bất ngờ đưa tay hất mạnh, con dao rơi khỏi tay cô y tá rồi ghim thẳng xuống giường
- Ơ...... - Cô y tá chết lặng
Đèn phòng bệnh bật mở
- Cô hay thật....... - Nó bước vào phòng - Dám giết bệnh nhân trắng trợn như thế????
- Tôi....... - Cô y tá gục xuống
- Sao chị biết?????? - Sumi hỏi nó
- Nhìn điệu bộ cô ta cứ lấm la lấm lét lúc chiều là chị biết. - Nó lấy điện thoại trong túi ra - Gọi viện trưởng bệnh viện cho tôi.
- Tôi xin cô mà....... - Cô y tá òa khóc - Tôi lỡ dại....... Do tôi đang cần tiền để mẹ tôi chữa bệnh nên tôi mới nghe lời người ta xúi........
- Ai xúi cô?????? - Nó hỏi
- Tôi không biết...... Là một người đàn ông, hình như là Giám đốc của Lâm Thị....... - Cô y tá nói trong làn nước
- Là một người mang trọng trách cứu chữa nguời khác, vậy mà cô lại giết người chỉ vì muốn cứu mẹ......... Cô không đủ tư cách mang trên mình chiếc áo trắng...... Thế cô có hiểu cảm giác của mẹ cô khi biết cô giết người vì cứu mẹ không????? Nếu mẹ cô bị người khác giết vì gia đình họ có người bệnh thì cô có hận họ không????????? - Sumi nhìn cô y tá - Cô không đủ tư cách làm trong bệnh viện này..................
- Tôi xin lỗi..........
- Gọi luật sư kiện cho tôi anh Việt Minh, con trai Lâm Thị. Tội mưu sát giết người. Y tá chính của em trai tôi là đồng lõa........
- Tôi xin cô mà......... - Cô y tá ôm chân nó - Xin cô mà.......
- Cô ăn năn đi...... Nhưng tôi hứa sẽ giúp mẹ cô chữa bệnh....... - Nó bước đi
---------------
Sumi đẩy Su đến tòa án
- Sumi........ - Ông Lâm chạy lại - Xin con bỏ kiện đi...... Sao con lại nỡ kiện anh con vậy???????
- Tôi đã nói tôi không phải con ông, không phải con Lâm Thị. - Sumi ngoảnh mặt bước đi - Anh ấy sai thì anh ấy chịu..........
- Con vì một thằng con trai mà hại anh con?????? - Ông Lâm hỏi
- Đó không phải hại mà là do anh ấy đã thật sự làm sai......... - Sumi nói
"Chát...."
- ĐỒ SÚC SINH!!!!!!! - Ông Lâm tức giận tát Sumi
- Tôi không phải con ông, tùy ông chửi........ Nhưng tôi quyết không rút đơn kiện....... - Sumi đẩy Su đi
..........
- Muốn khóc thì khóc đi........ - Su nói nhẹ - Vòng tay anh sẵn sàng lau nước mắt cho em......
- Anh này..... - Sumi cúi xuống hôn Su - Có anh, là em đủ rồi........
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.