Công Chúa Tinh Nghịch ( Thám Tử Lừng Danh Conan)
Chương 5
Ran Miyu
19/10/2016
Part 3:
Sau nhiều ngày "khổ luyện" mệt nhọc, Lan tiểu thư đã học được rất nhiều thứ mà trước đây cha chưa từng chỉ cho mình. Những bài tập đơn giản như thuật nhền nhện đi trên nước hay thuật đi trên dây...nàng đã thấy đại huynh nhà mình tập nhiều lắm rồi nhưng cha nàng không cho nàng học vì ông muốn giữ cái gọi là ý tứ con gái. Với lại ở thời này, nữ nhi không được phép luyện thuật ninja. Trái với những suy nghĩ tiêu cực lúc đầu, nàng lại cảm thấy mình thật may mắn khi đã được đi đến đây. Ở nơi này, nàng được đối xử một cách công bằng như tất cả mọi người, không phân biệt đối xử nữ, nam gì cả. Mặc dù hằng ngày phải đối mặt với Tĩnh Hoa, hay mấy tên con trai ngốc nhưng bây giờ thì việc ấy cũng chỉ là chuyện nhỏ. Chuyện lớn nhất bây giờ là nàng phải giữ thân phận cho tốt và tập luyện hoàn thành mấy thuật ninja vỡ lòng mà thầy giao cho. Lí do đơn giản chính là ai cũng tập luyện từ nhỏ và thành thạo nhưng nàng thì không. Mấy bài tập đó quá khó, mấy thứ võ nàng đang dùng chỉ lại là cái loại võ quoèn mà nàng chắt góp được trong nhiều năm giả nam hành tẩu giang hồ. Nói "hành tẩu giang hồ " cho oai thế thôi chứ chỉ là mấy trò nghịch ngợm phá làng phá xóm cùng với nhóm bạn bụi đời Đại Lang mà thôi. Đánh nhau nhiều rồi cũng quen chứ có học hành gì đâu. Ấy thế nên mỗi khi đến giờ tập luyện là nàng lại bị thầy mắng. Tức lắm nhé, đâu phải tại nàng lười tập luyện từ lúc nhỏ đâu, mà là không ai cho tập chứ. Mà cũng nhờ thế nàng mới phát hiện ra một điều, Hòa Diệp cũng là nữ nhưng lại tập rất thành thạo. Bình thường, Hòa Diệp không thể hiện ra nhưng mãi đến khi tới ninja thì Lợi Lan mới biết, chính đại huynh là người đã hướng dẫn cho Hòa Diệp. Nghĩ đến đây, mặt nàng biến sắc, từ bình thường chuyển sang màu đỏ. Lợi Lan gầm gừ, hai tay nắm chặt:
-"Hừm, tên đại huynh ngốc, chỉ lo cho tình yêu mà chẳng nghĩ đến ta....Á á aaaa..."
Thực ra, Lan tiểu thư đang ngồi trên cây cột cao nhất của học viện ninja Iga, trong lúc tâm thần bất ổn định vì tức giận chuyện đời, không may nàng bị rơi xuống cái hố bùn ngay bên dưới. Thế là xong, hết suy nghĩ bậy bạ.
Một lúc sau, khi đã thoát ra khỏi cái hố bùn kinh tởm đó, người Lợi Lan bốc đầy mùi bùn hôi hám. Thôi thì cứ coi như là nàng bị ông trời trừng phạt vì cái tội dám nghĩ xấu về huynh trưởng đi. Cũng may không bị u đầu mẻ trán hay bị thương ở đâu chứ nếu bị sao thì chắc nàng tiêu tùng luôn. Đúng là trong cái rủi có cái may, nhưng trong cái may lại có cái rủi. Khi Lợi Lan lén lút về phòng lấy đồ đi tắm giữa đêm khuya thì có một kẻ đáng nghi đi theo nhưng nàng không biết. Trong lòng nàng nghĩ thầm:" Chắc bây giờ cũng khuya rồi nên chẳng ai dại gì mà ra đây đâu, thôi, chẳng cần rèm che cũng được ". Và nàng cứ thế trút bỏ bộ y phục ra rồi nhảy luôn xuống hồ tắm. Mặt nước gợn sóng, ánh trăng nhạt nhòa dưới làn mây thưa. Gió thổi nhẹ làm lá cây khẽ đung đưa xào xạc. Phong cảnh thật hữu tình. Biết thế, đến đêm thì nàng đi tắm luôn chứ cứ tối tối lại phải tắm chung với mấy tên nam nhân hay phải tắm lén lút lúc chiều làm nàng cảm thấy phát sợ.
Cạch...Rầm...a ui da... đau quá
Đột nhiên, có tiếng động từ đằng sau bụi cây, lại nghe tiếng kêu của người nào đó rất quen, Lợi Lan sợ hãi, vùng ngay dậy. Nàng mặc y phục một cách chớp nhoáng, rồi chạy ngay ra nơi phát ra tiếng động để tiện bịt miệng cái tên nhìn lén kia. Nhưng thật bất ngờ, kẻ đó chính là Viễn Sơn Hòa Diệp. Lợi Lan chống nạnh, nheo mắt, cúi mặt sát gần Hòa Diệp đang nằm bẹp ở dưới bụi cây, giả vờ không quen:
-Xem nào, ai đây nhỉ. Cái tên biến thái này dám nhìn ta tắm à_Vừa nói, Lợi Lan vừa gõ vào đầu Hòa Diệp. Còn Hòa Diệp thì cứ kêu oai oái, xin lỗi rối rít làm Lợi Lan phát phì cười:
-Tôi, là tôi đây tiểu thư. Hòa Diệp đây. Sao cô không nhận ra tôi.
-Ồ, nhìn kĩ lại hóa ra là Hòa Diệp nhà ta đây mà. Sao, ra đây làm gì?_Lan tiểu thư kéo cô nàng kia đứng dậy, phủi hết đất cát vương trên người Hòa Diệp rồi nhăn mặt hỏi
-Tôi đi tìm tiểu thư đấy. Tại mấy hôm nay tôi thấy sắc mặt cô rất kém....nên tôi...Chứ thực ra tôi không cố ý đâu._Hòa Diệp cúi mặt nhìn xuống mũi chân, hai tay xoa xoa vào nhau. Nghe những lời nói chân thành của Hòa Diệp, Lợi Lan cảm thấy chạnh lòng bởi nàng luôn làm cho cho mọi người lo lắng nhiều. Lợi Lan ôm Hòa Diệp, nàng vui mừng chảy cả nước mắt vì cô gái này không bao giờ bỏ rơi mình. Nàng cố kìm nén những giọt nước mắt nóng hổi của mình đang rơi, nói bằng giọng cứng rắn:
-Ta không sao đâu
-Nếu vậy thì tôi yên tâm rồi_Buông tay Lợi Lan ra_Thôi, nếu có việc gì cần thì tôi sẽ giúp cô, có lên nhé tiểu thư. Tôi đi đây, cô có về không?
-Ừm, tôi sẽ về sau
Lợi Lan đứng vẫy tay Hòa Diệp. Nàng tự nhủ phải vượt qua thử thách này mới được. Một đại ca Mao Lợi Lan kiêu hãnh việc gì cũng dám làm trước kia đâu rồi, nào phải lấy lại phong độ như cũ thôi. Mấy việc luyện tập này chỉ là việc con con. Vậy là suốt cả đêm hôm ấy, Lợi Lan tập luyện hết tất cả các thuật ninja mà thấy đã chỉ . Dù cho có ngã cả chục lần, nàng vẫn cứ cố gắng đứng dậy để tập luyện .....Nhưng nàng vẫn không hề biết rằng, ngoài Lục Viễn ra thì còn một tên khả nghi khác đang theo dõi nàng.
~~~~O~~~~
Ò ó o o
Tiếng gà gáy sáng đã vang lên.Tất cả mọi người đều thức dậy. Thượng Nguyên phu nhân - mẹ của Tĩnh Hoa cô nương đã chuẩn bị cho các học viên của học viện huấn luyện ninja Iga một bữa ăn sáng vô cùng......"thịnh soạn". Như mọi lần, tên nào tham ăn nhìn vào là thấy thèm vì thức ăn được trang trí rất đẹp nhưng ăn vào là ôi thôi...cả đám đều ngất xỉu. Thượng Nguyên đại nhân gọi đây là một bài huấn luyện nhỏ dành cho các học trò của mình xem ai sẽ là người tìm ra cách giải quyết vấn đề thực phẩm này nhanh nhất. Tất nhiên là cả Thượng Nguyên đại nhân và Thượng Nguyên cô nương cũng cùng tham gia bởi vì hai người họ từ trước tới giờ cũng chỉ toàn trốn nhà đi ăn cơm tiệm chứ chẳng biết nấu nướng gì cả. Hôm nào tiệm ăn đóng cửa thì chỉ còn nước ôm bụng nhịn đói thôi. Đã vài ngày nay, ai cũng đều dùng biện pháp cũ của sư phụ Thượng Nguyên chứ chẳng phải biết làm sao. Giờ thầy lại bảo sẽ trọng thưởng cho tên nào nghĩ ra giải pháp tốt nhất cho vấn đề này thì ông sẽ cho miễn tốt nghiệp mà vẫn được công nhận là ninja trung đẳng.
-Mà này, nếu trong các trò, ai là hoàng thượng thì cho ta xin lỗi trước nhé. Nhưng chắc hoàng thượng sẽ hiểu cho chúng ta mà thôi_Thượng Nguyên đại nhân che miệng nói với các học trò
Khỏi nói cũng biết, những người lười luyện tập thuật ninja sẽ vui đến nhường nào, trong đó có Lợi Lan. Vậy là tất cả đều ngày đêm nặn óc suy nghĩ.
-À, sao chúng ta không gọi gia nhân từ nhà lên_Công Đằng Lâm Hách, con trai của tên vương gia tham lam Công Đằng Lâm Hống lên tiếng. Nhìn mặt hắn còn lúc này ngu chưa từng thấy. Hắn thuộc dòng dõi nhà vua chúa mà nhìn hắn như tên ngốc ngốc ngoài chợ. Hắn chỉ có tướng mạo là na ná giống cha hắn chứ còn đầu óc hắn rỗng tuếch. Nhưng ít ra hắn cũng hơn Lợi Lan tiểu thư một cái, đó chính là thuật ninja. Ôi, tội nghiệp tiểu thư
-Ngươi nghĩ sao vậy, làm thế là phạm luật, có khi còn bị phạt nặng hơn là được thầy trọng thưởng_Bình Thứ lên tiếng
-Hay là cứ theo cách cũ của thầy đi_Khoái Đẩu chen vào
-Thế nếu tiệm cơm đóng cửa thì sao. Nhịn à? Ngươi ngu thế. Ở cái nơi khỉ ho cò gáy này thì biết tìm đâu ra thêm một cái tiệm ăn nào nữa. Mà cơm người ta nấu cũng chẳng đảm bảo sức khỏe, ăn xong ta vẫn thấy đói meo, còn không được ngon nữa_Lợi Lan gõ vào đầu Khoái Đẩu
-Có cơm mà ăn là hay lắm rồi, ngươi còn đòi hỏi lắm_Khoái Đẩu bĩu môi thách thức_Sao ngươi không nấu đi
-Ừ thì nấu, để bổn đại gia nấu cho các ngươi xem_Lợi Lan cũng không vừa,nàng đứng dậy, lấy tay vỗ ngực nhận lời thách thức của Khoái Đẩu
-Thôi, nếu trò đã nói thế thì ta cũng đồng ý luôn_Thượng Nguyên đại nhân gật đầu.Cùng lúc đó Tĩnh Hoa cô nương reo lên, chạy ngay đến ôm tay Lợi Lan :"Tuyệt quá, Lan đại nhân là số một"
Trưa hôm ấy, Lợi Lan ngồi năn nỉ Thượng Nguyên phu nhân mãi, lấy lí do để thực hành thuật ninja. Cuối cùng phu nhân cũng không cưỡng lại nổi thuật " nhõng nhẽo" của Lợi Lan nên đành nhường hết gian bếp ấy cho nàng, rồi bà đi hái thuốc. Trong lúc đó, ngoài sân, mọi người đều tập luyện bài tập mới thầy vừa nghĩ ra để nâng cao trình độ và cũng để giết thời gian. Chỉ một lúc sau, cơm, canh và đồ mặn đã được bày đầy lên bàn. Nhìn qua cũng thấy thèm rồi. Ngoài ra, Lợi Lan còn làm thêm bánh dorayaki để tráng miệng nữa. Nhưng ai nhìn vào cũng phải cưỡng chế cơn thèm và không dám nếm thử bởi họ cứ nhìn đồ ăn trình bày trang trí đẹp là lại nhớ đến các món ăn của Thượng Nguyên phu nhân. Cuối cùng nhường qua đẩy lại mãi, ngay cả sư phụ và Tĩnh Hoa cũng chẳng dám nếm thử, người được chỉ đạo nếm thử đồ ăn do Lợi Lan nấu chính là người ở cùng phòng với nàng, Hắc Vũ Tân Nhất. Về phần Tân Nhất, chàng cũng chẳng muốn ăn thử đâu nhưng do thầy bảo nên chàng đành phải nuốt nước bọt nếm thử. Đường đường là hoàng thượng mà sao Tân Nhất lần này hiền thế nhỉ, rất biết nghe lời. Ồ, hóa ra không phải Tân Nhất hiền mà do chàng muốn che dấu thân phận hoàng thượng đây mà. Thật khổ quá!!!
Tân Nhất cầm đũa lên. Chàng nếm thử cơm trước. Ực...Miếng cơm nuốt vào mới ngon, mới dẻo làm sao. Gần như tâm trí được khai thông ra, Tân Nhất mạnh dạn nếm đồ mặn. Đó là món thịt heo chiện sốt cà, nghe tên thôi cũng thấy thèm. Ực...lần này,không ngần ngại, Tân Nhất hét to lên vui sướng :" Ngon quá " rồi cúi xuống hì hục ăn như người sắp chết đói. Nghe Tân Nhất nói vậy, cả đám bay vào tranh nhau ăn đến khi cơm canh hết sạch.
Đêm đó, Lợi Lan lại trốn ra tắm ngoài hồ. Đang tận hưởng cảm giác khoái lạc thì nàng phát hiện ở bến bên kia cũng có tiếng người đang tắm. Lợi Lan đang định đứng dậy biến khỏi thì nàng lại cảm giác như có tiếng người bơi lại gần. Và ...
Hù
Một người từ dưới nước nhảy lên hù một cái làm Lợi Lan giật cả mình. Khi đang hoàn hồn lại thì nàng đã nhận ra cái tên chết tiệt đã làm nàng đứng tim. Kẻ đó chính là Hắc Vũ Tân Nhất. Hắn cũng đang tắm đêm vì luyện tập nhiều làm cơ thể chảy mồ hôi rất nóng nực. Lợi Lan sững người nhìn khuôn mặt hắn đang đối diện với mình. Quả thực nhìn hắn rất đẹp. Mái tóc đen mượt thấm nước, môi mỉm cười nửa miệng, đặc biệt là đôi mắt.Mắt xanh biếc, trong veo như vì sao xa. Với vẻ ngoài lãng tử, cộng thêm nụ cười nửa miệng kiêu hãnh, hắn đã làm Lan tiểu thư sững sờ không nói lên lời.
-Này, hóa ra huynh cũng đi tắm đêm à._Tân Nhất mở lời
Không để Tân Nhất làm xiêu lòng, Lợi Lan quay mặt đi nơi khác, đáp lại một cách nhanh nhảu " Đương nhiên rồi. Ta không thích tắm chung với cái lũ ,ấy tên ngốc kia"
-Ồ, vậy sao. Ta có một việc thắc mắc mãi, không biết nên hỏi ai, thôi thì đã tiện thấy huynh ở đây rồi thì ta xin mạn phép hỏi luôn. Tại sao đại ca của huynh lại không dám ăn đồ ăn do huynh nấu?_Tân Nhất gãi đầu
-Ta mới lần đầu tiên nấu đó
-Hả......
End Part 3
Sau nhiều ngày "khổ luyện" mệt nhọc, Lan tiểu thư đã học được rất nhiều thứ mà trước đây cha chưa từng chỉ cho mình. Những bài tập đơn giản như thuật nhền nhện đi trên nước hay thuật đi trên dây...nàng đã thấy đại huynh nhà mình tập nhiều lắm rồi nhưng cha nàng không cho nàng học vì ông muốn giữ cái gọi là ý tứ con gái. Với lại ở thời này, nữ nhi không được phép luyện thuật ninja. Trái với những suy nghĩ tiêu cực lúc đầu, nàng lại cảm thấy mình thật may mắn khi đã được đi đến đây. Ở nơi này, nàng được đối xử một cách công bằng như tất cả mọi người, không phân biệt đối xử nữ, nam gì cả. Mặc dù hằng ngày phải đối mặt với Tĩnh Hoa, hay mấy tên con trai ngốc nhưng bây giờ thì việc ấy cũng chỉ là chuyện nhỏ. Chuyện lớn nhất bây giờ là nàng phải giữ thân phận cho tốt và tập luyện hoàn thành mấy thuật ninja vỡ lòng mà thầy giao cho. Lí do đơn giản chính là ai cũng tập luyện từ nhỏ và thành thạo nhưng nàng thì không. Mấy bài tập đó quá khó, mấy thứ võ nàng đang dùng chỉ lại là cái loại võ quoèn mà nàng chắt góp được trong nhiều năm giả nam hành tẩu giang hồ. Nói "hành tẩu giang hồ " cho oai thế thôi chứ chỉ là mấy trò nghịch ngợm phá làng phá xóm cùng với nhóm bạn bụi đời Đại Lang mà thôi. Đánh nhau nhiều rồi cũng quen chứ có học hành gì đâu. Ấy thế nên mỗi khi đến giờ tập luyện là nàng lại bị thầy mắng. Tức lắm nhé, đâu phải tại nàng lười tập luyện từ lúc nhỏ đâu, mà là không ai cho tập chứ. Mà cũng nhờ thế nàng mới phát hiện ra một điều, Hòa Diệp cũng là nữ nhưng lại tập rất thành thạo. Bình thường, Hòa Diệp không thể hiện ra nhưng mãi đến khi tới ninja thì Lợi Lan mới biết, chính đại huynh là người đã hướng dẫn cho Hòa Diệp. Nghĩ đến đây, mặt nàng biến sắc, từ bình thường chuyển sang màu đỏ. Lợi Lan gầm gừ, hai tay nắm chặt:
-"Hừm, tên đại huynh ngốc, chỉ lo cho tình yêu mà chẳng nghĩ đến ta....Á á aaaa..."
Thực ra, Lan tiểu thư đang ngồi trên cây cột cao nhất của học viện ninja Iga, trong lúc tâm thần bất ổn định vì tức giận chuyện đời, không may nàng bị rơi xuống cái hố bùn ngay bên dưới. Thế là xong, hết suy nghĩ bậy bạ.
Một lúc sau, khi đã thoát ra khỏi cái hố bùn kinh tởm đó, người Lợi Lan bốc đầy mùi bùn hôi hám. Thôi thì cứ coi như là nàng bị ông trời trừng phạt vì cái tội dám nghĩ xấu về huynh trưởng đi. Cũng may không bị u đầu mẻ trán hay bị thương ở đâu chứ nếu bị sao thì chắc nàng tiêu tùng luôn. Đúng là trong cái rủi có cái may, nhưng trong cái may lại có cái rủi. Khi Lợi Lan lén lút về phòng lấy đồ đi tắm giữa đêm khuya thì có một kẻ đáng nghi đi theo nhưng nàng không biết. Trong lòng nàng nghĩ thầm:" Chắc bây giờ cũng khuya rồi nên chẳng ai dại gì mà ra đây đâu, thôi, chẳng cần rèm che cũng được ". Và nàng cứ thế trút bỏ bộ y phục ra rồi nhảy luôn xuống hồ tắm. Mặt nước gợn sóng, ánh trăng nhạt nhòa dưới làn mây thưa. Gió thổi nhẹ làm lá cây khẽ đung đưa xào xạc. Phong cảnh thật hữu tình. Biết thế, đến đêm thì nàng đi tắm luôn chứ cứ tối tối lại phải tắm chung với mấy tên nam nhân hay phải tắm lén lút lúc chiều làm nàng cảm thấy phát sợ.
Cạch...Rầm...a ui da... đau quá
Đột nhiên, có tiếng động từ đằng sau bụi cây, lại nghe tiếng kêu của người nào đó rất quen, Lợi Lan sợ hãi, vùng ngay dậy. Nàng mặc y phục một cách chớp nhoáng, rồi chạy ngay ra nơi phát ra tiếng động để tiện bịt miệng cái tên nhìn lén kia. Nhưng thật bất ngờ, kẻ đó chính là Viễn Sơn Hòa Diệp. Lợi Lan chống nạnh, nheo mắt, cúi mặt sát gần Hòa Diệp đang nằm bẹp ở dưới bụi cây, giả vờ không quen:
-Xem nào, ai đây nhỉ. Cái tên biến thái này dám nhìn ta tắm à_Vừa nói, Lợi Lan vừa gõ vào đầu Hòa Diệp. Còn Hòa Diệp thì cứ kêu oai oái, xin lỗi rối rít làm Lợi Lan phát phì cười:
-Tôi, là tôi đây tiểu thư. Hòa Diệp đây. Sao cô không nhận ra tôi.
-Ồ, nhìn kĩ lại hóa ra là Hòa Diệp nhà ta đây mà. Sao, ra đây làm gì?_Lan tiểu thư kéo cô nàng kia đứng dậy, phủi hết đất cát vương trên người Hòa Diệp rồi nhăn mặt hỏi
-Tôi đi tìm tiểu thư đấy. Tại mấy hôm nay tôi thấy sắc mặt cô rất kém....nên tôi...Chứ thực ra tôi không cố ý đâu._Hòa Diệp cúi mặt nhìn xuống mũi chân, hai tay xoa xoa vào nhau. Nghe những lời nói chân thành của Hòa Diệp, Lợi Lan cảm thấy chạnh lòng bởi nàng luôn làm cho cho mọi người lo lắng nhiều. Lợi Lan ôm Hòa Diệp, nàng vui mừng chảy cả nước mắt vì cô gái này không bao giờ bỏ rơi mình. Nàng cố kìm nén những giọt nước mắt nóng hổi của mình đang rơi, nói bằng giọng cứng rắn:
-Ta không sao đâu
-Nếu vậy thì tôi yên tâm rồi_Buông tay Lợi Lan ra_Thôi, nếu có việc gì cần thì tôi sẽ giúp cô, có lên nhé tiểu thư. Tôi đi đây, cô có về không?
-Ừm, tôi sẽ về sau
Lợi Lan đứng vẫy tay Hòa Diệp. Nàng tự nhủ phải vượt qua thử thách này mới được. Một đại ca Mao Lợi Lan kiêu hãnh việc gì cũng dám làm trước kia đâu rồi, nào phải lấy lại phong độ như cũ thôi. Mấy việc luyện tập này chỉ là việc con con. Vậy là suốt cả đêm hôm ấy, Lợi Lan tập luyện hết tất cả các thuật ninja mà thấy đã chỉ . Dù cho có ngã cả chục lần, nàng vẫn cứ cố gắng đứng dậy để tập luyện .....Nhưng nàng vẫn không hề biết rằng, ngoài Lục Viễn ra thì còn một tên khả nghi khác đang theo dõi nàng.
~~~~O~~~~
Ò ó o o
Tiếng gà gáy sáng đã vang lên.Tất cả mọi người đều thức dậy. Thượng Nguyên phu nhân - mẹ của Tĩnh Hoa cô nương đã chuẩn bị cho các học viên của học viện huấn luyện ninja Iga một bữa ăn sáng vô cùng......"thịnh soạn". Như mọi lần, tên nào tham ăn nhìn vào là thấy thèm vì thức ăn được trang trí rất đẹp nhưng ăn vào là ôi thôi...cả đám đều ngất xỉu. Thượng Nguyên đại nhân gọi đây là một bài huấn luyện nhỏ dành cho các học trò của mình xem ai sẽ là người tìm ra cách giải quyết vấn đề thực phẩm này nhanh nhất. Tất nhiên là cả Thượng Nguyên đại nhân và Thượng Nguyên cô nương cũng cùng tham gia bởi vì hai người họ từ trước tới giờ cũng chỉ toàn trốn nhà đi ăn cơm tiệm chứ chẳng biết nấu nướng gì cả. Hôm nào tiệm ăn đóng cửa thì chỉ còn nước ôm bụng nhịn đói thôi. Đã vài ngày nay, ai cũng đều dùng biện pháp cũ của sư phụ Thượng Nguyên chứ chẳng phải biết làm sao. Giờ thầy lại bảo sẽ trọng thưởng cho tên nào nghĩ ra giải pháp tốt nhất cho vấn đề này thì ông sẽ cho miễn tốt nghiệp mà vẫn được công nhận là ninja trung đẳng.
-Mà này, nếu trong các trò, ai là hoàng thượng thì cho ta xin lỗi trước nhé. Nhưng chắc hoàng thượng sẽ hiểu cho chúng ta mà thôi_Thượng Nguyên đại nhân che miệng nói với các học trò
Khỏi nói cũng biết, những người lười luyện tập thuật ninja sẽ vui đến nhường nào, trong đó có Lợi Lan. Vậy là tất cả đều ngày đêm nặn óc suy nghĩ.
-À, sao chúng ta không gọi gia nhân từ nhà lên_Công Đằng Lâm Hách, con trai của tên vương gia tham lam Công Đằng Lâm Hống lên tiếng. Nhìn mặt hắn còn lúc này ngu chưa từng thấy. Hắn thuộc dòng dõi nhà vua chúa mà nhìn hắn như tên ngốc ngốc ngoài chợ. Hắn chỉ có tướng mạo là na ná giống cha hắn chứ còn đầu óc hắn rỗng tuếch. Nhưng ít ra hắn cũng hơn Lợi Lan tiểu thư một cái, đó chính là thuật ninja. Ôi, tội nghiệp tiểu thư
-Ngươi nghĩ sao vậy, làm thế là phạm luật, có khi còn bị phạt nặng hơn là được thầy trọng thưởng_Bình Thứ lên tiếng
-Hay là cứ theo cách cũ của thầy đi_Khoái Đẩu chen vào
-Thế nếu tiệm cơm đóng cửa thì sao. Nhịn à? Ngươi ngu thế. Ở cái nơi khỉ ho cò gáy này thì biết tìm đâu ra thêm một cái tiệm ăn nào nữa. Mà cơm người ta nấu cũng chẳng đảm bảo sức khỏe, ăn xong ta vẫn thấy đói meo, còn không được ngon nữa_Lợi Lan gõ vào đầu Khoái Đẩu
-Có cơm mà ăn là hay lắm rồi, ngươi còn đòi hỏi lắm_Khoái Đẩu bĩu môi thách thức_Sao ngươi không nấu đi
-Ừ thì nấu, để bổn đại gia nấu cho các ngươi xem_Lợi Lan cũng không vừa,nàng đứng dậy, lấy tay vỗ ngực nhận lời thách thức của Khoái Đẩu
-Thôi, nếu trò đã nói thế thì ta cũng đồng ý luôn_Thượng Nguyên đại nhân gật đầu.Cùng lúc đó Tĩnh Hoa cô nương reo lên, chạy ngay đến ôm tay Lợi Lan :"Tuyệt quá, Lan đại nhân là số một"
Trưa hôm ấy, Lợi Lan ngồi năn nỉ Thượng Nguyên phu nhân mãi, lấy lí do để thực hành thuật ninja. Cuối cùng phu nhân cũng không cưỡng lại nổi thuật " nhõng nhẽo" của Lợi Lan nên đành nhường hết gian bếp ấy cho nàng, rồi bà đi hái thuốc. Trong lúc đó, ngoài sân, mọi người đều tập luyện bài tập mới thầy vừa nghĩ ra để nâng cao trình độ và cũng để giết thời gian. Chỉ một lúc sau, cơm, canh và đồ mặn đã được bày đầy lên bàn. Nhìn qua cũng thấy thèm rồi. Ngoài ra, Lợi Lan còn làm thêm bánh dorayaki để tráng miệng nữa. Nhưng ai nhìn vào cũng phải cưỡng chế cơn thèm và không dám nếm thử bởi họ cứ nhìn đồ ăn trình bày trang trí đẹp là lại nhớ đến các món ăn của Thượng Nguyên phu nhân. Cuối cùng nhường qua đẩy lại mãi, ngay cả sư phụ và Tĩnh Hoa cũng chẳng dám nếm thử, người được chỉ đạo nếm thử đồ ăn do Lợi Lan nấu chính là người ở cùng phòng với nàng, Hắc Vũ Tân Nhất. Về phần Tân Nhất, chàng cũng chẳng muốn ăn thử đâu nhưng do thầy bảo nên chàng đành phải nuốt nước bọt nếm thử. Đường đường là hoàng thượng mà sao Tân Nhất lần này hiền thế nhỉ, rất biết nghe lời. Ồ, hóa ra không phải Tân Nhất hiền mà do chàng muốn che dấu thân phận hoàng thượng đây mà. Thật khổ quá!!!
Tân Nhất cầm đũa lên. Chàng nếm thử cơm trước. Ực...Miếng cơm nuốt vào mới ngon, mới dẻo làm sao. Gần như tâm trí được khai thông ra, Tân Nhất mạnh dạn nếm đồ mặn. Đó là món thịt heo chiện sốt cà, nghe tên thôi cũng thấy thèm. Ực...lần này,không ngần ngại, Tân Nhất hét to lên vui sướng :" Ngon quá " rồi cúi xuống hì hục ăn như người sắp chết đói. Nghe Tân Nhất nói vậy, cả đám bay vào tranh nhau ăn đến khi cơm canh hết sạch.
Đêm đó, Lợi Lan lại trốn ra tắm ngoài hồ. Đang tận hưởng cảm giác khoái lạc thì nàng phát hiện ở bến bên kia cũng có tiếng người đang tắm. Lợi Lan đang định đứng dậy biến khỏi thì nàng lại cảm giác như có tiếng người bơi lại gần. Và ...
Hù
Một người từ dưới nước nhảy lên hù một cái làm Lợi Lan giật cả mình. Khi đang hoàn hồn lại thì nàng đã nhận ra cái tên chết tiệt đã làm nàng đứng tim. Kẻ đó chính là Hắc Vũ Tân Nhất. Hắn cũng đang tắm đêm vì luyện tập nhiều làm cơ thể chảy mồ hôi rất nóng nực. Lợi Lan sững người nhìn khuôn mặt hắn đang đối diện với mình. Quả thực nhìn hắn rất đẹp. Mái tóc đen mượt thấm nước, môi mỉm cười nửa miệng, đặc biệt là đôi mắt.Mắt xanh biếc, trong veo như vì sao xa. Với vẻ ngoài lãng tử, cộng thêm nụ cười nửa miệng kiêu hãnh, hắn đã làm Lan tiểu thư sững sờ không nói lên lời.
-Này, hóa ra huynh cũng đi tắm đêm à._Tân Nhất mở lời
Không để Tân Nhất làm xiêu lòng, Lợi Lan quay mặt đi nơi khác, đáp lại một cách nhanh nhảu " Đương nhiên rồi. Ta không thích tắm chung với cái lũ ,ấy tên ngốc kia"
-Ồ, vậy sao. Ta có một việc thắc mắc mãi, không biết nên hỏi ai, thôi thì đã tiện thấy huynh ở đây rồi thì ta xin mạn phép hỏi luôn. Tại sao đại ca của huynh lại không dám ăn đồ ăn do huynh nấu?_Tân Nhất gãi đầu
-Ta mới lần đầu tiên nấu đó
-Hả......
End Part 3
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.