Công Chúa Tinh Nghịch ( Thám Tử Lừng Danh Conan)

Chương 14: Cướp tân nương

Ran Miyu

19/10/2016

Lợi Lan tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài. Đập thẳng vào mắt nàng khi vừa mới tỉnh là một trần nhà lạ lẫm. Có lẽ trí nhớ nàng không được tốt cho lắm nhưng nàng vẫn còn nhớ như in trần nhà trong căn phòng ở Minh Đức cung – nơi ở của hoàng hậu mà Tân Nhất đã an bài cho nàng. Ngay cả giá y màu đỏ nặng trịch nàng mặc lúc trước, giờ đã được đổi thành một bộ y phục voan xanh vô cùng thanh nhã.

Dụi dụi đôi mắt còn đang ngái ngủ, nàng không ngại ngần há rộng miệng ngáp một cái thật đã. Đúng lúc ấy, một nữ nhân mặc y phục nha hoàn đẩy cửa tiến vào, bắt gặp hành động không giống với nữ nhi của nàng, bất ngờ trợn tròn mắt.

Lợi Lan không thèm để ý hình tượng, liếc mắt nhìn nha hoàn đang đứng hình trước cửa, hét một phát rõ to, đồng thời vươn vai vận động thân thể một chút. Tất nhiên, như đã nói, bản tính bất thường này của nàng, chẳng ai sửa được cả. Và nha hoàn kia lại một lần nữa vì nàng mà giật bắn cả mình. Nàng ta đổ mồ hôi hột, cảm thấy lạnh tóc gáy, run run cúi đầu không dám nhìn thẳng vào vị mỹ nhân đang an tọa trên giường kia:

-Nô tỳ An Nhi được công tử sai đến hầu hạ tiểu thư. Tiểu thư có gì phân phó xin cứ gọi nô tỳ.

Nghe tiếng nói, Lợi Lan giờ này mới nhớ ra trong phòng còn một người nữa, lúc nảy nàng mới nhìn thoáng qua nàng ta, không ngờ, sau một tiếng hét và vài cái vận động đã quên béng mất. Thật là đầu óc kém cỏi quá a~

-Ừ, tên hay đấy. Nan Hi, ngươi tới đây để bổn tiểu thư hỏi chút chuyện xem nào

-Nô tỳ là An Nhi ạ._An Nhi tuy hơi sợ Lợi Lan nhưng trong tâm nàng dường như lại cảm thấy nàng ta không hề đáng sợ và khủng khiếp như vẻ bề ngoài. Vậy nên nàng mạo gan sửa lại lời nói của Lợi Lan. Đến lúc nhận ra mình đã nói gì, An Nhi thấy vô cùng hối hận. Lỡ đâu, nàng lại có kết cục như Minh Nhi hôm trước, bị nhị thị thiếp của công tử cho cắt lưỡi vì dám chỉnh sửa lời nói của chủ tử.

Nhưng kết quả là những gì An Nhi lo lắng đều là công cốc bởi đáp lại nàng chỉ là một câu nói nhận sai:

-Được rồi, ta sai, là An Nhi chứ gì. Ôi giời ạ, có cái tên mà cũng khó nghe. Thôi, ngươi cứ lại đây cái đã, ngươi tên gì thì tính sau đi nhá.

Lợi Lan leo lên nhuyễn tháp, nằm nghiêng mình sang một bên, đưa người hướng về phía An Nhi đang đứng, tay phẩy phẩy.

-Dạ, nô tỳ tuân lệnh

Nói rồi, An Nhi nhẹ nhàng tiến đến gần chỗ Lợi Lan, rất an phận cúi đầu đứng một bên hầu chuyện

-Ai sai ngươi đến đây?

-Dạ, là công tử

-Vậy công tử ngươi dặn ngươi điều gì?_Lợi Lan lãnh đạm hỏi. Trong con ngươi đen láy lóe lên một tia giảo hoạt khó nhận ra rồi ngay tức khắc lại biến mất như không có chuyện gì.

-Công tử nói đến hầu hạ tiểu thư, phải biết nghe theo lệnh của tiểu thư, tiểu thư muốn gì thì cũng phải làm trừ việc chỉ đường dẫn lối cho tiểu thư bỏ trốn.



-Vậy ta hỏi ngươi, ngươi có thể đáp ứng một yêu cầu nho nhỏ của ta được không?

-Dạ vâng, điều đó là đương nhiên ạ…

Nghe đến đó, Lợi Lan bất chợt cười to khiến An Nhi một lần nữa lại giật mình mà suýt đứng tim. Haizz, ở với vị mỹ nhân này, không tàn vì bị tra tấn lỗ tai cũng phế vì đứng tim giật mình. Quả là dấn thân vào chốn nguy hiểm.

Lợi Lan bày ra một bộ dáng lãng tử, nửa ngồi nửa nằm, một tay chống đỡ đầu, một tay để ngang hông. Nhìn nàng lúc này thật là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, ủy mị nết na, tuyệt diễm vô song khiến An Nhi nhìn lác cả mắt. Vị tiểu thư này, sau khi im lặng thì thực là một đại mỹ nhân yêu kiều nhưng lúc nàng ta nói chuyện thì thật là…hết tưởng tượng nổi. Nhưng An Nhi biết rằng, tuy bề ngoài tùy tiện là vậy nhưng vị tiểu thư này có vẻ khá dễ gần và không dữ dằn, đanh đá như tưởng tượng, nói chung là nếu công tử nhà nàng mà thú nàng làm thê thì cuộc sống sau này của nàng có vẻ khá tốt, không phải lo nghĩ sẽ bị những ả thị thiếp của công tử hành hạ.

-An cái gì đó Nhi này, ngươi nói cho ta biết, đây là đâu, ta đang ở nơi khỉ ho cò gáy nào, và tên chết tiệt nào bắt ta đến đây?

Lợi Lan gằn từng chữ như muốn ăn tươi nuốt sống cái kẻ tiểu nhân vô sỉ dám ban đem ban mặt đèn chưa tắt mà dám ngang nhiên bắt cóc nàng. Phụ thân nhà nó, nàng khinh.

“Hừ, dám bắt lão tử, ngươi còn đường mà sống à? Lão tử sẽ bẻ cổ ngươi, à không, như vậy sẽ bẩn tay, thôi để cho họ Công làm đi, dù sao hắn cũng là trượng phu trên danh nghĩa của ta, rồi sau đó sao nhỉ…À, ta sẽ bảo hắn cho ngươi lên lửa, thui ngươi cháy sém rồi ném cho Tiểu Cẩu yêu dấu cùa ta. Nó nhìn vậy mà mê thịt thui đen lắm. Hớ hớ hớ”

Lợi Lan trong lòng thầm nghĩ, lại vừa tưởng tượng ra cảnh cái tên chưa biết mặt kia bị đưa lên dàn hỏa thui, ôi, thật là hả dạ.

An Nhi đứng bên cạnh thấy được biểu tình thất thường của Lợi Lan, xém chút nữa lại giật mình. Cứ như vậy mà ở với vị mỹ nhân này chắc có lẽ một ngày nàng phải dạo Quỷ Môn quan vài vòng. Cố gắng trấn tĩnh, An Nhi thở dài, lần lượt đáp ngắn gọn, rành mạch những điều đã biết nhưng chỉ trừ có một cái…tên của công tử nhà nàng.

-Hồi tiểu thư, đây là Nam Hạ, người đang ở trong phủ của công tử ở kinh đô Nam Hạ. Nô tỳ chỉ biết công tử họ Tân Xuất, còn lại thì nô tỳ không biết và cũng không được phép nói.

-Chết tiệt, ngươi nói mấy cái đó có quan trọng gì. Tên chủ tử ngươi ngươi cũng còn chẳng biết. Làm ăn thất trách. Hừ, thôi đi ra ngoài mang cái gì lại đây cho ta lót dạ cái đã. Mấy cái khác từ từ rồi tính.

Lợi Lan phẩy phẩy tay cho An Nhi lui rồi nằm lười biếng. Nếu là người khác, rơi vào trường hợp này, chắc chắn sẽ không bình thản mà ăn uống như nàng. Nhưng hiện tại, Lợi Lan hiểu nàng có lo lắng cũng như không, ngay cả cái tên họ kép Tân Xuất đó nàng cũng chẳng biết mặt mũi ra sao, mà cho dù có từng gặp mặt, nàng cũng chẳng còn nhớ nổi, rảnh đâu mà tự dày vò bản thân mình. Hiện tại, ưu tiên lấp đầy cái dạ dày đang đánh trống của nàng trước đã, mọi thứ còn lại nàng mặc kệ. Có thực mới vực được đạo. Ăn xong rồi nàng sẽ tính kế chuồn khỏi nơi này. Tên này hắn đã tốn công bắt nàng đưa đến đây thì chắc chắn hắn sẽ không thủ tiêu nàng ngay. Thời gian tuy không nhiều nhưng trước tiên, cái gì có thể làm trước thì phải làm.

Và bước đầu cho kế hoạch bỏ trốn của Lợi Lan nàng chính là ăn.

````````~~~~~~~~```````````~~~~~~~~~`````````````~~~~~~~```````````~~~~~~~~~``````````

Trái ngược với tâm trạng bình thản của Mao Lợi Lan, Công Đằng Tân Nhất bên này trong lòng lúc nào cũng nóng như lửa đốt. Bên bờ hồ, gió se thổi khiến đoàn tùy tùng bên cạnh có chút hơi lạnh thì hắn lúc này chẳng thể nào dập tắt được ngọn lửa nóng bức đang hành hạ hắn từng giây. Mỗi khắc trôi qua, hắn không thể tập trung được vào một vấn đề, mặc dù trong lòng hắn biết “kẻ đó” sẽ không tổn hại nàng nhưng hắn vẫn không yên lòng nổi. Ngự lâm quân và ám vệ mỗi khi có tin tức mới đều báo lại cho hắn nhưng hắn lại hận không thể tự mình đi gặp nàng. Tạm thời thôi thì cứ nhịn trước, một khi mọi thứ được an bài ổn thỏa, hắn sẽ lập tức lên đường.



Không thể chậm trễ việc này dù chỉ là một giây, nếu không, chắc hắn phát điên mất. Haizz, Tân Nhất à, ngươi đã gặp được khắc tinh của đời mình rồi.

Tiếng đàn mỗi lúc một thay đổi nhanh chậm không theo tiết tấu chứng tỏ lòng hắn lúc này đang loạn.

-Người đâu!!!

Tiếng gọi của Tân Nhất phá tan không gian yên tĩnh chỉ có tiếng đàn, khiến bọn hạ nhân bất ngờ như vừa tỉnh mộng. Bọn chúng nhất thời đổ đầy cả mồ hôi hột. Chuyện hoàng hậu nương nương bị bắt tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, nếu không thì cái mạng nhỏ của chúng cũng chẳng thể níu giữ lại nữa. Phàm là con người, mấy ai mà không tham sống sợ chết. Miễn là giữ được mạng sống thì cái gì cũng có thể. Vậy nên chuyện cơ mật về hoàng hậu chỉ có mình người cuả Minh Đức cung biết. Mọi nguồn tin đã bị phong tỏa, giờ mà bất ngờ hoàng thượng có nổi giận, không chừng lại đem cái mạng nhỏ của họ ra, cấp cho một chuyến diện kiến Diêm phủ nữa là tiêu.

-Hoàng thượng có gì cần phân phó_Dương công công tiến lên hành lễ khẽ đáp

-Ngươi lập tức đi ngự thư phòng chuẩn bị đồ đạc, ngay hôm sau trẫm sẽ xuất cung. Truyền Hắc Vũ Khoái Đẩu đến ngự thư phòng, trẫm có việc muốn giao phó cho hắn.

-Thần tuân lệnh

Dương công công từ từ lui xuống, Công Đằng Tân Nhất cũng đứng dậy, cùng đoàn tùy tùng rời khỏi cố cung của mẫu thân hắn.

Việc hắn đã quyết, thì sẽ làm. Hiện tại phải về sắp xếp công việc trong triều, hiện tại trời yên biển lặng nhưng không biết lúc nào thì sóng gió lại nổi lên, vậy nên hắn cần phải chuẩn bị thật tốt mọi thứ, tránh trường hợp tiến thoái lưỡng nan.

Còn nàng, hảy đợi đến khi hắn tìm được nàng về. Hắn sẽ cho nàng biết thế nào là dám không nghe lời, để cho kẻ xấu bắt đi. Xem hắn sẽ giáo huấn nàng thế nào đây. Đường đường là một ông trùm “cái bang” kinh thành mà lại bị bắt cóc, thật đáng xấu mặt. Mà hắn cũng phải trừng trị nghiêm đám thủ vệ mới được. Chỉ một tên Tân Xuất Trí Minh tép riu mà không ngăn được, thật là một đám nuôi ăn vô dụng.

Còn nữa, kỳ này, hắn sẽ ghi thù với bọn Nam Hạ. Dám đụng vào người của hắn, hắn tuyệt đối không tha.

``````````````````````^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^``````````````````````````````````

-Hồi công tử, nàng đã tỉnh_An Nhi vào một viện sang trọng, báo cáo tình hình cho người nam tử lục y đang an nhàn thưởng trà. Ở hắn, nàng luôn cảm thấy tản ra một cỗ hương vị lạnh lùng, khí phách bức người. Hắn luôn đeo mặt nạ khiến nàng không thể nhận diện được khuôn mặt thực sự của hắn nhưng nàng đoán rằng, sau lớp mặt nạ này là một nhân vật không hề tầm thường. Với cả vị tiểu thư kia, cũng đã khiến cho nàng quá ư sợ hãi rồi.

-Ngươi làm rất tốt, bổn công tử sẽ ban thưởng hậu hĩnh.

-Đa tạ công tử._An Nhi như ngầm hiểu được ý của hắn, lặng lẽ tạ ơn rồi lui xuống.

Hớp một ngụm trà, chậm rãi thưởng thức, hắn nhẹ nhàng gỡ mặt nạ ra, đằng sau đó, quả là một khuôn mặt tuyệt thế mỹ nam tử. Khẽ nhếch khóe môi, một nụ cười quỷ dị hiện ra, hắn biết, đây là lúc để hắn danh ngôn chính thuận thu phục nàng, tiểu mỹ nhân của hắn. Hắn đã chờ đợi nàng bao nhiêu năm, thời điểm này cũng chưa phải là quá muộn. Với hắn, thời gian này là vàng bạc, và nàng sẽ là của hắn thôi…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Công Chúa Tinh Nghịch ( Thám Tử Lừng Danh Conan)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook