Công Chúa Tinh Nghịch ( Thám Tử Lừng Danh Conan)
Chương 10: Nam Sủng
Ran Miyu
19/10/2016
Tối. Trời mưa ầm ầm. Cả không gian thoáng lạnh. Từng đợt gió
thổi vù vù mạnh mẽ như muốn quật đổ tất cả mọi thứ. Ấy thế mà vẫn có hai kẻ gian manh đang ngồi tính kế.
Lợi Lan rùng mình nghĩ đến việc hồi sáng, tên đó...hắn đã nổi điên rồi. Hắn dám sờ má nàng a~
Tuy là nàng chẳng phải hạng thục nữ hiền lành gì nhưng nàng vẫn còn trong sáng lắm. Sao hắn lại dám chạm vào nàng như tình nhân thế kia. Thôi chết rồi, không xong rồi Lan Lan ơi, mày nghĩ gì đi chứ. Đầu mày để chưng à. Suy nghĩ đi,
suy nghĩ đi, nghĩ cách thôi, để ý hắn làm gì cho mệt óc a~
-A....Ta có...có rồi..._Lợi Lan đột nhiên la toáng lên làm Tân Nhất giật bắn cả mình. Hắn nhảy xuống giường, chạy vội tới cạnh nàng, liến thoắng hỏi làm nàng bực bội. Cố nén giận, nàng từ tốn đáp:
-Cách này rất hay. Hô hô hô
-Huynh mau nói đi_Tân Nhất nhịn không nổi, chồm tới. Hắn là kẻ từ xưa đến nay ghét nhất cái kiểu úp úp mở mở. Thôi thì chi bằng cứ nói quoách nó ra đi, cứ giả bộ thông minh làm gì, hắn ghét lắm cơ.
-Ngươi cứ mà từ từ đã nào, làm gì cuống lên như tên điên thế. Ghé tai lại đây, thiếu gia nói cho mà nghe. Cái kẻ này, muốn bắt hắn lòi mặt ra thì cũng dễ thôi nhưng mà, để cho hắn nhục thì mới khó. Ngươi lại đây....
*thì thào, thì thào*
Cả hai thì thầm thì thầm. Tiếng mưa làm át đi phần nào giọng nói của bọn họ, cả hai cười ngây ngất cứ như là chuẩn bị cho một cái gì đó sắp bắt đầu.
Sấm đánh đùng đùng, chớp như xé ngang trời thành hai nửa. Hắn ngồi trong một căn phòng đối diện với phòng nàng và Tân Nhất ở, nhấm nháp trà. Không biết nàng có còn nhớ hắn không nhỉ? Cho dù là bây giờ, nơi hắn ở không phải là nơi quê nhà hắn. Ở Phi Á này hắn chẳng là gì, hắn không đấu lại được với Tân Nhất. Dù là vậy đi, hắn vẫn mong có ngày nàng với hắn có thể cùng sánh vai mà bước tiếp quãng đường phía trước. Dẫu biết rằng sẽ có lúc gục ngã nhưng hắn vẫn cố đứng dậy để đạt được một mục đích duy nhất của đời hắn: có được nàng.
Nhẹ tháo bỏ lớp mặt nạ mỏng ra, hắn thở dài nhìn khuôn mặt mình trong gương đồng đặt cạnh đó. Một khuôn mặt tuấn mỹ hiện ra nhưng giờ này, trên đấy lại khắc một vẻ buồn bực đến kì lạ. Hắn làm sao mà hắn có thể thua tên tiểu tử họ Công kia được chứ. Hắn ta chẳng qua cũng chỉ là một tên vua mới lên ngôi. Duy hắn không thể phủ nhận Tân Nhất rất giỏi, hắn ta lắm mưu nhiều kế nhưng hắn đây cũng cóc phải dạng vừa đâu. Đụng vào người hắn yêu bao nhiêu năm nay, đúng là thật không thể tha thứ được mà.!!!
Cạch!!!
Tiếng gió thổi khiến cửa sổ bật tung. Mưa giông ùa vào khiến hai ngọn đèn trên bàn gỗ vụt tắt. Hắn vội đứng dậy, không do dự đóng sập cửa lại. Trong đêm tối, hắn quay lại mò mẫm đốt đèn.
Chợt...căn phòng đối diện có tiếng rớt đồ loảng xoảng. Hắn hoảng hốt tông cửa chạy ra,nhằm căn phòng kia mà vào. Không một chút suy nghĩ, trái tim dường như đã che mờ lí trí, khiến hắn rơi vào cái bẫy mà chính nàng đã sắp đặt lúc nào không hay. Căn phòng trống không, chẳng có một ai. Đến lúc này, hắn mới biết mình đã bị mắc lừa.
Vội quay đầu lại nhưng "bốp" một tiếng vang lên, trước mắt hắn đã là một khoảng tối sầm. Hắn gục xuống từ từ....
Phụp phụp
Lợi Lan phủi bụi trên người cười ha hả, tiện tay quăng luôn cái gậy ra nền nhà. Tân Nhất ngồi yên lặng trên giường nhìn nàng vui vẻ hành hạ người khác, hắn bất giác mỉm cười. Biết làm sao đây nhỉ. "Sao mà ngươi lại có thể vô tư đến vậy?"
Tân Nhất lắc lắc đầu, lười nhác đứng dậy, bước tới bên cạnh Lợi Lan, dùng giọng điệu rất chi là lưu manh hỏi:
-Giờ, xử hắn thế nào?
-Ta nghĩ, chúng ta nên dọn dẹp mớ này đã, sau đó chuồn luôn.._Ngừng một chút để thở, nàng đá đá vào thân thể kẻ đang nằm sấp ở dưới đất, không khỏi nổi lên một chút hứng thú_Chà, xú tiểu tử, dám đụng vào bổn công tử à. Hôm nay...à không, những chuỗi ngày tháng sau này, là ngày tàn của ngươi. Hố hố hố
Tiếng mưa bên ngoài vẫn không dứt, sấm vẫn nổ, và ngay tại nơi này, một kẻ xui tận mạng đã rơi vào tay của Mao Lợi Lan. Thật tội nghiệp cho hắn!!!
Tiếng cười khủng bố của Lợi Lan vang to nhưng bất quá cũng chẳng kẻ nào nghe được vì mưa đã át bớt tất cả. Hiện trường được thu dọn sạch sẽ không hạt cát, tất nhiên bụi vẫn còn nhưng cát thì đã sạch sành sanh, điều này là chắc chắn...
-----------------------------
-Ư..ư...
Tiếng rên từ một góc nhà kho vang lên. Giả Bản Trí Minh mở mắt, thoáng rên nhẹ vì đau. Nghiêng tấm thân tàn tạ của mình, hắn liếc nhìn xung quanh. Với trí thông minh của mình, hắn cũng thừa biết đây là cái nhà kho ở một nơi hẻo lánh nào đó. Bởi xung quanh chẳng có bất cứ tiếng động gì, tất cả chỉ im phăng phắc. Tay chân hắn bị buộc lại nên chẳng thể di chuyển, chỉ ngồi im một chỗ. Khi mắt đã dần quen với bóng tối, hắn phát hiện, không chỉ hắn mà bên trong căn nhà kho cũ kĩ này hình như còn có một người nữa đang ngồi. Với khướu giác nhạy bén, hắn biết người này không ai khác chính là....
Bốp!!!
-Tên chết tiệt, ngửi cái gì đấy!! Đánh hơi à?
Không cẩn thận, Trí Minh bị kí một cái vào đầu rõ đau. Lại có tiếng chửi rủa, cái gì mà dám bảo hắn đánh hơi chứ. Xem hắn là cẩu chắc? Nhưng bất quá giọng nói này nghe rất chi là quen a~
Trầm ngâm một lát, hắn giật mình , cái giọng lưu manh này ngoài nàng ra thì còn nữ tử nào dám phát ngôn thô tục như vậy. Chính là nàng rồi. Mặc dù biết bị nàng giở trò nhưng hắn vẫn thấy thật ngọt ngào. Ôi sao hắn lại vui thế này nhỉ. Lan Nhi, bắt ta đi, trói ta đi .
Là ta cam tâm tình nguyện vì nàng a~ nếu nàng muốn ta có thể đem thân dâng cho nàng a~
Lợi Lan bắt gặp vẻ mặt rất chi là không đứng đắn của tên biến thái điên khùng trước mặt, nàng bất chợt nhíu mày bực bội, lại gõ một cái "cốp" lên đầu hắn giúp hắn tỉnh lại.
Từ trong cơn mộng mị vì thấy người đẹp, Trí Minh giật mình ho khẽ, trở lại trạng thái bình tĩnh như ban đầu.
Tốc độ thay đổi sắc mặt của hắn còn nhanh hơn cả tên bắn, mới một giây trước, hắn còn giở vẻ mặt cực dâm nhìn Lợi Lan thì nay, hắn lại tự nhiên biến hóa khiến cho nàng không khỏi bất ngờ mà trong lòng thầm tán thưởng :" Tên này diễn kịch giỏi thế này, thu thập hắn làm cho mình, thì kiểu nào cũng kiếm được ối tiền ra ấy chứ!!!"
Tân Nhất dường như đã quen với cái biểu cảm thay đổi nhanh chóng ấy nên cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên là bao bởi lẽ hắn cũng không khác gì.
Giữ bình tĩnh, khống chế cảm xúc là điều đầu tiên mà hắn được học khi lên làm Thái tử. Bởi những thứ đó chính là yếu tố tất yếu để giúp những kẻ làm vua có thể thống trị và đứng vững được giữa những tên lang sói ẩn nấp trong đám quần thần. Biết đâu được một ngày nào đó, chúng sẽ phản bội lại mình.
Thà rằng không bao giờ biểu lộ cảm xúc, không để bất cứ ai biết được mình đang nghĩ gì còn hơn là để hắn nắm thóp, trở thành điểm yếu chí mạng.
Con người ai cũng có điểm yếu. Nhưng làm cách nào để không ai phát hiện ra, đó mới là kẻ tài trí. Đứng đầu một đất nước, đối với Tân Nhất mà nói, đó không chỉ là một trách nhiệm vô cùng nặng nề mà nhiều khi, có cái khuất tất không thể nói ra.
Cũng như một khi ngươi biết kẻ đó vô tội nhưng chứng cứ đã tố cáo hắn có tội, thì y như rằng ngươi là người có quyền, ngươi bắt buộc phải giam hắn lại, dù hắn có họ hàng thân thích gì với ngươi đi chăng nữa. Rồi sau khi làm dịu lòng mọi người, ngươi mới có thể đi điều tra lại sự việc, nhưng là điều tra trong bóng tối, không được để kẻ nào biết.
Rồi sau mới từ từ đưa nó ra ngoài sáng. Nói chung, cái công việc của hắn chỉ cần biết suy tính, biết dùng người và kiên nhẫn là được. Nói thì nói vậy chứ muốn làm thì khó lắm đấy nhá.
Cư nhiên như vậy mà nhiều kẻ lại mơ mộng hão huyền, muốn làm vua, muốn hưởng thụ. Rồi dần dà sau khi hưởng thụ xong, tới gặp hắn sẽ là thần chết. Cảnh mất nước, xâm lăng, rồi đói khổ....bao nhiêu việc không đếm xuể mà những kẻ ngu ngốc chẳng bao giờ biết làm gì.
Hừ, tưởng làm vua sớm hơn nông dân ấy à. Mơ đi nha, làm gì có chuyện đó. Hơn nữa, việc lập hậu bao giờ cũng bị đốc thúc, thật là mệt mỏi chồng chất.
Nghĩ đến lập hậu mới nhớ. Tân Nhất chợt nhủ thầm, giá mà Lợi Lan là nữ nhi, hắn quyết bắt đem về làm hoàng hậu của hắn. Bởi hắn nhìn ra được ngoài vẻ lưu manh vốn có, họ Mao kia còn ẩn giấu một khí chất gì đó bên trong rất khó đoán.
Tân Nhất thở dài lắc đầu rồi khẽ bước đến bên cạnh Lợi Lan. Lúc này, nàng đã khôi phục vẻ mặt như cũ không còn giữ cái kiểu trợn mắt trợn mũi lên như trước nữa. Tân Nhất giữ nguyên nụ cười tiếu lí tàng đao* của mình nhìn tên chết tiệt đang bị trói trước mặt, hận không thể băm chém hắn ra thành trăm mảnh.
*Tiếu lí tàng đao: trong ý cười có chứa đao ,ý chỉ cười nhưng có điều tính toán, ám hại người khác
- Nói, ngươi tên gì? _ Lợi Lan hung hăng đá vào mông Trí Minh một cái. Minh Trí vẫn dùng ánh mắt nhu tình nhìn nàng, chẳng thèm để ý câu hỏi của nàng khiến nàng bực muốn ói máu. Mà nghĩ lại, ói máu ra là nàng lỗ rồi, thôi, không ói, không ói, ngu gì mà ói máu chứ.
Đạp cho Trí Minh thêm một cước nữa, nàng hắng giọng hỏi lại:
-Ngươi tên gì?
-Giả Bản Trí Minh
Lợi Lan trong lòng mừng thầm, xem ra nàng cũng có uy lắm chứ, vừa mới nói vài tiếng mà tên này đã chịu nghe lời, quả không hổ là Lan Lan mà!!
-Vậy sao ngươi theo dõi bọn ta?
-Chỉ là ta thích thôi_Trí Minh lơ đãng, khép mi trả lời một cách mặt dày. Công nhận, trên đời này ngoài Tân Nhất mặt dày lúc nào cũng bám riết theo nàng thì giờ còn lòi ra một tên nữa.
Thiên a~ Nàng biết làm sao đây
-Cái tên bám đuôi chết bầm kia, ngươi muốn ta tiễn ngươi về với Diêm phủ không? _Tân Nhất bên cạnh đã sớm khó chịu với cách nói chuyện của Trí Minh, giờ lại phát hiện, hắn quả là có ý định gì đó nên trong lòng không khỏi khó chịu
-Ế, ngươi sao cư nhiên lại muốn giết hắn_Lợi Lan chạy vào can gián, vỗ vỗ vai Tân Nhất khiến hắn nhất thời bình tĩnh lại ngay tức khắc. Lợi Lan không khỏi bội phục, công nhận, những tên mặt dày xung quanh nàng đều là những kẻ giỏi điều chỉnh cảm xúc. Hôm nào nàng phải nhờ Tân Nhất chỉ cho mới được. Cười thầm trong lòng, Lợi Lan quên mất rằng trước mặt nàng còn có một kẻ đang bị trói với vẻ mặt cực kì đen khi nhìn thấy nàng thân mật tiếp xúc với Tân Nhất
-Ngươi là...con trai của phó tướng quân Giả Bản
Công Đằng Tân Nhất nhíu mày, trên gương mặt tuấn mỹ lộ ra một vẻ lạnh giá
-Hừ, Hoàng Thượng Phi Á, ngươi cũng tinh mắt nhỉ?_Giả Bản Trí Minh nhoẻn miệng cười_ Khá lắm!!
Lợi Lan :"..."
-Tân Xuất Trí Minh. Là ngươi._Tân Nhất nhìn chằm chằm kẻ trước mặt, cả người toát ra luồng hàn khí bức người khiến ai cũng có cảm giác không rét mà run.
Chàng tiến lại gần Tân Xuất Trí Minh, vươn tay lột lớp mặt nạ mỏng ra. Bên dưới lớp mặt nạ ấy là một khuôn mặt vô cùng đẹp, phải nói là tú sắc khả san*, một vẻ đẹp hơn cả hoa, khiến liễu hoa cũng phải ghen tị. Sắc đẹp này, với nữ nhân mà nói, chỉ hơn chứ không kém. Mắt to linh động, mày ngài gọn ghẽ. Mao Lợi Lan nhìn vào mà mê mẩn chảy cả nước miếng. Ôi! Tiểu cô nương này! Sao lại xinh đẹp đến thế!
Tú sắc khả san: sắc đẹp có thể thay cơm ăn
-Cô nương! Cô nương có gì khuất tất cứ nói. Cô cần gì ta sẽ giúp. A~ Quả là hồng nhan_Lợi Lan sáng mắt trầm trồ
-Hừ. Hồng nhan họa thủy. Chẳng có gì phải khen ngợi cả. Hắn là nam, là đương kim Thái tử Nam Hạ - Tân Xuất Trí Minh._Tân Nhất nhất thời có chút bực bội khó giải thích được khi nhìn thấy hành động như thể đang trêu hoa ghẹo nguyệt của Lợi Lan. Quay sang nàng mà liếc mắt một cái. Nàng cũng chẳng chịu thua, trừng mắt liếc lại nửa ngày. Một lúc, chàng quay sang, hung hăng tung sát khí về phía Tân Xuất Trí Minh đang bị trói bên dưới_ Còn ngươi, dám đột nhập Phi Á, cải trang người nhà phó tướng quân Giả Bản. Ngươi còn gì để nói nữa không?
- Ta ư....ta trà trộn bao giờ? Ta chỉ sang đây du ngoạn thôi, tình cờ lại gặp bọn ngươi, lại thấy bọn ngươi chung đường với ta. Các người bắt cóc Thái tử Nam Hạ, rồi các người sẽ biết tay.
Hứ, muốn Tân Xuất Trí Minh này thừa nhận sao? Mơ đi nhá. Cho dù các ngươi có mắng, có chửi, cũng là hại các ngươi thôi. Hai nước bằng hữu anh em, chỉ vì hoàng thượng bắt cóc mà phá hủy tình giao bang lâu dài, rồi đây dân chúng sẽ hận ngươi, Công Đằng Tân Nhất à. Ngươi có trí thì ta có mưu. Ngươi xem, muốn cướp nàng thì còn phải đợi bản lĩnh của ngươi nữa.
Mà nhắc đến nàng mới nhớ, nàng đã xuất hiện và cái miệng nàng lại ngoa ngoa lên. Thật là nữ tử khác thường, có khi tìm cả cái Phù Tang này, chẳng có nữ nhân khuê phòng nào mà có cái tính cách đặc biệt như nàng. Nhưng bất quá, người Nam Hạ lại thích vậy. Đặc biệt là những cô nương thẳng thắn như nàng.
- A~ Hình như là Tân Xuất Thái tử_Lợi Lan bổ nhào đến, tháo dây cho Trí Minh, mặt không ngừng thay đổi biểu cảm_ Thật không ngờ, cư nhiên ngài lại thông minh chui vào chốn này, mới nãy ta cùng Tân Nhất huynh đi ngang qua đây, thấy nhà kho này hôi bẩn, định đốt nhẵn đi cho sạch sẽ. Ai ngờ lúc vào kiểm tra thì vô tình bắt gặp ngài ở đây. A~ Chúng ta vì tình hữu nghị hai nước, nảy lòng nhân nghĩa, tuy tính ta có thù tất báo, có oán tất trả nhưng thiết nghĩ chưa phải lúc, ta đành bỏ chút thời gian cởi trói cho ngài. Mong ngài lần sau đừng đi lang thang rồi phải ngủ bờ ngủ bụi. Thiếu thốn cứ đến gặp ta, ta không từ chối ngài đâu a~
Vừa mới được cởi trói xong, lại nghe những lời của Lợi Lan, Trí Minh không khỏi than thầm cái tính của nàng, nói dối không chớp mắt, đóng kịch như nghệ nhân, đánh chết cũng không nhận. Hơn nữa, trong lời nói nghe ra có ý chửi hắn. Thật là ~ Nàng đúng là càng ngày càng làm hắn cảm thấy thú vị.
Phụt!!!
-Ha ha ha
Tiếng cười vang rộn, khoếch đại cả căn nhà kho cũ kĩ, ẩm mốc. Tân Xuất Trí Minh lại một lần nữa đi vào cõi mộng*, ngáy khò khò. Còn Lợi Lan thì trên tay đang cầm một bình xịt nhỏ bằng bàn tay, cười không thấy Tổ Quốc đâu. Nàng cúi mặt nhìn Trí Minh đang ngủ say, miệng lẩm bẩm:
-" A~ Thái tử, sao ngài lại đi gặp Chu Công nữa rồi? Thật làm ta tốn công. Thôi, ta không dám quấy rầy giấc ngủ của ngài nữa. Cáo từ"
Nói rồi kéo Tân Nhất đang ngơ ngác mặt lạnh chạy vèo như tên bắn ra khỏi căn nhà kho kia.
--------------------------
Ngồi trong tửu lâu, Tân Nhất nhìn Lợi Lan mà cười đỏ cả mặt, đau cả bụng.
-Chà, thật là mặt dày
-Hừ, sống thì phải mặt dày, mặt ngươi cũng đâu có mỏng_Lợi Lan chu môi đáp lại
-Ừ thì vậy, nhưng mà huynh làm ta thấy rất bất ngờ_Tân Nhất vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, ánh mắt nhìn Lợi Lan trở nên nhu tình
-Ta kệ ngươi nghĩ gì, giờ thì đến lượt ngươi trả lời cho ta biết, ngài định lừa ta đến khi nào nữa đây, Hoàng Thượng?_Mao Lợi Lan mắt sác bén nhìn Tân Nhất, như thể là người nàng đang nói chuyện không phải là Hoàng thượng mà chỉ là một kẻ ngang hàng
Tân Nhất lại vận dụng kĩ năng thay đổi sắc mặt, nhìn nàng không chớp mắt.
Mới đầu, lúc nghe Tân Xuất Trí Minh nói, thấy nàng không phản ứng nên chàng cũng không thèm để ý nhiều.
Nhưng giờ nghe nàng nói vậy thì mới sực hiểu ra, nàng biết, nàng nghe nhưng nàng không để lộ sự ngạc nhiên ra bên ngoài mà giấu lại bên trong. Nàng chờ đợi để nghe lời giải thích.
-Phải, là ta. Ta bắt buộc phải tham gia khóa huấn luyện này.
-Ô, ta không nằm mơ chứ. Ngài...hô hô hô. Chắc ngài phải giàu lắm. Hoàng thượng, ngài vì dân vì nước yêu dân như con, gặp cảnh đói khổ tất không bỏ mặc, giờ trước mặt ngài đang có một sinh linh bé nhỏ đau khổ đang chết mòn chết mỏi vì thiếu tiền. Chẳng hay, ngài có thể...chiếu cố thảo dân a~
Nhìn Lợi Lan mà Tân Nhất chợt buồn cười,hắn sao có thể có biểu hiện dễ thương như vậy được chứ. Vươn tay mạnh mẽ nắm cằm Lợi Lan, khóe môi Tân Nhất khẽ cong cong, tự tiếu phi tiêu* cười:
*tự tiếu phi tiêu:cười như không cười
-Được, trẫm sẽ chuẩn yêu cầu của ngươi nếu ngươi đồng ý làm nam sủng của trẫm
-Gì? Nam sủng?.....
Lợi Lan rùng mình nghĩ đến việc hồi sáng, tên đó...hắn đã nổi điên rồi. Hắn dám sờ má nàng a~
Tuy là nàng chẳng phải hạng thục nữ hiền lành gì nhưng nàng vẫn còn trong sáng lắm. Sao hắn lại dám chạm vào nàng như tình nhân thế kia. Thôi chết rồi, không xong rồi Lan Lan ơi, mày nghĩ gì đi chứ. Đầu mày để chưng à. Suy nghĩ đi,
suy nghĩ đi, nghĩ cách thôi, để ý hắn làm gì cho mệt óc a~
-A....Ta có...có rồi..._Lợi Lan đột nhiên la toáng lên làm Tân Nhất giật bắn cả mình. Hắn nhảy xuống giường, chạy vội tới cạnh nàng, liến thoắng hỏi làm nàng bực bội. Cố nén giận, nàng từ tốn đáp:
-Cách này rất hay. Hô hô hô
-Huynh mau nói đi_Tân Nhất nhịn không nổi, chồm tới. Hắn là kẻ từ xưa đến nay ghét nhất cái kiểu úp úp mở mở. Thôi thì chi bằng cứ nói quoách nó ra đi, cứ giả bộ thông minh làm gì, hắn ghét lắm cơ.
-Ngươi cứ mà từ từ đã nào, làm gì cuống lên như tên điên thế. Ghé tai lại đây, thiếu gia nói cho mà nghe. Cái kẻ này, muốn bắt hắn lòi mặt ra thì cũng dễ thôi nhưng mà, để cho hắn nhục thì mới khó. Ngươi lại đây....
*thì thào, thì thào*
Cả hai thì thầm thì thầm. Tiếng mưa làm át đi phần nào giọng nói của bọn họ, cả hai cười ngây ngất cứ như là chuẩn bị cho một cái gì đó sắp bắt đầu.
Sấm đánh đùng đùng, chớp như xé ngang trời thành hai nửa. Hắn ngồi trong một căn phòng đối diện với phòng nàng và Tân Nhất ở, nhấm nháp trà. Không biết nàng có còn nhớ hắn không nhỉ? Cho dù là bây giờ, nơi hắn ở không phải là nơi quê nhà hắn. Ở Phi Á này hắn chẳng là gì, hắn không đấu lại được với Tân Nhất. Dù là vậy đi, hắn vẫn mong có ngày nàng với hắn có thể cùng sánh vai mà bước tiếp quãng đường phía trước. Dẫu biết rằng sẽ có lúc gục ngã nhưng hắn vẫn cố đứng dậy để đạt được một mục đích duy nhất của đời hắn: có được nàng.
Nhẹ tháo bỏ lớp mặt nạ mỏng ra, hắn thở dài nhìn khuôn mặt mình trong gương đồng đặt cạnh đó. Một khuôn mặt tuấn mỹ hiện ra nhưng giờ này, trên đấy lại khắc một vẻ buồn bực đến kì lạ. Hắn làm sao mà hắn có thể thua tên tiểu tử họ Công kia được chứ. Hắn ta chẳng qua cũng chỉ là một tên vua mới lên ngôi. Duy hắn không thể phủ nhận Tân Nhất rất giỏi, hắn ta lắm mưu nhiều kế nhưng hắn đây cũng cóc phải dạng vừa đâu. Đụng vào người hắn yêu bao nhiêu năm nay, đúng là thật không thể tha thứ được mà.!!!
Cạch!!!
Tiếng gió thổi khiến cửa sổ bật tung. Mưa giông ùa vào khiến hai ngọn đèn trên bàn gỗ vụt tắt. Hắn vội đứng dậy, không do dự đóng sập cửa lại. Trong đêm tối, hắn quay lại mò mẫm đốt đèn.
Chợt...căn phòng đối diện có tiếng rớt đồ loảng xoảng. Hắn hoảng hốt tông cửa chạy ra,nhằm căn phòng kia mà vào. Không một chút suy nghĩ, trái tim dường như đã che mờ lí trí, khiến hắn rơi vào cái bẫy mà chính nàng đã sắp đặt lúc nào không hay. Căn phòng trống không, chẳng có một ai. Đến lúc này, hắn mới biết mình đã bị mắc lừa.
Vội quay đầu lại nhưng "bốp" một tiếng vang lên, trước mắt hắn đã là một khoảng tối sầm. Hắn gục xuống từ từ....
Phụp phụp
Lợi Lan phủi bụi trên người cười ha hả, tiện tay quăng luôn cái gậy ra nền nhà. Tân Nhất ngồi yên lặng trên giường nhìn nàng vui vẻ hành hạ người khác, hắn bất giác mỉm cười. Biết làm sao đây nhỉ. "Sao mà ngươi lại có thể vô tư đến vậy?"
Tân Nhất lắc lắc đầu, lười nhác đứng dậy, bước tới bên cạnh Lợi Lan, dùng giọng điệu rất chi là lưu manh hỏi:
-Giờ, xử hắn thế nào?
-Ta nghĩ, chúng ta nên dọn dẹp mớ này đã, sau đó chuồn luôn.._Ngừng một chút để thở, nàng đá đá vào thân thể kẻ đang nằm sấp ở dưới đất, không khỏi nổi lên một chút hứng thú_Chà, xú tiểu tử, dám đụng vào bổn công tử à. Hôm nay...à không, những chuỗi ngày tháng sau này, là ngày tàn của ngươi. Hố hố hố
Tiếng mưa bên ngoài vẫn không dứt, sấm vẫn nổ, và ngay tại nơi này, một kẻ xui tận mạng đã rơi vào tay của Mao Lợi Lan. Thật tội nghiệp cho hắn!!!
Tiếng cười khủng bố của Lợi Lan vang to nhưng bất quá cũng chẳng kẻ nào nghe được vì mưa đã át bớt tất cả. Hiện trường được thu dọn sạch sẽ không hạt cát, tất nhiên bụi vẫn còn nhưng cát thì đã sạch sành sanh, điều này là chắc chắn...
-----------------------------
-Ư..ư...
Tiếng rên từ một góc nhà kho vang lên. Giả Bản Trí Minh mở mắt, thoáng rên nhẹ vì đau. Nghiêng tấm thân tàn tạ của mình, hắn liếc nhìn xung quanh. Với trí thông minh của mình, hắn cũng thừa biết đây là cái nhà kho ở một nơi hẻo lánh nào đó. Bởi xung quanh chẳng có bất cứ tiếng động gì, tất cả chỉ im phăng phắc. Tay chân hắn bị buộc lại nên chẳng thể di chuyển, chỉ ngồi im một chỗ. Khi mắt đã dần quen với bóng tối, hắn phát hiện, không chỉ hắn mà bên trong căn nhà kho cũ kĩ này hình như còn có một người nữa đang ngồi. Với khướu giác nhạy bén, hắn biết người này không ai khác chính là....
Bốp!!!
-Tên chết tiệt, ngửi cái gì đấy!! Đánh hơi à?
Không cẩn thận, Trí Minh bị kí một cái vào đầu rõ đau. Lại có tiếng chửi rủa, cái gì mà dám bảo hắn đánh hơi chứ. Xem hắn là cẩu chắc? Nhưng bất quá giọng nói này nghe rất chi là quen a~
Trầm ngâm một lát, hắn giật mình , cái giọng lưu manh này ngoài nàng ra thì còn nữ tử nào dám phát ngôn thô tục như vậy. Chính là nàng rồi. Mặc dù biết bị nàng giở trò nhưng hắn vẫn thấy thật ngọt ngào. Ôi sao hắn lại vui thế này nhỉ. Lan Nhi, bắt ta đi, trói ta đi .
Là ta cam tâm tình nguyện vì nàng a~ nếu nàng muốn ta có thể đem thân dâng cho nàng a~
Lợi Lan bắt gặp vẻ mặt rất chi là không đứng đắn của tên biến thái điên khùng trước mặt, nàng bất chợt nhíu mày bực bội, lại gõ một cái "cốp" lên đầu hắn giúp hắn tỉnh lại.
Từ trong cơn mộng mị vì thấy người đẹp, Trí Minh giật mình ho khẽ, trở lại trạng thái bình tĩnh như ban đầu.
Tốc độ thay đổi sắc mặt của hắn còn nhanh hơn cả tên bắn, mới một giây trước, hắn còn giở vẻ mặt cực dâm nhìn Lợi Lan thì nay, hắn lại tự nhiên biến hóa khiến cho nàng không khỏi bất ngờ mà trong lòng thầm tán thưởng :" Tên này diễn kịch giỏi thế này, thu thập hắn làm cho mình, thì kiểu nào cũng kiếm được ối tiền ra ấy chứ!!!"
Tân Nhất dường như đã quen với cái biểu cảm thay đổi nhanh chóng ấy nên cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên là bao bởi lẽ hắn cũng không khác gì.
Giữ bình tĩnh, khống chế cảm xúc là điều đầu tiên mà hắn được học khi lên làm Thái tử. Bởi những thứ đó chính là yếu tố tất yếu để giúp những kẻ làm vua có thể thống trị và đứng vững được giữa những tên lang sói ẩn nấp trong đám quần thần. Biết đâu được một ngày nào đó, chúng sẽ phản bội lại mình.
Thà rằng không bao giờ biểu lộ cảm xúc, không để bất cứ ai biết được mình đang nghĩ gì còn hơn là để hắn nắm thóp, trở thành điểm yếu chí mạng.
Con người ai cũng có điểm yếu. Nhưng làm cách nào để không ai phát hiện ra, đó mới là kẻ tài trí. Đứng đầu một đất nước, đối với Tân Nhất mà nói, đó không chỉ là một trách nhiệm vô cùng nặng nề mà nhiều khi, có cái khuất tất không thể nói ra.
Cũng như một khi ngươi biết kẻ đó vô tội nhưng chứng cứ đã tố cáo hắn có tội, thì y như rằng ngươi là người có quyền, ngươi bắt buộc phải giam hắn lại, dù hắn có họ hàng thân thích gì với ngươi đi chăng nữa. Rồi sau khi làm dịu lòng mọi người, ngươi mới có thể đi điều tra lại sự việc, nhưng là điều tra trong bóng tối, không được để kẻ nào biết.
Rồi sau mới từ từ đưa nó ra ngoài sáng. Nói chung, cái công việc của hắn chỉ cần biết suy tính, biết dùng người và kiên nhẫn là được. Nói thì nói vậy chứ muốn làm thì khó lắm đấy nhá.
Cư nhiên như vậy mà nhiều kẻ lại mơ mộng hão huyền, muốn làm vua, muốn hưởng thụ. Rồi dần dà sau khi hưởng thụ xong, tới gặp hắn sẽ là thần chết. Cảnh mất nước, xâm lăng, rồi đói khổ....bao nhiêu việc không đếm xuể mà những kẻ ngu ngốc chẳng bao giờ biết làm gì.
Hừ, tưởng làm vua sớm hơn nông dân ấy à. Mơ đi nha, làm gì có chuyện đó. Hơn nữa, việc lập hậu bao giờ cũng bị đốc thúc, thật là mệt mỏi chồng chất.
Nghĩ đến lập hậu mới nhớ. Tân Nhất chợt nhủ thầm, giá mà Lợi Lan là nữ nhi, hắn quyết bắt đem về làm hoàng hậu của hắn. Bởi hắn nhìn ra được ngoài vẻ lưu manh vốn có, họ Mao kia còn ẩn giấu một khí chất gì đó bên trong rất khó đoán.
Tân Nhất thở dài lắc đầu rồi khẽ bước đến bên cạnh Lợi Lan. Lúc này, nàng đã khôi phục vẻ mặt như cũ không còn giữ cái kiểu trợn mắt trợn mũi lên như trước nữa. Tân Nhất giữ nguyên nụ cười tiếu lí tàng đao* của mình nhìn tên chết tiệt đang bị trói trước mặt, hận không thể băm chém hắn ra thành trăm mảnh.
*Tiếu lí tàng đao: trong ý cười có chứa đao ,ý chỉ cười nhưng có điều tính toán, ám hại người khác
- Nói, ngươi tên gì? _ Lợi Lan hung hăng đá vào mông Trí Minh một cái. Minh Trí vẫn dùng ánh mắt nhu tình nhìn nàng, chẳng thèm để ý câu hỏi của nàng khiến nàng bực muốn ói máu. Mà nghĩ lại, ói máu ra là nàng lỗ rồi, thôi, không ói, không ói, ngu gì mà ói máu chứ.
Đạp cho Trí Minh thêm một cước nữa, nàng hắng giọng hỏi lại:
-Ngươi tên gì?
-Giả Bản Trí Minh
Lợi Lan trong lòng mừng thầm, xem ra nàng cũng có uy lắm chứ, vừa mới nói vài tiếng mà tên này đã chịu nghe lời, quả không hổ là Lan Lan mà!!
-Vậy sao ngươi theo dõi bọn ta?
-Chỉ là ta thích thôi_Trí Minh lơ đãng, khép mi trả lời một cách mặt dày. Công nhận, trên đời này ngoài Tân Nhất mặt dày lúc nào cũng bám riết theo nàng thì giờ còn lòi ra một tên nữa.
Thiên a~ Nàng biết làm sao đây
-Cái tên bám đuôi chết bầm kia, ngươi muốn ta tiễn ngươi về với Diêm phủ không? _Tân Nhất bên cạnh đã sớm khó chịu với cách nói chuyện của Trí Minh, giờ lại phát hiện, hắn quả là có ý định gì đó nên trong lòng không khỏi khó chịu
-Ế, ngươi sao cư nhiên lại muốn giết hắn_Lợi Lan chạy vào can gián, vỗ vỗ vai Tân Nhất khiến hắn nhất thời bình tĩnh lại ngay tức khắc. Lợi Lan không khỏi bội phục, công nhận, những tên mặt dày xung quanh nàng đều là những kẻ giỏi điều chỉnh cảm xúc. Hôm nào nàng phải nhờ Tân Nhất chỉ cho mới được. Cười thầm trong lòng, Lợi Lan quên mất rằng trước mặt nàng còn có một kẻ đang bị trói với vẻ mặt cực kì đen khi nhìn thấy nàng thân mật tiếp xúc với Tân Nhất
-Ngươi là...con trai của phó tướng quân Giả Bản
Công Đằng Tân Nhất nhíu mày, trên gương mặt tuấn mỹ lộ ra một vẻ lạnh giá
-Hừ, Hoàng Thượng Phi Á, ngươi cũng tinh mắt nhỉ?_Giả Bản Trí Minh nhoẻn miệng cười_ Khá lắm!!
Lợi Lan :"..."
-Tân Xuất Trí Minh. Là ngươi._Tân Nhất nhìn chằm chằm kẻ trước mặt, cả người toát ra luồng hàn khí bức người khiến ai cũng có cảm giác không rét mà run.
Chàng tiến lại gần Tân Xuất Trí Minh, vươn tay lột lớp mặt nạ mỏng ra. Bên dưới lớp mặt nạ ấy là một khuôn mặt vô cùng đẹp, phải nói là tú sắc khả san*, một vẻ đẹp hơn cả hoa, khiến liễu hoa cũng phải ghen tị. Sắc đẹp này, với nữ nhân mà nói, chỉ hơn chứ không kém. Mắt to linh động, mày ngài gọn ghẽ. Mao Lợi Lan nhìn vào mà mê mẩn chảy cả nước miếng. Ôi! Tiểu cô nương này! Sao lại xinh đẹp đến thế!
Tú sắc khả san: sắc đẹp có thể thay cơm ăn
-Cô nương! Cô nương có gì khuất tất cứ nói. Cô cần gì ta sẽ giúp. A~ Quả là hồng nhan_Lợi Lan sáng mắt trầm trồ
-Hừ. Hồng nhan họa thủy. Chẳng có gì phải khen ngợi cả. Hắn là nam, là đương kim Thái tử Nam Hạ - Tân Xuất Trí Minh._Tân Nhất nhất thời có chút bực bội khó giải thích được khi nhìn thấy hành động như thể đang trêu hoa ghẹo nguyệt của Lợi Lan. Quay sang nàng mà liếc mắt một cái. Nàng cũng chẳng chịu thua, trừng mắt liếc lại nửa ngày. Một lúc, chàng quay sang, hung hăng tung sát khí về phía Tân Xuất Trí Minh đang bị trói bên dưới_ Còn ngươi, dám đột nhập Phi Á, cải trang người nhà phó tướng quân Giả Bản. Ngươi còn gì để nói nữa không?
- Ta ư....ta trà trộn bao giờ? Ta chỉ sang đây du ngoạn thôi, tình cờ lại gặp bọn ngươi, lại thấy bọn ngươi chung đường với ta. Các người bắt cóc Thái tử Nam Hạ, rồi các người sẽ biết tay.
Hứ, muốn Tân Xuất Trí Minh này thừa nhận sao? Mơ đi nhá. Cho dù các ngươi có mắng, có chửi, cũng là hại các ngươi thôi. Hai nước bằng hữu anh em, chỉ vì hoàng thượng bắt cóc mà phá hủy tình giao bang lâu dài, rồi đây dân chúng sẽ hận ngươi, Công Đằng Tân Nhất à. Ngươi có trí thì ta có mưu. Ngươi xem, muốn cướp nàng thì còn phải đợi bản lĩnh của ngươi nữa.
Mà nhắc đến nàng mới nhớ, nàng đã xuất hiện và cái miệng nàng lại ngoa ngoa lên. Thật là nữ tử khác thường, có khi tìm cả cái Phù Tang này, chẳng có nữ nhân khuê phòng nào mà có cái tính cách đặc biệt như nàng. Nhưng bất quá, người Nam Hạ lại thích vậy. Đặc biệt là những cô nương thẳng thắn như nàng.
- A~ Hình như là Tân Xuất Thái tử_Lợi Lan bổ nhào đến, tháo dây cho Trí Minh, mặt không ngừng thay đổi biểu cảm_ Thật không ngờ, cư nhiên ngài lại thông minh chui vào chốn này, mới nãy ta cùng Tân Nhất huynh đi ngang qua đây, thấy nhà kho này hôi bẩn, định đốt nhẵn đi cho sạch sẽ. Ai ngờ lúc vào kiểm tra thì vô tình bắt gặp ngài ở đây. A~ Chúng ta vì tình hữu nghị hai nước, nảy lòng nhân nghĩa, tuy tính ta có thù tất báo, có oán tất trả nhưng thiết nghĩ chưa phải lúc, ta đành bỏ chút thời gian cởi trói cho ngài. Mong ngài lần sau đừng đi lang thang rồi phải ngủ bờ ngủ bụi. Thiếu thốn cứ đến gặp ta, ta không từ chối ngài đâu a~
Vừa mới được cởi trói xong, lại nghe những lời của Lợi Lan, Trí Minh không khỏi than thầm cái tính của nàng, nói dối không chớp mắt, đóng kịch như nghệ nhân, đánh chết cũng không nhận. Hơn nữa, trong lời nói nghe ra có ý chửi hắn. Thật là ~ Nàng đúng là càng ngày càng làm hắn cảm thấy thú vị.
Phụt!!!
-Ha ha ha
Tiếng cười vang rộn, khoếch đại cả căn nhà kho cũ kĩ, ẩm mốc. Tân Xuất Trí Minh lại một lần nữa đi vào cõi mộng*, ngáy khò khò. Còn Lợi Lan thì trên tay đang cầm một bình xịt nhỏ bằng bàn tay, cười không thấy Tổ Quốc đâu. Nàng cúi mặt nhìn Trí Minh đang ngủ say, miệng lẩm bẩm:
-" A~ Thái tử, sao ngài lại đi gặp Chu Công nữa rồi? Thật làm ta tốn công. Thôi, ta không dám quấy rầy giấc ngủ của ngài nữa. Cáo từ"
Nói rồi kéo Tân Nhất đang ngơ ngác mặt lạnh chạy vèo như tên bắn ra khỏi căn nhà kho kia.
--------------------------
Ngồi trong tửu lâu, Tân Nhất nhìn Lợi Lan mà cười đỏ cả mặt, đau cả bụng.
-Chà, thật là mặt dày
-Hừ, sống thì phải mặt dày, mặt ngươi cũng đâu có mỏng_Lợi Lan chu môi đáp lại
-Ừ thì vậy, nhưng mà huynh làm ta thấy rất bất ngờ_Tân Nhất vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, ánh mắt nhìn Lợi Lan trở nên nhu tình
-Ta kệ ngươi nghĩ gì, giờ thì đến lượt ngươi trả lời cho ta biết, ngài định lừa ta đến khi nào nữa đây, Hoàng Thượng?_Mao Lợi Lan mắt sác bén nhìn Tân Nhất, như thể là người nàng đang nói chuyện không phải là Hoàng thượng mà chỉ là một kẻ ngang hàng
Tân Nhất lại vận dụng kĩ năng thay đổi sắc mặt, nhìn nàng không chớp mắt.
Mới đầu, lúc nghe Tân Xuất Trí Minh nói, thấy nàng không phản ứng nên chàng cũng không thèm để ý nhiều.
Nhưng giờ nghe nàng nói vậy thì mới sực hiểu ra, nàng biết, nàng nghe nhưng nàng không để lộ sự ngạc nhiên ra bên ngoài mà giấu lại bên trong. Nàng chờ đợi để nghe lời giải thích.
-Phải, là ta. Ta bắt buộc phải tham gia khóa huấn luyện này.
-Ô, ta không nằm mơ chứ. Ngài...hô hô hô. Chắc ngài phải giàu lắm. Hoàng thượng, ngài vì dân vì nước yêu dân như con, gặp cảnh đói khổ tất không bỏ mặc, giờ trước mặt ngài đang có một sinh linh bé nhỏ đau khổ đang chết mòn chết mỏi vì thiếu tiền. Chẳng hay, ngài có thể...chiếu cố thảo dân a~
Nhìn Lợi Lan mà Tân Nhất chợt buồn cười,hắn sao có thể có biểu hiện dễ thương như vậy được chứ. Vươn tay mạnh mẽ nắm cằm Lợi Lan, khóe môi Tân Nhất khẽ cong cong, tự tiếu phi tiêu* cười:
*tự tiếu phi tiêu:cười như không cười
-Được, trẫm sẽ chuẩn yêu cầu của ngươi nếu ngươi đồng ý làm nam sủng của trẫm
-Gì? Nam sủng?.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.