Chương 122
Sơn Hữu Thanh Mộc
26/05/2022
Không khí trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, nụ cười trên mặt Hoắc Kiêu nhạt đi, sau khi lùi lại hai bước, y chào hỏi Phù Vân đang trông mong ở bên cạnh: "Phù Vân, lâu rồi không gặp, ngươi cao hơn trước nhiều rồi?"
"Đúng vậy, ta đã mười tám rồi," Phù Vân nhìn thấy y đến đương nhiên rất vui mừng, "Ta mang lễ vật tới cho ngươi, Mục ca ca tuy rằng không có tới nhưng cũng nhờ đem lễ vật tới."
"Có tâm, đợi đến khi ta quay về nhà nhất định sẽ xem kỹ." Hoắc Kiêu cười nói, sau khi nói chuyện với Phù Vân liền bỏ qua Thân Đồ Xuyên nhìn về phía Quý Thính: "Vị này là?"
"Phò mã của ta, Thân Đồ Xuyên." Quý Thính vừa giới thiệu, vừa nắm lấy ống tay áo của Thân Đồ Xuyên theo thói quen.
Hoắc Kiêu liếc mắt nhìn tay nàng, sau đó y mới nhìn về phía Thân Đồ Xuyên: "Ta là Hoắc Kiêu, là nhi tử của Trấn Nam vương, hóa ra ngươi chính là Thân Đồ Xuyên, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
"Chẳng hay điện hạ có nhắc tới ta với Hoắc thiếu gia hay không?" Thân Đồ Xuyên bình tĩnh hỏi.
Ý cười trên mặt Hoắc Kiêu càng sâu hơn: "Khi viết thư cho ta Thính Thính cũng không nhắc tới những người khác, ta biết ngươi là bởi vì hiện giờ phụ mẫu của ngươi đang ở trong phủ Trấn Nam vương, bọn họ thường xuyên nhắc tới ngươi với ta."
Nghe được tin tức của cha mẹ, Thân Đồ Xuyên dừng một chút: "Đa tạ Hoắc thiếu gia đã giúp chăm sóc phụ mẫu."
"Đều là việc nhỏ, ai bảo là do Thính Thính phân phó." Hoắc Kiêu nói, chuyện tầm mắt chưa bao giờ rời khỏi người Quý Thính.
Thân Đồ Xuyên rất bình tĩnh chặn tầm mắt của y: "Điện hạ nhắc nhở Hoắc thiếu gia như vậy cũng là vì ta cho nên ta phải nói lời cảm tạ mới đúng."
"Vậy thì đợi đến thành Ngọc Quan, phò mã mời ta uống rượu là được." Hoắc Kiêu cười nói.
Thân Đồ Xuyên trầm mặc một lúc: "Ta mời Hoắc thiếu ăn cơm."
"Ăn cơm nhiều không có ý nghĩa, uống rượu mới có thú," Hoắc Kiêu nhìn Quý Thính nháy mắt một cái, "Có phải không Thính Thính?"
"Cũng, nhưng đừng, ta đang kiêng rượu, vẫn nên ăn cơm thôi." Quý Thính biết Thân Đồ Xuyên không uống được nên từ chối.
Hoắc Kiêu bất mãn: "Trong lá thư lần trước ngươi gửi tới còn nói muốn tìm ta uống rượu, sao bây giờ đột nhiên kiêng rượu? Không phải cố ý nói như vậy để gạt ta đấy chứ?"
"Ngươi đừng nghĩ nhiều như vậy được không." Quý Thính liếc mắt nhìn y một cái.
Phù Vân vẫn luôn đi theo bên cạnh, cuối cùng cũng có thể chen vào: "Mấy ngày gần đây thân thể của điện hạ không khỏe, thật sự không thể uống rượu."
"Ngươi không thoải mái sao?" Hoắc Kiêu đột nhiên cau mày, "Vậy còn chạy tới nơi quỷ quái như thành Ngọc Quan này làm gì? Chẳng trách ta còn cảm thấy sắc mặt ngươi không tốt lắm."
Y nói xong còn đưa tay thăm dò trán Quý Thính, nàng né tránh một chút nhưng không thoát đang muốn lui về phía sau thì Hoắc Kiêu cũng nhanh chóng thu tay lại: "Không nóng chắc chắn không bị sốt, còn có chỗ nào không thoải mái?"
Thân Đồ Xuyên trong mắt lóe lên một tia không hài lòng nhưng trên mặt lại không lộ ra nửa phần.
"... Sắc mặt không tốt là bởi vì đi một đoạn đường dài vô cùng mệt nhọc, chờ tới khi vào thành nghỉ ngơi mấy ngày sẽ ổn thôi." Quý Thính nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của y bất đắc dĩ nói.
Hoắc Kiêu nghe thấy như vậy liền thở ra một hơi: "Vậy thì nhanh xuất phát thôi, sớm về đến nhà cũng sớm được nghỉ ngơi."
Đang nói thì Chử Yến đi tới, sau khi đối diện với Hoắc Kiêu khóe môi cũng hơi cong lên một chút, dáng vẻ không lạnh lùng như ngày thường: "Điện hạ, cô nương vừa rồi đã đưa tới cho thái y kiểm tra qua, bị thương một chút nhưng cũng không quá nghiêm trọng. Lúc nãy thái y đã cho uống an thần hoàn còn đang hôn mê."
"Có thể điều tra rõ thân phận không không?" Quý Thính nhíu mày hỏi.
Chử Yến gật đầu: "Là con gái của một nông dân gần đây, tình cờ đi cùng đường với chúng ta, trên đường có thể đưa nàng ấy trở về."
"Chuyện này cứ như vậy đi," Quý Thính mím môi, "Nếu đã thu dọn sạch sẽ đám thổ phỉ cũng nên nhanh chóng xuất phát đi, dù sao nghỉ ngơi cũng không được yên ổn, tiếp tục lên đường."
"Vâng!" Chử Yến đáp rồi dừng lại một chút, sau đó đưa bàn tay đang nắm tới trước mặt Thân Đồ Xuyên, "Phò mã, đây là ngọc bội của người."
Thân Đồ Xuyên nhìn ngọc bội dính máu trong tay hắn ta, nói một tiếng cảm ơn rồi nhận lấy, lúc này Chử Yến mới xoay người rời đi.
Quý Thính nghiêng người nhìn một cái, đột nhiên chán ghét: "Bị dính máu của tên khốn đó, nghĩ lại cũng cảm thấy bẩn hay là vứt nó đi."
"Nó với miếng ngọc bội của điện hạ là một đôi sao có thể dễ dàng ném đi như vậy được." Thân Đồ Xuyên cười nói.
Đôi mắt của Hoắc Kiêu khẽ đảo qua, tầm mắt quét qua miếng ngọc bội trên tay Thân Đồ Xuyên cùng trên hông của Quý Thính một cái, đáy mặt hiện lên một tia lạnh nhạt.
Quý Thính dở khóc dở cười: "Thành Ngọc Quan có rất nhiều ngọc, đến lúc đó ta sẽ chọn một miếng gọi người tới làm cho chúng ta một đôi khác."
"Đúng vậy, phò mã vẫn nên ném nó đi, một đôi ngọc bội nơi nào mà chẳng có, nó cũng không có nhiều ý nghĩa lắm, màu sắc của miếng ngọc bội này cùng với miếng ngọc bội ta tặng Thính Thính rất giống nhau nhưng lại quá nhỏ, thật đúng là không phóng khoáng chút nào." Hoắc Kiêu cố tình nói.
Quý Thính nhất thời chột dạ.
Khóe môi Thân Đồ Xuyên hơi cong lên, ánh mắt trong veo nhìn về phía Hoắc Kiêu: "Thật không dám dấu diếm, đôi ngọc bộ này là từ miếng ngọc bội của Hoắc thiếu gia mà thành."
Quý Thính không nghĩ tới hắn sẽ đem việc này trực tiếp nói thẳng ra, chờ tới khi muốn bịt miệng đối phương lại thì đã không còn kịp nữa rồi. Hoắc Kiêu khẽ giật mình, sau đó nheo mắt nhìn Quý Thính: "Ta vất vả mới tìm thấy chất ngọc, ngươi cứ như vậy mà chia thành hai nửa?"
"Hoắc thiếu gia muốn trách thì trách ta đi, đều do tôi quá mức yêu thích khối ngọc bội kia. Điện hạ cũng không nỡ từ chối cho nên mới cho thợ chia làm đôi để làm ta vui lòng." Đáy mắt Thân Đồ Xuyên lộ vẻ lo lắng, nói được một nửa liền thầm kín liếc mắt nhìn Quý Thính một cái trì mến: "Ta biết rõ điện hạ đối với mình luôn không có giới hạn cho nên mới nói ra yêu cầu đó, do ta quá phận."
Quý Thính: "..." Sao nàng lại nhớ rõ khi ấy là do nó bị vỡ mới phải chia thành hai nửa?
"Nếu Hoắc thiếu gia cảm thấy không vui, đến lúc đó chúng ta lại mua tặng cho ngài." Thân Đồ Xuyên cười nói.
Hoắc Kiêu hờ hững liếc nhìn hắn một cái: "Không cần, nếu ta đã đưa cho Thính Thính, Thính Thính muốn xử trí như thế nào thì cứ làm như vậy." Y nói xong còn bất đắc dĩ nhìn Quý Thính: "Ai bảo ta đối với nàng ấy không có biện pháp nào khác."
Vẻ mặt Thân Đồ Xuyên trở nên lạnh lùng, không khí đột nhiên im lặng.
Quý Thính nhận ra có điều gì đó không ổn, ho một tiếng rồi mới nói: "Chuyện ngọc bội khi tới thành Ngọc Quan sẽ nói sau, chúng ta cũng nên xuất phát thôi." Nói xong, nàng lên xe trước.
Phù Vân lập tức nhìn về phía Hoắc Kiêu: "Người đi cùng ta chứ?"
"Được..."
"Tốt xấu gì điện hạ cũng là nữ tử, sao có thể ngồi cùng xe với người ngoài?" Thân Đồ Xuyên cắt ngang lời Hoắc Kiêu, không ủng hộ mà nhìn về phía Phù Vân: "Lần này đi theo đều là văn thần, vốn không giống với công chúa, ngươi muốn bọn họ quay về kinh tham gia với công chúa?"
Nghe vậy, Phù Vân nhanh chóng nói với Hoắc Kiêu: "Chuyện này vẫn nên quên đi, người cưỡi ngựa đi, ta cùng đi với người, trên đường cũng tiện trò chuyện nhiều hơn."
Trong nháy mắt sắc mặt Hoắc Kiêu chuyển lạnh, sau đó lại nở một nụ cười nói với Phù Vân: "Được, đã lâu không gặp, trên đường đi chúng ta tiện trò chuyện một chút."
Một tia khinh thường xẹt qua trong mắt Thân Đồ Xuyên, hắn trực tiếp quay người lên xe ngựa, mới đi vào liền ôm lấy Quý Thính.
"Có chuyện gì vậy?" Quý Thính bật cười.
Thân Đồ Xuyên thanh âm trầm thấp buồn bực: "Đột nhiên muốn giấu nàng đi."
"Tại sao?" Quý Thính ôm lấy bờ vai rộng lớn của hắn, nhẹ nhàng vỗ về.
Thân Đồ Xuyên hít sâu một hơi, đợi đến khi chóp mũi đều là mùi hương trên người nàng, mới nhỏ giọng nói một câu: "Bởi vì nàng ngày thường cũng rất đẹp, ta không muốn để cho người bên ngoài nhìn thấy."
"Người bên ngoài mà chàng đang nói đến, không phải là Hoắc Kiêu đấy chứ?" Quý Thính nhướng mày.
Thân Đồ Xuyên trầm mặc một lát: "Phải."
"Chàng thử nói với ta xem chàng có gì tốt," Quý Thính dở khóc dở cười: "Ta và hắn chỉ là bằng hữu, còn là vị bằng hữu mấy năm chưa gặp, chàng ngay cả với bằng hữu cũng muốn ăn dấm chua sao?"
Thân Đồ Xuyên không vui: "Hắn gọi nàng là Thính Thính."
"Khi còn nhỏ gọi nhiều thành quen thôi," Quý Thính tâm trạng tốt nói với hắn: "Đã gọi nhiều năm như vậy, hiện tại ta nói người ta sửa đi? Chàng nghe lời một chút, đợi sau khi chúc thọ xong chúng ta sẽ rời đi."
Thân Đồ Xuyên trầm mặc một lát: "Vậy nàng dỗ ta đi."
"Chàng muốn dỗ thế nào?" Quý Thính không nhịn được cười.
Thân Đồ Xuyên suy nghĩ một chút, sau đó chu môi về phía nàng. Quý Thính cười phì một tiếng, ôm lấy cổ hắn mà hôn, nụ hôn này giống như chuồn chuồn lướt nước, vẻ mặt của Thân Đồ Xuyên cuối cùng cũng dịu đi.
Quý Thính liếc hắn một cái, trực tiếp nằm trong vòng tay Thân Đồ Xuyên nhắm mắt nghỉ ngơi: "Đau thắt lưng, xoa cho ta."
"Ừ." Lúc này, Thân Đồ Xuyên giống như một con mèo, nói gì thì làm đó.
Quý Thính được hắn xoa bóp thắt lưng liền ngủ thiếp đi, đến tờ mờ sáng tỉnh lại, Thân Đồ Xuyên vẫn luôn ở bên cạnh nàng, không biết đã tỉnh lại từ lúc nào.
"Xe ngựa dừng rồi?" Quý Thính ngáp một cái rồi hỏi.
Thân Đồ Xuyên đáp: "Trời vừa rạng sáng, thổ phỉ không dám tập kích, lần này để cho binh sĩ nghỉ ngơi hai canh giờ, sau đó gõ một tiếng trống lấy lại tinh thần tới thành Ngọc Quan."
Quý Thính dụi mắt, nhận ra quầng thâm dưới mắt hắn, dừng lại một chút mới hỏi: "Cả đêm chàng không ngủ?"
"Còn chưa đến một ngày có thể nhìn thấy phụ mẫu, ta không ngủ được." Thân Đồ Xuyên thẳng thắn nói.
Quý Thính cau mày: "Cũng không thể tiếp tục như vậy được, chàng ngủ một lát đi."
"Không sao, ta không buồn ngủ." Thân Đồ Xuyên thật sự không buồn ngủ.
Quý Thính liền đè hắn xuống giường nhỏ mềm mại: "Mau ngủ đi."
Thân Đồ Xuyên bất đắc dĩ liếc nhìn nàng một cái, cuối cùng bởi vì không thể lay chuyển được mà đành phải nhắm mắt lại. Quý Thính vỗ lưng cho hắn giống như bình thường Thân Đồ Xuyên thường làm với mình, lặng lẽ ở bên cạnh, Thân Đồ Xuyên luôn cảm thấy mình không buồn ngủ nhưng với sự trấn an của nàng vẫn không kiềm được mà ngủ say.
Ngay sau khi Thân Đồ Xuyên ngủ say, rèm xe đột nhiên xốc lên, tiếp theo là giọng nói hưng phấn của Hoắc Kiêu: "Thính Thính..."
"Suỵt." Quý Thính nhanh chóng ngắt lời y.
Hoắc Kiêu nhìn thấy cảng tượng trong xe ngựa liền sững người một lát, nâng ngô nướng trong tay lên như không có chuyện gì xảy ra: "Ta nướng ngô cho ngươi, ngươi có ăn không?"
"Ngươi ăn trước đi, tối hôm qua phò mã ngủ không ngon, ta ở cùng hắn một lát." Quý Thính thấp giọng nói.
Hoắc Kiêu còn muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy dáng vẻ không muốn tiếp tục nói chuyện của Quý Thính, ngượng ngùng nói một câu: "Vậy ta sẽ giữ lại cho ngươi, ngươi mau chóng ra ngoài ăn."
Quý Thính có lệ gật đầu, nhanh chóng ra hiệu cho y rời đi, Hoắc Kiêu đành phải mím môi rời đi. Sau khi hắn rời đi, xe ngựa trở lại yên lặng, khóe môi Thân Đồ Xuyên hơi cong lên nhưng cũng rất nhanh chóng trở lại bình thường.
Quý Thính ở với Thân Đồ Xuyên một lúc lâu, đến khi thật sự đói bụng mới cẩn thận bước xuống xe ngựa, mới vừa đi được hai bước, nàng nhìn thấy Hoắc Kiêu và Phù Vân đang vẫy tay với mình, tâm tình vô cùng tốt. Nàng có chút buồn cười, nhanh chóng bước tới, câu đầu tiên chính là: "Ngô của ta đâu?"
"Nguội rồi, ta liền đưa cho Chử Yến ăn, nếu Thính Thính muốn ăn, ta sẽ nướng cho ngươi."Hoắc Kiêu nói xong liền kéo nàng ngồi xuống.
Phù Vân vội vàng ngồi xuống theo: "Điện hạ, Hoắc Kiêu thật sự rất lợi hại, ngay cả nướng ngô cũng rất ngon."
"Ta nướng cũng ngon, sao ta chưa từng thấy ngươi khen ta?" Chử Yến vừa đi tới vừa nói.
Quý Thính nhìn quanh bốn phía thấy có ngôi làng gần đây nên ngẩng đầu lên hỏi Chử Yến: "Cô nương hôm qua chúng ta cứu ở nơi này?"
"Đúng vậy, vừa rồi ti chức đã phái người đưa nàng quay về," Chử Yến nói xong dừng một chút: "Nhưng từ lúc rời đi nàng đều khóc, hình như không muốn quay trở về."
Quý Thính cau mày: "Tại sao?"
"Thôn của bọn họ thường xuyên bị tấn công, lần này không có chuyện gì thì sẽ còn có lần sau, bất cứ lúc nào cũng có thể bị bắt đi." Chử Yến đáp.
Sắc mặt Quý Thính trầm xuống, quay đầu bất mãn nhìn về phía Hoắc Kiêu: "Nơi này tuy chưa tới thành Ngọc Quan nhưng cũng thuộc quyền quản lý của Trấn Nam vương, có mười vạn đại quân canh giữ, tại sao đám thổ phỉ này lại hung hăng ngang ngược như vậy?"
"Đúng là có mười vạn đại quân nhưng mười vạn đại quân này chỉ dùng để trấn thủ biên quan, không phải để chống lại bọn thổ phỉ. Khi tiên để vẫn còn sống cũng đã thượng chuẩn phụ thân ta không thể sử dụng quân lệnh để điều binh ra bên ngoài, mà khi hoàng thượng vừa mới đăng cơ cũng đã cưỡng chế phụ thân ta nếu không có hoàng lệnh thì không được dụng binh," Hoắc Kiêu buông một tiếng thở dài: "Mắt thấy thổ phỉ làm hại quên nhà, ngươi nghĩ phụ thân ta không muốn trừng trị bọn chúng sao?"
"Các ngươi chưa từng bẩm báo chuyện này lên với hoàng thượng sao?" Quý Thính trầm giọng hỏi.
Hoắc Kiều nhìn về phía nàng: "Thính Thính nghĩ chúng ta không bẩm báo? Có nói hoàng thượng cũng không tin."
Quý Thính không nói, nếu nàng không đích thân đến thành Ngọc Quan một chuyến cũng sẽ không biết đám thổ phỉ ở nơi này hung hăng ngang ngược như thế. Huống chi Quý Văn, từ nhỏ đã lớn lên ở hoàng thành cũng hiếm khi rời khỏi kinh đô, e rằng trong nhận thức của y, đám thổ phỉ không phải là mối nguy hại nặng nề, chuyện Trấn Nam vương sử dụng đại quân nói không chừng đối với y mới chính là có mưu đồ gây rối.
"Thính Thính, ta thật sự không hiểu, ngươi cùng Quý Văn đều một mẫu thân sinh ra, vì sao hắn lại kém ngươi nhiều như vậy?" Hoắc Kiêu nghiêm túc hỏi.
Quý Thính bật cười: "Lời này ngươi cũng dám nói?"
"Ở đây không có người ngoài."Hoắc Kiêu cũng cười nói.
Quý Thính nhìn y một cái, nụ cười trên mặt liền tắt ngấm: "Có lẽ bởi vì đệ ấy cái gì đều không có cho nên mới muốn nắm tất cả mọi thứ trong lòng bàn tay."
Bởi vì trong thâm tâm Quý Thính có thể hiểu được, y có thể ngồi lên được vị trí kia là do may mắn không phải bởi thực lực, cho nên cả ngày mới lo lắng sợ hãi như vậy, thấy ai cũng cảm thấy giống như muốn cướp ngôi vị hoàng đế của y, cho nên mới không dám tin tưởng mà trao quyền cho bất cứ thần tử nào.
Thật đáng buồn.
Quý Thính che giấu cảm xúc trong mắt, bình tĩnh nhìn Hoắc Kiêu: "Tuy rằng không thể dùng binh, nhưng cũng không nên để như vậy được phải nghĩ cách khác."
"Đám thổ phỉ này cũng không dám đi vào trong quan nội chỉ dám cướp bóc ở gần thành Ngọc Quan. Phụ thân ta đã nghĩ đến việc di chuyển tất cả các làng lân cận vào trong quan nội. Tuy nhiên, thôn xóm thật sự quá nhiều, di chuyển như vậy quá khó khăn. Về sau liền dừng lại." Hoắc Kiêu nhắc tới chuyện này cũng đau đầu:"Không thể điều binh cũng không thể dời đi, chỉ dựa vào mấy trăm tư binh của phụ thân ta, e rằng cho dù có kiệt sức cũng không thể dẹp trừ được đám thổ phỉ này."
Trong mắt Quý Thính thoáng thấy một tia lạnh lùng, vừa định nói thì nàng nhận ra phía sau có người đang tiến lại, nàng quay đầu nhìn, vừa nhìn thấy đối phương khóe môi nhếch lên: "Sao dậy sớm vậy?"
Thân Đồ Xuyên ngồi xuống bên cạnh nàng: "Không có nàng ở đó, ta cũng không ngủ được."
"Phò mã không phải đứa nhỏ ba tuổi, sao lại muốn có người bên cạnh ngủ cùng?" Hoắc Kiêu cười nói nhưng đáy mắt lại không hề có ý cười.
Thân Đồ Xuyên liếc y một cái: "Hoắc thiếu gia còn trẻ không hiểu chuyện cũng là bình thường. Chờ sau khi ngươi thành thân sẽ hiểu."
Hoắc Kiêu: "..."
Thân Đồ Xuyên dường như vừa mới nói xong một chuyện hết sức bình thường, sau đó tiếp tục bình tĩnh nói: "Ta mới vừa tới đây liền ngửi được mùi ngô nướng."
"Sắp xong rồi, chàng có thể ăn một chút, ăn xong phải đi ngủ biết không?" Quý Thính vội vàng hỏi.
Thân Đồ Xuyên nhìn về phía nàng: "Nàng sẽ ở cùng với ta?"
"Ừm, ta sẽ ở cùng chàng." Quý Thính bất đắc dĩ nói.
Lúc này Thân Đồ Xuyên mới vừa lòng.
Mặt Hoắc Kiêu không chút thay đổi buông cây gậy cắm bắp ngô trong tay ra, bắp ngô rơi vào lửa trong chốc lát đã cháy xém.
"A! Mau lấy ra!" Phù Vân vội vàng nói.
Chử Yến liếc mắt nhìn: "Vô dụng, cháy hết rồi."
"Xin lỗi, tay của ta đau."Hoắc Kiêu có chút áy náy nói.
Phù Vân vội vàng an ủi: "Không sao, không sao, ta sẽ nướng cho điện hạ và phò mã."
"Phiền phức quá, không bằng ăn lương khô đi," Thân Đồ Xuyên đề nghị, "Hôm qua ta xem còn một ít bánh bột ngô để ta nướng cho điện hạ?"
Quý Thính nhất thời cảm thấy hứng thú: "Được, hiếm khi được nếm thử chút tài nấu nướng của chàng."
Phù Vân nghe xong liền cầm lấy túi lương khô đem lại đây, Thân Đồ Xuyên xiên cành cây sạch nướng trên lửa, một lúc sau mặt trong mặt ngoài của chiếc bánh đều mềm.
"Thơm quá." Phù Vân nuốt nước bọt.
Thân Đồ Xuyên liếc y một cái: "Muốn ăn thì tự nướng đi."
"Chuyện này cũng không khó gì, ta làm được." Phù Vân không phục hừ một tiếng, cầm bánh lên bắt đầu nướng.
Thân Đồ Xuyên đem chiếc bánh vừa mới nướng xong bẻ ra một miếng, trực tiếp đưa lên môi Quý Thính: "Nếm thử đi."
Quý Thính há miệng cắn một miếng, vừa mới nhai một miếng liền khen: "Ngon quá, không hổ là phò mã làm cái gì cũng đều ngon như vậy."
"Điện hạ khen trật rồi." Thân Đồ Xuyên bật cười.
Quý Thính ăn mấy miếng sau đó cũng đưa qua: "Chàng cũng ăn đi."
"Ta nhìn điện hạ ăn là được rồi." Khóe môi Thân Đồ Xuyên không khỏi nhếch lên.
Quý Thính cau mày: "Sao có thể như vậy được, chàng cũng ăn đi." Nói xong nàng liền bẻ một miếng nhỏ trực tiếp đưa đến môi Thân Đồ Xuyên, Thân Đồ Xuyên không còn cách nào khác là phải ăn.
Hai người không ngừng đẩy qua đẩy lại nhưng Phù Vân và Chử Yến rất bình tĩnh, hiển nhiên, khi ở nhà cảnh tượng này cũng không phải hiếm thấy. Hoắc Kiêu cúi đầu nhìn ngọn lửa càng ngày càng nhỏ, trên mặt không chút biểu cảm.
Sau khi ăn hết một chiếc bánh lớn, Quý Thính kéo Thân Đồ Xuyên về nghỉ ngơi, Chử Yến cũng hơi mệt, tìm một nơi xa đống lửa nằm xuống ngủ, đột nhiên bên cạnh đống lửa chỉ còn lại Phù Vân và Hoắc Kiêu.
Lửa tuy không cháy quá lớn, nhưng thời tiết nóng nực, chỉ cần hai người ngồi bên cạnh là đủ, sau khi Phù Vân nướng mấy cái bánh nương, y vừa lau mồ hôi trên trán vừa nói với Hoắc Kiêu: "Ở đây nóng quá, chúng ta đi chỗ khác."
"Sao phải phiền phức như vậy, trực tiếp dập đi là được." Hoắc Kiêu nói, rồi dùng nước dập tắt lửa.
Phù Vân bật cười: "Ta thật sự là nóng tới không nghĩ được gì nữa, có như vậy mà cũng không nghĩ ra được."
Hoắc Kiêu cười cười có lệ, một hồi lâu mới hỏi: "Tình cảm của Thính Thính với phò mã thật sự rất tốt?"
"Tình cảm rất tốt, điện hạ còn nói vì phò mã, cả đời cũng không nạp thị phu." Phù Vân nghiêm túc nói.
Hoắc Kiêu dừng lại một chút: "Nàng thật sự nói như vậy?"
"Ta còn có thể lừa người được không?" Phù Vân cười nói.
Hoắc Kiêu trầm mặc một lát: "Phò mã độc chiếm Thính Thính, ngươi không cảm thấy không thoải mái?"
"Tại sao ta phải cảm thấy như vậy? Có người đối tốt với điện hạ, ta vui mừng còn không kịp nữa là," Phúc Vân lại lấy tay áo lau mồ hôi: "Ngươi không biết, lúc trước phò mã vì điện hạ.... Tóm lại bọn họ là trời sinh một cặp, duyên phận trời định không ai có thể chen chân vào tình cảm của hai người họ."
"Chuyện kia cũng không đúng, con người sẽ thay đổi", Hoắc Kiêu nhìn chằm chằm vào đống lửa đã bị dập tắt hoàn toàn: "Thính Thính là người có mới nới cũ, chưa biết chừng khi nào nàng sẽ cảm thấy chán phò mã đâu."
Nghe được lời nói kỳ quái của đối phương, Phù Vân không khỏi nhíu mày: "Sao người lại nói như vậy cũng không thể ngóng trông vợ chồng nhà người ta không hòa thuận được?"
"Ta không có ý đó, ta chỉ thuận miệng nói ra mà thôi," Hoắc Kiêu bật cười: "Đúng rồi không phải ngươi nói khi tới thành Ngọc Quan muốn đi đua ngựa sao? Đợi đến lúc sau chúng ta thử đi xem như thế nào?"
"Được!" Phù Vân đồng ý ngay lập tức.
Hoắc Kiêu nhanh chóng đổi được đề tài cũng không nhắc về chuyện của Quý Thính nữa cảm xúc ngày đó vẫn luôn có chừng mực.
Nghỉ ngơi cả một buổi sáng, đoàn xe tiếp tục lên đường, sau hơn một ngày chạy xe, cuối cùng cũng đến được thành Ngọc Quan vào rạng sáng ngày hôm sau.
Bởi vì lúc đoàn người tới trời vẫn còn chưa sáng, theo quy định cổng thành vẫn chưa mở, đoàn người liền đợi bên ngoài thành, Quý Thính nằm trên chiếc giường nhỏ mềm mại trong xe ngựa, lười biếng xoa xoa thắt lưng. Không biết có phải do thời gian đi đường quá dài hay không, hai ngày nay thắt lưng của nàng đều đau nhức, cả người không có chút sức lực nào.
"Điện hạ ngủ một lát đi, lúc tỉnh lại có thể vào thành nghỉ ngơi." Thân Đồ Xuyên thấp giọng nói.
Quý Thính nói một cách yếu ớt, "Ta đói."
"Ta đi tìm Phù Vân lấy một chút lương khô, nàng chờ ta một chút." Thân Đồ Xuyên nói xong liền xuống xe đi tìm Phù Vân.
Bởi vì lúc hừng đông sẽ chuẩn bị vào thành cho nên bọn họ cũng không dựng trại, mọi người tùy ý tìm một chỗ nghỉ ngơi, Thân Đồ Xuyên đi một vòng cũng không tìm thấy Phù Vân thay vào đó hắn đụng phải một người khác.
"Hoắc thiếu gia." Hắn chào hỏi rồi xoay người rời đi.
Hoắc Kiêu thản nhiên nói: "Phò mã dừng bước."
Thân Đồ Xuyên dừng lại, bình tĩnh nhìn y: "Có gì xin chỉ giáo."
Sau một hồi im lặng, Hoắc Kiêu chậm rãi nói: "Chúng ta làm một giao dịch đi."
"Ngươi nói." Vẻ mặtThân Đồ Xuyên hời hợt.
Hoắc Kiêu bình tĩnh nhìn hắn một hồi lâu, hai mắt hơi híp lại: "Nếu ngươi thuyết phục được Thính Thính nạp ta làm vi thị phu, phủ Trấn Nam vương cũng sẽ chiếu cố phụ mẫu của ngươi cả đời, thế nào?"
Thân Đồ Xuyên trầm mặc một lát: "Nếu ta không đồng ý thì sao?"
"Mẫu thân của ngươi thân thể yếu ớt không thích ứng được với khí hậu của thành Ngọc Quan, mỗi ngày đều cần phải cẩn thận chăm sóc, ngươi xác định là không đồng ý?" Hoắc Kiêu trầm giọng hỏi.
Ánh mắt Thân Đồ Xuyên hiện lên một tia lạnh lùng: "Ngươi đang uy hiếp ta?"
"Đó không phải là uy hiếp mà là một lời nhắc nhở ngươi làm tròn chữ hiếu đối với phụ mẫu của mình," Hoắc Kiêu có vẻ chắc chắn Thân Đồ Xuyên nhất định sẽ đồng ý, thanh âm lộ ra vài phần uy hiếp.
Lần này Thân Đồ Xuyên im lặng lâu hơn, Hoắc Kiêu bước lên phía trước: "Ta cũng không có yêu cầu nào khác chỉ muốn trở thành thị phu, ngươi vẫn là một phò mã giống như trước kia. Ta cũng sẽ không trở thành mối đe dọa của ngươi, phụ mẫu của ngươi cũng có thể ở lại phủ Trấn Nam vương an dưỡng tuổi già, có thể nói là không mệt... "
"Ngươi thực sự cho rằng việc hai người họ sống ở phủ Trấn Nam vương là công lao của mình sao?" Thân Đồ Xuyên ngắt lời y.
Sắc mặt của Hoắc Kiêu đột nhiên trở nên khó coi: "Ý của ngươi là?"
Một tia châm chọc thoáng qua trong mắt Thân Đồ Xuyên: "Chuyện đưa hai người họ qua đó quả thật là điện hạ nhờ ngươi, bởi vì ngươi không từ chối, nếu ngươi không muốn giúp, ta có thể nhờ điện hạ trực tiếp tìm Trần Nam vương, ngươi đoán xem phụ thân của ngươi có dám cự tuyệt hay không?"
"Nếu ta nhất định không chịu, ngươi cho rằng ông ấy sẽ đồng ý sao?" Giọng nói của Hoắc Kiêu lạnh như băng: "Đừng quên, ta là đứa con trai mà cha ta coi trọng nhất."
Thân Đồ Xuyên ngước mắt liếc y một cái: "Sợ hãi không có quy tắc lập trưởng tử."
Hoắc Kiêu nhíu mày, không hiểu tại sao hắn đột nhiên lại nói lời này.
"Nếu ngươi thực sự được coi trọng như lời đồn đại, tại sao Trấn Nam vương lại muốn phong thứ huynh của ngươi làm thế tử?" Thân Đồ Xuyên thản nhiên nói ra một câu đánh trúng trọng điểm.
Hai tay Hoắc Kiêu siết thành nắm đấm, trên trán gân xanh nổi lên.
"Muốn bàn điều kiện với ta, ngươi còn chưa đủ tư cách." Thân Đồ Xuyên nói xong liền xoay người rời đi, sau khi tìm Phù Vân hỏi lương khô, liền trở lại xe ngựa.
"Sao lại về muộn vậy?" Quý Thính mơ mơ màng màng hỏi.
Thân Đồ Xuyên xoa xoa hai má của nàng: "Bận cáo mượn oai hùm."
"Ừm?"
Tâm tình của Thân Đồ Xuyên không tệ liền hôn lên trán nàng, Quý Thính mở to mắt vẻ mặt khó hiểu.
"Đúng vậy, ta đã mười tám rồi," Phù Vân nhìn thấy y đến đương nhiên rất vui mừng, "Ta mang lễ vật tới cho ngươi, Mục ca ca tuy rằng không có tới nhưng cũng nhờ đem lễ vật tới."
"Có tâm, đợi đến khi ta quay về nhà nhất định sẽ xem kỹ." Hoắc Kiêu cười nói, sau khi nói chuyện với Phù Vân liền bỏ qua Thân Đồ Xuyên nhìn về phía Quý Thính: "Vị này là?"
"Phò mã của ta, Thân Đồ Xuyên." Quý Thính vừa giới thiệu, vừa nắm lấy ống tay áo của Thân Đồ Xuyên theo thói quen.
Hoắc Kiêu liếc mắt nhìn tay nàng, sau đó y mới nhìn về phía Thân Đồ Xuyên: "Ta là Hoắc Kiêu, là nhi tử của Trấn Nam vương, hóa ra ngươi chính là Thân Đồ Xuyên, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
"Chẳng hay điện hạ có nhắc tới ta với Hoắc thiếu gia hay không?" Thân Đồ Xuyên bình tĩnh hỏi.
Ý cười trên mặt Hoắc Kiêu càng sâu hơn: "Khi viết thư cho ta Thính Thính cũng không nhắc tới những người khác, ta biết ngươi là bởi vì hiện giờ phụ mẫu của ngươi đang ở trong phủ Trấn Nam vương, bọn họ thường xuyên nhắc tới ngươi với ta."
Nghe được tin tức của cha mẹ, Thân Đồ Xuyên dừng một chút: "Đa tạ Hoắc thiếu gia đã giúp chăm sóc phụ mẫu."
"Đều là việc nhỏ, ai bảo là do Thính Thính phân phó." Hoắc Kiêu nói, chuyện tầm mắt chưa bao giờ rời khỏi người Quý Thính.
Thân Đồ Xuyên rất bình tĩnh chặn tầm mắt của y: "Điện hạ nhắc nhở Hoắc thiếu gia như vậy cũng là vì ta cho nên ta phải nói lời cảm tạ mới đúng."
"Vậy thì đợi đến thành Ngọc Quan, phò mã mời ta uống rượu là được." Hoắc Kiêu cười nói.
Thân Đồ Xuyên trầm mặc một lúc: "Ta mời Hoắc thiếu ăn cơm."
"Ăn cơm nhiều không có ý nghĩa, uống rượu mới có thú," Hoắc Kiêu nhìn Quý Thính nháy mắt một cái, "Có phải không Thính Thính?"
"Cũng, nhưng đừng, ta đang kiêng rượu, vẫn nên ăn cơm thôi." Quý Thính biết Thân Đồ Xuyên không uống được nên từ chối.
Hoắc Kiêu bất mãn: "Trong lá thư lần trước ngươi gửi tới còn nói muốn tìm ta uống rượu, sao bây giờ đột nhiên kiêng rượu? Không phải cố ý nói như vậy để gạt ta đấy chứ?"
"Ngươi đừng nghĩ nhiều như vậy được không." Quý Thính liếc mắt nhìn y một cái.
Phù Vân vẫn luôn đi theo bên cạnh, cuối cùng cũng có thể chen vào: "Mấy ngày gần đây thân thể của điện hạ không khỏe, thật sự không thể uống rượu."
"Ngươi không thoải mái sao?" Hoắc Kiêu đột nhiên cau mày, "Vậy còn chạy tới nơi quỷ quái như thành Ngọc Quan này làm gì? Chẳng trách ta còn cảm thấy sắc mặt ngươi không tốt lắm."
Y nói xong còn đưa tay thăm dò trán Quý Thính, nàng né tránh một chút nhưng không thoát đang muốn lui về phía sau thì Hoắc Kiêu cũng nhanh chóng thu tay lại: "Không nóng chắc chắn không bị sốt, còn có chỗ nào không thoải mái?"
Thân Đồ Xuyên trong mắt lóe lên một tia không hài lòng nhưng trên mặt lại không lộ ra nửa phần.
"... Sắc mặt không tốt là bởi vì đi một đoạn đường dài vô cùng mệt nhọc, chờ tới khi vào thành nghỉ ngơi mấy ngày sẽ ổn thôi." Quý Thính nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của y bất đắc dĩ nói.
Hoắc Kiêu nghe thấy như vậy liền thở ra một hơi: "Vậy thì nhanh xuất phát thôi, sớm về đến nhà cũng sớm được nghỉ ngơi."
Đang nói thì Chử Yến đi tới, sau khi đối diện với Hoắc Kiêu khóe môi cũng hơi cong lên một chút, dáng vẻ không lạnh lùng như ngày thường: "Điện hạ, cô nương vừa rồi đã đưa tới cho thái y kiểm tra qua, bị thương một chút nhưng cũng không quá nghiêm trọng. Lúc nãy thái y đã cho uống an thần hoàn còn đang hôn mê."
"Có thể điều tra rõ thân phận không không?" Quý Thính nhíu mày hỏi.
Chử Yến gật đầu: "Là con gái của một nông dân gần đây, tình cờ đi cùng đường với chúng ta, trên đường có thể đưa nàng ấy trở về."
"Chuyện này cứ như vậy đi," Quý Thính mím môi, "Nếu đã thu dọn sạch sẽ đám thổ phỉ cũng nên nhanh chóng xuất phát đi, dù sao nghỉ ngơi cũng không được yên ổn, tiếp tục lên đường."
"Vâng!" Chử Yến đáp rồi dừng lại một chút, sau đó đưa bàn tay đang nắm tới trước mặt Thân Đồ Xuyên, "Phò mã, đây là ngọc bội của người."
Thân Đồ Xuyên nhìn ngọc bội dính máu trong tay hắn ta, nói một tiếng cảm ơn rồi nhận lấy, lúc này Chử Yến mới xoay người rời đi.
Quý Thính nghiêng người nhìn một cái, đột nhiên chán ghét: "Bị dính máu của tên khốn đó, nghĩ lại cũng cảm thấy bẩn hay là vứt nó đi."
"Nó với miếng ngọc bội của điện hạ là một đôi sao có thể dễ dàng ném đi như vậy được." Thân Đồ Xuyên cười nói.
Đôi mắt của Hoắc Kiêu khẽ đảo qua, tầm mắt quét qua miếng ngọc bội trên tay Thân Đồ Xuyên cùng trên hông của Quý Thính một cái, đáy mặt hiện lên một tia lạnh nhạt.
Quý Thính dở khóc dở cười: "Thành Ngọc Quan có rất nhiều ngọc, đến lúc đó ta sẽ chọn một miếng gọi người tới làm cho chúng ta một đôi khác."
"Đúng vậy, phò mã vẫn nên ném nó đi, một đôi ngọc bội nơi nào mà chẳng có, nó cũng không có nhiều ý nghĩa lắm, màu sắc của miếng ngọc bội này cùng với miếng ngọc bội ta tặng Thính Thính rất giống nhau nhưng lại quá nhỏ, thật đúng là không phóng khoáng chút nào." Hoắc Kiêu cố tình nói.
Quý Thính nhất thời chột dạ.
Khóe môi Thân Đồ Xuyên hơi cong lên, ánh mắt trong veo nhìn về phía Hoắc Kiêu: "Thật không dám dấu diếm, đôi ngọc bộ này là từ miếng ngọc bội của Hoắc thiếu gia mà thành."
Quý Thính không nghĩ tới hắn sẽ đem việc này trực tiếp nói thẳng ra, chờ tới khi muốn bịt miệng đối phương lại thì đã không còn kịp nữa rồi. Hoắc Kiêu khẽ giật mình, sau đó nheo mắt nhìn Quý Thính: "Ta vất vả mới tìm thấy chất ngọc, ngươi cứ như vậy mà chia thành hai nửa?"
"Hoắc thiếu gia muốn trách thì trách ta đi, đều do tôi quá mức yêu thích khối ngọc bội kia. Điện hạ cũng không nỡ từ chối cho nên mới cho thợ chia làm đôi để làm ta vui lòng." Đáy mắt Thân Đồ Xuyên lộ vẻ lo lắng, nói được một nửa liền thầm kín liếc mắt nhìn Quý Thính một cái trì mến: "Ta biết rõ điện hạ đối với mình luôn không có giới hạn cho nên mới nói ra yêu cầu đó, do ta quá phận."
Quý Thính: "..." Sao nàng lại nhớ rõ khi ấy là do nó bị vỡ mới phải chia thành hai nửa?
"Nếu Hoắc thiếu gia cảm thấy không vui, đến lúc đó chúng ta lại mua tặng cho ngài." Thân Đồ Xuyên cười nói.
Hoắc Kiêu hờ hững liếc nhìn hắn một cái: "Không cần, nếu ta đã đưa cho Thính Thính, Thính Thính muốn xử trí như thế nào thì cứ làm như vậy." Y nói xong còn bất đắc dĩ nhìn Quý Thính: "Ai bảo ta đối với nàng ấy không có biện pháp nào khác."
Vẻ mặt Thân Đồ Xuyên trở nên lạnh lùng, không khí đột nhiên im lặng.
Quý Thính nhận ra có điều gì đó không ổn, ho một tiếng rồi mới nói: "Chuyện ngọc bội khi tới thành Ngọc Quan sẽ nói sau, chúng ta cũng nên xuất phát thôi." Nói xong, nàng lên xe trước.
Phù Vân lập tức nhìn về phía Hoắc Kiêu: "Người đi cùng ta chứ?"
"Được..."
"Tốt xấu gì điện hạ cũng là nữ tử, sao có thể ngồi cùng xe với người ngoài?" Thân Đồ Xuyên cắt ngang lời Hoắc Kiêu, không ủng hộ mà nhìn về phía Phù Vân: "Lần này đi theo đều là văn thần, vốn không giống với công chúa, ngươi muốn bọn họ quay về kinh tham gia với công chúa?"
Nghe vậy, Phù Vân nhanh chóng nói với Hoắc Kiêu: "Chuyện này vẫn nên quên đi, người cưỡi ngựa đi, ta cùng đi với người, trên đường cũng tiện trò chuyện nhiều hơn."
Trong nháy mắt sắc mặt Hoắc Kiêu chuyển lạnh, sau đó lại nở một nụ cười nói với Phù Vân: "Được, đã lâu không gặp, trên đường đi chúng ta tiện trò chuyện một chút."
Một tia khinh thường xẹt qua trong mắt Thân Đồ Xuyên, hắn trực tiếp quay người lên xe ngựa, mới đi vào liền ôm lấy Quý Thính.
"Có chuyện gì vậy?" Quý Thính bật cười.
Thân Đồ Xuyên thanh âm trầm thấp buồn bực: "Đột nhiên muốn giấu nàng đi."
"Tại sao?" Quý Thính ôm lấy bờ vai rộng lớn của hắn, nhẹ nhàng vỗ về.
Thân Đồ Xuyên hít sâu một hơi, đợi đến khi chóp mũi đều là mùi hương trên người nàng, mới nhỏ giọng nói một câu: "Bởi vì nàng ngày thường cũng rất đẹp, ta không muốn để cho người bên ngoài nhìn thấy."
"Người bên ngoài mà chàng đang nói đến, không phải là Hoắc Kiêu đấy chứ?" Quý Thính nhướng mày.
Thân Đồ Xuyên trầm mặc một lát: "Phải."
"Chàng thử nói với ta xem chàng có gì tốt," Quý Thính dở khóc dở cười: "Ta và hắn chỉ là bằng hữu, còn là vị bằng hữu mấy năm chưa gặp, chàng ngay cả với bằng hữu cũng muốn ăn dấm chua sao?"
Thân Đồ Xuyên không vui: "Hắn gọi nàng là Thính Thính."
"Khi còn nhỏ gọi nhiều thành quen thôi," Quý Thính tâm trạng tốt nói với hắn: "Đã gọi nhiều năm như vậy, hiện tại ta nói người ta sửa đi? Chàng nghe lời một chút, đợi sau khi chúc thọ xong chúng ta sẽ rời đi."
Thân Đồ Xuyên trầm mặc một lát: "Vậy nàng dỗ ta đi."
"Chàng muốn dỗ thế nào?" Quý Thính không nhịn được cười.
Thân Đồ Xuyên suy nghĩ một chút, sau đó chu môi về phía nàng. Quý Thính cười phì một tiếng, ôm lấy cổ hắn mà hôn, nụ hôn này giống như chuồn chuồn lướt nước, vẻ mặt của Thân Đồ Xuyên cuối cùng cũng dịu đi.
Quý Thính liếc hắn một cái, trực tiếp nằm trong vòng tay Thân Đồ Xuyên nhắm mắt nghỉ ngơi: "Đau thắt lưng, xoa cho ta."
"Ừ." Lúc này, Thân Đồ Xuyên giống như một con mèo, nói gì thì làm đó.
Quý Thính được hắn xoa bóp thắt lưng liền ngủ thiếp đi, đến tờ mờ sáng tỉnh lại, Thân Đồ Xuyên vẫn luôn ở bên cạnh nàng, không biết đã tỉnh lại từ lúc nào.
"Xe ngựa dừng rồi?" Quý Thính ngáp một cái rồi hỏi.
Thân Đồ Xuyên đáp: "Trời vừa rạng sáng, thổ phỉ không dám tập kích, lần này để cho binh sĩ nghỉ ngơi hai canh giờ, sau đó gõ một tiếng trống lấy lại tinh thần tới thành Ngọc Quan."
Quý Thính dụi mắt, nhận ra quầng thâm dưới mắt hắn, dừng lại một chút mới hỏi: "Cả đêm chàng không ngủ?"
"Còn chưa đến một ngày có thể nhìn thấy phụ mẫu, ta không ngủ được." Thân Đồ Xuyên thẳng thắn nói.
Quý Thính cau mày: "Cũng không thể tiếp tục như vậy được, chàng ngủ một lát đi."
"Không sao, ta không buồn ngủ." Thân Đồ Xuyên thật sự không buồn ngủ.
Quý Thính liền đè hắn xuống giường nhỏ mềm mại: "Mau ngủ đi."
Thân Đồ Xuyên bất đắc dĩ liếc nhìn nàng một cái, cuối cùng bởi vì không thể lay chuyển được mà đành phải nhắm mắt lại. Quý Thính vỗ lưng cho hắn giống như bình thường Thân Đồ Xuyên thường làm với mình, lặng lẽ ở bên cạnh, Thân Đồ Xuyên luôn cảm thấy mình không buồn ngủ nhưng với sự trấn an của nàng vẫn không kiềm được mà ngủ say.
Ngay sau khi Thân Đồ Xuyên ngủ say, rèm xe đột nhiên xốc lên, tiếp theo là giọng nói hưng phấn của Hoắc Kiêu: "Thính Thính..."
"Suỵt." Quý Thính nhanh chóng ngắt lời y.
Hoắc Kiêu nhìn thấy cảng tượng trong xe ngựa liền sững người một lát, nâng ngô nướng trong tay lên như không có chuyện gì xảy ra: "Ta nướng ngô cho ngươi, ngươi có ăn không?"
"Ngươi ăn trước đi, tối hôm qua phò mã ngủ không ngon, ta ở cùng hắn một lát." Quý Thính thấp giọng nói.
Hoắc Kiêu còn muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy dáng vẻ không muốn tiếp tục nói chuyện của Quý Thính, ngượng ngùng nói một câu: "Vậy ta sẽ giữ lại cho ngươi, ngươi mau chóng ra ngoài ăn."
Quý Thính có lệ gật đầu, nhanh chóng ra hiệu cho y rời đi, Hoắc Kiêu đành phải mím môi rời đi. Sau khi hắn rời đi, xe ngựa trở lại yên lặng, khóe môi Thân Đồ Xuyên hơi cong lên nhưng cũng rất nhanh chóng trở lại bình thường.
Quý Thính ở với Thân Đồ Xuyên một lúc lâu, đến khi thật sự đói bụng mới cẩn thận bước xuống xe ngựa, mới vừa đi được hai bước, nàng nhìn thấy Hoắc Kiêu và Phù Vân đang vẫy tay với mình, tâm tình vô cùng tốt. Nàng có chút buồn cười, nhanh chóng bước tới, câu đầu tiên chính là: "Ngô của ta đâu?"
"Nguội rồi, ta liền đưa cho Chử Yến ăn, nếu Thính Thính muốn ăn, ta sẽ nướng cho ngươi."Hoắc Kiêu nói xong liền kéo nàng ngồi xuống.
Phù Vân vội vàng ngồi xuống theo: "Điện hạ, Hoắc Kiêu thật sự rất lợi hại, ngay cả nướng ngô cũng rất ngon."
"Ta nướng cũng ngon, sao ta chưa từng thấy ngươi khen ta?" Chử Yến vừa đi tới vừa nói.
Quý Thính nhìn quanh bốn phía thấy có ngôi làng gần đây nên ngẩng đầu lên hỏi Chử Yến: "Cô nương hôm qua chúng ta cứu ở nơi này?"
"Đúng vậy, vừa rồi ti chức đã phái người đưa nàng quay về," Chử Yến nói xong dừng một chút: "Nhưng từ lúc rời đi nàng đều khóc, hình như không muốn quay trở về."
Quý Thính cau mày: "Tại sao?"
"Thôn của bọn họ thường xuyên bị tấn công, lần này không có chuyện gì thì sẽ còn có lần sau, bất cứ lúc nào cũng có thể bị bắt đi." Chử Yến đáp.
Sắc mặt Quý Thính trầm xuống, quay đầu bất mãn nhìn về phía Hoắc Kiêu: "Nơi này tuy chưa tới thành Ngọc Quan nhưng cũng thuộc quyền quản lý của Trấn Nam vương, có mười vạn đại quân canh giữ, tại sao đám thổ phỉ này lại hung hăng ngang ngược như vậy?"
"Đúng là có mười vạn đại quân nhưng mười vạn đại quân này chỉ dùng để trấn thủ biên quan, không phải để chống lại bọn thổ phỉ. Khi tiên để vẫn còn sống cũng đã thượng chuẩn phụ thân ta không thể sử dụng quân lệnh để điều binh ra bên ngoài, mà khi hoàng thượng vừa mới đăng cơ cũng đã cưỡng chế phụ thân ta nếu không có hoàng lệnh thì không được dụng binh," Hoắc Kiêu buông một tiếng thở dài: "Mắt thấy thổ phỉ làm hại quên nhà, ngươi nghĩ phụ thân ta không muốn trừng trị bọn chúng sao?"
"Các ngươi chưa từng bẩm báo chuyện này lên với hoàng thượng sao?" Quý Thính trầm giọng hỏi.
Hoắc Kiều nhìn về phía nàng: "Thính Thính nghĩ chúng ta không bẩm báo? Có nói hoàng thượng cũng không tin."
Quý Thính không nói, nếu nàng không đích thân đến thành Ngọc Quan một chuyến cũng sẽ không biết đám thổ phỉ ở nơi này hung hăng ngang ngược như thế. Huống chi Quý Văn, từ nhỏ đã lớn lên ở hoàng thành cũng hiếm khi rời khỏi kinh đô, e rằng trong nhận thức của y, đám thổ phỉ không phải là mối nguy hại nặng nề, chuyện Trấn Nam vương sử dụng đại quân nói không chừng đối với y mới chính là có mưu đồ gây rối.
"Thính Thính, ta thật sự không hiểu, ngươi cùng Quý Văn đều một mẫu thân sinh ra, vì sao hắn lại kém ngươi nhiều như vậy?" Hoắc Kiêu nghiêm túc hỏi.
Quý Thính bật cười: "Lời này ngươi cũng dám nói?"
"Ở đây không có người ngoài."Hoắc Kiêu cũng cười nói.
Quý Thính nhìn y một cái, nụ cười trên mặt liền tắt ngấm: "Có lẽ bởi vì đệ ấy cái gì đều không có cho nên mới muốn nắm tất cả mọi thứ trong lòng bàn tay."
Bởi vì trong thâm tâm Quý Thính có thể hiểu được, y có thể ngồi lên được vị trí kia là do may mắn không phải bởi thực lực, cho nên cả ngày mới lo lắng sợ hãi như vậy, thấy ai cũng cảm thấy giống như muốn cướp ngôi vị hoàng đế của y, cho nên mới không dám tin tưởng mà trao quyền cho bất cứ thần tử nào.
Thật đáng buồn.
Quý Thính che giấu cảm xúc trong mắt, bình tĩnh nhìn Hoắc Kiêu: "Tuy rằng không thể dùng binh, nhưng cũng không nên để như vậy được phải nghĩ cách khác."
"Đám thổ phỉ này cũng không dám đi vào trong quan nội chỉ dám cướp bóc ở gần thành Ngọc Quan. Phụ thân ta đã nghĩ đến việc di chuyển tất cả các làng lân cận vào trong quan nội. Tuy nhiên, thôn xóm thật sự quá nhiều, di chuyển như vậy quá khó khăn. Về sau liền dừng lại." Hoắc Kiêu nhắc tới chuyện này cũng đau đầu:"Không thể điều binh cũng không thể dời đi, chỉ dựa vào mấy trăm tư binh của phụ thân ta, e rằng cho dù có kiệt sức cũng không thể dẹp trừ được đám thổ phỉ này."
Trong mắt Quý Thính thoáng thấy một tia lạnh lùng, vừa định nói thì nàng nhận ra phía sau có người đang tiến lại, nàng quay đầu nhìn, vừa nhìn thấy đối phương khóe môi nhếch lên: "Sao dậy sớm vậy?"
Thân Đồ Xuyên ngồi xuống bên cạnh nàng: "Không có nàng ở đó, ta cũng không ngủ được."
"Phò mã không phải đứa nhỏ ba tuổi, sao lại muốn có người bên cạnh ngủ cùng?" Hoắc Kiêu cười nói nhưng đáy mắt lại không hề có ý cười.
Thân Đồ Xuyên liếc y một cái: "Hoắc thiếu gia còn trẻ không hiểu chuyện cũng là bình thường. Chờ sau khi ngươi thành thân sẽ hiểu."
Hoắc Kiêu: "..."
Thân Đồ Xuyên dường như vừa mới nói xong một chuyện hết sức bình thường, sau đó tiếp tục bình tĩnh nói: "Ta mới vừa tới đây liền ngửi được mùi ngô nướng."
"Sắp xong rồi, chàng có thể ăn một chút, ăn xong phải đi ngủ biết không?" Quý Thính vội vàng hỏi.
Thân Đồ Xuyên nhìn về phía nàng: "Nàng sẽ ở cùng với ta?"
"Ừm, ta sẽ ở cùng chàng." Quý Thính bất đắc dĩ nói.
Lúc này Thân Đồ Xuyên mới vừa lòng.
Mặt Hoắc Kiêu không chút thay đổi buông cây gậy cắm bắp ngô trong tay ra, bắp ngô rơi vào lửa trong chốc lát đã cháy xém.
"A! Mau lấy ra!" Phù Vân vội vàng nói.
Chử Yến liếc mắt nhìn: "Vô dụng, cháy hết rồi."
"Xin lỗi, tay của ta đau."Hoắc Kiêu có chút áy náy nói.
Phù Vân vội vàng an ủi: "Không sao, không sao, ta sẽ nướng cho điện hạ và phò mã."
"Phiền phức quá, không bằng ăn lương khô đi," Thân Đồ Xuyên đề nghị, "Hôm qua ta xem còn một ít bánh bột ngô để ta nướng cho điện hạ?"
Quý Thính nhất thời cảm thấy hứng thú: "Được, hiếm khi được nếm thử chút tài nấu nướng của chàng."
Phù Vân nghe xong liền cầm lấy túi lương khô đem lại đây, Thân Đồ Xuyên xiên cành cây sạch nướng trên lửa, một lúc sau mặt trong mặt ngoài của chiếc bánh đều mềm.
"Thơm quá." Phù Vân nuốt nước bọt.
Thân Đồ Xuyên liếc y một cái: "Muốn ăn thì tự nướng đi."
"Chuyện này cũng không khó gì, ta làm được." Phù Vân không phục hừ một tiếng, cầm bánh lên bắt đầu nướng.
Thân Đồ Xuyên đem chiếc bánh vừa mới nướng xong bẻ ra một miếng, trực tiếp đưa lên môi Quý Thính: "Nếm thử đi."
Quý Thính há miệng cắn một miếng, vừa mới nhai một miếng liền khen: "Ngon quá, không hổ là phò mã làm cái gì cũng đều ngon như vậy."
"Điện hạ khen trật rồi." Thân Đồ Xuyên bật cười.
Quý Thính ăn mấy miếng sau đó cũng đưa qua: "Chàng cũng ăn đi."
"Ta nhìn điện hạ ăn là được rồi." Khóe môi Thân Đồ Xuyên không khỏi nhếch lên.
Quý Thính cau mày: "Sao có thể như vậy được, chàng cũng ăn đi." Nói xong nàng liền bẻ một miếng nhỏ trực tiếp đưa đến môi Thân Đồ Xuyên, Thân Đồ Xuyên không còn cách nào khác là phải ăn.
Hai người không ngừng đẩy qua đẩy lại nhưng Phù Vân và Chử Yến rất bình tĩnh, hiển nhiên, khi ở nhà cảnh tượng này cũng không phải hiếm thấy. Hoắc Kiêu cúi đầu nhìn ngọn lửa càng ngày càng nhỏ, trên mặt không chút biểu cảm.
Sau khi ăn hết một chiếc bánh lớn, Quý Thính kéo Thân Đồ Xuyên về nghỉ ngơi, Chử Yến cũng hơi mệt, tìm một nơi xa đống lửa nằm xuống ngủ, đột nhiên bên cạnh đống lửa chỉ còn lại Phù Vân và Hoắc Kiêu.
Lửa tuy không cháy quá lớn, nhưng thời tiết nóng nực, chỉ cần hai người ngồi bên cạnh là đủ, sau khi Phù Vân nướng mấy cái bánh nương, y vừa lau mồ hôi trên trán vừa nói với Hoắc Kiêu: "Ở đây nóng quá, chúng ta đi chỗ khác."
"Sao phải phiền phức như vậy, trực tiếp dập đi là được." Hoắc Kiêu nói, rồi dùng nước dập tắt lửa.
Phù Vân bật cười: "Ta thật sự là nóng tới không nghĩ được gì nữa, có như vậy mà cũng không nghĩ ra được."
Hoắc Kiêu cười cười có lệ, một hồi lâu mới hỏi: "Tình cảm của Thính Thính với phò mã thật sự rất tốt?"
"Tình cảm rất tốt, điện hạ còn nói vì phò mã, cả đời cũng không nạp thị phu." Phù Vân nghiêm túc nói.
Hoắc Kiêu dừng lại một chút: "Nàng thật sự nói như vậy?"
"Ta còn có thể lừa người được không?" Phù Vân cười nói.
Hoắc Kiêu trầm mặc một lát: "Phò mã độc chiếm Thính Thính, ngươi không cảm thấy không thoải mái?"
"Tại sao ta phải cảm thấy như vậy? Có người đối tốt với điện hạ, ta vui mừng còn không kịp nữa là," Phúc Vân lại lấy tay áo lau mồ hôi: "Ngươi không biết, lúc trước phò mã vì điện hạ.... Tóm lại bọn họ là trời sinh một cặp, duyên phận trời định không ai có thể chen chân vào tình cảm của hai người họ."
"Chuyện kia cũng không đúng, con người sẽ thay đổi", Hoắc Kiêu nhìn chằm chằm vào đống lửa đã bị dập tắt hoàn toàn: "Thính Thính là người có mới nới cũ, chưa biết chừng khi nào nàng sẽ cảm thấy chán phò mã đâu."
Nghe được lời nói kỳ quái của đối phương, Phù Vân không khỏi nhíu mày: "Sao người lại nói như vậy cũng không thể ngóng trông vợ chồng nhà người ta không hòa thuận được?"
"Ta không có ý đó, ta chỉ thuận miệng nói ra mà thôi," Hoắc Kiêu bật cười: "Đúng rồi không phải ngươi nói khi tới thành Ngọc Quan muốn đi đua ngựa sao? Đợi đến lúc sau chúng ta thử đi xem như thế nào?"
"Được!" Phù Vân đồng ý ngay lập tức.
Hoắc Kiêu nhanh chóng đổi được đề tài cũng không nhắc về chuyện của Quý Thính nữa cảm xúc ngày đó vẫn luôn có chừng mực.
Nghỉ ngơi cả một buổi sáng, đoàn xe tiếp tục lên đường, sau hơn một ngày chạy xe, cuối cùng cũng đến được thành Ngọc Quan vào rạng sáng ngày hôm sau.
Bởi vì lúc đoàn người tới trời vẫn còn chưa sáng, theo quy định cổng thành vẫn chưa mở, đoàn người liền đợi bên ngoài thành, Quý Thính nằm trên chiếc giường nhỏ mềm mại trong xe ngựa, lười biếng xoa xoa thắt lưng. Không biết có phải do thời gian đi đường quá dài hay không, hai ngày nay thắt lưng của nàng đều đau nhức, cả người không có chút sức lực nào.
"Điện hạ ngủ một lát đi, lúc tỉnh lại có thể vào thành nghỉ ngơi." Thân Đồ Xuyên thấp giọng nói.
Quý Thính nói một cách yếu ớt, "Ta đói."
"Ta đi tìm Phù Vân lấy một chút lương khô, nàng chờ ta một chút." Thân Đồ Xuyên nói xong liền xuống xe đi tìm Phù Vân.
Bởi vì lúc hừng đông sẽ chuẩn bị vào thành cho nên bọn họ cũng không dựng trại, mọi người tùy ý tìm một chỗ nghỉ ngơi, Thân Đồ Xuyên đi một vòng cũng không tìm thấy Phù Vân thay vào đó hắn đụng phải một người khác.
"Hoắc thiếu gia." Hắn chào hỏi rồi xoay người rời đi.
Hoắc Kiêu thản nhiên nói: "Phò mã dừng bước."
Thân Đồ Xuyên dừng lại, bình tĩnh nhìn y: "Có gì xin chỉ giáo."
Sau một hồi im lặng, Hoắc Kiêu chậm rãi nói: "Chúng ta làm một giao dịch đi."
"Ngươi nói." Vẻ mặtThân Đồ Xuyên hời hợt.
Hoắc Kiêu bình tĩnh nhìn hắn một hồi lâu, hai mắt hơi híp lại: "Nếu ngươi thuyết phục được Thính Thính nạp ta làm vi thị phu, phủ Trấn Nam vương cũng sẽ chiếu cố phụ mẫu của ngươi cả đời, thế nào?"
Thân Đồ Xuyên trầm mặc một lát: "Nếu ta không đồng ý thì sao?"
"Mẫu thân của ngươi thân thể yếu ớt không thích ứng được với khí hậu của thành Ngọc Quan, mỗi ngày đều cần phải cẩn thận chăm sóc, ngươi xác định là không đồng ý?" Hoắc Kiêu trầm giọng hỏi.
Ánh mắt Thân Đồ Xuyên hiện lên một tia lạnh lùng: "Ngươi đang uy hiếp ta?"
"Đó không phải là uy hiếp mà là một lời nhắc nhở ngươi làm tròn chữ hiếu đối với phụ mẫu của mình," Hoắc Kiêu có vẻ chắc chắn Thân Đồ Xuyên nhất định sẽ đồng ý, thanh âm lộ ra vài phần uy hiếp.
Lần này Thân Đồ Xuyên im lặng lâu hơn, Hoắc Kiêu bước lên phía trước: "Ta cũng không có yêu cầu nào khác chỉ muốn trở thành thị phu, ngươi vẫn là một phò mã giống như trước kia. Ta cũng sẽ không trở thành mối đe dọa của ngươi, phụ mẫu của ngươi cũng có thể ở lại phủ Trấn Nam vương an dưỡng tuổi già, có thể nói là không mệt... "
"Ngươi thực sự cho rằng việc hai người họ sống ở phủ Trấn Nam vương là công lao của mình sao?" Thân Đồ Xuyên ngắt lời y.
Sắc mặt của Hoắc Kiêu đột nhiên trở nên khó coi: "Ý của ngươi là?"
Một tia châm chọc thoáng qua trong mắt Thân Đồ Xuyên: "Chuyện đưa hai người họ qua đó quả thật là điện hạ nhờ ngươi, bởi vì ngươi không từ chối, nếu ngươi không muốn giúp, ta có thể nhờ điện hạ trực tiếp tìm Trần Nam vương, ngươi đoán xem phụ thân của ngươi có dám cự tuyệt hay không?"
"Nếu ta nhất định không chịu, ngươi cho rằng ông ấy sẽ đồng ý sao?" Giọng nói của Hoắc Kiêu lạnh như băng: "Đừng quên, ta là đứa con trai mà cha ta coi trọng nhất."
Thân Đồ Xuyên ngước mắt liếc y một cái: "Sợ hãi không có quy tắc lập trưởng tử."
Hoắc Kiêu nhíu mày, không hiểu tại sao hắn đột nhiên lại nói lời này.
"Nếu ngươi thực sự được coi trọng như lời đồn đại, tại sao Trấn Nam vương lại muốn phong thứ huynh của ngươi làm thế tử?" Thân Đồ Xuyên thản nhiên nói ra một câu đánh trúng trọng điểm.
Hai tay Hoắc Kiêu siết thành nắm đấm, trên trán gân xanh nổi lên.
"Muốn bàn điều kiện với ta, ngươi còn chưa đủ tư cách." Thân Đồ Xuyên nói xong liền xoay người rời đi, sau khi tìm Phù Vân hỏi lương khô, liền trở lại xe ngựa.
"Sao lại về muộn vậy?" Quý Thính mơ mơ màng màng hỏi.
Thân Đồ Xuyên xoa xoa hai má của nàng: "Bận cáo mượn oai hùm."
"Ừm?"
Tâm tình của Thân Đồ Xuyên không tệ liền hôn lên trán nàng, Quý Thính mở to mắt vẻ mặt khó hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.