Chương 127
Sơn Hữu Thanh Mộc
26/05/2022
Nghe Thân Đồ phu nhân nói bọn họ sớm đã biết chuyện này, cả người Quý Thính lập tức cứng đờ, nàng vô thức nhìn về phía Thân Đồ Xuyên, sau khi nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của hắn liền nheo mắt lại.
Vừa định hỏi hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nàng nghe thấy Thân Đồ phu nhân nói tiếp: "Con người chúng ta ích kỷ lắm, so với chuyện nghĩ đến việc có thể sinh con được hay không, chúng ta càng quan tâm hai người họ có bình an hạnh phúc hay không, chỉ cần hai đứa nó có thể làm được chuyện này, ta cùng phu quân có thể chấp nhận."
Quý Thính sững sờ, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác ấm áp chua xót, cảm giác khó chịu buồn nôn lại xuất hiện, nàng chịu đựng một lúc lâu mới không để bản thân nôn ra ngoài.
"Đi ra ngoài đi." Thân Đồ Xuyên kịp thời nắm tay nàng.
Quý Thính khẽ gật đầu, theo hắn đi ra ngoài.
Bọn họ đột nhiên xuất hiện từ phía sau non bộ, ba người trong gian đình đồng thời sửng sốt, đặc biệt là Hoắc Kiêu, sắc mặt trực tiếp thay đổi: "Thính Thính..."
"Theo quy tắc, ngươi nên gọi bổn cung một tiếng trưởng công chúa điện hạ." Quý Thính không nhanh không chậm lên tiếng.
Hoắc Kiêu sốt sắng bước tới: "Ngươi nghe ta giải thích, ta không có ý kia..."
"Không cần biết ngươi xuất phát từ nguyên nhân gì, bây giờ ngươi ở trước mặt phụ mẫu của bổn cung hãm hại bổn cung đều là sự thật," Ánh mắt Quý Thính trở nên lạnh lùng, "Bổn cung nể mặt vương gia không chấp nhặt ngươi, mong ngày sau ngươi tự mình hiểu lấy, không cần lại xuất hiện trước mặt ta."
"Thính Thính!"
"Cút." Quý Thính chỉ có một từ.
Ánh mắt hờ hững, dường như hoàn toàn không còn liên quan gì tới y, trái tim Hoắc Kiêu dần dần nguội lạnh, một lúc lâu sau mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi vẫn còn nóng giận, hiện tại ta nói gì ngươi cũng không nghe, chờ ngươi nguôi giận, ta sẽ tới giải thích với ngươi." Dứt lời, liền xoay người rời đi.
Ngay sau khi y rời đi, trong đình nghỉ mát chỉ còn lại một nhà bốn người bọn họ, bầu không khí ngược lại có chút không thể giải thích được. Thân Đồ Sơn ho khan một tiếng: "Các ngươi đều đã nghe thấy hết?"
Mặc dù Quý Thính đã biết thái độ của họ nhưng khi trực tiếp đối mặt với bọn họ vẫn có chút ngượng ngùng, nghe vậy liền lặng lẽ gật đầu, khí thế đối với Hoắc Kiêu vừa rồi hoàn toàn không có.
Thân Đồ Xuyên do dự một chút: "Tóm lại, ta với mẫu thân của ngươi cũng đã suy nghĩ, nếu sau này các ngươi muốn nhận nuôi đứa nhỏ thì cứ nhận, còn nếu muốn trải qua cuộc sống hai người vui vẻ, tóm lại chỉ cần trong lòng các ngươi cảm thấy thoải mái, chúng ta không có ý kiến gì."
"... Cảm ơn phụ thân." Quý Thính nhỏ giọng nói.
Thân Đồ Xuyên rõ ràng là không quen với việc làm thân với nàng như thế này, nghe vậy liền hừ một tiếng, không kiên nhẫn nói: "Cũng không cần phải cảm ơn, chuyện này về sau cũng không nhắc đến nữa... Ngươi có thể ở lại nói chuyện với nương của ngươi, ta cùng Xuyên nhi đi về trước."
Dứt lời, ông liền liếc nhìn Thân Đồ Xuyên, Thân Đồ Xuyên nắm lấy tay Quý Thính, sau đó hắn liền cùng phụ thân rời đi, hai người họ vừa đi chưa xa, liền nhìn thấy Hoắc Kiêu, sắc mặt vô cùng khó coi.
Thân Đồ Sơn dừng một chút: "Các ngươi nói chuyện đi, ta tới đằng trước chờ." Nói xong trực tiếp rời đi, nhường chỗ cho hai tiểu bối.
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, giống như đang tham gia một cuộc thi im lặng.
Cuối cùng vẫn là Hoắc Kiêu lên tiếng trước: "Ngươi tưởng mình thắng?"
"Ta chưa bao giờ đồng ý chuyện so tài với ngươi. Làm sao có thể nói chuyện thắng thua?" Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn y.
Hoắc Kiêu lạnh mặt nói: "Ngươi đừng có đắc ý, Thính nhi không phải là người chung thủy, sớm muộn gì nàng cũng sẽ cảm thấy chán..."
"Ngươi thật sự rất hiểu nàng?" Thân Đồ Xuyên ngắt lời hắn, "Nàng đối với ngươi cũng chỉ là quan hệ bằng hữu bình thường, chơi với nhau từ khi còn nhỏ mà thôi, cũng xem như có chút thân thiết, sau lưng ngươi lại nói nàng như vậy, đến tột cùng là nàng không chung tình hay ngươi hy vọng nàng không chung tình?"
Gân xanh trên trán Hoắc Kiêu không ngừng giật giật, cũng không trả lời câu hỏi của hắn.
"Nếu nàng thích ngươi thì đã sớm thích rồi, cũng không đợi đến ngày hôm nay mới nặng lời như vậy," Thân Đồ Xuyên liếc y một cái, "Ngươi nguyện ý tự lừa mình dối người, vậy thì cứ tiếp tục đi, chẳng qua ta muốn nhắc nhở một câu, nếu ngươi còn muốn châm ngòi ly gián gia đình ta, ta chỉ sợ lần sau nàng sẽ không tha cho ngươi dễ dàng như vậy."
Nói xong, hắn trực tiếp rời đi, thậm chí cũng không muốn liếc mắt nhìn y thêm một lần nào nữa.
Trong khi Thân Đồ Xuyên đang kích thích tình địch, bên trong đình nghỉ mát chỉ còn lại hai người họ im lặng nhìn nhau.
Quý Thính im lặng một lúc lâu mới lấy hết can đảm nói: "Nương..."
"Hả?" Thân Đồ phu nhân ngày thường lạnh nhạt, nhưng trên gương mặt lại có chút ấm áp.
Quý Thính mím môi: "Người biết chuyện này từ khi nào?"
"Đêm đó khi ngươi tới tìm ta, Xuyên nhi với phụ thân ở bên ngoài đã nói cho ông ấy biết." Thân Đồ phu nhân cười nói.
Quý Thính sững sờ: "Còn sớm như vậy... Vậy sao người không nói cho ta biết?"
"Ta còn tưởng rằng với tình tình của ngươi sẽ chủ động đề cập tới chuyện này, đến lúc đó sẽ trấn an ngươi, cũng sẽ thích hợp hơn chúng ta nhắc tới, ai ngờ bình thường ngươi táo bạo như vậy, ngược lại khi đó lại không dám nói tiếp nữa." Thân Đồ phu nhân than nhẹ một tiếng.
Quý Thính cúi đầu: "Ta sợ người sẽ thất vọng."
Thân Đồ phu nhân trầm ngâm một lúc: "Thực sự lúc đầu cũng có chút đau lòng nhưng chỉ tiếc ngươi không thể cảm giác được niềm vui khi nuôi dưỡng con cái, đều không phải đau lòng vì Thân Đồ gia, ngươi có hiểu được sự khác biệt đó không?"
"Ừm, ta đã hiểu," Quý Thính cẩn thận nhìn bà, "Vậy người thật sự không tức giận?"
"Nếu ngươi vẫn luôn trăn trở vấn đề này, thật sự ta rất tức giận." Thân Đồ phu nhân giả vờ tức giận..
Quý Thính bật cười: "Vậy thì y phục người còn muốn cho ta nữa không?"
"Được chứ, nếu ngươi muốn, ta có thể may thêm cho ngươi hai bộ nữa." Thân Đồ phu nhân bị nàng chọc cười.
Quý Thính nghe vậy cũng ngây ngô cười theo. Nút thắt lòng của nàng đã được nới lỏng, trong bụng cũng thoải mái hơn rất nhiều, nhưng sau khi trở lại trạm dịch, Thân Đồ Xuyên vẫn gọi đại phu tới.
"... Ta đã nói ta không sao." Quý Thính thở dài.
Thân Đồ Xuyên liếc nàng một cái, sắc mặt không thay đổi ấn nàng ngồi xuống ghế, Quý Thính không còn cách nào khác đành để thái y bắt mạch cho mình.
Một lát sau, thái y cau mày thu tay về, vẻ mặt hoang mang nhìn cổ tay nàng.
Vốn dĩ Quý Thính không để những chuyện này trong lòng nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của đối phương cũng trở nên căng thẳng: "Thế nào?"
"Mạch tượng của điện hạ so với lúc ở kinh đô nhanh hơn một chút, còn trở nên càng ngày càng yếu, giống như bị thứ gì đó quấy nhiễu." Thái y thành thật nói.
Quý Thính bị những lời của y dọa sợ: "Quấy nhiễu nghĩa là sao, sao ta nghe thấy giống như trong người mình có một con quái vật vậy."
"Điện hạ không cần lo lắng, ngoại trừ mạch đập ngày càng yếu, thật ra cũng không có gì khác thường." Thái y chậm rãi nói.
Thân Đồ Xuyên cau mày: "Nàng ấy gần đây luôn ăn không ngon miệng, thỉnh thoảng còn cảm thấy buồn nôn, liệu có liên quan đến chuyện này không?"
"Thật không dám giấu giếm, triệu chứng của điện hạ giống như đang mang thai nhưng mạch tượng cũng không giống như đang mang thai, có thể hàn khí trong cơ thể vẫn chưa loại bỏ tận gốc, theo lý thuyết không có khả năng mang thai," Tháy y cau mày, hiển nhiên cũng không rõ là chuyện gì đang xảy ra, "Hiện giờ cũng chỉ có thể kê một chút thuốc bồi bổ cơ thể, sau khi trở về kinh đô, vi thân cùng với thái y trong thái y viện sẽ thảo luận một chút."
Thân Đồ Xuyên cùng Quý Thính liếc nhìn nhau, không còn lựa chọn nào khác ngoài đồng ý.
Sau khi thái y rời đi, Quý Thính khẽ thở dài, "Không phải ta mắc một căn bệnh không thể chữa được đấy chứ?"
"Đừng nói nhảm." Thân Đồ Xuyên nghiêm mặt dạy dỗ nàng, nhưng lo lắng trong mắt càng rõ rệt.
Quý Thính dụi mắt: "Có lẽ là do khí hậu không thích hợp, chờ ngày mai ta bàn bạc với Trấn Nam vương chuyện phái bình, sau giải quyết đám thổ phỉ thì sẽ quay về kinh."
"Chuyện xử lý đám thổ phỉ cứ giao lại cho ta, nàng nghỉ ngơi cho thật tốt." Thân Đồ Xuyên cau mày nói.
Quý Thính hừ nhẹ một tiếng: "Thân Đồ đại nhân, ta biết chàng hùng tại đại lược, có nhiều chiến thuật tấn công nhưng việc này chàng cũng không thể giải quyết được."
"Vậy thì để ta theo cùng." Thân Đồ Xuyên nắm tay nàng.
Quý Thính suy nghĩ một lúc, miễn cưỡng đồng ý.
Hai người cứ như vậy mà ngủ lại, sáng sớm hôm sau Quý Thính đi tìm Trấn Nam vương. Ban đầu Trấn Nam vương còn không dám đồng ý, cho đến khi Quý Thính lấy Hổ Phù ra, ông ta mới miễn cưỡng đồng ý.
Quý Thính dẫn hai nghìn binh lính tinh nhuệ, cải trang thành dân thường từng nhóm nhỏ ra khỏi thành, mai phục ở bên ngoài thành Ngọc Quan, sau đó cho người truyền tin mấy ngày nữa nữ nhân thủ phủ trong thành phải ra khỏi thành để thành thân, của hồi môn ước chừng hơn mười lượng xe ngựa.
"Điện hạ, ti chức đã điều tra được phần lớn thổ phỉ đều ở trên núi cách thành Ngọc Quan hơn trăm dặm, tại sao chúng ta không trực tiếp tấn công, vì sao lại phải tiêu tốn hơn mười ngày dẫn dụ bón chúng tới đây?" Chử Yến khó hiểu.
Quý Thính lắc chân, ung dung ăn uống: "Địa hình vùng núi ở thành Ngọc Quan rất phức tạp, chúng ta cũng không quen thuộc địa hình ở đó, nếu tấn công nhất định sẽ rất bị động."
"Nhưng nếu bọn họ không mắc lừa thì sao" Chử Yến cau mày.
Quý Thính phì cười một tiếng: "Chim chết vì ăn, người chết vì tiền, bọn chúng nghe nói có nhiều bạc như vậy, đương nhiên sẽ đến, huống chi nhiều năm như vậy thành Ngọc Quan cũng không dám làm gì bọn chúng, bọn chúng sớm đã nơi lỏng cảnh giác, nhất định sẽ không dự đoán trước được ta đột nhiên động thủ."
Chử Yến khẽ gật đầu: "Ti chức đã hiểu."
"Đúng rồi, ngươi nhớ truyền ra ngoài, nói trong đội ngủ chỉ có năm trăm thị vệ, thân thủ mỗi người đều vô cùng phi phàm." Quý Thính không quên căn dặn.
Đang nói chuyện, Thân Đồ Xuyên đi vào, nghe xong chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, trầm mặc không nói.
Nhưng Chử Yến càng thêm cau mày: "Không phải điện hạ muốn dụ bọn chúng tới sao? Nếu như bọn chúng nghe thấy đội ngũ có nhiều thị vệ như vậy, đột nhiên sợ hãi thì phải làm sao bây giờ?"
"Bọn chúng sẽ không sợ, mà sẽ dẫn thêm càng nhiều người tới," Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói, "Nếu như không có nhiều thị vệ hộ tống, ngược lại sẽ khiến bọn chúng sinh nghi, càng không dám tiến đến."
Trước kia Chử Yến hiếm khi mang binh đi đánh giặc, nhưng đầu óc linh hoạt, nghe xong lập tức hiểu được mọi chuyện, sau khi lên tiếng đáp ứng liền chạy ra ngoài gọi người chuẩn bị.
Sau khi hắn ta rời đi, Quý Thính mỉm cười nhìn Thân Đồ Xuyên: "Chàng cảm thấy kế sách này của ta như thế nào?"
"Lấy lợi dụ địch, quả thật có thể dụ hơn phân nửa đám thổ phỉ nhưng phần còn lại thì phải làm sao? Sau chuyện này, bọn chúng nhất định sẽ cẩn thận gấp bội, nếu muốn một lưới bắt hết, e rằng sẽ không đơn giản như vậy." Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói.
Quý Thính cũng lo lắng về vấn đề này, nghe xong lời này khẽ thở dài một tiếng: "Không biết nữa. Nếu có tướng quân quen thuộc với địa hình đồi núi của thành Ngọc Quan, sau khi hầu hết bọn chúng đã tập trung lực lượng xuống núi, chúng ta sẽ tiến hành tập kích, nhưng tướng lĩnh bên này có thể sử dụng được cực ít, quen thuộc địa hình núi lại càng không có, ta muốn làm như vậy, lòng có dư mà lực không đủ."
Khi nàng đang lo lắng thì Hoắc Kiêu đột nhiên đến, Quý Thính đã lâu không gặp y, nhìn thấy y liền dừng lại một chút, trong mắt hiện lên một tia xa lánh cùng cảnh giác: "Ngươi tới đây làm gì."
"Ta quen thuộc địa hình núi của thành Ngọc Quan." Hoắc Kiêu kiên định nhìn nàng.
Quý Thính dừng một chút: "Ngươi muốn xuất chinh?"
"Mong điện hạ cho phép." Vừa nói xong, y đã quỳ trên mặt đất.
Quý Thính đánh giá y một lát, sau đó nhẹ giọng nói: "Chuyện xuất chinh, bổn cung chỉ cho thành công, không được phép thất bại."
"Nếu thất bại, ta nguyện mang đầu tới gặp." Hoắc Kiêu nói xong, dừng lại một chút, lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn nàng, "Ta đến chờ lệnh, cũng để tiêu tan lo lắng của điện hạ, cũng bởi vì dân chúng thành Ngọc Quan."
Quý Thính im lặng hồi lâu: "Bất kể là vì cái gì, trước tiên phải thắng, thứ hai là phải sống."
"Tuân lệnh!" Hoắc Kiêu mạnh mẽ đáp một tiếng, sau khi đứng dậy hồi lâu liền nở một nụ cười trước mặt nàng, vừa định nói gì đó thì thấy Thân Đồ Xuyên đưa một hạt đậu phộng lên môi Quý Thính, Quý Thính theo phản xạ há miệng ăn.
Nụ cười của y lập tức biến mất: "Ta, ta cáo lui trước." Nói xong liền chạy đi.
Quý Thính im lặng một lúc, không nói gì mà nhìn về phía Thân Đồ Xuyên.
Thân Đồ Xuyên sắc mặt bình tĩnh: "Chúc mừng điện hạ, lại có thêm một viên mãnh tướng."
"... Đừng nói nhảm nữa, nói đi chàng đến đây làm gì, đừng nói với ta chàng đến đây chỉ vì muốn nghe kế sách của ta." Quý Thính trực tiếp hỏi.
Thấy nàng nhắc tới chính sự, Thân Đồ Xuyên cũng trở nên nghiêm túct: "Các quan tháp tùng nhờ ta tới khuyên điện hạ, thọ yến của Trấn Nam vương đã kết thúc, chúng ta nên quay về kinh đô."
Quý Thính kêu một tiếng: "Đám văn thần đúng là làm người ta mất hứng."
"Bọn họ không biết nàng lưu lại vì tiêu diệt đám thổ phí, còn tưởng rằng nàng không có lý do gì chỉ muốn ở lại, trong lòng có chút lo lắng, đoán không chừng nhiều ngày như vậy sổ sách ở kinh độ cũng đã lên tới vài chục." Thân Đồ Xuyên chậm rãi nhắc nhở.
Quý Thính không để trong lòng: "Cứ để họ đi, cho dù người đưa tin của họ có chạy cả ngày lẫn đêm thì cũng mất hơn hai mươi ngày tới lui, trong hai mươi ngày nay ta sẽ sớm hoàn thành xong mọi chuyện."
"Hiện tại đã hơn mười ngày rồi, nói không chừng Hoàng Thượng cũng đã xem xét đến nhóm sổ đầu tiên rồi." Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nói, "Với tính cách đa nghi của Hoàng Thượng, không chừng nếu muốn an toàn, điện hạ vẫn nên đem chuyện này báo cho quan viên đi."
"Còn muốn nghĩ thế nào nữa, đơn giản là ta cùng Trấn Nam vương liên hợp tạo phản," Quý Thính buồn cười, sau khi cười xong, suy nghĩ lại vẫn quyết định nghe theo Thân Đồ Xuyên, "Vậy chàng phải đi nói với bọn họ một tiếng, nhớ kỹ đừng để cho người bên ngoài nghe được, người ở thành Ngọc Quan vô cùng hỗn tạp, nói không chừng trong trạm dịch này còn có tai mắt của đám thổ phỉ lưu lại."
"Đã biết," Thân Đồ Xuyên đáp một tiếng, trước khi ra cửa còn nhìn nàng một cái, "Nàng uống hết thuốc rồi?"
"Chàng để Phù Vân canh chừng việc ta uống thuốc, ta có thể không uống hết sao?" Quý Thính nhìn hắn không nói nên lời. Nàng đã nói mình không muốn thái y khám, mỗi lần khám xong đều phải uống rất nhiều thuốc.
Thân Đồ Xuyên xoa đầu nàng an ủi: "Cũng vì tốt cho nàng thôi."
"Được rồi, chàng mau đi đi." Quý Thính thúc giục hắn rời đi.
Thân Đồ Xuyên lại liếc nàng một cái, sau đó xoay người rời đi. Không lâu sau khi hắn rời đi, vợ chồng Thân Đồ Sơn đến đây còn mang theo rất nhiều đồ ăn, Quý Thính vừa nhìn thấy không khỏi cảm thấy đau đầu: "Phụ thân, nương, ta vừa ăn cơm xong."
"Vừa ăn xong cũng phải ăn, thái y nói ngươi luôn cảm thấy không thoải mái, bởi vì thân thế yếu ớt, phải ăn nhiều để bồi bổ." Thân Đồ Sơn vừa nói xong liền bưng cho nàng một bát canh gà.
Quý Thính đau khổ đành phải uống hết, vừa than khóc vừa dùng bữa.
Cơm cũng chưa ăn xong, nàng liền nói mình phải nhanh đến xem Chử Yến chuẩn bị như thế nào, Thân Đồ Sơn biết chuyện nàng tiêu diệt đám thổ phỉ cho nên cũng nhanh chóng thả nàng đi, lúc này Quý Thính mới được giải thoát khỏi đống đồ ăn.
Với sự hợp tác của Trấn Nam vương, Quý Thính bận rộn hơn mười ngày, cuối cùng cũng giăng bẫy thành công, chỉ chờ đòn đánh cuối cùng.
Chỉ trong nháy mắt, đã đến ngày 'nữ nhân thủ phủ' xuất giá, Quý Thính tới tìm Chử Yến, nhìn thấy hắn ta một thân hồng y nhịn không được bật cười thành tiéng: "Mặc như vậy, thật sự rất giống dáng vẻ của một tiểu cô nương."
"Quả thật rất đẹp." Thân Đồ Xuyên cũng hiếm khi đồng ý.
"Hai người còn cười nhạo ti chức nữa, ti chức sẽ không đi." Chử Yến mặt mày ủ rũ, vô cùng bất mãn với chuyện phải giả thành nữ.
Quý Thính buồn cười liếc hắn một cái: "Được rồi, chuyện này cũng không còn cách nào khác, ngươi cũng không thể để một cô nương ngồi trong xe được?"
Mấy người họ đang nói chuyện, Hoắc Kiêu từ bên ngoài bước vào, Quý Thính nhìn thấy y khẽ gật đầu: "Đã chuẩn bị xong chưa?"
"Đều đã chuẩn bị xong. Một lát nữa điện hạ sẽ rời khỏi cổng thành, ta từ phía sau dẫn mọi người đến núi Thành Ngọc." Hoắc Kiêu nghiêm túc nói.
Quý Thính gật đầu: "Nhớ kỹ không được đánh rắn động cỏ, chờ đến khi đám thổ phỉ xuống núi rơi vào bẫy cuae ta, ngươi liền dẫn người tới đó tập kích."
"Rõ." Hoắc Kiêu nói xong, đứng nguyên tại chỗ muốn nói rồi lại thôi.
Vẻ mặt Thân Đồ Xuyên bình tĩnh, không có một chút dao động.
Quý Thính lại liếc nhìn Hoắc Kiêu, dừng lại một chút rồi nói: "Mọi chuyện đều phải cẩn thận."
Hoắc Kiêu đột nhiên mỉm cười, trịnh trọng gật đầu với nàng: "Ừ! Ta sẽ cẩn thận."
Y nói xong liền vui sướng bước đi, Chu Yan đã trùm khăn trùm đầu màu đỏ thừa dịp trong sân ít người lên xe ngựa, Quý Thính thở phào nhẹ nhõm quay đầu nhìn Thân Đồ Xuyên: "Chúng ta cũng đi thôi."
Thân thủ của nàng không giỏi, không thể xông pha trận mạc, nhưng nàng sẽ luôn ngồi ở hậu phương, nếu chiến trường có gì thay đổi, nàng cũng có thể ra lệnh bất cứ lúc nào.
Thân Đồ Xuyên liếc nàng một cái: "Điện hạ sẽ lấy ơn báo oán."
"... Ta chỉ muốn hắn cẩn thận trong mọi việc, sao có thể nói là lấy ơn báo oán," Quý Thính không nói gì, "Không phải lúc này chàng lại ghen đấy chứ?"
Thân Đồ Xuyên suy nghĩ một chút, khóe môi hơi nhếch lên: "Sau khi bị ép ăn dấm chua, sau khi xử lý xong đám giặc kia sẽ tính sau."
Quý Thính nghe vậy nhịn không được cười cười, nắm tay hắn hòa vào đám dân chúng đang vây xem.
Đoàn người hướng ra ngoài thành, vừa đến gần vòng vây của đại quân thì từ xa đã nghe thấy tiếng vó ngựa, mọi người lập tức cảnh giác, lập tức bao vây.
Một trận đánh cho đám thổ phỉ bất ngờ không kịp trở tay, chờ đến khi bọn chúng nhận ra có chuyện không ổn, đã hoàn toàn bị bao vây, mặc dù có mấy kẻ liều chết đào tẩu, nhưng tới khi quay trở về đại bản doanh liền phát hiện hang ổ của mình đã bị người khác tập kích.
Quý Thính vừa mới quét sạch hang ổ lớn nhất của đám thổ phỉ, chính thức bắt đầu truy kích đám thổ phi nhỏ lẻ. Những ngày kế tiếp, bên ngoài thành Ngọc Quan luôn vang lên tiếng chém giết, từng mảnh đất lớn nhuốm máu, so với quân đội thì nhóm thổ phỉ còn kém xa, lần lượt bị truy đuổi rồi bị tiêu diệt.
Người dân thành Ngọc Quan chưa bao giờ tự hào như bây giờ, họ đều ca ngợi Quý Thính như phụ mẫu tái sinh của họ, thậm chí còn xây dựng đền thờ để họ dâng hương, trong lúc nhất thời khiến Quý Thính không biết làm như thé nào.
Lúc nàng bận rộn quét sạch thổ phỉ, các quan viên tháp tùng cũng không nhàn rỗi, mỗi ngày phái người đến kinh đô vài lần, bởi vì phải mất hơn mười ngày đường, tin tức mới nhất mà Quý Thính nhận được đều đã là của mười ngày trước.
Lúc đầu y còn hạ thánh chỉ xuống, thúc giục Quý Thính trở lại càng sớm càng tốt, sau khi nghe tin nàng ở lại để tiêu diệt toàn bộ đám thổ phỉ, dù không tin nhưng trong lòng cũng yên tâm phần nào.
Cho đến khi nghe tin thanh danh của Quý Hy vang dội ở thành Ngọc Quan, mọi người đều coi Quý Thính như một vị thần sống, hơn nữa còn lập đền thờ, về phần mình là một hoàng đế, không có người nào đề cập đến mình. Sự chênh lệch giữa lòng sông so với mặt biển khiến y cảm thấy bất an, so với lúc trước không biết vì sao Quý Thính ở lại thành Ngọc Quan thì trong lòng càng thêm dày vò phiền muộn.
Nếu sớm biết Quý Thính tới thành Ngọc Quan sẽ làm ra việc như vậy, y thà không cần Hổ Phù, tuyệt đối không để cho nàng rời khỏi kinh đô.
Đêm hôm đó, y nằm mơ, trong mơ y lấy lại được Hổ Phù của Quý Thính, ác danh tàn sát hàng loạt dân chúng Giao Huyền trong thành đều đổ hết lên người Quý Thính, mọi người đều thóa mạ nàng là kẻ hại nước hại dân, còn khen hắn là một vị quân chủ tài đức sáng suốt, so với tỷ tỷ song sinh không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.
Sau khi tỉnh dậy khỏi giấc mơ, y nhìn khắp xung quanh căn phòng tối om, cảm giác chênh lệch khiến hô hấp của y cũng trở nên khó khăn.
"Người đâu, triệu ám vệ." Giọng y khàn khàn. Khi tiên hoàng còn sống, đều để lại ám vệ của y và Quý Thính, Quý Thính đưa người tới phủ trưởng công chúa, còn y giữ lại trong cung.
Nhiều năm như vậy y cũng chưa dùng đến, bây giờ là thời điểm thích hợp.
Trận này Quý Thính đánh hơn nửa tháng, cuối cùng cũng tiêu diệt hơn phân nửa đám thổ phỉ, nàng để lại một ít vũ khí bên ngoài thôn trang, dạy bọn họ cách đối phó với đám thổ phỉ, sau khi đảm bảo không có người nào bị thương liền quay về kinh đô.
Trước khi quay về kinh, nàng còn muốn làm một chuyện.
Quý Thính cùng Thân Đồ Xuyên liếc nhìn nhau, cùng nhau tới phòng của phụ mẫu, ngắn gọn giải thích ý đồ đến đây.
"Không thể nào! Thân Đồ Sơn ta cả đời ngay thẳng, sao có thể vì hưởng phúc nhất thời, liền rời khỏi thành Ngọc Quan, các ngươi xem ta thành cái gì?! ta phải ở lại, đến khi nào sửa lại án sai ta mới rời đi." Thân Đồ Sơn tức giận nói.
Quý Thính thở dài một tiếng: "Hoàng Thượng đến chết vẫn luôn mạnh miệng, lúc trước chứng cứ đều đã đem tới trước mắt hắn, hắn nhất định không chịu thừa nhận sai lầm của mình, nếu người muốn sửa lại án sai, chỉ e rằng còn phải đợi một thời gian nữa."
"Vậy thì ta sẽ ở đây chờ!" Thân Đồ Sơn khá cố chấp.
Quý Thính nhướng mày: "Người có thể chờ, nương có thể chờ được không? Thời tiết càng ngày càng nóng, sáng nay nương còn cảm thấy chóng mặt, nếu còn phải ở lại thành Ngọc Quan, e rằng cơ thể cũng sẽ sớm không chịu được, người vì cái gọi là ngay thẳng, ngay cả thân thể của vợ mình cũng không để ý?"
Phu nhân luôn là điểm yếu của Thân Đồ Sơn, ông ấy nghe vậy nhất thời cũng không nói gì, vẻ mặt rối rắm nhìn về phía phu nhân. Phu nhân khẽ cười một tiếng: "Nếu chàng không muốn đi, ta sẽ ở lại cùng chàng."
Quý Thính cũng không nghĩ tới, bà không đồng ý với mình, vì thế liền nhanh chóng ngăn nàng lại: "Nương..."
"Ta với phụ thân ngươi một đời là vợ chồng, ta biết hắn là người như thế nào, chuyện hắn đã quyết định cũng sẽ không thay đổi." Phu nhân lại cười nói.
Quý Thính nhìn Thân Đồ Xuyên cầu cứu, Thân Đồ Xuyên mím môi, hiển nhiên không đáp lại được kỳ vọng của nàng: "Phụ thân, người thật sự không đi sao?"
"Không đi, ta còn phải chờ vô tội." Thân Đồ Sơn lạnh lùng nói.
Khi nghe ông ấy nói như vậy, Thân Đồ Xuyên đành phải bỏ cuộc, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn về phía Quý Thính.
Quý Thính nghe vậy liền nóng nảy: "Người có đi hay không?"
"Nếu ta không rời đi, ngươi có thể làm gì được ta?" Thân Đồ Sơn cũng kiên cường trả lời lại.
Quý Thính xắn tay áo: "Ta nôn..."
Quý Thính cảm thấy buồn nôn, lập tức nôn hết lên người Thân Đồ Sơn.
Thân Đồ Sơn: "..."
Quý Thính nôn một trận, sau khi nôn xong liền lấy tay lau miệng, mỏ mở miệng chính là 'nôn'.
Sau khi bị nàng nôn hai lần lên người, Thân Đồ Sơn mất hết cảm xúc, sắc mặt không chút thay đổi nhìn về phía con trai duy nhất của mình: "Ngươi xác định là nàng? Nếu không ta có thể tìm một người khác?"
"Phải là nàng ấy." Thân Đồ Xuyên vừa kiên định trả lời, vừa giống như bảo vệ con mà ôm nàng vào trong lòng.
Thân Đồ phu nhân vội vàng đi đến bên cạnh Quý Thính, đưa tay lấy nước giúp nàng lau miệng, vẻ lo lắng trên gương mặt không thể che giấu được.
Thân Đồ Sơn bị nôn lên khắp người: "..."
Vừa định hỏi hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nàng nghe thấy Thân Đồ phu nhân nói tiếp: "Con người chúng ta ích kỷ lắm, so với chuyện nghĩ đến việc có thể sinh con được hay không, chúng ta càng quan tâm hai người họ có bình an hạnh phúc hay không, chỉ cần hai đứa nó có thể làm được chuyện này, ta cùng phu quân có thể chấp nhận."
Quý Thính sững sờ, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác ấm áp chua xót, cảm giác khó chịu buồn nôn lại xuất hiện, nàng chịu đựng một lúc lâu mới không để bản thân nôn ra ngoài.
"Đi ra ngoài đi." Thân Đồ Xuyên kịp thời nắm tay nàng.
Quý Thính khẽ gật đầu, theo hắn đi ra ngoài.
Bọn họ đột nhiên xuất hiện từ phía sau non bộ, ba người trong gian đình đồng thời sửng sốt, đặc biệt là Hoắc Kiêu, sắc mặt trực tiếp thay đổi: "Thính Thính..."
"Theo quy tắc, ngươi nên gọi bổn cung một tiếng trưởng công chúa điện hạ." Quý Thính không nhanh không chậm lên tiếng.
Hoắc Kiêu sốt sắng bước tới: "Ngươi nghe ta giải thích, ta không có ý kia..."
"Không cần biết ngươi xuất phát từ nguyên nhân gì, bây giờ ngươi ở trước mặt phụ mẫu của bổn cung hãm hại bổn cung đều là sự thật," Ánh mắt Quý Thính trở nên lạnh lùng, "Bổn cung nể mặt vương gia không chấp nhặt ngươi, mong ngày sau ngươi tự mình hiểu lấy, không cần lại xuất hiện trước mặt ta."
"Thính Thính!"
"Cút." Quý Thính chỉ có một từ.
Ánh mắt hờ hững, dường như hoàn toàn không còn liên quan gì tới y, trái tim Hoắc Kiêu dần dần nguội lạnh, một lúc lâu sau mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi vẫn còn nóng giận, hiện tại ta nói gì ngươi cũng không nghe, chờ ngươi nguôi giận, ta sẽ tới giải thích với ngươi." Dứt lời, liền xoay người rời đi.
Ngay sau khi y rời đi, trong đình nghỉ mát chỉ còn lại một nhà bốn người bọn họ, bầu không khí ngược lại có chút không thể giải thích được. Thân Đồ Sơn ho khan một tiếng: "Các ngươi đều đã nghe thấy hết?"
Mặc dù Quý Thính đã biết thái độ của họ nhưng khi trực tiếp đối mặt với bọn họ vẫn có chút ngượng ngùng, nghe vậy liền lặng lẽ gật đầu, khí thế đối với Hoắc Kiêu vừa rồi hoàn toàn không có.
Thân Đồ Xuyên do dự một chút: "Tóm lại, ta với mẫu thân của ngươi cũng đã suy nghĩ, nếu sau này các ngươi muốn nhận nuôi đứa nhỏ thì cứ nhận, còn nếu muốn trải qua cuộc sống hai người vui vẻ, tóm lại chỉ cần trong lòng các ngươi cảm thấy thoải mái, chúng ta không có ý kiến gì."
"... Cảm ơn phụ thân." Quý Thính nhỏ giọng nói.
Thân Đồ Xuyên rõ ràng là không quen với việc làm thân với nàng như thế này, nghe vậy liền hừ một tiếng, không kiên nhẫn nói: "Cũng không cần phải cảm ơn, chuyện này về sau cũng không nhắc đến nữa... Ngươi có thể ở lại nói chuyện với nương của ngươi, ta cùng Xuyên nhi đi về trước."
Dứt lời, ông liền liếc nhìn Thân Đồ Xuyên, Thân Đồ Xuyên nắm lấy tay Quý Thính, sau đó hắn liền cùng phụ thân rời đi, hai người họ vừa đi chưa xa, liền nhìn thấy Hoắc Kiêu, sắc mặt vô cùng khó coi.
Thân Đồ Sơn dừng một chút: "Các ngươi nói chuyện đi, ta tới đằng trước chờ." Nói xong trực tiếp rời đi, nhường chỗ cho hai tiểu bối.
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, giống như đang tham gia một cuộc thi im lặng.
Cuối cùng vẫn là Hoắc Kiêu lên tiếng trước: "Ngươi tưởng mình thắng?"
"Ta chưa bao giờ đồng ý chuyện so tài với ngươi. Làm sao có thể nói chuyện thắng thua?" Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn y.
Hoắc Kiêu lạnh mặt nói: "Ngươi đừng có đắc ý, Thính nhi không phải là người chung thủy, sớm muộn gì nàng cũng sẽ cảm thấy chán..."
"Ngươi thật sự rất hiểu nàng?" Thân Đồ Xuyên ngắt lời hắn, "Nàng đối với ngươi cũng chỉ là quan hệ bằng hữu bình thường, chơi với nhau từ khi còn nhỏ mà thôi, cũng xem như có chút thân thiết, sau lưng ngươi lại nói nàng như vậy, đến tột cùng là nàng không chung tình hay ngươi hy vọng nàng không chung tình?"
Gân xanh trên trán Hoắc Kiêu không ngừng giật giật, cũng không trả lời câu hỏi của hắn.
"Nếu nàng thích ngươi thì đã sớm thích rồi, cũng không đợi đến ngày hôm nay mới nặng lời như vậy," Thân Đồ Xuyên liếc y một cái, "Ngươi nguyện ý tự lừa mình dối người, vậy thì cứ tiếp tục đi, chẳng qua ta muốn nhắc nhở một câu, nếu ngươi còn muốn châm ngòi ly gián gia đình ta, ta chỉ sợ lần sau nàng sẽ không tha cho ngươi dễ dàng như vậy."
Nói xong, hắn trực tiếp rời đi, thậm chí cũng không muốn liếc mắt nhìn y thêm một lần nào nữa.
Trong khi Thân Đồ Xuyên đang kích thích tình địch, bên trong đình nghỉ mát chỉ còn lại hai người họ im lặng nhìn nhau.
Quý Thính im lặng một lúc lâu mới lấy hết can đảm nói: "Nương..."
"Hả?" Thân Đồ phu nhân ngày thường lạnh nhạt, nhưng trên gương mặt lại có chút ấm áp.
Quý Thính mím môi: "Người biết chuyện này từ khi nào?"
"Đêm đó khi ngươi tới tìm ta, Xuyên nhi với phụ thân ở bên ngoài đã nói cho ông ấy biết." Thân Đồ phu nhân cười nói.
Quý Thính sững sờ: "Còn sớm như vậy... Vậy sao người không nói cho ta biết?"
"Ta còn tưởng rằng với tình tình của ngươi sẽ chủ động đề cập tới chuyện này, đến lúc đó sẽ trấn an ngươi, cũng sẽ thích hợp hơn chúng ta nhắc tới, ai ngờ bình thường ngươi táo bạo như vậy, ngược lại khi đó lại không dám nói tiếp nữa." Thân Đồ phu nhân than nhẹ một tiếng.
Quý Thính cúi đầu: "Ta sợ người sẽ thất vọng."
Thân Đồ phu nhân trầm ngâm một lúc: "Thực sự lúc đầu cũng có chút đau lòng nhưng chỉ tiếc ngươi không thể cảm giác được niềm vui khi nuôi dưỡng con cái, đều không phải đau lòng vì Thân Đồ gia, ngươi có hiểu được sự khác biệt đó không?"
"Ừm, ta đã hiểu," Quý Thính cẩn thận nhìn bà, "Vậy người thật sự không tức giận?"
"Nếu ngươi vẫn luôn trăn trở vấn đề này, thật sự ta rất tức giận." Thân Đồ phu nhân giả vờ tức giận..
Quý Thính bật cười: "Vậy thì y phục người còn muốn cho ta nữa không?"
"Được chứ, nếu ngươi muốn, ta có thể may thêm cho ngươi hai bộ nữa." Thân Đồ phu nhân bị nàng chọc cười.
Quý Thính nghe vậy cũng ngây ngô cười theo. Nút thắt lòng của nàng đã được nới lỏng, trong bụng cũng thoải mái hơn rất nhiều, nhưng sau khi trở lại trạm dịch, Thân Đồ Xuyên vẫn gọi đại phu tới.
"... Ta đã nói ta không sao." Quý Thính thở dài.
Thân Đồ Xuyên liếc nàng một cái, sắc mặt không thay đổi ấn nàng ngồi xuống ghế, Quý Thính không còn cách nào khác đành để thái y bắt mạch cho mình.
Một lát sau, thái y cau mày thu tay về, vẻ mặt hoang mang nhìn cổ tay nàng.
Vốn dĩ Quý Thính không để những chuyện này trong lòng nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của đối phương cũng trở nên căng thẳng: "Thế nào?"
"Mạch tượng của điện hạ so với lúc ở kinh đô nhanh hơn một chút, còn trở nên càng ngày càng yếu, giống như bị thứ gì đó quấy nhiễu." Thái y thành thật nói.
Quý Thính bị những lời của y dọa sợ: "Quấy nhiễu nghĩa là sao, sao ta nghe thấy giống như trong người mình có một con quái vật vậy."
"Điện hạ không cần lo lắng, ngoại trừ mạch đập ngày càng yếu, thật ra cũng không có gì khác thường." Thái y chậm rãi nói.
Thân Đồ Xuyên cau mày: "Nàng ấy gần đây luôn ăn không ngon miệng, thỉnh thoảng còn cảm thấy buồn nôn, liệu có liên quan đến chuyện này không?"
"Thật không dám giấu giếm, triệu chứng của điện hạ giống như đang mang thai nhưng mạch tượng cũng không giống như đang mang thai, có thể hàn khí trong cơ thể vẫn chưa loại bỏ tận gốc, theo lý thuyết không có khả năng mang thai," Tháy y cau mày, hiển nhiên cũng không rõ là chuyện gì đang xảy ra, "Hiện giờ cũng chỉ có thể kê một chút thuốc bồi bổ cơ thể, sau khi trở về kinh đô, vi thân cùng với thái y trong thái y viện sẽ thảo luận một chút."
Thân Đồ Xuyên cùng Quý Thính liếc nhìn nhau, không còn lựa chọn nào khác ngoài đồng ý.
Sau khi thái y rời đi, Quý Thính khẽ thở dài, "Không phải ta mắc một căn bệnh không thể chữa được đấy chứ?"
"Đừng nói nhảm." Thân Đồ Xuyên nghiêm mặt dạy dỗ nàng, nhưng lo lắng trong mắt càng rõ rệt.
Quý Thính dụi mắt: "Có lẽ là do khí hậu không thích hợp, chờ ngày mai ta bàn bạc với Trấn Nam vương chuyện phái bình, sau giải quyết đám thổ phỉ thì sẽ quay về kinh."
"Chuyện xử lý đám thổ phỉ cứ giao lại cho ta, nàng nghỉ ngơi cho thật tốt." Thân Đồ Xuyên cau mày nói.
Quý Thính hừ nhẹ một tiếng: "Thân Đồ đại nhân, ta biết chàng hùng tại đại lược, có nhiều chiến thuật tấn công nhưng việc này chàng cũng không thể giải quyết được."
"Vậy thì để ta theo cùng." Thân Đồ Xuyên nắm tay nàng.
Quý Thính suy nghĩ một lúc, miễn cưỡng đồng ý.
Hai người cứ như vậy mà ngủ lại, sáng sớm hôm sau Quý Thính đi tìm Trấn Nam vương. Ban đầu Trấn Nam vương còn không dám đồng ý, cho đến khi Quý Thính lấy Hổ Phù ra, ông ta mới miễn cưỡng đồng ý.
Quý Thính dẫn hai nghìn binh lính tinh nhuệ, cải trang thành dân thường từng nhóm nhỏ ra khỏi thành, mai phục ở bên ngoài thành Ngọc Quan, sau đó cho người truyền tin mấy ngày nữa nữ nhân thủ phủ trong thành phải ra khỏi thành để thành thân, của hồi môn ước chừng hơn mười lượng xe ngựa.
"Điện hạ, ti chức đã điều tra được phần lớn thổ phỉ đều ở trên núi cách thành Ngọc Quan hơn trăm dặm, tại sao chúng ta không trực tiếp tấn công, vì sao lại phải tiêu tốn hơn mười ngày dẫn dụ bón chúng tới đây?" Chử Yến khó hiểu.
Quý Thính lắc chân, ung dung ăn uống: "Địa hình vùng núi ở thành Ngọc Quan rất phức tạp, chúng ta cũng không quen thuộc địa hình ở đó, nếu tấn công nhất định sẽ rất bị động."
"Nhưng nếu bọn họ không mắc lừa thì sao" Chử Yến cau mày.
Quý Thính phì cười một tiếng: "Chim chết vì ăn, người chết vì tiền, bọn chúng nghe nói có nhiều bạc như vậy, đương nhiên sẽ đến, huống chi nhiều năm như vậy thành Ngọc Quan cũng không dám làm gì bọn chúng, bọn chúng sớm đã nơi lỏng cảnh giác, nhất định sẽ không dự đoán trước được ta đột nhiên động thủ."
Chử Yến khẽ gật đầu: "Ti chức đã hiểu."
"Đúng rồi, ngươi nhớ truyền ra ngoài, nói trong đội ngủ chỉ có năm trăm thị vệ, thân thủ mỗi người đều vô cùng phi phàm." Quý Thính không quên căn dặn.
Đang nói chuyện, Thân Đồ Xuyên đi vào, nghe xong chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, trầm mặc không nói.
Nhưng Chử Yến càng thêm cau mày: "Không phải điện hạ muốn dụ bọn chúng tới sao? Nếu như bọn chúng nghe thấy đội ngũ có nhiều thị vệ như vậy, đột nhiên sợ hãi thì phải làm sao bây giờ?"
"Bọn chúng sẽ không sợ, mà sẽ dẫn thêm càng nhiều người tới," Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói, "Nếu như không có nhiều thị vệ hộ tống, ngược lại sẽ khiến bọn chúng sinh nghi, càng không dám tiến đến."
Trước kia Chử Yến hiếm khi mang binh đi đánh giặc, nhưng đầu óc linh hoạt, nghe xong lập tức hiểu được mọi chuyện, sau khi lên tiếng đáp ứng liền chạy ra ngoài gọi người chuẩn bị.
Sau khi hắn ta rời đi, Quý Thính mỉm cười nhìn Thân Đồ Xuyên: "Chàng cảm thấy kế sách này của ta như thế nào?"
"Lấy lợi dụ địch, quả thật có thể dụ hơn phân nửa đám thổ phỉ nhưng phần còn lại thì phải làm sao? Sau chuyện này, bọn chúng nhất định sẽ cẩn thận gấp bội, nếu muốn một lưới bắt hết, e rằng sẽ không đơn giản như vậy." Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói.
Quý Thính cũng lo lắng về vấn đề này, nghe xong lời này khẽ thở dài một tiếng: "Không biết nữa. Nếu có tướng quân quen thuộc với địa hình đồi núi của thành Ngọc Quan, sau khi hầu hết bọn chúng đã tập trung lực lượng xuống núi, chúng ta sẽ tiến hành tập kích, nhưng tướng lĩnh bên này có thể sử dụng được cực ít, quen thuộc địa hình núi lại càng không có, ta muốn làm như vậy, lòng có dư mà lực không đủ."
Khi nàng đang lo lắng thì Hoắc Kiêu đột nhiên đến, Quý Thính đã lâu không gặp y, nhìn thấy y liền dừng lại một chút, trong mắt hiện lên một tia xa lánh cùng cảnh giác: "Ngươi tới đây làm gì."
"Ta quen thuộc địa hình núi của thành Ngọc Quan." Hoắc Kiêu kiên định nhìn nàng.
Quý Thính dừng một chút: "Ngươi muốn xuất chinh?"
"Mong điện hạ cho phép." Vừa nói xong, y đã quỳ trên mặt đất.
Quý Thính đánh giá y một lát, sau đó nhẹ giọng nói: "Chuyện xuất chinh, bổn cung chỉ cho thành công, không được phép thất bại."
"Nếu thất bại, ta nguyện mang đầu tới gặp." Hoắc Kiêu nói xong, dừng lại một chút, lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn nàng, "Ta đến chờ lệnh, cũng để tiêu tan lo lắng của điện hạ, cũng bởi vì dân chúng thành Ngọc Quan."
Quý Thính im lặng hồi lâu: "Bất kể là vì cái gì, trước tiên phải thắng, thứ hai là phải sống."
"Tuân lệnh!" Hoắc Kiêu mạnh mẽ đáp một tiếng, sau khi đứng dậy hồi lâu liền nở một nụ cười trước mặt nàng, vừa định nói gì đó thì thấy Thân Đồ Xuyên đưa một hạt đậu phộng lên môi Quý Thính, Quý Thính theo phản xạ há miệng ăn.
Nụ cười của y lập tức biến mất: "Ta, ta cáo lui trước." Nói xong liền chạy đi.
Quý Thính im lặng một lúc, không nói gì mà nhìn về phía Thân Đồ Xuyên.
Thân Đồ Xuyên sắc mặt bình tĩnh: "Chúc mừng điện hạ, lại có thêm một viên mãnh tướng."
"... Đừng nói nhảm nữa, nói đi chàng đến đây làm gì, đừng nói với ta chàng đến đây chỉ vì muốn nghe kế sách của ta." Quý Thính trực tiếp hỏi.
Thấy nàng nhắc tới chính sự, Thân Đồ Xuyên cũng trở nên nghiêm túct: "Các quan tháp tùng nhờ ta tới khuyên điện hạ, thọ yến của Trấn Nam vương đã kết thúc, chúng ta nên quay về kinh đô."
Quý Thính kêu một tiếng: "Đám văn thần đúng là làm người ta mất hứng."
"Bọn họ không biết nàng lưu lại vì tiêu diệt đám thổ phí, còn tưởng rằng nàng không có lý do gì chỉ muốn ở lại, trong lòng có chút lo lắng, đoán không chừng nhiều ngày như vậy sổ sách ở kinh độ cũng đã lên tới vài chục." Thân Đồ Xuyên chậm rãi nhắc nhở.
Quý Thính không để trong lòng: "Cứ để họ đi, cho dù người đưa tin của họ có chạy cả ngày lẫn đêm thì cũng mất hơn hai mươi ngày tới lui, trong hai mươi ngày nay ta sẽ sớm hoàn thành xong mọi chuyện."
"Hiện tại đã hơn mười ngày rồi, nói không chừng Hoàng Thượng cũng đã xem xét đến nhóm sổ đầu tiên rồi." Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nói, "Với tính cách đa nghi của Hoàng Thượng, không chừng nếu muốn an toàn, điện hạ vẫn nên đem chuyện này báo cho quan viên đi."
"Còn muốn nghĩ thế nào nữa, đơn giản là ta cùng Trấn Nam vương liên hợp tạo phản," Quý Thính buồn cười, sau khi cười xong, suy nghĩ lại vẫn quyết định nghe theo Thân Đồ Xuyên, "Vậy chàng phải đi nói với bọn họ một tiếng, nhớ kỹ đừng để cho người bên ngoài nghe được, người ở thành Ngọc Quan vô cùng hỗn tạp, nói không chừng trong trạm dịch này còn có tai mắt của đám thổ phỉ lưu lại."
"Đã biết," Thân Đồ Xuyên đáp một tiếng, trước khi ra cửa còn nhìn nàng một cái, "Nàng uống hết thuốc rồi?"
"Chàng để Phù Vân canh chừng việc ta uống thuốc, ta có thể không uống hết sao?" Quý Thính nhìn hắn không nói nên lời. Nàng đã nói mình không muốn thái y khám, mỗi lần khám xong đều phải uống rất nhiều thuốc.
Thân Đồ Xuyên xoa đầu nàng an ủi: "Cũng vì tốt cho nàng thôi."
"Được rồi, chàng mau đi đi." Quý Thính thúc giục hắn rời đi.
Thân Đồ Xuyên lại liếc nàng một cái, sau đó xoay người rời đi. Không lâu sau khi hắn rời đi, vợ chồng Thân Đồ Sơn đến đây còn mang theo rất nhiều đồ ăn, Quý Thính vừa nhìn thấy không khỏi cảm thấy đau đầu: "Phụ thân, nương, ta vừa ăn cơm xong."
"Vừa ăn xong cũng phải ăn, thái y nói ngươi luôn cảm thấy không thoải mái, bởi vì thân thế yếu ớt, phải ăn nhiều để bồi bổ." Thân Đồ Sơn vừa nói xong liền bưng cho nàng một bát canh gà.
Quý Thính đau khổ đành phải uống hết, vừa than khóc vừa dùng bữa.
Cơm cũng chưa ăn xong, nàng liền nói mình phải nhanh đến xem Chử Yến chuẩn bị như thế nào, Thân Đồ Sơn biết chuyện nàng tiêu diệt đám thổ phỉ cho nên cũng nhanh chóng thả nàng đi, lúc này Quý Thính mới được giải thoát khỏi đống đồ ăn.
Với sự hợp tác của Trấn Nam vương, Quý Thính bận rộn hơn mười ngày, cuối cùng cũng giăng bẫy thành công, chỉ chờ đòn đánh cuối cùng.
Chỉ trong nháy mắt, đã đến ngày 'nữ nhân thủ phủ' xuất giá, Quý Thính tới tìm Chử Yến, nhìn thấy hắn ta một thân hồng y nhịn không được bật cười thành tiéng: "Mặc như vậy, thật sự rất giống dáng vẻ của một tiểu cô nương."
"Quả thật rất đẹp." Thân Đồ Xuyên cũng hiếm khi đồng ý.
"Hai người còn cười nhạo ti chức nữa, ti chức sẽ không đi." Chử Yến mặt mày ủ rũ, vô cùng bất mãn với chuyện phải giả thành nữ.
Quý Thính buồn cười liếc hắn một cái: "Được rồi, chuyện này cũng không còn cách nào khác, ngươi cũng không thể để một cô nương ngồi trong xe được?"
Mấy người họ đang nói chuyện, Hoắc Kiêu từ bên ngoài bước vào, Quý Thính nhìn thấy y khẽ gật đầu: "Đã chuẩn bị xong chưa?"
"Đều đã chuẩn bị xong. Một lát nữa điện hạ sẽ rời khỏi cổng thành, ta từ phía sau dẫn mọi người đến núi Thành Ngọc." Hoắc Kiêu nghiêm túc nói.
Quý Thính gật đầu: "Nhớ kỹ không được đánh rắn động cỏ, chờ đến khi đám thổ phỉ xuống núi rơi vào bẫy cuae ta, ngươi liền dẫn người tới đó tập kích."
"Rõ." Hoắc Kiêu nói xong, đứng nguyên tại chỗ muốn nói rồi lại thôi.
Vẻ mặt Thân Đồ Xuyên bình tĩnh, không có một chút dao động.
Quý Thính lại liếc nhìn Hoắc Kiêu, dừng lại một chút rồi nói: "Mọi chuyện đều phải cẩn thận."
Hoắc Kiêu đột nhiên mỉm cười, trịnh trọng gật đầu với nàng: "Ừ! Ta sẽ cẩn thận."
Y nói xong liền vui sướng bước đi, Chu Yan đã trùm khăn trùm đầu màu đỏ thừa dịp trong sân ít người lên xe ngựa, Quý Thính thở phào nhẹ nhõm quay đầu nhìn Thân Đồ Xuyên: "Chúng ta cũng đi thôi."
Thân thủ của nàng không giỏi, không thể xông pha trận mạc, nhưng nàng sẽ luôn ngồi ở hậu phương, nếu chiến trường có gì thay đổi, nàng cũng có thể ra lệnh bất cứ lúc nào.
Thân Đồ Xuyên liếc nàng một cái: "Điện hạ sẽ lấy ơn báo oán."
"... Ta chỉ muốn hắn cẩn thận trong mọi việc, sao có thể nói là lấy ơn báo oán," Quý Thính không nói gì, "Không phải lúc này chàng lại ghen đấy chứ?"
Thân Đồ Xuyên suy nghĩ một chút, khóe môi hơi nhếch lên: "Sau khi bị ép ăn dấm chua, sau khi xử lý xong đám giặc kia sẽ tính sau."
Quý Thính nghe vậy nhịn không được cười cười, nắm tay hắn hòa vào đám dân chúng đang vây xem.
Đoàn người hướng ra ngoài thành, vừa đến gần vòng vây của đại quân thì từ xa đã nghe thấy tiếng vó ngựa, mọi người lập tức cảnh giác, lập tức bao vây.
Một trận đánh cho đám thổ phỉ bất ngờ không kịp trở tay, chờ đến khi bọn chúng nhận ra có chuyện không ổn, đã hoàn toàn bị bao vây, mặc dù có mấy kẻ liều chết đào tẩu, nhưng tới khi quay trở về đại bản doanh liền phát hiện hang ổ của mình đã bị người khác tập kích.
Quý Thính vừa mới quét sạch hang ổ lớn nhất của đám thổ phỉ, chính thức bắt đầu truy kích đám thổ phi nhỏ lẻ. Những ngày kế tiếp, bên ngoài thành Ngọc Quan luôn vang lên tiếng chém giết, từng mảnh đất lớn nhuốm máu, so với quân đội thì nhóm thổ phỉ còn kém xa, lần lượt bị truy đuổi rồi bị tiêu diệt.
Người dân thành Ngọc Quan chưa bao giờ tự hào như bây giờ, họ đều ca ngợi Quý Thính như phụ mẫu tái sinh của họ, thậm chí còn xây dựng đền thờ để họ dâng hương, trong lúc nhất thời khiến Quý Thính không biết làm như thé nào.
Lúc nàng bận rộn quét sạch thổ phỉ, các quan viên tháp tùng cũng không nhàn rỗi, mỗi ngày phái người đến kinh đô vài lần, bởi vì phải mất hơn mười ngày đường, tin tức mới nhất mà Quý Thính nhận được đều đã là của mười ngày trước.
Lúc đầu y còn hạ thánh chỉ xuống, thúc giục Quý Thính trở lại càng sớm càng tốt, sau khi nghe tin nàng ở lại để tiêu diệt toàn bộ đám thổ phỉ, dù không tin nhưng trong lòng cũng yên tâm phần nào.
Cho đến khi nghe tin thanh danh của Quý Hy vang dội ở thành Ngọc Quan, mọi người đều coi Quý Thính như một vị thần sống, hơn nữa còn lập đền thờ, về phần mình là một hoàng đế, không có người nào đề cập đến mình. Sự chênh lệch giữa lòng sông so với mặt biển khiến y cảm thấy bất an, so với lúc trước không biết vì sao Quý Thính ở lại thành Ngọc Quan thì trong lòng càng thêm dày vò phiền muộn.
Nếu sớm biết Quý Thính tới thành Ngọc Quan sẽ làm ra việc như vậy, y thà không cần Hổ Phù, tuyệt đối không để cho nàng rời khỏi kinh đô.
Đêm hôm đó, y nằm mơ, trong mơ y lấy lại được Hổ Phù của Quý Thính, ác danh tàn sát hàng loạt dân chúng Giao Huyền trong thành đều đổ hết lên người Quý Thính, mọi người đều thóa mạ nàng là kẻ hại nước hại dân, còn khen hắn là một vị quân chủ tài đức sáng suốt, so với tỷ tỷ song sinh không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.
Sau khi tỉnh dậy khỏi giấc mơ, y nhìn khắp xung quanh căn phòng tối om, cảm giác chênh lệch khiến hô hấp của y cũng trở nên khó khăn.
"Người đâu, triệu ám vệ." Giọng y khàn khàn. Khi tiên hoàng còn sống, đều để lại ám vệ của y và Quý Thính, Quý Thính đưa người tới phủ trưởng công chúa, còn y giữ lại trong cung.
Nhiều năm như vậy y cũng chưa dùng đến, bây giờ là thời điểm thích hợp.
Trận này Quý Thính đánh hơn nửa tháng, cuối cùng cũng tiêu diệt hơn phân nửa đám thổ phỉ, nàng để lại một ít vũ khí bên ngoài thôn trang, dạy bọn họ cách đối phó với đám thổ phỉ, sau khi đảm bảo không có người nào bị thương liền quay về kinh đô.
Trước khi quay về kinh, nàng còn muốn làm một chuyện.
Quý Thính cùng Thân Đồ Xuyên liếc nhìn nhau, cùng nhau tới phòng của phụ mẫu, ngắn gọn giải thích ý đồ đến đây.
"Không thể nào! Thân Đồ Sơn ta cả đời ngay thẳng, sao có thể vì hưởng phúc nhất thời, liền rời khỏi thành Ngọc Quan, các ngươi xem ta thành cái gì?! ta phải ở lại, đến khi nào sửa lại án sai ta mới rời đi." Thân Đồ Sơn tức giận nói.
Quý Thính thở dài một tiếng: "Hoàng Thượng đến chết vẫn luôn mạnh miệng, lúc trước chứng cứ đều đã đem tới trước mắt hắn, hắn nhất định không chịu thừa nhận sai lầm của mình, nếu người muốn sửa lại án sai, chỉ e rằng còn phải đợi một thời gian nữa."
"Vậy thì ta sẽ ở đây chờ!" Thân Đồ Sơn khá cố chấp.
Quý Thính nhướng mày: "Người có thể chờ, nương có thể chờ được không? Thời tiết càng ngày càng nóng, sáng nay nương còn cảm thấy chóng mặt, nếu còn phải ở lại thành Ngọc Quan, e rằng cơ thể cũng sẽ sớm không chịu được, người vì cái gọi là ngay thẳng, ngay cả thân thể của vợ mình cũng không để ý?"
Phu nhân luôn là điểm yếu của Thân Đồ Sơn, ông ấy nghe vậy nhất thời cũng không nói gì, vẻ mặt rối rắm nhìn về phía phu nhân. Phu nhân khẽ cười một tiếng: "Nếu chàng không muốn đi, ta sẽ ở lại cùng chàng."
Quý Thính cũng không nghĩ tới, bà không đồng ý với mình, vì thế liền nhanh chóng ngăn nàng lại: "Nương..."
"Ta với phụ thân ngươi một đời là vợ chồng, ta biết hắn là người như thế nào, chuyện hắn đã quyết định cũng sẽ không thay đổi." Phu nhân lại cười nói.
Quý Thính nhìn Thân Đồ Xuyên cầu cứu, Thân Đồ Xuyên mím môi, hiển nhiên không đáp lại được kỳ vọng của nàng: "Phụ thân, người thật sự không đi sao?"
"Không đi, ta còn phải chờ vô tội." Thân Đồ Sơn lạnh lùng nói.
Khi nghe ông ấy nói như vậy, Thân Đồ Xuyên đành phải bỏ cuộc, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn về phía Quý Thính.
Quý Thính nghe vậy liền nóng nảy: "Người có đi hay không?"
"Nếu ta không rời đi, ngươi có thể làm gì được ta?" Thân Đồ Sơn cũng kiên cường trả lời lại.
Quý Thính xắn tay áo: "Ta nôn..."
Quý Thính cảm thấy buồn nôn, lập tức nôn hết lên người Thân Đồ Sơn.
Thân Đồ Sơn: "..."
Quý Thính nôn một trận, sau khi nôn xong liền lấy tay lau miệng, mỏ mở miệng chính là 'nôn'.
Sau khi bị nàng nôn hai lần lên người, Thân Đồ Sơn mất hết cảm xúc, sắc mặt không chút thay đổi nhìn về phía con trai duy nhất của mình: "Ngươi xác định là nàng? Nếu không ta có thể tìm một người khác?"
"Phải là nàng ấy." Thân Đồ Xuyên vừa kiên định trả lời, vừa giống như bảo vệ con mà ôm nàng vào trong lòng.
Thân Đồ phu nhân vội vàng đi đến bên cạnh Quý Thính, đưa tay lấy nước giúp nàng lau miệng, vẻ lo lắng trên gương mặt không thể che giấu được.
Thân Đồ Sơn bị nôn lên khắp người: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.