Công Chúa Trên Cao

Chương 34

Sơn Hữu Thanh Mộc

24/05/2022

Vào hạ, thời tiết thay đổi thất thường, một giây trước trời trong nắng đẹp, giây sau trời đã đổ mưa to, nước mưa hắt tung tóe vào trong nhà qua cửa sổ chưa đóng khiến mặt đất ướt nhẹp.

Thân Đồ Xuyên bước xuống giường, chỉ mặc quần trong đi đóng cửa sổ, Quý Thính đắp chăn mỏng, để lộ bả vai ra ngoài, thả lỏng nhìn hắn trong bóng tối.

"Ngươi tránh thị vệ thế nào vậy?" Quý Thính chậm rãi mở miệng.

Cửa sổ được đóng kỹ, ngăn lại hầu hết tiếng mưa ở bên ngoài, trong phòng ngủ yên tĩnh lại.

Thân Đồ Xuyên vẻ mặt như thường trở lại giường, ôm nàng vào trong lòng: "Lúc trước đến mấy lần, nhớ rõ chỗ bọn họ hay ngồi canh giữ, ban nãy đến cố gắng tránh đi là được."

"Nói vậy là bổn cung lại phải bố trí lại canh phòng?" Quý Thính khẽ chậc một tiếng. Người này đúng là nhân tài, chẳng trách kiếp trước Quý Văn lại ỷ lại vào hắn như thế, nếu nàng là hoàng đế thì sợ rằng cũng thích thần tử như hắn.

Thân Đồ Xuyên giữ trán nàng: "Thân Đồ cũng là người của điện hạ, điện hạ không cần đề phòng như thế."

"Không đề phòng để ngươi lẻn vào phòng ngủ của bổn cung như hôm nay nữa hả?" Quý Thính nhướng mày.

Tay Thân Đồ Xuyên vỗ lên bả vai trắng nõn của nàng: "Điện hạ không thích sao?"

"Đương nhiên là không thích." Quý Thính liếc hắn.

Thân Đồ Xuyên bình tĩnh đối diện với nàng: "Nhưng rõ ràng vừa nãy điện hạ thích mà, còn giục ta..."

"Nói nhăng nói quậy nữa thì bổn cung sẽ dùng gậy đánh ngươi ra ngoài." Quý Thính lạnh giọng ngắt lời hắn, hai má ửng đỏ trong đêm tối. Không phải xấu hổ, đơn thần là thẹn, Thân Đồ Xuyên đúng là biết cách hầu hạ, nhưng cứ luôn thích chọc nàng khiến nàng tiến thoái lưỡng nan, có mấy lời vô thức thốt ra.

Thân Đồ Xuyên trầm mặc chốc lát, sau đó giữa bóng tối vang lên tiếng cười trầm nặng của hắn, Quý Thính xấu hổ: "Không cho cười."

Quả nhiên Thân Đồ Xuyên không cười nữa, trong phòng ngủ lại rơi vào sự yên tĩnh lần nữa, Quý Thính gối lên cánh tay rắn chắc của hắn, lười biếng nhắm mắt lại ngủ.

Trong màn đêm, Thân Đồ Xuyên đột nhiên lên tiếng: "Điện hạ định bao giờ cho ta vào phủ?"

"Không phải đã nói cuối tháng sẽ cho ngươi biết sao?" Quý Thính thuận miệng nói, nghe kiểu gì cũng thấy qua loa.

Ánh mắt Thân Đồ Xuyên lạnh lùng, giọng điệu vẫn như thường: "Chỉ cho biết tin chứ không phải trực tiếp vào phủ, đúng không?"

"Chậc, ngươi so đo chi li như vậy làm gì." Quý Thính không vui.

Cuối cùng giọng Thân Đồ Xuyên cũng dịu xuống: "Thân Đồ chỉ sợ không chờ được tin vào phủ, trái lại thành tin điện hạ thành hôn."

Quý Thính mở to mắt liếc mắt nhìn hắn, lại nhắm mắt lại: "Có gì đáng sợ? Bổn cung thành hôn và ngươi vào phủ không hề xung đột."

Bàn tay nắm bả vai nàng của Thân Đồ Xuyên hơi dùng sức: "Vậy là điện hạ thực sự muốn chọn phò mã?"

"Nếu không thì sao? Phủ trưởng công chúa bận rộn lâu như thế chẳng lẽ chỉ để chơi thôi à?" Quý Thính còn chưa nói dứt hẳn, lông may lại cau lên, "Thân Đồ Xuyên, ngươi làm ta đau."

Thân Đồ Xuyên buông lỏng tay theo bản năng, có chút ánh sáng xuyên qua cửa sổ, quả nhiên trên bả vai này xuất hiện mất dấu tay. Quý Thính cũng nhìn thấy, nhất thời không vui: "Ngươi lớn đùng đùng như thế, không biết điều chỉnh sức lực sao hả?"

Nếu là trước kia, Thân Đồ Xuyên sẽ xin lỗi ngay, nhưng hôm nay hắn không những không muốn xin lỗi mà còn muốn để lại dấu vết như thế trên mỗi tấc da thịt của nàng.

Quý Thính nhạy cảm nhận ra tia nguy hiểm, bỗng dịu giọng: "Thôi, hôm nay nể tình ngươi hầu hạ tốt, không so đo với ngươi nữa."

"Phò mã mà điện hạ chọn có biết hầu hạ như ta không?" Thân Đồ Xuyên nhàn nhạt hỏi, "Nếu chọn từ hàng ngàn hàng vạn người mà lại chọn ra một kẻ không có khả năng thì chẳng phải đi sẽ rất buồn sao?"

Quý Thính cong khóe môi lên: "Không cần ngươi quan tâm chuyện này, trước đại hôn sẽ cử cung nữ đi sống thử, sao có thể chọn một người không thể làm chuyện đó được?"



"Vậy thì phò mã đã bị nữ nhân khác dùng trước rồi, thân thể không trong sạch xứng với điện hạ sao?" Vẻ mặt Thân Đồ Xuyên càng ngày càng lạnh nhạt.

Quý Thính xì khẽ một tiếng: "Chuyện cười, lấy chuyện đó để kết luận người ta trong sạch hay không, chẳng phải bổn cung càng mục nát sao?"

"Điện hạ là người sạch sẽ nhất trần đời, người khác nào sánh với điện hạ được?" Thân Đồ Xuyên hỏi ngược lại.

Quý Thính cạn lời liếc mắt nhìn hắn: "Ngươi đúng là khéo ăn nói."

"Trong lòng Thân Đồ nghĩ như vậy." Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói.

Quý Thính không coi lời hắn đáng vào đâu, cười gượng một tiếng rồi nhắm mắt lại lần nữa, đêm nay nàng quá phóng túng rồi, lúc này cả thể xác và tinh thần đều mệt, thực sự không muốn nói chuyện nhiều.

Thân Đồ Xuyên cũng không nói nữa, bình tĩnh nhìn nàng, đôi mắt giống như thú hoang phóng ra sự công kích.

Quý Thính vô thức nhíu mày lại, mở mắt ra, sau đó đột nhiên không kịp chuẩn bị chạm phải mắt hắn. Nàng bỗng trầm ngâm, lặng lẽ rời khỏi lồng ngực hắn, cuốn chăn mỏng ngồi dậy, im lặng một lúc rồi lạnh nhạt nói: "Ta nghe tiếng mưa ngớt rồi, ngươi nhân lúc này mau đi về đi."

""Điện hạ muốn đuổi ta đi?" Thân Đồ Xuyên trầm giọng hỏi.

Quý Thính mím môi: "Không phải đuổi ngươi, nhưng ngươi cần phải đi, ở lại cũng không làm gì, không đúng sao?" Ánh mắt người này cứ như muốn ăn thịt người vậy, sao nàng có thể ngủ yên bên cạnh hắn được.

"Thân Đồ có thể tiếp tục hầu hạ điện hạ." Thân Đồ Xuyên mở miệng.

Quý Thính từ chối ngay tắp lự: "Không cần, bổn cung mệt rồi."

Hai tay Thân Đồ Xuyên dần siết chặt lại, trên cánh tay nổi rõ gân xanh, hắn im lặng một lát, đột nhiên thả lỏng tay ra, sau lưng cũng không còn thẳng tắp như trước: "Nếu điện hạ không muốn giữ ta lại thì ta đi trước."

Hắn nói xong thì lặng lẽ mặt đồ vào, đi thẳng ra cửa, lúc sắp tới khung cửa lại nghe người phụ nữ phía sau chậm rãi nói: "Mấy ngày tới phủ trưởng công chúa sẽ rất bận bịu, nếu ngươi không có chuyện gì thì không cần đến làm loạn thêm."

Trong mắt Thân Đồ Xuyên như có tảng băng vạn năm, hắn im lặng một lát rồi lạnh nhạt nói: "Vâng."

Thính nhìn theo hắn biến mất giữa màn mưa tối, ngáp một cái rồi duỗi mình buồn ngủ.

Sau ngày hôm đó, Thân Đồ Xuyên không đến nữa thật, dưới sự nổ lực của ba người đám Mục Dự Chi, việc kén phò mã chọn ra khoảng mười ứng cử viên, sau đó mang đến chỗ Quý Thính, định chọn một vị trong số đó.

"Lúc trước có thế gia nghe tin điện hạ muốn chọn phò mã đã lập tức vội vàng đính hôn với người ta, cứ như điện hạ của chúng ta để ý đến bọn họ vậy." Phù Vân ghét bỏ.

Quý Thính không để tâm chút nào: "Làm phò mã đồng nghĩa với việc không thể làm quan, khó trách bọn họ không muốn."

"Ty chức đã ghi lại hết mấy kẻ đính hôn gần đây rồi, chờ điện hạ kén phò mã xong thì đi giải quyết từng kẻ một." Chử Yến mặt mũi lạnh lùng.

Quý Thính nhướng mày: "Không hay lắm đâu, người ta đâu làm gì sai."

"Ty chức bảo đảm không để lại dấu vết." Chử Yến nghiêm túc nói.

Quý Thính cũng trở nên nghiêm túc theo: "Vậy thì đánh đi."

"Mấy việc ấy để sau hẵng nói, việc khẩn cấp lúc này là chọn một vị hôn phu cho điện hạ." Mục Dự Chi kéo dòng suy nghĩ của ba người họ quay lại.

Phù Vân vội hùa theo: "Đúng, chọn phò mã quan trọng nhất."

"Điện hạ, bây giờ chọn ra mười vị, gia thế, nhân phẩn không cần phải nói, chỉ cần chọn người nào điện hạ vừa mắt là được." Chử Yến nói xong thì lấy ba bức chân dung ra, "Ty chức cảm thất tốt nhất là chọn từ nhà võ tướng, như vậy phu thê mới có tiếng nói chung."

"Không được, bây giờ trong quân thiếu tướng tài, gom lại cũng chỉ có mấy hạt giống tốt, sao có thể vào phủ được." Quý Thính bác bỏ không chút nghĩ ngợi.

Chử Yến dừng một chút, đặt ba tấm chân dung qua một bên.



Phù Vân vội hỏi: "Vậy điện hạ thấy vị này thế nào? Mặc dù người đọc sách hơi cổ hủ nhưng tính cách hết sức hòa nhã, chắc hẳn sau này sẽ không nổi giận với điện hạ."

"Quá yếu, bảo vệ điện hạ thế nào." Chử Yến cau mày.

Phù Vân liếc xéo hắn ta một cái: "Muốn phò mã gia bảo vệ điện hạ thì ngươi làm gì?"

"Đương nhiên ta cũng bảo vệ điện hạ, nhưng phò mã chỉ viết đọc sách viết chữ thì quá vô dụng rồi." Chử Yến không ủng hộ phán bác.

Mục Dự Chi chờ hai người nói xong, chậm rãi bổ sung: "Không sao, điện hạ thích là được, nếu thực sự cảm thấy văn nhân yêu đuối thì chờ sau này vào phủ từ từ rèn luyện là được."

Phù Vân và Chử Yến liếc mắt nhìn nhau, khá là đồng tình.

Quý Thính nhìn bọn họ chọn đi chọn lại giữa các quý tử danh gia vọng tốc thì bỗng thấy buồn cười: "Sao ta cảm thấy ba người các ngươi cứ như mẹ chồng ác độc chọn con dâu vậy chứ?"

"Điện hạ không thể nói bừa, phò mã là chủ tử của bọn ta." Mục Dự Chi thuận miệng nói, nhưng không thấy hắn ta tôn kính chủ tử tương lai bao nhiêu.

Quý Thính liếc hắn ta một chút, quay sang hỏi Phù Vân: "Mấy người ngươi chọn có gia thế thế nào?"

Phù Vân trả lời: "Đều là con cháu thế gia, vị này nghiêng phần dáng vẻ thư sinh, con trai duy nhất của Triệu Hầu gia, hẳn là người có thân thế tốt nhất trong ba người."

"Vậy thì chọn hắn đi, thêm cả con trai Hoắc Kiêu của Trấn Nam Vương, ta chọn thêm một người nữa, lựa ra ba người để hoàng thượng chọn, hắn chọn ai thì ta lấy người đó." Quý Thính vỗ tay nói.

Mục Dự Chi nhíu mày: "Có gấp quá không?"

"Đã điều tra biết bao nhiêu ngày rồi, không gấp đâu, ta đi viết tấu." Quý Thính nói hết câu thì đi tới thư phòng.

Mục Dự Chi nhìn Phù Vân: "Ngươi đi theo, xem người thứ ba mà điện hạ chọn là ai."

"À, vâng." Phù Vân vội đi theo.

Chử Yến lạnh lùng hỏi: "Ngươi cảm thấy điện hạ sẽ chọn Thân Đồ Xuyên?"

"Điện hạ đã đồng ý sẽ để ta duyệt lại nên người sẽ không viết tên hắn." Mục Dự Chi nhìn ra ngoài cửa, không nhanh không chậm nói, "Nhưng ai nói chắc được, trông điện hạ không tim không phổi như thế, nếu muốn tính kế ai thì có người nào trốn được?"

Chử Yến nghe vậy mím môi, đột nhiên thấy lo lắng theo.

Quý Thính viết xong tấu rồi đi ra rất nhanh, Phù Vân kiểm tra trước, xác định không có tên Thân Đồ Xuyên thì giao cho Mục Dự Chi, Mục Dự Chi xem xét lại một lượt rồi mới bảo Chử Yến tự tay dâng vào cung, cả quá trình đều không qua tay Quý Thính nữa.

"Ta đã nói rồi, không viết tên Thân Đồ Xuyên, cần đề phòng đến mức ấy sao?" Quý Thính không hài lòng.

Mục Dự Chi không hổ thẹn chút nào, nhìn nàng: "Vẫn nên đề phòng thì hơn, để tránh sau này xảy ra biến cố."

"Thế kiểm tra hết rồi, yên tâm được chưa?" Quý Thính liếc hắn ta, lười biếng ngồi ở trước bàn.

Mục Dự Chi bình tĩnh nhìn nàng: "Kiểm tra rồi nhưng vẫn chưa yên tâm, điện hạ có dám bảo đảm phò mã không phải Thân Đồ Xuyên không?"

Quý Thính cười khẽ: "Ta muốn chọn ai đều viết hết lên tấu rồi, ngươi không nhìn thấy sao?"

"Viết là một chuyện nhưng giờ điện hạ vội vàng chọn phò mã thế này mà mãi không đón Thân Đồ Xuyên vào phủ, ta cứ cảm thấy không thể yên tâm được." Khóe môi Mục Dự Chi mang ý cười, "Hay là điện hạ cho ta yên tâm một chút, thề Thân Đồ Xuyên sẽ không trở thành phò mã, đỡ cho ta phải lo này lo kia."

Quý Thính khựng người, nụ cười trên mặt phai nhạt đi: "Ta xin thề, sẽ không chọn Thân Đồ Xuyên làm phò mã, nếu trái lời thề..."

"Vậy là được rồi." Mục Dự Chi ngắt lời, không để nàng nói hết câu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Công Chúa Trên Cao

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook