Công Chúa Trên Cao

Chương 4

Sơn Hữu Thanh Mộc

24/05/2022

Quý Thính chỉ để ý thưởng thức bộ dạng kích động của con trai nhà hộ bộ thị lang, vẫn chưa chú ý tới ánh mắt của Thân Đồ Xuyên, chờ đến khi nàng nhìn qua thì Thân Đồ Xuyên đã khôi phục lại trạng thái bình tĩnh, giống như mặc kệ là bị ai mua thì cũng không có gì khác nhau.

Chậc, bây giờ bình tĩnh như vậy, đợi lát nữa xem ngươi sẽ phải khóc lóc ra sao, Quý Thính khẽ cười nhạt một tiếng, trong lòng đang dự tính xem nên làm nhục hắn như thế nào.

Thân Đồ thừa tướng là người tính tình thanh liêm, nên phần lớn đệ tử của ông ấy cũng đều là người thanh bạch, điều này cũng có nghĩa là mặc dù trong tay bọn họ tích lũy được chút của cải, nhưng tuyệt đối không nhiều. Tuy rằng con trai nhà hộ bộ thị lang không tình nguyện lắm, nhưng Quý Thính lại ra giá cao hơn hắn ta gấp đôi nên hắn ta chỉ có thể cắn răng bỏ tấm thẻ xuống, cuối cùng Thân Đồ Xuyên vẫn rơi vào tay Quý Thính.

Sau khi biết được đêm nay Thân Đồ Xuyên sẽ thuộc về mình, trong lòng Quý Thính cảm thấy vô cùng vui vẻ, ngón tay được sơn móng một cách tinh xảo khẽ ngoắc một cái, tấm rèm cửa cạnh lan can lập tức hạ xuống, ngăn cách tầm nhìn của tất cả mọi người.

Nàng đã ngồi lâu như vậy, cảm thấy trong người có chút mệt mỏi, vì thế lười biếng tựa người trên chiếc giường nhỏ êm ái, yên lặng chờ đợi con mồi tự dâng đến cửa.

Một lát sau, Thân Đồ Xuyên đã xuất hiện ở trong sương phòng, tú bà vô cùng vui vẻ nói vài câu chúc mừng sau đó lập tức đi ra ngoài đóng cửa lại, bên trong sương phòng nhất thời trở nên yên tĩnh.

Quý Thính vẫn còn đội mũ xếp nếp, xuyên qua tấm mạng che mặt nhìn về phía Thân Đồ Xuyên, chỉ thấy dáng người cao ngất như trúc của hắn, đôi mắt sáng như sao, không hề có một chút ủ rũ hay khó chịu nào. Tuy rằng trước kia đã phát hiện ra sự nhẫn nại của hắn hơn hẳn người thường, nhưng khi nhìn với khoảng cách gần như vậy, trong lòng vẫn cảm thấy có chút khó chịu.

Quý Thính vốn định bỏ mũ xếp nếp xuống, nhưng ngón tay vừa chạm vào tấm lụa mỏng thì nhất thời thay đổi ý định. Một tên Bạch Nhãn Lang như vậy, nếu không làm nhục hắn mười lần tám lần thì thật có lỗi với bát thuốc hắn đã đưa cho bản thân ở kiếp trước, không chỉ có nhục nhã, mà còn phải đổi thân phận đổi cách thức làm nhục, để hắn nếm thử mùi vị mà kiếp trước hắn vốn nên thử.

Nàng nghĩ như vậy nên lập tức bỏ cách tay đang đặt trên mũ xếp nếp xuống, cố tình thay đổi giọng nói của mình: "Vị này chính là Thân Đồ công tử, được xưng là đệ nhất tài tử kinh đô sao? Ta thấy cũng chỉ được như vậy thôi."

Thân Đồ Xuyên không nói lời nào, không khí bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.

Quý Thính híp mắt nói: "Đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau đến đây rót rượu cho ta?"

Vì nàng biết Thân Đồ công tử tính cách thanh cao như gió mát trăng thanh, nghĩ rằng chắc chắn hắn sẽ không chịu ấm ức làm việc hầu hạ người khác như vậy, nàng đã chuẩn bị sẵn, chỉ cần hắn dám từ chối thì chờ hắn chính là một đống từ ngữ chanh chua nhục mạ.

"Mời."

Bên tai vang lên giọng nói trầm trầm dễ nghe, Quý Thính thoáng chốc đã bị chấn động, phát hiện Thân Đồ Xuyên đứng ở trước mặt mình, trên tay còn bưng một chén rượu.

Quý Thính nhìn hắn, những lời khó nghe, nhục mạ ấp ủ trong lòng đột nhiên không còn nơi để dùng, lồng ngực bắt đầu cảm thấy bực tức.

... Đây chính là Thân Đồ công tử tính cách thanh cao tựa gió mát trăng thanh đó ư? Thân Đồ công tử tính cách thanh cao như gió mát trăng thanh mà lại đi rót rượu cho một nữ nhân xa lạ.

Quý Thính giấu đi sự kinh ngạc trong lòng, ung dung thản nhiên nhận lấy chén rượu, qua tấm lụa che mặt cẩn thận uống một hơi cạn sạch, tiếp đó lại cẩn thận xuyên qua tấm lụa che mặt mà đặt chén rỗng xuống, chỉ vì không muốn để hắn nhìn thấy mặt của mình.

"Rót thêm một chén nữa." Quý Thính cố ý tỏ vẻ ngạo mạn mở miệng nói, cố gắng chọc tức hắn.

Nhưng Thân Đồ công tử tính cách thanh cao tựa gió mát trăng thanh liền xoay người đi rót thêm một chén rượu nữa, sau đó cung kính đưa đến trước mặt nàng.

Quý Thính: "..."

Nàng vẫn không tin được, lại một lần nữa uống cạn, nàng cắn răng nói: "Rót thêm một chén nữa."

Trái lại lần này Thân Đồ Xuyên lại đứng bất động, Quý Thính cong cong môi, đang định nói ra những lời chanh chua nhục mạ, bỗng nghe thấy Thân Đồ Xuyên thản nhiên nói: "Rượu này rất mạnh, nếu như uống quá nhiều, ngày mai sẽ đau đầu."

...... Đây là hắn đang quan tâm tới nữ khách sao? Quý Thính có chút nghẹn ngào, sau đó mới nhớ đến còn có chuyện chưa nói: "Ngươi là cái thá gì, có tư cách quản ta sao?"

Thân Đồ Xuyên không nói gì, cũng không động đậy, tay bưng một chén rượu rỗng, giống như mọc rễ trên sàn nhà.

Quý Thính quả thật cũng càng ngày càng choáng váng, lập tức không dám phô trương tiếp nữa, mà là thay đổi phương thức nhục mạ hắn: "Nghe nói tài văn chương của Thân Đồ công tử vô cùng xuất sắc, năm đó làm một bài văn mà chấn động thiên hạ, đến tiên hoàng cũng tán thưởng, không biết đã qua lâu như vậy, công tử có còn nhớ bài văn ngày trước mình đã làm hay không?"

Nàng nhớ rõ đó cũng là lần đầu tiên nàng gặp hắn, thiếu niên lúc đó nổi bật với tài văn chương và tràn đầy sự hăng hái, giống như tiên tử có thể mọc cánh thành tiên bất cứ lúc nào vậy. Mà khi đó nàng mới trở về từ trường đua ngựa, trang phục cưỡi ngựa trên người rách nát, trên mặt cũng dính một lớp đất, quả thực là không thể nào so sánh được với hắn.

Hiện giờ hắn đang ở vũng bùn nên nàng càng muốn nhắc đến thời huy hoàng của hắn, muốn giết người giết tâm thì không có cách nào hơn được cách này, lần này Quý Thính coi như đã hài lòng với bản thân.

Quả nhiên, Thân Đồ Xuyên vừa nghe thấy lời của nàng thì càng im lặng không nói gì.

"Nếu đúng là bài văn đó đã làm rạng danh tên tuổi của công tử, vậy thì chắc sẽ không dễ dàng quên được, chi bằng hãy đọc một lần cho người thô kệch như ta đây nghe, cũng coi như là để ta được học ké một chút lời văn của tài tử." Quý Thính cảm nhận được có một chút đắn đo từ người hắn, ý cười trong mắt cuối cùng cũng được bộc lộ rõ ràng hơn.



Nhưng một lát sau, trong sương phòng liền vang lên một giọng nói như ngọc của hắn.

Nụ cười trên mặt Quý Thính cứng đờ, kích động đến nỗi muốn tìm đạo sĩ đến xem xem có phải là hắn đã bị ma nhập rồi hay không.

Thân Đồ Xuyên, công tử thanh cao bậc nhất Thân Đồ Xuyên, bây giờ lại đi ngâm thơ đọc văn cho nữ khách?

Trong lúc nàng không dám tin vào những gì mình đang nghe thì Thân Đồ Xuyên vẫn tiếp tục đọc văn, bài văn mà hắn làm chính là nói về đạo thanh liêm, từng câu từng chữ hắn đọc đều tràn ngập Hạo Nhiên Chính Khí*, trong sương phòng như bị tà âm vờn quanh, Quý Thính có cảm giác giống như đang ở Quốc Tử Giám nghe Thái Phó giảng bài.

*Hạo Nhiên Chính Khí: Chính trực, ngay thẳng.

Thật đau đầu.

"Ngươi thực sự là Thân Đồ Xuyên?" Quý Thính ngắt lời hắn.

Thân Đồ Xuyên im lặng một lát rồi chớp mắt trả lời: "Đúng vậy."

"Lại gần đây ta xem." Quý Thính nghi ngờ nhìn hắn.

Thân Đồ Xuyên bước lên phía trước một bước, Quý Thính lập tức nghiêng người dựa sát vào hắn, hai tay không khách khí mà sờ lấy mặt hắn, mạnh mẽ xoa nắn vài cái, nhìn khuôn mặt phiếm hồng của hắn thì chậc một tiếng nói: "Đúng là thật."

"Còn muốn nghe tiếp phần sau không?" Thân Đồ Xuyên mặc kệ hai má phiếm hồng, vẻ mặt bình tĩnh hỏi.

Khóe miệng Quý Thính co rút một cái, rồi nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh ban đầu: "Lời văn diễn đạt không được lưu loát, cho dù ngươi muốn đọc thì ta cũng không muốn nghe."

Nói xong thì chờ xem phản ứng của hắn, kết quả không ngoài dự đoán, lại khiến nàng thất vọng rồi, cảnh giới của nam nhân này quá cao, căn bản không làm gì được hắn.

Sau mấy lần nhục mạ không thành công, tâm trạng nàng liền đi xuống nên cũng không muốn nói chuyện nữa, sương phòng lại yên tĩnh trở lại, chỉ là chưa yên tĩnh được bao lâu thì lại bị Thân Đồ Xuyên phá vỡ: "Ngươi muốn nghe gì?"

"Ta đã tiêu tốn một vạn lượng bạc, không phải chỉ để nghe ngươi đọc văn." Quý Thính nhàn rỗi nói.

Thân Đồ Xuyên im lặng nhìn nàng, rõ ràng giữa hai người cách nhau một màn lụa mỏng, nhưng Quý Thính lại có cảm giác như tầm mắt của hắn có thể xuyên qua tấm lụa trực tiếp dừng lại trên mặt nàng.

"Vậy ngươi muốn cái gì?" Thân Đồ Xuyên hỏi.

Nàng im lặng trong chốc lát rồi vươn tay nắm lấy y phục của hắn, mượn sức nặng của cơ thể ngửa ra phía sau, dễ dàng kéo hắn đến bên chiếc giường nhỏ êm ái, tiếp theo quay người trêu chọc trước ngực hắn, ngón tay được sơn móng màu đỏ thẫm chạm vào đôi môi mỏng của hắn, giọng nói mang theo đầy sự mê hoặc: "Tất nhiên là tìm kiếm niềm vui, làm những chuyện khiến ngươi và ta cảm thấy vui sướng."

Tuy rằng thường ngày nàng không đến nỗi chìm đắm trong tình yêu nam nữ giống như mọi người vẫn đồn đại, nhưng cả ngày lăn lộn cùng đám người thô kệch trong quân doanh, những lời nói thô tục cũng học được mười phần mười, trêu đùa một nam nhân cũng không thành vấn đề.

Nàng vừa nói xong câu đó liền nhận thấy cơ thể hắn dần trở nên căng cứng. Quý Thính khẽ cong đôi môi đỏ mọng, ngón tay vẽ thành vòng tròn nơi cổ áo hắn, mặc dù không làm bất kì động tác nào khác, nhưng chỉ với động tác mờ ám này đã đủ khiến vành tai hắn đỏ bừng.

"Thân Đồ công tử năm nay cũng hai mươi hai tuổi rồi nhỉ, số người ở độ tuổi này vẫn chưa lấy vợ thực sự rất ít, nhưng công tử long phượng chi tư*, không muốn định chuyện chung thân đại sự quá sớm cũng là lẽ thường tình." Môi Quý Thính di chuyển lên ghé sát vào tai hắn, hà hơi nói khẽ: "Trong nhà công tử chắc có thông phòng* nên hiện tại cũng đã hiểu biết chuyện nam nữ rồi chăng?"

*Long phượng chi tư: Thân thể, khí chất như rồng như phượng.

*Thông phòng: nha hoàn thông phòng, người chỉ dạy chuyện giường chiếu; hoặc là người giải quyết nhu cầu cho ông chủ khi ông ta chán cơm thèm phở:v. Xin cảm ơn bạn mitturbo đã nhắc nhở chỗ này cho mình ạ.

"Còn ngươi thì sao?" Thân Đồ Xuyên lùi về sau một chút, lần nữa nhìn về phía nàng.

Sau khi xác định màn che mặt không bị vén ra, Quý Thính mới khẽ cười một tiếng rồi nói: "Hình như là ta hỏi trước."

"Không có." Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn nàng.

"Không có gì?" Quý Thính nhướng mày hỏi.

"Không có thông phòng." Thân Đồ Xuyên trả lời.

Quý Thính nghe thấy thế cũng không quá mức kinh ngạc, với tính cách của hắn, nếu có yêu thích ai, nhất định phải có kiệu tám người khiêng cưới hỏi đàng hoàng, nếu như không có, cũng sẽ không tùy tiện tìm nữ nhân thông phòng.

Có điều nói đi cũng phải nói lại, rốt cuộc tiêu chuẩn của hắn cao đến cỡ nào, mà kiếp trước gần ba mươi tuổi nhưng đến một người vợ cũng không có?



"Đến lượt ngươi trả lời ta rồi." Âm thanh của Thân Đồ Xuyên khiến nàng thoát ra khỏi dòng suy nghĩ miên man.

Quý Thính dừng một chút rồi cố ý nở nụ cười thô tục: "Ta? Tất nhiên nam nhân qua tay ta nhiều vô số, cao thấp béo gầy có đủ, không một loại nào là chưa từng thử qua."

Nàng còn chưa nói xong thì đã nhạy bén phát hiện sắc mặt Thân Đồ Xuyên có chút chuyển lạnh. Thật mới mẻ, Thân Đồ công tử bị nàng cố ý làm nhục nửa ngày vẫn không có phản ứng, vậy mà bây giờ lại thay đổi sắc mặt, có điều nghĩ cũng phải, hắn thủ thân như ngọc, tất nhiên là không muốn bị người có chuyện phòng the lung tung như nàng chạm vào.

Khó khăn lắm mới đợi được đến lúc hắn không vui, Quý Thính tất nhiên sẽ không bỏ qua, ngạo mạn khều lấy cằm hắn: "Loại văn vẻ tài tử như ngươi, không biết có bao nhiêu người đã quỳ gối dưới váy ta rồi, mặc dù mỗi ngày ta đều thay đổi người sủng hạnh, nhưng chỉ sợ là cũng không đến lượt đâu."

Đôi mắt Thân Đồ Xuyên tràn ngập lạnh lẽo, hai tay nắm chặt, như đang cố gắng kiềm chế cái gì đó, tâm trạng Quý Thính rất thoải mái, nằm nghiêng trên chiếc giường êm ái như không xương, lại thêm một câu kích thích: "Nhưng thật không có mấy người có thể sánh được dung mạo của Thân Đồ công tử, nếu như Thân Đồ công tử học được mấy trò nịnh hót, sợ là ta sẽ chuyên sủng ngươi đấy."

Những lời này của nàng đã hoàn toàn coi Thân Đồ Xuyên là nô tì tiện tịch, vốn là hắn có chút chính trực nên sẽ không thể nhịn tiếp được nữa. Quý Thính nói xong thì có chút hối hận, không phải là vì đau lòng cho hắn, mà là vì sợ hắn mất lý trí, đánh nàng một trận thì phải làm sao, nàng cũng không sợ bị đánh, chỉ sợ bị mất mặt.

Đang lúc suy nghĩ có nên nói vài câu để cho nhau một lối thoát, thì nàng nghe thấy giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên bên tai: "Vậy sao?"

"Hử?" Quý Thính nhìn về phía hắn, sau một lát đối diện với hắn qua màn che mặt bằng lụa mỏng, nàng mới ý thức được hắn đang trả lời câu nói chuyên sủng của mình vừa rồi.

Nàng không phản ứng gì, chớp mắt một cái rồi mới nói: "Ngươi thực sự muốn học?"

Thân Đồ Xuyên cụp mắt, một lúc lâu sau mới ngước mắt nhìn về phía nàng, tuy rằng ánh mắt lạnh lùng nhưng lời nói ra lại không lạnh lùng chút nào: "Ngươi nghĩ ta muốn học sao?"

Quý Thính: "...Sao nào, ta muốn ngươi học, ngươi lập tức phải..."

"Được." Thân Đồ Xuyên lạnh lùng ngắt lời nàng.

Quý Thính: "..." Thật tổn thọ, đích tử gia tộc Thân Đồ mới ở Phong Nguyệt Lâu có vài ngày, sao lại giống như bị yêu ma quỷ ám vậy?

Trong lúc nàng còn đang kinh ngạc thì đột nhiên nghĩ đến một chuyện.

Kiếp trước lúc nàng xuất hiện với thân phận trưởng công chúa, hắn luôn đối xử cực kì lạnh lùng với nàng, cả ngày đều tràn ngập sự bực tức khiến người lạ không dám lại gần, sao lúc đối mặt với nữ nhân xa lạ lại không có một chút phòng bị mà lấy lòng hết mực... Hay là hắn coi người khác là thức ăn bày trên đĩa, ỷ vào việc nàng thích hắn nên càng cố ý tự cao tự đại?

Sự tưởng tượng hợp lý này khiến Quý Thính phát cáu, càng nhìn Thân Đồ Xuyên càng không vừa mắt, cắn răng oán hận nói: "Được rồi, nếu ngươi đã muốn học, ta đây sẽ dạy ngươi, trước tiên cởi y phục ra."

Thân Đồ Xuyên nhìn nàng.

"Cởi đi, sao vậy, lại không muốn học rồi à? Chọc giận nữ khách sẽ có hậu quả gì, ngươi nên hiểu rõ hơn ai hết đúng không?" Quý Thính lạnh giọng hỏi.

Sau một lát im lặng Thân Đồ Xuyên liền chớp mắt, thò tay cởi thắt lưng, cởi từng lớp từng lớp y phục, đôi mắt cụp xuống khiến người ta không nhìn ra hắn đang nghĩ gì.

Quý Thính lạnh lùng nhìn hắn cởi bỏ áo ngoài, cuối cùng chỉ còn lại áo trong màu xanh nhạt. Hắn càng nghe lời, Quý Thính càng cảm thấy không đáng cho bản thân ở kiếp trước, khi nhìn thấy phần trên của áo đã cởi xuống, chỉ còn lại một lớp quần mỏng, đột nhiên nàng chặn lại nói: "Đủ rồi!"

"Thích không?" Hắn bình tĩnh hỏi.

Quý Thính hừ nhẹ một tiếng, vừa định nói cái thân thể gầy gò của người đọc sách như ngươi có gì đáng để xem, nhưng còn chưa kịp nói, nàng liền thấy được cánh tay rắn chắc cùng đường cong cơ thể, cơ bụng rõ ràng.

Quý Thính: "..."

"Thích?" Thân Đồ Xuyên lại tới gần một bước, Quý Thính ngửa ra sau theo bản năng, lại bị hắn nâng eo lên.

Rõ ràng tính cách hắn lạnh lùng như thế nhưng không biết vì sao cơ thể lại nóng như vậy, nhất là đôi tay, lúc nắm lấy thắt lưng nàng, tựa như bàn ủi vậy, độ ấm trực tiếp xuyên qua quần áo truyền đến cơ thể nàng, khiến cho nhiệt độ cơ thể nàng cũng tăng theo.

Lòng bàn tay Quý Thính toát mồ hôi, nhưng vì giấu giếm sự sợ hãi, liền ung dung lau đi mồ hôi trên người, sau đó thò tay xuống dưới ôm lấy thắt lưng hắn, giọng nói tràn ngập ý xấu hỏi một câu: "Thích, làm sao, muốn hầu hạ ta rồi hả?"

"Chỉ sợ không được." Thân Đồ Xuyên buông nàng ra, lạnh lùng từng bước lùi về sau.

Quý Thính thở phào một hơi, ngồi thẳng người, đang định tiếp tục đùa giỡn hắn vài câu thì chợt nghe thấy giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng đầy vẻ đàng hoàng vang lên: "Hôm nay Thân Đồ còn chưa bán mình, nếu như ngươi muốn ở lại qua đêm thì chờ vài ngày nữa, mang đủ bạc đến rồi tính tiếp."

Quý Thính: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Công Chúa Trên Cao

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook