Chương 148: Phiên ngoại 3
Sơn Hữu Thanh Mộc
27/05/2022
Hè sang thu, chỉ trong nháy mắt đã qua một năm.
Mục Dự Chi, người đã lấy lại tự do, trở thành thương nhân lớn nhất của hoàng gia, chịu trách nhiệm về mọi việc mua bán trong cung, số tiền kiếm được từ trong cung được đổi lấy các loại bảo vật quý hiếm gửi đến tẩm cung của Quý Thính, quanh năm suốt tháng buôn bán mà không biết mệt vẫn kiếm được lời.
Sau khi Quý Thính đăng cơ, n Đức liền từ quan, thống lĩnh cấm vệ quân liền giao cho Chử Yến, tiếp tục ở lại trong cung bảo vệ Quý Thính. Mặc dù thân phận của hắn ta và Mục Dự Chi đã thay đổi, nhưng những chuyện phải làm so với trước kia cũng không có gì khác nhau, vì vậy thích ứng cũng tương đối tốt, ngược lại Phù Vân quả thật không được tốt như vậy.
Quý Thính vào cung, Phù Vân cũng đi theo, ban đầu cũng không ai nói gì, nhưng sau một thời gian dài, Quý Thính cảm thấy cứ như vậy cũng không phải là cách, liền nghĩ cách để y tham gia khoa khảo, ngày sau cũng sẽ giúp cho một phần tiền đồ của y.
"Ta không muốn," Phù Vân bất mãn, "Ta muốn hầu hạ Hoàng Thượng cả đời."
"Hiện giờ ngươi cũng đã ngoài hai mươi, cũng là một người trưởng thành, hầu hạ ta thì có thể có được tiền đồ gì, vẫn nên tìm chuyện có thể khiến mình muốn làm mới được," Quý Thính thở dài, "Tốt hơn là nên tham gia khoa khảo, sau khi có được công danh, ta sẽ giúp ngươi sắp xếp một chút."
"Hầu hạ người sao lại không phải chính sự? Khi Hoàng Thượng vẫn còn là điện hạ, đã nói muốn ta đi theo người cả đời, như thế nào hiện tại trở thành Hoàng Thượng, ngược lại lại ghét bỏ ta?" Mắt Phù Vân đỏ hoe vì tức giận.
Quý Thính đau đầu: "Ý ta không phải vậy..."
"Rõ ràng chính là như vậy! Nếu người ghét bỏ ta, trực tiếp đuổi ta ra khỏi cung cũng được, không cần dùng cách này!" Phù Vân tức giận lầm bầm nói, nói xong lập tức quay đầu bỏ chạy.
Quý Thính vô cùng bất đắc dĩ, mãi cho đến khi Thân Đồ Xuyên vào cung đều nhìn thấy dáng vẻ đầy tâm sự của nàng.
"Có chuyện gì vậy?" Hắn ngồi xuống vẫy tay.
Quý Thính mím môi đi về phía hắn, trực tiếp ngồi vào lòng hắn: "Là lo lắng cho Phù Vân."
"Hắn không tham gia khoa khảo?" Nghe Quý Thính nói xong, Thân Đồ Xuyên liền hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Quý Thính khẽ thở dài: "Đúng vậy, hắn cảm thấy ta đang ghét bỏ hắn, cho nên mới để hắn tham gia khoa khảo... Tại sao hắn lại nghĩ như vậy?"
"Bởi vì thân phận hiện giờ có chút bất đồng, nếu nàng vẫn là trưởng công chúa, nàng muốn hắn tham gia khoa khảo, đương nhiên hắn sẽ đồng ý, bởi vì hắn biết, tương lai mặc dù làm quan nhưng vẫn có thể cùng nàng ở cùng một chỗ, nhưng hôm nay không còn giống như vậy, nàng có từng thấy thần tử có thể ở trong cung cả đời chưa?" Giọng điệu Thân Đồ Xuyên lúc đầu rất bình thường, nhưng khi nói hai câu cuối cùng, lại có chút u oán.
Khóe miệng Quý Thính giật giật: "... Ta đang nói về Phù Vân, chàng đừng ngắt lời được không?"
"Thì ra nhắc tới chuyện ở trong cung cả đời, chính là ngắt lời trong mắt Hoàng Thượng." Thân Đồ Xuyên nhẹ giọng nói.
Quý Thính không khỏi dở khóc dở cười: "Đừng làm loạn, chàng nghĩ rằng ta không muốn cho chàng ngủ lại sao?"
Nhưng mọi nỗ lực trước đó đều không thành công sao? Mỗi lần nàng nói muốn sửa đổi luật, đám lão cổ hủ chân đã nhảy cao ba thước, người không biết còn tưởng nàng muốn giết cả nhà bọn họ. Nàng cũng từng nghĩ tới việc không sửa đổi luật pháp, để Thân Đồ Xuyên trực tiếp vào cung, vậy mà hắn lại không chịu giúp nàng.
Nghĩ đến chuyện một mình phải ứng phó với đám văn thần kia, nàng cảm thấy đầu óc có chút đau nhức.
Bởi vì đang trong tình huống khó xử, chuyện cho Thân Đồ Xuyên một danh phận mới bị trì hoãn như vậy.
Nàng khẽ thở dài: "Chuyện của chàng sau này rồi nói, trước tiên chàng giúp ta suy nghĩ chuyện của Phù Vân, việc này phải giải quyết như thế nào."
"Thính nhi nghĩ như thế nào?" Thấy nàng thực sự lo lắng, Thân Đồ Xuyên liền sửa lại biểu tình trên mặt.
Quý Thính dừng lại một chút: "Ta muốn hắn hiểu được nỗi khổ tâm của mình, chấp nhận tham gia khoa khảo, có được tiền đồ tốt, như vậy tương lai sau này hắn mới được cô nương hầu môn thế gia coi trọng, cũng không phải vì thân phận nghèo khó mà bị ghét bỏ."
Thân Đồ Xuyên suy nghĩ hồi lâu: "Chuyện này cứ giao cho ta, nếu ta làm tốt, nàng sẽ thưởng gì?"
"Chàng muốn ta thưởng cái gì?" Quý Thính nhướng mày.
Khóe môi Thân Đồ Xuyên cong lên: "Cái gì cũng được?"
"... Xét thấy thanh danh của ta không được tốt lắm, ta cũng không dám hứa hẹn gì nhiều," Quý Thính đột nhiên trở nên cẩn thận, "Nếu chàng thực sự có thể giúp ta thuyết phục hắn, ta liền thưởng cho chàng, về phần thưởng cái gì, ta nói mới tính."
Thân Đồ Xuyên suy nghĩ một chút, cảm thấy mặc dù có thể không kiếm được lời, nhưng nhất định sẽ không thua, vì vậy liền vui vẻ đồng ý.
Sáng sớm ngày hôm sau, Quý Thính nhận được tấu chương với một đống chữ, ý tứ cũng chỉ có một, nếu Quý Thính thực sự không có ý muốn nạp Phù Vân làm nam thiếp, thì mau chóng giúp y, để sau này hậu cung không loạn.
Nàng nhất thời không nói nên lời, sau khi Thân Đồ Xuyên đi tới, nàng liền giơ tấu chương trong tay lên: "Đây là biện pháp mà chàng nghĩ ra?"
"Không được?" Thân Đồ Xuyên hỏi lại.
Quý Thính không nói nên lời: "Không biết có sao không, chỉ là cảm thấy có chút tổn thương."
"Nếu có thể dùng được, mất đi một chút thì có hại gì." Thân Đồ Xuyên rất bình tĩnh.
Quý Thính im lặng một lúc: "Vậy chàng định để ta cho Phù Vân xem sao? Thân Đồ đại nhân, ta cần phải nhắc nhở chàng một câu, trên này chính là con dấu riêng của chàng, nếu để cho hắn nhìn thấy, chỉ sợ rằng hắn sẽ nghĩ phu thê chúng ta cấu kết với nhau làm việc xấu."
Thân Đồ Xuyên bị hai tiếng "phu thê" từ miệng nàng làm cho vui vẻ, trong mắt hiện lên ý cười: "Tấu chương này chính là ta viết cho nàng xem, liên quan tới tương lai của hắn, đỡ phải khiến nàng không biết nên nói với hắn như thế nào, về phần tấu chương, nàng không cần phải cho hắn xem."
"Vậy thì làm sao hắn biết có tấu chương như vậy?" Quý Thính nhướng mày.
Thân Đồ Xuyên nhìn nàng: "Đương nhiên là ta sẽ nói."
"Xem ra trong lòng chàng đã sớm có chủ ý, vì vậy ta sẽ giao cho chàng," Quý Thính chỉ đơn giản phớt lờ, "Hôm nay nhàn rỗi, ta không làm gì cả."
Thân Đồ Xuyên liếc nàng một cái: "Nếu không có việc gì thì cứ nghĩ xem, nên thưởng cho ta cái gì."
Quý Thính bật cười, giục hắn đi tìm Phù Vân.
Khi Thân Đồ Xuyên tìm được Phù Vân, Phù Vân đang ngồi thất thần trong sân, khi nhìn thấy Thân Đồ Xuyên, đột nhiên xù gai lên giống như một con nhím, cảnh giác hỏi: "Ngươi ở đây làm gì? Giúp Hoàng Thượng tới làm thuyết khách."
"Thuyết khách cái gì?" Thân Đồ Xuyên nhìn y.
Phù Vân sửng sốt một hồi, nghi ngờ hỏi: "Ngươi không biết?"
Thân Đồ Xuyên cũng nhíu mày: "Biết cái gì? Nói rõ."
"Chỉ là... Ta cùng Hoàng Thượng có chút chuyện, Hoàng Thượng không nói cho ngươi biết sao?" Phù Vân có chút không được tự nhiên, nửa tin nửa ngờ hỏi.
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh y: "Hôm nay ta tới đây tìm ngươi có chuyện, cũng không biết ngươi giận dỗi Hoàng Thượng chuyện gì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"... Ngươi nói trước đi." Phù Vân không chịu mở miệng nói trước.
Thân Đồ Xuyên dừng lại: "Cũng không có gì to tát, ta chỉ là muốn hỏi ngươi có biết có người dâng tấu phàn nàn về ngươi không."
"Phàn nàn về ta?" Phù Vân mở to mắt, "Tại sao? Ta đắc tội với ai sao?"
"Lúc trước khi Hoàng Thượng trả lại thanh danh cho Mục Dự Chi, cũng nói qua ngươi không phải thị phu, mà là người bên cạnh nàng, gần đây có triều thần liền nói ngươi thân là nam tử mang họ khác, lại ở dưới trưởng của Hoàng Thượng, khiến hoàng cung không ổn, nếu Hoàng Thượng không muốn cho ngươi hồi cung, muốn ngươi nhanh chóng vì người mà tịnh thân."
Phù Vân đột nhiên trở nên căng thẳng.
"Ta tới hỏi ngươi, ngươi biết chuyện này sao?" Thân Đồ Xuyên nhìn y.
Phù Vân sửng sốt một chút: "Ta, ta không biết."
Thân Đồ Xuyên khẽ thở dài: "Ta biết Hoàng Thượng không có nói cho ngươi... Vì Hoàng Thượng muốn giấu diếm chuyện này với ngươi, ta có lý do không nên tiết lộ bí mật, nhưng hiện tại triều thần đang thúc giục Hoàng Thượng, nếu Hoàng Thượng muốn bảo vệ ngươi, chỉ sợ phải hao tốn rất nhiều tâm lực," Ánh mắt Thân Đồ Xuyên nhìn y có chút sâu xa, "Nhưng cho dù có tốn nhiều tâm lực, cũng không nhất định bảo vệ được ngươi, ngươi nhìn ta liền biết, một nam tử bình thường muốn ở lại trong cung có bao nhiêu khó khăn."
Vẻ mặt của Phù Vân càng trở nên phức tạp, một lúc lâu sau, y mới khàn giọng nói: "Hoàng Thượng chưa từng đề cập chuyện này với ta."
"Nàng từ trước đến nay đều thương yêu ngươi, cho nên không muốn làm cho ngươi sợ hãi, nhưng hiện tại e rằng khó giữ được ngươi trong cung, không biết nàng còn có tính toán gì khác không," Thân Đồ Xuyên cau mày nói, "Nếu không có, chỉ vì chút chuyện nhỏ nhặt này mà trở mặt với triều thần, e rằng sẽ khiến cho đám văn võ trong triều trở nên lạnh nhạt."
Phù Vân sững sờ: "... Nghiêm trọng như vậy sao?"
"Đương nhiên." Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn y.
Phù Vân thật lâu không lên tiếng, một lúc lâu sau mới trầm giọng nói: "Có."
"Ừm?"
"Ngoài việc bảo vệ ta, còn có cách khác." Phù Vân lẩm bẩm.
Thân Đồ Xuyên khóe môi hơi cong lên: "Ồ? Cách nào?"
"Ta ra khỏi cung, đi báo danh khoa khảo, chờ sau khi có được công danh, cũng có thể giống như ngươi, ngày ngày ở bên cạnh Hoàng Thượng." Khi Phù Vân ngẩng đầu lên, đôi mắt có chút đỏ.
Thân Đồ Xuyên trầm mặc: "Đó là một ý kiến hay."
"Ta... Đa tạ Thân Đồ đại nhân đã cho ta biết chuyện này, ta mới nhận ra Hoàng Thượng cũng rất khổ tâm." Phù Vân hít một hơi rồi vội vàng đứng dậy, "Ta sẽ đi tìm nàng!"
Nói xong liền vội vàng rời đi, Thân Đồ Xuyên nhìn bóng lưng của y liền biết việc đã thành.
Đêm đó, Quý Thính đã dựa vào người hắn, không ngớt lời khen ngợi: "May mà có chàng, nếu không ta thật sự không biết nên làm gì bây giờ, rốt cuộc chàng đã dùng cách gì vậy, để Phù Vân ngoan ngoãn nghe lời?"
"Từ trước đến nay hắn luôn là người thông minh, chỉ cần đề cập một chút là hắn sẽ hiểu." Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói.
Quý Thính khẽ thở dài: "Dù sao ta cũng yên tâm, hắn nguyện ý tham gia khoa khảo, nhưng hắn sẽ phải chuyển ra khỏi cung, không thể ở lâu trong cung."
"Nàng muốn muốn phủ đệ cho hắn?" Thân Đồ Xuyên hỏi.
Quý Thính khẽ lắc đầu: "Để hắn cùng Chử Yến ở lại trong phủ trưởng công chúa, thích ứng trước một thời gian rồi nói sau."
Thân Đồ Xuyên đáp một tiếng, lật người đè nàng xuống: "Ta đã giúp nàng hoàn thành một việc lớn, nàng muốn thưởng cho ta như thế nào đây?"
"Ai mà biết được chàng sẽ giải quyết nó nhanh như vậy, ta còn chưa nghĩ ra đâu." Quý Thính cố làm nũng một cách gượng gạo.
Thân Đồ Xuyên hơi nheo mắt lại: "Vậy thì từ từ suy nghĩ, hôm nay thu trước chút lãi."
Nói xong, hắn liền hôn xuống, Quý Thính khẽ hừ một tiếng rồi lặng lẽ nắm lấy tay áo hắn, ngoan ngoãn chịu đựng mọi giông tố.
Nửa đêm, Quý Thính buồn ngủ đến mức không mở mắt ra được, nhưng vẫn không quên thúc giục hắn mau chóng rời đi, vì sợ hắn không vui, không quên dặn dò một câu: "Không phải hôm nay có điểm tâm mà chàng thích sao, màng một chút về đi."
"Nếu nàng không nói như vậy ta còn không biết, nàng vừa nói như vậy, ta lại càng thấy mình giống như bị nữ phiếu." Thân Đồ Xuyên cau mày.
Quý Thính hơi tỉnh táo: "... Có thể đừng suy nghĩ nhiều không?"
"Người không danh không phận đương nhiên sẽ rất dễ nghĩ nhiều." Thân Đồ Xuyên sâu xa nhìn nàng.
Quý Thính im lặng một lúc, sau đó lặng lẽ vỗ xuống bên cạnh: "Đến đây, đêm nay ở lại đi."
Lông mày Thân Đồ Xuyên không khỏi nhăn lại, cởi bỏ xiêm y đang mặc dở trên người, nằm xuống giường, ôm nàng vào lòng. Quý Thính nằm trong lòng hắn, liền tìm một vị trí thoải mái, chợt nghe thấy hắn chậm rãi nói, "Nàng có muốn làm thêm một lần nữa không?"
"... Cút."
Mục Dự Chi, người đã lấy lại tự do, trở thành thương nhân lớn nhất của hoàng gia, chịu trách nhiệm về mọi việc mua bán trong cung, số tiền kiếm được từ trong cung được đổi lấy các loại bảo vật quý hiếm gửi đến tẩm cung của Quý Thính, quanh năm suốt tháng buôn bán mà không biết mệt vẫn kiếm được lời.
Sau khi Quý Thính đăng cơ, n Đức liền từ quan, thống lĩnh cấm vệ quân liền giao cho Chử Yến, tiếp tục ở lại trong cung bảo vệ Quý Thính. Mặc dù thân phận của hắn ta và Mục Dự Chi đã thay đổi, nhưng những chuyện phải làm so với trước kia cũng không có gì khác nhau, vì vậy thích ứng cũng tương đối tốt, ngược lại Phù Vân quả thật không được tốt như vậy.
Quý Thính vào cung, Phù Vân cũng đi theo, ban đầu cũng không ai nói gì, nhưng sau một thời gian dài, Quý Thính cảm thấy cứ như vậy cũng không phải là cách, liền nghĩ cách để y tham gia khoa khảo, ngày sau cũng sẽ giúp cho một phần tiền đồ của y.
"Ta không muốn," Phù Vân bất mãn, "Ta muốn hầu hạ Hoàng Thượng cả đời."
"Hiện giờ ngươi cũng đã ngoài hai mươi, cũng là một người trưởng thành, hầu hạ ta thì có thể có được tiền đồ gì, vẫn nên tìm chuyện có thể khiến mình muốn làm mới được," Quý Thính thở dài, "Tốt hơn là nên tham gia khoa khảo, sau khi có được công danh, ta sẽ giúp ngươi sắp xếp một chút."
"Hầu hạ người sao lại không phải chính sự? Khi Hoàng Thượng vẫn còn là điện hạ, đã nói muốn ta đi theo người cả đời, như thế nào hiện tại trở thành Hoàng Thượng, ngược lại lại ghét bỏ ta?" Mắt Phù Vân đỏ hoe vì tức giận.
Quý Thính đau đầu: "Ý ta không phải vậy..."
"Rõ ràng chính là như vậy! Nếu người ghét bỏ ta, trực tiếp đuổi ta ra khỏi cung cũng được, không cần dùng cách này!" Phù Vân tức giận lầm bầm nói, nói xong lập tức quay đầu bỏ chạy.
Quý Thính vô cùng bất đắc dĩ, mãi cho đến khi Thân Đồ Xuyên vào cung đều nhìn thấy dáng vẻ đầy tâm sự của nàng.
"Có chuyện gì vậy?" Hắn ngồi xuống vẫy tay.
Quý Thính mím môi đi về phía hắn, trực tiếp ngồi vào lòng hắn: "Là lo lắng cho Phù Vân."
"Hắn không tham gia khoa khảo?" Nghe Quý Thính nói xong, Thân Đồ Xuyên liền hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Quý Thính khẽ thở dài: "Đúng vậy, hắn cảm thấy ta đang ghét bỏ hắn, cho nên mới để hắn tham gia khoa khảo... Tại sao hắn lại nghĩ như vậy?"
"Bởi vì thân phận hiện giờ có chút bất đồng, nếu nàng vẫn là trưởng công chúa, nàng muốn hắn tham gia khoa khảo, đương nhiên hắn sẽ đồng ý, bởi vì hắn biết, tương lai mặc dù làm quan nhưng vẫn có thể cùng nàng ở cùng một chỗ, nhưng hôm nay không còn giống như vậy, nàng có từng thấy thần tử có thể ở trong cung cả đời chưa?" Giọng điệu Thân Đồ Xuyên lúc đầu rất bình thường, nhưng khi nói hai câu cuối cùng, lại có chút u oán.
Khóe miệng Quý Thính giật giật: "... Ta đang nói về Phù Vân, chàng đừng ngắt lời được không?"
"Thì ra nhắc tới chuyện ở trong cung cả đời, chính là ngắt lời trong mắt Hoàng Thượng." Thân Đồ Xuyên nhẹ giọng nói.
Quý Thính không khỏi dở khóc dở cười: "Đừng làm loạn, chàng nghĩ rằng ta không muốn cho chàng ngủ lại sao?"
Nhưng mọi nỗ lực trước đó đều không thành công sao? Mỗi lần nàng nói muốn sửa đổi luật, đám lão cổ hủ chân đã nhảy cao ba thước, người không biết còn tưởng nàng muốn giết cả nhà bọn họ. Nàng cũng từng nghĩ tới việc không sửa đổi luật pháp, để Thân Đồ Xuyên trực tiếp vào cung, vậy mà hắn lại không chịu giúp nàng.
Nghĩ đến chuyện một mình phải ứng phó với đám văn thần kia, nàng cảm thấy đầu óc có chút đau nhức.
Bởi vì đang trong tình huống khó xử, chuyện cho Thân Đồ Xuyên một danh phận mới bị trì hoãn như vậy.
Nàng khẽ thở dài: "Chuyện của chàng sau này rồi nói, trước tiên chàng giúp ta suy nghĩ chuyện của Phù Vân, việc này phải giải quyết như thế nào."
"Thính nhi nghĩ như thế nào?" Thấy nàng thực sự lo lắng, Thân Đồ Xuyên liền sửa lại biểu tình trên mặt.
Quý Thính dừng lại một chút: "Ta muốn hắn hiểu được nỗi khổ tâm của mình, chấp nhận tham gia khoa khảo, có được tiền đồ tốt, như vậy tương lai sau này hắn mới được cô nương hầu môn thế gia coi trọng, cũng không phải vì thân phận nghèo khó mà bị ghét bỏ."
Thân Đồ Xuyên suy nghĩ hồi lâu: "Chuyện này cứ giao cho ta, nếu ta làm tốt, nàng sẽ thưởng gì?"
"Chàng muốn ta thưởng cái gì?" Quý Thính nhướng mày.
Khóe môi Thân Đồ Xuyên cong lên: "Cái gì cũng được?"
"... Xét thấy thanh danh của ta không được tốt lắm, ta cũng không dám hứa hẹn gì nhiều," Quý Thính đột nhiên trở nên cẩn thận, "Nếu chàng thực sự có thể giúp ta thuyết phục hắn, ta liền thưởng cho chàng, về phần thưởng cái gì, ta nói mới tính."
Thân Đồ Xuyên suy nghĩ một chút, cảm thấy mặc dù có thể không kiếm được lời, nhưng nhất định sẽ không thua, vì vậy liền vui vẻ đồng ý.
Sáng sớm ngày hôm sau, Quý Thính nhận được tấu chương với một đống chữ, ý tứ cũng chỉ có một, nếu Quý Thính thực sự không có ý muốn nạp Phù Vân làm nam thiếp, thì mau chóng giúp y, để sau này hậu cung không loạn.
Nàng nhất thời không nói nên lời, sau khi Thân Đồ Xuyên đi tới, nàng liền giơ tấu chương trong tay lên: "Đây là biện pháp mà chàng nghĩ ra?"
"Không được?" Thân Đồ Xuyên hỏi lại.
Quý Thính không nói nên lời: "Không biết có sao không, chỉ là cảm thấy có chút tổn thương."
"Nếu có thể dùng được, mất đi một chút thì có hại gì." Thân Đồ Xuyên rất bình tĩnh.
Quý Thính im lặng một lúc: "Vậy chàng định để ta cho Phù Vân xem sao? Thân Đồ đại nhân, ta cần phải nhắc nhở chàng một câu, trên này chính là con dấu riêng của chàng, nếu để cho hắn nhìn thấy, chỉ sợ rằng hắn sẽ nghĩ phu thê chúng ta cấu kết với nhau làm việc xấu."
Thân Đồ Xuyên bị hai tiếng "phu thê" từ miệng nàng làm cho vui vẻ, trong mắt hiện lên ý cười: "Tấu chương này chính là ta viết cho nàng xem, liên quan tới tương lai của hắn, đỡ phải khiến nàng không biết nên nói với hắn như thế nào, về phần tấu chương, nàng không cần phải cho hắn xem."
"Vậy thì làm sao hắn biết có tấu chương như vậy?" Quý Thính nhướng mày.
Thân Đồ Xuyên nhìn nàng: "Đương nhiên là ta sẽ nói."
"Xem ra trong lòng chàng đã sớm có chủ ý, vì vậy ta sẽ giao cho chàng," Quý Thính chỉ đơn giản phớt lờ, "Hôm nay nhàn rỗi, ta không làm gì cả."
Thân Đồ Xuyên liếc nàng một cái: "Nếu không có việc gì thì cứ nghĩ xem, nên thưởng cho ta cái gì."
Quý Thính bật cười, giục hắn đi tìm Phù Vân.
Khi Thân Đồ Xuyên tìm được Phù Vân, Phù Vân đang ngồi thất thần trong sân, khi nhìn thấy Thân Đồ Xuyên, đột nhiên xù gai lên giống như một con nhím, cảnh giác hỏi: "Ngươi ở đây làm gì? Giúp Hoàng Thượng tới làm thuyết khách."
"Thuyết khách cái gì?" Thân Đồ Xuyên nhìn y.
Phù Vân sửng sốt một hồi, nghi ngờ hỏi: "Ngươi không biết?"
Thân Đồ Xuyên cũng nhíu mày: "Biết cái gì? Nói rõ."
"Chỉ là... Ta cùng Hoàng Thượng có chút chuyện, Hoàng Thượng không nói cho ngươi biết sao?" Phù Vân có chút không được tự nhiên, nửa tin nửa ngờ hỏi.
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh y: "Hôm nay ta tới đây tìm ngươi có chuyện, cũng không biết ngươi giận dỗi Hoàng Thượng chuyện gì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"... Ngươi nói trước đi." Phù Vân không chịu mở miệng nói trước.
Thân Đồ Xuyên dừng lại: "Cũng không có gì to tát, ta chỉ là muốn hỏi ngươi có biết có người dâng tấu phàn nàn về ngươi không."
"Phàn nàn về ta?" Phù Vân mở to mắt, "Tại sao? Ta đắc tội với ai sao?"
"Lúc trước khi Hoàng Thượng trả lại thanh danh cho Mục Dự Chi, cũng nói qua ngươi không phải thị phu, mà là người bên cạnh nàng, gần đây có triều thần liền nói ngươi thân là nam tử mang họ khác, lại ở dưới trưởng của Hoàng Thượng, khiến hoàng cung không ổn, nếu Hoàng Thượng không muốn cho ngươi hồi cung, muốn ngươi nhanh chóng vì người mà tịnh thân."
Phù Vân đột nhiên trở nên căng thẳng.
"Ta tới hỏi ngươi, ngươi biết chuyện này sao?" Thân Đồ Xuyên nhìn y.
Phù Vân sửng sốt một chút: "Ta, ta không biết."
Thân Đồ Xuyên khẽ thở dài: "Ta biết Hoàng Thượng không có nói cho ngươi... Vì Hoàng Thượng muốn giấu diếm chuyện này với ngươi, ta có lý do không nên tiết lộ bí mật, nhưng hiện tại triều thần đang thúc giục Hoàng Thượng, nếu Hoàng Thượng muốn bảo vệ ngươi, chỉ sợ phải hao tốn rất nhiều tâm lực," Ánh mắt Thân Đồ Xuyên nhìn y có chút sâu xa, "Nhưng cho dù có tốn nhiều tâm lực, cũng không nhất định bảo vệ được ngươi, ngươi nhìn ta liền biết, một nam tử bình thường muốn ở lại trong cung có bao nhiêu khó khăn."
Vẻ mặt của Phù Vân càng trở nên phức tạp, một lúc lâu sau, y mới khàn giọng nói: "Hoàng Thượng chưa từng đề cập chuyện này với ta."
"Nàng từ trước đến nay đều thương yêu ngươi, cho nên không muốn làm cho ngươi sợ hãi, nhưng hiện tại e rằng khó giữ được ngươi trong cung, không biết nàng còn có tính toán gì khác không," Thân Đồ Xuyên cau mày nói, "Nếu không có, chỉ vì chút chuyện nhỏ nhặt này mà trở mặt với triều thần, e rằng sẽ khiến cho đám văn võ trong triều trở nên lạnh nhạt."
Phù Vân sững sờ: "... Nghiêm trọng như vậy sao?"
"Đương nhiên." Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn y.
Phù Vân thật lâu không lên tiếng, một lúc lâu sau mới trầm giọng nói: "Có."
"Ừm?"
"Ngoài việc bảo vệ ta, còn có cách khác." Phù Vân lẩm bẩm.
Thân Đồ Xuyên khóe môi hơi cong lên: "Ồ? Cách nào?"
"Ta ra khỏi cung, đi báo danh khoa khảo, chờ sau khi có được công danh, cũng có thể giống như ngươi, ngày ngày ở bên cạnh Hoàng Thượng." Khi Phù Vân ngẩng đầu lên, đôi mắt có chút đỏ.
Thân Đồ Xuyên trầm mặc: "Đó là một ý kiến hay."
"Ta... Đa tạ Thân Đồ đại nhân đã cho ta biết chuyện này, ta mới nhận ra Hoàng Thượng cũng rất khổ tâm." Phù Vân hít một hơi rồi vội vàng đứng dậy, "Ta sẽ đi tìm nàng!"
Nói xong liền vội vàng rời đi, Thân Đồ Xuyên nhìn bóng lưng của y liền biết việc đã thành.
Đêm đó, Quý Thính đã dựa vào người hắn, không ngớt lời khen ngợi: "May mà có chàng, nếu không ta thật sự không biết nên làm gì bây giờ, rốt cuộc chàng đã dùng cách gì vậy, để Phù Vân ngoan ngoãn nghe lời?"
"Từ trước đến nay hắn luôn là người thông minh, chỉ cần đề cập một chút là hắn sẽ hiểu." Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói.
Quý Thính khẽ thở dài: "Dù sao ta cũng yên tâm, hắn nguyện ý tham gia khoa khảo, nhưng hắn sẽ phải chuyển ra khỏi cung, không thể ở lâu trong cung."
"Nàng muốn muốn phủ đệ cho hắn?" Thân Đồ Xuyên hỏi.
Quý Thính khẽ lắc đầu: "Để hắn cùng Chử Yến ở lại trong phủ trưởng công chúa, thích ứng trước một thời gian rồi nói sau."
Thân Đồ Xuyên đáp một tiếng, lật người đè nàng xuống: "Ta đã giúp nàng hoàn thành một việc lớn, nàng muốn thưởng cho ta như thế nào đây?"
"Ai mà biết được chàng sẽ giải quyết nó nhanh như vậy, ta còn chưa nghĩ ra đâu." Quý Thính cố làm nũng một cách gượng gạo.
Thân Đồ Xuyên hơi nheo mắt lại: "Vậy thì từ từ suy nghĩ, hôm nay thu trước chút lãi."
Nói xong, hắn liền hôn xuống, Quý Thính khẽ hừ một tiếng rồi lặng lẽ nắm lấy tay áo hắn, ngoan ngoãn chịu đựng mọi giông tố.
Nửa đêm, Quý Thính buồn ngủ đến mức không mở mắt ra được, nhưng vẫn không quên thúc giục hắn mau chóng rời đi, vì sợ hắn không vui, không quên dặn dò một câu: "Không phải hôm nay có điểm tâm mà chàng thích sao, màng một chút về đi."
"Nếu nàng không nói như vậy ta còn không biết, nàng vừa nói như vậy, ta lại càng thấy mình giống như bị nữ phiếu." Thân Đồ Xuyên cau mày.
Quý Thính hơi tỉnh táo: "... Có thể đừng suy nghĩ nhiều không?"
"Người không danh không phận đương nhiên sẽ rất dễ nghĩ nhiều." Thân Đồ Xuyên sâu xa nhìn nàng.
Quý Thính im lặng một lúc, sau đó lặng lẽ vỗ xuống bên cạnh: "Đến đây, đêm nay ở lại đi."
Lông mày Thân Đồ Xuyên không khỏi nhăn lại, cởi bỏ xiêm y đang mặc dở trên người, nằm xuống giường, ôm nàng vào lòng. Quý Thính nằm trong lòng hắn, liền tìm một vị trí thoải mái, chợt nghe thấy hắn chậm rãi nói, "Nàng có muốn làm thêm một lần nữa không?"
"... Cút."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.