Công Chúa Trọng Sinh Chỉ Yêu Tiểu Ám Vệ
Chương 19:
Chẩm Phong Thụy Dã
25/07/2023
Trong cung có rất nhiều họa sĩ, nhưng để cho con gái vẽ thì có ý nghĩa khác.
Khương Linh vừa xúc động vừa cảm thấy buồn cười, tại sao trước đây nàng không phát hiện ra phụ hoàng dễ thương như vậy chứ, ngay cả chủ động nói ra cũng không chịu.
"Hôm nay phụ hoàng cực kỳ uy nghiêm." Khương Linh chớp mắt mấy cái, hợp tác nói: "Phụ hoàng hãy cho con gái vẽ một bức tranh về người nhé."
"Được thôi." Khóe miệng của Khương Chiếu không kìm được mà cong lên, cuối cùng còn đưa ra ý kiến của chính mình: "Trẫm muốn con vẽ trẫm đang mặc bộ long bào này."
Khương Linh mỉm cười đồng ý, sau đó nghiêm túc phác thảo từng nét vẽ ở trên giấy. Đến khi hoàng hôn dần hạ xuống, nàng mới hoàn thành bức tranh này một cách hoàn chỉnh.
Khương Chiếu đã đạt được mong muốn của mình thì cảm thấy rất hài lòng. Ông lập tức ra lệnh cho Triệu Võ đi treo và giữ lại Khương Linh ăn tối trước khi nàng rời đi.
Sau một buổi chiều bận rộn, Khương Linh trở về Chiêu Dương Cung, trong lòng nàng luôn có cảm giác như đã quên mất điều gì đó. Hồng Lăng lần lượt thắp từng ngọn nến trong phòng và cho thêm than vào chậu. Tụ Hương bưng đến một ly trà sữa nóng hổi thơm nức cả mũi.
Tụ Hương ở bên cạnh đang liên tục nói về tin tức ở khắp hậu cung. Ngày hôm qua Huyên phi bị phạt, toàn bộ người hầu của Vĩnh Phúc Cung đều bị Triệu Võ dạy dỗ một trận, mấy người thân tín của Huyên phi thì trực tiếp bị đưa đến Thận Hình Tư.
Hai thứ phi cố ý muốn đến thăm nàng ta, đều dựa theo thông lệ cũ mà tặng lại một món quà.
Cũng không có xảy ra chuyện gì lớn.
"Ồ" Khương Linh cuối cùng cũng tỉnh táo lại: "Hôm nay tình huống của Mục Diễn thế nào?"
Hồng Lăng nói: "Trình Lập vẫn luôn chăm sóc nên chắc chắn không có vấn đề gì đâu ạ. Điện hạ không cần phải lo lắng về chuyện đó."
Khương Linh suy nghĩ một chút rồi nói: "Hắn đã ngủ chưa?"
Nếu không nhìn thì trong lòng nàng luôn cảm thấy không yên tâm.
"Giờ vẫn còn sớm nên chắc chưa ngủ. Hôm nay điện hạ đã mệt mỏi rồi nên không cần di chuyển. Nô tỳ sẽ bảo người gọi hắn đến." Hồng Lăng nháy mắt với một tiểu cung nữ, ngay sau đó đã thấy Trình Lập dẫn theo Mục Diễn đi đến.
Cổ tay Khương Linh vẫn còn hơi đau, cũng không biết là do ánh nến không đủ sáng, hay là nàng nhìn nhầm mà sắc mặt của Mục Diễn không được tốt lắm.
“Điện hạ.” Mục Diễn vừa định quỳ gối thì Khương Linh nhanh chóng cho hắn miễn lễ. Nàng hơi nghiêng đầu, trong giọng nói lộ ra chút quan tâm: “Vết thương còn đau không?
Mục Diễn theo bản năng lắc đầu, đối với người đã có thói quen với những cơn đau thấu xương từ sớm như hắn thì vết thương này không thấm vào đâu, đặc biệt là ở trước mặt Khương Linh, hắn càng không thể để lộ ra một chút dấu vết gì.
“Sắc mặt của ngươi không tốt lắm.” Khương Linh nhìn hắn và nói.
Lẽ ra vết thương đột nhiên nặng thêm không nên giấu nàng, nhưng Mục Diễn không biết rốt cuộc là bởi vì công pháp hay là do thuốc uống hằng ngày có vấn đề. Hắn không có biện pháp để xác định và cũng không thể nói thẳng ra được.
Công chúa đối xử chân thành với hắn, nên cho đến khi chưa xác định được thì hắn không thể làm cho nàng thấy khó xử.
“Nô tài không sao.” Mục Diễn nhỏ giọng nói: “Chỉ là lúc tập võ dùng hơi nhiều sức nên có chút mệt mỏi.”
“Vậy sao, cơ thể của ngươi còn chưa khỏe, không cần sốt ruột nên cứ từ từ thôi.” Khương Linh nở nụ cười vui vẻ, đúng lúc nhìn thấy Hồng Lăng bưng một đĩa bánh quy cuộn đến, nàng nói: “Ngươi cầm chỗ bánh quy cuộn này đi ăn đi, ăn xong thì ngủ một giấc thật ngon, ngày mai sẽ khỏe hơn. "
Mục Diễn sững sờ, đáy mắt hiện lên từng đợt sóng lớn, dường như cảm thấy xấu hổ vì chính mình.
Nàng vậy mà lại tin tưởng hắn.
Khương Linh thấy hắn sững sờ, liền thúc giục hắn đi nghỉ ngơi sớm. Đúng lúc này một tiểu thái giám ở ngoài phòng nói: "Điện hạ, Xương Thuận ở bên cạnh Nhị hoàng tử đến."
Hồng Lăng và Khương Linh liếc nhìn nhau, không nhịn được mà nói: "Đã muộn như vậy rồi..."
“Để cho hắn vào đi.” Khương Linh nhớ tới nhị hoàng huynh vẫn còn giận mình, thậm chí còn chưa đáp lại việc nàng đã liên tục tặng cho hắn ta vài bức tranh chữ, trong lòng nàng không hiểu sao cảm thấy có chút lo lắng.
Nhị hoàng huynh chưa từng tức giận với nàng như vậy.
Ôm vài cái hộp gỗ dài trong lòng, Xương Thuận vừa vào cửa liền hành lễ với nàng, sau đó cung kính nói: “Công chúa, Điện hạ của chúng ta nói rằng quân tử không lấy đi đồ vật quý giá của người khác, những bức tranh chữ này đều là đồ vật yêu thích của ngài, cho nên tốt nhất là trả lại cho ngài. "
Sáu cái hộp gỗ bị đưa trở lại không thiếu một cái nào, Khương Linh có chút sững sờ, Xương Thuận hành lễ rồi chuẩn bị rời đi, nàng vội vàng gọi hắn ta lại: "Tại sao? Nhị ca không thích những thứ này sao?"
“Đương nhiên là Nhị điện hạ rất thích những bức tranh do công chúa đã tặng.” Xương Thuận ngoan ngoãn nói: “Chỉ là ép người khác cho đi đồ vật mình yêu quý thì không tốt chút nào.”
“Ngươi nói với nhị ca rằng ta thật lòng muốn đưa những thứ này cho hắn, và cũng không có một câu oán hận.” Khương Linh để cho Hồng Lăng trả lại bức tranh, nhưng Xương Thuận nhất quyết không nhận: ”Nô tài không nên không nghe theo lời nói của công chúa,, nhưng điện hạ đã nói rằng không bao giờ để nô tài mang những thứ này về, nếu không thì nô tài sẽ bị đuổi ra khỏi cung. Công chúa đừng làm nô tài thấy khó xử."
Khương Linh không muốn làm hắn khó xử nên chỉ có thể tạm thời nhận lại các bức tranh. Nàng để cho Hồng Lăng tiễn Xương Thuận đi, sau đó suy nghĩ mãi cũng không biết vì sao nhị hoàng huynh không chịu nhận.
Hai huynh muội bọn họ luôn luôn thân thiết với nhau, cho dù nhị hoàng huynh thật sự không chịu nhận thì cũng sẽ tự mình gửi lại, Khương Linh đột nhiên nghĩ đến buổi chiều nói chuyện với phụ hoàng ở trong Ngự hoa viên, rõ ràng là ông cũng không nghĩ rằng nhị hoàng huynh cảm thấy hứng thú với tranh chữ.
Nhị hoàng huynh rốt cuộc bị làm sao vậy?
Trời đã dần khuya, Khương Linh chìm vào giấc ngủ với lòng đầy tâm sự, mấy chuyện cũ cứ không ngừng hiện lên trong đầu nàng khiến cho tâm trí của nàng luôn có chút không lo lắng.
Đến nửa đêm, dường như nàng mơ hồ nhìn thấy nhị ca đi đến, hắn mang theo một thanh kiếm để chém nát những bức tranh chữ quý giá của nàng, cuối cùng dùng thanh kiếm đâm vào ngực Mục Diễn.
“Không!” Khương Linh đột ngột tỉnh lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch lộ ra vẻ hoảng sợ, mãi cho đến khi ánh nến sáng ngời đâm vào mắt khiến nàng thấy đau.
“Điện hạ.” Ngoài cửa sổ truyền đến vài tiếng động, Khương Linh mơ hồ nhìn thấy một bóng người, nàng theo bản năng kêu: “Mục Diễn, là ngươi sao?
Huyền Minh ở bên ngoài sững sờ một chút, rồi nói: "Nô tài là Huyền Minh."
Khương Linh vừa xúc động vừa cảm thấy buồn cười, tại sao trước đây nàng không phát hiện ra phụ hoàng dễ thương như vậy chứ, ngay cả chủ động nói ra cũng không chịu.
"Hôm nay phụ hoàng cực kỳ uy nghiêm." Khương Linh chớp mắt mấy cái, hợp tác nói: "Phụ hoàng hãy cho con gái vẽ một bức tranh về người nhé."
"Được thôi." Khóe miệng của Khương Chiếu không kìm được mà cong lên, cuối cùng còn đưa ra ý kiến của chính mình: "Trẫm muốn con vẽ trẫm đang mặc bộ long bào này."
Khương Linh mỉm cười đồng ý, sau đó nghiêm túc phác thảo từng nét vẽ ở trên giấy. Đến khi hoàng hôn dần hạ xuống, nàng mới hoàn thành bức tranh này một cách hoàn chỉnh.
Khương Chiếu đã đạt được mong muốn của mình thì cảm thấy rất hài lòng. Ông lập tức ra lệnh cho Triệu Võ đi treo và giữ lại Khương Linh ăn tối trước khi nàng rời đi.
Sau một buổi chiều bận rộn, Khương Linh trở về Chiêu Dương Cung, trong lòng nàng luôn có cảm giác như đã quên mất điều gì đó. Hồng Lăng lần lượt thắp từng ngọn nến trong phòng và cho thêm than vào chậu. Tụ Hương bưng đến một ly trà sữa nóng hổi thơm nức cả mũi.
Tụ Hương ở bên cạnh đang liên tục nói về tin tức ở khắp hậu cung. Ngày hôm qua Huyên phi bị phạt, toàn bộ người hầu của Vĩnh Phúc Cung đều bị Triệu Võ dạy dỗ một trận, mấy người thân tín của Huyên phi thì trực tiếp bị đưa đến Thận Hình Tư.
Hai thứ phi cố ý muốn đến thăm nàng ta, đều dựa theo thông lệ cũ mà tặng lại một món quà.
Cũng không có xảy ra chuyện gì lớn.
"Ồ" Khương Linh cuối cùng cũng tỉnh táo lại: "Hôm nay tình huống của Mục Diễn thế nào?"
Hồng Lăng nói: "Trình Lập vẫn luôn chăm sóc nên chắc chắn không có vấn đề gì đâu ạ. Điện hạ không cần phải lo lắng về chuyện đó."
Khương Linh suy nghĩ một chút rồi nói: "Hắn đã ngủ chưa?"
Nếu không nhìn thì trong lòng nàng luôn cảm thấy không yên tâm.
"Giờ vẫn còn sớm nên chắc chưa ngủ. Hôm nay điện hạ đã mệt mỏi rồi nên không cần di chuyển. Nô tỳ sẽ bảo người gọi hắn đến." Hồng Lăng nháy mắt với một tiểu cung nữ, ngay sau đó đã thấy Trình Lập dẫn theo Mục Diễn đi đến.
Cổ tay Khương Linh vẫn còn hơi đau, cũng không biết là do ánh nến không đủ sáng, hay là nàng nhìn nhầm mà sắc mặt của Mục Diễn không được tốt lắm.
“Điện hạ.” Mục Diễn vừa định quỳ gối thì Khương Linh nhanh chóng cho hắn miễn lễ. Nàng hơi nghiêng đầu, trong giọng nói lộ ra chút quan tâm: “Vết thương còn đau không?
Mục Diễn theo bản năng lắc đầu, đối với người đã có thói quen với những cơn đau thấu xương từ sớm như hắn thì vết thương này không thấm vào đâu, đặc biệt là ở trước mặt Khương Linh, hắn càng không thể để lộ ra một chút dấu vết gì.
“Sắc mặt của ngươi không tốt lắm.” Khương Linh nhìn hắn và nói.
Lẽ ra vết thương đột nhiên nặng thêm không nên giấu nàng, nhưng Mục Diễn không biết rốt cuộc là bởi vì công pháp hay là do thuốc uống hằng ngày có vấn đề. Hắn không có biện pháp để xác định và cũng không thể nói thẳng ra được.
Công chúa đối xử chân thành với hắn, nên cho đến khi chưa xác định được thì hắn không thể làm cho nàng thấy khó xử.
“Nô tài không sao.” Mục Diễn nhỏ giọng nói: “Chỉ là lúc tập võ dùng hơi nhiều sức nên có chút mệt mỏi.”
“Vậy sao, cơ thể của ngươi còn chưa khỏe, không cần sốt ruột nên cứ từ từ thôi.” Khương Linh nở nụ cười vui vẻ, đúng lúc nhìn thấy Hồng Lăng bưng một đĩa bánh quy cuộn đến, nàng nói: “Ngươi cầm chỗ bánh quy cuộn này đi ăn đi, ăn xong thì ngủ một giấc thật ngon, ngày mai sẽ khỏe hơn. "
Mục Diễn sững sờ, đáy mắt hiện lên từng đợt sóng lớn, dường như cảm thấy xấu hổ vì chính mình.
Nàng vậy mà lại tin tưởng hắn.
Khương Linh thấy hắn sững sờ, liền thúc giục hắn đi nghỉ ngơi sớm. Đúng lúc này một tiểu thái giám ở ngoài phòng nói: "Điện hạ, Xương Thuận ở bên cạnh Nhị hoàng tử đến."
Hồng Lăng và Khương Linh liếc nhìn nhau, không nhịn được mà nói: "Đã muộn như vậy rồi..."
“Để cho hắn vào đi.” Khương Linh nhớ tới nhị hoàng huynh vẫn còn giận mình, thậm chí còn chưa đáp lại việc nàng đã liên tục tặng cho hắn ta vài bức tranh chữ, trong lòng nàng không hiểu sao cảm thấy có chút lo lắng.
Nhị hoàng huynh chưa từng tức giận với nàng như vậy.
Ôm vài cái hộp gỗ dài trong lòng, Xương Thuận vừa vào cửa liền hành lễ với nàng, sau đó cung kính nói: “Công chúa, Điện hạ của chúng ta nói rằng quân tử không lấy đi đồ vật quý giá của người khác, những bức tranh chữ này đều là đồ vật yêu thích của ngài, cho nên tốt nhất là trả lại cho ngài. "
Sáu cái hộp gỗ bị đưa trở lại không thiếu một cái nào, Khương Linh có chút sững sờ, Xương Thuận hành lễ rồi chuẩn bị rời đi, nàng vội vàng gọi hắn ta lại: "Tại sao? Nhị ca không thích những thứ này sao?"
“Đương nhiên là Nhị điện hạ rất thích những bức tranh do công chúa đã tặng.” Xương Thuận ngoan ngoãn nói: “Chỉ là ép người khác cho đi đồ vật mình yêu quý thì không tốt chút nào.”
“Ngươi nói với nhị ca rằng ta thật lòng muốn đưa những thứ này cho hắn, và cũng không có một câu oán hận.” Khương Linh để cho Hồng Lăng trả lại bức tranh, nhưng Xương Thuận nhất quyết không nhận: ”Nô tài không nên không nghe theo lời nói của công chúa,, nhưng điện hạ đã nói rằng không bao giờ để nô tài mang những thứ này về, nếu không thì nô tài sẽ bị đuổi ra khỏi cung. Công chúa đừng làm nô tài thấy khó xử."
Khương Linh không muốn làm hắn khó xử nên chỉ có thể tạm thời nhận lại các bức tranh. Nàng để cho Hồng Lăng tiễn Xương Thuận đi, sau đó suy nghĩ mãi cũng không biết vì sao nhị hoàng huynh không chịu nhận.
Hai huynh muội bọn họ luôn luôn thân thiết với nhau, cho dù nhị hoàng huynh thật sự không chịu nhận thì cũng sẽ tự mình gửi lại, Khương Linh đột nhiên nghĩ đến buổi chiều nói chuyện với phụ hoàng ở trong Ngự hoa viên, rõ ràng là ông cũng không nghĩ rằng nhị hoàng huynh cảm thấy hứng thú với tranh chữ.
Nhị hoàng huynh rốt cuộc bị làm sao vậy?
Trời đã dần khuya, Khương Linh chìm vào giấc ngủ với lòng đầy tâm sự, mấy chuyện cũ cứ không ngừng hiện lên trong đầu nàng khiến cho tâm trí của nàng luôn có chút không lo lắng.
Đến nửa đêm, dường như nàng mơ hồ nhìn thấy nhị ca đi đến, hắn mang theo một thanh kiếm để chém nát những bức tranh chữ quý giá của nàng, cuối cùng dùng thanh kiếm đâm vào ngực Mục Diễn.
“Không!” Khương Linh đột ngột tỉnh lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch lộ ra vẻ hoảng sợ, mãi cho đến khi ánh nến sáng ngời đâm vào mắt khiến nàng thấy đau.
“Điện hạ.” Ngoài cửa sổ truyền đến vài tiếng động, Khương Linh mơ hồ nhìn thấy một bóng người, nàng theo bản năng kêu: “Mục Diễn, là ngươi sao?
Huyền Minh ở bên ngoài sững sờ một chút, rồi nói: "Nô tài là Huyền Minh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.