Công Chúa Trọng Sinh Chỉ Yêu Tiểu Ám Vệ
Chương 45:
Chẩm Phong Thụy Dã
28/07/2023
Nếu lúc đầu người được mang về không phải là hắn... Mục Nhiên bỗng siết chặt tay, trái tim giống như bị một tảng đá lớn đè lên khiến anh vô cùng ngột ngạt.
Nếu như chỉ là lòng tốt, thì xin hãy để lòng tốt của nàng kéo dài lâu hơn, lâu hơn nữa.
Nếu như gặp nàng ấy chỉ là do may mắn, thì hãy để cho hắn được may mắn hơn nữa, đừng có thêm quá nhiều người đáng thương xuất hiện… Hắn rất ít kỉ, rất xấu xa, chỉ muốn độc chiếm sự dịu dàng ấy.
Mục Diễn cuối đầu, trong tâm trí từng cơn đau nhói, tựa như có thứ gì đó đang muốn chọc thủng nơi giam cầm, phá kén xông ra.
Kinh thành phồn hoa, tướng quân trẻ tuổi chiến thắng trở về, gương mặt của nàng tràn đầy yêu thương cùng thẹn thùng... Mục Diễn dần dần cảm thấy hoảng hốt, tay cầm vỏ kiếm trắng bệch, cô gái kia, là nàng ấy sao?
Hắn không tin.
Giải quyết chuyện của đứa bé ăn xin xong, Khương Linh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, ngoảnh đầu thoáng nhìn thấy Mục Diễn đang đứng ở cửa ngẩn ra nàng bèn đi đến hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”
Mục Diễn giật mình, ánh mắt bối rối tránh né, vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Không có gì.”
“A Linh.” Ngay lúc này, Khương Yển cầm khế đất đi đến, hắn cười nói: “Làm xong xuôi cả rồi, yên tâm đi, muội muốn làm gì nhị ca đều sẽ giúp muội.”
“Vâng, đa tạ nhị ca.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Linh cuối cùng cũng hé nở nụ cười, Khương Yển thở phào, lắc đầu nói: “Đi thôi, vừa rồi ta nghe nói hàng đựng đồ có bán một bức cổ họa của tiền triều, giá cả rất cao, đi xem thử?”
Cổ họa mà nhân gian lưu truyền chưa chắc là thật, nhưng dám đưa ra giá cao như thế, thì tuyệt đối sẽ không lấy văn vật ngụy tạo tầm thường ra để lừa bịp, Khương Yển muốn cho nàng được vui nên có lòng ghi nhớ tin tức này.
Khương Linh quả nhiên rất thích thú, cong môi nói: “Được, chúng ta đi xem.”
Nàng đi được một đoạn, nhìn thấy Mục Diễn đang đứng ở cửa ngây ra, nàng khó hiểu hỏi: “Mục Nhiên, ngươi sao thế? Đừng lo cho đứa bé, sẽ có người chăm sóc cho nó.”
Mục Nhiên cúi đầu đáp một tiếng, sau đó nhanh chân bước theo sau.
Hàng chứa đồ ở đoạn đường sầm uất nhất, cách chổ này một con đường, hai bên có rất nhiều cửa tiệm đa dạng khác nhau.
Khương Linh đi vào ba cửa tiệm bán điểm tâm, gói lại hai phần điểm tâm ngon ở trong tiệm, đại hoàng huynh cả ngày bị nhốt ở Đông Cung đọc sách, các đại thần ngày ngày theo dõi, chẳng dám nơi lòng chút nào, e là đã thèm ăn lắm rồi.
Tiếp đó nàng đi đến tiệm may mặc, tiệm phấn son… cứ như vậy còn chưa đi đến hàng chứa đồ, cung nhân ở phía sau đã xách đầy túi nhỏ túi lớn.
Khương Linh vốn nhạy cảm với mọi chuyện nên có chút chán nản, nàng ho nhẹ hai tiếng, cười nói: “Các ngươi có muốn mua gì không? Mua một ít mang về đi, nói không chừng còn lâu lắm mới được ra ngoài lần nữa.”
Nàng nhìn Hồng Lăng, Hồng Lăng vội vàng lắc đầu, nàng lại nhìn Mục Diễn, thấy dáng vẻ của hắn vẫn mất hồn như cũ, nàng đi đến giơ tay huơ huơ trước mặt hắn.
Mục Nhiên chợt bừng tỉnh, cúi đầu đối diện với ánh mắt đen tuyền xinh đẹp của nàng, hắn ngẩn ra rồi lại chợt bối rối né tránh.
“Hôm nay huynh thật kì lạ, do không nghỉ ngơi tốt sao?” Khương Linh khẽ nhíu mày, nàng biết tối hôm qua hắn trực ca, lại bắt được một tên đạo tặc Giang Dương, chắc hắn không được chợp mắt chút nào, nàng suy nghĩ rồi nói: “Hay là huynh quay về nghỉ ngơi trước đi, cầm lệnh bài của ta theo bọn họ sẽ cho huynh vào cung.”
Mục Nhiên hoảng hốt, thấy nàng đang định lấy ngọc bội trong thắt lưng ra, hắn vội vàng nói: “Không phải, ta không sao, công chúa đừng lo.”
“Thôi được.” Khương Linh nói: “Vậy Mục Diễn huynh có muốn mua gì không? Lát nữa chúng ta phải về rồi.”
Mục Nhiên mím môi, thấp giọng nói:” Không có, ti chức, ổn cả.”
Chỉ cần có thể ở bên cạnh nàng, hắn sao cũng được.
“Không có sao?” Khương Linh nghiêng đầu, thấy mọi người không ai lên tiếng, nàng xoay người nhìn Khương Yển: “ Nhị ca, vậy chúng ta vào thôi.”
Khương Yển cười đáp: “ Được.”
Hắn chưa từng thấy khuê tú nhà ai mua nhiều đồ giống như A Linh như vậy.
Cách đó không xa, Khương Linh nhìn thấy một cây Tiên Hồng, ông lão đang khiêng một bó kẹo hồ lô rao hàng, đáy mắt nàng lộ ra ý cười, gọi ông lão lại nói: “Lão bá, chúng tôi muốn…”
Khương Linh đếm số người phía sau, dứt khoát lấy ra một tấm ngân phiếu, nói: “Mua hết.”
“…” Khương Yển có hơi bối rối.
Khương Linh rút xuống một cây đưa cho hắn, lại rút tiếp một cây đưa đến trước mặt Mục Diễn, nàng chớp chớp mắt, nói: “Ngọt lắm đó, huynh ăn đi.”
Mục Diễn bất giác cầm lấy, tay chân thoáng luống cuống, trước giờ hắn chưa từng đụng đến thứ này.
“Sao ngươi không ăn?” Khương Linh giục hắn, Mục Diễn bắt chước nàng cắn một quả sơn trà, vị vừa chua vừa ngọt, là trải nghiệm hắn chưa bao giờ có.
“Ngọt không?” Khương Linh hỏi.
Mục Diễn gật đầu, lại nghe nàng nói tiếp: “Vậy ngươi ăn thêm đi, không cho phép ngươi không vui nữa đó.”
Nàng mở to đôi mắt tròn xoe nhìn hắn, trong tay cầm kẹo hồ lô còn lại, khóe miệng vẫn còn dính chút đường, làm cho đôi môi của nàng càng thêm trắng trẻo dễ thương.
Mục Nhiên ngẩn ra, trong lòng lờ mờ có một dòng chảy ấm áp chảy khắp người hắn, xua tan sự lạnh lẽo.
Hắn cúi thấp đầu, khóe môi khẽ giương lên, nhẹ giọng nói: “Vâng.”
Nàng tốt như thế, hắn sao có thể không nghe lời cho được.
Hàng chứa đồ cũng không quá lớn, Khương Linh chỉ dẫn theo Hồng Lăng và Mục Diễn vào cùng, những cung nữ thái giám người làm ai cũng cầm một xiên kẹo hồ lô, tay xách túi to túi nhỏ, đứng ở đầu được nhận lấy cái nhìn chăm chú của người dân.
Trình Lập lấy cây kẹo hồ lô còn lại, hiên ngang ưỡn ngực.
Đây là công chúa ban cho đó!
Hàng trữ vật sớm đã có rất nhiều người, Khương Linh được Khương Yên và Mục Diễn bảo vệ chen vào bên trong, cách đài phía trên chỉ có vài bước.
Trên đài có một đám trang hán đứng xung quanh, ánh mắt đầy vẻ hung hắn, dọa mọi người không dám đến gần.
Hàng đang được rao bán lúc này là chén lưu ly, nó vốn trong suốt, nhưng sau khi đổ vào chút rượu trái cây thì càng trở nên sáng hơn.
Mọi người xung quay hào hứng đưa ra một cái giá cao, Khương Linh lại chẳng có hứng thú gì, chén lưu ly như vậy nàng có cả bộ, là của mẫu hậu để lại cho nàng.
Nếu như chỉ là lòng tốt, thì xin hãy để lòng tốt của nàng kéo dài lâu hơn, lâu hơn nữa.
Nếu như gặp nàng ấy chỉ là do may mắn, thì hãy để cho hắn được may mắn hơn nữa, đừng có thêm quá nhiều người đáng thương xuất hiện… Hắn rất ít kỉ, rất xấu xa, chỉ muốn độc chiếm sự dịu dàng ấy.
Mục Diễn cuối đầu, trong tâm trí từng cơn đau nhói, tựa như có thứ gì đó đang muốn chọc thủng nơi giam cầm, phá kén xông ra.
Kinh thành phồn hoa, tướng quân trẻ tuổi chiến thắng trở về, gương mặt của nàng tràn đầy yêu thương cùng thẹn thùng... Mục Diễn dần dần cảm thấy hoảng hốt, tay cầm vỏ kiếm trắng bệch, cô gái kia, là nàng ấy sao?
Hắn không tin.
Giải quyết chuyện của đứa bé ăn xin xong, Khương Linh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, ngoảnh đầu thoáng nhìn thấy Mục Diễn đang đứng ở cửa ngẩn ra nàng bèn đi đến hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”
Mục Diễn giật mình, ánh mắt bối rối tránh né, vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Không có gì.”
“A Linh.” Ngay lúc này, Khương Yển cầm khế đất đi đến, hắn cười nói: “Làm xong xuôi cả rồi, yên tâm đi, muội muốn làm gì nhị ca đều sẽ giúp muội.”
“Vâng, đa tạ nhị ca.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Linh cuối cùng cũng hé nở nụ cười, Khương Yển thở phào, lắc đầu nói: “Đi thôi, vừa rồi ta nghe nói hàng đựng đồ có bán một bức cổ họa của tiền triều, giá cả rất cao, đi xem thử?”
Cổ họa mà nhân gian lưu truyền chưa chắc là thật, nhưng dám đưa ra giá cao như thế, thì tuyệt đối sẽ không lấy văn vật ngụy tạo tầm thường ra để lừa bịp, Khương Yển muốn cho nàng được vui nên có lòng ghi nhớ tin tức này.
Khương Linh quả nhiên rất thích thú, cong môi nói: “Được, chúng ta đi xem.”
Nàng đi được một đoạn, nhìn thấy Mục Diễn đang đứng ở cửa ngây ra, nàng khó hiểu hỏi: “Mục Nhiên, ngươi sao thế? Đừng lo cho đứa bé, sẽ có người chăm sóc cho nó.”
Mục Nhiên cúi đầu đáp một tiếng, sau đó nhanh chân bước theo sau.
Hàng chứa đồ ở đoạn đường sầm uất nhất, cách chổ này một con đường, hai bên có rất nhiều cửa tiệm đa dạng khác nhau.
Khương Linh đi vào ba cửa tiệm bán điểm tâm, gói lại hai phần điểm tâm ngon ở trong tiệm, đại hoàng huynh cả ngày bị nhốt ở Đông Cung đọc sách, các đại thần ngày ngày theo dõi, chẳng dám nơi lòng chút nào, e là đã thèm ăn lắm rồi.
Tiếp đó nàng đi đến tiệm may mặc, tiệm phấn son… cứ như vậy còn chưa đi đến hàng chứa đồ, cung nhân ở phía sau đã xách đầy túi nhỏ túi lớn.
Khương Linh vốn nhạy cảm với mọi chuyện nên có chút chán nản, nàng ho nhẹ hai tiếng, cười nói: “Các ngươi có muốn mua gì không? Mua một ít mang về đi, nói không chừng còn lâu lắm mới được ra ngoài lần nữa.”
Nàng nhìn Hồng Lăng, Hồng Lăng vội vàng lắc đầu, nàng lại nhìn Mục Diễn, thấy dáng vẻ của hắn vẫn mất hồn như cũ, nàng đi đến giơ tay huơ huơ trước mặt hắn.
Mục Nhiên chợt bừng tỉnh, cúi đầu đối diện với ánh mắt đen tuyền xinh đẹp của nàng, hắn ngẩn ra rồi lại chợt bối rối né tránh.
“Hôm nay huynh thật kì lạ, do không nghỉ ngơi tốt sao?” Khương Linh khẽ nhíu mày, nàng biết tối hôm qua hắn trực ca, lại bắt được một tên đạo tặc Giang Dương, chắc hắn không được chợp mắt chút nào, nàng suy nghĩ rồi nói: “Hay là huynh quay về nghỉ ngơi trước đi, cầm lệnh bài của ta theo bọn họ sẽ cho huynh vào cung.”
Mục Nhiên hoảng hốt, thấy nàng đang định lấy ngọc bội trong thắt lưng ra, hắn vội vàng nói: “Không phải, ta không sao, công chúa đừng lo.”
“Thôi được.” Khương Linh nói: “Vậy Mục Diễn huynh có muốn mua gì không? Lát nữa chúng ta phải về rồi.”
Mục Nhiên mím môi, thấp giọng nói:” Không có, ti chức, ổn cả.”
Chỉ cần có thể ở bên cạnh nàng, hắn sao cũng được.
“Không có sao?” Khương Linh nghiêng đầu, thấy mọi người không ai lên tiếng, nàng xoay người nhìn Khương Yển: “ Nhị ca, vậy chúng ta vào thôi.”
Khương Yển cười đáp: “ Được.”
Hắn chưa từng thấy khuê tú nhà ai mua nhiều đồ giống như A Linh như vậy.
Cách đó không xa, Khương Linh nhìn thấy một cây Tiên Hồng, ông lão đang khiêng một bó kẹo hồ lô rao hàng, đáy mắt nàng lộ ra ý cười, gọi ông lão lại nói: “Lão bá, chúng tôi muốn…”
Khương Linh đếm số người phía sau, dứt khoát lấy ra một tấm ngân phiếu, nói: “Mua hết.”
“…” Khương Yển có hơi bối rối.
Khương Linh rút xuống một cây đưa cho hắn, lại rút tiếp một cây đưa đến trước mặt Mục Diễn, nàng chớp chớp mắt, nói: “Ngọt lắm đó, huynh ăn đi.”
Mục Diễn bất giác cầm lấy, tay chân thoáng luống cuống, trước giờ hắn chưa từng đụng đến thứ này.
“Sao ngươi không ăn?” Khương Linh giục hắn, Mục Diễn bắt chước nàng cắn một quả sơn trà, vị vừa chua vừa ngọt, là trải nghiệm hắn chưa bao giờ có.
“Ngọt không?” Khương Linh hỏi.
Mục Diễn gật đầu, lại nghe nàng nói tiếp: “Vậy ngươi ăn thêm đi, không cho phép ngươi không vui nữa đó.”
Nàng mở to đôi mắt tròn xoe nhìn hắn, trong tay cầm kẹo hồ lô còn lại, khóe miệng vẫn còn dính chút đường, làm cho đôi môi của nàng càng thêm trắng trẻo dễ thương.
Mục Nhiên ngẩn ra, trong lòng lờ mờ có một dòng chảy ấm áp chảy khắp người hắn, xua tan sự lạnh lẽo.
Hắn cúi thấp đầu, khóe môi khẽ giương lên, nhẹ giọng nói: “Vâng.”
Nàng tốt như thế, hắn sao có thể không nghe lời cho được.
Hàng chứa đồ cũng không quá lớn, Khương Linh chỉ dẫn theo Hồng Lăng và Mục Diễn vào cùng, những cung nữ thái giám người làm ai cũng cầm một xiên kẹo hồ lô, tay xách túi to túi nhỏ, đứng ở đầu được nhận lấy cái nhìn chăm chú của người dân.
Trình Lập lấy cây kẹo hồ lô còn lại, hiên ngang ưỡn ngực.
Đây là công chúa ban cho đó!
Hàng trữ vật sớm đã có rất nhiều người, Khương Linh được Khương Yên và Mục Diễn bảo vệ chen vào bên trong, cách đài phía trên chỉ có vài bước.
Trên đài có một đám trang hán đứng xung quanh, ánh mắt đầy vẻ hung hắn, dọa mọi người không dám đến gần.
Hàng đang được rao bán lúc này là chén lưu ly, nó vốn trong suốt, nhưng sau khi đổ vào chút rượu trái cây thì càng trở nên sáng hơn.
Mọi người xung quay hào hứng đưa ra một cái giá cao, Khương Linh lại chẳng có hứng thú gì, chén lưu ly như vậy nàng có cả bộ, là của mẫu hậu để lại cho nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.