Chương 77: Cảm Giác
P.Hana
31/01/2017
Ngày hôm sau, Huy không nhớ tối qua làm cách nào mình trở về nhà.
Nhìn thấy cốc nước đặt trên bàn, áo sơ mi bị ướt trong sọt, ngay cả giày cũng được xếp gọn trên kệ. Hình như tối qua có người đưa cậu về nhà.
Cậu sống ở đây, không có bạn bè, nhân viên cũng không có ai biết. À,
không phải... Có một người biết. Đó chính là người ở cùng chung cư với
cậu, trợ lý Lucy.
Huy ngồi ngây ngốc trên giường hồi lâu. Cậu suy nghĩ về Lucy.
Ban đầu Huy đuổi việc Lucy vì nghĩ cô muốn tiếp cận mình. Cô gái này thậm chí còn không thèm hỏi lý do, cứ như vậy “họ đuổi thì mình nghỉ”. Nhưng sau khi cô thông dịch viên thay Lucy bị cậu cho nghỉ việc, cậu vô tình tìm thấy hồ sơ xin việc của Lucy từ phòng nhân sự, trên đó viết tên cô là “Lê Diệu Anh”.
Rõ ràng chỉ là một cái tên trùng hợp, một cái tên phổ biến đến mức không thể phổ biến hơn. Nhưng trong lòng cậu lại đột nhiên cảm thấy thú vị, cô gái này khá giống Pie, ngay cả tên cũng giống. Năng lực ngoại ngữ của Lucy rất đáng nể phục, Anh-Hoa-Nhật-Hàn-Pháp-Thái cô đều biết. Huy từng đem Lucy ra so với Pie. Pie cũng rất giỏi ngoại ngữ, cậu không rõ Pie biết bao nhiêu thứ tiếng, chỉ biết mấy bộ phim nước ngoài Pie xem đều không cần đến Vietsub (Phụ đề tiếng Việt).
Không biết có phải cảm thấy Lucy rất giống Pie hay không? Mà Huy lại quyết định cho gọi Lucy trở về làm việc.
Trải qua gần ba tháng làm việc, Huy có một cảm giác rất đặc biệt với Lucy. Cô gái này, từng hàng động lời nói đều rất lạnh lùng cứng nhắc, nhưng Huy cảm nhận được sự cố gắng trong “vai diễn” của cô. Thứ che dấu bên trong cô gái này, cậu đã từ từ nhìn thấy được.
Huy ở trong phòng tắm, đứng trước gương, nhìn hình ảnh mình, nở nụ cười nhàn nhạt.
Đến công ty...
Lucy đến đưa cho cậu bản hợp đồng phải ký hôm nay. Huy không hỏi gì về chuyện tối qua, vì cậu cũng không chắc người đó là Lucy. Lucy cũng không nhắc đến, cô không chắc Huy có nhớ hay không. Đối phương cứ như vậy, âm thầm thăm dò nhau.
Lúc chiều ký xong hợp đồng, cả hai bên ra ngoài cùng ăn tối, chúc mừng hợp tác thuận lợi.
Huy từ đầu đến cuối vẫn luôn quan sát Lucy, thấy cô hôm nay bước chân có vẻ khó khăn, nhiều lúc cất bước còn khẽ nhăn mày, không ngừng nhìn xuống chân mình.
Tiễn đối tác đi khỏi nhà hàng xong, Huy đi lấy xe trở lại, thấy Lucy ngồi thụt xuống, xoa xoa cổ chân của mình, gương mặt biểu cảm rất đa dạng.
Huy ngồi trong xe quan sát cô, gương mặt “than trời oán đất” này, trong trí nhớ của cậu, chỉ có Pie mới không biết giữ hình tưởng của bản thân, lúc nào cũng có thể tùy tiện bày những biểu cảm đa dạng này.
Cô gái tên Lucy này, đứng cạnh cậu luôn tỏ ra nghiêm túc lạnh lùng, lúc không có mặt cậu, hóa ra cũng có bộ mặt này.
- Cô có sao không?
Nghe thấy tiếng Huy, Lucy nhanh chóng bật dậy, đứng thẳng người, bộ dáng thanh cao lạnh lùng như thường ngày, cất giọng.
- Tôi không sao.
Huy trực tiếp bỏ qua lời của Lucy, cúi xuống, nắm ngay cổ chân cô.
- Á!-Lucy thét lên, theo quán tính giật chân mình lên. Nhưng bàn tay Huy vẫn nắm lấy cổ chân cô, giữ chặt.
- Còn nói không sao. Đi đứng sao để bị thế này?
Lucy im lặng, đưa mắt nhìn xuống chỗ Huy, chân cô bị nắm trở nên vô cùng cứng nhắc, trong lòng thầm chửi rủa “Không phải do dìu anh về nên tôi mới bị sao? Tại anh đó, còn hỏi hỏi cái gì”
Bất chợt, Huy buông tay ra, từ dưới nhìn lên đối diện với ánh mắt của cô.
- Có đi được không?
- À... Chỉ đau một chút thôi, không sao vẫn đi được-Vừa nói xong, Lucy vừa bước đi. Từng bước từng bước rất chậm rãi. Không để lộ chút đau đớn nào. Cùng lắm chút nữa cô đến bác sĩ xem chỗ đau ở chân là được.
Nhìn cô gái ngang bướng trước mặt, Huy khẽ thở dài, bước nhanh đến chỗ Lucy, không nói tiếng nào, liền bế cô lên, đi thẳng ra xe.
- Này! Anh...-Lucy bị hành động bất ngờ làm cho có chút lúng túng, cũng không biết nên mở miệng nói cái gì. Đợi cô kịp bình tĩnh trở lại, thì Huy đã đến trước cửa xe, nhẹ nhàng đặt cô xuống.
- Lên xe!-Huy nói rồi vòng sang bên kia mở cửa, ngồi vào ghế lái.
Lucy chậm chạp mở cửa xe, ngồi vào.
Trong suốt đoạn đường, cả hai không mở miệng nói tiếng nào.
Huy không đưa Lucy về nhà, mà đến thẳng bệnh viện. Sau khi bác sĩ kiểm tra, kết luận Lucy bị trật khớp cổ chân, cô được băng bó, rồi cho về.
Mọi hành trình của Lucy, trừ ngồi trên xe ra, đều nhờ Huy bế cô. Đương nhiên, cô không hề mở miệng nhờ vả, là cậu ta ngang nhiên ép buộc cô nghe lời.
- Với ai anh cũng làm như vậy sao?-Lucy quay sang nhìn Huy. Ý cô muốn hỏi về việc cậu ta ngang nhiên bế cô trước mặt bao nhiêu người như thế. Cô cảm thấy Huy trước nay vẫn luôn giữ khoảng cách sếp-nhân viên. Hôm nay cậu ta lại đột nhiên chủ động tiếp cận cô.
- Không. Trước giờ tôi chỉ làm như vậy với một người-Huy tập trung nhìn con đường phía trước. Ngưng một lát, cậu lại tiếp tục cất giọng-Là vợ của tôi, Pie.
Lucy nghe đến cái tên này, gương mặt trở nên cứng nhắc, vốn định hỏi một số chuyện, nhưng cảm thấy không cần thiết nữa. Cô quay mặt nhìn về phía cửa, im lặng.
Về đến khu chung cư, Huy vẫn giúp đưa Lucy đến cửa nhà cô, mới chịu rời đi.
Mấy ngày tiếp theo, Lucy được nghỉ phép ở nhà.
Khi cô trở lại làm việc, Huy đối với cô có một sự thay đổi đến bất thường. Có lúc gọi cô là Lucy, bất chợt sẽ gọi là “Diệu Anh”. Đến giờ ăn trưa nếu Huy không đi ăn cùng đối tác, sẽ cùng cô xuống căn tin, cùng ngồi chung một bàn.
Làm chị em trong công ty truyền nhau lời đồn “Giám đốc mỹ nam đã bị hồ ly Lucy dụ dỗ thành công”
Lucy đối với hành động bất thường của Huy, vẫn như cũ, lạnh lùng tiếp nhận. Muốn gọi là Lucy thì cứ gọi, gọi Diệu Anh cũng chẳng sao. Muốn cùng cô ngồi ăn chung bàn, cũng được, cô không để ý, coi như quan hệ sếp-nhân viên của họ rất tốt đi. Huy có suy tính của cậu, thì cô cũng có cách của riêng mình.
............................
Thời gian thấm thoát trôi qua...
- Được! Anh cứ làm theo kế hoạch. Được, vậy tôi chờ tin của anh.
Hạ Vy từ trong phòng vệ sinh đi ra, cô thấy Lucy đang đi ra ngoài cửa. Cuộc nói chuyện của Lucy, Hạ Vy đều nghe thấy hết. Tuy chỉ là lời của một bên, nhưng cô cũng đoán được một phần. Lucy đang thực hiện kế hoạch gì đó.
Hạ Vy có lẽ đã không để ý đến chuyện này, nhưng cô nghe đến một cái tên quen thuộc “Hime”, nên cô mới chú ý. Lucy thì có chuyện gì với Hime? Kế hoạch? Ruốt cuộc là Lucy muốn thực hiện kế hoạch gì?
Hạ Vy bắt đầu để ý đến Lucy. Cô gái này vẫn như bình thường, làm việc, cùng Huy ra ngoài gặp đối tác, ăn trưa, tan ca, không có hành động gì bất thường.
Lời đồn trong công ty về mối quan hệ bất thường của Lucy với Huy, Hạ Vy cũng có nghe qua. Cô thầm khinh đám người này, loan tin vô căn cứ. Cô mới chính là người hiểu rõ Huy hơn ai khác, Huy ngoài Pie ra sẽ không động tâm đến ai khác. Làm gì có chuyện Huy có ý gì với Lucy chứ!
Chỉ trừ phi... trừ phi...
Lucy là... Lucy là...
Hạ Vy nghĩ đến đó, liền tự mình lắc đầu phủ nhận. Thân người Lucy có điểm nào giống Pie chứ? Chỉ nói đến chiều cao thôi cũng đã khác biệt rõ rệt lắm rồi.
Nhưng trong đầu cô lại tiếp tục những thắc mắc, cô nghĩ đến cuộc điện thoại của Lucy. Chuyện liên quan đến Hime? Thái độ bất thường của Huy với Lucy? Chuyện Bảo tự mình đem theo đứa bé đến tìm Huy?
Loại đi trường hợp Lucy là Pie, chỉ có thể xảy ra hai trường hợp.
Một, Lucy tiếp cận Huy có mục đích.
Hai, Lucy là người của Hime.
Tiếp...
Huy ngồi ngây ngốc trên giường hồi lâu. Cậu suy nghĩ về Lucy.
Ban đầu Huy đuổi việc Lucy vì nghĩ cô muốn tiếp cận mình. Cô gái này thậm chí còn không thèm hỏi lý do, cứ như vậy “họ đuổi thì mình nghỉ”. Nhưng sau khi cô thông dịch viên thay Lucy bị cậu cho nghỉ việc, cậu vô tình tìm thấy hồ sơ xin việc của Lucy từ phòng nhân sự, trên đó viết tên cô là “Lê Diệu Anh”.
Rõ ràng chỉ là một cái tên trùng hợp, một cái tên phổ biến đến mức không thể phổ biến hơn. Nhưng trong lòng cậu lại đột nhiên cảm thấy thú vị, cô gái này khá giống Pie, ngay cả tên cũng giống. Năng lực ngoại ngữ của Lucy rất đáng nể phục, Anh-Hoa-Nhật-Hàn-Pháp-Thái cô đều biết. Huy từng đem Lucy ra so với Pie. Pie cũng rất giỏi ngoại ngữ, cậu không rõ Pie biết bao nhiêu thứ tiếng, chỉ biết mấy bộ phim nước ngoài Pie xem đều không cần đến Vietsub (Phụ đề tiếng Việt).
Không biết có phải cảm thấy Lucy rất giống Pie hay không? Mà Huy lại quyết định cho gọi Lucy trở về làm việc.
Trải qua gần ba tháng làm việc, Huy có một cảm giác rất đặc biệt với Lucy. Cô gái này, từng hàng động lời nói đều rất lạnh lùng cứng nhắc, nhưng Huy cảm nhận được sự cố gắng trong “vai diễn” của cô. Thứ che dấu bên trong cô gái này, cậu đã từ từ nhìn thấy được.
Huy ở trong phòng tắm, đứng trước gương, nhìn hình ảnh mình, nở nụ cười nhàn nhạt.
Đến công ty...
Lucy đến đưa cho cậu bản hợp đồng phải ký hôm nay. Huy không hỏi gì về chuyện tối qua, vì cậu cũng không chắc người đó là Lucy. Lucy cũng không nhắc đến, cô không chắc Huy có nhớ hay không. Đối phương cứ như vậy, âm thầm thăm dò nhau.
Lúc chiều ký xong hợp đồng, cả hai bên ra ngoài cùng ăn tối, chúc mừng hợp tác thuận lợi.
Huy từ đầu đến cuối vẫn luôn quan sát Lucy, thấy cô hôm nay bước chân có vẻ khó khăn, nhiều lúc cất bước còn khẽ nhăn mày, không ngừng nhìn xuống chân mình.
Tiễn đối tác đi khỏi nhà hàng xong, Huy đi lấy xe trở lại, thấy Lucy ngồi thụt xuống, xoa xoa cổ chân của mình, gương mặt biểu cảm rất đa dạng.
Huy ngồi trong xe quan sát cô, gương mặt “than trời oán đất” này, trong trí nhớ của cậu, chỉ có Pie mới không biết giữ hình tưởng của bản thân, lúc nào cũng có thể tùy tiện bày những biểu cảm đa dạng này.
Cô gái tên Lucy này, đứng cạnh cậu luôn tỏ ra nghiêm túc lạnh lùng, lúc không có mặt cậu, hóa ra cũng có bộ mặt này.
- Cô có sao không?
Nghe thấy tiếng Huy, Lucy nhanh chóng bật dậy, đứng thẳng người, bộ dáng thanh cao lạnh lùng như thường ngày, cất giọng.
- Tôi không sao.
Huy trực tiếp bỏ qua lời của Lucy, cúi xuống, nắm ngay cổ chân cô.
- Á!-Lucy thét lên, theo quán tính giật chân mình lên. Nhưng bàn tay Huy vẫn nắm lấy cổ chân cô, giữ chặt.
- Còn nói không sao. Đi đứng sao để bị thế này?
Lucy im lặng, đưa mắt nhìn xuống chỗ Huy, chân cô bị nắm trở nên vô cùng cứng nhắc, trong lòng thầm chửi rủa “Không phải do dìu anh về nên tôi mới bị sao? Tại anh đó, còn hỏi hỏi cái gì”
Bất chợt, Huy buông tay ra, từ dưới nhìn lên đối diện với ánh mắt của cô.
- Có đi được không?
- À... Chỉ đau một chút thôi, không sao vẫn đi được-Vừa nói xong, Lucy vừa bước đi. Từng bước từng bước rất chậm rãi. Không để lộ chút đau đớn nào. Cùng lắm chút nữa cô đến bác sĩ xem chỗ đau ở chân là được.
Nhìn cô gái ngang bướng trước mặt, Huy khẽ thở dài, bước nhanh đến chỗ Lucy, không nói tiếng nào, liền bế cô lên, đi thẳng ra xe.
- Này! Anh...-Lucy bị hành động bất ngờ làm cho có chút lúng túng, cũng không biết nên mở miệng nói cái gì. Đợi cô kịp bình tĩnh trở lại, thì Huy đã đến trước cửa xe, nhẹ nhàng đặt cô xuống.
- Lên xe!-Huy nói rồi vòng sang bên kia mở cửa, ngồi vào ghế lái.
Lucy chậm chạp mở cửa xe, ngồi vào.
Trong suốt đoạn đường, cả hai không mở miệng nói tiếng nào.
Huy không đưa Lucy về nhà, mà đến thẳng bệnh viện. Sau khi bác sĩ kiểm tra, kết luận Lucy bị trật khớp cổ chân, cô được băng bó, rồi cho về.
Mọi hành trình của Lucy, trừ ngồi trên xe ra, đều nhờ Huy bế cô. Đương nhiên, cô không hề mở miệng nhờ vả, là cậu ta ngang nhiên ép buộc cô nghe lời.
- Với ai anh cũng làm như vậy sao?-Lucy quay sang nhìn Huy. Ý cô muốn hỏi về việc cậu ta ngang nhiên bế cô trước mặt bao nhiêu người như thế. Cô cảm thấy Huy trước nay vẫn luôn giữ khoảng cách sếp-nhân viên. Hôm nay cậu ta lại đột nhiên chủ động tiếp cận cô.
- Không. Trước giờ tôi chỉ làm như vậy với một người-Huy tập trung nhìn con đường phía trước. Ngưng một lát, cậu lại tiếp tục cất giọng-Là vợ của tôi, Pie.
Lucy nghe đến cái tên này, gương mặt trở nên cứng nhắc, vốn định hỏi một số chuyện, nhưng cảm thấy không cần thiết nữa. Cô quay mặt nhìn về phía cửa, im lặng.
Về đến khu chung cư, Huy vẫn giúp đưa Lucy đến cửa nhà cô, mới chịu rời đi.
Mấy ngày tiếp theo, Lucy được nghỉ phép ở nhà.
Khi cô trở lại làm việc, Huy đối với cô có một sự thay đổi đến bất thường. Có lúc gọi cô là Lucy, bất chợt sẽ gọi là “Diệu Anh”. Đến giờ ăn trưa nếu Huy không đi ăn cùng đối tác, sẽ cùng cô xuống căn tin, cùng ngồi chung một bàn.
Làm chị em trong công ty truyền nhau lời đồn “Giám đốc mỹ nam đã bị hồ ly Lucy dụ dỗ thành công”
Lucy đối với hành động bất thường của Huy, vẫn như cũ, lạnh lùng tiếp nhận. Muốn gọi là Lucy thì cứ gọi, gọi Diệu Anh cũng chẳng sao. Muốn cùng cô ngồi ăn chung bàn, cũng được, cô không để ý, coi như quan hệ sếp-nhân viên của họ rất tốt đi. Huy có suy tính của cậu, thì cô cũng có cách của riêng mình.
............................
Thời gian thấm thoát trôi qua...
- Được! Anh cứ làm theo kế hoạch. Được, vậy tôi chờ tin của anh.
Hạ Vy từ trong phòng vệ sinh đi ra, cô thấy Lucy đang đi ra ngoài cửa. Cuộc nói chuyện của Lucy, Hạ Vy đều nghe thấy hết. Tuy chỉ là lời của một bên, nhưng cô cũng đoán được một phần. Lucy đang thực hiện kế hoạch gì đó.
Hạ Vy có lẽ đã không để ý đến chuyện này, nhưng cô nghe đến một cái tên quen thuộc “Hime”, nên cô mới chú ý. Lucy thì có chuyện gì với Hime? Kế hoạch? Ruốt cuộc là Lucy muốn thực hiện kế hoạch gì?
Hạ Vy bắt đầu để ý đến Lucy. Cô gái này vẫn như bình thường, làm việc, cùng Huy ra ngoài gặp đối tác, ăn trưa, tan ca, không có hành động gì bất thường.
Lời đồn trong công ty về mối quan hệ bất thường của Lucy với Huy, Hạ Vy cũng có nghe qua. Cô thầm khinh đám người này, loan tin vô căn cứ. Cô mới chính là người hiểu rõ Huy hơn ai khác, Huy ngoài Pie ra sẽ không động tâm đến ai khác. Làm gì có chuyện Huy có ý gì với Lucy chứ!
Chỉ trừ phi... trừ phi...
Lucy là... Lucy là...
Hạ Vy nghĩ đến đó, liền tự mình lắc đầu phủ nhận. Thân người Lucy có điểm nào giống Pie chứ? Chỉ nói đến chiều cao thôi cũng đã khác biệt rõ rệt lắm rồi.
Nhưng trong đầu cô lại tiếp tục những thắc mắc, cô nghĩ đến cuộc điện thoại của Lucy. Chuyện liên quan đến Hime? Thái độ bất thường của Huy với Lucy? Chuyện Bảo tự mình đem theo đứa bé đến tìm Huy?
Loại đi trường hợp Lucy là Pie, chỉ có thể xảy ra hai trường hợp.
Một, Lucy tiếp cận Huy có mục đích.
Hai, Lucy là người của Hime.
Tiếp...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.