Chương 92: Mỗi người một phương trời
P.Hana
11/04/2017
Hạ Vy nhìn chằm chằm vào người con trai đứng trước mặt mình, một chút ấn tượng cũng không có.
Huy Hoàng cau mày nhìn cô gái trước mặt. Cô gái này kỳ lạ quá đáng, làm gì mà nhìn cậu như người ngoài hành tinh thế?
- Anh là ai?
- Tôi?- Huy Hoàng đưa tay chỉ về phía mình, sau đó nở nụ cười thân thiện-Tôi là người đưa cô vào bệnh viện. Tối hôm qua cô ở nhà hàng uống đến say, cô có nhớ không?
Hạ Vy nhíu nhíu mày, suy nghĩ một hồi cũng nhớ ra đôi chút tình huống đêm hôm qua. Sau khi uống hết ly rượu này đến ly rượu khác, cô cảm thấy toàn thân nóng ran, sau đó thì không còn nhớ gì nữa.
Rượu? Dị ứng? Nghĩ đến điều này, Hạ Vy nhảy xuống giường, chạy thẳng vào phòng vệ sinh, soi gương.
Huy Hoàng nhìn từng hành động của cô gái trước mặt, không hiểu chuyện gì, chỉ im lặng quan sát. Cô gái vừa chạy vào phòng vệ sinh, bất chợt có tiếng hét vang lên. Cậu giật mình, vội vàng chạy vào xem thử.
- Cô gái, xảy ra chuyện gì?
- Không được đến đây!- Hạ Vy nói lớn, tay ôm lấy mặt, cả người quay vào tường.
Huy Hoàng đứng im nhìn cô gái kỳ lạ kia, mất mấy chục giây mới hiểu ra vấn đề, cậu chần chừ một lúc, rồi quyết định bước đến cạnh cô, cất giọng.
- Bác sĩ nói mấy cái nốt sần đó chỉ là dị ứng, thời gian sau sẽ khỏi, cô không cần lo lắng.
Hạ Vy vẫn đứng im không nói gì. Cô không nghĩ hậu quả của việc uống rượu lần này lại đáng sợ đến thế. Mất mấy năm da mặt cô mới hồi phục lại, bây giờ lại trở về điểm xuất phát sao? Cô không can tâm. Nước mắt không biết từ đâu chợt trào ra...
Huy Hoàng nghe thấy tiếng nức nở truyền đến, cậu quay mặt nhìn sang, thở dài một tiếng.
- Cô gái! Khóc cái gì mà khóc, cũng chỉ là dị ứng thôi. Tôi thấy cô dù có bị dị ứng thì cũng xinh đẹp cơ mà.
Hạ Vy quay sang trừng mắt nhìn Huy Hoàng, làm cậu suýt đứng tim. Cậu nhanh chóng nở nụ cười thân thiện, bồi thêm câu nói của mình.
- Tôi nói thật, cô rất xinh đẹp. Tôi chưa từng thấy ai trước đây có vẻ đẹp như vậy-Huy Hoàng tự thấy phục mình ghê gớm, nói dối trắng trợn như vậy, đem đi lừa con nít nó còn chẳng tin, huống hồ là một cô gái.
Nhưng ai lại ngờ được, thế giới luôn tồn tại những con người đặc biệt, giống như cô gái này...
- Thật sao?-Hạ Vy lau lau nước mắt, ánh nhìn đã dịu xuống bớt mấy phần.
Huy Hoàng bất giác gật đầu. Tự nhiên cái nhìn đầy vẻ ngây thơ của cô gái trước mặt, làm cậu có cảm xúc rất kỳ lạ. Thời khắc đó, cậu thấy lời nói trước đó của mình rất đúng, cậu “chưa từng thấy ai trước đây có vẻ đẹp như vậy”.
Bất chợt, điện thoại của Huy Hoàng đổ chuông, đưa cậu từ trong suy nghĩ trở về, bắt máy, rất lễ phép nói.
- Dạ! Con nghe nè mẹ!
Cùng lúc đó, điện thoại bên ngoài của Hạ Vy cũng vang lên tiếng nhạc chuông. Cô vội vàng chạy ra ngoài nghe máy.
- Vivian đây! Có chuyện gì?
Hai người say sưa nói chuyện. Huy Hoàng nhiều lúc mặt mày ai oán, dạ dạ vâng vâng. Hạ Vy liên tục cau mày, luôn miệng ậm ừ, lặp lại câu nói “tôi biết”.
Lúc sau, không hẹn mà cùng thốt lên.
- Tôi chưa muốn kết hôn!
- Con chưa muốn kết hôn.
Huy Hoàng quay nhìn Hạ Vy.
Hạ Vy liếc nhìn Huy Hoàng.
Cả hai không hẹn mà cùng có chung một ý nghĩ. Huy Hoàng thoáng nở nụ cười, nhìn Hạ Vy đầy ẩn ý. Hạ Vy mặt lạnh lùng, kết thúc cuộc điện thoại bằng câu nói.
- Nói với ông ngoại, đợi tôi một tháng nữa.
Một cơn gió nhẹ thổi vào cửa sổ, mát mẻ trong lành. Bầu trời sớm mai bình yên đến lạ. Lá vàng đầu thu bắt đầu rụng, chồi non xanh cũng bắt đầu vươn mình.
Như câu chuyện tình yêu, có kết thúc rồi sẽ lại bắt đầu...
...........................
Có một người chạy đi khắp nơi, tìm kiếm một người...
Lại có một người trốn đến một nơi không ai biết, cắt đứt mọi liên lạc với mọi người.
Trong đêm tối, người đó nằm trên giường, nhẹ nhàng ôm con trai vào lòng, hôn lên vầng trán nhỏ, trằn trọc không ngủ được, bất giác nghĩ đến một số chuyện.
Hôm đó, theo đúng kế hoạch, Hạ Du tạo ra một vở kịch bắt cóc, đem nhóc con đi.
Lucy từ sáng đã thức giấc, hồi hộp mong chờ. Cô đi tới đi lui trong nhà, lặp đi lặp lại mấy câu mình dự định sẽ nói khi gặp con trai. Chuyện này còn khiến cô khẩn trương hơn cả đi thi. Cô sợ thái độ của con trai khi lần đầu nhìn nhận mẹ. Xem phim nhiều cô cũng thấy rồi, có đứa trẻ nào bị mẹ bỏ mặc từ bé lại yêu thương mẹ mình đâu. Chúng đều sẽ oán trách mẹ, sẽ căm ghét mẹ. Nghĩ đến đó thôi cô cũng cảm giác đau lòng muốn chết.
Ngày đó gặp con trai ở công ty C.A, cô đã rất muốn ôm con vào lòng, nhưng vì vai diễn của mình, cô lại chọn cách giả vờ không quen biết. Khi nghe Bảo gọi nhóc con là Thiên Hải, cô ngầm cảm thấy ấm áp.
Thiên Hải- trời biển, cái tên này nghe cũng rất được. Nhớ năm đó, lúc cô trốn đi nhóc con còn chưa được đặt tên. Tên đứa con đầu lòng của cô định sẽ lấy tên Hy An, dùng cách chơi chữ, ghép tên của Huy và tên Anh của cô, con trai cũng được con gái cũng được, cái tên này đều sẽ hợp. Nhưng mọi dự định, đều trong một buổi sáng, xoay chuyển đến chóng mặt. Để rồi đứa trẻ sinh ra, lại không phải con của Huy và cô, lấy cớ gì đặt tên Hy An? Nghĩ đến chỉ thêm đau lòng, cô chỉ buồn cười cho chính mình, bị ông trời chơi xỏ rồi!
Nhóc con đến trưa mới được đưa đến, một mình đi vào nhà. Lần đầu hai mẹ con chạm mặt, cả hai đều đứng rất lâu. Bao nhiêu tính toán ban đầu của Lucy bỗng nhiên tiêu biến, cô giờ chỉ còn biết làm theo bản năng, chầm chậm ngồi xuống trước mặt nhóc con, khẽ gọi.
- Thiên Hải! Mẹ...
Lucy thấy cái nhíu mày từ gương mặt bé nhỏ, sau đó nhóc con dõng dạc nói.
- Con không phải tên Thiên Hải!
Lucy tay run run lo sợ, sợ câu nói tiếp theo sẽ là “Cô không phải mẹ con”, rồi nhóc con sẽ quay lưng chạy mất, tình huống này trong phim rất phổ biến mà.
Lucy chẳng biết vì vui mừng hay buồn rầu, khóe mắt dần ửng đỏ, lưng chừng nước mắt chực trào ra.
Nhóc con nhìn cô, rồi không nói không rằng, lấy trong cái cặp bé bé ra một cái khăn tay, chạm nhẹ lên khóe mắt cô, còn giọng điệu ra vẻ.
- Mẹ ngoan đi! Không khóc. Hy An thương mẹ mà!
- Hy An?-Lucy trố mắt nhìn nhóc con. Không thể tin vào tai mình.
Nhóc con lại rất bình tĩnh lôi ra một tờ giấy, chìa ra trước mặt cô, mỉm cười.
- Dì Hạ nói từ bây giờ tên con là Lê Hy An. Dì nói lúc trước mẹ định đặt tên này cho con phải không?
Lucy chợt nhớ mình đã từng tâm sự cùng Hạ Du, nói con đầu lòng muốn đặt theo họ mẹ, lấy tên Hy An. Không ngờ cái con bé hời hợt ấy lại ghi nhớ điều này, thật làm cô cảm động muốn chết.
Lucy không kiềm được xúc động, ôm con trai vào lòng, òa khóc. Cô cảm thấy hiện tại mình không phải là mình nữa, cô mà khóc thế này à? Cô mà trông yếu đuối thế này sao? Đây là ai chứ nào phải cô.
Hy An đưa bàn tay bé nhỏ ra sau lưng Lucy, vỗ vỗ an ủi.
- Đừng khóc, đừng khóc! Hy An thương mẹ mà...
Những ngày sau đó, Lucy cùng con trai bồi dưỡng tình cảm của năm năm qua. Cô tự tay nấu cơm cho con, tắm cho con, đưa con đi ăn kem, đưa con đi chơi. Tất cả những gì cô chưa làm, định làm, cô đều làm hết.
Hy An rất ngoan ngoãn, rất ra dáng người lớn, ăn nói rất tế nhị.
Lucy biết đồ cô nấu rất khó ăn, thế mà con trai lại khen ngon. Cô cũng biết cô rất đoản, nhưng con trai lúc nào cũng nói cô tài giỏi. Hai mươi bốn tuổi, dắt theo thằng nhóc năm tuổi ra đường, nhiều người không biết cứ gọi họ là chị em, con trai cô cũng rất biết điều, gọi cô bằng “chị” xưng “em” rất tự nhiên. Những lúc đó, cô thầm cảm thấy mát lòng mát dạ. Cô đây vẫn được xem là còn trẻ phải không?
Thầm cảm ơn trời, cho cô một cậu con trai thông minh hiểu chuyện.
Ngày qua ngày, Lucy mới nhận ra, tên nhóc này ngoan ngoãn người lớn cái quái gì? Không biết là học từ ai, mà rất ư là cáo!
Như hôm nay chẳng hạn, nó nằm lên người cô, vòng tay ôm cổ cô, dùng ngực cô làm gối, đánh một giấc ngon lành. Một bao tải nặng mười mấy ký, đè chết cô luôn rồi! Còn cái tay kia ôm cổ cô đến ngủ say vẫn không chịu buông, ngạt chết cô rồi!
Lúc đầu, cô cứ nghĩ con trai thiếu tình thương của mẹ, nên muốn nằm ôm mẹ ngủ. Ai ngờ, đêm nào cũng lặp lại tình cảnh này.
Về sau Lucy mới hiểu, hành động kỳ lạ của Hy An là muốn phạt cô tội bỏ rơi nó năm năm trời. Muốn cô cảm nhận được sự đau khổ bị đè nén, bị bóp nghẹn mà không làm gì được, năm năm qua nó phải chịu đựng như thế đó.
- Con muốn đi du lịch không?
- Đi đâu ạ?- Hy An vừa ăn kem, vừa ngước nhìn mẹ.
- Sang Pháp!
- Ở đó có gì vui?
- Có rất nhiều nho, ăn hoài không hết! -Lucy xoa xoa đầu con trai, cười đầy bí hiểm.
Một chuyến đi, không hẹn ngày về. Một chuyến đi, không từ biệt.
Lẳng lặng xách va ly ra sân bay, làm thủ tục check in, ngồi ở phòng chờ, tâm trạng Lucy bỗng chùn xuống. Cô nhìn con trai đang chăm chú đọc sách, bất giác đưa tay lên xoa xoa mái tóc tơ.
Con trai quay lại nhìn cô, mỉm cười.
Cô cũng nở nụ cười đáp trả
Huy Hoàng cau mày nhìn cô gái trước mặt. Cô gái này kỳ lạ quá đáng, làm gì mà nhìn cậu như người ngoài hành tinh thế?
- Anh là ai?
- Tôi?- Huy Hoàng đưa tay chỉ về phía mình, sau đó nở nụ cười thân thiện-Tôi là người đưa cô vào bệnh viện. Tối hôm qua cô ở nhà hàng uống đến say, cô có nhớ không?
Hạ Vy nhíu nhíu mày, suy nghĩ một hồi cũng nhớ ra đôi chút tình huống đêm hôm qua. Sau khi uống hết ly rượu này đến ly rượu khác, cô cảm thấy toàn thân nóng ran, sau đó thì không còn nhớ gì nữa.
Rượu? Dị ứng? Nghĩ đến điều này, Hạ Vy nhảy xuống giường, chạy thẳng vào phòng vệ sinh, soi gương.
Huy Hoàng nhìn từng hành động của cô gái trước mặt, không hiểu chuyện gì, chỉ im lặng quan sát. Cô gái vừa chạy vào phòng vệ sinh, bất chợt có tiếng hét vang lên. Cậu giật mình, vội vàng chạy vào xem thử.
- Cô gái, xảy ra chuyện gì?
- Không được đến đây!- Hạ Vy nói lớn, tay ôm lấy mặt, cả người quay vào tường.
Huy Hoàng đứng im nhìn cô gái kỳ lạ kia, mất mấy chục giây mới hiểu ra vấn đề, cậu chần chừ một lúc, rồi quyết định bước đến cạnh cô, cất giọng.
- Bác sĩ nói mấy cái nốt sần đó chỉ là dị ứng, thời gian sau sẽ khỏi, cô không cần lo lắng.
Hạ Vy vẫn đứng im không nói gì. Cô không nghĩ hậu quả của việc uống rượu lần này lại đáng sợ đến thế. Mất mấy năm da mặt cô mới hồi phục lại, bây giờ lại trở về điểm xuất phát sao? Cô không can tâm. Nước mắt không biết từ đâu chợt trào ra...
Huy Hoàng nghe thấy tiếng nức nở truyền đến, cậu quay mặt nhìn sang, thở dài một tiếng.
- Cô gái! Khóc cái gì mà khóc, cũng chỉ là dị ứng thôi. Tôi thấy cô dù có bị dị ứng thì cũng xinh đẹp cơ mà.
Hạ Vy quay sang trừng mắt nhìn Huy Hoàng, làm cậu suýt đứng tim. Cậu nhanh chóng nở nụ cười thân thiện, bồi thêm câu nói của mình.
- Tôi nói thật, cô rất xinh đẹp. Tôi chưa từng thấy ai trước đây có vẻ đẹp như vậy-Huy Hoàng tự thấy phục mình ghê gớm, nói dối trắng trợn như vậy, đem đi lừa con nít nó còn chẳng tin, huống hồ là một cô gái.
Nhưng ai lại ngờ được, thế giới luôn tồn tại những con người đặc biệt, giống như cô gái này...
- Thật sao?-Hạ Vy lau lau nước mắt, ánh nhìn đã dịu xuống bớt mấy phần.
Huy Hoàng bất giác gật đầu. Tự nhiên cái nhìn đầy vẻ ngây thơ của cô gái trước mặt, làm cậu có cảm xúc rất kỳ lạ. Thời khắc đó, cậu thấy lời nói trước đó của mình rất đúng, cậu “chưa từng thấy ai trước đây có vẻ đẹp như vậy”.
Bất chợt, điện thoại của Huy Hoàng đổ chuông, đưa cậu từ trong suy nghĩ trở về, bắt máy, rất lễ phép nói.
- Dạ! Con nghe nè mẹ!
Cùng lúc đó, điện thoại bên ngoài của Hạ Vy cũng vang lên tiếng nhạc chuông. Cô vội vàng chạy ra ngoài nghe máy.
- Vivian đây! Có chuyện gì?
Hai người say sưa nói chuyện. Huy Hoàng nhiều lúc mặt mày ai oán, dạ dạ vâng vâng. Hạ Vy liên tục cau mày, luôn miệng ậm ừ, lặp lại câu nói “tôi biết”.
Lúc sau, không hẹn mà cùng thốt lên.
- Tôi chưa muốn kết hôn!
- Con chưa muốn kết hôn.
Huy Hoàng quay nhìn Hạ Vy.
Hạ Vy liếc nhìn Huy Hoàng.
Cả hai không hẹn mà cùng có chung một ý nghĩ. Huy Hoàng thoáng nở nụ cười, nhìn Hạ Vy đầy ẩn ý. Hạ Vy mặt lạnh lùng, kết thúc cuộc điện thoại bằng câu nói.
- Nói với ông ngoại, đợi tôi một tháng nữa.
Một cơn gió nhẹ thổi vào cửa sổ, mát mẻ trong lành. Bầu trời sớm mai bình yên đến lạ. Lá vàng đầu thu bắt đầu rụng, chồi non xanh cũng bắt đầu vươn mình.
Như câu chuyện tình yêu, có kết thúc rồi sẽ lại bắt đầu...
...........................
Có một người chạy đi khắp nơi, tìm kiếm một người...
Lại có một người trốn đến một nơi không ai biết, cắt đứt mọi liên lạc với mọi người.
Trong đêm tối, người đó nằm trên giường, nhẹ nhàng ôm con trai vào lòng, hôn lên vầng trán nhỏ, trằn trọc không ngủ được, bất giác nghĩ đến một số chuyện.
Hôm đó, theo đúng kế hoạch, Hạ Du tạo ra một vở kịch bắt cóc, đem nhóc con đi.
Lucy từ sáng đã thức giấc, hồi hộp mong chờ. Cô đi tới đi lui trong nhà, lặp đi lặp lại mấy câu mình dự định sẽ nói khi gặp con trai. Chuyện này còn khiến cô khẩn trương hơn cả đi thi. Cô sợ thái độ của con trai khi lần đầu nhìn nhận mẹ. Xem phim nhiều cô cũng thấy rồi, có đứa trẻ nào bị mẹ bỏ mặc từ bé lại yêu thương mẹ mình đâu. Chúng đều sẽ oán trách mẹ, sẽ căm ghét mẹ. Nghĩ đến đó thôi cô cũng cảm giác đau lòng muốn chết.
Ngày đó gặp con trai ở công ty C.A, cô đã rất muốn ôm con vào lòng, nhưng vì vai diễn của mình, cô lại chọn cách giả vờ không quen biết. Khi nghe Bảo gọi nhóc con là Thiên Hải, cô ngầm cảm thấy ấm áp.
Thiên Hải- trời biển, cái tên này nghe cũng rất được. Nhớ năm đó, lúc cô trốn đi nhóc con còn chưa được đặt tên. Tên đứa con đầu lòng của cô định sẽ lấy tên Hy An, dùng cách chơi chữ, ghép tên của Huy và tên Anh của cô, con trai cũng được con gái cũng được, cái tên này đều sẽ hợp. Nhưng mọi dự định, đều trong một buổi sáng, xoay chuyển đến chóng mặt. Để rồi đứa trẻ sinh ra, lại không phải con của Huy và cô, lấy cớ gì đặt tên Hy An? Nghĩ đến chỉ thêm đau lòng, cô chỉ buồn cười cho chính mình, bị ông trời chơi xỏ rồi!
Nhóc con đến trưa mới được đưa đến, một mình đi vào nhà. Lần đầu hai mẹ con chạm mặt, cả hai đều đứng rất lâu. Bao nhiêu tính toán ban đầu của Lucy bỗng nhiên tiêu biến, cô giờ chỉ còn biết làm theo bản năng, chầm chậm ngồi xuống trước mặt nhóc con, khẽ gọi.
- Thiên Hải! Mẹ...
Lucy thấy cái nhíu mày từ gương mặt bé nhỏ, sau đó nhóc con dõng dạc nói.
- Con không phải tên Thiên Hải!
Lucy tay run run lo sợ, sợ câu nói tiếp theo sẽ là “Cô không phải mẹ con”, rồi nhóc con sẽ quay lưng chạy mất, tình huống này trong phim rất phổ biến mà.
Lucy chẳng biết vì vui mừng hay buồn rầu, khóe mắt dần ửng đỏ, lưng chừng nước mắt chực trào ra.
Nhóc con nhìn cô, rồi không nói không rằng, lấy trong cái cặp bé bé ra một cái khăn tay, chạm nhẹ lên khóe mắt cô, còn giọng điệu ra vẻ.
- Mẹ ngoan đi! Không khóc. Hy An thương mẹ mà!
- Hy An?-Lucy trố mắt nhìn nhóc con. Không thể tin vào tai mình.
Nhóc con lại rất bình tĩnh lôi ra một tờ giấy, chìa ra trước mặt cô, mỉm cười.
- Dì Hạ nói từ bây giờ tên con là Lê Hy An. Dì nói lúc trước mẹ định đặt tên này cho con phải không?
Lucy chợt nhớ mình đã từng tâm sự cùng Hạ Du, nói con đầu lòng muốn đặt theo họ mẹ, lấy tên Hy An. Không ngờ cái con bé hời hợt ấy lại ghi nhớ điều này, thật làm cô cảm động muốn chết.
Lucy không kiềm được xúc động, ôm con trai vào lòng, òa khóc. Cô cảm thấy hiện tại mình không phải là mình nữa, cô mà khóc thế này à? Cô mà trông yếu đuối thế này sao? Đây là ai chứ nào phải cô.
Hy An đưa bàn tay bé nhỏ ra sau lưng Lucy, vỗ vỗ an ủi.
- Đừng khóc, đừng khóc! Hy An thương mẹ mà...
Những ngày sau đó, Lucy cùng con trai bồi dưỡng tình cảm của năm năm qua. Cô tự tay nấu cơm cho con, tắm cho con, đưa con đi ăn kem, đưa con đi chơi. Tất cả những gì cô chưa làm, định làm, cô đều làm hết.
Hy An rất ngoan ngoãn, rất ra dáng người lớn, ăn nói rất tế nhị.
Lucy biết đồ cô nấu rất khó ăn, thế mà con trai lại khen ngon. Cô cũng biết cô rất đoản, nhưng con trai lúc nào cũng nói cô tài giỏi. Hai mươi bốn tuổi, dắt theo thằng nhóc năm tuổi ra đường, nhiều người không biết cứ gọi họ là chị em, con trai cô cũng rất biết điều, gọi cô bằng “chị” xưng “em” rất tự nhiên. Những lúc đó, cô thầm cảm thấy mát lòng mát dạ. Cô đây vẫn được xem là còn trẻ phải không?
Thầm cảm ơn trời, cho cô một cậu con trai thông minh hiểu chuyện.
Ngày qua ngày, Lucy mới nhận ra, tên nhóc này ngoan ngoãn người lớn cái quái gì? Không biết là học từ ai, mà rất ư là cáo!
Như hôm nay chẳng hạn, nó nằm lên người cô, vòng tay ôm cổ cô, dùng ngực cô làm gối, đánh một giấc ngon lành. Một bao tải nặng mười mấy ký, đè chết cô luôn rồi! Còn cái tay kia ôm cổ cô đến ngủ say vẫn không chịu buông, ngạt chết cô rồi!
Lúc đầu, cô cứ nghĩ con trai thiếu tình thương của mẹ, nên muốn nằm ôm mẹ ngủ. Ai ngờ, đêm nào cũng lặp lại tình cảnh này.
Về sau Lucy mới hiểu, hành động kỳ lạ của Hy An là muốn phạt cô tội bỏ rơi nó năm năm trời. Muốn cô cảm nhận được sự đau khổ bị đè nén, bị bóp nghẹn mà không làm gì được, năm năm qua nó phải chịu đựng như thế đó.
- Con muốn đi du lịch không?
- Đi đâu ạ?- Hy An vừa ăn kem, vừa ngước nhìn mẹ.
- Sang Pháp!
- Ở đó có gì vui?
- Có rất nhiều nho, ăn hoài không hết! -Lucy xoa xoa đầu con trai, cười đầy bí hiểm.
Một chuyến đi, không hẹn ngày về. Một chuyến đi, không từ biệt.
Lẳng lặng xách va ly ra sân bay, làm thủ tục check in, ngồi ở phòng chờ, tâm trạng Lucy bỗng chùn xuống. Cô nhìn con trai đang chăm chú đọc sách, bất giác đưa tay lên xoa xoa mái tóc tơ.
Con trai quay lại nhìn cô, mỉm cười.
Cô cũng nở nụ cười đáp trả
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.