Chương 46: Tình Yêu Bất Diệt
P.Hana
13/10/2016
“Ông ngoại, cháu thật xin lỗi nhưng phải nói là ông đã thua trong vụ
cá cược này rồi. Vĩnh Huy đã đến tìm cháu, cháu thề là do cậu ta tự
nguyện đến, cháu không hề lôi kéo. Không tin ông có thể xem lại camera
quan sát ngoài cổng. Những gì cậu ta nói, chính là bằng chứng tốt nhất.
À, còn đống bài tập ông yêu cầu, cháu đã giải xong trong một tháng, đúng hẹn luôn rồi nha! Nên kiểu nào thì ông cũng đã thua rồi. Thế nên bây
giờ cháu xin phép về Việt Nam đây. Mặc dù biết ông rất buồn vì nhớ
thương cô cháu gái này, nhưng cháu không làm khác được. Cháu thực sự
không nỡ rời xa bạn bè và tên ngốc đã đến đây đón cháu. Xin lỗi ông. Hẹn ngày gặp lại!” (Đoạn này viết bằng chữ Nhật)
Xem xong tờ giấy Pie viết để lại, ông Takishima nắm chặt nó trong tay, mặt lộ vẻ tức giận. Đường đường là một chủ tịch tập đoàn lớn, trước giờ mọi tính toán đều vô cùng chính xác, chưa chịu thua trước ai bao giờ. Nay lại bị chính cô cháu gái “đánh” một trận thua không còn gì để nói. Nếu sớm biết Pie thông minh, gian xảo như vậy, ông đã không đồng ý cho cô bé đưa ra vụ cá cược này.
.........................
- “Vụ cá cược” là sao?-Huy quay sang hỏi Pie.
Pie hút một ngụm nước, từ từ nuốt xuống, từ từ cất lời:
- Lúc ông đưa ra điều kiện bắt tôi qua Nhật sống cùng ông. Tôi đồng ý, nhưng cũng đưa ra điều kiện với ông. Là nếu có ai đó tự nguyện đến đón tôi mà không bị ép buộc, thì tôi được quyền trở về. Sợ tôi giở trò lôi kéo người giúp mình, ông bắt tôi giữ bí mật, cấm tiết lộ với bất kỳ ai chuyến đi này. Nếu tôi vi phạm cũng coi như thua cuộc.
- Nhưng Hạ Du biết cô...
- Nó không biết. Chỉ là nghe tôi nhắc nhiều thì sẽ để lại ấn tượng. Trước lúc đi, ngày nào tôi cũng kể cho Hạ Du về Nhật Bản, về Osaka và về tuyết. Những từ khóa này, có thể nó sẽ không để ý, không biết, nhưng có người sẽ biết.
Nghe Pie nói, Huy suy nghĩ một hồi, chậm chạp hỏi lại:
- Cô đoán trước tôi sẽ hỏi Hạ Du?
- Không. Là tôi đánh cược-Pie mỉm cười, quay sang nhìn Huy-Vì tôi tin chắc cậu sẽ đi tìm tôi.
Huy thấy được Pie thật sự quá thông minh, mọi chuyện đều được cô bé sắp xếp một cách hoàn hảo không có một lỗ hỏng. Như kiểu, kế hoạch A không được thì sẽ có ngay kế hoạch B, kế hoạch C để dự phòng.
- Lê Diệu Anh, ruốt cuộc thì IQ của cô là bao nhiêu hả?
- IQ? Chưa làm bao giờ. Nhưng chắc chắn là ba chữ số và chắc chắn là cao hơn cậu-Pie cười, tự thấy đắc ý. Chợt nghĩ ra điều gì, vội vàng nói nhanh-À, đúng rồi! Tôi vẫn thắc mắc tại sao hôm bữa cậu biết tôi đóng giả Hime?
- IQ cao hơn tôi cơ mà, tự mình suy nghĩ đi!-Huy nhấn mạnh từng chữ, được dịp lên mặt-Nếu không nghĩ được thì tự nhận mình ngốc còn hơn. Tôi có việc phải đi, không làm phiền nữa.
Nói rồi, Huy cầm lấy áo khoác, bước nhanh ra ngoài cửa, xỏ giày rồi ra xe đi thẳng.
Pie cắn móng tay suy nghĩ, cắn hết một lượt cũng không tài nào nghĩ nổi. Lại cảm thấy cơn buồn ngủ kéo đến, mệt mỏi ngồi máy bay cả một chặn đường dài, thế là Pie lên phòng ngủ, không thèm suy nghĩ gì nữa.
Tháng một nhẹ nhàng trôi qua như thế....
Tháng hai,..
Tháng ba...
Rồi tháng tư...
Ngày ngày Huy vẫn đến nhà làm phiền Pie, làm một vị khách khó tính, đôi lúc khó ưa, hết châm chọc rồi dìm hàng cô bé. Cuộc đối đầu vẫn diễn ra như cơm bữa. Nhưng có thể thấy, khoảng cách trước đây không còn nữa. Pie đã mạnh dạn hơn trước, đôi lúc quàng vai, bá cổ Huy mà không thấy ngại ngùng như trước. Huy đương nhiên có thời cơ sẽ trêu Pie đến đỏ mặt, khiến cô bé phải tìm cách thoát thân. Duy chỉ một điều trước sau vẫn không hề thay đổi...
- Gọi tôi là anh, nhanh lên!
- Không!-Pie mạnh miệng đáp trả
- Tôi lớn hơn cô hai tuổi đấy.
- Thì sao chứ? Có hơn tôi mười tuổi cũng vậy thôi-Pie nghênh mặt.
- Người khác thì gọi anh được, sao mỗi tôi thì cô không gọi được?
Câu nói của Huy làm Pie đột nhiên khự lại “Huy nói đúng, sao chỉ mỗi cậu ta là mình không thể gọi anh? Cảm giác miệng mình không thể phát ra được”
- Chắc tại quen rồi. Nói chung là không gọi được, đừng có ngoan cố!-Pie nói nhanh, rồi chạy biến lên phòng.
Sau nhiều trận tranh cãi, cuối cùng Huy cũng đành chấp nhận sự thật, Pie vẫn duy trì cách xưng hô “tôi-cậu”. Có lẽ Huy không biết và Pie không nhận ra, một từ khó có thể nói ra chỉ khi từ đó bị một thứ cảm xúc đặc biệt áp chế. Trong trường hợp này, tình cảm yêu thương đã lấn áp khiến Pie không thể gọi Huy một tiếng “anh” được.
........................
Ngày 20 tháng tư...
Sinh nhật của cặp chị em song sinh lại được tổ chức hoành tráng tại Tử Viên. Nhưng Pie không đến, Huy cũng không thấy bóng dáng. Hime từ khi nghe quản gia báo tin đã mặt mày khó chịu. Hai người này rõ ràng đang chống đối Hime.
Hime lại không nghĩ ra được cách đối phó, vì Pie quả thực rất thông minh, mọi chiêu trò Hime giăng ra Pie đều đoán biết hết. Có khi Pie còn phản công, khiến Hime không ngóc đầu lên được.
Hime mấy tháng trở lại đây, luôn có cảm giác bất an. Luôn nghe thấy giọng nói kì lạ phát ra mỗi lúc cô bé nhắm mắt. Những lời nói đó giống như từ trong người Hime phát. Hime lâu ngày cũng không dám ngủ. Có nhiều ngày mất ngủ, Hime tâm tính trở nên cực kì tồi tệ, la mắng, nổi cáu với người hầu trong nhà. Chính cô bé cũng không hiểu mình vì sao lại trở nên như thế.
- Cậu có nghĩ Hime sẽ tức giận sai người đi giết hai chúng ta không?
- Có thể-Huy làm ra vẻ gật gù đồng ý-Nhưng nếu có, chắc giết mỗi cô thôi, cô là vật cản quá lớn với Hime. Tôi vẫn có giá trị, nên tôi đâu cần lo.
Pie nghe xong liền cảm thấy điên. Đứng khự lại, quay phắt ra đằng sau, chỉ tay về phía Huy, nói lớn:
- Tôi chết, nhất định sẽ kéo cậu theo!
Huy mỉm cười.
Chợt, cánh tay Pie bị Huy bắt lấy, rất nhanh kéo cả người Pie về phía cậu ta, khóa chặt thân người cô bé trong vòng tay.
- Buông ra!-Pie nói lớn, đi kèm cơ thể giẫy giụa tìm cách thoát ra.
- Buông ra ư? Không bao giờ! Tôi sẽ không buông, dù cô có muốn rời xa, tôi cũng nhất định không buông!
Pie vừa nghe đến đó, liền ngước lên nhìn. Bất ngờ, môi cô bé nhanh chóng bị môi Huy chặn lấy. Từ trong đầu Pie một luồng điện chạy xẹt qua tê dại, rồi nhanh chóng truyền khắp cơ thể. Pie càng giẫy giụa, Huy càng ôm chặt. Kháng cự càng khiến nụ hôn thêm mãnh liệt.
Nụ hôn trên bờ môi mang hương vị ngọt ngào, yêu thương. Cảm giác muốn nuốt trọn tình yêu này vào trong lòng, muốn mang cảm giác yêu thương này một lần thổ lộ ra hết.
Trong không gian, những cánh hoa tử đằng lớt phớt bay, những cánh hoa tử đằng mang những màu sắc riêng biệt. Tử Đăng-loài hoa mang thông điệp của tình yêu bất diệt, một tình yêu sống mãi cùng năm thángthanh xuân tươi đẹp, không thể thay thế, cũng chẳng thể nào quên...
P/s: Có câu “nói trước bước không qua”.
Nên nói “không buông” là sẽ không buông thật sao?
Tác giả nghi lắm...
Tiếp...
Xem xong tờ giấy Pie viết để lại, ông Takishima nắm chặt nó trong tay, mặt lộ vẻ tức giận. Đường đường là một chủ tịch tập đoàn lớn, trước giờ mọi tính toán đều vô cùng chính xác, chưa chịu thua trước ai bao giờ. Nay lại bị chính cô cháu gái “đánh” một trận thua không còn gì để nói. Nếu sớm biết Pie thông minh, gian xảo như vậy, ông đã không đồng ý cho cô bé đưa ra vụ cá cược này.
.........................
- “Vụ cá cược” là sao?-Huy quay sang hỏi Pie.
Pie hút một ngụm nước, từ từ nuốt xuống, từ từ cất lời:
- Lúc ông đưa ra điều kiện bắt tôi qua Nhật sống cùng ông. Tôi đồng ý, nhưng cũng đưa ra điều kiện với ông. Là nếu có ai đó tự nguyện đến đón tôi mà không bị ép buộc, thì tôi được quyền trở về. Sợ tôi giở trò lôi kéo người giúp mình, ông bắt tôi giữ bí mật, cấm tiết lộ với bất kỳ ai chuyến đi này. Nếu tôi vi phạm cũng coi như thua cuộc.
- Nhưng Hạ Du biết cô...
- Nó không biết. Chỉ là nghe tôi nhắc nhiều thì sẽ để lại ấn tượng. Trước lúc đi, ngày nào tôi cũng kể cho Hạ Du về Nhật Bản, về Osaka và về tuyết. Những từ khóa này, có thể nó sẽ không để ý, không biết, nhưng có người sẽ biết.
Nghe Pie nói, Huy suy nghĩ một hồi, chậm chạp hỏi lại:
- Cô đoán trước tôi sẽ hỏi Hạ Du?
- Không. Là tôi đánh cược-Pie mỉm cười, quay sang nhìn Huy-Vì tôi tin chắc cậu sẽ đi tìm tôi.
Huy thấy được Pie thật sự quá thông minh, mọi chuyện đều được cô bé sắp xếp một cách hoàn hảo không có một lỗ hỏng. Như kiểu, kế hoạch A không được thì sẽ có ngay kế hoạch B, kế hoạch C để dự phòng.
- Lê Diệu Anh, ruốt cuộc thì IQ của cô là bao nhiêu hả?
- IQ? Chưa làm bao giờ. Nhưng chắc chắn là ba chữ số và chắc chắn là cao hơn cậu-Pie cười, tự thấy đắc ý. Chợt nghĩ ra điều gì, vội vàng nói nhanh-À, đúng rồi! Tôi vẫn thắc mắc tại sao hôm bữa cậu biết tôi đóng giả Hime?
- IQ cao hơn tôi cơ mà, tự mình suy nghĩ đi!-Huy nhấn mạnh từng chữ, được dịp lên mặt-Nếu không nghĩ được thì tự nhận mình ngốc còn hơn. Tôi có việc phải đi, không làm phiền nữa.
Nói rồi, Huy cầm lấy áo khoác, bước nhanh ra ngoài cửa, xỏ giày rồi ra xe đi thẳng.
Pie cắn móng tay suy nghĩ, cắn hết một lượt cũng không tài nào nghĩ nổi. Lại cảm thấy cơn buồn ngủ kéo đến, mệt mỏi ngồi máy bay cả một chặn đường dài, thế là Pie lên phòng ngủ, không thèm suy nghĩ gì nữa.
Tháng một nhẹ nhàng trôi qua như thế....
Tháng hai,..
Tháng ba...
Rồi tháng tư...
Ngày ngày Huy vẫn đến nhà làm phiền Pie, làm một vị khách khó tính, đôi lúc khó ưa, hết châm chọc rồi dìm hàng cô bé. Cuộc đối đầu vẫn diễn ra như cơm bữa. Nhưng có thể thấy, khoảng cách trước đây không còn nữa. Pie đã mạnh dạn hơn trước, đôi lúc quàng vai, bá cổ Huy mà không thấy ngại ngùng như trước. Huy đương nhiên có thời cơ sẽ trêu Pie đến đỏ mặt, khiến cô bé phải tìm cách thoát thân. Duy chỉ một điều trước sau vẫn không hề thay đổi...
- Gọi tôi là anh, nhanh lên!
- Không!-Pie mạnh miệng đáp trả
- Tôi lớn hơn cô hai tuổi đấy.
- Thì sao chứ? Có hơn tôi mười tuổi cũng vậy thôi-Pie nghênh mặt.
- Người khác thì gọi anh được, sao mỗi tôi thì cô không gọi được?
Câu nói của Huy làm Pie đột nhiên khự lại “Huy nói đúng, sao chỉ mỗi cậu ta là mình không thể gọi anh? Cảm giác miệng mình không thể phát ra được”
- Chắc tại quen rồi. Nói chung là không gọi được, đừng có ngoan cố!-Pie nói nhanh, rồi chạy biến lên phòng.
Sau nhiều trận tranh cãi, cuối cùng Huy cũng đành chấp nhận sự thật, Pie vẫn duy trì cách xưng hô “tôi-cậu”. Có lẽ Huy không biết và Pie không nhận ra, một từ khó có thể nói ra chỉ khi từ đó bị một thứ cảm xúc đặc biệt áp chế. Trong trường hợp này, tình cảm yêu thương đã lấn áp khiến Pie không thể gọi Huy một tiếng “anh” được.
........................
Ngày 20 tháng tư...
Sinh nhật của cặp chị em song sinh lại được tổ chức hoành tráng tại Tử Viên. Nhưng Pie không đến, Huy cũng không thấy bóng dáng. Hime từ khi nghe quản gia báo tin đã mặt mày khó chịu. Hai người này rõ ràng đang chống đối Hime.
Hime lại không nghĩ ra được cách đối phó, vì Pie quả thực rất thông minh, mọi chiêu trò Hime giăng ra Pie đều đoán biết hết. Có khi Pie còn phản công, khiến Hime không ngóc đầu lên được.
Hime mấy tháng trở lại đây, luôn có cảm giác bất an. Luôn nghe thấy giọng nói kì lạ phát ra mỗi lúc cô bé nhắm mắt. Những lời nói đó giống như từ trong người Hime phát. Hime lâu ngày cũng không dám ngủ. Có nhiều ngày mất ngủ, Hime tâm tính trở nên cực kì tồi tệ, la mắng, nổi cáu với người hầu trong nhà. Chính cô bé cũng không hiểu mình vì sao lại trở nên như thế.
- Cậu có nghĩ Hime sẽ tức giận sai người đi giết hai chúng ta không?
- Có thể-Huy làm ra vẻ gật gù đồng ý-Nhưng nếu có, chắc giết mỗi cô thôi, cô là vật cản quá lớn với Hime. Tôi vẫn có giá trị, nên tôi đâu cần lo.
Pie nghe xong liền cảm thấy điên. Đứng khự lại, quay phắt ra đằng sau, chỉ tay về phía Huy, nói lớn:
- Tôi chết, nhất định sẽ kéo cậu theo!
Huy mỉm cười.
Chợt, cánh tay Pie bị Huy bắt lấy, rất nhanh kéo cả người Pie về phía cậu ta, khóa chặt thân người cô bé trong vòng tay.
- Buông ra!-Pie nói lớn, đi kèm cơ thể giẫy giụa tìm cách thoát ra.
- Buông ra ư? Không bao giờ! Tôi sẽ không buông, dù cô có muốn rời xa, tôi cũng nhất định không buông!
Pie vừa nghe đến đó, liền ngước lên nhìn. Bất ngờ, môi cô bé nhanh chóng bị môi Huy chặn lấy. Từ trong đầu Pie một luồng điện chạy xẹt qua tê dại, rồi nhanh chóng truyền khắp cơ thể. Pie càng giẫy giụa, Huy càng ôm chặt. Kháng cự càng khiến nụ hôn thêm mãnh liệt.
Nụ hôn trên bờ môi mang hương vị ngọt ngào, yêu thương. Cảm giác muốn nuốt trọn tình yêu này vào trong lòng, muốn mang cảm giác yêu thương này một lần thổ lộ ra hết.
Trong không gian, những cánh hoa tử đằng lớt phớt bay, những cánh hoa tử đằng mang những màu sắc riêng biệt. Tử Đăng-loài hoa mang thông điệp của tình yêu bất diệt, một tình yêu sống mãi cùng năm thángthanh xuân tươi đẹp, không thể thay thế, cũng chẳng thể nào quên...
P/s: Có câu “nói trước bước không qua”.
Nên nói “không buông” là sẽ không buông thật sao?
Tác giả nghi lắm...
Tiếp...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.