Chương 65: Tình Yêu Của Họ, Không Chen Vào Được (3)
P.Hana
04/01/2017
Lời Huy nói ra, từng câu từng câu khiến tay Pie càng nắm chặt. Đến
khi lời nói kết thúc, lửa giận trong lòng cô đã bộc phát cao độ.
Chát...
Cái tát dùng hết sức bình sinh nện lên mặt Huy. Pie thở hỗn hển, tức giận nghiến răng. Nước mưa lạnh lẽo thấm vào da thịt, nhưng cô hiện tai cảm giác cơ thể rất nóng, tựa hồ có thể làm bốc hơi cả nước.
Huy sau khi nhận cái tát từ Pie, gương mặt in hẳn một bàn tay. Cậu quay mặt lại, đối diện với tầm mắt của Pie, nhìn thấy Pie tức giận đến run người. Bất chợt, Huy nở nụ cười, kéo Pie vào trong lòng.
Pie vừa nhìn thấy nụ cười của Huy, còn chưa kịp hiểu chuyện thì đã bị cánh tay cậu ta ôm lấy, toàn thân đổ về phía cậu ta. Sau khi bị Huy áp chế trong lòng, Pie không ngừng vùng vẫy, chân tay không ngừng đánh loạn.
- Buông ra!!!
Huy không những không buông tay, mà còn dùng sức ôm siết cô nàng hung dữ này vào lòng. Bất chợt, Huy cảm giác cánh tay mình đau lên một đợt đến thấu xương. Lúc này Pie ngừng vùng vẫy, quay qua cắn vào cánh tay cậu, lực cắn như muốn ghim từng cái răng vào da thịt.
Pie tưởng làm vậy thì Huy sẽ đau mà buông cô ra, nhưng không ngờ tay cậu ta ôm cô không chút lơi lỏng. Pie cảm nhận được cơ thể Huy đang gồng mình chịu đựng vết cắn của cô. Pie không hiểu, ruốt cuộc không hiểu Huy đang làm gì? Một lúc sau, Pie yên lặng trở lại, rời miệng khỏi cánh tay Huy.
- Em trút giận xong chưa? Nếu xong rồi thì cùng anh về nhà- Huy tựa đầu trên vai Pie, khẽ thì thầm. Lời nói của Huy dường như không còn chút sức lực nào. Có lẽ bị Pie đánh đến nỗi không còn đủ sức.
Cả người Pie chịu sức nặng của Huy, chân đứng có phần không vững. Pie không hiểu, trước sau vẫn không hiểu. Vài giây trước Huy còn tàn nhẫn nói những lời đó với cô, sao bây giơ lại trở nên ôn nhu như vậy?
Huy thấy Pie không động đậy, cậu như thể đọc được suy nghĩ của cô, chậm rãi cất lời.
- Xin lỗi! Lúc nãy nặng lời với em. Nếu không để em trút hết tức giận, thì em định ngang ngược đến bao giờ. Bây giờ, có thể nói anh biết em ruốt cuộc có chuyện gì?
Pie nghe xong, cuối cùng cũng hiểu mục đích Huy nói những lời khiêu khích cô. Cậu ta là dùng chính mình cho cô trút bỏ tức giận. Lúc nãy vì giận quá hóa ngu, thẳng tay đánh cậu ta nhiều như vậy, bây giờ nghĩ lại cảm thấy xấu hổ cùng đau lòng. Pie vùi đầu vào trong ngực Huy.
- Người nên nói xin lỗi là tôi. Xin lỗi!-Giọng Pie rất nhỏ, giống như cô đang tự lầm bầm với chính mình-Tôi cái gì cũng không tốt. Không nói chuyện nhỏ nhẹ như công chúa, lại vụng về như vậy, hay gây sự như vậy. Ngay cả anh thích hay ghét điều gì tôi đều không biết. Chuyện gì tôi làm cũng không vừa lòng anh. Có phải anh cảm thấy tôi rất vô dụng? Có phải anh cảm thấy hối hận khi ở cùng một chỗ với tôi?
- Em hỏi câu đó không biết chán hay sao? Anh nói lần này là lần cuối. Anh vĩnh viễn không hối hận khi yêu em. Trước đây, bây giờ hay sau này cũng không hối hận. Về chuyện ly hôn, một khi đã đăng ký kết hôn, anh sẽ không bao giờ cho em thoát khỏi anh đâu! Vậy nên em đừng nên nghĩ đến làm gì!-Giọng Huy sắc bén như kiểu đang đe dọa, áp bức, nhưng Pie lại cảm thấy vui vẻ.
Huy cảm thấy mình nói như vậy vẫn chưa đủ, còn tiếp tục nói.
- Em vô dụng, điều này anh không phủ nhận.
- Anh!-Pie tức giận thốt lên.
- Nhưng với anh, em như vậy mới là tốt nhất. Ít ra anh cũng có lý do để quan tâm em. Nếu em là một người hoàn hảo, thì anh thật không biết phải quan tâm em thế nào.
Pie cảm thấy vô cùng ấm áp, trên môi cũng vô thức nở nụ cười.
- Còn nữa, anh trước nay chỉ xem công chúa như em gái. Em đừng nên ghen với cô bé đó làm gì.
Mưa đã tạnh từ lúc nào, bầu trời đã tối từ lúc nào, cả hai đều không biết. Bọn họ cứ như thế, nói thật nhiều, mãi đến khi nhận được cuộc gọi của Minh Anh, cả hai mới lên xe, trở về nhà.
Chiếc xe dẫn theo đường lớn, lao vút đi.
Bên gốc cây ngân hạnh, công chúa mặc một chiếc áo mưa, bên cạnh là chiếc xe vespa màu hồng của cô. Cô đứng đó im lặng, thẫn thờ rất lâu.
Nửa tiếng trước, thấy mưa rơi, Pie lại chưa về nhà, công chúa nghĩ đến chiều nay mình nói những lời hơi khó nghe. Nếu đổi lại là cô, hẳn cô còn tức giận hơn thế. Vì cô mà hại Huy tức giận, Pie cũng giận dỗi bỏ đi đến giờ vẫn chưa có về nhà. Công chúa chợt suy nghĩ đơn giản, cô muốn đi tìm Pie về, muốn nói xin lỗi với Pie, muốn giúp Huy với Pie làm hòa. Huy trở nên lạnh lùng như vậy làm cô sợ hãi, cô không quen.
Vừa mới đến đây, công chúa đã nghe thấy tiếng cãi vả. Cô liền tấp xe vào, nấp cẩn thận sau góc cây ngân hạnh, nghe lén cuộc cãi vả của hai người.
Khi nghe đến câu “Ngươi tôi yêu chính là công chúa. Từ nhỏ tôi đã yêu cô ấy, đến bây giờ tôi vẫn yêu cô ấy. Em chỉ qua cũng chỉ là người thay thế tạm thời thôi. Thế nào? Có phải em mong muốn câu nói này?”. Lòng công chúa có bao nhiêu kích động. Nhưng diễn biến tiếp theo của cuộc nói chuyện khiến cô tỉnh ngộ.
Huy đối với cô tốt thế nào, ôn nhu thế nào, cuối cùng cũng chỉ là tình thương. Lúc trước thấy Huy với Pie hay cãi vả, cô thầm nghĩ mối quan hệ của họ thực ra cũng không bền vững gì lắm. Đến bây giờ cô mới hiểu. Thì ra yêu một người, không phải chỉ có trước mặt quan tâm ấm áp, mà còn là âm thầm theo dõi, dùng cảm giác hiểu rõ đối phương, đó mới đích thực là tình yêu. Tình yêu của hai người đó chính là để tự người kia cảm nhận, không cần nói nhiều, cũng chẳng hành động nhiều.
Tình yêu của họ, cô không chen vào được. Trước đây không được, bây giờ lại không thể.
Sau khi hiểu rõ tất cả, công chúa thở dài, nở nụ cười, khóe mắt lại không hiểu sao cay cay. Trên gò má chợt xuất hiện một giọt nước chảy dài xuống. Là mưa, nhất định do mưa rơi xuống. Cô không buồn, cô không phải đang khóc...
Công chúa lên xe, chậm rãi lái về nhà.
..............................
Nửa đêm, Huy bị giấc mộng làm cho tỉnh giấc. Đã lâu lắm rồi, cậu mới gặp lại Mika.
Mika vẫn luôn cười hiền lành, đứng giữa không gian ngắm nhìn cậu thật lâu. Lúc sau, Mika nắm tay Pie kéo cô cùng đi theo, cả hai cùng chìm vào khoảng không mờ ảo. Cậu hoảng hốt kéo Pie lại, nhưng không thể chạm vào cô, cậu chỉ có thể kêu gào trong vô vọng. Giữa lúc cố gắng với tay kéo Pie về, Huy bị giật mình thức giấc.
Nhìn lên đồng hồ, đã gần ba giờ sáng, cậu không thể tiếp tục ngủ, nằm im lặng nhìn lên trần nhà. Không biết giấc mơ này là gì? Tại sao cậu lại thấy trong lòng có chút bồn chồn.
Bốp...
Trên má Huy lúc chiều tối bị Pie đánh một tát đến sung. Bây giờ trong mơ cô lại nện thêm vào chỗ đau đó lần nữa. Pie xoay người, ngang nhiên chiếm hơn phân nửa giường, hai tay giang rộng hai bên như kiểu “ta đây là chủ thiên hạ”. Chăn bị vung ra, để lộ bờ vai cùng xương quai xanh dưới ánh đèn ngủ mờ ảo, trên làn da trắng còn ẩn hiện những dấu hôn ngân.
Huy nhìn cô gái nhỏ nằm bên cạnh, cậu vươn người qua, ghé môi xuống trên hõm cổ của Pie, hôn lên đó. Cơ thể Pie theo nụ hôn có chút kích động, có chút run rẩy.
Chát...
Pie lại từ trong mơ vô ý đánh người, miệng còn lầm bầm:
- Hero! Đừng có quậy, để yên cho chị ngủ.
Cú đánh lần này thẳng một cái vào ngay mặt Huy, trăng sao gì đều nổi lên hết trên đầu. Pie vẫn mặc nhiên ngủ ngon lành, tiếng thở đều đều phát ra.
Huy ngồi bật dậy, ôm đầu. Lúc định thần trở lại, cậu nhìn về phía Pie, có chút khổ sở nhăn mặt. Cô gái này đúng là không thể nào “yêu” nổi. Ngay cả khi ngủ cũng hung dữ như vậy.
Huy xuống giường, đi vào phòng tắm. Lúc sau, cậu mở cửa phòng đi ra.
Vừa xuống dưới nhà, Huy bắt gặp Minh Anh đang ngồi uống nước. Hơn ba giờ sáng, Minh Anh sao lại thức dậy rồi? Không phải cũng gặp ác mộng giống cậu đi?
- Huy!-Minh Anh vừa thấy Huy từ trên lầu đi xuống, cậu đã cất tiếng gọi.
- Tôi không nghĩ cậu dậy sớm vậy đấy?
Trước câu nói của Huy, Minh Anh chỉ đáp bằng một nụ cười. Cậu đưa cốc nước lên miệng, uống một ngụm, chậm rãi nói.
- Tôi mơ thấy mẹ Mika.
Tiếp...
P.S: Tg định viết cảnh 18+, nhưng lại không muốn làm “đen” tác phẩm của mình. Nên thôi... cắt cảnh vậy (>.<)
Chát...
Cái tát dùng hết sức bình sinh nện lên mặt Huy. Pie thở hỗn hển, tức giận nghiến răng. Nước mưa lạnh lẽo thấm vào da thịt, nhưng cô hiện tai cảm giác cơ thể rất nóng, tựa hồ có thể làm bốc hơi cả nước.
Huy sau khi nhận cái tát từ Pie, gương mặt in hẳn một bàn tay. Cậu quay mặt lại, đối diện với tầm mắt của Pie, nhìn thấy Pie tức giận đến run người. Bất chợt, Huy nở nụ cười, kéo Pie vào trong lòng.
Pie vừa nhìn thấy nụ cười của Huy, còn chưa kịp hiểu chuyện thì đã bị cánh tay cậu ta ôm lấy, toàn thân đổ về phía cậu ta. Sau khi bị Huy áp chế trong lòng, Pie không ngừng vùng vẫy, chân tay không ngừng đánh loạn.
- Buông ra!!!
Huy không những không buông tay, mà còn dùng sức ôm siết cô nàng hung dữ này vào lòng. Bất chợt, Huy cảm giác cánh tay mình đau lên một đợt đến thấu xương. Lúc này Pie ngừng vùng vẫy, quay qua cắn vào cánh tay cậu, lực cắn như muốn ghim từng cái răng vào da thịt.
Pie tưởng làm vậy thì Huy sẽ đau mà buông cô ra, nhưng không ngờ tay cậu ta ôm cô không chút lơi lỏng. Pie cảm nhận được cơ thể Huy đang gồng mình chịu đựng vết cắn của cô. Pie không hiểu, ruốt cuộc không hiểu Huy đang làm gì? Một lúc sau, Pie yên lặng trở lại, rời miệng khỏi cánh tay Huy.
- Em trút giận xong chưa? Nếu xong rồi thì cùng anh về nhà- Huy tựa đầu trên vai Pie, khẽ thì thầm. Lời nói của Huy dường như không còn chút sức lực nào. Có lẽ bị Pie đánh đến nỗi không còn đủ sức.
Cả người Pie chịu sức nặng của Huy, chân đứng có phần không vững. Pie không hiểu, trước sau vẫn không hiểu. Vài giây trước Huy còn tàn nhẫn nói những lời đó với cô, sao bây giơ lại trở nên ôn nhu như vậy?
Huy thấy Pie không động đậy, cậu như thể đọc được suy nghĩ của cô, chậm rãi cất lời.
- Xin lỗi! Lúc nãy nặng lời với em. Nếu không để em trút hết tức giận, thì em định ngang ngược đến bao giờ. Bây giờ, có thể nói anh biết em ruốt cuộc có chuyện gì?
Pie nghe xong, cuối cùng cũng hiểu mục đích Huy nói những lời khiêu khích cô. Cậu ta là dùng chính mình cho cô trút bỏ tức giận. Lúc nãy vì giận quá hóa ngu, thẳng tay đánh cậu ta nhiều như vậy, bây giờ nghĩ lại cảm thấy xấu hổ cùng đau lòng. Pie vùi đầu vào trong ngực Huy.
- Người nên nói xin lỗi là tôi. Xin lỗi!-Giọng Pie rất nhỏ, giống như cô đang tự lầm bầm với chính mình-Tôi cái gì cũng không tốt. Không nói chuyện nhỏ nhẹ như công chúa, lại vụng về như vậy, hay gây sự như vậy. Ngay cả anh thích hay ghét điều gì tôi đều không biết. Chuyện gì tôi làm cũng không vừa lòng anh. Có phải anh cảm thấy tôi rất vô dụng? Có phải anh cảm thấy hối hận khi ở cùng một chỗ với tôi?
- Em hỏi câu đó không biết chán hay sao? Anh nói lần này là lần cuối. Anh vĩnh viễn không hối hận khi yêu em. Trước đây, bây giờ hay sau này cũng không hối hận. Về chuyện ly hôn, một khi đã đăng ký kết hôn, anh sẽ không bao giờ cho em thoát khỏi anh đâu! Vậy nên em đừng nên nghĩ đến làm gì!-Giọng Huy sắc bén như kiểu đang đe dọa, áp bức, nhưng Pie lại cảm thấy vui vẻ.
Huy cảm thấy mình nói như vậy vẫn chưa đủ, còn tiếp tục nói.
- Em vô dụng, điều này anh không phủ nhận.
- Anh!-Pie tức giận thốt lên.
- Nhưng với anh, em như vậy mới là tốt nhất. Ít ra anh cũng có lý do để quan tâm em. Nếu em là một người hoàn hảo, thì anh thật không biết phải quan tâm em thế nào.
Pie cảm thấy vô cùng ấm áp, trên môi cũng vô thức nở nụ cười.
- Còn nữa, anh trước nay chỉ xem công chúa như em gái. Em đừng nên ghen với cô bé đó làm gì.
Mưa đã tạnh từ lúc nào, bầu trời đã tối từ lúc nào, cả hai đều không biết. Bọn họ cứ như thế, nói thật nhiều, mãi đến khi nhận được cuộc gọi của Minh Anh, cả hai mới lên xe, trở về nhà.
Chiếc xe dẫn theo đường lớn, lao vút đi.
Bên gốc cây ngân hạnh, công chúa mặc một chiếc áo mưa, bên cạnh là chiếc xe vespa màu hồng của cô. Cô đứng đó im lặng, thẫn thờ rất lâu.
Nửa tiếng trước, thấy mưa rơi, Pie lại chưa về nhà, công chúa nghĩ đến chiều nay mình nói những lời hơi khó nghe. Nếu đổi lại là cô, hẳn cô còn tức giận hơn thế. Vì cô mà hại Huy tức giận, Pie cũng giận dỗi bỏ đi đến giờ vẫn chưa có về nhà. Công chúa chợt suy nghĩ đơn giản, cô muốn đi tìm Pie về, muốn nói xin lỗi với Pie, muốn giúp Huy với Pie làm hòa. Huy trở nên lạnh lùng như vậy làm cô sợ hãi, cô không quen.
Vừa mới đến đây, công chúa đã nghe thấy tiếng cãi vả. Cô liền tấp xe vào, nấp cẩn thận sau góc cây ngân hạnh, nghe lén cuộc cãi vả của hai người.
Khi nghe đến câu “Ngươi tôi yêu chính là công chúa. Từ nhỏ tôi đã yêu cô ấy, đến bây giờ tôi vẫn yêu cô ấy. Em chỉ qua cũng chỉ là người thay thế tạm thời thôi. Thế nào? Có phải em mong muốn câu nói này?”. Lòng công chúa có bao nhiêu kích động. Nhưng diễn biến tiếp theo của cuộc nói chuyện khiến cô tỉnh ngộ.
Huy đối với cô tốt thế nào, ôn nhu thế nào, cuối cùng cũng chỉ là tình thương. Lúc trước thấy Huy với Pie hay cãi vả, cô thầm nghĩ mối quan hệ của họ thực ra cũng không bền vững gì lắm. Đến bây giờ cô mới hiểu. Thì ra yêu một người, không phải chỉ có trước mặt quan tâm ấm áp, mà còn là âm thầm theo dõi, dùng cảm giác hiểu rõ đối phương, đó mới đích thực là tình yêu. Tình yêu của hai người đó chính là để tự người kia cảm nhận, không cần nói nhiều, cũng chẳng hành động nhiều.
Tình yêu của họ, cô không chen vào được. Trước đây không được, bây giờ lại không thể.
Sau khi hiểu rõ tất cả, công chúa thở dài, nở nụ cười, khóe mắt lại không hiểu sao cay cay. Trên gò má chợt xuất hiện một giọt nước chảy dài xuống. Là mưa, nhất định do mưa rơi xuống. Cô không buồn, cô không phải đang khóc...
Công chúa lên xe, chậm rãi lái về nhà.
..............................
Nửa đêm, Huy bị giấc mộng làm cho tỉnh giấc. Đã lâu lắm rồi, cậu mới gặp lại Mika.
Mika vẫn luôn cười hiền lành, đứng giữa không gian ngắm nhìn cậu thật lâu. Lúc sau, Mika nắm tay Pie kéo cô cùng đi theo, cả hai cùng chìm vào khoảng không mờ ảo. Cậu hoảng hốt kéo Pie lại, nhưng không thể chạm vào cô, cậu chỉ có thể kêu gào trong vô vọng. Giữa lúc cố gắng với tay kéo Pie về, Huy bị giật mình thức giấc.
Nhìn lên đồng hồ, đã gần ba giờ sáng, cậu không thể tiếp tục ngủ, nằm im lặng nhìn lên trần nhà. Không biết giấc mơ này là gì? Tại sao cậu lại thấy trong lòng có chút bồn chồn.
Bốp...
Trên má Huy lúc chiều tối bị Pie đánh một tát đến sung. Bây giờ trong mơ cô lại nện thêm vào chỗ đau đó lần nữa. Pie xoay người, ngang nhiên chiếm hơn phân nửa giường, hai tay giang rộng hai bên như kiểu “ta đây là chủ thiên hạ”. Chăn bị vung ra, để lộ bờ vai cùng xương quai xanh dưới ánh đèn ngủ mờ ảo, trên làn da trắng còn ẩn hiện những dấu hôn ngân.
Huy nhìn cô gái nhỏ nằm bên cạnh, cậu vươn người qua, ghé môi xuống trên hõm cổ của Pie, hôn lên đó. Cơ thể Pie theo nụ hôn có chút kích động, có chút run rẩy.
Chát...
Pie lại từ trong mơ vô ý đánh người, miệng còn lầm bầm:
- Hero! Đừng có quậy, để yên cho chị ngủ.
Cú đánh lần này thẳng một cái vào ngay mặt Huy, trăng sao gì đều nổi lên hết trên đầu. Pie vẫn mặc nhiên ngủ ngon lành, tiếng thở đều đều phát ra.
Huy ngồi bật dậy, ôm đầu. Lúc định thần trở lại, cậu nhìn về phía Pie, có chút khổ sở nhăn mặt. Cô gái này đúng là không thể nào “yêu” nổi. Ngay cả khi ngủ cũng hung dữ như vậy.
Huy xuống giường, đi vào phòng tắm. Lúc sau, cậu mở cửa phòng đi ra.
Vừa xuống dưới nhà, Huy bắt gặp Minh Anh đang ngồi uống nước. Hơn ba giờ sáng, Minh Anh sao lại thức dậy rồi? Không phải cũng gặp ác mộng giống cậu đi?
- Huy!-Minh Anh vừa thấy Huy từ trên lầu đi xuống, cậu đã cất tiếng gọi.
- Tôi không nghĩ cậu dậy sớm vậy đấy?
Trước câu nói của Huy, Minh Anh chỉ đáp bằng một nụ cười. Cậu đưa cốc nước lên miệng, uống một ngụm, chậm rãi nói.
- Tôi mơ thấy mẹ Mika.
Tiếp...
P.S: Tg định viết cảnh 18+, nhưng lại không muốn làm “đen” tác phẩm của mình. Nên thôi... cắt cảnh vậy (>.<)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.