Chương 58: Trái Tim Đơn Thuần
P.Hana
21/12/2016
Pie trở về phòng, khó khăn lắm mới kìm nén không khóc, vùi mình vào
trong chăn. Đầu óc trống rỗng không nghĩ được biện pháp hay để cứu vãn
tình hình. Nhớ đến câu nói của Lâm Hân “Em gái mày vì mày mà ra nông nỗi này. Tao chắc chắn, nó sẽ hận mày đến chết!”. Nghĩ đến, Pie lại tự hận
chính mình mềm lòng, cứu cô ta từ trong biển lửa. Đáng ra phải cho cô ta vài dao, đẩy xuống biển lửa bên dưới, để cô ta quằn quại đến chết. Chỉ
là, Pie không đủ nhẫn tâm, tim chưa đến mức độc ác, nên trước sau vẫn là không xuống tay được.
Một tuần sau...
Pie đã phần nào hồi phục, vết thương lớn nhỏ đều lên da non, tuy vết rách ở tay có thể để lại sẹo nhưng cũng không nghiêm trọng lắm. Đối với Pie bây giờ mà nói, tổn thương ngoài da đâu có bằng tổn thương tận sâu trong đáy lòng.
Pie đứng nhìn vào căn phòng bệnh của Hime, đứng trầm ngâm rất lâu. Hime bị xây xướt, toàn thân đầy vết thâm tím. Rất may ngày hôm đó Pie xông vào kịp, nếu không cơ thể Hime đã bị bọn khốn đó xâm hại. Hiện tại, Hime còn chưa hết kích động, liên tục đánh người, không cho bất kỳ ai động đến mình.
Pie ở ngoài hồi lâu cũng không có ý định vào, không muốn vào, thật sự không muốn vào chút nào. Vừa nãy, Pie nhìn thấy Hime cắn tay Minh Anh, cắn đến nỗi tay cậu chảy máu, Minh Anh chỉ ra sức chịu đựng, không hề phản kháng, cũng không tiêm thuốc cho Hime. Sợ tiêm nhiều thuốc sẽ ảnh hưởng không tốt. Một mình cậu từ từ dỗ dành Hime, mãi đến khi cô ngoan ngoãn đi ngủ, cậu mới chịu rời phòng.
Đây không phải lần đầu tiên Pie nhìn thấy Hime phát tiết cắn người. Những lần trước, không chỉ cắn mà còn đánh, làm cho các bác sĩ và y tá đều e ngại khi vào phòng này khám bệnh.
Riêng chỉ có Minh Anh là không ngại, vẫn luôn tức trực ở đây, theo dõi tình hình bệnh tình của Hime, kiên nhẫn cho cô uống thuốc, chịu đựng những vết cắn, cào cấu từ Hime.
- Pie, muội cũng đừng buồn. Từ từ Hime sẽ ổn định trở lại-Minh Anh đứng cạnh Pie, vỗ vỗ lên vai cô bé, an ủi.
Pie nghe lời nói từ Minh Anh, mắt vẫn thất thần nhìn vào phòng, im lặng không nói, lúc sau chậm rãi rời đi.
Minh Anh đã quen với dáng vẻ này của Pie suốt một tuần nay, vô hồn vô cảm, cậu chỉ khẽ thở dài. Hime tâm tính bất thường đã làm cậu sầu não lắm rồi, còn thêm Pie tâm trạng cũng không được bình thường hại cậu thêm phần lo lắng.
Đi qua dãy hành lang, xuống tầng dưới, Pie chầm chậm dừng bước chân, từ tấm kính nhìn vào trong phòng. Từng lồng ấp là một sinh linh bé nhỏ đang say ngủ. Pie nhìn chăm chú vào chiếc lồng kia, một bé gái thân hình yếu ớt, ngủ rất say, thi thoảng từ trong mộng còn khẽ co giật đôi chân bé xíu.
Bé gái đó, chính là con gái của Lâm Hân.
Khi được đưa đến bệnh viện, vì xuất huyết mất nhiều máu, Lâm Hân chết ngay trên giường mổ. Ông trời quả là có mắt, cuối cùng người nào tạo nghiệp cũng đều lãnh hậu quả. Đứa bé kia vô tội. Tuy vậy, nó cũng chịu không ít nghiệp báo từ mẹ, nó sinh thiếu tháng, cực non. Ngay khi vừa chào đời, mạng sống đã như ngọn đèn trước gió, mong manh, yếu ớt. Sinh linh bé nhỏ đó, trải qua một tuần chống chọi với tử thần, cuối cùng cũng chiến thắng, ung dung nằm ngủ ở trong kia.
Người thân của Lâm Hân, cả Huy lẫn Pie đều không biết. Cha của đứa bé là ai? Hai người cũng không biết. Nên đứa bé này vẫn còn đang nghĩ cách chu toàn. Pie không thể nuôi, Huy lại không muốn liên quan.
Đang đứng trầm ngâm, Pie chợt giật mình.
Bàn tay cô bé được một bàn tay ấm áp nắm lấy. Pie ngước nhìn lên, thấy Huy đứng bên cạnh.
Cả hai không ai nói với ai câu nào, yên lặng nhìn vào trong. Người khác nhìn vào, chắc nghĩ bọn họ là một gia đình nhỏ, đang say sưa ngắm nhìn đứa con của mình. Ai biết được, bọn họ chưa phải là gia đình, đứa bé kia lại tuyệt đối không phải con của họ, mà là con của kẻ thù.
Một hồi lâu sau, Huy chậm rãi cất lời:
- Định thế nào chưa?
Mất mấy giây sau, Pie mới chậm chạp cất lời:
- Mặc dù biết nó vô tội, rất đáng thương-Ngừng lại, Pie xua đi tâm tư yếu đuối trong lòng, lạnh nhạt che dấu bản thân, âm trầm cất giọng- Nhưng tốt nhất vẫn nên đưa nó gửi vào trại trẻ mồ côi. Cuộc đời nó, chúng ta chỉ đi cùng đến đây thôi.
Nói rồi, tay Pie từ trong tay Huy rút ra, quay lưng rời đi.
- Em định đặt tên gì cho con bé?
Pie nghe Huy nói thì đột nhiên dừng lại, suy nghĩ một lúc, không quay đầu, chỉ nói lên ba từ.
- Lâm Hiểu Mẫn.
Nói rồi, Pie cất bước đi thẳng. Huy ngây người nhìn Pie một hồi đến khi cô bé rời khỏi, cậu lại quay đầu nhìn vào trong phòng, miệng lẩm bẩm hai từ “Hiểu Mẫn”. Không hiểu Pie đặt tên này ruốt cuộc là có ý gì?
“Hiểu Mẫn, đặt cho con tên này hy vọng rằng con thông minh hiểu chuyện, không đi theo vết xe đổ của mẹ con. Hiểu Mẫn, mong rằng có ngày chúng ta sẽ gặp lại nhau”-Từ trong lòng, những lời êm ái Pie dành cho đứa bé gái vang lên, trên môi Pie thoáng nở nụ cười hiền lành.
Bé gái cũng khẽ nâng môi, giống như đang mỉm cười trong giấc ngủ say.
“Cuộc đời quẩn quanh.
Trái đất rộng lớn.
Tỷ người tồn tại.
Có duyên ắt sẽ gặp...”
...............................
Một tuần nữa trôi qua...
Hime ngồi ngây ngốc nhìn ra cửa sổ. Không gian im ắng lạ thường. Thi thoảng ngoài trời vang lên tiếng lá rơi, tiếng gió khẽ vút qua nhè nhẹ. Hime ngồi như thế suốt mấy tiếng cũng không hề nhúc nhích.
Hime đang đợi Minh Anh. Mỗi ngày vào giờ này, Minh Anh sẽ đến, cho cô ăn, dỗ dành cô uống thuốc và ở bên cạnh đến khi cô ngoan ngoãn đi ngủ. Hôm nay, có lẽ Minh Anh có giờ học nên chưa đến. Nên Hime im lặng ngồi đó, chờ đợi.
Pie từ từ mở cửa bước vào, quyết tâm hôm nay đối diện với Hime một lần, dù bị Hime đánh, cô bé cũng can tâm tình nguyện. Ai bảo Pie là nguyên nhân gây nên hoạ cơ chứ!
Tay Pie khẩn trương không ngừng nắm rồi lại buông, miệng định gọi Hime rồi lại khép xuống. Pie đứng sau lưng Hime, khoảng cách rất gần, lại không biết nên bắt đầu mở miệng từ đâu.
- Minh Anh, đến rồi sao?-Hime đột nhiên quay người lại, trên môi còn nở nụ cười.
Pie giật mình, lùi một bước. Đối diện với tầm mắt của Hime, Pie cảm thấy hoang mang thật sự. Ánh mắt Hime hồn nhiên như thể một đứa trẻ đang mong chờ, nụ cười trong trẻo. Pie chưa bao giờ thấy Hime như vậy, dù đây là hình ảnh tốt đẹp, nhưng sao Pie thấy vô cùng lạnh lẽo, vô cùng đáng sợ.
Hime vừa thấy Pie, nụ cười liền tắt xuống, từ từ rời ghế, bước tới gần Pie, gương mặt vô hồn vô cảm. Hime đưa tay lên, vươn tới gương mặt Pie.
Pie dự cảm không tốt, mắt nhanh chóng nhắm mắt, đơ người đứng im mặc cho Hime hành quyết.
Nhưng không như những gì Pie nghĩ. Tay Hime đưa lên, chạm vào má Pie, giữ nguyên tại đó, khẽ cất giọng.
- Chị!
Đối mắt Pie mở ra, kinh ngạc nhìn Hime. Đây chính là tình huống duy nhất Pie không nghĩ tới. Hime không đánh Pie? Lại còn dịu dàng kêu một tiếng “chị”? Nằm mơ, nhất định Pie đang nằm mơ. Pie tự đưa tay nhéo cho mình một cái rõ đau. Đau? Vậy đây là thật?
- Hime, tôi...
Lời còn chưa nói xong, lập tức người Hime đổ về phía Pie, Pie theo quán tính đưa tay ôm lấy. Hime vùi đầu trên vai Pie, khóc lớn. Pie cảm nhận được nước mắt Hime qua lớp áo thấm vào da thịt. Lòng cô bé cũng theo đó cảm giác thấy đau đớn, nhẹ nhàng đưa tay lên dỗ dành Hime.
Ngay thời khắc này, Pie dường như quên luôn những thắc mắc trong đầu mình. Rằng, Hime tại sao trở nên hiền lành như vậy? Chính vì trái tim Pie đơn thuần, nên đầu óc thông minh đôi lúc cũng trở nên đơn giản.
Bỏ mặc những đề phòng của mình, Pie giờ đây chỉ xem Hime như một cô em gái, ân tình đối đãi.
Pie còn thầm trách Minh Anh với Huy, lo nghĩ sâu xa. Pie dù gì cũng là chị, lại còn cứu Hime một trận, làm gì có chuyện Hime muốn giết Pie được? Hime là người hiểu chuyện, nên phải biết rằng Pie trong lần bắt cóc này cũng chỉ là người bị hại.
Tiếp...
P/s:
(Lảm nhảm của tác giả...)
Tg: Hiểu Mẫn a! Hiểu Mẫn à!
Mẫn: Rãnh ha? Nếu rãnh thì viết truyện đi (Lạnh lùng -_-)
Tg: (Oa, thật là hung dữ >.<) Ta vẫn chăm chỉ mà (hix) Muốn ta viết cho con 1 câu chuyện không?
Mẫn: Không có hứng thú.
Tg: (Oa, thật là phũ mà >.<) Cơ mà ta đã lên kế hoạch. Truyện về con lấy tên là HẸN ƯỚC 10 NĂM, nhá? Nhá?
Mẫn: (bơ luôn).
Một tuần sau...
Pie đã phần nào hồi phục, vết thương lớn nhỏ đều lên da non, tuy vết rách ở tay có thể để lại sẹo nhưng cũng không nghiêm trọng lắm. Đối với Pie bây giờ mà nói, tổn thương ngoài da đâu có bằng tổn thương tận sâu trong đáy lòng.
Pie đứng nhìn vào căn phòng bệnh của Hime, đứng trầm ngâm rất lâu. Hime bị xây xướt, toàn thân đầy vết thâm tím. Rất may ngày hôm đó Pie xông vào kịp, nếu không cơ thể Hime đã bị bọn khốn đó xâm hại. Hiện tại, Hime còn chưa hết kích động, liên tục đánh người, không cho bất kỳ ai động đến mình.
Pie ở ngoài hồi lâu cũng không có ý định vào, không muốn vào, thật sự không muốn vào chút nào. Vừa nãy, Pie nhìn thấy Hime cắn tay Minh Anh, cắn đến nỗi tay cậu chảy máu, Minh Anh chỉ ra sức chịu đựng, không hề phản kháng, cũng không tiêm thuốc cho Hime. Sợ tiêm nhiều thuốc sẽ ảnh hưởng không tốt. Một mình cậu từ từ dỗ dành Hime, mãi đến khi cô ngoan ngoãn đi ngủ, cậu mới chịu rời phòng.
Đây không phải lần đầu tiên Pie nhìn thấy Hime phát tiết cắn người. Những lần trước, không chỉ cắn mà còn đánh, làm cho các bác sĩ và y tá đều e ngại khi vào phòng này khám bệnh.
Riêng chỉ có Minh Anh là không ngại, vẫn luôn tức trực ở đây, theo dõi tình hình bệnh tình của Hime, kiên nhẫn cho cô uống thuốc, chịu đựng những vết cắn, cào cấu từ Hime.
- Pie, muội cũng đừng buồn. Từ từ Hime sẽ ổn định trở lại-Minh Anh đứng cạnh Pie, vỗ vỗ lên vai cô bé, an ủi.
Pie nghe lời nói từ Minh Anh, mắt vẫn thất thần nhìn vào phòng, im lặng không nói, lúc sau chậm rãi rời đi.
Minh Anh đã quen với dáng vẻ này của Pie suốt một tuần nay, vô hồn vô cảm, cậu chỉ khẽ thở dài. Hime tâm tính bất thường đã làm cậu sầu não lắm rồi, còn thêm Pie tâm trạng cũng không được bình thường hại cậu thêm phần lo lắng.
Đi qua dãy hành lang, xuống tầng dưới, Pie chầm chậm dừng bước chân, từ tấm kính nhìn vào trong phòng. Từng lồng ấp là một sinh linh bé nhỏ đang say ngủ. Pie nhìn chăm chú vào chiếc lồng kia, một bé gái thân hình yếu ớt, ngủ rất say, thi thoảng từ trong mộng còn khẽ co giật đôi chân bé xíu.
Bé gái đó, chính là con gái của Lâm Hân.
Khi được đưa đến bệnh viện, vì xuất huyết mất nhiều máu, Lâm Hân chết ngay trên giường mổ. Ông trời quả là có mắt, cuối cùng người nào tạo nghiệp cũng đều lãnh hậu quả. Đứa bé kia vô tội. Tuy vậy, nó cũng chịu không ít nghiệp báo từ mẹ, nó sinh thiếu tháng, cực non. Ngay khi vừa chào đời, mạng sống đã như ngọn đèn trước gió, mong manh, yếu ớt. Sinh linh bé nhỏ đó, trải qua một tuần chống chọi với tử thần, cuối cùng cũng chiến thắng, ung dung nằm ngủ ở trong kia.
Người thân của Lâm Hân, cả Huy lẫn Pie đều không biết. Cha của đứa bé là ai? Hai người cũng không biết. Nên đứa bé này vẫn còn đang nghĩ cách chu toàn. Pie không thể nuôi, Huy lại không muốn liên quan.
Đang đứng trầm ngâm, Pie chợt giật mình.
Bàn tay cô bé được một bàn tay ấm áp nắm lấy. Pie ngước nhìn lên, thấy Huy đứng bên cạnh.
Cả hai không ai nói với ai câu nào, yên lặng nhìn vào trong. Người khác nhìn vào, chắc nghĩ bọn họ là một gia đình nhỏ, đang say sưa ngắm nhìn đứa con của mình. Ai biết được, bọn họ chưa phải là gia đình, đứa bé kia lại tuyệt đối không phải con của họ, mà là con của kẻ thù.
Một hồi lâu sau, Huy chậm rãi cất lời:
- Định thế nào chưa?
Mất mấy giây sau, Pie mới chậm chạp cất lời:
- Mặc dù biết nó vô tội, rất đáng thương-Ngừng lại, Pie xua đi tâm tư yếu đuối trong lòng, lạnh nhạt che dấu bản thân, âm trầm cất giọng- Nhưng tốt nhất vẫn nên đưa nó gửi vào trại trẻ mồ côi. Cuộc đời nó, chúng ta chỉ đi cùng đến đây thôi.
Nói rồi, tay Pie từ trong tay Huy rút ra, quay lưng rời đi.
- Em định đặt tên gì cho con bé?
Pie nghe Huy nói thì đột nhiên dừng lại, suy nghĩ một lúc, không quay đầu, chỉ nói lên ba từ.
- Lâm Hiểu Mẫn.
Nói rồi, Pie cất bước đi thẳng. Huy ngây người nhìn Pie một hồi đến khi cô bé rời khỏi, cậu lại quay đầu nhìn vào trong phòng, miệng lẩm bẩm hai từ “Hiểu Mẫn”. Không hiểu Pie đặt tên này ruốt cuộc là có ý gì?
“Hiểu Mẫn, đặt cho con tên này hy vọng rằng con thông minh hiểu chuyện, không đi theo vết xe đổ của mẹ con. Hiểu Mẫn, mong rằng có ngày chúng ta sẽ gặp lại nhau”-Từ trong lòng, những lời êm ái Pie dành cho đứa bé gái vang lên, trên môi Pie thoáng nở nụ cười hiền lành.
Bé gái cũng khẽ nâng môi, giống như đang mỉm cười trong giấc ngủ say.
“Cuộc đời quẩn quanh.
Trái đất rộng lớn.
Tỷ người tồn tại.
Có duyên ắt sẽ gặp...”
...............................
Một tuần nữa trôi qua...
Hime ngồi ngây ngốc nhìn ra cửa sổ. Không gian im ắng lạ thường. Thi thoảng ngoài trời vang lên tiếng lá rơi, tiếng gió khẽ vút qua nhè nhẹ. Hime ngồi như thế suốt mấy tiếng cũng không hề nhúc nhích.
Hime đang đợi Minh Anh. Mỗi ngày vào giờ này, Minh Anh sẽ đến, cho cô ăn, dỗ dành cô uống thuốc và ở bên cạnh đến khi cô ngoan ngoãn đi ngủ. Hôm nay, có lẽ Minh Anh có giờ học nên chưa đến. Nên Hime im lặng ngồi đó, chờ đợi.
Pie từ từ mở cửa bước vào, quyết tâm hôm nay đối diện với Hime một lần, dù bị Hime đánh, cô bé cũng can tâm tình nguyện. Ai bảo Pie là nguyên nhân gây nên hoạ cơ chứ!
Tay Pie khẩn trương không ngừng nắm rồi lại buông, miệng định gọi Hime rồi lại khép xuống. Pie đứng sau lưng Hime, khoảng cách rất gần, lại không biết nên bắt đầu mở miệng từ đâu.
- Minh Anh, đến rồi sao?-Hime đột nhiên quay người lại, trên môi còn nở nụ cười.
Pie giật mình, lùi một bước. Đối diện với tầm mắt của Hime, Pie cảm thấy hoang mang thật sự. Ánh mắt Hime hồn nhiên như thể một đứa trẻ đang mong chờ, nụ cười trong trẻo. Pie chưa bao giờ thấy Hime như vậy, dù đây là hình ảnh tốt đẹp, nhưng sao Pie thấy vô cùng lạnh lẽo, vô cùng đáng sợ.
Hime vừa thấy Pie, nụ cười liền tắt xuống, từ từ rời ghế, bước tới gần Pie, gương mặt vô hồn vô cảm. Hime đưa tay lên, vươn tới gương mặt Pie.
Pie dự cảm không tốt, mắt nhanh chóng nhắm mắt, đơ người đứng im mặc cho Hime hành quyết.
Nhưng không như những gì Pie nghĩ. Tay Hime đưa lên, chạm vào má Pie, giữ nguyên tại đó, khẽ cất giọng.
- Chị!
Đối mắt Pie mở ra, kinh ngạc nhìn Hime. Đây chính là tình huống duy nhất Pie không nghĩ tới. Hime không đánh Pie? Lại còn dịu dàng kêu một tiếng “chị”? Nằm mơ, nhất định Pie đang nằm mơ. Pie tự đưa tay nhéo cho mình một cái rõ đau. Đau? Vậy đây là thật?
- Hime, tôi...
Lời còn chưa nói xong, lập tức người Hime đổ về phía Pie, Pie theo quán tính đưa tay ôm lấy. Hime vùi đầu trên vai Pie, khóc lớn. Pie cảm nhận được nước mắt Hime qua lớp áo thấm vào da thịt. Lòng cô bé cũng theo đó cảm giác thấy đau đớn, nhẹ nhàng đưa tay lên dỗ dành Hime.
Ngay thời khắc này, Pie dường như quên luôn những thắc mắc trong đầu mình. Rằng, Hime tại sao trở nên hiền lành như vậy? Chính vì trái tim Pie đơn thuần, nên đầu óc thông minh đôi lúc cũng trở nên đơn giản.
Bỏ mặc những đề phòng của mình, Pie giờ đây chỉ xem Hime như một cô em gái, ân tình đối đãi.
Pie còn thầm trách Minh Anh với Huy, lo nghĩ sâu xa. Pie dù gì cũng là chị, lại còn cứu Hime một trận, làm gì có chuyện Hime muốn giết Pie được? Hime là người hiểu chuyện, nên phải biết rằng Pie trong lần bắt cóc này cũng chỉ là người bị hại.
Tiếp...
P/s:
(Lảm nhảm của tác giả...)
Tg: Hiểu Mẫn a! Hiểu Mẫn à!
Mẫn: Rãnh ha? Nếu rãnh thì viết truyện đi (Lạnh lùng -_-)
Tg: (Oa, thật là hung dữ >.<) Ta vẫn chăm chỉ mà (hix) Muốn ta viết cho con 1 câu chuyện không?
Mẫn: Không có hứng thú.
Tg: (Oa, thật là phũ mà >.<) Cơ mà ta đã lên kế hoạch. Truyện về con lấy tên là HẸN ƯỚC 10 NĂM, nhá? Nhá?
Mẫn: (bơ luôn).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.