Chương 20
Pekute1416, Yagami Kai
18/05/2013
Sau đó cả đám đi ăn sáng. Hôm nay ba cô nàng công chúa
của chúng ta đi mua đồ ăn cho 3 anh chàng quản gia. Ba anh chàng bây giờ như người mất hồn vậy. Từ lúc vào trường đến giờ vẫn ko nói tiếng nào.
- Này đi mua đồ ăn cho tôi đi chứ. – Ánh Nguyệt nói khi thấy Minh Tâm đứng tám với đám FC của anh chàng.
- Ủa, cô tự mua rồi mà. – Minh tâm nói khi thấy cô nàng cầm khay thức ăn.
- Cái này là của Quốc Bảo. Đi mua lẹ đi đói rồi. – Ánh Nguyệt nói rồi bưng khay đồ ăn cho Quốc Bảo.
Minh Tâm nghe vậy tự dưng thấy hơi khó chịu nên nói:
- Ở nhà hồi nãy ăn sáng rồi mà. Cô là heo àh sao ăn nhiều dữ vậy.
- Thái độ vậy là sao? Co đi mua ko? – Ánh Nguyệt lạnh lùng nói.
Anh chàng nghe thế cho nên đem cái khay đi lấy đồ ăn cho cô nàng rồi đưa cho Ánh Nguyệt và ngồi xuống cạnh Thiên Kim. Anh chàng muốn ngồi kế Ánh Nguyệt nhưng cô nàng đã ngồi kế Quốc Bảo và Bảo Nhi. Thấy Ánh Nguyệt quan tâm người khác anh cảm thấy rất khó chịu. Thiên Kim làm rớt cái muỗng. Anh chàng ga lăng cúi xuống nhặt cho Thiên Kim. Tái vì anh chàng ko cài cà vạt và nút áo trên nên lúc cúi xuống làm cho Bảo Nhi và Thiên Kim rất bất ngờ. Đó chính là vết cắn trên cổ của Minh Tâm. Anh chàng vừa mới nhặt cái muổng lên thì cô nàng lại làm rớt cái nĩa. Anh chàng bực bội nói:
- Này, cô muốn hành hạ tôi àh? – Minh Tâm hơi bực bội.
- Ánh Nguyệt em đi ra đây nói chuyện một tí. – Bảo Nhi nói rồi đứng dậy đi ra ngoài theo sau là Ánh Nguyệt và Thiên Kim.
Ra đến ngoài Bảo Nhi nói:
- Em đã làm cái quái gì thế?
- Đúng rồi đó, hồi nãy em thấy trên cổ của Minh Tâm có…………..- Thiên Kim nói chưa hết câu Ánh Nguyệt xen vào:
- Thấy hết rồi àh?
- Trời ơi em có biết là mình đang làm cái gì ko hả?
- Tưởng em muốn lắm sao? Đêm qua em bị sốt ko thể kiềm chế đc. Với lại đói quá nên….
- Lỡ có ai thấy rồi sao chị?- Thiên Kim nói.
- Thôi đi vô! – Ánh Nguyệt lạnh lùng nói.
Cả ba đi vào thì thấy căn tin bớt đông rồi, ba người ngồi xuống bàn. Ánh Nguyệt nói:
- Cài nút áo và thắt cà vạt lại đàng hoàng đi
- Tại sao tôi phải nghe lời cô. – Minh Tâm nói.
- Osin. – Ánh Nguyệt lạnh lùng nói.
Anh chàng ko biết sao lại nghe theo nhưng anh cũng chẳng biết tại soa lại thấy vui vui. Chỉ vì Ánh Nguyệt đã quan tâm tới anh chàng. Lúc đó, Duy Khải – Mọt Sách đi ngang qua. Minh Tâm rất thích đem anh chàng Mọt Sách này ra làm trò cười nên đã lấy chân gạt làm anh chàng Mọt Sách té lăn dưới đất. Mọi người torng căn tin cười ồ lên.
- Này! – Thiên Kim đánh vào người Minh Tâm.
- Sao? – Minh Tâm thản nhiên nói.
Bảo Nhi ra đỡ Mọt Sách đứng dậy và hỏi:
- Có sao ko?
- Ko….ko…..sao…..đâu…..đâu……..cám….cám……ơn….chị…..- Mọt Sách tự dưng đỏ mặt cúi xuống đất nói.
- Cậu nên về học cách nói chuyện với người khác đi. Thật là mất lịch sự. – Ánh Nguyệt lạnh lùng nói rồi bỏ đi.
- Mọt Sách sao hiền vậy? Định để tên này ăn hiếp cả đời àh? – Thiên Kim hỏi.
- Kêu ai tên này tên kia thế? – Minh Tâm đứng dậy nói.
- Cái tên này, hình như cậu ko biết sợ ai cả nhỉ. Àh mà quên cậu chỉ sợ chị Ánh Nguyệt. – Thiên Kim chế nhạo anh chàng.
Minh Tâm tức giận vì bị làm quê nên tính đánh Thiên Kim nhưng bỗng Minh Thuận đứng bật dậy chạy vào kéo Minh Tâm lại và đánh túi bụi vào anh chàng, đánh ko thương tiếc. Cả căn tin giờ chỉ còn tiếng “ Chat….bốp….”
- Minh Thuận dừng lại đi. Coi chừng đánh chết cậu ta bây giờ. Ngọc Huy, Quốc Bảo ra cản Minh Thuận lại coi – Bảo Nhi nói.
Nhưng hai người họ vẫn đứng im với vẻ mặt rất ư là sầu khổ.
- MINH THUẬN CẬU DỪNG LẠI CHO TÔI. – Thiên Kim quát lớn. Đây là lần đầu tiên mọi người thấy cô nàng này nổi giận như thế.
Minh Thuận dừng tay đứng lên thì bị Thiên Kim tát một cái:
- TÔI ĐÃ BẢO CẬU BAO NHIÊU LẦN RỒI? KO ĐC TRÚT GIẬN LÊN NGƯỜI KHÁC. Cậu tưởng tôi ko đau lòng, ko buồn sao? Cậu có biết ông ấy đối với tôi cũng như một người cha nữa ko? Tôi biết các cậu rất đau khổ nhưng mà các cậu đừng có như thế nữa.- Giọng cô nhỏ dần đi.
Đúng lúc đó Ánh Nguyệt đi vào định kêu cả đám ra khu vườn hóng gió thì thấy cả căn tin im lặng chỉ tập trung ở 1 chỗ và cô chỉ nghe có tiếng Thiên Kim nói. Cô nàng đi gần lại thì đụng mặt bộ 3 Khải My, Phước Thịnh và Minh Quân. Cô ko quan tâm gì nên bước đến chỗ Thiên Kim hỏi:
- Gì vậy? – Cô nhìn qua thì thấy Minh Tâm ngất xỉu dưới sàn và nhìn qua Thiên Kim và Minh Thuận thì cô đã biết chuyện gì xảy ra.Cô định lên tiếng thì bỗng có người nói:
- Á hot boy bị chảy máu rồi kìa.
Cả đám quay xuống thì thấy từng dòng máu chạy ra từ trán Minh Tâm. Cả ba cô công chúa vì đứng quá gần nên ho một tiếng. Bảo Nhi nói:
- Đi thôi!
- Này mấy người đánh hotboy của tụi tui rồi bỏ đi vậy sao?.... Đúng rồi đó – Tiếng xì xầm bắt đầu vang lên.
Ba cô nàng ko quan tâm cứ quay mặt đi theo sao là 3 anh chàng quản gia.
- Bảo Linh ở lại lo cho Minh Tâm nha. – Bảo Nhi nói nhưng lấy tay che miệng rồi.
- Cậu sao vậy? Bệnh àh?- Bảo Linh hỏi khi nghe giọng cô hơi lạ.
- Ba gọi kêu về. – Ánh Nguyệt lạnh lùng nói.
- Uk vậy các cậu về đi. Ở đây tớ lo đc rồi. – Bảo Linh nói nhưng cô hơi tò mò vì ba chị em họ lại lấy tay che miệng lại.
Cả nhóm sắp đi ra tới cửa thì bỗng Khải My kéo tay Thiên Kim lại………………
- Này đi mua đồ ăn cho tôi đi chứ. – Ánh Nguyệt nói khi thấy Minh Tâm đứng tám với đám FC của anh chàng.
- Ủa, cô tự mua rồi mà. – Minh tâm nói khi thấy cô nàng cầm khay thức ăn.
- Cái này là của Quốc Bảo. Đi mua lẹ đi đói rồi. – Ánh Nguyệt nói rồi bưng khay đồ ăn cho Quốc Bảo.
Minh Tâm nghe vậy tự dưng thấy hơi khó chịu nên nói:
- Ở nhà hồi nãy ăn sáng rồi mà. Cô là heo àh sao ăn nhiều dữ vậy.
- Thái độ vậy là sao? Co đi mua ko? – Ánh Nguyệt lạnh lùng nói.
Anh chàng nghe thế cho nên đem cái khay đi lấy đồ ăn cho cô nàng rồi đưa cho Ánh Nguyệt và ngồi xuống cạnh Thiên Kim. Anh chàng muốn ngồi kế Ánh Nguyệt nhưng cô nàng đã ngồi kế Quốc Bảo và Bảo Nhi. Thấy Ánh Nguyệt quan tâm người khác anh cảm thấy rất khó chịu. Thiên Kim làm rớt cái muỗng. Anh chàng ga lăng cúi xuống nhặt cho Thiên Kim. Tái vì anh chàng ko cài cà vạt và nút áo trên nên lúc cúi xuống làm cho Bảo Nhi và Thiên Kim rất bất ngờ. Đó chính là vết cắn trên cổ của Minh Tâm. Anh chàng vừa mới nhặt cái muổng lên thì cô nàng lại làm rớt cái nĩa. Anh chàng bực bội nói:
- Này, cô muốn hành hạ tôi àh? – Minh Tâm hơi bực bội.
- Ánh Nguyệt em đi ra đây nói chuyện một tí. – Bảo Nhi nói rồi đứng dậy đi ra ngoài theo sau là Ánh Nguyệt và Thiên Kim.
Ra đến ngoài Bảo Nhi nói:
- Em đã làm cái quái gì thế?
- Đúng rồi đó, hồi nãy em thấy trên cổ của Minh Tâm có…………..- Thiên Kim nói chưa hết câu Ánh Nguyệt xen vào:
- Thấy hết rồi àh?
- Trời ơi em có biết là mình đang làm cái gì ko hả?
- Tưởng em muốn lắm sao? Đêm qua em bị sốt ko thể kiềm chế đc. Với lại đói quá nên….
- Lỡ có ai thấy rồi sao chị?- Thiên Kim nói.
- Thôi đi vô! – Ánh Nguyệt lạnh lùng nói.
Cả ba đi vào thì thấy căn tin bớt đông rồi, ba người ngồi xuống bàn. Ánh Nguyệt nói:
- Cài nút áo và thắt cà vạt lại đàng hoàng đi
- Tại sao tôi phải nghe lời cô. – Minh Tâm nói.
- Osin. – Ánh Nguyệt lạnh lùng nói.
Anh chàng ko biết sao lại nghe theo nhưng anh cũng chẳng biết tại soa lại thấy vui vui. Chỉ vì Ánh Nguyệt đã quan tâm tới anh chàng. Lúc đó, Duy Khải – Mọt Sách đi ngang qua. Minh Tâm rất thích đem anh chàng Mọt Sách này ra làm trò cười nên đã lấy chân gạt làm anh chàng Mọt Sách té lăn dưới đất. Mọi người torng căn tin cười ồ lên.
- Này! – Thiên Kim đánh vào người Minh Tâm.
- Sao? – Minh Tâm thản nhiên nói.
Bảo Nhi ra đỡ Mọt Sách đứng dậy và hỏi:
- Có sao ko?
- Ko….ko…..sao…..đâu…..đâu……..cám….cám……ơn….chị…..- Mọt Sách tự dưng đỏ mặt cúi xuống đất nói.
- Cậu nên về học cách nói chuyện với người khác đi. Thật là mất lịch sự. – Ánh Nguyệt lạnh lùng nói rồi bỏ đi.
- Mọt Sách sao hiền vậy? Định để tên này ăn hiếp cả đời àh? – Thiên Kim hỏi.
- Kêu ai tên này tên kia thế? – Minh Tâm đứng dậy nói.
- Cái tên này, hình như cậu ko biết sợ ai cả nhỉ. Àh mà quên cậu chỉ sợ chị Ánh Nguyệt. – Thiên Kim chế nhạo anh chàng.
Minh Tâm tức giận vì bị làm quê nên tính đánh Thiên Kim nhưng bỗng Minh Thuận đứng bật dậy chạy vào kéo Minh Tâm lại và đánh túi bụi vào anh chàng, đánh ko thương tiếc. Cả căn tin giờ chỉ còn tiếng “ Chat….bốp….”
- Minh Thuận dừng lại đi. Coi chừng đánh chết cậu ta bây giờ. Ngọc Huy, Quốc Bảo ra cản Minh Thuận lại coi – Bảo Nhi nói.
Nhưng hai người họ vẫn đứng im với vẻ mặt rất ư là sầu khổ.
- MINH THUẬN CẬU DỪNG LẠI CHO TÔI. – Thiên Kim quát lớn. Đây là lần đầu tiên mọi người thấy cô nàng này nổi giận như thế.
Minh Thuận dừng tay đứng lên thì bị Thiên Kim tát một cái:
- TÔI ĐÃ BẢO CẬU BAO NHIÊU LẦN RỒI? KO ĐC TRÚT GIẬN LÊN NGƯỜI KHÁC. Cậu tưởng tôi ko đau lòng, ko buồn sao? Cậu có biết ông ấy đối với tôi cũng như một người cha nữa ko? Tôi biết các cậu rất đau khổ nhưng mà các cậu đừng có như thế nữa.- Giọng cô nhỏ dần đi.
Đúng lúc đó Ánh Nguyệt đi vào định kêu cả đám ra khu vườn hóng gió thì thấy cả căn tin im lặng chỉ tập trung ở 1 chỗ và cô chỉ nghe có tiếng Thiên Kim nói. Cô nàng đi gần lại thì đụng mặt bộ 3 Khải My, Phước Thịnh và Minh Quân. Cô ko quan tâm gì nên bước đến chỗ Thiên Kim hỏi:
- Gì vậy? – Cô nhìn qua thì thấy Minh Tâm ngất xỉu dưới sàn và nhìn qua Thiên Kim và Minh Thuận thì cô đã biết chuyện gì xảy ra.Cô định lên tiếng thì bỗng có người nói:
- Á hot boy bị chảy máu rồi kìa.
Cả đám quay xuống thì thấy từng dòng máu chạy ra từ trán Minh Tâm. Cả ba cô công chúa vì đứng quá gần nên ho một tiếng. Bảo Nhi nói:
- Đi thôi!
- Này mấy người đánh hotboy của tụi tui rồi bỏ đi vậy sao?.... Đúng rồi đó – Tiếng xì xầm bắt đầu vang lên.
Ba cô nàng ko quan tâm cứ quay mặt đi theo sao là 3 anh chàng quản gia.
- Bảo Linh ở lại lo cho Minh Tâm nha. – Bảo Nhi nói nhưng lấy tay che miệng rồi.
- Cậu sao vậy? Bệnh àh?- Bảo Linh hỏi khi nghe giọng cô hơi lạ.
- Ba gọi kêu về. – Ánh Nguyệt lạnh lùng nói.
- Uk vậy các cậu về đi. Ở đây tớ lo đc rồi. – Bảo Linh nói nhưng cô hơi tò mò vì ba chị em họ lại lấy tay che miệng lại.
Cả nhóm sắp đi ra tới cửa thì bỗng Khải My kéo tay Thiên Kim lại………………
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.