Chương 1: Cô Gái Với Mái Tóc Đỏ Rực Như Lửa
Vạn Vân Phong
23/09/2023
Bối Cảnh Tu Chân Giới.
Trong cuộc sống nhân sinh nơi trần thế này , chúng ta đều phải cố gắng chạy theo những thứ khác nhau , chung quy lại những thứ cơ bản nhất vẫn là cơm áo gạo tiền . Tuy nhiên vẫn có những lúc chúng ta bình tâm suy nghĩ lại cuộc đời của mình thì dường như tất cả chúng ta đều đã tự mình hỏi chính mình câu hỏi " chúng ta là ai? Tại sao chúng ta phải ở đây? Chúng ta được sinh ra và sẽ có lúc chết đi , vây có cách nào đó để kéo dài cuộc sống này thành vĩnh cửu hay không?
Con người từ thủa xa xưa đã có những câu hỏi tương tự , và tổ tiên chúng ta đã sáng chế ra hai phương thức tu luyện là tu đạo thành tiên cùng với tu thành phật . Trong quá khứ có điển tích Trương Lương tu tiên hay Trương Tam Phong đắc đạo , Đạt Ma tổ sư đắc quả về tây thiên cõi phật . Chung quy lại thì chỉ là những câu chuyện kể , việc tu luyện ở địa cầu thật sự rất mơ hồ , thế nhưng Tu Chân giới thì việc tu luyện rõ ràng hơn.
Tại một nhánh cây thế giới tồn tại hai quả thế giới , còn được gọi là thế giới song song. Một trong hai quả thế giới là địa cầu , quả thế giới còn lại được biết đến với cái tên Tu Chân giới . Mặc dù là cặp thế giới song sinh nhưng không biết vì lý do gì đó mà ở địa cầu linh khí thưa thớt khiến cho việc tu luyện vô cùng khó khăn . Tu Chân giới thì lại khác , linh khí nồng đậm khiến cho việc tu luyện trở thành lẽ sống của toàn bộ nhân loại .
CÔ GÁI VỚI MÁI TÓC ĐỎ RỰC NHƯ LỬA.
Ở dưới chân núi Hải Vân có một ngôi làng nhỏ với dân số khoảng 300 người, người dân ở đây sống rất hiền hòa, họ vui vẻ và đầy lòng hiếu khách . Phong cảnh hữu tình, lưng dựa núi, mặt đối biển, xung quanh là rừng rậm. Ngôi làng này tách biệt với thế giới bên ngoài, cứ như ai đó cố tình tạo ra ngôi làng này vậy.
Cách xa ngôi làng chừng 3 dặm có một mỏm núi đá vươn ra ngoài biển, phong cảnh hết sức hài hòa, là một nơi lý tưởng để hưởng thụ vẻ đẹp của trời đất. Đây cũng là nơi những cặp đôi trẻ hẹn hò yêu đương, một địa điểm lý tưởng . Những đôi trai gái thường dắt nhau ra mỏm núi đá này viết tên mình lên đá, với những lời ước hẹn lúc say mê trong tình yêu đôi lứa.
Thế nhưng dạo gần đây mỏm núi đá này không còn có người tới, bởi một sự xuất hiện của một thứ gì đó nguy hiểm. Đã có tin đồn khu rừng xuất hiện yêu thú, là một yêu thú vô cùng nguy hiểm, có thể đoạt mạng con người nếu ai đó vô tình vào tầm ngắm của nó. Vì vậy, những người dân làng xong công việc là sẽ về nhà ngay lập tức , tuyệt đối không nấn ná ngoài rừng. Bọn họ không còn đi vào rừng để đến mỏm đá nữa, không ai liều mạng mình chỉ để tới một địa điểm đẹp hẹn hò . Thế nhưng vẫn có một trường hợp ngoại lệ. Người tuổi trẻ chưa hiểu sự đời. Một đôi nam nữ trẻ tuổi dắt nhau tới nơi này, sau một buổi hẹn hò vui chơi thì cũng đến lúc về. Tiểu nữ tử núp sau tiểu nam tử, mà tiểu nam tử dắt tay tình yêu mình trở về trông vô cùng lãng mạn. Nữ tử bất chợt nhìn ánh hoàng hôn sắp tắt thì cảm thấy không ổn, lo lắng hỏi.
- "nghe đồn gần đây có yêu thú xuất hiện, liệu có khi nào chúng ta gặp nó?"
"Nó " ở đây đương nhiên là yêu thú nguy hiểm ấy. Nam tử nghe vậy cũng rất lo lắng, chỉ là nam tử trẻ tuổi ai cũng sĩ diện với người yêu, liền dứt khoát trả lời
- "Đâu có trùng hợp vậy, mà nếu gặp thì muội đừng lo sợ. Đã có huynh ở đây, huynh sẽ bảo vệ muội."
Nói xong, một tay vẫn nắm chặt tay người yêu, tay kia xoay người vỗ nhẹ lên vai tiểu muội muội với vẻ mặt thật tình tứ. Tiểu nữ tử thấy vậy cũng động lòng, khuôn mặt ửng đỏ, ấp úng ngượng ngùng.
- "huynh... huynh thật tốt với muội."
Nam tử thấy vậy, biết thời cơ đến, liền âu yếm ngọt ngào.
- "Huynh đương nhiên là tốt với muội, nếu không tốt với muội thì tốt với ai ?"
Ngọt ngào tình tứ, rót mật vào tai. Nói xong liền áp sát dần , dự tính đặt một nụ hôn say đắm, mà nữ tử kia cũng đã sẵn sàng để đón nhận nụ hôn đó. Chỉ là chưa kịp hôn thì tiểu muội muội kia chợt trợn trừng mắt lên, làm nam tử kia giật cả mình.
- "Muội muội, muội sao vậy?"
Nam tử ngạc nhiên trước phản ứng của người thương, không hiểu chuyện gì. Tiểu muội muội dường như thấy gì đó kinh khủng lắm, mặt tái mét, miệng lắp bắp như ráng rặn ra từng chữ một.
- "y..ê...u t.h.ú , có ...yêu... thú "
Yêu thú ư? Nam tử nghe vậy thì giật mình quay lại nhìn sau lưng, hắn cũng trợn tròn mắt. Trước mặt hắn là một con hổ tinh cao 5 thước, dài 10 thước, đang nhìn về phía hắn với hai con mắt khát máu và dòng nước miếng đang chảy ra. Cảnh tượng khủng khiếp dưới ánh hoàng hôn, quả thật là xui xẻo. Hắn vô cùng sợ hãi, nhưng sinh mệnh người thương còn đang ở ngay đây. Hắn định thần lại , nắm tay người yêu kéo đi , hét lớn.
- "CHẠY..."
Hắn vừa hét to xong liền lôi người yêu chạy nhanh nhất có thể, mà con yêu thú thấy vậy cũng gầm lên một tiếng "UỒM" rồi phóng người đuổi theo. Nam tử trong cơn hoảng sợ, nhưng cũng biết phải làm sao để sinh tồn. Hắn kéo theo nữ tử chạy vào những nơi có bụi cây hẹp sát nhau, khiến thân hình to lớn của hổ tinh bị vướng víu mà chậm lại. Không những thế, nam tử còn có gắng không theo đường thẳng mà thường ngoặt sang những thân cây to hay đá tảng để ẩn nấp khiến hổ tinh dù tốc độ có cao nhưng vẫn chưa bắt được. Hắn chạy thục mạng đến nỗi không biết mình chạy đi đâu, chỉ biết chạy và chạy, cho đến khi gặp một bãi đất trống và trước mặt là núi đá. Đường cùng rồi, đôi mắt đầy tuyệt vọng, hắn ôm chặt người yêu lùi sát vào vách đá. Ác thú đuổi kịp tới nơi, dông đôi tình nhân vào tử lộ. Khi đối diện với hắn là hổ tinh đang từng bước, từng bước tiến lại như kiểu mèo vờn chuột trước khi ăn . Khi mà sau lưng là người con gái hắn yêu thương, và sau nữa là sự tuyệt vọng. Trong lúc cận kề cái chết, run rẩy sợ hãi kinh hoàng, hắn vẫn ôm chặt người yêu vào lòng như để che chở cho muội tử. Còn nữ tử kia cũng gục đầu vào ngực hắn mà run rẩy, không tin rằng mình có thể thoát khỏi cảnh cùng đường này. Cả hai đều tuyệt vọng, nghĩ rằng cái chết đã chắc chắn sẽ đến.
- "ĐOẠN PHONG"
Một tiếng hét lớn bất ngờ vang lên, cùng với đó là một đoạn kiếm khí hình trăng khuyết, không biết từ đâu lao tới chém thẳng vào cổ hổ tinh.
"Phập..." "UỒM ..."
Kiếm khí uy lực chém xuyên qua cổ yêu thú, và cắt xuyên luôn tảng đá trên đường bay gần đó. Nhát chém ngọt đến nỗi hổ tinh chỉ kịp gào lên một tiếng, ngã vật xuống đất trong bất ngờ ngơ ngác . Chỉ khi đầu rời khỏi cổ và thân mình yêu thú ngã vật xuống đất, nó mới biết là mạng của nó hôm nay đã tận.
Nam tử nhìn thấy cảnh đó mừng rỡ muốn rơi nước mắt, hắn nhìn về phía đoạn kiếm khí vừa bay tới, muốn biết xem chuyện gì đã xảy ra. Trên ngọn cây cao, một mỹ nhân xinh đẹp đứng trên một chiếc lá mỏng manh, tay cầm thanh kiếm với lưỡi kiếm như đang bốc cháy. Nàng đứng dưới ánh hoàng hôn rực rỡ , tựa nữ thần trên thiên giới mới hạ phàm. Hắn lắp bắp
- "tiên... nữ..."
Vạn Kỳ Vũ đứng đó , với mái tóc dài đỏ rực như ngọn lửa cột cao lên đỉnh đầu như thư sinh. Nàng mặc một bộ đồ thư sinh màu trắng, nhưng ai nhìn vào cũng biết nàng là một đại mỹ nhân, và cái bộ nam trang thư sinh cũng không giấu được vòng một căng phồng của mỹ nữ. Khoác bên ngoài là chiếc áo khoác nữ tử màu đỏ, trông nàng thật rực rỡ dưới ánh chiều tà. Đôi môi nàng mấp máy .
- "hai vị không sao chứ?".
Đôi môi đỏ xinh như đóa hồng đẹp nhất hạ giới, thoáng trong gió cuốn theo hương thơm hoa hồng vương vấn tới trong tim nam tử, khiến hắn bất chợt cũng quên mất nữ tử hắn đang ôm trong lòng. Bây giờ trong đôi mắt đó chỉ có hình bóng của nữ thần quyến rũ khiến hắn ngây ngất mà quên luôn trả lời, làm cho nữ tử của hắn giận dỗi đấm nhẹ vào ngực hắn. Hắn giật mình tỉnh mộng, nhìn người thương mà ngại ngùng. Tiểu muội muội khẽ phụng phịu, nhìn người yêu mình với chút hơn dỗi, nhưng không quên thay hắn trả lời.
- "chúng ta không sao, đa tạ cô nương đã cứu mạng"
Vạn Kỳ Vũ mỉm cười khẽ gật đầu, đôi môi xinh đẹp đỏ hồng ấy cùng đôi mắt vàng sáng tựa như ánh mặt trời ban mai. Nàng dịu dàng nói.
- "vậy thì tốt rồi, cũng may ta đến kịp lúc".
Trong cơn gió có chút phong tình, một làn gió cuốn tới ôm lấy nàng, cuốn theo vài chiếc lá . Những chiếc lá nhẹ nhàng rơi xuống, nàng cũng tựa hồ theo chiếc lá từng bước, từng bước ngự lên từng chiếc lá rơi , bước xuống bên đôi uyên ương kia. Mái tóc đỏ rực phất phơ theo làn gió, nàng nhìn họ và hỏi
- "hai người sao lại vào rừng lúc này, không sợ yêu thú sao?"
Đôi uyên ương thẹn thùng không nói gì, cứ cúi mặt suốt. Thấy vậy nàng cũng không muốn làm khó, nàng nhẹ nhàng bảo.
- "thôi được rồi, yêu thú cũng đã trừ, chúng ta về làng thôi."
Đôi tình nhân ấy nghe vậy thì đều cúi đầu, yên tâm rằng sinh mệnh của mình đã được cứu. Bọn họ bị doạ một phen suýt chết, thật sự rất muốn về nhà ngay, chỉ là xác yêu thú vẫn còn đó. Tiểu nữ tử nhìn thấy thì có chút tâm tư, hướng vị ân nhân mà hỏi.
- "thưa tiên cô, vậy xác yêu thú này phải làm thế nào? Chẳng lẽ vứt lại ở đây?"
Vạn Kỳ Vũ nhìn xác hổ tinh đang nằm trên vũng máu, nàng nhẹ lắc đầu.
- "Không, chúng ta sẽ mang nó về. Xác con yêu thú này sẽ giúp ích được rất nhiều cho dân làng."
Yêu thú to lớn này có thể làm được rất nhiều món ăn ngon, cả da và xương đều có thể sử dụng được. Nam tử nghe vậy trầm ngâm một lúc , cảm thấy có trách nhiệm lập tức xung phong.
- "Vậy được, để ta vác nó về."
Nói xong đoạn tiến lại vác, cũng là muốn làm vui lòng phái đẹp. Thế nhưng yêu thú quá to và nặng, thân hình nam tử đứng bên cạnh nom bé nhỏ thảm thương. Vạn Kỳ Vũ thấy vậy thì đôi môi nhỏ xinh tươi lại khẽ mỉm cười. Nàng hiểu rằng việc ấy quá sức với một nam tử phàm nhân, nhẹ nhàng nói.
- "được rồi , được rồi, để đó cho ta. Thiên ti trói buộc"
Từ bàn tay nàng phóng ra những sợi tơ chân khí, cuốn lấy cơ thể yêu thú, nhấc bổng yêu thú lên rồi đặt lên vai nàng, trong sự ngơ ngác của đôi uyên ương. Nam tử sỉ diện, liền vội vàng nói
-"Vậy... để ta vác cái đầu này"
Nói xong đoạn chạy lại vác cái đầu hổ to quá cỡ, mà dù loay hoay thế nào cũng không vác được cái đầu to nặng như thế. Đôi môi xinh của vạn Kỳ Vũ lại khẽ mỉm cười. Từ tay nàng lại bắn ra những sợi tơ chân khí cuốn lấy đầu hổ tinh. Nàng lắc nhẹ cổ tay, cái đầu hổ tinh bay lên trên và dính chặt thân hổ.
- "chúng ta về làng thôi.",
Không để nam tử kia khó xử, nàng liền bước đi, mà nữ tử thấy vậy liếc nhìn tình nhân bĩu môi như trách móc, rồi cũng rảo bước theo. Nam tử kia cũng rất ngại ngùng đưa tay xoa đầu mình rồi cười gượng . Hắn chạy theo vội nói.
- "Ta... về làng ta sẽ xử lý xác con yêu thú này , lột da làm lòng róc xương ta đều làm được nha!"
Trong cuộc sống nhân sinh nơi trần thế này , chúng ta đều phải cố gắng chạy theo những thứ khác nhau , chung quy lại những thứ cơ bản nhất vẫn là cơm áo gạo tiền . Tuy nhiên vẫn có những lúc chúng ta bình tâm suy nghĩ lại cuộc đời của mình thì dường như tất cả chúng ta đều đã tự mình hỏi chính mình câu hỏi " chúng ta là ai? Tại sao chúng ta phải ở đây? Chúng ta được sinh ra và sẽ có lúc chết đi , vây có cách nào đó để kéo dài cuộc sống này thành vĩnh cửu hay không?
Con người từ thủa xa xưa đã có những câu hỏi tương tự , và tổ tiên chúng ta đã sáng chế ra hai phương thức tu luyện là tu đạo thành tiên cùng với tu thành phật . Trong quá khứ có điển tích Trương Lương tu tiên hay Trương Tam Phong đắc đạo , Đạt Ma tổ sư đắc quả về tây thiên cõi phật . Chung quy lại thì chỉ là những câu chuyện kể , việc tu luyện ở địa cầu thật sự rất mơ hồ , thế nhưng Tu Chân giới thì việc tu luyện rõ ràng hơn.
Tại một nhánh cây thế giới tồn tại hai quả thế giới , còn được gọi là thế giới song song. Một trong hai quả thế giới là địa cầu , quả thế giới còn lại được biết đến với cái tên Tu Chân giới . Mặc dù là cặp thế giới song sinh nhưng không biết vì lý do gì đó mà ở địa cầu linh khí thưa thớt khiến cho việc tu luyện vô cùng khó khăn . Tu Chân giới thì lại khác , linh khí nồng đậm khiến cho việc tu luyện trở thành lẽ sống của toàn bộ nhân loại .
CÔ GÁI VỚI MÁI TÓC ĐỎ RỰC NHƯ LỬA.
Ở dưới chân núi Hải Vân có một ngôi làng nhỏ với dân số khoảng 300 người, người dân ở đây sống rất hiền hòa, họ vui vẻ và đầy lòng hiếu khách . Phong cảnh hữu tình, lưng dựa núi, mặt đối biển, xung quanh là rừng rậm. Ngôi làng này tách biệt với thế giới bên ngoài, cứ như ai đó cố tình tạo ra ngôi làng này vậy.
Cách xa ngôi làng chừng 3 dặm có một mỏm núi đá vươn ra ngoài biển, phong cảnh hết sức hài hòa, là một nơi lý tưởng để hưởng thụ vẻ đẹp của trời đất. Đây cũng là nơi những cặp đôi trẻ hẹn hò yêu đương, một địa điểm lý tưởng . Những đôi trai gái thường dắt nhau ra mỏm núi đá này viết tên mình lên đá, với những lời ước hẹn lúc say mê trong tình yêu đôi lứa.
Thế nhưng dạo gần đây mỏm núi đá này không còn có người tới, bởi một sự xuất hiện của một thứ gì đó nguy hiểm. Đã có tin đồn khu rừng xuất hiện yêu thú, là một yêu thú vô cùng nguy hiểm, có thể đoạt mạng con người nếu ai đó vô tình vào tầm ngắm của nó. Vì vậy, những người dân làng xong công việc là sẽ về nhà ngay lập tức , tuyệt đối không nấn ná ngoài rừng. Bọn họ không còn đi vào rừng để đến mỏm đá nữa, không ai liều mạng mình chỉ để tới một địa điểm đẹp hẹn hò . Thế nhưng vẫn có một trường hợp ngoại lệ. Người tuổi trẻ chưa hiểu sự đời. Một đôi nam nữ trẻ tuổi dắt nhau tới nơi này, sau một buổi hẹn hò vui chơi thì cũng đến lúc về. Tiểu nữ tử núp sau tiểu nam tử, mà tiểu nam tử dắt tay tình yêu mình trở về trông vô cùng lãng mạn. Nữ tử bất chợt nhìn ánh hoàng hôn sắp tắt thì cảm thấy không ổn, lo lắng hỏi.
- "nghe đồn gần đây có yêu thú xuất hiện, liệu có khi nào chúng ta gặp nó?"
"Nó " ở đây đương nhiên là yêu thú nguy hiểm ấy. Nam tử nghe vậy cũng rất lo lắng, chỉ là nam tử trẻ tuổi ai cũng sĩ diện với người yêu, liền dứt khoát trả lời
- "Đâu có trùng hợp vậy, mà nếu gặp thì muội đừng lo sợ. Đã có huynh ở đây, huynh sẽ bảo vệ muội."
Nói xong, một tay vẫn nắm chặt tay người yêu, tay kia xoay người vỗ nhẹ lên vai tiểu muội muội với vẻ mặt thật tình tứ. Tiểu nữ tử thấy vậy cũng động lòng, khuôn mặt ửng đỏ, ấp úng ngượng ngùng.
- "huynh... huynh thật tốt với muội."
Nam tử thấy vậy, biết thời cơ đến, liền âu yếm ngọt ngào.
- "Huynh đương nhiên là tốt với muội, nếu không tốt với muội thì tốt với ai ?"
Ngọt ngào tình tứ, rót mật vào tai. Nói xong liền áp sát dần , dự tính đặt một nụ hôn say đắm, mà nữ tử kia cũng đã sẵn sàng để đón nhận nụ hôn đó. Chỉ là chưa kịp hôn thì tiểu muội muội kia chợt trợn trừng mắt lên, làm nam tử kia giật cả mình.
- "Muội muội, muội sao vậy?"
Nam tử ngạc nhiên trước phản ứng của người thương, không hiểu chuyện gì. Tiểu muội muội dường như thấy gì đó kinh khủng lắm, mặt tái mét, miệng lắp bắp như ráng rặn ra từng chữ một.
- "y..ê...u t.h.ú , có ...yêu... thú "
Yêu thú ư? Nam tử nghe vậy thì giật mình quay lại nhìn sau lưng, hắn cũng trợn tròn mắt. Trước mặt hắn là một con hổ tinh cao 5 thước, dài 10 thước, đang nhìn về phía hắn với hai con mắt khát máu và dòng nước miếng đang chảy ra. Cảnh tượng khủng khiếp dưới ánh hoàng hôn, quả thật là xui xẻo. Hắn vô cùng sợ hãi, nhưng sinh mệnh người thương còn đang ở ngay đây. Hắn định thần lại , nắm tay người yêu kéo đi , hét lớn.
- "CHẠY..."
Hắn vừa hét to xong liền lôi người yêu chạy nhanh nhất có thể, mà con yêu thú thấy vậy cũng gầm lên một tiếng "UỒM" rồi phóng người đuổi theo. Nam tử trong cơn hoảng sợ, nhưng cũng biết phải làm sao để sinh tồn. Hắn kéo theo nữ tử chạy vào những nơi có bụi cây hẹp sát nhau, khiến thân hình to lớn của hổ tinh bị vướng víu mà chậm lại. Không những thế, nam tử còn có gắng không theo đường thẳng mà thường ngoặt sang những thân cây to hay đá tảng để ẩn nấp khiến hổ tinh dù tốc độ có cao nhưng vẫn chưa bắt được. Hắn chạy thục mạng đến nỗi không biết mình chạy đi đâu, chỉ biết chạy và chạy, cho đến khi gặp một bãi đất trống và trước mặt là núi đá. Đường cùng rồi, đôi mắt đầy tuyệt vọng, hắn ôm chặt người yêu lùi sát vào vách đá. Ác thú đuổi kịp tới nơi, dông đôi tình nhân vào tử lộ. Khi đối diện với hắn là hổ tinh đang từng bước, từng bước tiến lại như kiểu mèo vờn chuột trước khi ăn . Khi mà sau lưng là người con gái hắn yêu thương, và sau nữa là sự tuyệt vọng. Trong lúc cận kề cái chết, run rẩy sợ hãi kinh hoàng, hắn vẫn ôm chặt người yêu vào lòng như để che chở cho muội tử. Còn nữ tử kia cũng gục đầu vào ngực hắn mà run rẩy, không tin rằng mình có thể thoát khỏi cảnh cùng đường này. Cả hai đều tuyệt vọng, nghĩ rằng cái chết đã chắc chắn sẽ đến.
- "ĐOẠN PHONG"
Một tiếng hét lớn bất ngờ vang lên, cùng với đó là một đoạn kiếm khí hình trăng khuyết, không biết từ đâu lao tới chém thẳng vào cổ hổ tinh.
"Phập..." "UỒM ..."
Kiếm khí uy lực chém xuyên qua cổ yêu thú, và cắt xuyên luôn tảng đá trên đường bay gần đó. Nhát chém ngọt đến nỗi hổ tinh chỉ kịp gào lên một tiếng, ngã vật xuống đất trong bất ngờ ngơ ngác . Chỉ khi đầu rời khỏi cổ và thân mình yêu thú ngã vật xuống đất, nó mới biết là mạng của nó hôm nay đã tận.
Nam tử nhìn thấy cảnh đó mừng rỡ muốn rơi nước mắt, hắn nhìn về phía đoạn kiếm khí vừa bay tới, muốn biết xem chuyện gì đã xảy ra. Trên ngọn cây cao, một mỹ nhân xinh đẹp đứng trên một chiếc lá mỏng manh, tay cầm thanh kiếm với lưỡi kiếm như đang bốc cháy. Nàng đứng dưới ánh hoàng hôn rực rỡ , tựa nữ thần trên thiên giới mới hạ phàm. Hắn lắp bắp
- "tiên... nữ..."
Vạn Kỳ Vũ đứng đó , với mái tóc dài đỏ rực như ngọn lửa cột cao lên đỉnh đầu như thư sinh. Nàng mặc một bộ đồ thư sinh màu trắng, nhưng ai nhìn vào cũng biết nàng là một đại mỹ nhân, và cái bộ nam trang thư sinh cũng không giấu được vòng một căng phồng của mỹ nữ. Khoác bên ngoài là chiếc áo khoác nữ tử màu đỏ, trông nàng thật rực rỡ dưới ánh chiều tà. Đôi môi nàng mấp máy .
- "hai vị không sao chứ?".
Đôi môi đỏ xinh như đóa hồng đẹp nhất hạ giới, thoáng trong gió cuốn theo hương thơm hoa hồng vương vấn tới trong tim nam tử, khiến hắn bất chợt cũng quên mất nữ tử hắn đang ôm trong lòng. Bây giờ trong đôi mắt đó chỉ có hình bóng của nữ thần quyến rũ khiến hắn ngây ngất mà quên luôn trả lời, làm cho nữ tử của hắn giận dỗi đấm nhẹ vào ngực hắn. Hắn giật mình tỉnh mộng, nhìn người thương mà ngại ngùng. Tiểu muội muội khẽ phụng phịu, nhìn người yêu mình với chút hơn dỗi, nhưng không quên thay hắn trả lời.
- "chúng ta không sao, đa tạ cô nương đã cứu mạng"
Vạn Kỳ Vũ mỉm cười khẽ gật đầu, đôi môi xinh đẹp đỏ hồng ấy cùng đôi mắt vàng sáng tựa như ánh mặt trời ban mai. Nàng dịu dàng nói.
- "vậy thì tốt rồi, cũng may ta đến kịp lúc".
Trong cơn gió có chút phong tình, một làn gió cuốn tới ôm lấy nàng, cuốn theo vài chiếc lá . Những chiếc lá nhẹ nhàng rơi xuống, nàng cũng tựa hồ theo chiếc lá từng bước, từng bước ngự lên từng chiếc lá rơi , bước xuống bên đôi uyên ương kia. Mái tóc đỏ rực phất phơ theo làn gió, nàng nhìn họ và hỏi
- "hai người sao lại vào rừng lúc này, không sợ yêu thú sao?"
Đôi uyên ương thẹn thùng không nói gì, cứ cúi mặt suốt. Thấy vậy nàng cũng không muốn làm khó, nàng nhẹ nhàng bảo.
- "thôi được rồi, yêu thú cũng đã trừ, chúng ta về làng thôi."
Đôi tình nhân ấy nghe vậy thì đều cúi đầu, yên tâm rằng sinh mệnh của mình đã được cứu. Bọn họ bị doạ một phen suýt chết, thật sự rất muốn về nhà ngay, chỉ là xác yêu thú vẫn còn đó. Tiểu nữ tử nhìn thấy thì có chút tâm tư, hướng vị ân nhân mà hỏi.
- "thưa tiên cô, vậy xác yêu thú này phải làm thế nào? Chẳng lẽ vứt lại ở đây?"
Vạn Kỳ Vũ nhìn xác hổ tinh đang nằm trên vũng máu, nàng nhẹ lắc đầu.
- "Không, chúng ta sẽ mang nó về. Xác con yêu thú này sẽ giúp ích được rất nhiều cho dân làng."
Yêu thú to lớn này có thể làm được rất nhiều món ăn ngon, cả da và xương đều có thể sử dụng được. Nam tử nghe vậy trầm ngâm một lúc , cảm thấy có trách nhiệm lập tức xung phong.
- "Vậy được, để ta vác nó về."
Nói xong đoạn tiến lại vác, cũng là muốn làm vui lòng phái đẹp. Thế nhưng yêu thú quá to và nặng, thân hình nam tử đứng bên cạnh nom bé nhỏ thảm thương. Vạn Kỳ Vũ thấy vậy thì đôi môi nhỏ xinh tươi lại khẽ mỉm cười. Nàng hiểu rằng việc ấy quá sức với một nam tử phàm nhân, nhẹ nhàng nói.
- "được rồi , được rồi, để đó cho ta. Thiên ti trói buộc"
Từ bàn tay nàng phóng ra những sợi tơ chân khí, cuốn lấy cơ thể yêu thú, nhấc bổng yêu thú lên rồi đặt lên vai nàng, trong sự ngơ ngác của đôi uyên ương. Nam tử sỉ diện, liền vội vàng nói
-"Vậy... để ta vác cái đầu này"
Nói xong đoạn chạy lại vác cái đầu hổ to quá cỡ, mà dù loay hoay thế nào cũng không vác được cái đầu to nặng như thế. Đôi môi xinh của vạn Kỳ Vũ lại khẽ mỉm cười. Từ tay nàng lại bắn ra những sợi tơ chân khí cuốn lấy đầu hổ tinh. Nàng lắc nhẹ cổ tay, cái đầu hổ tinh bay lên trên và dính chặt thân hổ.
- "chúng ta về làng thôi.",
Không để nam tử kia khó xử, nàng liền bước đi, mà nữ tử thấy vậy liếc nhìn tình nhân bĩu môi như trách móc, rồi cũng rảo bước theo. Nam tử kia cũng rất ngại ngùng đưa tay xoa đầu mình rồi cười gượng . Hắn chạy theo vội nói.
- "Ta... về làng ta sẽ xử lý xác con yêu thú này , lột da làm lòng róc xương ta đều làm được nha!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.