Chương 24:
Diệp Cốc Cốc
26/12/2021
Gió từ cửa vào thổi bay khăn che mặt của Nhiễm Tự.
"Á” Bỗng nhiên Lưu Kiều hét lên một tiếng kinh hãi, liều mạng lùi về phía góc giường, mặc kệ vết thương ở trên chân.
Nhiễm Tự vờ như không nghe thấy tiếng hét thảm thiết chói tai kia, lập tức đi ra khỏi phòng.
"Vâng, thưa công chúa." Thu Tuyết không để ý đến Lưu Kiều, theo Nhiễm Tự đi ra.
"Là nàng! Là nàng ta! Nàng ta đã trở lại! Ma ma! Ma ma! Nàng ta trở về tìm ta! Nàng ta đã trở lại, nàng ta trở lại rồi..."
"Phu nhân, người bình tĩnh một chút! Nàng ta đã chết rồi!"
"Không... Nàng ta trở về tìm ta báo thù! Là nàng ta! Chính là nàng ta!"
Trong phòng không ngừng truyền ra tiếng kêu sợ hãi của Lưu Kiều cùng giọng nói trấn an Lưu Kiều của Trương ma ma. Nhiễm Tự cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
"Công chúa, lần này Lưu trắc phi bị thương hết sức nghiêm trọng." Mặc dù Thu Tuyết không hiểu rõ về y thuật những có thể nhìn ra Lưu Kiều bị thương không nhẹ, "Vết thương đó không phải do ngày hôm đó chúng ta tạo nên."
Nhiễm Tự cười: "Đúng vậy, vết thương kia của Lưu Kiều không thể tạo ra chỉ bằng một cú ngã."
Trước khi tới, Nhiễm Tự đã cho người đi thu thập những phương thuốc mà Lưu Kiều đã sử dụng gần một tháng qua, nhìn từ bên ngài, tất cả phương thuốc đều không có gì nghiêm trọng, chẳng qua dược hiệu có hơi chậm một chút. Nhưng điều gì sẽ xảy ra khi tất cả những phương thuốc này đều đã được qua sử dụng?
"Dược liệu của những loại thuốc được kê cho Lưu Kiều có chút bất đồng, sử dụng trong khoảng thời gian quá gần nhau có thể gây thương tổn cho chân của người dùng, nhẹ thì gãy xương, nặng thì tàn phê. Đại phu này kê cho Lưu Kiều phương thuốc này không hiểu điều này, mắc phải một lỗi sai đơn giản như vậy. Hơn nữa, xem qua phương thuốc này, rõ ràng có người cố ý. Người dám động thủ với nàng ta một cách ung dung như vậy cũng không nhiều lắm." Nhiễm Tự giải thích.
Thu Tuyết kinh ngạc: "Chẳng lẽ là..."
"Trừ hắn ra thì còn ai?" Nhiễm Tự cười châm chọc.
"Hắn sủng ái trắc phi của mình, ai ai cũng biết, năm nghìn lượng vàng lại càng không phải số tiền một trắc phi có thể lấy ra." Thu Tuyết không nghĩ ra được lí do gì có thể khiến người kia làm vậy.
"Thu Tuyết, ngươi cảm thấy hắn sẽ yêu sao?" Thứ hắn yêu vĩnh viễn chính là quyền lực tối cao, bốn năm trước như thế, bây giờ cũng vậy.
Nhìn thấy vẻ mặt trào phúng của Nhiễm Tự, Thu Tuyết vừa muốn nói gì đó rồi lại thôi.
"Có người đến." Thu Tuyết là người luyện võ, nhĩ lực càng nhạy bén hơn người thường.
Quả nhiên không lâu sau liền gặp một tên nô tài, hắn cung kính nói với Nhiễm Tự: "Công chúa, thế tử cho mời người."
Nhiễm Tự nghe xong liền nhíu mày giống như hết sức chán ghét, không hề trả lời.
"Có chuyện gì vậy?" Thu Tuyết hỏi.
"Thế tử nói công chúa trị chân cho Lưu trắc phi, muốn tự mình nói lời cảm ơn với công chúa."
"Bản cung nếu đã thu tiền chẩn bệnh từ Quý phủ tất nhiên phải làm tốt bổn phận của một người đại phu, đây vốn là nhiệm vụ của ta, người về nói với thế tử không cần nói cảm ơn ."
"Mời công chúa đi cùng tiểu nhân, thế tử phân phó nhất định phải mời được công chúa." Tên nô tài cong lưng cúi đầu, bộ dáng hết sức cung kính, giọng điệu cũng hết sức kiên định.
Thu Tuyết nắm cán kiếm, quát: "To gan..."
Nhiễm Tự nâng tay ý bảo Thu Tuyết dừng:"Nếu thế tử có ý như thế, bản cung đành đi cùng người một chuyến."
"Công chúa, mời."
Tên nô tài đi phía trước dẫn đường, Nhiễm Tự cùng thu Tuyết đi theo phía sau.
Ước chừng khoảng một chum trà sau, tên nô tài dừng lại ở lối vào hình vòm nói: "Tới rồi."
Nhiễm Tự dừng chân, nhìn thoáng qua dòng chữ bên trên cổng: "Noãn Viên?" Khác với những khu vườn khác được ngăn cách bởi vách tường, thứ ngăn bên trong và bên ngoài của khu vườn là một bụi dâm bụt lớn, đang là mùa đông lạnh nhưng vẫn có những bông hoa dâm bụt mọc lẻ tẻ, bụi cây xanh mướt bị tuyết trắng bao phủ càng đẹp mắt.
Nhìn đến cái này, nội tâm Nhiễm Tự lại có chút kháng cự.
"Cô nương xin dừng bước, thế tử quy định, không có sự cho phép của người, bất luận kẻ nào không được bước chân vào Noãn viên." Tên nô tài đứng ở ngoài cửa viên, gọi Thu Tuyết đang muốn vào cùng Nhiễm Tự.
Thu Tuyết là tỳ nữ của Nhiễm Tự, kiêm luôn hộ vệ, nàng được lệnh phải luôn theo sát Nhiễm Tự. Nghe tên nô tài nói xong, đang muốn nổi giận lại bị Nhiễm Tự ngăn lại: "Ngươi ở bên ngoài chờ ta."
Thu Tuyết nghe xong tất nhiên là không muốn, lại không nói gì.
"Nơi này là Quý phủ, đã là lời mời của thế tử, hắn sẽ bảo vệ ta chu toàn, cứ yên tâm chờ ta ở ngoài."
"Vâng, công chúa." Thu Tuyết đáp rồi quay đi đứng đối diện tên nô tài kia.
Nhiễm Tự thoáng nhìn Thu Tuyết sau đó xoay người đi vào Noãn Viên.
"Á” Bỗng nhiên Lưu Kiều hét lên một tiếng kinh hãi, liều mạng lùi về phía góc giường, mặc kệ vết thương ở trên chân.
Nhiễm Tự vờ như không nghe thấy tiếng hét thảm thiết chói tai kia, lập tức đi ra khỏi phòng.
"Vâng, thưa công chúa." Thu Tuyết không để ý đến Lưu Kiều, theo Nhiễm Tự đi ra.
"Là nàng! Là nàng ta! Nàng ta đã trở lại! Ma ma! Ma ma! Nàng ta trở về tìm ta! Nàng ta đã trở lại, nàng ta trở lại rồi..."
"Phu nhân, người bình tĩnh một chút! Nàng ta đã chết rồi!"
"Không... Nàng ta trở về tìm ta báo thù! Là nàng ta! Chính là nàng ta!"
Trong phòng không ngừng truyền ra tiếng kêu sợ hãi của Lưu Kiều cùng giọng nói trấn an Lưu Kiều của Trương ma ma. Nhiễm Tự cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
"Công chúa, lần này Lưu trắc phi bị thương hết sức nghiêm trọng." Mặc dù Thu Tuyết không hiểu rõ về y thuật những có thể nhìn ra Lưu Kiều bị thương không nhẹ, "Vết thương đó không phải do ngày hôm đó chúng ta tạo nên."
Nhiễm Tự cười: "Đúng vậy, vết thương kia của Lưu Kiều không thể tạo ra chỉ bằng một cú ngã."
Trước khi tới, Nhiễm Tự đã cho người đi thu thập những phương thuốc mà Lưu Kiều đã sử dụng gần một tháng qua, nhìn từ bên ngài, tất cả phương thuốc đều không có gì nghiêm trọng, chẳng qua dược hiệu có hơi chậm một chút. Nhưng điều gì sẽ xảy ra khi tất cả những phương thuốc này đều đã được qua sử dụng?
"Dược liệu của những loại thuốc được kê cho Lưu Kiều có chút bất đồng, sử dụng trong khoảng thời gian quá gần nhau có thể gây thương tổn cho chân của người dùng, nhẹ thì gãy xương, nặng thì tàn phê. Đại phu này kê cho Lưu Kiều phương thuốc này không hiểu điều này, mắc phải một lỗi sai đơn giản như vậy. Hơn nữa, xem qua phương thuốc này, rõ ràng có người cố ý. Người dám động thủ với nàng ta một cách ung dung như vậy cũng không nhiều lắm." Nhiễm Tự giải thích.
Thu Tuyết kinh ngạc: "Chẳng lẽ là..."
"Trừ hắn ra thì còn ai?" Nhiễm Tự cười châm chọc.
"Hắn sủng ái trắc phi của mình, ai ai cũng biết, năm nghìn lượng vàng lại càng không phải số tiền một trắc phi có thể lấy ra." Thu Tuyết không nghĩ ra được lí do gì có thể khiến người kia làm vậy.
"Thu Tuyết, ngươi cảm thấy hắn sẽ yêu sao?" Thứ hắn yêu vĩnh viễn chính là quyền lực tối cao, bốn năm trước như thế, bây giờ cũng vậy.
Nhìn thấy vẻ mặt trào phúng của Nhiễm Tự, Thu Tuyết vừa muốn nói gì đó rồi lại thôi.
"Có người đến." Thu Tuyết là người luyện võ, nhĩ lực càng nhạy bén hơn người thường.
Quả nhiên không lâu sau liền gặp một tên nô tài, hắn cung kính nói với Nhiễm Tự: "Công chúa, thế tử cho mời người."
Nhiễm Tự nghe xong liền nhíu mày giống như hết sức chán ghét, không hề trả lời.
"Có chuyện gì vậy?" Thu Tuyết hỏi.
"Thế tử nói công chúa trị chân cho Lưu trắc phi, muốn tự mình nói lời cảm ơn với công chúa."
"Bản cung nếu đã thu tiền chẩn bệnh từ Quý phủ tất nhiên phải làm tốt bổn phận của một người đại phu, đây vốn là nhiệm vụ của ta, người về nói với thế tử không cần nói cảm ơn ."
"Mời công chúa đi cùng tiểu nhân, thế tử phân phó nhất định phải mời được công chúa." Tên nô tài cong lưng cúi đầu, bộ dáng hết sức cung kính, giọng điệu cũng hết sức kiên định.
Thu Tuyết nắm cán kiếm, quát: "To gan..."
Nhiễm Tự nâng tay ý bảo Thu Tuyết dừng:"Nếu thế tử có ý như thế, bản cung đành đi cùng người một chuyến."
"Công chúa, mời."
Tên nô tài đi phía trước dẫn đường, Nhiễm Tự cùng thu Tuyết đi theo phía sau.
Ước chừng khoảng một chum trà sau, tên nô tài dừng lại ở lối vào hình vòm nói: "Tới rồi."
Nhiễm Tự dừng chân, nhìn thoáng qua dòng chữ bên trên cổng: "Noãn Viên?" Khác với những khu vườn khác được ngăn cách bởi vách tường, thứ ngăn bên trong và bên ngoài của khu vườn là một bụi dâm bụt lớn, đang là mùa đông lạnh nhưng vẫn có những bông hoa dâm bụt mọc lẻ tẻ, bụi cây xanh mướt bị tuyết trắng bao phủ càng đẹp mắt.
Nhìn đến cái này, nội tâm Nhiễm Tự lại có chút kháng cự.
"Cô nương xin dừng bước, thế tử quy định, không có sự cho phép của người, bất luận kẻ nào không được bước chân vào Noãn viên." Tên nô tài đứng ở ngoài cửa viên, gọi Thu Tuyết đang muốn vào cùng Nhiễm Tự.
Thu Tuyết là tỳ nữ của Nhiễm Tự, kiêm luôn hộ vệ, nàng được lệnh phải luôn theo sát Nhiễm Tự. Nghe tên nô tài nói xong, đang muốn nổi giận lại bị Nhiễm Tự ngăn lại: "Ngươi ở bên ngoài chờ ta."
Thu Tuyết nghe xong tất nhiên là không muốn, lại không nói gì.
"Nơi này là Quý phủ, đã là lời mời của thế tử, hắn sẽ bảo vệ ta chu toàn, cứ yên tâm chờ ta ở ngoài."
"Vâng, công chúa." Thu Tuyết đáp rồi quay đi đứng đối diện tên nô tài kia.
Nhiễm Tự thoáng nhìn Thu Tuyết sau đó xoay người đi vào Noãn Viên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.