Chương 49:
Diệp Cốc Cốc
18/01/2022
Thu Ức gật đầu và im lặng.
Nàng quay trở lại phòng muốn canh cho Nhiễm Tự, nhưng thấy nàng đã ngủ sau khi uống thuốc. Quý Khuynh Mặc ngồi ở bên mép giường nắm lấy tay nàng trông chừng. Nàng nhìn thấy một màn này thì nhẹ nhàng lùi ra ngoài và đóng cửa lại.
"A Tứ, có lẽ nàng nói đúng. Nếu như nàng không gặp được ta thì bây giờ nàng đã gả cho người khác. A Tứ xinh đẹp nổi bật, nhất định sẽ có một người chồng hết mực yêu thương và một đứa con xinh xắn... Nếu như nàng chưa từng gặp ta thì thật tốt...”
Quý Khuynh Mặc nhìn khuôn mặt tái nhợt của Nhiễm Tự, cảm thấy lồng ngực đau nhói, trên mặt thoáng hiện lên một nụ cười mỉa mai.
"Nhưng A Tứ à, ta ích kỷ lắm. Nếu nàng không đến tìm ta thì ta sẽ tự động tìm đến nàng, trói chặt lấy nàng bên ta mà không bao giờ chia lìa. Nếu nàng đã có gia đình, thì ta sẽ đoạt lấy nàng, giấu đi và dùng cả cuộc đời này để đền bù cho nàng, dù nàng có hận ta thì ta cũng sẽ không bao giờ buông tha cho nàng... Ta đã một lần nếm trải nỗi đau mất nàng rồi, ta không muốn chuyện đó lặp lại lần nữa..."
"A Tứ, sao đã nhiều năm như vậy rồi mà nàng không có lớn lên một chút nào cả vậy? Trong bụng dạ của nàng đầy suy nghĩ xấu xa mà. Nàng đã nói sẽ cùng ta đi dạo và ngắm tuyết hoa mai, nhưng nàng lại bỏ lỡ cuộc hẹn. Nàng biết là ta sẽ ghen, nhưng nàng lại lên xe ngựa cùng hắn. Hôm đó, nàng cùng Trần Cẩn ngồi trên cùng một chiếc xe và cùng hắn ngắm hoa mai. Đúng, ta thừa nhận rằng ta đã phát điên lên vì ghen tị nên ta đã theo nàng suốt chặng đường, cứ đi bên cạnh như thế, nhìn ngắm nàng trân trọng từng đoá hoa mai... Nàng đã lỡ hẹn, nhưng ta không thể quên lời hứa của nàng..."
Hắn nghiêng người lặng lẽ nhìn nàng, hồi lâu sau, hắn hôn lên trán nàng rồi rũ mi.
“A Cẩn, tại sao chàng luôn lợi dụng người khác!”
“Cái gì?”
“Đừng tưởng rằng ta không biết chàng luôn hôn ta khi ta đang ngủ!”
“Sao nàng biết?”
“Bởi vì ta cố ý giả vờ ngủ..."
"A Tứ."
"Sao?"
"Nàng có biết xấu hổ là gì không?"
"..."
A Tứ, bây giờ ta thật không xứng đáng "lợi dụng người khác"...
Vì trận hỏa hoạn sảy ra trong đền nên các công chúa đã chịu đủ sự sợ hãi còn Nhiễm Tự thì hôn mê bất tỉnh, vả lại buổi cầu phúc đã sắp kết thúc cho nên Hiếu Nhân liền để cho các vị công chúa trở về cung điện trước, còn hắn cùng các hoàng tử khác thì ở lại cầu nguyện cho hết bảy ngày là được.
Hề Vương phủ nhận được tin báo, ngày hôm sau Liễu Trung đã lên núi để đưa Nhiễm Tự trở lại phủ nghỉ ngơi.
Lúc đầu, Quý Khuynh Mặc từ chối. Nhiễm Tự còn yếu, nếu đi đường xóc nảy chắc chắn sẽ không thể chịu nổi. Tuy nhiên, Liễu Trung rất cố chấp. Trong lòng hắn đã sớm sinh lòng oán hận, hận không thể khiến cho hắn chết rục xương.
Cơ thể của Nhiễm Tự ở Noãn Thành đã dần hồi phục trở lại. Nếu không có Quý Khuynh Mặc thì nàng cũng không biến thành bộ dạng như bây giờ. Không nói gì, hắn bước tới và dạy cho tên kia một bài học.
Quý Khuynh Mặc bởi vì đang ôm Nhiễm Tự nên không chống lại hắn mà từng bước lùi lại khiến Liễu Trung có chút chật vật. Sau hàng trăm hiệp đấu Liễu Trung cũng chiếm được chỗ tốt nào. Cuối cùng, sau khi Nhiễm Tự tỉnh dậy mới bảo Thu Ức đi truyền lại lời của nàng rằng nàng muốn trở về phủ để dưỡng bệnh.
Ngay khi trở về phủ, Lưu Kiều liền khóc sướt mướt mà đi tới Noãn Viên yêu cầu được gặp Quý Khuynh Mặc. Sau khi nhận được sự cho phép liền được người dẫn tới thư phòng.
“Có chuyện gì?” Nhìn thấy Lưu Kiều bước vào thư phòng, không nói lời nào mà chỉ tiếp tục khóc, Quý Khuynh Mặc cảm thấy cực kỳ buồn bực.
Lưu Kiều sửng sốt trước sự thờ ơ của hắn, nàng nín khóc, giọng nói có chút nức nở: "Thế tử gia, xin hãy nể chút tình cảm bao năm của thiếp với chàng mà cứu mẫu thân của thiếp..."
Sau khi thấy Quý Khuynh Mặc không có bất kỳ phản ứng gì đối với những lời nói của nàng thì Lưu Kiều cũng dần bình tĩnh lại. Nàng ta hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp: "Mấy hôm trước mẫu thân của thần thiếp đi tới quán bạc chơi cá ngựa rồi bị thua năm vạn lượng vàng. Chủ nợ không chỉ đánh mẫu thân của thần thiếp trọng thương mà còn đuổi tới cửa vương phủ nói nếu không trả nợ thì sẽ bán mẫu thân của thiếp đi, việc này huyên nào đến mức cả thành đều biết, phụ thân của thiếp không còn cách nào khác đành phải đồng ý trả nợ nhưng mà năm vạn lượng vàng... Phụ thân của thiếp làm quan thanh liêm..."
"Được rồi, thiếu nợ thì phải trả. Nàng cùng Trương ma ma trở về trước, mang thư của ta đến hối thông bạc trang lấy tiền để trả nợ đi." Quý Khuynh Mặc phất tay ý bảo Mạc Kỳ đưa thư cho Lưu Kiều.
Lưu Kiều nhận lấy, cảm ơn hắn rồi nhanh chóng rời khỏi thư phòng.
Sau khi nhìn Lưu Kiều rời đi, một hồi lâu Quý Khuynh Mặc mới nheo mắt lại, ánh sáng lạnh lẽo trong đôi mắt ẩn ẩn hiện hiện, chậm rãi nói: "Mạc Kỳ, đi theo đám người kia đến phong lam trại nói là bổn thế tử ta muốn tặng một nữ nhân cho bọn họ..."
Nàng quay trở lại phòng muốn canh cho Nhiễm Tự, nhưng thấy nàng đã ngủ sau khi uống thuốc. Quý Khuynh Mặc ngồi ở bên mép giường nắm lấy tay nàng trông chừng. Nàng nhìn thấy một màn này thì nhẹ nhàng lùi ra ngoài và đóng cửa lại.
"A Tứ, có lẽ nàng nói đúng. Nếu như nàng không gặp được ta thì bây giờ nàng đã gả cho người khác. A Tứ xinh đẹp nổi bật, nhất định sẽ có một người chồng hết mực yêu thương và một đứa con xinh xắn... Nếu như nàng chưa từng gặp ta thì thật tốt...”
Quý Khuynh Mặc nhìn khuôn mặt tái nhợt của Nhiễm Tự, cảm thấy lồng ngực đau nhói, trên mặt thoáng hiện lên một nụ cười mỉa mai.
"Nhưng A Tứ à, ta ích kỷ lắm. Nếu nàng không đến tìm ta thì ta sẽ tự động tìm đến nàng, trói chặt lấy nàng bên ta mà không bao giờ chia lìa. Nếu nàng đã có gia đình, thì ta sẽ đoạt lấy nàng, giấu đi và dùng cả cuộc đời này để đền bù cho nàng, dù nàng có hận ta thì ta cũng sẽ không bao giờ buông tha cho nàng... Ta đã một lần nếm trải nỗi đau mất nàng rồi, ta không muốn chuyện đó lặp lại lần nữa..."
"A Tứ, sao đã nhiều năm như vậy rồi mà nàng không có lớn lên một chút nào cả vậy? Trong bụng dạ của nàng đầy suy nghĩ xấu xa mà. Nàng đã nói sẽ cùng ta đi dạo và ngắm tuyết hoa mai, nhưng nàng lại bỏ lỡ cuộc hẹn. Nàng biết là ta sẽ ghen, nhưng nàng lại lên xe ngựa cùng hắn. Hôm đó, nàng cùng Trần Cẩn ngồi trên cùng một chiếc xe và cùng hắn ngắm hoa mai. Đúng, ta thừa nhận rằng ta đã phát điên lên vì ghen tị nên ta đã theo nàng suốt chặng đường, cứ đi bên cạnh như thế, nhìn ngắm nàng trân trọng từng đoá hoa mai... Nàng đã lỡ hẹn, nhưng ta không thể quên lời hứa của nàng..."
Hắn nghiêng người lặng lẽ nhìn nàng, hồi lâu sau, hắn hôn lên trán nàng rồi rũ mi.
“A Cẩn, tại sao chàng luôn lợi dụng người khác!”
“Cái gì?”
“Đừng tưởng rằng ta không biết chàng luôn hôn ta khi ta đang ngủ!”
“Sao nàng biết?”
“Bởi vì ta cố ý giả vờ ngủ..."
"A Tứ."
"Sao?"
"Nàng có biết xấu hổ là gì không?"
"..."
A Tứ, bây giờ ta thật không xứng đáng "lợi dụng người khác"...
Vì trận hỏa hoạn sảy ra trong đền nên các công chúa đã chịu đủ sự sợ hãi còn Nhiễm Tự thì hôn mê bất tỉnh, vả lại buổi cầu phúc đã sắp kết thúc cho nên Hiếu Nhân liền để cho các vị công chúa trở về cung điện trước, còn hắn cùng các hoàng tử khác thì ở lại cầu nguyện cho hết bảy ngày là được.
Hề Vương phủ nhận được tin báo, ngày hôm sau Liễu Trung đã lên núi để đưa Nhiễm Tự trở lại phủ nghỉ ngơi.
Lúc đầu, Quý Khuynh Mặc từ chối. Nhiễm Tự còn yếu, nếu đi đường xóc nảy chắc chắn sẽ không thể chịu nổi. Tuy nhiên, Liễu Trung rất cố chấp. Trong lòng hắn đã sớm sinh lòng oán hận, hận không thể khiến cho hắn chết rục xương.
Cơ thể của Nhiễm Tự ở Noãn Thành đã dần hồi phục trở lại. Nếu không có Quý Khuynh Mặc thì nàng cũng không biến thành bộ dạng như bây giờ. Không nói gì, hắn bước tới và dạy cho tên kia một bài học.
Quý Khuynh Mặc bởi vì đang ôm Nhiễm Tự nên không chống lại hắn mà từng bước lùi lại khiến Liễu Trung có chút chật vật. Sau hàng trăm hiệp đấu Liễu Trung cũng chiếm được chỗ tốt nào. Cuối cùng, sau khi Nhiễm Tự tỉnh dậy mới bảo Thu Ức đi truyền lại lời của nàng rằng nàng muốn trở về phủ để dưỡng bệnh.
Ngay khi trở về phủ, Lưu Kiều liền khóc sướt mướt mà đi tới Noãn Viên yêu cầu được gặp Quý Khuynh Mặc. Sau khi nhận được sự cho phép liền được người dẫn tới thư phòng.
“Có chuyện gì?” Nhìn thấy Lưu Kiều bước vào thư phòng, không nói lời nào mà chỉ tiếp tục khóc, Quý Khuynh Mặc cảm thấy cực kỳ buồn bực.
Lưu Kiều sửng sốt trước sự thờ ơ của hắn, nàng nín khóc, giọng nói có chút nức nở: "Thế tử gia, xin hãy nể chút tình cảm bao năm của thiếp với chàng mà cứu mẫu thân của thiếp..."
Sau khi thấy Quý Khuynh Mặc không có bất kỳ phản ứng gì đối với những lời nói của nàng thì Lưu Kiều cũng dần bình tĩnh lại. Nàng ta hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp: "Mấy hôm trước mẫu thân của thần thiếp đi tới quán bạc chơi cá ngựa rồi bị thua năm vạn lượng vàng. Chủ nợ không chỉ đánh mẫu thân của thần thiếp trọng thương mà còn đuổi tới cửa vương phủ nói nếu không trả nợ thì sẽ bán mẫu thân của thiếp đi, việc này huyên nào đến mức cả thành đều biết, phụ thân của thiếp không còn cách nào khác đành phải đồng ý trả nợ nhưng mà năm vạn lượng vàng... Phụ thân của thiếp làm quan thanh liêm..."
"Được rồi, thiếu nợ thì phải trả. Nàng cùng Trương ma ma trở về trước, mang thư của ta đến hối thông bạc trang lấy tiền để trả nợ đi." Quý Khuynh Mặc phất tay ý bảo Mạc Kỳ đưa thư cho Lưu Kiều.
Lưu Kiều nhận lấy, cảm ơn hắn rồi nhanh chóng rời khỏi thư phòng.
Sau khi nhìn Lưu Kiều rời đi, một hồi lâu Quý Khuynh Mặc mới nheo mắt lại, ánh sáng lạnh lẽo trong đôi mắt ẩn ẩn hiện hiện, chậm rãi nói: "Mạc Kỳ, đi theo đám người kia đến phong lam trại nói là bổn thế tử ta muốn tặng một nữ nhân cho bọn họ..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.