Chương 31: Đối Với Ngươi Ta Là Gì?
Diệp Cốc Cốc
31/12/2021
Chớp mắt một năm đã trôi qua, trải qua gần một tháng bận rộn cuối cùng năm mới cũng đến.
Hôm đó Nhiễm Tự dậy rất sớm, được Thu Ức và Thu Giang hầu hạ rửa mặt tắm gội sau đó mặc vào y phục mới mà Tử Xa Ôn Uyển đã đặt biệt chuẩn bị vì nàng. Chiếc váy dài gấm đỏ so với lối ăn mặc giản dị lúc trước của nàng có vẻ tươi đẹp hoa lệ hơn rất nhiều. Lúc đầu dĩ nhiên Nhiễm Tự không muốn, nhưng không chịu nỗi Tử Xa Ôn Uyển nói mãi bên tai, đành phải làm theo.
Mặc xong y phục Nhiễm Tự đi đến Từ đường Hề gia, Hề lão vương gia dẫn theo Hoa Nghiêu cùng đám người đến bái tế tổ tông sau đó mọi người chúc tết Hề lão vương gia, dày vò một hồi mới có thể ngồi cùng nhau ăn sáng.
“Hôm nay Tứ nha đầu ăn mặc làm lão nhân ta nhìn thấy thoải mái, nữ hài tử trẻ tuổi nên ăn mặc tươi đẹp một chút cả ngày cứ ăn mặt mộc mạc như vậy sao được. Giống như gái lỡ thì! Gái lỡ thì!” Hề lão vương gia nhìn Nhiễm Tự mặc y phục màu đỏ thì cảm thấy cực kỳ vui vẻ, so ngày thường cháo uống nhiều quá một chén, ăn uống no đủ xong tật xấu lải nhải lại tái phát.
Nhiễm Tự đối với lời nói trong bông giấu kim* của Hề lão vương gia sớm đã tập mãi thành thói quen nên chuyên tâm ăn đồ ăn sáng không nghĩ để ý tới ông.
(trong bông giấu kim*: lời nói mang ý mỉa mai)
“Tổ gia gia, cô cô xinh đẹp như vậy không thể nào là gái lỡ thì đâu!” Hoa Chương ngóc gương mặt bánh bao nhỏ lên kháng nghị.
“Cô Cô ngươi không ai muốn, cũng là một cô nương lỡ thì không ai thèm cưới!” Hề lão vương gia hứng trí mười phần mà cãi cọ với Hoa Chương.
Người ủng hộ nho nhỏ của Nhiễm Tự nghe xong những lời thì liền cho là không phải mà nói “Ai nói cô cô ta không thể gả đi! Chờ Chương Nhi lớn, Chương Nhi sẽ lấy cô cô.”
Lời nói của trẻ con vừa thốt ra chọc cười những người lớn ở đây. Nhưng vẻ mặt Hoa Chương vẫn đứng đắn, bộ dáng rất nghiêm túc.
Liễu Trung đưa tay xoa đầu Hoa Chương “Con nít con nôi! Ông cụ non!”
“Hừ! Chờ ngươi lớn lên nàng càng là gái lỡ thì!” Hề lão vương gia làm như không phục đứng lên giận dỗi chung với Hoa Chương.
“Không phải mà!” Hoa Chương lớn tiếng phản bác, hai mắt mở to, hai má phồng lên, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên.
“Chương nhi! Sao lại nói chuyện với tổ gia gia như vậy!” Hoa Nghiêu la Hoa Chương một tiếng gương mặt hù dọa.
Nhiễm Tự buông chiếc đũa trong tay xuống, vẫy tay với Hoa Chương “Chương nhi lại đây với cô cô.”
Hoa Chương nhìn thấy liền xuống ghế chạy lại, Nhiễm Tự ôm hắn vào trong ngực: “Đại ca mắng hắn làm cái gì, gia gia thật là già mà không đứng đắn, Chương nhi của chúng ta chỉ nói câu công đạo mà thôi.” Nói xong liền liếc Hề lão vương gia một cái.
Hề lão vương gia thấy Nhiễm Tự liếc mắt liền không nói tiếp nên hừ một tiếng quay đầu đi không nhìn nàng nữa. Mọi người thấy cảnh này thì nhìn nhau cười, trong phủ chỉ có Nhiễm Tự mới dám nói như vậy với Hề lão vương gia.
“Công Chúa, Trần Thế Tử tới rồi.” Người gác cổng tiến vào bẩm báo.
“Mời hắn chờ một lát.” Nhiễm Tự buông Hoa Chương ra rồi đứng dậy, luc này nàng phát hiện ánh mắt mọi người sáng ngời nhìn nàng, trong đó ánh mắt của Hề lão vương gia là sáng nhất. Nhiễm Tự thở dài, “Thật là già mà không đứng đắn.” Nói xong liền thong thả ung dung đi ra khỏi phòng.
Rừng mai Đình Tống Biệt ở vùng ngoại ô giống như trong truyền thuyết, đêm qua mai đã nở hết dõi mắt nhìn lại là một biển đỏ xen lẫn trắng. Vốn cành cây chỉ có những nụ hoa màu nâu nay đã được che giấu bằng những đóa hoa mai kiều diễm.
Nhiễm Tự cùng Trần Cẩn sóng vai đi giữa rừng mai, nay đã là Tết Nguyên Đán đa số mọi người đều đang náo nhiệt đi trên đường, giờ phút này rừng mai mỹ lệ mà an tĩnh.
Hôm nay sắc váy đỏ của Nhiễm Tự làm tăng thêm sự yêu kiều không giống với ngày thường tuy rằng vẫn là bộ sáng nhẹ nhàng nhưng thêm vài phần bình dị gần gũi, khiến người khác cảm giác không còn xa xôi mờ mịt. Gương mặt trắng nõn mịm màng không son phấn, vì đi bộ hơi lâu nên trên mặt hiện ra một chút hồng nhạt.
“Trần thế tử, chúng ta nghỉ ngơi một chút có được không?” Thấy cách đó không xa có bàn đá ghế đá để du khách nghỉ ngơi Nhiễm Tự hỏi.
Hôm nay Trần Cẩn không ngồi trên xe lăn giống thường ngày làm cho Nhiễm Tự có chút giật mình, mới biết Trần Cẩn thật ra là có thể đi đứng như bọn họ, chỉ là thời gian không thể quá dài thôi. Từ Tống Biệt đình đi vào này rừng mai thời gian cũng không dài, tốc độ Trần Cẩn đi so với lúc mới bắt đầu rõ ràng chậm hơn rất nhiều.
Trần Cẩn trong lòng cười khổ, âm thầm cáu giận hai chân không biết cố gắng, trên mặt lại lộ ý cười ôn hòa, gật đầu: “Được.”
Đi đến ghế đá trước, Trần Cẩn đem áo lông cừu trên người cởi xuống, gấp thành mấy tầng sau đem nó đặt lên ghế đã chỗ Nhiễm Tự ngồi, thấy gương mặt Nhiễm Tự lộ vẻ khó hiểu liền giải thích: “Công chúa sợ lạnh.” Nói xong không dám nhìn Nhiễm Tự, tự mình ngồi ở một cái ghế đá khác giả vờ thưởng mai.
Nhiễm Tự đứng im một chút, cuối cùng là khom lưng đem áo lông cừu trên ghế đá đặt lên trên bàn đá trước mặt Trần Cẩn sau đó tự cởi xuống áo choàng tuyết trắng trên mình, vừa muốn đặt xuống liền bị một đôi tay ngăn lại. Nhiễm Tự ngẩng đầu liền thấy Trần Cẩn trầm mặt mặc lại áo choàng cho nàng buộc chặt dây áo lại.
“Thất lễ.” Mặc lại áo choàng cho Nhiễm Tự xong Trần Cẩn lùi hai bước, cùng Nhiễm Tự bảo trì khoảng cách nhất định.
Tuy là ngày thường Nhiễm Tự luôn bình tĩnh nhưng giờ phút này cũng không khỏi cảm thấy không biết làm sao. Há miệng thở dốc lại không biết phải nói gì.
“Trần Thế Tử áo lông cừu sao có thể……” Trầm mặc hồi lâu mới ấp úng mở miệng.
“Nó không quan trọng bằng nàng.” Trần Cẩn ngắt lời Nhiễm Tự vụng về giải thích, “Áo dơ có thể giặt, hư có thể đổi, ta tự nguyện đặt lên ghế đá để nàng không lạnh. Mà nàng thì chỉ có một.”
“An Bình.” Trần Cẩn cầm tay Nhiễm Tự nghiêm túc mà nhìn nàng, trong ánh mắt phản chiếu thân ảnh màu đỏ, “Cùng ta về Trần Quốc được không? Ta biết bản thân ta là người tàn tật không nên hy vọng xa vời, nhưng nhịn không được mà suy nghĩ, thật tốt nếu như nàng ở bên cạnh ta. Ta bảo đảm Thế Tử phi của ta, Vương Hậu của ta là nàng cũng chỉ có thể là nàng.”Từng chữ như hứa hẹn lại càng như là nói cho chính mình.
Hôm đó Nhiễm Tự dậy rất sớm, được Thu Ức và Thu Giang hầu hạ rửa mặt tắm gội sau đó mặc vào y phục mới mà Tử Xa Ôn Uyển đã đặt biệt chuẩn bị vì nàng. Chiếc váy dài gấm đỏ so với lối ăn mặc giản dị lúc trước của nàng có vẻ tươi đẹp hoa lệ hơn rất nhiều. Lúc đầu dĩ nhiên Nhiễm Tự không muốn, nhưng không chịu nỗi Tử Xa Ôn Uyển nói mãi bên tai, đành phải làm theo.
Mặc xong y phục Nhiễm Tự đi đến Từ đường Hề gia, Hề lão vương gia dẫn theo Hoa Nghiêu cùng đám người đến bái tế tổ tông sau đó mọi người chúc tết Hề lão vương gia, dày vò một hồi mới có thể ngồi cùng nhau ăn sáng.
“Hôm nay Tứ nha đầu ăn mặc làm lão nhân ta nhìn thấy thoải mái, nữ hài tử trẻ tuổi nên ăn mặc tươi đẹp một chút cả ngày cứ ăn mặt mộc mạc như vậy sao được. Giống như gái lỡ thì! Gái lỡ thì!” Hề lão vương gia nhìn Nhiễm Tự mặc y phục màu đỏ thì cảm thấy cực kỳ vui vẻ, so ngày thường cháo uống nhiều quá một chén, ăn uống no đủ xong tật xấu lải nhải lại tái phát.
Nhiễm Tự đối với lời nói trong bông giấu kim* của Hề lão vương gia sớm đã tập mãi thành thói quen nên chuyên tâm ăn đồ ăn sáng không nghĩ để ý tới ông.
(trong bông giấu kim*: lời nói mang ý mỉa mai)
“Tổ gia gia, cô cô xinh đẹp như vậy không thể nào là gái lỡ thì đâu!” Hoa Chương ngóc gương mặt bánh bao nhỏ lên kháng nghị.
“Cô Cô ngươi không ai muốn, cũng là một cô nương lỡ thì không ai thèm cưới!” Hề lão vương gia hứng trí mười phần mà cãi cọ với Hoa Chương.
Người ủng hộ nho nhỏ của Nhiễm Tự nghe xong những lời thì liền cho là không phải mà nói “Ai nói cô cô ta không thể gả đi! Chờ Chương Nhi lớn, Chương Nhi sẽ lấy cô cô.”
Lời nói của trẻ con vừa thốt ra chọc cười những người lớn ở đây. Nhưng vẻ mặt Hoa Chương vẫn đứng đắn, bộ dáng rất nghiêm túc.
Liễu Trung đưa tay xoa đầu Hoa Chương “Con nít con nôi! Ông cụ non!”
“Hừ! Chờ ngươi lớn lên nàng càng là gái lỡ thì!” Hề lão vương gia làm như không phục đứng lên giận dỗi chung với Hoa Chương.
“Không phải mà!” Hoa Chương lớn tiếng phản bác, hai mắt mở to, hai má phồng lên, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên.
“Chương nhi! Sao lại nói chuyện với tổ gia gia như vậy!” Hoa Nghiêu la Hoa Chương một tiếng gương mặt hù dọa.
Nhiễm Tự buông chiếc đũa trong tay xuống, vẫy tay với Hoa Chương “Chương nhi lại đây với cô cô.”
Hoa Chương nhìn thấy liền xuống ghế chạy lại, Nhiễm Tự ôm hắn vào trong ngực: “Đại ca mắng hắn làm cái gì, gia gia thật là già mà không đứng đắn, Chương nhi của chúng ta chỉ nói câu công đạo mà thôi.” Nói xong liền liếc Hề lão vương gia một cái.
Hề lão vương gia thấy Nhiễm Tự liếc mắt liền không nói tiếp nên hừ một tiếng quay đầu đi không nhìn nàng nữa. Mọi người thấy cảnh này thì nhìn nhau cười, trong phủ chỉ có Nhiễm Tự mới dám nói như vậy với Hề lão vương gia.
“Công Chúa, Trần Thế Tử tới rồi.” Người gác cổng tiến vào bẩm báo.
“Mời hắn chờ một lát.” Nhiễm Tự buông Hoa Chương ra rồi đứng dậy, luc này nàng phát hiện ánh mắt mọi người sáng ngời nhìn nàng, trong đó ánh mắt của Hề lão vương gia là sáng nhất. Nhiễm Tự thở dài, “Thật là già mà không đứng đắn.” Nói xong liền thong thả ung dung đi ra khỏi phòng.
Rừng mai Đình Tống Biệt ở vùng ngoại ô giống như trong truyền thuyết, đêm qua mai đã nở hết dõi mắt nhìn lại là một biển đỏ xen lẫn trắng. Vốn cành cây chỉ có những nụ hoa màu nâu nay đã được che giấu bằng những đóa hoa mai kiều diễm.
Nhiễm Tự cùng Trần Cẩn sóng vai đi giữa rừng mai, nay đã là Tết Nguyên Đán đa số mọi người đều đang náo nhiệt đi trên đường, giờ phút này rừng mai mỹ lệ mà an tĩnh.
Hôm nay sắc váy đỏ của Nhiễm Tự làm tăng thêm sự yêu kiều không giống với ngày thường tuy rằng vẫn là bộ sáng nhẹ nhàng nhưng thêm vài phần bình dị gần gũi, khiến người khác cảm giác không còn xa xôi mờ mịt. Gương mặt trắng nõn mịm màng không son phấn, vì đi bộ hơi lâu nên trên mặt hiện ra một chút hồng nhạt.
“Trần thế tử, chúng ta nghỉ ngơi một chút có được không?” Thấy cách đó không xa có bàn đá ghế đá để du khách nghỉ ngơi Nhiễm Tự hỏi.
Hôm nay Trần Cẩn không ngồi trên xe lăn giống thường ngày làm cho Nhiễm Tự có chút giật mình, mới biết Trần Cẩn thật ra là có thể đi đứng như bọn họ, chỉ là thời gian không thể quá dài thôi. Từ Tống Biệt đình đi vào này rừng mai thời gian cũng không dài, tốc độ Trần Cẩn đi so với lúc mới bắt đầu rõ ràng chậm hơn rất nhiều.
Trần Cẩn trong lòng cười khổ, âm thầm cáu giận hai chân không biết cố gắng, trên mặt lại lộ ý cười ôn hòa, gật đầu: “Được.”
Đi đến ghế đá trước, Trần Cẩn đem áo lông cừu trên người cởi xuống, gấp thành mấy tầng sau đem nó đặt lên ghế đã chỗ Nhiễm Tự ngồi, thấy gương mặt Nhiễm Tự lộ vẻ khó hiểu liền giải thích: “Công chúa sợ lạnh.” Nói xong không dám nhìn Nhiễm Tự, tự mình ngồi ở một cái ghế đá khác giả vờ thưởng mai.
Nhiễm Tự đứng im một chút, cuối cùng là khom lưng đem áo lông cừu trên ghế đá đặt lên trên bàn đá trước mặt Trần Cẩn sau đó tự cởi xuống áo choàng tuyết trắng trên mình, vừa muốn đặt xuống liền bị một đôi tay ngăn lại. Nhiễm Tự ngẩng đầu liền thấy Trần Cẩn trầm mặt mặc lại áo choàng cho nàng buộc chặt dây áo lại.
“Thất lễ.” Mặc lại áo choàng cho Nhiễm Tự xong Trần Cẩn lùi hai bước, cùng Nhiễm Tự bảo trì khoảng cách nhất định.
Tuy là ngày thường Nhiễm Tự luôn bình tĩnh nhưng giờ phút này cũng không khỏi cảm thấy không biết làm sao. Há miệng thở dốc lại không biết phải nói gì.
“Trần Thế Tử áo lông cừu sao có thể……” Trầm mặc hồi lâu mới ấp úng mở miệng.
“Nó không quan trọng bằng nàng.” Trần Cẩn ngắt lời Nhiễm Tự vụng về giải thích, “Áo dơ có thể giặt, hư có thể đổi, ta tự nguyện đặt lên ghế đá để nàng không lạnh. Mà nàng thì chỉ có một.”
“An Bình.” Trần Cẩn cầm tay Nhiễm Tự nghiêm túc mà nhìn nàng, trong ánh mắt phản chiếu thân ảnh màu đỏ, “Cùng ta về Trần Quốc được không? Ta biết bản thân ta là người tàn tật không nên hy vọng xa vời, nhưng nhịn không được mà suy nghĩ, thật tốt nếu như nàng ở bên cạnh ta. Ta bảo đảm Thế Tử phi của ta, Vương Hậu của ta là nàng cũng chỉ có thể là nàng.”Từng chữ như hứa hẹn lại càng như là nói cho chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.