Chương 16: Người Người Cầu Thân.
Diệp Cốc Cốc
02/12/2021
Vì cái gì! Vì cái gì ngay cả được ban thưởng cũng là nhờ Nhiễm Tự! Nếu không phải do nàng ta đàn khúc như vậy, nàng cũng không biến thành như vậy. Tử Xa Nhu Nhi nắm chặt hai tay dưới ống tay áo, cúi đầu che đi khuôn mặt oán giận, bất bình.
“Về phần An Bình....” Tử Xa Hằng Quyền cân nhắc hồi lâu, tựa hồ phải mất rất nhiều thời gian nghĩ xem nên thưởng cái gì.
Đúng vậy, với nàng phụ hoàng không cần suy nghĩ nhiều chỉ cần tùy tiện ban thưởng trân châu phỉ thúy. Nhưng ban thưởng cho Nhiễm Tự lại lo lắng, sợ ban thưởng đồ không tốt ủy khuất nàng ta. Trên mặt Tử Xa Nhu Nhi treo ý cười dịu dàng nhưng trong lòng đã sớm bị ngọn lửa ghen tị đốt không còn một mảnh.
“Bệ hạ chẳng lẽ đã quên trước đó vài ngày Qúy Thế Tử vừa mới dâng lên ngài một cây đàn Bích Lạc.”
Tử Xa Hằng Quyền gật đầu: “Hoàng Hậu không nhắc tới trẫm thật sự đã quên. Mấy ngày trước Qúy Thế Tử dâng cho trẫm một cây đàn tốt, hôm nay trẫm đem nó ban thưởng cho An Bình Công Chúa, Thế Tử không ngại chứ?”
Qúy Khuynh Mặc nghe vậy đứng lên hành lễ rồi cười nói: “Tài đánh đàn của Công Chúa thiên hạ không có người thứ hai, đàn này đương nhiên phải tặng cho người.”
Đàn Bích Lạc, đàn Sấm, đàn Phượng Minh cả ba đều là tam đại danh cầm lưu truyền thế gian, trong đó đàn Bích Lạc là quý giá nhất. Cho tới nay đều nói “Cầm lâm chí tôn, lôi uy bảo cầm,
Hào lệnh thiên hạ, mạc cảm bất tòng,
Phượng minh bất xuất, thùy dữ tranh phong,
Bích lạc nhất xuất, thiên hạ vô âm.”
“Đã như vậy thì hãy đem đàn Bích Lạc thưởng cho An Bình Công Chúa.”
“An Bình tạ ơn Hoàng Thượng ban thưởng. Tạ ơn Qúy Thế Tử.” Đầu tiên Nhiễm Tự hành lễ với Hoàng Thượng, sau đó lại hướng về phía Quý Khuynh Mặc hành bán lễ. Cho dù được ban thưởng hậu hĩnh thần sắc vẫn như thường, không cao ngạo không nóng nảy, cử chỉ khéo léo, khí chất tao nhã, khiến ai cũng phải khen ngợi trong lòng. Đây quả nhiên là nữ nhi do hoàng gia nuôi dưõng, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang phong phạm khí chất hoàng tộc.
Thái giám nâng đàm Bích Lạc ra. Toàn thân đàn đen nhánh chỉ thấy Phục Hy thức uyển chuyển trên thân đàn khiến cho người ta cảm nhận được hơi thở ngưng đong của lịch sử hùng hậu to lớn. Trên thân đàn được khắc hai loại hoa văn đã là thứ rất hiếm thấy vậy mà phía trước mặt đàn Bích Lạc lại khắc Xà Phúc, chính giữa khắc Giáp Trứ Quy cùng Ngưu Mao, bên trong thì khắc Kiêm Hữu cùng với Kỳ Mai Hoa. Chỉ nhiêu đó cũng đã đủ thấy sự quý giá của đàn.
Nhiễm Tự giao đàn Bích Lạc cho Dư Thu Ức rồi trở lại bàn tiệc.
“Hoàng đế bệ hạ, thần ngưỡng mộ An Bình Công Chúa đã lâu, không biết hôm nay có may mắn được Hoàng Thượng tứ hôn?”
Một đợt sóng vừa đi thì đợt khác đã tới.
Giọng nói thô ráp đến từ nhi tử được sủng ái nhất của đại vương bộ lạc Hách Nhĩ Ba- Thương Ưng . So với nam nhân ở Trung Nguyên dáng vóc của bộ tộc Hách Nhĩ Ba thô to hơn nhiều, trên đầu là một bím tóc nhỏ, viên ngọc bích trên trán sáng lấp lánh và một đôi mắt đại bàng lóe lên khát vọng chiến thắng.
“Đại ca yên tâm.” Bên cạnh truyền đến thanh âm lãnh đạm của Nhiễm Tự, vốn dĩ Hoa Nghiêu muốn đứng dậy nhưng lại ngồi xuống vị trí của mình.
Phía bên trái Thế Tử Triệu quốc không đợi Tử Xa Hằng Quyền nói chuyện liền đứng dậy vội vã nói:” Hoàng thượng, yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, thần nguyện lấy mười vạn lượng hoàng kim làm sính lễ đón Công Chúa về Triệu quốc làm Thế Tử phi.”
“Hoàng Thượng, Triệu quốc ở phía Tây khí hậu khô nóng dễ hạn hán, công chúa thân thể quý giá sợ là khó có thể thích nghi.” Hàn Nhã Sâm tiểu vương gia của Hàn quốc phe phẩy quạt xếp, tuy rằng những lời này tựa như đang nói với Tử Xa Hằng Quyền nhưng ánh mắt lại nhìn Nhiễm Tự, khóe miệng khẽ nhếch, một bộ dáng xem kịch vui: “Công Chúa thấy khí hậu ở Hàn Quốc ta như thế nào?”
“Khí hậu dễ chịu, bốn mùa như xuân.” Nhiễm Tự hơi mỉm cười, chậm rãi nói, “Bổn cung cùng Hàn vương đã lâu không gặp trong lòng mong nhớ, phiền Tiểu vương gia về nước thay bổn cung gửi lời thăm hỏi đến Hàn vương.”Đương nhiên Hàn vương ở đây là tỷ tỷ của Hàn Nhã Sâm, Hàn Quốc nữ vương Hàn Nhã Thi.
“Khụ khụ... Công Chúa khách khí tất nhiên ta sẽ chuyển lời đến gia tỷ.” Hàn Nhã Sâm thu hồi quạt xếp trong tay trở nên thành thật hơn rất nhiều. Nếu như để Nhiễm Tự viết thư cáo tội hắn với Hàn Nhã Thi không biết lúc đó tỷ tỷ sẽ phạt hắn như thế nào.
Sau một trận kinh hách do ba nước gây ra, trong nhất thời các quốc gia đều sôi nổi hướng Tử Xa Hằng Quyền ngỏ ý muốn liên hôn thậm chí còn đứng lên tranh cãi khiến cho Tử Xa Hằng Quyền nhức đầu không thôi.
So với Tử Xa Hằng Quyền đang đau đầu suy nghĩ Nhiễm Tự lại nhàn hạ vô cùng. Nàng ngồi một bên vừa uống trà vừa ăn điểm tâm không thèm bận tâm đến những việc xảy ra trên đại điện.
“Về phần An Bình....” Tử Xa Hằng Quyền cân nhắc hồi lâu, tựa hồ phải mất rất nhiều thời gian nghĩ xem nên thưởng cái gì.
Đúng vậy, với nàng phụ hoàng không cần suy nghĩ nhiều chỉ cần tùy tiện ban thưởng trân châu phỉ thúy. Nhưng ban thưởng cho Nhiễm Tự lại lo lắng, sợ ban thưởng đồ không tốt ủy khuất nàng ta. Trên mặt Tử Xa Nhu Nhi treo ý cười dịu dàng nhưng trong lòng đã sớm bị ngọn lửa ghen tị đốt không còn một mảnh.
“Bệ hạ chẳng lẽ đã quên trước đó vài ngày Qúy Thế Tử vừa mới dâng lên ngài một cây đàn Bích Lạc.”
Tử Xa Hằng Quyền gật đầu: “Hoàng Hậu không nhắc tới trẫm thật sự đã quên. Mấy ngày trước Qúy Thế Tử dâng cho trẫm một cây đàn tốt, hôm nay trẫm đem nó ban thưởng cho An Bình Công Chúa, Thế Tử không ngại chứ?”
Qúy Khuynh Mặc nghe vậy đứng lên hành lễ rồi cười nói: “Tài đánh đàn của Công Chúa thiên hạ không có người thứ hai, đàn này đương nhiên phải tặng cho người.”
Đàn Bích Lạc, đàn Sấm, đàn Phượng Minh cả ba đều là tam đại danh cầm lưu truyền thế gian, trong đó đàn Bích Lạc là quý giá nhất. Cho tới nay đều nói “Cầm lâm chí tôn, lôi uy bảo cầm,
Hào lệnh thiên hạ, mạc cảm bất tòng,
Phượng minh bất xuất, thùy dữ tranh phong,
Bích lạc nhất xuất, thiên hạ vô âm.”
“Đã như vậy thì hãy đem đàn Bích Lạc thưởng cho An Bình Công Chúa.”
“An Bình tạ ơn Hoàng Thượng ban thưởng. Tạ ơn Qúy Thế Tử.” Đầu tiên Nhiễm Tự hành lễ với Hoàng Thượng, sau đó lại hướng về phía Quý Khuynh Mặc hành bán lễ. Cho dù được ban thưởng hậu hĩnh thần sắc vẫn như thường, không cao ngạo không nóng nảy, cử chỉ khéo léo, khí chất tao nhã, khiến ai cũng phải khen ngợi trong lòng. Đây quả nhiên là nữ nhi do hoàng gia nuôi dưõng, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang phong phạm khí chất hoàng tộc.
Thái giám nâng đàm Bích Lạc ra. Toàn thân đàn đen nhánh chỉ thấy Phục Hy thức uyển chuyển trên thân đàn khiến cho người ta cảm nhận được hơi thở ngưng đong của lịch sử hùng hậu to lớn. Trên thân đàn được khắc hai loại hoa văn đã là thứ rất hiếm thấy vậy mà phía trước mặt đàn Bích Lạc lại khắc Xà Phúc, chính giữa khắc Giáp Trứ Quy cùng Ngưu Mao, bên trong thì khắc Kiêm Hữu cùng với Kỳ Mai Hoa. Chỉ nhiêu đó cũng đã đủ thấy sự quý giá của đàn.
Nhiễm Tự giao đàn Bích Lạc cho Dư Thu Ức rồi trở lại bàn tiệc.
“Hoàng đế bệ hạ, thần ngưỡng mộ An Bình Công Chúa đã lâu, không biết hôm nay có may mắn được Hoàng Thượng tứ hôn?”
Một đợt sóng vừa đi thì đợt khác đã tới.
Giọng nói thô ráp đến từ nhi tử được sủng ái nhất của đại vương bộ lạc Hách Nhĩ Ba- Thương Ưng . So với nam nhân ở Trung Nguyên dáng vóc của bộ tộc Hách Nhĩ Ba thô to hơn nhiều, trên đầu là một bím tóc nhỏ, viên ngọc bích trên trán sáng lấp lánh và một đôi mắt đại bàng lóe lên khát vọng chiến thắng.
“Đại ca yên tâm.” Bên cạnh truyền đến thanh âm lãnh đạm của Nhiễm Tự, vốn dĩ Hoa Nghiêu muốn đứng dậy nhưng lại ngồi xuống vị trí của mình.
Phía bên trái Thế Tử Triệu quốc không đợi Tử Xa Hằng Quyền nói chuyện liền đứng dậy vội vã nói:” Hoàng thượng, yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, thần nguyện lấy mười vạn lượng hoàng kim làm sính lễ đón Công Chúa về Triệu quốc làm Thế Tử phi.”
“Hoàng Thượng, Triệu quốc ở phía Tây khí hậu khô nóng dễ hạn hán, công chúa thân thể quý giá sợ là khó có thể thích nghi.” Hàn Nhã Sâm tiểu vương gia của Hàn quốc phe phẩy quạt xếp, tuy rằng những lời này tựa như đang nói với Tử Xa Hằng Quyền nhưng ánh mắt lại nhìn Nhiễm Tự, khóe miệng khẽ nhếch, một bộ dáng xem kịch vui: “Công Chúa thấy khí hậu ở Hàn Quốc ta như thế nào?”
“Khí hậu dễ chịu, bốn mùa như xuân.” Nhiễm Tự hơi mỉm cười, chậm rãi nói, “Bổn cung cùng Hàn vương đã lâu không gặp trong lòng mong nhớ, phiền Tiểu vương gia về nước thay bổn cung gửi lời thăm hỏi đến Hàn vương.”Đương nhiên Hàn vương ở đây là tỷ tỷ của Hàn Nhã Sâm, Hàn Quốc nữ vương Hàn Nhã Thi.
“Khụ khụ... Công Chúa khách khí tất nhiên ta sẽ chuyển lời đến gia tỷ.” Hàn Nhã Sâm thu hồi quạt xếp trong tay trở nên thành thật hơn rất nhiều. Nếu như để Nhiễm Tự viết thư cáo tội hắn với Hàn Nhã Thi không biết lúc đó tỷ tỷ sẽ phạt hắn như thế nào.
Sau một trận kinh hách do ba nước gây ra, trong nhất thời các quốc gia đều sôi nổi hướng Tử Xa Hằng Quyền ngỏ ý muốn liên hôn thậm chí còn đứng lên tranh cãi khiến cho Tử Xa Hằng Quyền nhức đầu không thôi.
So với Tử Xa Hằng Quyền đang đau đầu suy nghĩ Nhiễm Tự lại nhàn hạ vô cùng. Nàng ngồi một bên vừa uống trà vừa ăn điểm tâm không thèm bận tâm đến những việc xảy ra trên đại điện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.