Chương 35: Như Gần Như Xa
Diệp Cốc Cốc
31/12/2021
Sau khi Nhiễm Tự nghe xong lời Thu Ức nói, tay đang châm trà run lên không cẩn thận làm nghiêng tách trà, nước trà nóng bỏng ở bên trong rơi xuống chỗ tay cầm, đau đến mức Nhiễm Tự đặt tách trà xuống, mày liễu nhíu chặt lại.
Thu Ức nghe thấy động tĩnh xoay người lại sợ hết hồn, vội vàng buông hành lý chạy tới xem xét vết thương trên tay Nhiễm Tự. Đôi tay vốn dĩ trắng nõn nay lại đỏ rực một mảng lớn. Thu Ức lấy khăn tay lau khô nước trà, động tác hết sức nhẹ nhàng nhưng Nhiễm Tự vẫn cảm thấy đau đớn, nàng cắn môi chịu đựng cố không phát ra tiếng, khóe mắt lóng lánh giọt nước mắt, dáng vẻ hết sức điềm đạm đáng yêu làm người khác nhịn không được mà thương tiếc.
“Công chúa, người hãy nhẫn nại một chút, nô tỳ sẽ đi tìm hòa thượng trong chùa hỏi xem có thuốc trị phỏng hay không.” Thu Ức nói xong liền vội vàng đứng dậy bước ra cửa.
Nhiễm Tự nhìn bàn tay bị nóng đến đỏ rực, thầm thở dài, còn may vết thương bị ở tay trái nên không ảnh hưởng nhiều đến hoạt động thường ngày. Những năm gần đây, nàng đã chững chạc hơn nhiều, khác nhiều với trước kia cứ cách hai ba ngày liên tục sẽ bị vài vết thương nhỏ. Mọi người đều nói, tiểu nha đầu ngang bướng trước đây bỗng nhiên trưởng thành sau một đêm, biến thành một vị công chúa ổn trọng tao nhã chân chính, nhưng không một ai thật sự biết rằng có được sự trưởng thành này nàng đã trả phải giá lớn bao nhiêu?
Trong lúc Nhiễm Tự đang ngây người, một thân ảnh màu trắng bước vào còn chưa để nàng kịp phản ứng cánh tay bị phỏng đã bị người nâng lên. Nhiễm Tự ngẩng đầu phát hiện Quý Khuynh Mặc đang ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế bên cạnh đã vậy còn đang nắm bàn tay bị phỏng của nàng, nét mặt tràn đầy sự lo lắng. Thu Ức đâu rồi? Sao người này lại ở đây? Nhất thời đầu óc của Nhiễm Tự có chút mông lung , nàng kinh ngạc nhìn Quý Khuynh Mặc.
“Sao nàng lại không cẩn thận chút nào vậy.” Tuy lời nói mang theo dáng vẻ trách cứ, nhưng ngữ khí nói ra lại rất ôn nhu còn mang theo một tia bất đắc dĩ không biết làm sao.
Quý Khuynh Mặc ngẩng đầu lên thì thấy Nhiễm Tự không hề chớp mắt nhìn mình chăm chú, dáng vẻ ngơ ngác, ánh mắt trong sáng có vài phần đần độn, hàng lông mi vừa cong vừa dài lại còn vương chút nước mắt, hiển nhiên là vô cùng đau đớn. Trước kia ánh mắt Nhiễm Tự luôn mang theo chút tĩnh mịch không giống bây giờ đôi mắt thông suốt đến nổi Quý Khuynh Mặc có thể nhìn rõ bóng dáng mình trong đó, trong lòng hắn rung động, đầu cúi xuống, lấy bình dược từ trong tay áo ra, nhẹ nhàng thoa thuốc lên vết phỏng trên tay nàng.
Trên tay truyền đến cảm giác mát lạnh xua tan cảm giác đau đớn, đồng thời cũng kéo thần trí Nhiễm Tự trở về. Ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhạt quen thuộc, Nhiễm Tự nhìn bình thuốc trên bàn nếm nhẹ một chút. Mùi vị mặn đắng dần lan ra trong miệng.
“Là băng phách ngọc lộ cao sao?” Nhiễm Tự nghe thấy giọng nói của chính mình ấp úng hỏi.
“Ừ.” Hắn nhẹ nhàng đáp lời động tác thoa thuốc cũng không dừng lại.
“Ngươi……thường xuyên bị thương lắm sao?” Rõ ràng trong lòng nàng đã có đáp án lại cố tình không chịu tin tưởng muốn hỏi cho rõ ràng, “Hay là……Lưu trắc phi?”. Nàng không phát hiện trong giọng nói của mình đang không ngừng run rẩy.
Bàn tay đang bôi thuốc của Quý Khuynh Mặc bỗng hơi khựng lại sau đó lại tiếp tục thoa thuốc. Hắn cũng không trả lời câu hỏi, cho đến khi chỗ vết thương đều được bôi thuốc mỡ mới cất bình dược vào trong túi.
Vào ngay thời điểm Nhiễm Tự cho rằng hắn sẽ không trả lời mình nữa, giọng nói lạnh lùng kia lại vang lên bên tai: “An Bình công chúa, trắc phi của thần sẽ không thiếu cẩn thận giống ngài, hơn nữa, nàng cũng không thích mùi hương băng phách ngọc lộ cao.”
“Đúng không……” Nhiễm Tự rút bàn tay đang bị hắn nắm về, đôi mắt khẽ buông xuống thấp giọng đáp. Nàng chưa từng thấy qua bộ dáng hắn như vậy bao giờ, hai tròng mắt lạnh như băng kia khiến cho nàng không dám nhìn thẳng.
“Công chúa nếu không có chuyện gì nữa thần xin phép cáo lui.” Quý Khuynh Mặc đứng dậy, bộ dạng lễ phép mà xa cách, không chờ Nhiễm Tự trả lời đã đi ra ngoài.
Thật lâu sau đó, một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay nàng, thân thể khẽ run, lại không hề phát ra tiếng động nào.
“Công chúa, người làm sao vậy? Đau lắm sao? Có cần nô tỳ bẩm báo với thái tử điện hạ truyền thái y?” Thu Ức vừa bước vào phòng nhìn thấy Nhiễm Tự đang cắn môi cúi đầu rơi lệ, nàng cho rằng Nhiễm Tự rất đau đớn, “Tất cả là tại nô tỳ không tốt. Mới vừa rồi nô tỳ chạy đi tìm hòa thượng trong chùa lấy thuốc, trên đường đụng phải Quý thế tử nên mới nói người đang bị phỏng nước trà, còn chưa kịp hỏi hắn có thuốc hay không hắn liền đi mất, nô tỳ chậm trễ chút thời gian mới hỏi được thuốc.”
Thu Ức vừa nói vừa mở bình dược trên tay để bôi thuốc cho Nhiễm Tự, lại phát hiện bàn tay Nhiễm tự đã được thoa đầy thuốc mỡ, rõ ràng chỗ bị phỏng đã tốt hơn nhiều, không còn đỏ như trước.
“Thu Ức, ta rất đau……” Thư Ức nghe thấy Nhiễm Tự trả lời.
Thu Ức nghe thấy động tĩnh xoay người lại sợ hết hồn, vội vàng buông hành lý chạy tới xem xét vết thương trên tay Nhiễm Tự. Đôi tay vốn dĩ trắng nõn nay lại đỏ rực một mảng lớn. Thu Ức lấy khăn tay lau khô nước trà, động tác hết sức nhẹ nhàng nhưng Nhiễm Tự vẫn cảm thấy đau đớn, nàng cắn môi chịu đựng cố không phát ra tiếng, khóe mắt lóng lánh giọt nước mắt, dáng vẻ hết sức điềm đạm đáng yêu làm người khác nhịn không được mà thương tiếc.
“Công chúa, người hãy nhẫn nại một chút, nô tỳ sẽ đi tìm hòa thượng trong chùa hỏi xem có thuốc trị phỏng hay không.” Thu Ức nói xong liền vội vàng đứng dậy bước ra cửa.
Nhiễm Tự nhìn bàn tay bị nóng đến đỏ rực, thầm thở dài, còn may vết thương bị ở tay trái nên không ảnh hưởng nhiều đến hoạt động thường ngày. Những năm gần đây, nàng đã chững chạc hơn nhiều, khác nhiều với trước kia cứ cách hai ba ngày liên tục sẽ bị vài vết thương nhỏ. Mọi người đều nói, tiểu nha đầu ngang bướng trước đây bỗng nhiên trưởng thành sau một đêm, biến thành một vị công chúa ổn trọng tao nhã chân chính, nhưng không một ai thật sự biết rằng có được sự trưởng thành này nàng đã trả phải giá lớn bao nhiêu?
Trong lúc Nhiễm Tự đang ngây người, một thân ảnh màu trắng bước vào còn chưa để nàng kịp phản ứng cánh tay bị phỏng đã bị người nâng lên. Nhiễm Tự ngẩng đầu phát hiện Quý Khuynh Mặc đang ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế bên cạnh đã vậy còn đang nắm bàn tay bị phỏng của nàng, nét mặt tràn đầy sự lo lắng. Thu Ức đâu rồi? Sao người này lại ở đây? Nhất thời đầu óc của Nhiễm Tự có chút mông lung , nàng kinh ngạc nhìn Quý Khuynh Mặc.
“Sao nàng lại không cẩn thận chút nào vậy.” Tuy lời nói mang theo dáng vẻ trách cứ, nhưng ngữ khí nói ra lại rất ôn nhu còn mang theo một tia bất đắc dĩ không biết làm sao.
Quý Khuynh Mặc ngẩng đầu lên thì thấy Nhiễm Tự không hề chớp mắt nhìn mình chăm chú, dáng vẻ ngơ ngác, ánh mắt trong sáng có vài phần đần độn, hàng lông mi vừa cong vừa dài lại còn vương chút nước mắt, hiển nhiên là vô cùng đau đớn. Trước kia ánh mắt Nhiễm Tự luôn mang theo chút tĩnh mịch không giống bây giờ đôi mắt thông suốt đến nổi Quý Khuynh Mặc có thể nhìn rõ bóng dáng mình trong đó, trong lòng hắn rung động, đầu cúi xuống, lấy bình dược từ trong tay áo ra, nhẹ nhàng thoa thuốc lên vết phỏng trên tay nàng.
Trên tay truyền đến cảm giác mát lạnh xua tan cảm giác đau đớn, đồng thời cũng kéo thần trí Nhiễm Tự trở về. Ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhạt quen thuộc, Nhiễm Tự nhìn bình thuốc trên bàn nếm nhẹ một chút. Mùi vị mặn đắng dần lan ra trong miệng.
“Là băng phách ngọc lộ cao sao?” Nhiễm Tự nghe thấy giọng nói của chính mình ấp úng hỏi.
“Ừ.” Hắn nhẹ nhàng đáp lời động tác thoa thuốc cũng không dừng lại.
“Ngươi……thường xuyên bị thương lắm sao?” Rõ ràng trong lòng nàng đã có đáp án lại cố tình không chịu tin tưởng muốn hỏi cho rõ ràng, “Hay là……Lưu trắc phi?”. Nàng không phát hiện trong giọng nói của mình đang không ngừng run rẩy.
Bàn tay đang bôi thuốc của Quý Khuynh Mặc bỗng hơi khựng lại sau đó lại tiếp tục thoa thuốc. Hắn cũng không trả lời câu hỏi, cho đến khi chỗ vết thương đều được bôi thuốc mỡ mới cất bình dược vào trong túi.
Vào ngay thời điểm Nhiễm Tự cho rằng hắn sẽ không trả lời mình nữa, giọng nói lạnh lùng kia lại vang lên bên tai: “An Bình công chúa, trắc phi của thần sẽ không thiếu cẩn thận giống ngài, hơn nữa, nàng cũng không thích mùi hương băng phách ngọc lộ cao.”
“Đúng không……” Nhiễm Tự rút bàn tay đang bị hắn nắm về, đôi mắt khẽ buông xuống thấp giọng đáp. Nàng chưa từng thấy qua bộ dáng hắn như vậy bao giờ, hai tròng mắt lạnh như băng kia khiến cho nàng không dám nhìn thẳng.
“Công chúa nếu không có chuyện gì nữa thần xin phép cáo lui.” Quý Khuynh Mặc đứng dậy, bộ dạng lễ phép mà xa cách, không chờ Nhiễm Tự trả lời đã đi ra ngoài.
Thật lâu sau đó, một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay nàng, thân thể khẽ run, lại không hề phát ra tiếng động nào.
“Công chúa, người làm sao vậy? Đau lắm sao? Có cần nô tỳ bẩm báo với thái tử điện hạ truyền thái y?” Thu Ức vừa bước vào phòng nhìn thấy Nhiễm Tự đang cắn môi cúi đầu rơi lệ, nàng cho rằng Nhiễm Tự rất đau đớn, “Tất cả là tại nô tỳ không tốt. Mới vừa rồi nô tỳ chạy đi tìm hòa thượng trong chùa lấy thuốc, trên đường đụng phải Quý thế tử nên mới nói người đang bị phỏng nước trà, còn chưa kịp hỏi hắn có thuốc hay không hắn liền đi mất, nô tỳ chậm trễ chút thời gian mới hỏi được thuốc.”
Thu Ức vừa nói vừa mở bình dược trên tay để bôi thuốc cho Nhiễm Tự, lại phát hiện bàn tay Nhiễm tự đã được thoa đầy thuốc mỡ, rõ ràng chỗ bị phỏng đã tốt hơn nhiều, không còn đỏ như trước.
“Thu Ức, ta rất đau……” Thư Ức nghe thấy Nhiễm Tự trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.