Chương 8
Soc 2k
03/05/2024
Y lúc này liền ra hiệu cho toàn bộ trở về mà ánh mắt của đám thuộc hạ nhìn nhau vô cùng ngạc nhiên, không phải bọn họ nhìn lầm hay sao chủ tử của bọn họ vừa cười lên thì phải .
Về đến thư phòng, Nam Cung Viễn liền ngồi xuống cầm lấy bút và bắt đầu phác thảo chân dung của nữ tử vừa thoáng gặp qua kia.
Chỉ một lúc sau một dung nhan tuyệt mỹ hiện lên gần giống với Vô Ưu, chỉ khác vài đường nét nho nhỏ, tuy nhiên chỉ một ánh nhìn mà Y đã vẽ được ra nàng đã quá giỏi rồi.
Y nhìn ngắm dung nhan của nàng rồi lẩm nhẩm nói :
"Cho nàng dạo chơi một thời gian nữa, ta chưa tìm nàng, đến lúc gặp lại nàng sẽ trở thành hoàng hậu duy nhất của Nam Cung Viễn ta ".
Giọng nói của Y vô cùng tự tin và bá đạo, rồi nhẹ nhàng cất bức tranh đi.
Lúc này trong thư phòng phủ thành chủ giọng nói của Hạ Uy Tuấn :
"Phụ thân không còn cách nào thoái thác hay sao, chúng ta ở ở đây nhiều năm rồi bây giờ rời đi e rằng có chút không nỡ, căn cơ ở Kinh thành chưa biết ra sao, nhi thần sợ ".
Hạ Uy Phong lắc đầu nói :
"Phụ thân cũng không muốn rời xa Giang Tây nhưng bây giờ Nam Phong quốc đang trong tình trạng vô cùng hỗn loạn, theo thư tín gửi đến ta e rằng hoàng thượng đã trúng độc.
Nếu Lưu Vũ quốc đột phá vòng vây tiến quân vào Nam phong quốc e rằng bách tính sẽ là người khổ cực nhất.
Bây giờ là trong lúc dùng người tài chúng ta không thể làm ngơ được, Lưu tướng quân là bạn thâm giao với ta, nếu không đến bước đường cùng chắc chắn ông ấy sẽ không viết thư cho ta .
Vì vậy con hãy nói với thê tử cùng Vô Ưu đi, ba ngày sau thành chủ mới sẽ đến chúng ta sẽ lập tức lên đường đi kinh thành ".
Hạ Uy Tuấn hiểu lời của phụ thân, nhưng Y vẫn còn có quá nhiều điều băn khoăn, băn khoăn về thân thế của Vô Ưu.
Nếu họ mãi ở thành Giang Tây này thì không sao nhưng nếu trở về kinh thành e rằng thân phận con bé sẽ được lộ ra, điều mà Y lo lắng là dung mạo của Vô Ưu quá xuất sắc sợ rằng ...
Suy đi tính lại Y lắc đầu nói thầm :
"Thôi vậy, âu cũng là duyên phận của con bé, Y sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ con bé được bình an ".
Y quay sang nhìn phụ thân rồi nói :
"Ba ngày, có quá vội vàng hay không, con sợ không kịp, với lại phủ đệ ở kinh thành chưa có chuyển đến chúng ta sẽ sinh sống ở đâu, dù sao trên dưới Hạ gia cũng không ít người ".
Hạ Uy Phong lắc đầu nói :
"Lần này đi chỉ những người tự nguyện thôi, dù sao người hầu cũng xuất thân từ thành Giang Tây nếu ai nguyện ý đi thì đi còn ai không muốn con cùng thê tử hãy trả lại khế ước cho họ.
Thị vệ của Hạ gia từ trước đến giờ cũng thế, con suy xét mà làm .
Còn chỗ ở thì con không phải lo, phụ thân đã gửi thư cho nhi tử của Lưu tướng quân rồi Y sẽ giúp chúng ta sửa sang phủ đệ, chỉ cần đến kinh thành là có thể vào ở rồi ".
Hạ Uy Tuấn hiểu lời của phụ thân liền cung kính nói :
" Vậy phụ thân yên tâm con sẽ sắp xếp tất cả " .
Hạ Uy Phong gật đầu, ông rất tin tưởng vào nhi tử của mình, tài hoa của Uy Tuấn nếu cứ ở mãi đây thì không thể nào phát huy được, đã đến lúc nhi tử của ông làm gì đó cho Nam Phong quốc như thế mới không phụ sự kỳ vọng của hoàng thượng.
Lúc này đây khi nghe trượng phu nói về việc trở lại kinh thành, tâm trạng của Lâm Nhược Lan cũng giống như phu quân của mình.
Tuy nhiên biết được nỗi lo lắng của thê tử Hạ Uy Tuấn trấn an nàng nói :
" Kinh thành rộng lớn chắc sẽ không trùng hợp thế đâu nàng đừng quá lo lắng, mà nếu có chuyện gì chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt ".
Lâm Nhược Lan nhìn phu quân rồi rơm rớm nước mắt nói :
"Chàng xem Vô Ưu càng lớn càng xinh đẹp xuất chúng như thế, ở con thiếp nhìn thấy một khí chất vô cùng cao quý. Thiếp chỉ sợ rằng kẻ thù của con bé sẽ nhận ra lúc đó Vô Ưu sẽ nguy hiểm ".
Uy Tuấn xoa đầu thê tử rồi nói :
"Nàng không cần lo xa như thế đâu, dù có chuyện gì đi nữa ta cũng sẽ bảo vệ con, nàng quên thân phận của chúng ta rồi à, đâu phải ai cũng có thể hà hiếp được ".
Nhược Lan bật cười nói :
"Giờ phút này chàng còn đùa được à, vậy chuyện về kinh chàng đã nói cho Vô Ưu chưa ?".
Uy Tuấn lắc đầu nói :
"Ta muốn nói cho nàng trước rồi mới nói với Vô Ưu, ta sợ rằng nàng sẽ kích động như vừa giờ khiến cho Vô Ưu nghi ngờ, nàng biết nhóc con đó thông minh và nhạy cảm như thế nào mà ".
Nhược Lan tán thành với lời nói của phu quân,nàng nhớ lại năm Vô Ưu mười hai tuổi, có một lần chúng nô tỳ xúm lại nói tiểu quận chúa không giống phụ mẫu.
Vô tình để Vô Ưu nghe được, thế là một thời gian dài con bé cứ hỏi mãi hai người khiến cho hai người không dám đối mặt với nàng.
Từ đó trở đi phủ thành chủ có một lệnh cấm không ai được nói linh tinh nếu không sẽ đuổi khỏi phủ nên mọi chuyện mới lắng xuống.
Về đến thư phòng, Nam Cung Viễn liền ngồi xuống cầm lấy bút và bắt đầu phác thảo chân dung của nữ tử vừa thoáng gặp qua kia.
Chỉ một lúc sau một dung nhan tuyệt mỹ hiện lên gần giống với Vô Ưu, chỉ khác vài đường nét nho nhỏ, tuy nhiên chỉ một ánh nhìn mà Y đã vẽ được ra nàng đã quá giỏi rồi.
Y nhìn ngắm dung nhan của nàng rồi lẩm nhẩm nói :
"Cho nàng dạo chơi một thời gian nữa, ta chưa tìm nàng, đến lúc gặp lại nàng sẽ trở thành hoàng hậu duy nhất của Nam Cung Viễn ta ".
Giọng nói của Y vô cùng tự tin và bá đạo, rồi nhẹ nhàng cất bức tranh đi.
Lúc này trong thư phòng phủ thành chủ giọng nói của Hạ Uy Tuấn :
"Phụ thân không còn cách nào thoái thác hay sao, chúng ta ở ở đây nhiều năm rồi bây giờ rời đi e rằng có chút không nỡ, căn cơ ở Kinh thành chưa biết ra sao, nhi thần sợ ".
Hạ Uy Phong lắc đầu nói :
"Phụ thân cũng không muốn rời xa Giang Tây nhưng bây giờ Nam Phong quốc đang trong tình trạng vô cùng hỗn loạn, theo thư tín gửi đến ta e rằng hoàng thượng đã trúng độc.
Nếu Lưu Vũ quốc đột phá vòng vây tiến quân vào Nam phong quốc e rằng bách tính sẽ là người khổ cực nhất.
Bây giờ là trong lúc dùng người tài chúng ta không thể làm ngơ được, Lưu tướng quân là bạn thâm giao với ta, nếu không đến bước đường cùng chắc chắn ông ấy sẽ không viết thư cho ta .
Vì vậy con hãy nói với thê tử cùng Vô Ưu đi, ba ngày sau thành chủ mới sẽ đến chúng ta sẽ lập tức lên đường đi kinh thành ".
Hạ Uy Tuấn hiểu lời của phụ thân, nhưng Y vẫn còn có quá nhiều điều băn khoăn, băn khoăn về thân thế của Vô Ưu.
Nếu họ mãi ở thành Giang Tây này thì không sao nhưng nếu trở về kinh thành e rằng thân phận con bé sẽ được lộ ra, điều mà Y lo lắng là dung mạo của Vô Ưu quá xuất sắc sợ rằng ...
Suy đi tính lại Y lắc đầu nói thầm :
"Thôi vậy, âu cũng là duyên phận của con bé, Y sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ con bé được bình an ".
Y quay sang nhìn phụ thân rồi nói :
"Ba ngày, có quá vội vàng hay không, con sợ không kịp, với lại phủ đệ ở kinh thành chưa có chuyển đến chúng ta sẽ sinh sống ở đâu, dù sao trên dưới Hạ gia cũng không ít người ".
Hạ Uy Phong lắc đầu nói :
"Lần này đi chỉ những người tự nguyện thôi, dù sao người hầu cũng xuất thân từ thành Giang Tây nếu ai nguyện ý đi thì đi còn ai không muốn con cùng thê tử hãy trả lại khế ước cho họ.
Thị vệ của Hạ gia từ trước đến giờ cũng thế, con suy xét mà làm .
Còn chỗ ở thì con không phải lo, phụ thân đã gửi thư cho nhi tử của Lưu tướng quân rồi Y sẽ giúp chúng ta sửa sang phủ đệ, chỉ cần đến kinh thành là có thể vào ở rồi ".
Hạ Uy Tuấn hiểu lời của phụ thân liền cung kính nói :
" Vậy phụ thân yên tâm con sẽ sắp xếp tất cả " .
Hạ Uy Phong gật đầu, ông rất tin tưởng vào nhi tử của mình, tài hoa của Uy Tuấn nếu cứ ở mãi đây thì không thể nào phát huy được, đã đến lúc nhi tử của ông làm gì đó cho Nam Phong quốc như thế mới không phụ sự kỳ vọng của hoàng thượng.
Lúc này đây khi nghe trượng phu nói về việc trở lại kinh thành, tâm trạng của Lâm Nhược Lan cũng giống như phu quân của mình.
Tuy nhiên biết được nỗi lo lắng của thê tử Hạ Uy Tuấn trấn an nàng nói :
" Kinh thành rộng lớn chắc sẽ không trùng hợp thế đâu nàng đừng quá lo lắng, mà nếu có chuyện gì chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt ".
Lâm Nhược Lan nhìn phu quân rồi rơm rớm nước mắt nói :
"Chàng xem Vô Ưu càng lớn càng xinh đẹp xuất chúng như thế, ở con thiếp nhìn thấy một khí chất vô cùng cao quý. Thiếp chỉ sợ rằng kẻ thù của con bé sẽ nhận ra lúc đó Vô Ưu sẽ nguy hiểm ".
Uy Tuấn xoa đầu thê tử rồi nói :
"Nàng không cần lo xa như thế đâu, dù có chuyện gì đi nữa ta cũng sẽ bảo vệ con, nàng quên thân phận của chúng ta rồi à, đâu phải ai cũng có thể hà hiếp được ".
Nhược Lan bật cười nói :
"Giờ phút này chàng còn đùa được à, vậy chuyện về kinh chàng đã nói cho Vô Ưu chưa ?".
Uy Tuấn lắc đầu nói :
"Ta muốn nói cho nàng trước rồi mới nói với Vô Ưu, ta sợ rằng nàng sẽ kích động như vừa giờ khiến cho Vô Ưu nghi ngờ, nàng biết nhóc con đó thông minh và nhạy cảm như thế nào mà ".
Nhược Lan tán thành với lời nói của phu quân,nàng nhớ lại năm Vô Ưu mười hai tuổi, có một lần chúng nô tỳ xúm lại nói tiểu quận chúa không giống phụ mẫu.
Vô tình để Vô Ưu nghe được, thế là một thời gian dài con bé cứ hỏi mãi hai người khiến cho hai người không dám đối mặt với nàng.
Từ đó trở đi phủ thành chủ có một lệnh cấm không ai được nói linh tinh nếu không sẽ đuổi khỏi phủ nên mọi chuyện mới lắng xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.