Chương 70: Hồi ức xưa
Soc 2k
16/06/2024
Vô Ưu nghĩ tới thời điểm đó nàng có phần hiểu cho chàng vì cảm giác ấy nàng cũng đã từng trải qua, nàng cầm lấy tay chàng rồi hỏi:
“Vậy lúc đó chàng đã làm gì?”.
Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của nàng, Nam Cung Viễn kéo nàng vào lòng rồi nói tiếp:
“Giữa triều thần văn võ bá quan Thư thái phi công khai như vậy là muốn ép ta quyết định nhưng ta làm sao có thể bội tín nghĩa như thế được, ta cho mọi người lui xuống để suy nghĩ.
Lúc đó thái hậu cũng đã biết chuyện, bà ngồi ở cung điện của mình để chờ ta đến hỏi chuyện.
Sau khi mọi người lui xuống ta đã đi đến để hỏi lại thực hư,vì lúc đó trong thâm tâm ta thật sự mong đó không phải là sự thật.
Nhưng sau khi nhận được cái gật đầu của mẫu hậu ta như hoảng loạn, mất đi phương hướng.
Lúc đó bà vẫn nhẹ nhàng kể lại sự tình cho ta nghe rồi có ý muốn rời ra khỏi hoàng cung để nghiên cứu phật pháp.
Ta biết đó là mẫu hậu nghĩ cho ta, sợ ta khó xử, sợ ta vừa mới lên ngôi đã phải chịu công kích từ mọi phía.
Nếu ta chọn bên nào ta cũng sẽ bị ảnh hưởng, tiếng tăm của ta sẽ không tốt và lưu truyền đến sau này.
Bà lúc nào cũng như thế, luôn chăm lo và suy nghĩ hết lòng cho ta mà không cần hồi báo gì, có lẽ nàng biết lúc đó trong đầu ta đã có đáp án rồi đúng không?.
Sáng ngày hôm sau hai đạo thánh chỉ ban ra làm xôn xao quần thần, ta sắc phong hoàng hậu lên làm thái hậu, còn mẫu thân của mình lên làm Thư thái phi.
Có lẽ vì điều này mà giữa ta và Thư thái phi mới có sự ngăn cách, bà ấy lúc đó đã làm ầm lên, nói rằng không nên sinh ra ta để cho cuối cùng ta đối xử với bà ấy như vậy.
Chính thái hậu đã chủ trì cục diện đó, không biết thái hậu lúc đó nói gì mà bà ấy ấm ức trở về hoàng lăng không thèm nhìn mặt ta lần nào nữa.
Sự việc dấy lên một khoảng thời gian rồi nhanh chóng chìm xuống, ta vẫn thường đến hoàng lăng gặp bà ấy nhưng bà ấy không chịu gặp ta “.
Vô Ưu ngồi dậy chủ động ôm lấy Nam Cung Viễn rồi nhẹ nhàng an ủi:
“Quyết định lúc đó của chàng vô cùng sáng suốt, thiếp là người ngoài nhưng cũng cảm nhận được tình yêu thương chân thành của thái hậu giành cho chàng.
Tuy rằng thái hậu không có công sinh nhưng lại có công dưỡng, nuôi chàng và dạy dỗ chàng thành người xuất chúng như bây giờ.
Nếu không có sự bao bọc của thái hậu, sự hậu thuẫn của mẫu tộc thì làm sao chàng có thể có được thành tựu như bây giờ chứ.“.
Nhìn Nam Cung Viễn lặng im không nói gì Vô Ưu lại nói tiếp:
“Thiếp nói thật không phải thiếp có ác ý gì nhưng chàng thử nghĩ xem Thư thái phi có bao giờ nghĩ cho chàng không, có quan tâm đến cảm nhận của chàng không, ngoài công sinh ra chàng bà ấy còn làm được gì chứ.
Thiếp không phủ nhận công sinh thành của bà ấy, chúng ta hiếu thuận với bà ấy cũng là chuyện đương nhiên, nhưng không phải vì thế mà mọi việc đều phải nghe theo lời bà ấy.
Chàng thử nghĩ xem, nếu như lúc trước chàng bỏ rơi thái hậu, lập bà ấy lên làm thái hậu thì thử xem hậu quả bây giờ sẽ ra sao, chàng sẽ bị người đời bàn tán và nhất là chàng sẽ mất đi một cánh tay đắc lực là mẫu tộc của thái hậu và sẽ khiến bà ấy chết tâm với chàng “.
Nam Cung Viễn mỉm cười nhìn nàng nói giọng cưng chiều:
“Hoàng hậu của ta suy nghĩ thật thấu đáo nha, thật ra từ lúc quyết định ta đã lường trước mọi việc, thôi kệ đi đến đâu hay đến đó vậy, nàng yên tâm cho dù bà ấy không thích nàng cũng không quan trọng, chúng ta cứ làm đúng bổn phận của mình là được “.
Vô Ưu nghi ngờ nhìn chàng hỏi:
“Chàng nói vậy là sao?, có phải chàng giấu thiếp chuyện gì không?”.
Nam Cung Viễn biết mình lỡ lời, với trí thông minh của nàng làm sao có chuyện không hiểu ẩn ý chứ, chàng đành thú thật nói:
“Thật ra cách đây không lâu Thư thái phi có gặp ta rồi nói, bản thân bà đã không được làm mẫu nghi thiên hạ thì thôi, nhưng bà ấy có một tâm nguyện muốn Lục gia của bà ấy phong quang sau này.
Nàng có nghe nói Thư thái phi có một chất nữ tên Mộc nhi hay không? “.
Vô Ưu gật đầu nói:
“Thiếp có nghe mẫu hậu đã từng nói qua cô nương này, nghe nói cũng đã đến tuổi thành thân nhưng vẫn chưa chịu một ai, chàng đừng nói là…”.
Nam Cung Viễn sợ cái độ mẫn cảm của nàng, liền chầm chậm nói:
“Lần trước khi ta đến hoàng lăng thăm Thư thái phi không hiểu hành tung bị lộ hay có kẻ sắp xếp, tối hôm đó có thích khách tấn công.
Trong lúc rối loạn có một thích khách định hành thích Thư thái phi, Mộc nhi đứng gần đấy chạy ra đỡ dao nên bị thương nặng, Thư thái phi cũng bị chém một nhát.”
Rồi như nhớ ra Y lại nói:
“Nàng còn nhớ cái lần đầu tiên ta gặp nàng không?, lần đó ta đi tìn thái y để chữa trị cho Mộc nhi và Thư thái phi đó, trên dao có độc nên hai người bọn họ gần như là nguy hiểm, phải tìm được Lưu thần y chuyên trị độc mới có thể trị khỏi tận gốc được “.
“Vậy lúc đó chàng đã làm gì?”.
Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của nàng, Nam Cung Viễn kéo nàng vào lòng rồi nói tiếp:
“Giữa triều thần văn võ bá quan Thư thái phi công khai như vậy là muốn ép ta quyết định nhưng ta làm sao có thể bội tín nghĩa như thế được, ta cho mọi người lui xuống để suy nghĩ.
Lúc đó thái hậu cũng đã biết chuyện, bà ngồi ở cung điện của mình để chờ ta đến hỏi chuyện.
Sau khi mọi người lui xuống ta đã đi đến để hỏi lại thực hư,vì lúc đó trong thâm tâm ta thật sự mong đó không phải là sự thật.
Nhưng sau khi nhận được cái gật đầu của mẫu hậu ta như hoảng loạn, mất đi phương hướng.
Lúc đó bà vẫn nhẹ nhàng kể lại sự tình cho ta nghe rồi có ý muốn rời ra khỏi hoàng cung để nghiên cứu phật pháp.
Ta biết đó là mẫu hậu nghĩ cho ta, sợ ta khó xử, sợ ta vừa mới lên ngôi đã phải chịu công kích từ mọi phía.
Nếu ta chọn bên nào ta cũng sẽ bị ảnh hưởng, tiếng tăm của ta sẽ không tốt và lưu truyền đến sau này.
Bà lúc nào cũng như thế, luôn chăm lo và suy nghĩ hết lòng cho ta mà không cần hồi báo gì, có lẽ nàng biết lúc đó trong đầu ta đã có đáp án rồi đúng không?.
Sáng ngày hôm sau hai đạo thánh chỉ ban ra làm xôn xao quần thần, ta sắc phong hoàng hậu lên làm thái hậu, còn mẫu thân của mình lên làm Thư thái phi.
Có lẽ vì điều này mà giữa ta và Thư thái phi mới có sự ngăn cách, bà ấy lúc đó đã làm ầm lên, nói rằng không nên sinh ra ta để cho cuối cùng ta đối xử với bà ấy như vậy.
Chính thái hậu đã chủ trì cục diện đó, không biết thái hậu lúc đó nói gì mà bà ấy ấm ức trở về hoàng lăng không thèm nhìn mặt ta lần nào nữa.
Sự việc dấy lên một khoảng thời gian rồi nhanh chóng chìm xuống, ta vẫn thường đến hoàng lăng gặp bà ấy nhưng bà ấy không chịu gặp ta “.
Vô Ưu ngồi dậy chủ động ôm lấy Nam Cung Viễn rồi nhẹ nhàng an ủi:
“Quyết định lúc đó của chàng vô cùng sáng suốt, thiếp là người ngoài nhưng cũng cảm nhận được tình yêu thương chân thành của thái hậu giành cho chàng.
Tuy rằng thái hậu không có công sinh nhưng lại có công dưỡng, nuôi chàng và dạy dỗ chàng thành người xuất chúng như bây giờ.
Nếu không có sự bao bọc của thái hậu, sự hậu thuẫn của mẫu tộc thì làm sao chàng có thể có được thành tựu như bây giờ chứ.“.
Nhìn Nam Cung Viễn lặng im không nói gì Vô Ưu lại nói tiếp:
“Thiếp nói thật không phải thiếp có ác ý gì nhưng chàng thử nghĩ xem Thư thái phi có bao giờ nghĩ cho chàng không, có quan tâm đến cảm nhận của chàng không, ngoài công sinh ra chàng bà ấy còn làm được gì chứ.
Thiếp không phủ nhận công sinh thành của bà ấy, chúng ta hiếu thuận với bà ấy cũng là chuyện đương nhiên, nhưng không phải vì thế mà mọi việc đều phải nghe theo lời bà ấy.
Chàng thử nghĩ xem, nếu như lúc trước chàng bỏ rơi thái hậu, lập bà ấy lên làm thái hậu thì thử xem hậu quả bây giờ sẽ ra sao, chàng sẽ bị người đời bàn tán và nhất là chàng sẽ mất đi một cánh tay đắc lực là mẫu tộc của thái hậu và sẽ khiến bà ấy chết tâm với chàng “.
Nam Cung Viễn mỉm cười nhìn nàng nói giọng cưng chiều:
“Hoàng hậu của ta suy nghĩ thật thấu đáo nha, thật ra từ lúc quyết định ta đã lường trước mọi việc, thôi kệ đi đến đâu hay đến đó vậy, nàng yên tâm cho dù bà ấy không thích nàng cũng không quan trọng, chúng ta cứ làm đúng bổn phận của mình là được “.
Vô Ưu nghi ngờ nhìn chàng hỏi:
“Chàng nói vậy là sao?, có phải chàng giấu thiếp chuyện gì không?”.
Nam Cung Viễn biết mình lỡ lời, với trí thông minh của nàng làm sao có chuyện không hiểu ẩn ý chứ, chàng đành thú thật nói:
“Thật ra cách đây không lâu Thư thái phi có gặp ta rồi nói, bản thân bà đã không được làm mẫu nghi thiên hạ thì thôi, nhưng bà ấy có một tâm nguyện muốn Lục gia của bà ấy phong quang sau này.
Nàng có nghe nói Thư thái phi có một chất nữ tên Mộc nhi hay không? “.
Vô Ưu gật đầu nói:
“Thiếp có nghe mẫu hậu đã từng nói qua cô nương này, nghe nói cũng đã đến tuổi thành thân nhưng vẫn chưa chịu một ai, chàng đừng nói là…”.
Nam Cung Viễn sợ cái độ mẫn cảm của nàng, liền chầm chậm nói:
“Lần trước khi ta đến hoàng lăng thăm Thư thái phi không hiểu hành tung bị lộ hay có kẻ sắp xếp, tối hôm đó có thích khách tấn công.
Trong lúc rối loạn có một thích khách định hành thích Thư thái phi, Mộc nhi đứng gần đấy chạy ra đỡ dao nên bị thương nặng, Thư thái phi cũng bị chém một nhát.”
Rồi như nhớ ra Y lại nói:
“Nàng còn nhớ cái lần đầu tiên ta gặp nàng không?, lần đó ta đi tìn thái y để chữa trị cho Mộc nhi và Thư thái phi đó, trên dao có độc nên hai người bọn họ gần như là nguy hiểm, phải tìm được Lưu thần y chuyên trị độc mới có thể trị khỏi tận gốc được “.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.