Chương 82: Long thai
Soc 2k
26/06/2024
Bẵng đi thêm hai tháng nữa, Vô Ưu nhận được tin nhà, nàng vô cùng vui mừng vì cuối cùng đệ đệ cũng đã thành thân.
Mặc Cảnh viết thư kể cho nàng rất nhiều chuyện nói mẫu hậu rất nhớ nàng, thời gian gần đây phụ hoàng đã dần chuyển giao mọi việc cho cậu.
Mặc Cảnh sợ rằng phụ hoàng sẽ truyền ngôi cho cậu sớm hơn dự định, vì phụ hoàng muốn cùng mẫu hậu lui về ở ẩn.
Lại kể đến Dụ Minh Châu và Dạ Ngọc Nhi hai tỷ muội tình thâm vậy mà lại cùng yêu một nam nhân, người này là thái tử của Lưu Vũ quốc Lục Thanh Hy.
Mặc Cảnh nói tên này rất mưu mô và gian xảo, lần trước tiến đánh Nam Phong quốc không thành nên mấy tháng trước đã đến đây cầu thân.
Cuối cùng lăng nhăng với cả hai tỷ muội kia, sau cùng phụ hoàng không còn cách nào đành để cho hai người đó cùng thành thân, một người là thái tử phi còn một người là trắc phi đã lên đường về Lưu Vũ quốc rồi.
Vô Ưu đọc đến đó mà cảm thán, đúng là tính cách như thế nào thì sẽ hành động như thế.
Trước khi xuất giá nàng biết vị muội muội đó của nàng rất tham vọng, nàng ta sẽ không bao giờ chịu gả thấp.
Hai người đó tình tỷ muội thân thiết không biết bây giờ cùng chung một phu quân tình tỷ muội đó liệu có còn không.
Vô Ưu viết thư hồi đáp lại cho mọi người khỏi lo lắng, nàng viết hai lá một lá gửi vào hoàng cung còn một lá nàng gửi đến Hạ gia.
Phần lớn nàng chỉ kể những câu chuyện vui trong hoàng cung của nàng chứ không có chuyện gì để kể nữa, cuối thư nàng nói nàng sống rất tốt để mọi người yên tâm hơn.
Mấy ngày nay cơ thể Vô Ưu cảm thấy rất khó chịu, nàng suốt ngày chỉ muốn ngủ chẳng muốn đi đâu, cũng may thái hậu miễn thỉnh an buổi sáng nên Vô Ưu cũng không phải dậy sớm.
Còn Thư thái phj thì sau chuyện kia đã trở nên yên ắng hơn không lùm sùm như trước nữa, có lẽ lần tức giận vừa rồi của hoàng thượng cũng khiên bà ta e sợ phần nào.
Ngày hôm nay Nam Cung Viễn tan triều sớm liền qua thăm nàng rồi cùng nàng dùng bữa.
Nhìn thấy Vô Ưu dáng vẻ uể oải chàng lo lắng hỏi:
“Nàng đã ăn uống gì chưa?, sao sắc mặt kém quá vậy chứ “.
Vô Ưu lắc đầu nói:
“Thiếp biết chàng sẽ về dùng bữa nên cố nén đợi chàng “.
Nam Cung Viễn vỗ đầu nàng giọng cưng chiều nói:
“Chứ không phải nàng lại muốn làm con sâu lười ư, ngày mai ta rảnh ta sẽ đưa nàng ra ngoài cung đến suối nước nóng “.
Vô Ưu ánh mắt lấp lánh vui mừng nói:.
“Thiếp ở trong cung sắp môc meo rồi đây, giá như được thường xuyên ra ngoài cung thì tốt biết mấy “.
Nam Cung Viễn lắc đầu vì sự nhí nhảnh của nàng, nếu tính ra hai người đã thành thân được gần một năm rồi mà tính tình nàng vẫn như lúc đầu, vẫn ngây thơ hồn nhiên như thế.
Bàn ăn nhanh chóng đã được bầy biện ra, hai người liền cùng ngồi xuống, cung nhân đã gần như quen lịch dùng bữa của hai người nên đồ ăn lúc nào cũng được chuẩn bị sẵn.
Vô Ưu tuy không muốn ăn nhưng không muốn để chàng lo lắng nên cũng cố gắng ăn, một mùi hương tanh nồng bốc lên khiến cho Vô Ưu cảm thấy dạ dày vô cùng khó chịu.
Nàng không nhịn được mà quay ra nôn thốc nôn tháo khiến cho Nam Cung Viễn hoảng hốt chạy đến vuốt lưng cho nàng.
Cơn buồn nôn qua đi, Vô ưu mới cảm thấy đỡ hơn một chút nàng mếu máo nói:
“Đồ ăn hôm nay khó ăn quá đi “.
Cung nhân đứng ở đó đã vô cùng lo lắng, ai mà chẳng biết hoàng thượng yêu thương hoàng hậu đến thế nào, đồ ăn lúc nào cũng phải chuẩn bị thật cẩn thận.
Lý ma ma lúc này vừa đi vào thấy như thế liền vui vẻ đi lên hỏi:
“Hoàng hậu nương nương người cảm thấy buồn nôn lắm đúng không, còn có dấu hiệu gì khác không chứ?”.
Vô Ưu lắc đầu nói:
“Ta chỉ không muốn ăn, ngửi mùi gì cũng thấy kinh thôi “.
Lý ma ma vụ mừng nói:
“Hoàng hậu, nếu như nô tỳ đoán không lầm có lẽ nương nương đã có hỷ mạch rồi đó ạ!”.
Lúc này Vô Ưu và Nam Cung Viễn quay đầu nhìn nhau, rất nhanh Nam Cung Viễn vui vẻ nói:
“Gọi thái y, gọi thái y cho trẫm “.
Vô Ưu bật cười nói:
“Chàng quên thiếp còn có Y nữ mang theo bên người à?”.
Lúc bấy giờ hoàng thượng mới sực nhớ ra, chỉ một lât Y nữ được triệu kiến tới.
Nàng ấy bắt mạch một lúc lâu rồi nở một nụ cười vui mừng:
“Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng hậu là hỷ mạch, hoàng hậu đã được hơn một tháng rồi ạ!”.
Nam Cung Viễn đã mong chờ rất là lâu rồi, niềm vui đến ngoài sự mong đợi của chàng.
Nam Cung Viễn liền thông báo tin tức này cho mọi người cùng biết.
Thái hậu khi biết tin thì vô cùng vui mừng, gửi đến rất nhiều thuốc bổ cho người mang thai, còn Thư thái phj thì ngược lại bà ta bĩu môi nói thầm, có gì mà long trọng chứ, lấy về cả năm rồi bây giờ mới có hỷ chẳng bằng ta khi xưa.
Vậy là kế hoạch xuất cung ra ngoài chơi bị hủy bỏ vì hoàng thượng sợ ảnh hưởng đến thai nhi, Vô Ưu cũng bằng lòng tất cả vì bảo bảo trong bụng của nàng.
Mặc Cảnh viết thư kể cho nàng rất nhiều chuyện nói mẫu hậu rất nhớ nàng, thời gian gần đây phụ hoàng đã dần chuyển giao mọi việc cho cậu.
Mặc Cảnh sợ rằng phụ hoàng sẽ truyền ngôi cho cậu sớm hơn dự định, vì phụ hoàng muốn cùng mẫu hậu lui về ở ẩn.
Lại kể đến Dụ Minh Châu và Dạ Ngọc Nhi hai tỷ muội tình thâm vậy mà lại cùng yêu một nam nhân, người này là thái tử của Lưu Vũ quốc Lục Thanh Hy.
Mặc Cảnh nói tên này rất mưu mô và gian xảo, lần trước tiến đánh Nam Phong quốc không thành nên mấy tháng trước đã đến đây cầu thân.
Cuối cùng lăng nhăng với cả hai tỷ muội kia, sau cùng phụ hoàng không còn cách nào đành để cho hai người đó cùng thành thân, một người là thái tử phi còn một người là trắc phi đã lên đường về Lưu Vũ quốc rồi.
Vô Ưu đọc đến đó mà cảm thán, đúng là tính cách như thế nào thì sẽ hành động như thế.
Trước khi xuất giá nàng biết vị muội muội đó của nàng rất tham vọng, nàng ta sẽ không bao giờ chịu gả thấp.
Hai người đó tình tỷ muội thân thiết không biết bây giờ cùng chung một phu quân tình tỷ muội đó liệu có còn không.
Vô Ưu viết thư hồi đáp lại cho mọi người khỏi lo lắng, nàng viết hai lá một lá gửi vào hoàng cung còn một lá nàng gửi đến Hạ gia.
Phần lớn nàng chỉ kể những câu chuyện vui trong hoàng cung của nàng chứ không có chuyện gì để kể nữa, cuối thư nàng nói nàng sống rất tốt để mọi người yên tâm hơn.
Mấy ngày nay cơ thể Vô Ưu cảm thấy rất khó chịu, nàng suốt ngày chỉ muốn ngủ chẳng muốn đi đâu, cũng may thái hậu miễn thỉnh an buổi sáng nên Vô Ưu cũng không phải dậy sớm.
Còn Thư thái phj thì sau chuyện kia đã trở nên yên ắng hơn không lùm sùm như trước nữa, có lẽ lần tức giận vừa rồi của hoàng thượng cũng khiên bà ta e sợ phần nào.
Ngày hôm nay Nam Cung Viễn tan triều sớm liền qua thăm nàng rồi cùng nàng dùng bữa.
Nhìn thấy Vô Ưu dáng vẻ uể oải chàng lo lắng hỏi:
“Nàng đã ăn uống gì chưa?, sao sắc mặt kém quá vậy chứ “.
Vô Ưu lắc đầu nói:
“Thiếp biết chàng sẽ về dùng bữa nên cố nén đợi chàng “.
Nam Cung Viễn vỗ đầu nàng giọng cưng chiều nói:
“Chứ không phải nàng lại muốn làm con sâu lười ư, ngày mai ta rảnh ta sẽ đưa nàng ra ngoài cung đến suối nước nóng “.
Vô Ưu ánh mắt lấp lánh vui mừng nói:.
“Thiếp ở trong cung sắp môc meo rồi đây, giá như được thường xuyên ra ngoài cung thì tốt biết mấy “.
Nam Cung Viễn lắc đầu vì sự nhí nhảnh của nàng, nếu tính ra hai người đã thành thân được gần một năm rồi mà tính tình nàng vẫn như lúc đầu, vẫn ngây thơ hồn nhiên như thế.
Bàn ăn nhanh chóng đã được bầy biện ra, hai người liền cùng ngồi xuống, cung nhân đã gần như quen lịch dùng bữa của hai người nên đồ ăn lúc nào cũng được chuẩn bị sẵn.
Vô Ưu tuy không muốn ăn nhưng không muốn để chàng lo lắng nên cũng cố gắng ăn, một mùi hương tanh nồng bốc lên khiến cho Vô Ưu cảm thấy dạ dày vô cùng khó chịu.
Nàng không nhịn được mà quay ra nôn thốc nôn tháo khiến cho Nam Cung Viễn hoảng hốt chạy đến vuốt lưng cho nàng.
Cơn buồn nôn qua đi, Vô ưu mới cảm thấy đỡ hơn một chút nàng mếu máo nói:
“Đồ ăn hôm nay khó ăn quá đi “.
Cung nhân đứng ở đó đã vô cùng lo lắng, ai mà chẳng biết hoàng thượng yêu thương hoàng hậu đến thế nào, đồ ăn lúc nào cũng phải chuẩn bị thật cẩn thận.
Lý ma ma lúc này vừa đi vào thấy như thế liền vui vẻ đi lên hỏi:
“Hoàng hậu nương nương người cảm thấy buồn nôn lắm đúng không, còn có dấu hiệu gì khác không chứ?”.
Vô Ưu lắc đầu nói:
“Ta chỉ không muốn ăn, ngửi mùi gì cũng thấy kinh thôi “.
Lý ma ma vụ mừng nói:
“Hoàng hậu, nếu như nô tỳ đoán không lầm có lẽ nương nương đã có hỷ mạch rồi đó ạ!”.
Lúc này Vô Ưu và Nam Cung Viễn quay đầu nhìn nhau, rất nhanh Nam Cung Viễn vui vẻ nói:
“Gọi thái y, gọi thái y cho trẫm “.
Vô Ưu bật cười nói:
“Chàng quên thiếp còn có Y nữ mang theo bên người à?”.
Lúc bấy giờ hoàng thượng mới sực nhớ ra, chỉ một lât Y nữ được triệu kiến tới.
Nàng ấy bắt mạch một lúc lâu rồi nở một nụ cười vui mừng:
“Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng hậu là hỷ mạch, hoàng hậu đã được hơn một tháng rồi ạ!”.
Nam Cung Viễn đã mong chờ rất là lâu rồi, niềm vui đến ngoài sự mong đợi của chàng.
Nam Cung Viễn liền thông báo tin tức này cho mọi người cùng biết.
Thái hậu khi biết tin thì vô cùng vui mừng, gửi đến rất nhiều thuốc bổ cho người mang thai, còn Thư thái phj thì ngược lại bà ta bĩu môi nói thầm, có gì mà long trọng chứ, lấy về cả năm rồi bây giờ mới có hỷ chẳng bằng ta khi xưa.
Vậy là kế hoạch xuất cung ra ngoài chơi bị hủy bỏ vì hoàng thượng sợ ảnh hưởng đến thai nhi, Vô Ưu cũng bằng lòng tất cả vì bảo bảo trong bụng của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.