Chương 54: Thích Khách
Soc 2k
26/05/2024
Những kẻ muốn thôn tính Nam Phong quốc thì không muốn cuộc hôn nhân này được diễn ra, Sở quốc quá lớn mạnh nếu muốn giúp đỡ một nước nhỏ nào thì e rằng kế hoạch của bọn chúng sẽ không thực hiện được.
Còn kẻ thù của Sở quốc cũng rất là nhiều, nếu bắt được nàng sẽ làm giảm nhuệ khí của Sở quốc.
Điều này trước khi đi ngoại tổ phụ cùng phụ thân đã phân tích rất nhiều cho nàng, có thể nói là vô cùng tỷ mỉ.
Nhưng bên cạnh nàng có Thanh Hoa, Thanh Ngọc lại có A Nhược, A Hy bên cạnh bảo vệ nên nàng chẳng lo lắng gì, bản thân nàng cũng có võ công cho dù gặp bất trắc nàng cũng vẫn bảo vệ được mình.
Vũ khí của nàng là chiếc trâm cài trên tóc, nó được đích thân ngoại tổ phụ cho người làm cho nàng năm nàng mười tuổi.
Một đầu nhọn sắc có thể tấn công trực diện, bên trong có một sợi dây xích vô cùng sắc bén có thể giết người vô hình.
Tuy nhiên Vô Ưu chưa bao giờ phải dùng tới nó lần nào bởi vì lúc nào cũng có Thanh Hoa và Thanh Ngọc động thủ thay nàng.
Trước kia ở thành Giang Tây cứ nghe đến tên nàng là bọn họ đã khiếp sợ, nào có ai dám chủ động rước họa chứ.
Tiếng đánh nhau càng ngày càng gần có vẻ như bọn chúng đã thăm dò trước mà đến.
Bọn chúng rất thông minh biết cách chia ra để đánh lạc hướng, tuy nhiên lần này người mà bọn chúng đối đầu phải là Sa Giang Thành đại tướng quân nổi danh của Sở quốc làm sao Y có thể mắc mưu được chứ.
Vô Ưu tò mò vén lều lên để quan sát, từ xa nàng thấy thích khách bị Sa tướng quân vây tròn vào bên trong không thể tiến gần lều của nàng.
Thích khách có vẻ như khó có thể thành công liền nhanh chóng mở đường máu để chạy trốn, tuy nhiên để mở đường máu đâu phải dễ, bọn chúng bị thiệt hại khá nhiều.
Sa tướng quân thấy khách đã bỏ đi liền trấn chỉnh lại đội hình rồi bắt đầu người nào vào việc người đấy, thu dọn tàn cục vô cùng có quy củ.
Thanh Hoa thấy vậy liền thắc mắc hỏi:
“Công chúa sao vị Sa tướng quân đấy không cho người đuổi theo để giệt tận gốc chứ?”.
Vô Ưu mỉm cười đáp:
“Việc của Sa tướng quân lần này là hộ tống ta về Sở quốc, nếu đó là kế dương đông kích tây thì sao chứ, mất nhiều hơn được.
Đằng nào thì cũng là những người bại trận rồi, đuổi theo cũng đâu được ích gì, ngươi nhìn xem lũ thích khách kia quyết tâm sống mái bảo vệ một người, e rằng có đuổi được cũng khó bắt sống “.
Vô Ưu ngáp một cái rồi đi ngủ, nàng cần phải nghỉ ngơi lấy sức, chuyện như thế này có lẽ sẽ xảy ra tiếp nên nàng cần giữ gìn sức khỏe của mình trước đã.
Lúc này đây Lục Thanh Hy vượt khỏi vòng vây bỏ trốn đã bị thiệt hại khá nhiều ám vệ trung thành.
Hắn bị Sa Giang Thành chém cho một phát vào cánh tay may mà hắn nhanh tay lùi lại lôi một tên thuộc hạ ra đỡ nên mới may mắn không bị chém đứt.
Hắn đã quá coi thường tên Sa Giang Thành này rồi, cứ nghĩ rằng quân của Nam Phong quốc trở về còn một minh quân lính Sở quốc thì dễ giải quyết hơn ai ngờ.
Một tên thuộc hạ thở hổn hển nói:
“Bẩm thái tử, thuộc hạ đã thống kê chúng ta đã thiệt hại mất gần chục ám vệ rồi ạ, bây giờ chúng ta trở về Lưu Vũ quốc hay đi đâu ạ!”.
Lục Thanh Hy ánh mắt thâm trầm nói:
“Trở về, thiệt hại như thế này làm gì có cơ hội lần thứ hai chứ “.
Tên thuộc hạ trong lòng vô cùng vui mừng nhưng không dám nói ra vội vàng lui ra truyền đạt.
Lục Thanh Hy lầm bẩm:
“Ta sẽ không bỏ cuộc, cho dù nàng có là thê tử của người ta đi chăng nữa, một khi Lục Thanh Hy ta để mắt tới thì chưa ai có thể thoát khỏi cả “.
Ánh mắt hắn như một con báo rình mồi, mà hắn không biết rằng sự ngạo mạn ương ướng của hắn sẽ khiến hắn sau này vạn kiếp bất phục.
Sáng hôm sau Vô Ưu tỉnh dậy với một tinh thần vô cùng thư thái giường như chuyện tối hôm qua không ảnh hưởng gì đến nàng.
Bên ngoài thi thể thích khách đã được dọn dẹp sạch sẽ, mọi người ai vào việc ấy không ai xì xào bàn tán việc hôm qua.
Vô Ưu lên xe ngựa để chuẩn bị đi tiếp hành trình, nàng khá là tò mò, nghe Sa tướng quân nói qua bìa rừng này sẽ sang lãnh thổ Sở quốc.
Nàng thời gian vừa rồi đã học hỏi thêm được rất nhiều tập tục của nước Sở nên vô cùng tò mò, ngay cả Y phục cũng khác với Nam Phong quốc của nàng.
Dù sao thì sau này Sở quốc cũng sẽ là nhà của nàng, có ai mà không yêu mến nhà và gia đình của mình chứ.
Băng qua rừng là đến một tòa thành trì, khi đến nơi thì cũng đã tối rồi, Sa tướng quân giới thiệu với nàng đây là thành Hoa Giới là nới giao thương buôn bán giữa hai quốc gia.
Vô Ưu đã được nghe đến tên thành này, nơi này dân chúng vô cùng giàu có nhưng độ an toàn thì lại không cao, người giàu người nghèo phân chia tầng lớp rõ rêt.
Còn kẻ thù của Sở quốc cũng rất là nhiều, nếu bắt được nàng sẽ làm giảm nhuệ khí của Sở quốc.
Điều này trước khi đi ngoại tổ phụ cùng phụ thân đã phân tích rất nhiều cho nàng, có thể nói là vô cùng tỷ mỉ.
Nhưng bên cạnh nàng có Thanh Hoa, Thanh Ngọc lại có A Nhược, A Hy bên cạnh bảo vệ nên nàng chẳng lo lắng gì, bản thân nàng cũng có võ công cho dù gặp bất trắc nàng cũng vẫn bảo vệ được mình.
Vũ khí của nàng là chiếc trâm cài trên tóc, nó được đích thân ngoại tổ phụ cho người làm cho nàng năm nàng mười tuổi.
Một đầu nhọn sắc có thể tấn công trực diện, bên trong có một sợi dây xích vô cùng sắc bén có thể giết người vô hình.
Tuy nhiên Vô Ưu chưa bao giờ phải dùng tới nó lần nào bởi vì lúc nào cũng có Thanh Hoa và Thanh Ngọc động thủ thay nàng.
Trước kia ở thành Giang Tây cứ nghe đến tên nàng là bọn họ đã khiếp sợ, nào có ai dám chủ động rước họa chứ.
Tiếng đánh nhau càng ngày càng gần có vẻ như bọn chúng đã thăm dò trước mà đến.
Bọn chúng rất thông minh biết cách chia ra để đánh lạc hướng, tuy nhiên lần này người mà bọn chúng đối đầu phải là Sa Giang Thành đại tướng quân nổi danh của Sở quốc làm sao Y có thể mắc mưu được chứ.
Vô Ưu tò mò vén lều lên để quan sát, từ xa nàng thấy thích khách bị Sa tướng quân vây tròn vào bên trong không thể tiến gần lều của nàng.
Thích khách có vẻ như khó có thể thành công liền nhanh chóng mở đường máu để chạy trốn, tuy nhiên để mở đường máu đâu phải dễ, bọn chúng bị thiệt hại khá nhiều.
Sa tướng quân thấy khách đã bỏ đi liền trấn chỉnh lại đội hình rồi bắt đầu người nào vào việc người đấy, thu dọn tàn cục vô cùng có quy củ.
Thanh Hoa thấy vậy liền thắc mắc hỏi:
“Công chúa sao vị Sa tướng quân đấy không cho người đuổi theo để giệt tận gốc chứ?”.
Vô Ưu mỉm cười đáp:
“Việc của Sa tướng quân lần này là hộ tống ta về Sở quốc, nếu đó là kế dương đông kích tây thì sao chứ, mất nhiều hơn được.
Đằng nào thì cũng là những người bại trận rồi, đuổi theo cũng đâu được ích gì, ngươi nhìn xem lũ thích khách kia quyết tâm sống mái bảo vệ một người, e rằng có đuổi được cũng khó bắt sống “.
Vô Ưu ngáp một cái rồi đi ngủ, nàng cần phải nghỉ ngơi lấy sức, chuyện như thế này có lẽ sẽ xảy ra tiếp nên nàng cần giữ gìn sức khỏe của mình trước đã.
Lúc này đây Lục Thanh Hy vượt khỏi vòng vây bỏ trốn đã bị thiệt hại khá nhiều ám vệ trung thành.
Hắn bị Sa Giang Thành chém cho một phát vào cánh tay may mà hắn nhanh tay lùi lại lôi một tên thuộc hạ ra đỡ nên mới may mắn không bị chém đứt.
Hắn đã quá coi thường tên Sa Giang Thành này rồi, cứ nghĩ rằng quân của Nam Phong quốc trở về còn một minh quân lính Sở quốc thì dễ giải quyết hơn ai ngờ.
Một tên thuộc hạ thở hổn hển nói:
“Bẩm thái tử, thuộc hạ đã thống kê chúng ta đã thiệt hại mất gần chục ám vệ rồi ạ, bây giờ chúng ta trở về Lưu Vũ quốc hay đi đâu ạ!”.
Lục Thanh Hy ánh mắt thâm trầm nói:
“Trở về, thiệt hại như thế này làm gì có cơ hội lần thứ hai chứ “.
Tên thuộc hạ trong lòng vô cùng vui mừng nhưng không dám nói ra vội vàng lui ra truyền đạt.
Lục Thanh Hy lầm bẩm:
“Ta sẽ không bỏ cuộc, cho dù nàng có là thê tử của người ta đi chăng nữa, một khi Lục Thanh Hy ta để mắt tới thì chưa ai có thể thoát khỏi cả “.
Ánh mắt hắn như một con báo rình mồi, mà hắn không biết rằng sự ngạo mạn ương ướng của hắn sẽ khiến hắn sau này vạn kiếp bất phục.
Sáng hôm sau Vô Ưu tỉnh dậy với một tinh thần vô cùng thư thái giường như chuyện tối hôm qua không ảnh hưởng gì đến nàng.
Bên ngoài thi thể thích khách đã được dọn dẹp sạch sẽ, mọi người ai vào việc ấy không ai xì xào bàn tán việc hôm qua.
Vô Ưu lên xe ngựa để chuẩn bị đi tiếp hành trình, nàng khá là tò mò, nghe Sa tướng quân nói qua bìa rừng này sẽ sang lãnh thổ Sở quốc.
Nàng thời gian vừa rồi đã học hỏi thêm được rất nhiều tập tục của nước Sở nên vô cùng tò mò, ngay cả Y phục cũng khác với Nam Phong quốc của nàng.
Dù sao thì sau này Sở quốc cũng sẽ là nhà của nàng, có ai mà không yêu mến nhà và gia đình của mình chứ.
Băng qua rừng là đến một tòa thành trì, khi đến nơi thì cũng đã tối rồi, Sa tướng quân giới thiệu với nàng đây là thành Hoa Giới là nới giao thương buôn bán giữa hai quốc gia.
Vô Ưu đã được nghe đến tên thành này, nơi này dân chúng vô cùng giàu có nhưng độ an toàn thì lại không cao, người giàu người nghèo phân chia tầng lớp rõ rêt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.