Chương 20: Thư mời.
Soc 2k
03/05/2024
Dạ Hoa Yến được tổ chức vào mấy ngày sau đó, tất cả các quý nữ từ độ tuổi chưa cập kê cho đến cập kê đều được tham dự.
Tuy hoàng thượng và hoàng hậu không hài lòng nhưng lý do nàng ta đưa ra chính đáng nên đành nhắm một mắt mở một mắt coi như không biết.
Sự việc hoàng thượng trúng độc lần trước cũng đã truy tìm dấu vết có liên quan đến Dụ gia và Dụ quý phi nhưng chưa có chứng cứ chính xác, cứ điều tra đến đấy là lại đứt mất dấu vết.
Nhưng không lâu sau đó hoàng thượng lại trực tiếp bỏ qua không điều tra nữa nên Dụ quý phi mới có thể an nhàn và không lo lắng như thế.
Vô Ưu cũng được phát thiệp mời để đến dự cung yến, khi biết tin thì nàng cảm thấy vô cùng nhàm chán.
Hạ Uy Tuấn cũng vô cùng nhức đầu về chuyện này, Y biết không thể giấu được bao lâu nữa, Y vô cùng lo lắng cho nữ nhi.
Đã nhiều lần Y muốn nói rõ ra thân phận cho nữ nhi biết nhưng lại sợ thê tử buồn, sợ nhất thời Vô Ưu chưa đón nhận kịp.
Theo như phản ứng xúc động của Lưu thái phó thì Vô Ưu khá giống hoàng hậu lúc trẻ, trong buổi yến tiệc lần trước Y đã nghe thấy khá nhiều tiếng xì xào.
Tuy nhiên sự việc liên quan đến hoàng thất nên không ai dám ra ngoài nói lung tung.
Tuy nhiên lần này lại không như thế, lần này là trực tiếp vào hoàng cung, trực tiếp tham gia dạ hoa yến do Dụ Quý phi tổ chức .
Mà Dụ quý phi là ai kia chứ, kẻ đấu đá với hoàng hậu bao năm qua, nếu suy đoán kỹ e rằng kẻ ngày trước bắt cóc Vô Ưu khả năng cao sẽ là người phụ nữ này.
Ông không thể để nữ nhi đi vài chỗ nguy hiểm được, nhưng trong thư mời lại nói rõ nhất định phải có mặt không chấp nhận bất cứ lý do nào.
Cuối cùng không còn cách nào khác ông đành để nữ nhi đi nhưng không quên để Thanh Hoa và Thanh Ngọc theo bải vệ.
Ông dặn kỹ càng hai người họ bằng bất cứ giá nài cũng phải bảo vệ Vô Ưu không để nàng thiệt thòi nếu có thể phải dùng vũ lực cũng phải bải vệ nàng an toàn.
Thanh Hoa và Thanh Ngọc là tử sĩ được Hạ gia đào tạo nên chấp nhận nhiệm vụ là việc làm vốn có của bọn họ nên Uy Tuấn cũng dần yên tâm phần nào.
Ngày tham gia yến tiệc Vô Ưu ăn mặc khá đơn giản, tuy mẫu thân chưa vào hoàng cung nhưng bà cũng nghe nhiều người nói và truyền đạt lại cho nàng.
Trước khi đi Lâm Nhược Lan dặn dò nữ nhi thật kỹ, nào phải ăn nói nhẹ nhàng, hành động theo khuôn phép, không được quá nổi bật và gây sự với bất kỳ ai...nào là hoàng cung nguy hiểm, cạm bẫy rất nhiều, nguy hiểm luôn rình rập...
Chưa vào đến cửa hoàng cung mà Vô Ưu đã áp lực ngang, nàng trấn an mẫu thân rồi nói nhỏ :
"Mẫu thân không cần phải lo lắng đâu , nữ nhi sẽ ngồi ở phía bên dưới sẽ không ai nhận ra đâu, tiệc xong nữ nhi sẽ nhanh chóng trở về cho mẫu phi yên tâm."
Lâm Nhược Lan cũng tạm yên tâm rồi đưa nàng ra xe ngựa để vào hoàng cung, vì là dạ yến nho nhỏ nên chỉ các tiểu thư tham dự thôi cồn mẫu thân thì được miễn.
Vô Ưu khá háo hức khi vào hoàng cung,nàng chủ ngại giao tiếp bộ mặt giả dối đối với người khác, còn đi những chỗ mới mẻ này thì nàng vô cùng thích.
Mỗi xe ngựa đều có huy hiệu riêng của gia tộc mình, Vô Ưu được ngồi xe ngựa đến cổng hoàng cung rồi xuống đi bộ vào.
Nàng quan sát xung quanh mà cảm thấy vô cùng thích thú, nàng to mì đi đến đâu cũng ngắm nhìn khiến Thanh Hoa và Thanh Ngọc mỉm cười suốt.
Vô Ưu thấy cũng có mấy chiếc xe ngựa bị chặn lại, lúc đó nàng mới ung dung đi vào bên trong, không phảu mỗi mình nàng bị như thế.
Nàng đứng đợi một số người rồi cùng nhau vào cả, Vô Ưu coa gặp mấy tiểu thư quen biết lúc trước ở yến hội, mọi người cùng tụ họp vô cùng hòa đồng.
Mấy người đang cùng nhau đi vào theo sự chỉ dẫn của thái giám, bỗng tiếng ngựa hí vang, giọng nói quen thuộc vang lên, kia không phải là xe ngựa của Dụ gia sao.
Thật không ngờ nàng ta lại có đãi ngộ tốt như thế, coi hoàng cung giống như nhà mình vậy, không biết là nàng ta quá tự cao hay ngu ngốc thế không biết.
Sống ở trên đời càng trèo cao thì ngã càng đâu,mà nhất là nàng ta lúc nào cũng chỉ chơi một mình không có bè bạn gì.
Nàng ta bỏ qua mọi người với vẻ mặt vô cùng đắc ý, mấy quý nữ đi cùng vô cùng bức xúc nhưng xét về gia giáo mà bọn họ được học qua nên mấy người đó đều nhịn.
Vô Ưu thì lại không nhẫn nhịn được như thế, nàng mỉm cười lạnh lùng rồi dùng công lực nhanh chóng bắn vào mông con ngựa khiến nó bị đau vội vàng hí vang trời.
Dụ Minh Châu đắc ý chưa được bao lâu thì bỗng nhiên gặp sự cố này khiến cho nàng ta sợ hãi liền ôm chặt lấy thành xe ngựa.
Tất cả các quý nữ chứng kiến thì vô cùng vui mừng, hả hê khi có người gặp nạn.
Tuy hoàng thượng và hoàng hậu không hài lòng nhưng lý do nàng ta đưa ra chính đáng nên đành nhắm một mắt mở một mắt coi như không biết.
Sự việc hoàng thượng trúng độc lần trước cũng đã truy tìm dấu vết có liên quan đến Dụ gia và Dụ quý phi nhưng chưa có chứng cứ chính xác, cứ điều tra đến đấy là lại đứt mất dấu vết.
Nhưng không lâu sau đó hoàng thượng lại trực tiếp bỏ qua không điều tra nữa nên Dụ quý phi mới có thể an nhàn và không lo lắng như thế.
Vô Ưu cũng được phát thiệp mời để đến dự cung yến, khi biết tin thì nàng cảm thấy vô cùng nhàm chán.
Hạ Uy Tuấn cũng vô cùng nhức đầu về chuyện này, Y biết không thể giấu được bao lâu nữa, Y vô cùng lo lắng cho nữ nhi.
Đã nhiều lần Y muốn nói rõ ra thân phận cho nữ nhi biết nhưng lại sợ thê tử buồn, sợ nhất thời Vô Ưu chưa đón nhận kịp.
Theo như phản ứng xúc động của Lưu thái phó thì Vô Ưu khá giống hoàng hậu lúc trẻ, trong buổi yến tiệc lần trước Y đã nghe thấy khá nhiều tiếng xì xào.
Tuy nhiên sự việc liên quan đến hoàng thất nên không ai dám ra ngoài nói lung tung.
Tuy nhiên lần này lại không như thế, lần này là trực tiếp vào hoàng cung, trực tiếp tham gia dạ hoa yến do Dụ Quý phi tổ chức .
Mà Dụ quý phi là ai kia chứ, kẻ đấu đá với hoàng hậu bao năm qua, nếu suy đoán kỹ e rằng kẻ ngày trước bắt cóc Vô Ưu khả năng cao sẽ là người phụ nữ này.
Ông không thể để nữ nhi đi vài chỗ nguy hiểm được, nhưng trong thư mời lại nói rõ nhất định phải có mặt không chấp nhận bất cứ lý do nào.
Cuối cùng không còn cách nào khác ông đành để nữ nhi đi nhưng không quên để Thanh Hoa và Thanh Ngọc theo bải vệ.
Ông dặn kỹ càng hai người họ bằng bất cứ giá nài cũng phải bảo vệ Vô Ưu không để nàng thiệt thòi nếu có thể phải dùng vũ lực cũng phải bải vệ nàng an toàn.
Thanh Hoa và Thanh Ngọc là tử sĩ được Hạ gia đào tạo nên chấp nhận nhiệm vụ là việc làm vốn có của bọn họ nên Uy Tuấn cũng dần yên tâm phần nào.
Ngày tham gia yến tiệc Vô Ưu ăn mặc khá đơn giản, tuy mẫu thân chưa vào hoàng cung nhưng bà cũng nghe nhiều người nói và truyền đạt lại cho nàng.
Trước khi đi Lâm Nhược Lan dặn dò nữ nhi thật kỹ, nào phải ăn nói nhẹ nhàng, hành động theo khuôn phép, không được quá nổi bật và gây sự với bất kỳ ai...nào là hoàng cung nguy hiểm, cạm bẫy rất nhiều, nguy hiểm luôn rình rập...
Chưa vào đến cửa hoàng cung mà Vô Ưu đã áp lực ngang, nàng trấn an mẫu thân rồi nói nhỏ :
"Mẫu thân không cần phải lo lắng đâu , nữ nhi sẽ ngồi ở phía bên dưới sẽ không ai nhận ra đâu, tiệc xong nữ nhi sẽ nhanh chóng trở về cho mẫu phi yên tâm."
Lâm Nhược Lan cũng tạm yên tâm rồi đưa nàng ra xe ngựa để vào hoàng cung, vì là dạ yến nho nhỏ nên chỉ các tiểu thư tham dự thôi cồn mẫu thân thì được miễn.
Vô Ưu khá háo hức khi vào hoàng cung,nàng chủ ngại giao tiếp bộ mặt giả dối đối với người khác, còn đi những chỗ mới mẻ này thì nàng vô cùng thích.
Mỗi xe ngựa đều có huy hiệu riêng của gia tộc mình, Vô Ưu được ngồi xe ngựa đến cổng hoàng cung rồi xuống đi bộ vào.
Nàng quan sát xung quanh mà cảm thấy vô cùng thích thú, nàng to mì đi đến đâu cũng ngắm nhìn khiến Thanh Hoa và Thanh Ngọc mỉm cười suốt.
Vô Ưu thấy cũng có mấy chiếc xe ngựa bị chặn lại, lúc đó nàng mới ung dung đi vào bên trong, không phảu mỗi mình nàng bị như thế.
Nàng đứng đợi một số người rồi cùng nhau vào cả, Vô Ưu coa gặp mấy tiểu thư quen biết lúc trước ở yến hội, mọi người cùng tụ họp vô cùng hòa đồng.
Mấy người đang cùng nhau đi vào theo sự chỉ dẫn của thái giám, bỗng tiếng ngựa hí vang, giọng nói quen thuộc vang lên, kia không phải là xe ngựa của Dụ gia sao.
Thật không ngờ nàng ta lại có đãi ngộ tốt như thế, coi hoàng cung giống như nhà mình vậy, không biết là nàng ta quá tự cao hay ngu ngốc thế không biết.
Sống ở trên đời càng trèo cao thì ngã càng đâu,mà nhất là nàng ta lúc nào cũng chỉ chơi một mình không có bè bạn gì.
Nàng ta bỏ qua mọi người với vẻ mặt vô cùng đắc ý, mấy quý nữ đi cùng vô cùng bức xúc nhưng xét về gia giáo mà bọn họ được học qua nên mấy người đó đều nhịn.
Vô Ưu thì lại không nhẫn nhịn được như thế, nàng mỉm cười lạnh lùng rồi dùng công lực nhanh chóng bắn vào mông con ngựa khiến nó bị đau vội vàng hí vang trời.
Dụ Minh Châu đắc ý chưa được bao lâu thì bỗng nhiên gặp sự cố này khiến cho nàng ta sợ hãi liền ôm chặt lấy thành xe ngựa.
Tất cả các quý nữ chứng kiến thì vô cùng vui mừng, hả hê khi có người gặp nạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.