Chương 30: Tình cảm Hạ gia
Soc 2k
05/05/2024
Lưu Ngọc Thành lúc bấy giờ mới vui mừng nói:
“Ta đã bảo mà thảo nào lúc đầu gặp mặt ta đã thấy Vô Ưu giống hệt muội muội khi chưa cập kê không ngờ đúng là nữ nhi của muội muội bị thất lạc “.
Ba người ngồi hàn huyên tâm sự một lúc, cuối cùng buổi học trở thành buổi luận đàm.
Mãi một lúc sau hai người mới nhớ lời mẫu hậu liền trở về Trữ Tú cung của người.
Chưa vào đến nơi hai người đã nghe thấy tiếng cười nói của phụ hoàng.
Mặc Cảnh cùng Vô Ưu vội vàng tiến vào hành lễ, hoàng thượng nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của nhi tử và nữ nhi thì cảm thấy vô cùng ấm áp, đó cũng là những gì mà Y hằng tưởng tượng giọng trầm ấm nói:
“Cảnh nhi con cùng tỷ tỷ đã đi những đâu rồi, tỷ tỷ con mới nhập cung còn nhiều cái chưa biết thân là đệ đệ con hãy quan tâm một chút “.
Dạ Mặc Cảnh nở nụ cười tươi trả lời:
“Phụ hoàng yên tâm chuyện này nhi thần làm được ạ, nhi thần cảm thấy rất vui, từ bây giờ nhi thần cũng đã có trưởng tỷ rồi “.
Nhìn bộ dạng vui mừng của nhi tử mà hoàng hậu bật cười nói:
“Con xem dáng vẻ của mình kìa có giống thái tử không cơ chứ, thôi chuẩn bị vào dùng bữa,mẫu hậu đã sai người chuẩn bị rất nhiều món ăn ngon rồi “.
Bà quay qua nhìn Vô Ưu ánh mắt yêu thương nói:
“Mẫu hậu sai người làm những món ăn ngon theo sở thích mà con nói hôm qua,con thử xem ngự trù trong hoàng cung có hợp khẩu vị của con không nhé “.
Mặc Cảnh thấy vậy thì giả bộ mè nheo:
“Mẫu hậu người có tỷ tỷ rồi là không để ý đến nhi thần nữa, phụ hoàng chúng ta bị cho ra rìa rồi “.
Lưu Ý Lan nghe thấy như thế thì bật cười, còn hoàng thượng thì giả vờ gõ đầu cậu rồi nói:
“Lớn thế này còn ghen tỵ với tỷ tỷ không giống nam nhi chút nào “.
Mặc Cảnh cười tươi rồi nhanh chân tiến về phía bàn ăn, sáng nay khi nghe thấy truyền tin của mẫu thân cậu đã vội vàng chạy sang đây mà không dùng điểm tâm.
Bây giờ sau một thời gian bụng đã đói meo, mùi thức ăn thơm nồng khiến cho cậu nhóc không thể chịu được nữa.
Vô Ưu chứng kiến cảnh trên thì mỉm cười, có một cảm xúc nhẹ lan tỏa xung quanh nàng.
Hoàng hậu liền cầm lấy tay nàng rồi dẫn vào bên trong, cả nhà bốn người cùng nhau quây quần vô cùng ấm áp, tiếng cười nói vô cùng vui vẻ.
Tuy nhiên trong lòng Vô Ưu vẫn có một số vướng mắc, tuy nhận lại phụ mẫu thân sinh là điều vui mừng nhưng nàng vẫn nhớ phụ mẫu đã từng nuôi lớn nàng.
Có lẽ lúc này đây mẫu thân và phụ thân sẽ vô cùng nhớ nàng, Hạ gia có lẽ sẽ mất một thời gian mới ổn định được.
Lại còn cả việc phụ thân cùng mẫu thân giấu diếm thân phận của nàng với ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu nữa, bất giác Vô Ưu thở dài.
Hai người giường như cảm nhận được tâm sự của nữ nhi vội hỏi:
“Vô Ưu con có chuyện gì mà phiền lòng, con nói ra phụ hoàng và mẫu hậu sẽ giúp con”.
Mặc Cảnh thấy vậy cũng vội xen lời vào:
“Đúng vậy, tỷ tỷ cứ nói ra đệ đệ sẽ giúp tỷ “.
Vô Ưu cảm thấy trong lòng ấm áp, nàng lắc đầu bói nhỏ:
“Vô Ưu có chuyện này muốn xin với phụ hoàng và mẫu hậu, nữ nhi đã suy nghĩ rất nhiều về việc này. Tuy thân phận thật của nữ nhi là đại công chúa của Nam Phong quốc nhưng trước đó nữ nhi là đại tiểu thư của Hạ gia “.
Nàng nghẹn ngào nói tiếp:
“Dù sao đi chăng nữa phụ thân,mẫu thân và trên dưới Hạ gia đều đối xử với nữ nhi rất tốt, nữ nhi không thể vì thân phận trước mắt mà phủ nhận, nữ nhi không thể làm được.
Vì vậy nữ nhi muốn xin với phụ hoàng và mẫu hậu đặc ân được qua lại giữa hoàng cung và Hạ gia, dù cho phụ thân và mẫu thân không có công sinh nhưng cũng có công dưỡng nữ nhi vẫn muốn làm con của họ, xin phụ hoàng và mẫu hậu ân chuẩn “.
Lưu Ý Lan và hoàng thượng quay lại nhìn nhau, có lẽ nỗi vui mừng khi tìm lại được nữ nhi mà hai người đã quên đi thân phận trước đó của nàng, quên đi cảm nhận của nàng và những người Hạ gia.
Dù sao cũng là tình nghĩa mười lăm năm nói bỏ là bỏ làm sao, dù sao thì nữ nhi cũng đã trưởng thành, tìm lại được nữ nhi là nỗi vui mừng ngoài mong đợi rồi.
Hai người như hiểu ý nhau cùng gật đầu, Dạ Vô Hành ân cần nói:
“Hóa ra vì chuyện này mà khiến con thấp thỏm nãy giờ sao, con yên tâm đi phụ hoàng không phải là người không có tình cảm, chuyện đi lại giữa Hạ gia và hoàng cung phụ hoàng cũng mẫu hậu sẽ không ngăn cản, toàn bộ sẽ để cho con tự quyết định “.
Vô Ưu nghe thấy thế thì vô cùng vui mừng, nhìn dáng vẻ của nữ nhi hoàng hậu mỉm cười nói:
“Mẫu hậu rất muốn cảm ơn phu thê Hạ gia đã nuôi dạy con hiểu chuyện thế này, và rất muốn gặp Hạ phu nhân để cảm ơn nàng ấy một câu “.
Vô Ưu gỡ được muộn phiền trong lòng liền vui vẻ nói:
“Nữ nhi đã hai ngày không trở về Hạ gia, xin phép phụ hoàng và mẫu thân cho nữ nhi trở về để thăm họ và cũng muốn hỏi một số chuyện, có được không ạ “.
“Ta đã bảo mà thảo nào lúc đầu gặp mặt ta đã thấy Vô Ưu giống hệt muội muội khi chưa cập kê không ngờ đúng là nữ nhi của muội muội bị thất lạc “.
Ba người ngồi hàn huyên tâm sự một lúc, cuối cùng buổi học trở thành buổi luận đàm.
Mãi một lúc sau hai người mới nhớ lời mẫu hậu liền trở về Trữ Tú cung của người.
Chưa vào đến nơi hai người đã nghe thấy tiếng cười nói của phụ hoàng.
Mặc Cảnh cùng Vô Ưu vội vàng tiến vào hành lễ, hoàng thượng nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của nhi tử và nữ nhi thì cảm thấy vô cùng ấm áp, đó cũng là những gì mà Y hằng tưởng tượng giọng trầm ấm nói:
“Cảnh nhi con cùng tỷ tỷ đã đi những đâu rồi, tỷ tỷ con mới nhập cung còn nhiều cái chưa biết thân là đệ đệ con hãy quan tâm một chút “.
Dạ Mặc Cảnh nở nụ cười tươi trả lời:
“Phụ hoàng yên tâm chuyện này nhi thần làm được ạ, nhi thần cảm thấy rất vui, từ bây giờ nhi thần cũng đã có trưởng tỷ rồi “.
Nhìn bộ dạng vui mừng của nhi tử mà hoàng hậu bật cười nói:
“Con xem dáng vẻ của mình kìa có giống thái tử không cơ chứ, thôi chuẩn bị vào dùng bữa,mẫu hậu đã sai người chuẩn bị rất nhiều món ăn ngon rồi “.
Bà quay qua nhìn Vô Ưu ánh mắt yêu thương nói:
“Mẫu hậu sai người làm những món ăn ngon theo sở thích mà con nói hôm qua,con thử xem ngự trù trong hoàng cung có hợp khẩu vị của con không nhé “.
Mặc Cảnh thấy vậy thì giả bộ mè nheo:
“Mẫu hậu người có tỷ tỷ rồi là không để ý đến nhi thần nữa, phụ hoàng chúng ta bị cho ra rìa rồi “.
Lưu Ý Lan nghe thấy như thế thì bật cười, còn hoàng thượng thì giả vờ gõ đầu cậu rồi nói:
“Lớn thế này còn ghen tỵ với tỷ tỷ không giống nam nhi chút nào “.
Mặc Cảnh cười tươi rồi nhanh chân tiến về phía bàn ăn, sáng nay khi nghe thấy truyền tin của mẫu thân cậu đã vội vàng chạy sang đây mà không dùng điểm tâm.
Bây giờ sau một thời gian bụng đã đói meo, mùi thức ăn thơm nồng khiến cho cậu nhóc không thể chịu được nữa.
Vô Ưu chứng kiến cảnh trên thì mỉm cười, có một cảm xúc nhẹ lan tỏa xung quanh nàng.
Hoàng hậu liền cầm lấy tay nàng rồi dẫn vào bên trong, cả nhà bốn người cùng nhau quây quần vô cùng ấm áp, tiếng cười nói vô cùng vui vẻ.
Tuy nhiên trong lòng Vô Ưu vẫn có một số vướng mắc, tuy nhận lại phụ mẫu thân sinh là điều vui mừng nhưng nàng vẫn nhớ phụ mẫu đã từng nuôi lớn nàng.
Có lẽ lúc này đây mẫu thân và phụ thân sẽ vô cùng nhớ nàng, Hạ gia có lẽ sẽ mất một thời gian mới ổn định được.
Lại còn cả việc phụ thân cùng mẫu thân giấu diếm thân phận của nàng với ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu nữa, bất giác Vô Ưu thở dài.
Hai người giường như cảm nhận được tâm sự của nữ nhi vội hỏi:
“Vô Ưu con có chuyện gì mà phiền lòng, con nói ra phụ hoàng và mẫu hậu sẽ giúp con”.
Mặc Cảnh thấy vậy cũng vội xen lời vào:
“Đúng vậy, tỷ tỷ cứ nói ra đệ đệ sẽ giúp tỷ “.
Vô Ưu cảm thấy trong lòng ấm áp, nàng lắc đầu bói nhỏ:
“Vô Ưu có chuyện này muốn xin với phụ hoàng và mẫu hậu, nữ nhi đã suy nghĩ rất nhiều về việc này. Tuy thân phận thật của nữ nhi là đại công chúa của Nam Phong quốc nhưng trước đó nữ nhi là đại tiểu thư của Hạ gia “.
Nàng nghẹn ngào nói tiếp:
“Dù sao đi chăng nữa phụ thân,mẫu thân và trên dưới Hạ gia đều đối xử với nữ nhi rất tốt, nữ nhi không thể vì thân phận trước mắt mà phủ nhận, nữ nhi không thể làm được.
Vì vậy nữ nhi muốn xin với phụ hoàng và mẫu hậu đặc ân được qua lại giữa hoàng cung và Hạ gia, dù cho phụ thân và mẫu thân không có công sinh nhưng cũng có công dưỡng nữ nhi vẫn muốn làm con của họ, xin phụ hoàng và mẫu hậu ân chuẩn “.
Lưu Ý Lan và hoàng thượng quay lại nhìn nhau, có lẽ nỗi vui mừng khi tìm lại được nữ nhi mà hai người đã quên đi thân phận trước đó của nàng, quên đi cảm nhận của nàng và những người Hạ gia.
Dù sao cũng là tình nghĩa mười lăm năm nói bỏ là bỏ làm sao, dù sao thì nữ nhi cũng đã trưởng thành, tìm lại được nữ nhi là nỗi vui mừng ngoài mong đợi rồi.
Hai người như hiểu ý nhau cùng gật đầu, Dạ Vô Hành ân cần nói:
“Hóa ra vì chuyện này mà khiến con thấp thỏm nãy giờ sao, con yên tâm đi phụ hoàng không phải là người không có tình cảm, chuyện đi lại giữa Hạ gia và hoàng cung phụ hoàng cũng mẫu hậu sẽ không ngăn cản, toàn bộ sẽ để cho con tự quyết định “.
Vô Ưu nghe thấy thế thì vô cùng vui mừng, nhìn dáng vẻ của nữ nhi hoàng hậu mỉm cười nói:
“Mẫu hậu rất muốn cảm ơn phu thê Hạ gia đã nuôi dạy con hiểu chuyện thế này, và rất muốn gặp Hạ phu nhân để cảm ơn nàng ấy một câu “.
Vô Ưu gỡ được muộn phiền trong lòng liền vui vẻ nói:
“Nữ nhi đã hai ngày không trở về Hạ gia, xin phép phụ hoàng và mẫu thân cho nữ nhi trở về để thăm họ và cũng muốn hỏi một số chuyện, có được không ạ “.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.